Lưu Quang Chi Thành

Chương 46



Edit: Thi

Trong sảnh phía tây, những tấm rèm nhung nặng trĩu rủ xuống, che chắn ánh quang rọi vào căn phòng. Đèn sàn được thắp, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, soi cả một không gian nhỏ.

Dung Gia Thượng ngồi ở sô pha, khoanh chân, một tay tùy ý đặt trên tay vịn, một nửa khuôn mặt tuấn tú được tắm trong ánh sáng ấm áp, một nửa đắm chìm trong màu xanh lam lạnh lẽo tối tăm.

Quách Đại Tráng chết khiếp nằm trên mặt đất thở hổn hển, có tiếng ọc ọc trong cổ họng.

“Ta biết ngươi đã tỉnh.” Dung Gia Thượng nói, “Muốn giả chết à, chi bằng chết thật đi, ngươi nghĩ sao?”

Quách Đại Tráng mắt mở bừng, thất thần.

“Ngươi sống hay chết, còn phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi.” Dung Gia Thượng dù mất rất nhiều thời gian vẫn ung dung, ngón tay gõ nhẹ tay vịn, ánh mắt băng lãnh tựa hồ đầu đông.

"Ta đang nghĩ, ngươi là người làm vườn không vào được nhà lớn, tin tình báo tất nhiên không phải ngươi trộm. Ngươi chỉ là người truyền tin."

Quách Đại Tráng vẻ mặt tuyệt vọng, run bần bật.

“Ở đây ngươi có đồng lõa.” Dung Gia Thượng chắc chắn nói, “Nói cho ta biết, người nọ là ai.”

Qúach Đại Tráng vẻ mặt đau khổ nói: "Ta không biết."

Dung Gia Thượng khóe miệng hơi cong. Tên côn đồ đứng cạnh Quách Đại Tráng giơ chân giẫm lên vết thương do súng bắn trên đùi.

Tiếng la hét thảm thiết vang vọng tứ phía trong căn phòng kín, giống như tiếng hét của lệ quỷ.

Dung Gia Thượng hờ hững vẫy vẫy tay, thủ hạ thối lui. Quách Đại Tráng mở miệng thở dốc, đổ mồ hôi đầm đìa.

“Ta hỏi ngươi một lần nữa, ai là đồng lõa của ngươi?” Ngữ điệu của nam tử trẻ tuổi thanh lãnh, không chút lưu tình, sự lạnh lùng và tàn nhẫn này không nên có ở độ tuổi của anh.

“Tôi thật sự không biết……” Quách Đại Tráng yếu ớt cầu xin, “Chúng tôi mỗi người có phận sự riêng, trước nay cũng chưa từng tiếp xúc với nhau. Tôi chỉ biết lấy tin tình báo truyền lại đem ra ngoài, cũng không rõ tin tình báo kia sẽ được truyền đi đâu. Đại thiếu gia, tôi thiếu nợ cờ bạc, nhất thời hồ đồ! Tôi thật sự không dám nữa! Xin ngài tha tôi một mạng. Tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài……”

Dung Gia Thượng ngắt lời: “Làm thế nào người có được tin tình báo và gửi đi bằng cách nào? Gửi cho ai?”

Quách Đại tráng nói: “Thông tin sẽ được đặt trong lỗ của cây nguyệt quế già bên cạnh đài. Tôi mỗi ngày đến xem một lần, có thì sẽ lấy. Dục Anh Đường ở đầu phố Đông, dùng báo chí bao lại, ném vào chiếc xô của đứa trẻ mồ côi để chuyển đi. Tôi cũng không biết người thu mua tôi là ai, kể cả người liên lạc với tôi cũng chỉ đến tìm tôi lúc nửa đêm, tôi không thể nhớ chính xác người đó trông như thế nào. "

Dung Gia Thượng suy tư nhìn hắn, hung ác nham hiểm vô tình.

“Tất cả đều là sự thật, đại thiếu gia!” Quách Đại Tráng nước mắt nước mũi giàn giụa, dập đầu cầu xin, "Tôi không biết chữ. Thông tin được niêm phong trong giấy bôi trơn. Tôi chưa từng đọc qua. Vì vậy, chuyện gì tôi cũng không biết!"

