Lưu Quang Chi Thành

Chương 47



Edit: Joly

Trong phòng của giai nhân, một số thuộc hạ đang tụ tập ở cửa, khi thấy Dung Gia Thượng đi tới, sắc mặt liền hoảng hốt.

Dung Gia Thượng đảo mắt quanh phòng, Quách Đại Tráng bị trói vào bồn nước, mặt mày tái mét, mồ hôi nhễ nhại, như thể vừa nhìn thấy ma. Dưới đất, đĩa cơm lộn xộn, một tên côn đồ ngã xuống đất, mặt mày vặn vẹo dữ tợn, khóe miệng nổi bọt, nhìn hắn chằm chằm.

“Có chuyện gì vậy?” Dung Gia Thượng gắt gao hỏi.

Đội trưởng cau mày nói: "Tên tiểu tử này mang đồ ăn đến cho Quách Đại Tráng. Trong bữa ăn có nửa quả trứng kho. Tiểu tử này tham ăn ăn mất quả trứng kho. Kết quả bị trúng độc chết."

Dung Gia Thượng hỏi: "Cơm ở đâu đưa tới?"

“Là một nhà bếp nhỏ.” Đội trưởng nói, “Ta đã cho người bao vây nhà bếp, nhưng mọi người trong bếp thề rằng chỉ làm cơm trắng và một đĩa rau, không có trứng kho. Tên tiểu tử này chết rồi, không biết quả trứng kho từ đâu ra."

“Nửa giờ trước mới quét dọn, lẽ nào vẫn không quét dọn sạch sẽ.” Dung Gia Thượng cười chế nhạo, “Quách Đại Tráng, nhìn vào người chết thay ngươi, hãy cảm ơn nó. Lão chủ nhân của ngươi đối với ngươi thật là tình thâm ý trọng, e rằng nếu như ngươi không may mắn, hẳn sẽ bị đầu độc."

Quách Đại Tráng sợ hãi bật khóc, không kìm được nói: “Đại lão gia, xin ngài hãy giúp tôi, tôi sẽ làm trâu bò cho ngài. Tôi ... tôi sẽ nói cho ngài tất cả những gì tôi biết. Tôi nhớ người đến tìm tôi, tôi giúp người tìm hắn! Làm ơn giúp tôi!"

“Xem ra người chết vẫn hữu dụng.” Dung Gia Thượng cười nhạo, “Vậy ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, đừng bỏ sót bất cứ thứ gì.”

Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, bầu trời xanh ngắt. Những đàn chim bồ câu trắng bay ngang trời, những chiếc lá vàng trên ngọn cây đung đưa trong gió.

Phùng Thế Chân đúng giờ dậy tắm rửa, đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng cưa gỗ từ trên lầu truyền đến. Cô bước đến cửa sổ nhìn xung quanh, thấy hai người giai nhân dưới sự chỉ huy của người quản giáo, đang cưa cây nguyệt quế bên cạnh lầu bát giác.

Chiếc khăn trên tay rơi xuống bàn, Phùng Thế Chân hít một hơi dài, nhặt nó lên.

Giữa tiếng kêu của giàn giáo, cây nguyệt quế ầm ầm ngã xuống đất.

Cửa sổ đối diện bị đẩy sang một bên, Dung Gia Thượng đứng trước cửa duỗi eo. Nhìn thấy Phùng Thế Chân, cậu nở một nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào.

Phùng Thế Chân cười đáp lại cậu, rồi quay trở lại phòng tắm.

Dưới lầu, giai nhân tiếp tục xẻ cây nguyệt quế thành nhiều đoạn, sau đó chuyển xuống bếp, làm củi đốt sẵn. Dung gia cũng sẽ tuyển lại một nhóm người để lấp chỗ trống của những người hầu bị sa thải.

Sau khi các thuộc hạ của Dung gia trải qua cuộc thanh lọc, ít nhất một phần ba trong số họ đã bị đuổi, thay thế bằng những người mới. Hầu hết những người bị đuổi đi đều là người của Dung phu nhân. Dung phu nhân được mật báo, cũng vô tư ở Hàng Châu ăn chay niệm phật, đến nửa đêm mới trở về, tìm chồng để tính sổ.

Nhưng Dung Định Khôn vốn không hề xung đột trực diện với bà, ông vẫn sống trong biệt thự của một người bạn tâm giao. Quản gia mới cạnh tranh với quản gia cũ của Dung phu nhân, bề ngoài thì tỏ ra tôn trọng và nghe lời, nhưng nếu có bất kỳ rắc rối gì thì hắn ta sẽ báo cáo với Dung Định Khôn.

