Lưu Quang Chi Thành

Chương 35



EDIT: BƠ

Mặc dù, Dung đại phu nhân đã ra lệnh giữ bí mật. Nhưng trong nhà nhiều người, nhiều miệng như vậy, không có bí mật gì có thể che dấu được.

Một ngày nọ, câu chuyện Dung đại thiếu gia quấy rối gia sư lan truyền đến người thân và bạn bè.

Tuổi trẻ phong lưu, lơ lỏng là chuyện bình thường, đám con trai lấy việc làm của Dung đại thiếu gia đem ra thảo luận. Tuy nhiên, có một vài tiểu thư thầm thương mến mộ Dung đại thiếu gia lại thất vọng vì anh.

Trong lúc uống trà, Đỗ Lan Hinh đã chọc ghẹo Dung Gia Thượng một phen.

“Anh ngốc à? Biết rõ bà già nhà anh là mẹ kế, còn hành động không che dấu một chút nào. Cô gái kia cũng thật hung dữ, bất quá đàn ông các anh chính là thích loại phụ nữ giả bộ như vậy.”

Dung Gia Thượng lãnh đạm nói: “Tôi bây giờ như thế này, khẳng định cha cô không nghĩ sẽ tiếp tục đem gả cho tôi?”

“Chỉ cần gia đình anh ký vào hợp đồng hôn nhân đó, dù anh có là một người ngu, què hay mù lòa thì cha tôi đều vui.” Đỗ lan Hinh nhả ra một làn khói, khuôn mặt đầy trào phúng.

Dung Gia Thượng đột nhiên hỏi: “Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc yêu một ai đó sao? Không liên quan đến tiền bạc hay thân phận. Mà chỉ vì sự hấp dẫn lẫn nhau. Có một người như vậy, anh ta trân trọng cô, hiểu cô, chăm sóc cô. Lẽ nào, cô không muốn?”

“Sao lại không muốn? Nhưng người như vậy ở đâu? Dù sao tôi cũng đã lục tung cả bãi Thượng Hải rồi mà vẫn chưa tìm được.”

“Cô không thích Dương Tú Thành?”

Sắc mặt Đỗ La Hinh trở nên cứng ngắc nói: “Có rất nhiều người thích anh ấy. Anh ấy lại không thích tôi. Chỉ cần tôi thích, liệu có quan trọng không?”

Dung Gia Thượng nói: “Nếu cho cô một cơ hội có thể cùng anh ta ở bên nhau, tất nhiên cô sẽ không chọn tôi.”

Đỗ Lan Hinh dập tắt điếu thuốc, “Nếu thật, thì vệc này thật chán ngắt, không thú vị. Vậy còn anh? Anh thật sự bỏ bông hoa sơn trà ở Trùng Khánh, đã thích Thượng Hải phù dung này?”

Dung Gia Thượng không chút để ý nói: “Làm sao cô biết tôi không phải là sở thích nhất thời?”

Đỗ Lan Hinh giễu cợt: “Tôi biết rõ tính tình đàn ông các anh. Miếng ăn đến miệng mà vẫn không thể ăn, thì miếng thịt này như thịt Đường tăng. Ngày đêm sẽ luôn mong nhớ, nằm mơ cũng không dứt, muốn ngừng cũng không được. Chờ lúc anh đã cắn được thì nó đã trở thành một quả táo thối, thuận tay liền vứt bỏ. Cô gái kia cự tuyệt anh, anh có quỷ mới hết từ bỏ.”

“Thịt Đường Tăng?” Dung Gia Thượng nghiền ngẫm cười, “Nếu là thật sự, nhất định phải nếm thử, không phải sao?”

Dung đại thiếu gia đang chuẩn bị chơi một trò chơi tình ái, trông như một công tử không biết đau khổ của cuộc sống, nhưng cha lại đang cau có vì cô vợ lẽ đó bỏ trốn.

Trong văn phòng chủ tịch công ty nhà họ Dung, Dung Định Khôn ngồi sau bàn làm việc, nghe Dương Tú Thành báo cáo.

“Ở bến xe, ga tàu hỏa đều phái người đến, nhưng lại không thể tìm thấy người. Tôn tiểu thư có lẽ còn ở tại Thượng Hải, đã tránh ở một nơi nào đó. Cháu nghĩ, cô ta có chỗ để ẩn núp như vậy, dự đã sớm có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình huống xấu nhất là cô ta đã rời Thượng Hải, thậm chí có thể đã ra nước ngoài.”

Dung Định Không không nói một lời nào, một lúc sau liền quét sạch những thứ trên bàn làm việc. Bình hoa và chén trà rơi cuống sàn nhà vỡ tan tành, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.

“Đồ chó cái!” Dung Định Khôn thở hổn hển, khuôn mặt anh tuấn tức giận đến mức tím tái, “Cô ta khẳng định đã có tiếp xúc với người bên ngoài, nhưng là cô ta đã làm như thế nào? Phùng Thế Chân kia, cháu đã điều tra cẩn thận kỹ lưỡng?”

