Lưu Quang Chi Thành

Chương 89



Edit: G

“Dung Gia Thượng” Phùng Thế Huân từ kẽ răng nặn ra ba chữ này, “Làm sao anh tìm được nơi này?”

Mọi người ầm một tiếng xôn xao.

“Anh ta là Dung Gia Thượng? Anh ấy có quan hệ gì với Dung Định Khôn?”

“Đó là con trai của Dung Định Khôn! Tôi đã thấy cậu ta trên báo.”

“Người của Dung gia cũng dám đến đây. Gan cũng thật là to á!” . Anh Hoàng chửi bậy nói, “ Thằng nhóc họ Dung kia, cha cậu đốt nhà của chúng tôi, sát hại người thân của chúng tôi. Đúng lúc tôi đang muốn tìm tới nhà họ Dung các người tính sổ đây, cậu ngược lại tự mình dẫn xác tới đây. Hôm nay họ Dung các người không cho bọn ta một lời giải thích hợp lý, cậu đừng mong có thể rời khỏi đây!”

Anh ta chỉ mới mới tiến lên phía trước một bước. Đám thủ hạ của Dung gia đã nhanh chóng tụ tập lại bên cạnh Dung Gia Thượng, móc ra khẩu súng ngắn nhắm ngay đầy của anh Hoàng.

Những người hàng xóm sống ở Văn Xuân Lí đều là những người bình thường, chỗ nào thấy qua vừa mới nói thương lượng đã liền rút súng ra luôn, ngay lập tức cả đám người đều bị dọa sợ mất mật. Những tiếng kêu la kia giống như chiếc máy bay bị chết động cơ, quay vòng vòng trên bầu trời,, sau đó lại liền quay đầu, rơi trở lại mặt đất.

“Chúng ta đến đây để thương lương, đường hù dọa mọi người.” Khóe miệng Dung Gia Thượng hàm chứa ý cười ôn hòa mà trấn định, không đồng ý mà phất phất tay ra hiệu. Bọn thủ hạ lúc này mới thu hồi súng lại.

“Các vị, tôi hôm nay tới đây, chính là muốn cùng các vị thảo luận vấn đề bồi thường thiệt hại.” Dung Gia Thượng tao nhã mà chắp tay, tầm mắt đảo qua khuôn mặt của từng người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Phùng Thế Huân, lại thấy xẹt qua trên mặt Phùng Thế Huân vẻ phẫn nộ và âm trầm.

“Gần đây, có tin đồn trận hỏa hoạn của Văn Xuân Lí là do cha tôi vì muốn nuốt chửng lô đất này sai người ra tay phóng hỏa. Tôi muốn nói, chuyện này vừa có lý, vừa cũng thật vô lý.” Ánh mắt Dung Gia Thượng cuối cùng rơi trên người vị đại bá đã đề cập đến sự thay đổi của anh em nhà họ Phùng, có lễ mà hướng về lão nhân cúi cúi người, xem ông như người đại biểu của Văn Xuân Lí.

“Cha tôi xác thật vẫn luôn có ý muốn mua miếng đất ở Văn Xuân Lí này, nhưng vì giá cả luôn vẫn rất cao, nên ông ấy đã sớm từ bỏ. Nhưng là cái người lên kế hoạch phóng hỏa Văn Xuân Lí, thiếu cha tôi một món nợ khổng lồ, dùng Văn Xuân Lí trả sạch nợ. Nếu nói cha tôi không biết miếng đất kia có vấn đề, tất nhiên đó là nói dối. Nhưng chuyện này nói đến cùng cũng không phải là do tôi gây ra.”

Đám đông sửng sốt, ngơ ngác nhìn nhau.

Dung Gia Thượng tiếp tục nói: “ Tất nhiên, cha tôi tham lam lợi ích, vì việc này đeo trên lưng vụ kiện tụng này, cũng xem như là học được một bài học thích đáng. Tôi hôm nay bởi vì nghe nói các vị hàng xóm láng giềng tụ tập tại đây, liền tự ý không mời mà đến, chính là vì muốn giải thích rõ chuyện này. Chúng tôi là người làm ăn, tính toán chính là hòa khí sinh tài mà thôi. Vụ tai tiếng này đã khiến cổ phiếu nhà họ Dung rớt mấy giá mấy ngày nay, số tiền mà Dung gia tổn thất, đều đủ mua ba lần Văn Xuân Lí rồi.”