Dung phu nhân tức giận đến nỗi không còn chỗ nào để trút, bà đã gọi điện Dương Tú Thành, chửi bới văng lên.

Dương Tú Thành vẻ mặt đau khổ, đưa cho Dung phu nhân xem lời thú tội của những người đã bị đuổi đi.

"Dì, người xem, tôi không hề sai họ. Đây là tên kế toán, lấy trộm tiền trong tài khoản. Đây là quản gia bếp, người có lòng tham nhất. Đây là Lưu Ma, đã lấy vòng cổ ngọc trai của người đem bán …… "

Dung phu nhân không biết đã đành, nếu biết thì gan đau quặn lên vì giận.

Không ít những người này đều là người hầu mà bà vô cùng tin tưởng, không ngờ trước mặt bà nịnh nọt, sau lưng bà lại ăn cháo đá bát. Dù sao bà cũng chỉ là nữ nhân trong nhà, quyền lực hạn chế, thế mới bị kẻ phản bội lợi dụng.

“Bác họ rất khó chịu.” Dương Tú Thành nói.

“Dung Định Khôn thật không có lương tâm!” Dung phu nhân hét lên, “Nếu không có nhà họ Hoàng của chúng ta thì nhà họ Dung làm gì được như bây giờ? Cho dù phải nuôi cả nhà họ Hoàng cũng là việc nên làm!”

“Phu nhân sai rồi.” Dung Gia Thượng đọc báo một hồi lâu giả vờ không nghe thấy, cuối cùng nói: “Phu nhân kết hôn với Dung gia, thì đã người nhà họ Dung chúng tôi, phải đặt lợi ích của Dung gia lên đầu. Giúp đỡ gia đình mẹ bà không phải là không thể, nhưng phải có chừng mực. Hoàng gia đã giúp đỡ gia đình cha tôi, nhưng Dung gia chúng tôi chưa bao giờ đối xử tệ với họ. Trong nhiều năm nay, số tiền bỏ ra cũng đủ để nuôi một đội quân tham gia vào cuộc Viễn chinh phương Bắc. Người của Hoàng gia lòng tham không đáy, không những ăn không ngồi rồi, mà còn tham ô hối lộ, giờ còn làm gián điệp. Tên gián điệp đó vào thông qua Hoàng gia. Dung gia chúng ta nuôi ân nhân, nhưng sẽ không nuôi kẻ phản bội."

Dung phu nhân kinh hãi nói: "Không phải Tôn gia sao? Sao chúng lại trở thành Hoàng gia chúng tôi ..."

“Phu nhân phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói.” Dung Gia Thượng lạnh lùng nói, “Bà là người nhà họ Dung hay người họ Hoàng!”

Dung phu nhân mặt mày tái mét, run lên vì tức giận, bà chỉ vào hắn quát: “Ngươi là kẻ thù không đội trời chung, người tới đây để hại ta. Ngươi giết mẹ, giết anh trai ngươi vẫn không đủ, ngươi phải giết ta mới can tâm! Ngươi sẽ phải cô độc một mình cuộc đời này, sống không bằng chết! "

Khuôn mặt của Dung Gia Thượng lập tức bị bao phủ bởi một tầng băng giá, mắt cũng không có chút tia sáng nào.

Dương Tú Thành vừa nhìn vừa thì thầm kinh ngạc, vội vàng nói: "Dì, mấy lời này thật quá đáng..."

“Ta nói sai chỗ nào?” Dung phu nhân hậm hực đẩy hắn ra, “Nếu không có hắn, Tân Nhi sẽ không bị bắt cóc! Nếu không phải hắn thấy chết mà không cứu, Tân Nhi đã không chết. Vì giữ lấy mạng sống mình, hắn để những kẻ bắt cóc giết Tân Nhi! Nhìn hắn đi, hắn giống như tạc với người cha ngu dốt của hắn. Hắn sống không có tình cảm, trong mắt nó chỉ có bản thân mình!"

Dương Tú Thành khó xử nói: "Dì, người nghĩ nhiều quá rồi..."

“Làm mẹ kế thật khó!” Dung phu nhân khóc, đập ngực, “Tôi đã làm ra tội lỗi gì? Lấy chồng vô tâm, con sinh ra rồi lại chết. Dung Gia Thượng, cha của ngươi vẫn chưa chết, mà mẹ kế như ta không thể ngóc đầu ở gia đình này. Đợi cha ngươi nhắm mắt xuôi tay, ngươi sẽ là người đầu tiên quét ta ra ngoài! "

Dung Gia Thượng vô cảm đứng lên, giọng nói lạnh như băng: "Phu nhân xúc động quá rồi, đợi bà bình tĩnh lại rồi ta nói chuyện sau."