“Vậy lần cuối người gửi thông tin là khi nào?” Dung Gia Thượng hỏi.

Quách Đại Tráng nghĩ: “Đó là ... Đúng! Đó là ngày Tôn tiểu thư rời đi. Tôi đã tìm thấy tin tình báo trong hốc cây vào sáng sớm, liền định gửi nó đi. Nhưng vì Tôn tiểu thư mất tích, quản sự triệu tập chúng tôi đến thẩm vấn, kéo dài tới buổi chiều mới có thời gian”.

“Ngươi thật sự không biết là ai đưa tin cho ngươi?” Dung Gia Thượng lạnh giọng chất vấn.

Quách Đại Tráng lắc đầu lia lịa: "Tôi không phải người thông minh, nhưng tôi cũng hiểu nếu như biết quá nhiều chuyện, sẽ sinh ra phiền phức."

Dung Gia Thượng cười nhạo, đứng lên: “Ngươi có chắc không, là cây nguyệt quế cổ thụ bên cạnh Bát giác đài?"

Quách Đại Tráng dùng sức gật đầu: “Là tôi chọn nơi đó. Đại thiếu gia có thể tận mắt đi xem. Trên cây cao tầm người trưởng thành, có một hốc cây to bằng nắm tay.”

Dung Gia Thượng lặng lẽ đứng một lúc: “Ngươi gửi thông tin như thế này đã bao lâu rồi?"

Quách Đại Tráng cho biết: "Tôi được mua vào tháng 4 năm ngoái, nhưng không có động tĩnh gì cho đến gần đây ..."

“Gần đây?” Vẻ mặt của Dung Gia Thượng thay đổi. “Gần nhất là khi nào?

Quách Đại Tráng cũng lờ mờ cảm thấy mình dường như nói đến trọng điểm, bất an trộm nhìn anh, lí nhí nói: “Gần nhất……chừng một hai tháng ……”

Dung Gia Thượng trầm mặc đứng không nhúc nhích, đồng tử tối đen, như một vực thẳm không đáy.

Quách Đại Tráng sợ hãi cầu xin: “Tôi thật sự không biết gì cả! Đại thiếu gia, tôi không nên bắt cóc Phùng tiểu thư. Tôi thật sự là nhất thời luống cuống, làm chuyện ngu xuẩn. Tôi.... Tôi có thể giúp cậu tìm hiểu tin tức của đối phương! Xin đại thiếu gia ban tôi một mạng!”

Dung Gia Thượng suy tư nhìn hắn, sau đó gật đầu với tên côn đồ bên cạnh, xoay người rời đi. Bọn côn đồ cầm kim tiêm đi tới, mặc cho Quách Đại Tráng giãy giụa, đem hắn ấn xuống, tiêm vào tay.

Dương Tú Thành vừa thẩm vấn xong những người hầu còn lại, liền tìm Dung Gia Thượng.

“Ngoại trừ hai người tham ô và trộm cắp, những người còn lại đều không có vấn đề gì.” Dương Tú Thành nói, “Cậu hỏi được gì không?”

Dung Gia thượng cúi đầu châm điếu thuốc, nói: “Mở đầu còn nói vài câu, sau một lúc có lẽ mất máu quá nhiều, nói năng lộn xộn."

“Nói gì đó?”

“Nói rằng đã phục kích trong nhà chúng ta gần hai năm, luôn truyền tin báo ra ngoài."

Dương Tú Thành vội vàng hỏi: "Truyền cái gì?"

Dung Gia Thượng phun ra một ngụm khói, có lệ nói: “Chưa nói rõ liền ngất đi rồi.”

"Vậy xem ra vấn đề thật sự nằm ở trong nhà." Dương Tú Thành buồn rầu, "Tốt rồi, nhân cơ hội này thanh tẩy bọn hạ nhân một phen. Ai đáng nghi, thì xử ."

Dung Gia Thượng nghĩ ngợi rồi hỏi: "Địa chỉ giao hàng của lô hàng đó là một chuỗi mật khẩu. Ai đã viết nó?"

Dương Tú Thành cho biết: “Mật mã Triệu Nhị gia nắm giữ. Mỗi lô hàng có một mã số khác nhau. Địa chỉ nhận hàng của lô hàng đó đã được thay đổi, địa chỉ mới được gửi cho dượng thông qua mật khẩu. Tôi tiếp điện thoại, ghi mật khẩu và dịch nó cho dượng xem. Xem xong sẽ đốt đi.