Trong yên lặng, tiếng cười nhạo đầy trào phúng của Phùng Thế Huân vang lên đặc biệt rõ ràng.

“Dung thiếu gia thật biết cách thêu dệt chuyện xưa, không đi viết kịch bản cho phim điện ảnh thật là đáng tiếc đâu. Cái người nợ tiền trong miệng cậu, có thể ra mặt làm chứng cho cậu hay không?”

Dung Gia Thượng mặt không đổi sắc : “Rất là đáng tiếc, người này sau này lại vì cờ bạc mà thiếu nợ tiền Thanh Bang, nửa năm trước đã bị đánh chết rồi.”

“Cái này chính là chết không đối chứng rồi?” Phùng Thế Chân thình lình mở miệng nói, “Như vậy, chúng tôi làm thế nào có thể tin tưởng gia đình cậu là vô tội đây?”

Dung Gia Thượng nhìn về phía Phùng Thế Chân, ánh mắt anh chợt trở nên dịu dàng mà quyến luyến, giọng điệu cao ngạo của anh chậm lại, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mọi người cũng không có bất kì bằng chứng gì để chứng minh rằng việc đó là do cha tôi làm đi. Nếu có, chúng ta hẳn là sẽ không gặp nhau tại đây, mà là ở tòa án rồi?”

Phùng Thế Chân dùng sức mím chặt môi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, “ Nhưng nếu không phải do nhà các người gây ra, thì hôm nay anh tới đây lại muốn nói chuyện bồi thường cái gì?”

Ánh mắt Dung Gia Thượng dịu dàng khắc họa đường nét khuôn mặt Phùng Thế Chân, một lúc sau mới hướng về mọi người chắp tay nói: “Việc này mặc dù không phải do cha tôi làm, nhưng lại bởi vì cha tôi lúc trước dồn ép người kia trả nợ, mới khiến cho đối phương chó cùng rứt giậu, bí quá hóa liều mà gây ra đại họa. Sau khi tôi cùng cha tôi bàn bạc đã quyết định, sẽ nhận phần trách nhiệm thuộc về chúng tôi, bồi thường cho các vị trong khả năng cho phép.”

“Dối trá!” Phùng Thế Chân bén nhọn mà cười lạnh, “ Phóng hỏa giết người là các người, hành thiện tích đức giả làm người tốt cũng là các người. Dung Gia Thượng, anh thật đúng là cùng cha cậu giống nhau y đúc!”

Cô trong mắt ngoại trừ phẫn nộ, còn có nồng đậm chán ghét mà trước đây Dung Gia Thượng chưa từng nhìn thấy.

Trái tim anh như đột ngột co rút, theo bản năng đi về phía cô.

“Cô giáo....”

Phùng Thế Huân bước tới trước mặt em gái, quát to: “Cút ngay!”

Dung Gia Thượng đột ngột dừng lại, ngước mắt nhìn Phùng Thế Huân, thoải mái cười, “Không tỉ mỉ nói chuyện, các vị hàng xóm láng giềng lại không biết lòng thành của chúng tôi. Nâng lên đây đi.”

Hai tên thủ hạ mang vào trong phòng một cái hộp nhỏ nặng trình trịch, sau đó đặt nó lên mặt bàn.

Dựa theo Dung Gia Thượng ra hiệu, cái hộp được mở ra, một ánh sáng vàng nhẹ nhàng và sáng rực bật ra.

Màu sắc tuyệt đẹp ánh lên từ trong ánh mắt của mọi người, xua tan đi hết thảy hoài nghi và giận dữ lúc ban đầu.

“Nhà họ Dung chúng tôi làm việc, luôn luôn ngay thẳng giản dị.” Ngón tay thon dài của Dung Gia Thượng nhặt một thỏi vàng nhỏ từ trong hộp, “Những thỏi vàng này là sáng nay mới từ trong ngân hàng mang tới, trên có đánh mã số, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đi đổi ra tiền mặt. Giá thị trường hiện tại một thỏi vàng có thể đổi được hai nghìn năm trăm đồng. Chỉ cần kí tên vào Thỏa thuận hòa giải này, liền có thể nhận được một thỏi vàng. Nếu trong nhà có người tàn tật hoặc là người chết, có hàng xóm làm chứng, có thể nhận thêm một thỏi nữa. Giá cả rõ ràng, không dối trên lừa dưới. Các vị, xin hãy cân nhắc kỹ càng.”