Cậu quay lên lầu.

Dung phu nhân sau lưng chửi rủa: "Cha con ngươi là đồ tồi! Dung Gia Thượng, ngươi giết con ta, ngươi trả lại con cho ta! Ngươi nợ ta một mạng, ngươi có tư cách gì để lên mặt với ta "

Bước chân của Dung Gia Thượng lên lầu nặng đến mức gần như có thể xuyên qua cầu thang. Cậu đi thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại, đi vòng vòng trong phòng, như một con sói nổi giận, cậu đột ngột quét sạch tất cả những thứ trên bàn, tháo khung ảnh chân dung gia đình treo trên tường, ném xuống sàn nhà.

Mảnh kiếng vỡ tung tóe khắp nơi.

Dung Gia Thượng đứng trong đống hỗn độn, tức giận thở hổn hển, rồi nhắm mắt lại.

Phùng Thế Chân vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy vài bà người hầu lớn tuổi đang vươn cổ ở cửa Dung Gia Thượng nghe trộm. Cô cố tình giẫm chân bước tới, các bà lần lượt lùi ra.

Phùng Thế Chân nói: "Nghe nói hôm nay cậu Dương lại tới. Xem ra vẫn tìm người để hỏi chuyện. Các người có chuyện gì muốn nói với đại thiếu gia à?"

Có ai muốn bị thẩm vấn lại đâu? Các bà người hầu sợ chết khiếp, lắc lăc đầu, bỏ đi theo cầu thang bên.

Phùng Thế Chân đợi họ đi xa, rồi mới gõ cửa.

"Gia Thượng” Cô thì thầm với cánh cửa đóng chặt, "Tôi không muốn làm phiền cậu. Nhưng nếu cậu cần tìm người để nói chuyện, thì tôi ở bên ngoài cửa."

Một lúc sau, cánh cửa mở ra.

Dung Gia Thượng tóc tai bù xù, hai mắt đỏ hoe đứng ở cửa. Sau lưng anh ta là sàn nhà lộn xộn.

Trên sàn đầy những thứ vỡ vụn, Phùng Thế Chân cuối cùng đã tìm được một chỗ để ngồi, ngoái đầu nhìn quay những mô hình máy bay, không thể nhịn được cười: “Cậu không nỡ đập vỡ tất cả các mô hình này sao.”

“Vì cô ta?” Dung Gia Thượng ậm ừ, “Như vậy không đáng.”

“Đừng tức giận.” Phùng Thế Chân kéo ống tay áo của Dung Gia Thượng.

Dung Gia Thượng như một con chó bị mắc dây, cúi đầu, ngồi xuống ghế sô pha.

"Cái này ta tự nướng ở nhà, ăn thử đi.” Phùng Thế Chân mở một hộp bánh quy mà cô mang đến. “Tôi đọc trên một tạp chí y khoa ở Mỹ nói rằng bổ sung đường khi người ta tức giận sẽ giúp ổn định cảm xúc.”

“Lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này.” Dung Gia Thượng cảm thấy thích thú. “Hèn nào phụ nữ các cô rất thích đồ ngọt, nếu không sẽ rất dễ cáu gắt.”

Phùng Thế Chân không hề tức giận, vớ lấy một chiếc bánh quy và bỏ vào miệng.

Bánh quy tỏa ra mùi thơm sữa ngọt ngào, Dung Gia Thượng cắn một miếng, vẻ mặt bình tĩnh lại.

“Tôi không muốn cãi nhau với bà ta.” Dung Gia Thượng mệt mỏi nói, “Nhưng bà ta hận tôi, bà ta đổ lỗi cho tôi, nguyên nhân là do cái chết của nhị đệ. Nếu nhị đệ không thể trở về từ cõi chết, thì nút thắt này không thể cởi bỏ được."

“Tôi biết.” Phùng Thế Chân nói, “Đôi lúc trong tâm nén nhiều ưu tư, nếu không nói ra thì thực sự khó chịu”

Dung Gia Thượng tò mò: "Cô cũng cãi nhau với ai à?”

“Sao lại không?” Phùng Thế Chân nói, “Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi bị ức hiếp. Tôi là nữ nhân lại còn cha mẹ già, yếu đuối một chút liền bị thế giới này ăn tươi nuốt sống không còn bã.”