“Giấy.” Dung Gia Thượng lạnh lùng nói, “Chữ viết tay in trên tờ giấy phía dưới.”

Dương Tú Thành sửng sốt, ngay sau đó nhận ra, bực bội vỗ trán.

“Chỉ là một mánh khóe nhỏ thôi.” Dung Gia Thượng nói, “Điều chúng ta nên chú ý là ai có thể lẻn vào phòng làm việc nhỏ của cha mà không để lại dấu vết”.

“Là tôi sơ sót.” Dương Tú Thành nói, “Nội tặc khó phòng, Gia Thượng, về sau cậu phải cẩn thận hơn. Về phần Phùng tiểu thư, thứ cho tôi nói khó nghe. Cậu quen cô ấy mới hai tháng, nên dù sao cô ấy cũng là người ngoài. Cho dù không có ý định hãm hại cậu, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác mượn cô ấy để đối phó với cậu.

Dung Gia Thượng không cho là đúng nói: “Cô ấy cũng chỉ là nữ nhân thôi.”

“Nhưng nếu cậu thích cô ấy, cô ấy sẽ trở thành vũ khí có thể làm tổn thương cậu.” Dương Tú Thành nói.

Dung Gia Thượng cười tủm tỉm: “Anh Tú Thành kinh nghiệm đầy mình như vậy hèn chi gái theo nhiều, không phải không có đạo lý.”

Dương Tú Thành đành phải nhún vai chịu thua: " Quách Đại Tráng cậu tính toán xử lý như thế nào?”

“Chờ cha trở về rồi tính.” Dung Gia Thượng nói.

Dương Tú Thành nói: “Dượng vẫn luôn trông chờ chủ kiến của cậu.”

“Chỉ là quan điểm của tôi và ông ấy không đi cùng một hướng.” Dung Gia Thượng cười nhạo, “Vì tôi còn chưa tự lập, nên sẽ có những lúc, cần làm theo chỉ dẫn của ông ta. Ông ta sẽ nghĩ tôi ngoan ngoãn nghe lời, sẽ nghĩ như thế là trưởng thành.”

Tiễn Dương Tú Thành, cũng đã đến giữa trưa. Bầu trời ngày càng ảm đạm, có vẻ như sắp mưa. Những người ở Dung phủ mới trải qua cuộc thẩm vấn đã có chút căng thẳng, thêm cảm giác chán nản trong căn biệt thự trống trải.

Dung Gia Thượng nhìn thấy người hầu già đi xuống lầu với đĩa ăn đã dùng hết, liền hỏi: "Phùng tiểu thư ăn trưa chưa? Cô ấy ăn gì?"

Người hầu già trả lời: “Phùng tiểu thư nhờ nhà bếp làm một tô hoành thánh”.

“Cô ấy bị thương, ăn hoành thánh sao được?” Dung Gia Thượng không vui, “Kêu nhà bếp hầm cho cô ấy một bát canh cá đi.”

Người hầu già theo tiếng lui ra.

Dung Gia Thượng bước đến cửa phòng Phùng Thế Chân, gõ nhẹ vào cửa.

Cửa mở, Phùng Thế Chân đã thay một chiếc sườn xám rộng rãi, quấn băng gạc trắng trên cổ, cùng Dung Gia Thượng yên lặng đối diện.

Dung Gia Thượng nhẹ giọng hỏi: "Vết thương còn đau không?"

“Đỡ hơn nhiều” Phùng Thế Chân cười nhẹ, nghiêng người cho anh tiến vào.

Đứng trong phòng, Dung Gia Thượng đưa mắt nhìn qua cuốn sách bài tập đã chỉnh sửa một nửa trên bàn làm việc và phong lan xanh trên bệ cửa sổ, sau đó trầm ngâm nhìn sang những cuốn sách huyền bí trên giá.

“Có hơi lộn xộn.” Phùng Thế Chân mỉm cười, thản nhiên thu dọn sách vở.

Dung Gia Thượng bình tĩnh nhìn cô: "Vừa rồi cô sợ sao?"