Mặc dù hai nghìn năm trăm đồng không thể so được với bất động sản ở Văn Xuân Lí, nhưng cũng đủ để mua một căn nhà nhỏ ở khu vực không mấy phồn hoa của Thượng Hải, còn có thể dư tiền chữa bệnh mua thuốc, có được một năm sung túc đầy đủ rồi. Hơn phân nửa những có mặt ở đây đều mang thương tích trong người, tình hình kinh tế rất khó khăn. Hiện giờ Dung gia không những không quỵt nợ, mà còn sảng khoái đưa tiền tới, không cần náo loạn, cũng không cần mạo hiểm, chỉ cần ký tên vào hiệp nghị là có thể dễ dàng được đến một số tiền lớn như vậy.

Những người hàng xóm ngo ngoe rục rịch, tiếng nghị luận ong ong mà sôi nổi càng lúc càng to, không tự chủ nhìn về phía Dung Gia Thượng và hộp vàng thỏi trên bàn.

“Vị công tử Dung gia này rất là có thủ đoạn nha.” Trương chủ biên thấp giọng nói.

Phùng Thế Chân nghiến chặt răng, khàn giọng nói: “Tiền có thể bồi thường, vậy mạng người thì sao?”

Trương chủ biên nói: “ Nhưng bây giờ món nợ phóng hỏa này nhà họ Dung không nhận, đương nhiên cũng sẽ không nhận món nợ mạng người này rồi.”

Phùng Thế Huân tức giận nói: “Họ rõ ràng tính toán dùng tiền để bịt miệng chúng ta đây mà, làm cho chuyện này miễn cưỡng qua đi. Nếu không, còn cần kí cái gì cái gì hiệp nghị thỏa thuận nữa?”

“Vì vậy tôi mới nói mặc dù anh ta còn trẻ, nhưng lại rất khôn ngoan đâu.” Trương chủ biên thở dài, “Tôi nghĩ, những người sống ở Văn Xuân Lí không phải là không biết đạo lý này. Chỉ là phần thắng quá nhỏ, công đạo còn không có lợi bằng vàng thật bạc trắng đâu.”

“Nhưng.” Phùng Thế Chân nói, “ Lẽ nào cứ như vậy mà buông tha cho Dung Định Khôn?”

Trương chủ biên nói: “Suy nghĩ của tôi cũng giống như Phùng tiểu thư. Nhưng cô hãy nhìn những người này xem, rất nhiều người ngay đến áo cơm hàng ngày đều không thể lo nổi. Đối với bọn họ mà nói, so với việc bắt Dung Định Khôn phải đền mạng, họ càng bằng lòng cầm tiền bồi thường đi cải thiện cuộc sống của bản thân và người nhà hơn. Phùng tiểu thư và anh trai đều là những người có ý chí kiên định, kiên cường bất khuất. Nhưng càng nhiều đều là những người nghèo chí ngắn, chỉ cầu cơm áo vô ưu.

Tiếng nghị luận bỗng nhiên ngừng lại, hóa ra cuối cùng đã có người đưa ra quyết định, đó là kí tên lấy tiền, chỉ mong nhân nhượng cho khỏi phiền.

Thư kí mà Dung Gia Thượng mang tới nhanh nhẹn lấy ra giấy thỏa thuận, bàn giao số tiền. Đôi tay của những người đó run rẩy kí tên mình, sau đó điểm chỉ vân tay. Đám thủ hạ từ trong chiếc hộp lấy ra một thỏi vàng đưa qua. Người đàn ông đó nhận được thỏi vàng, lập tức cất vào trong lòng ngực, ngay sau đó liền lôi kéo người vợ đã bị bỏng mặt của mình vội vã rời đi.

Đã có người thứ nhất, liền sẽ có người thứ hai.

Mọi người không lại bàn tán nữa mà liên tiếp hướng về phía bên Dung Gia Thượng tụ tập lại, lại tự giác xếp thành một hàng, từng người từng người ký tên rồi lấy vàng.