Dung Gia Thượng nở nụ cười: "Tôi đã quen với việc suy luận từ tốn của cô, cũng không nghĩ ra được cuộc cãi vã của hai người như thế nào."

“Không ai muốn tranh luận với người khác.” Phùng Thế Chân nói, “Phu nhân mất con, phu quân lại thờ ơ lạnh nhạt, nhưng bà không thể bỏ đi như Tôn Thiếu Thanh. Bà ấy không thể sống tự do như những người khác. Thật tội nghiệp.”

Dung Gia Thượng khẽ thở dài: "Tôi biết rồi. Từ nay tôi sẽ tránh mặt bà ấy."

Phùng Thế Chân đứng dậy đi về phía cửa, sau đó đột nhiên quay lại và nói: "Bà ta nói sai."

Dung Gia Thượng có vẻ bối rối.

“Bà ta nói sai.” Phùng Thế Chân nói, “Cậu là một người tình cảm và chính trực. Cậu sẽ yêu gia đình của mình, bảo vệ họ khỏi sóng gió bằng đôi vai của mình. Trong tương lai, bất kể người phụ nữ nào kết hôn với cậu, bất kể ai đầu thai thành con cậu, đều sẽ rất hạnh phúc.”

Đôi mắt của Dung Gia Thượng lóe lên, như tuyết tan vào mùa xuân.

Hạ

Hàng hóa của Dung gia đã được chuyển ra biển theo lịch trình, đến một làng chài xa xôi, bị bỏ hoang trên đảo Sùng Minh. Người nhận hàng đã đợi sẵn ở bến.

Vào lúc này, một nhóm cướp có vũ khí không biết từ đâu xuất hiện, tấn công bất ngờ. Đối thủ có vũ khí được trang bị kỹ, mai phục từ lâu. Giết cả đoàn rồi lái thuyền chạy mất.

Ba ngày sau, người nhà Dung gia tìm thấy chiếc thuyền đánh cá bị cháy trơ khung, nhưng hàng hóa trên thuyền đã biến mất không tăm tích.

Có thể hình dung được sự tức giận của bên bán. Dung Định Khôn mấy ngày không về nhà, cuối cùng cũng trở về, gầy đi rất nhiều, vẻ mặt u ám, như một con dã thú đang tức giận, không ai trong nhà dám đến gần ông nửa bước.

Đây là lần đầu tiên Dung Gia Thượng chủ động tham gia một cuộc họp kinh doanh.

"Tôn Tiểu Thanh đang ở trên tàu đến Hong Kong." Dương Tú Thành nói, "Nhưng khi chúng tôi cập bến, người của chúng tôi đã lên tìm cô ta, nhưng cô ta đã không còn ở đó. Rõ ràng đã có người sắp xếp để cô ta trốn thoát."

“Tìm.” Dung Định Khôn từ kẽ răng nặn ra một chữ, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Dương Tú Thành và Triệu Hoa An “Tìm xem ai đã làm việc đó, đem nó đến gặp ta.”

“Vâng.” Hai người đáp rồi vội vàng rời đi

Dung Định Khôn gọi Dương Tú Thành, hỏi, "Phùng Thế Chân ở đâu, có gì bất thường không?"

Dung Gia Thượng bất ngờ, nhìn cha mình với vẻ hoài nghi. Lúc đó cậu mới nhận ra rằng cha cậu luôn nghi ngờ Phùng Thế Chân, cử người theo dõi cô.

Dương Tú Thành nói: "Kẻ theo dõi nói rằng cô ấy đã nhận được một công việc tại Bệnh viện Nhà Đỏ, đi làm mỗi ngày, sống một cuộc sống bình thường, cô ấy chưa bao giờ tiếp xúc với những người đáng ngờ."

Dung Định Khôn nhìn con trai: "Con có ngạc nhiên không?"

Có lẽ là do trời sinh, Dung Gia Thượng rất nhanh bình tĩnh trở lại, nói “Nếu là con, con cũng sẽ làm vậy.”

Dung Định Khôn gật đầu: "Hiện tại cô ta vẫn vô tội. Nhưng con trai, nếu cô ta thực sự là kẻ xấu, ta sẽ không nhân nhượng chỉ vì cô ta là người con thích."

Yết hầu của Dung Gia Thượng trượt xuống, ánh mắt vô hồn “Con biết rồi, thưa cha. Lợi ích gia đình là trên hết.”