“Thật khó nói.” Phùng Thế Chân cười nói, “Hiện tại kỳ thật còn chưa thế nào lấy lại tinh thần. Phỏng chừng đến đêm đi ngủ, mới có thể hồi phục trạng thái. Mà này, anh ăn trưa chưa?

Dung Gia Thượng chăm chú nhìn cô, không trả lời.

Phùng Thế Chân một bên thu dọn đống giấy nháp bày biện xung quanh, một bên lẩm bẩm: “Anh bận rộn cả một buổi sáng, khẳng định đói bụng. Hôm nay phòng bếp làm tôm tươi hoành thánh ăn rất ngon, anh muốn ăn thử không?”

Dung Gia Thượng đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng. (😣)

Tờ giấy trượt từ giữa các ngón tay của Phùng Thế Chân, rơi vãi khắp nơi.

Dung Gia Thượng khoanh tay, ôm lấy cả người cô, kiên quyết ôm cô thật chặt. Phùng Thế Chân cảm thấy cơ thể anh run nhẹ, hay nhịp tim mình mất kiểm soát đập lung tung nhỉ?

Bên tai cũng là tiếng tim đập loạn xạ của người nam nhân, giống như tiếng sấm phía chân trời khi cơn bão sắp ập đến, xen lẫn với cảm giác kinh hoàng. Một hơi thở nam tính và tươi mát đặc biệt của đàn ông bao bọc lấy Phùng Thế Chân cũng tiện nghi chiếm hết hơi thở của cô.

Sức lực toàn thân đều bị rút cạn, giống như say rượu, hai đầu gối gần như không thể chống đỡ sức nặng của cơ thể.

Dung Gia Thượng hôn lên trán Phùng Thế Chân, nóng bỏng.

Phùng Thế Chân rốt cuộc nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm eo Dung Gia Thượng.

“Tôi không có việc gì.” Cô nói, “Anh đã cứu tôi, Gia Thượng. Anh làm được.”

Dung Gia Thượng năm đó không thể cứu em trai mình từ tay bọn bắt cóc, nhưng hôm nay đã cứu được Phùng Thế Chân.

Cánh tay run rẩy của Dung Gia Thượng dần dần ổn định, hơi nới lỏng.

“Tôi kỳ thật cũng không làm được gì.” Anh thấp giọng nói, “Hắn tự buông cô.”

“Anh khiến hắn thả tôi ra.” Phùng Thế Chân nói, “Anh làm hắn sợ hãi, không dám thương tổn tôi.”

Dung Gia Thượng say đắm nhìn Phùng Thế Chân, cảm nhận được sức lực mạnh mẽ và ấm áp từ người bên cạnh, đồng thời xoa dịu tâm trạng điên cuồng vì sợ hãi của anh.

Thân thể Phùng Thế Chân phảng phất một mùi thơm nhẹ sau khi tắm, khiến Dung Gia Thượng cúi đầu xuống một chút, muốn ngửi kỹ, nghĩ ...

“Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện!”

Hành lang truyền đến tiếng hô. Thủ hạ gõ bang bang lên cửa phòng của Dung Gia Thượng.

Dung Gia Thượng sững người, yếu hầu hoạt động, như thể một ngọn lửa sắp bùng cháy lại bị một chậu nước lạnh dập tắt, nghẹn đến mức không biết nên nói gì.

Hai người giữ nguyên tư thế ôm, đứng bất động, không ai chịu buông tay trước.

Ánh mắt chạm nhau, thấy được sự bất lực và tức giận trong mắt đối phương. Phùng Thế Chân nhúc nhích, nở một nụ cười.

Dung Gia Thượng si mê nhìn cô, cũng cười rộ lên.

Phùng Thế Chân nhẹ vùng vẫy. Dung Gia Thượng miễn cưỡng luyến tiếc buông tay.

“Anh đi nhanh đi.” Phùng Thế Chân nói, quay đầu mở cửa.

Dung Gia Thượng uể oải ỉu xìu gật gật đầu, ánh mắt như cũ vẫn dính chặt trên người Phùng Thế Chân

“Đi thôi.” Phùng Thế Chân rũ mi mắt, dịu dàng an nhiên, nhưng không nhìn anh.

Dung Gia Thượng im lặng cười khổ, bước khỏi phòng.