Không có người cò kè mặc cả, không có người cãi cọ, mắng chửi. Dường như sinh hoạt đã dồn dép đám người này đến suy sụp, khiến cho bọn họ không còn dư thừa sức lực để đi đấu tranh nữa rồi. Phùng Thế Chân thậm chí cảm thấy khi bọn họ nhận lấy những thỏi vàng kia, cơ hồ trên mặt còn mang theo vẻ cảm kích. Bọn họ đều đã bị nhân sinh làm đã chết lặng cả rồi, đã quên mất bản thân thực ra mới chính là những người bị hại, không những vậy còn trái ngược mà quay qua cảm ơn sự bố thí của những kẻ đã làm hại mình. Một màn hài hước ê chề này làm người ta cảm hoang đường cùng xấu hổ, không biết nên khóc hay nên cười, cũng làm cho người ta cảm thấy kiệt quệ, trống trải, tuyệt vọng cả về tinh thần lẫn thể xác.

Phùng Thế Chân nhìn Dung Gia Thượng, nhìn người thanh niên nghiêm trang, thâm trầm, ổn trọng. Cô đột nhiên không nói một lời mà đi qua, chen vào hàng, đứng trước cái bàn để lãnh thỏi vàng.

Phùng Thế Huân cả người căng cứng, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào. Trương chủ biên ngược lại dù bận vẫn ung dung nhàn nhạt vỗ vai anh, “Thả lỏng. Em gái cậu là một người có chủ kiến.”

Dung Gia Thượng thu hồi nụ cười khách sáo trên mặt, dịu dàng mà nhìn Phùng Thế Chân, có chút khẩn trương.

Phùng Thế Chân vươn tay lấy một thỏi vàng từ trong hộp ra, đối với Dung Gia Thượng cười như không cười nói: “Nhà họ Phùng chúng tôi không có người chết, nhưng nhà vô cùng lớn, có có hai cửa hiệu mặt tiền. Dung thiếu gia, cái này nợ tính như thế nào đây?”

Dung Gia Thượng khóe miệng giật giật, nho nhã lễ độ mà nói: “Hoàn cảnh của Phùng gia có chút đặc thù, cô giáo và tôi lại có tình thầy trò. Coi như tôi hiếu kính cô vậy, bù đắp gấp đôi số vàng đi. Cô giáo cảm thấy thế nào?”

Phùng Thế Chân ha ha cười lạnh.

“Dung gia nắm quyền lực trong tay, quan hệ lại rộng rãi, bằng lòng chịu chi năm nghìn đồng để bịt miệng chúng tôi, cũng là bỏ được vốn gốc rồi. Tôi làm giáo viên, lại có thể nào không nâng đỡ học sinh của mình đây?”

Thỏi vàng bị cô ném trở về thùng kêu leng keng, quay đầu nói: “Làm phiền anh hai kí hiệp nghị giúp em.”

Dứt lời, cũng không hề nhìn Dung Gia Thượng, nghênh ngang mà đi.

Đám thủ hạ nhà họ Dung đều quen biết cô, không dám đi lên ngăn cản. Cô đẩy cửa ra, phẫn nộ mà đóng cửa cái sầm.

Phùng Thế Huân hung hăng trừng mắt nhìn Dung Gia Thượng một cái, nhanh chóng đuổi theo em gái.

“Ngăn anh ta lại!” Dung Gia Thượng đội nhiên ra lệnh.

Ba bốn tên thủ hạ chạy qua, vây lấy Phùng Thế Huân.

“Dung Gia Thượng!” Phùng Thế Huân tức giận hét lên.

Mà Dung Gia Thượng lại ngoảnh mặt làm ngơ, nhảy dựng lên đuổi theo cô ra ngoài.

Phùng Thế Chân đi bộ đến ngã tư đường, cánh tay vươn ra định cản lại xe kéo còn kịp kịp giơ lên giữa không trung, đã bị một đôi tay nóng bỏng bắt lấy.

Dung Gia Thượng bắt lấy Phùng Thế Chân, kéo cô trở về.

Phùng Thế Chân sửng sốt một chút, thực mau bình tĩnh lại, nở nụ cười lãnh đạm: “Dung thiếu gia đây là muốn muốn đổi ý?”