Dung Định Khôn hài lòng, nặng nề vỗ vai con trai.

Trước mắt Dung Gia Thượng là bầu trời quang đãng bên ngoài cửa sổ. Trên bầu trời, những đám mây trắng giống như những con chó xám.

Một đàn chim bồ câu bay qua cửa sổ, khiến Phùng Thế Chân phải dừng lại nhìn.

Tiếng chuông bệnh viện vang lên, trong trẻo và du dương, vang vọng khắp nơi.

Tiếng xe điện leng keng chạy qua những con phố nhộn nhịp.

Trên chiếc xe điện, tấp nập người hối hả đi làm. Nhân viên ngân hàng mặc vest và giày da, biên tập báo trong chiếc áo khoác cũ. Trước Phùng Thế Chân, có một cặp học sinh đang ngồi. Hình như họ mới mười sáu mười bảy tuổi, nam thì đen, nữ thì béo. Hai người thân mật, âu yếm nhau trong góc tường thì thầm, như đôi chim bồ câu nhỏ vắt vẻo qua mùa đông.

Khi xe rẽ, trọng tâm nghiêng về một phía. Chàng trai đưa tay ra ôm cô gái vào lòng.

Phùng Thế Chân có chút ghen tị, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp.

Họ vẫn còn trẻ, có thể sẽ không thể ở bên nhau trong tương lai. Nhưng cản trở gì? Ít nhất trong khoảng thời gian này của cuộc đời, họ đã lấp đầy những khoảng trống cho nhau, xoa dịu nỗi cô đơn của nhau.

“Sao hôm nay ở khắp nơi đều có người tuần tra?” Có người nhỏ giọng hỏi.

“Anh không đọc báo buổi sáng à?” Một hành khách nói, “Vào buổi sáng sớm, có hỗn loạn ở Hạp Bắc. Một cuộc ẩu đã giữa công nhân và cảnh sát, xô xát khá lớn, người nhà của tôi còn nghe thấy tiếng súng.”

Phùng Thế Chân hơi ngạc nhiên, cô sống ở phía tây, khá xa Hạp Bắc, cô không biết có cuộc bạo động đêm qua.

Có người hạ giọng, nói: "Đó là cuộc nổi dậy của công nhân để ủng hộ cuộc viễn chinh phương Bắc. Nhưng nó không thành công. Tôi nghe nói có nhiều người đã chết."

"Suỵt..."

Khi xe điện đến trạm, Phùng Thế Chân mua một tờ báo ngay sau khi xuống tàu. Tiêu đề của tờ báo in dòng chữ "Bạo động Hạp Bắc đã bị đàn áp" màu đen đậm.

Thời tiết ở Thượng Hải vốn đã rất lạnh, thường xuyên có mưa, gió lạnh từng cơn, thấu tận xương tủy. Phần mái đỏ của bệnh viện rất bắt mắt dưới bầu trời xám xịt.

Phùng Thế Chân vừa đi về phía cổng bệnh viện, vừa lật xem tờ báo.

Đột nhiên có bàn tay cầm tờ báo giật mất. Phùng Thế Chân sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Phùng Thế Huân, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô rên rỉ.

“Cái tật vừa đi vừa đọc sách không nhìn đường không bao giờ thay đổi.” Phùng Thế Huân véo mũi “Anh đang ở ga đợi em. Em không thấy anh à?

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Phùng Thế Chân, anh hai sáng sớm đã đến đón em gái ở nhà ga, nhưng nhìn thấy em gái cầm tờ báo đi ngang qua anh, anh tức giận bật cười.

“Được rồi, đừng giận.” Phùng Thế Chân vội vàng cười, nhét túi đựng hộp cơm bằng nhôm vào vòng tay Phùng Thế Huân. “Mẹ đã làm bánh bao, là nhân nấm và thịt lợn mà anh thích. Còn có sữa đậu nành em tự tay xay cho anh. Xin lỗi thế này đã đủ chưa?"

Ngay khi hộp cơm được mở, mùi đồ ăn tỏa ra. Phùng Thế Huân hít sâu một hơi, "Lần này anh tha cho em."

Hai anh em cùng nhau bước vào bệnh viện. Phùng Thế Chân hỏi: "Anh, anh có biết chuyện gì đã xảy ra ở Hạp Bắc đêm qua không? Em nghe thấy người nói trên xe điện?"

Vẻ mặt của Phùng Thế Huân tối sầm lại, anh nói, "Rất nhiều người đã hy sinh."

“Những người này là ai?” Phùng Thế Chân tò mò.

Tay cầm túi hộp cơm của Phùng Thế Huân khẽ run lên, "Đó là một nhóm ... những người không ngần ngại hiến máu và mạng sống cho lý tưởng và tự do."

Phùng Thế Chân ngạc nhiên nhìn anh, "Anh sao vậy ??"

“Thế Chân, chào buổi sáng!” Hai nữ nhân viên đi qua cười, nhưng đều nhìn Phùng Thế Huân.

Phùng Thế Huân định thần lại, vẻ mặt uất ức biến mất không tăm hơi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng em gái, "Đến giờ đi làm rồi. Ngày đi làm đầu tiên, em không thể gây ấn tượng xấu với sếp về việc đi làm muộn."

Phùng Thế Chân do dự, đi theo các đồng nghiệp nữ lên cầu thang.

Phùng Thế Huân vò nát tờ báo, ném vào thùng rác rồi sải bước dọc theo hành lang của khoa cấp cứu, khuôn mặt tuấn tú đầy u ám.

Phùng Thế Chân được chỉ định làm thư ký cho một bác sĩ phụ khoa vì vốn tiếng Anh tốt. Bác sĩ là một ông lão người Do Thái, hiền lành, hài hước, rất hòa đồng. Công việc hàng ngày của Phùng Thế Chân cũng rất đơn giản, chỉ tiếp bệnh nhân đến thăm khám, nghe điện thoại và sắp xếp hồ sơ bệnh án. Tuy nhiên, công việc không yêu cầu chuyên môn, lặp lại vô hạn và sẽ không bao giờ có bất kỳ sự tiến bộ nào.

Dù biết rằng mình sẽ không làm công việc này lâu nhưng Phùng Thế Chân vẫn cảm thấy mệt mỏi. Cô khao khát làm một điều gì đó, không cần ai biết đến cũng được. Nhưng đó là một bằng chứng cho thấy cô ấy khác với những kẻ tầm thường.

Giờ nghỉ trưa, Phùng Thế Chân và đồng nghiệp đến căng tin để ăn. Họ nói chuyện, cười đùa rồi đi xuống nhà, đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi vội vã đi từ trong góc, đi ngang qua cô.

Phùng Thế Chân đột ngột dừng lại như thể bị ai đó kéo, quay lại nhìn.

Người thanh niên mặc vest sải bước lên cầu thang, lắc lư khi quay mặt qua một bên.

Tóc bóng bẩy, dáng người cao nhưng gầy, khuôn mặt nhợt nhạt, không chút máu.

Phùng Thế Chân quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, tự mỉa mai.

“Phùng Thế Chân, mi càng lúc càng ngốc? Nhà Đỏ là bệnh viện dành cho phụ nữ và trẻ em, dù có bệnh hắn ta cũng sẽ không đến đây.”

Đã vài ngày kể từ khi rời khỏi Dung gia, Phùng Thế Chân không có tin tức gì thêm từ Dung gia. Người Dung gia phái đến theo dõi cô vẫn chưa đi. Bản thân Phùng Thế Chân có thể dễ dàng cắt đuôi hắn ta, đến gặp và liên kết với Mạnh gia.

Người của Mạnh Tự An chỉ nói với cô hàng hóa đã được giải quyết, nhưng họ từ chối cung cấp thêm bất kỳ chi tiết nào. Dung Định Khôn bị mất tiền bạc, uy tín của ông ta bị tổn thất rất lớn, e rằng sự mất mát này sẽ không thể phục hồi nếu không trả giá bằng máu.

Nếu chuyện như thế này xảy ra, không biết Dung Gia Thượng sẽ như thế nào.

Dung Định Khôn dù gì cũng là cha của cậu ta, Dung gia là nền tảng của cuộc đời cậu. Cậu ta có thể hoài nghi và nổi loạn. Tuy nhiên, dựa trên sự hiểu biết của Phùng Thế Chân về Dung gia, nếu cậu ta thực sự gặp khó khăn, cậu sẽ bước tiếp và đảm nhận trách nhiệm của gia đình với tư cách là con trai cả.

Bởi trong xương máu cậu vẫn còn sự kiên trì và trách nhiệm của một người lính.

Phùng Thế Chân nghĩ về cái đêm khi Dung Gia Thượng bị ốm, nghĩ về ngọn đèn cô đơn đối diện trong đêm tối.

Bây giờ cô đã đi rồi, liệu người thanh niên ấy có nhớ ngọn đèn ở đối diện không?