Dung Gia Thượng thở ra một hơi, giọng nói nhỏ nhẹ như là sợ kinh động đến cô, nó: “ Thế Chân, anh đang cố gắng hết sức để bù đắp. Anh cũng chỉ là nghĩ muốn làm đến thập toàn thập mĩ, không thẹn với lương tâm mình. Nhưng là giống như em nói, khả năng của anh cũng có hạn.”

Thật không dễ dàng để khiến một chàng trai trẻ trung, mạnh mẽ thừa nhận rằng khả năng của bản mình hữu hạn. Mà Dung Gia Thượng lại còn là năm lần bảy lượt thản nhiên thừa nhận điều đó.

Cho nên Phùng Thế Chân cũng không có tranh cãi với anh. Cô ủ rũ thở dài một hơi, tâm bình khí hòa mà nói với anh: “Gia Thượng, nếu anh bị kẻ thù dùng tiền đánh vào mặt, anh còn có thể dùng gương mặt đón tiếp đối phương hay không?”

Dung Gia Thượng sửng sốt, vội vàng nắm tay cô không bỏ, “Mấy người từng phóng hỏa Văn Xuân Lí, anh đều xử lý hết rồi.”

Phùng Thế Chân nhăn chế nhạo: “Không động nổi kẻ chỉ huy đằng sau, chỉ có thể xử trí vài tên chó săn phía dưới. Dung Gia Thượng, anh đừng nói mấy lời thừa thãi nữa. Hai chúng ta đổi vị trí cho nhau, anh sẽ biết cảm giác của tôi bây giờ là như thế nào. Nếu cha tôi phóng hỏa đốt nhà anh, tôi ném tiền lên mặt anh, lại muốn anh đừng oán giận, tốt nhất lại có thể cùng tôi nói chuyện yêu đương. Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, có thể làm được không?”

Dung Gia Thượng đã bất lực cười khổ nói: “Xem ra, chỉ có cách tôi không còn là họ Dung nữa, hai chúng ta mới có thể có cơ hội đúng không?”

Cô cảm thấy Dung Gia Thượng có bằng lòng bỏ trốn cùng cô không?

Lời chế nhạo của Mạnh Tự An ma âm vang lên trong đầu óc Phùng Thế Chân, làm cô trong lúc lơ đãng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nếu Dung Gia Thượng rời bỏ Dung gia, nếu anh ta vì tình yêu mà điên cuồng đến mức phản bộ Dung Định Khôn, sẽ thế nào đây?

Dung Định Khôn nếu mất đi người thừa kế ưu tú không cần phải nói chịu bao lớn đả kích, mà cơ mật thương nghiệp của Dung gia cũng sẽ từ chỗ Dung Gia Thượng bị xói mòn ra ngoài...

Phùng Thế Chân nhìn Dung Gia Thượng bỗng nhiên cười rộ lên: “Nhưng anh sẽ không. Không phải là anh không thể làm điều đó mà là tôi không xứng để anh làm như vây.”

Dung Gia Thượng đột nhiên nghẹn lời, phát giác bản thân vô pháp phản bác lại cô nói.

Phùng Thế Chân dùng sức ném mạnh tay anh ra, nghênh ngang mà bỏ đi.

Cùng lúc đó, tại văn phòng của Dung Định Khôn cũng đang tiếp đón một vị khách không mời mà đến.

Shiori Hashimoto mặc một chiếc váy màu hồng tím thêu hình bướm trắng, tóc ngắn chỉnh tề sau tai, trên cổ tay trắng như tuyết đeo một chiếc vòng ngọc trong suốt, cả người xinh đẹp nho nhã. Nếu cô ta không nói tên mình, không ai có thể đoán được cô là một cô gái Nhật Bản.

Dung Định Khôn đang ký văn kiện do thư kí đưa đến, chỉ khi Shiori Hashimoto đến tìm Dung Gia Thượng, ông ta mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “ Thật không may, Hashimoto tiểu thư, Gia Thượng hôm nay ra ngoài rồi, tạm thời không thể về ngay được.”

Shiori Hashimoto ý cười dịu dàng nói: “ Bác Dung, là cháu tùy tiện làm phiền, cháu nhưng là đặc biệt tới thăm bác.”