Dương Tú Thành nói: “Cháu đã dẫn vú Trần đi thẩm vấn, bà ta thành thật khai báo. Vú Trần lén lục qua đồ của cô ta, cũng không phát hiện điều gì khả nghi. Lần trước, quả thật cô ta và Tôn tiểu thư có nói chuyện qua. Vú Trần nghe lén thì đều chỉ là đang nói chuyện văn học. Phùng Thế Chân cũng không hỏi qua chuyện liên qua đến Dung Gia và Tôn tiểu thư.”

“Ngoài cô ta ra thì còn có ai nữa?” Dung Định Khôn nói, “Ta nghĩ cô ta vẫn là người đáng ngờ nhất.”

Dương Tú Thành nói: “Người của chúng ta vẫn luôn đi theo Phùng Thế Chân về nhà, cũng nói gia đình Phùng Thế Chân quả thực rất bình thường. Thấy Phùng Thế Chân không có liên lạc bất kỳ một người đặc biệt nào. Cậu, nếu cậu vẫn còn lo lắng về Phùng Thế Chân, chúng ta có thể bắt giữ Phùng Thế Chân để thẩm vấn.”

“Vậy thì có khả năng rút dây động rừng.”

Dung Định Khôn xua tay : “Bất quá Thiếu Thanh, cô ta là một người thông minh, có khả năng lợi dụng Phùng Thế Chân để chạy trốn…”

Dương Tú Thành cũng như đang suy nghĩ gì đó.

Dung Định Khôn chậm rãi ngồi xuống, hỏi: “Việc gia đình cũng nên chỉnh đốn lại một chút. Cháu nói ta nên làm sao với dì của cháu đây? Đã không cầu mong bà ấy có thể giúp đỡ ta, chỉ quản lý việc gia đình mà cũng đều làm không tốt. ”

Dương Tú Thành nói: “Người gác cổng trực đêm đã đuổi đi, bảo vệ ở Tây Đường cũng đã thay đổi. Theo ý kiến của cháu, một số người làm và các bà vú trong nhà nên thay đổi. Mặc dù họ đều nghe lời dì, nhưng họ thật sự rất lười biếng.”

Dung Định Khôn hứng thú nhìn Dương Tú Thành, liếc mắt một cái, suy tư nói: “Muốn đuổi bọn người làm đó, khẳng định dì cháu sẽ không vui.”

“Cậu mới là chủ của gia đình, những việc này, cậu quyết định, dì chỉ cần lắng nghe.”

Dung Định Khôn gật đầu hài lòng, “Thật tốt nếu như cháu có thể nghĩ như vậy.”

Tranh thủ thời tiết tốt, gia đình nhà họ Phùng đã chuyển đi.

Dung Định Khôn hào phóng mà trả ba tháng tiền lương. Dung đại phu nhân nhân cũng thưởng cho Phùng Thế Chân 50 đồng. Nhận được hơn 100 đồng, lấy một nửa số tiền dùng để trả nợ. Phần còn lại, vừa vặn đủ thuê một nơi ở có điều kiện tốt hơn.

Nhũng người hàng xóm ở đây là những người thuộc tầng lớp lao động tử tế, hiền lành. So với những hàng xóm trước đây tốt hơn nhiều.

Nhà họ Phùng thuê một căn nhà nhỏ, có 2 phòng ở. Phùng Thế Huân đã tìm được một công việc thực tập tại Bệnh viện Nhà Đỏ, muốn sống trong ký túc xá.

Ánh nắng mùa thu chói chang, hai anh em nhà họ Phùng đang phơi khăn trải giường. Cả hai cùng nhau treo bộ đồ trải giường nặng nề.

Phùng Thế Chân vỗ mạnh vào chiếc khăn lau bụi trong tay,

“Có nhớ khi còn nhỏ hai chúng ta trốn vào chăn để chơi trốn tìm?” Phùng Thế Huân cười hỏi.

“Đương nhiên em nhớ rõ.” Phùng Thế Chân nói, “Chúng ta mới chơi qua bùn, còn chưa rửa tay, đã chà xát vào chiếc khăn trải giường mới vừa được giặc thành một mớ hỗn độn.”

“Rõ ràng là hai chúng ta gây rối, nhưng là cuối cùng chỉ có anh bị đánh.” Phùng Thế Huân nói.

Phùng Thế Chân cười rộ lên: ‘Cha nói, bởi vì anh là huynh trưởng, khẳng định là anh dẫn đầu làm chuyện xấu, đương nhiên chỉ đánh anh. Em là con gái, là con gái được cưng chiều.”

“Đúng là đã nuông chiều thành hư rồi?” Phùng Thế Huân véo vào mặt cô bằng những ngón tay lạnh ngắt trong nước.

Phùng Thế Chân cười trốn đi: “Em không có!”

Phùng Thế Huân khoác vai em gái, cùng nhau ngồi trên phiến đá sưởi nắng, nhìn lên bầu trời xanh.

“Bỏ là được rồi. Gia đình kia như vậy, bên trong rất phức tạp. Chúng ta là những người đơn thuần, nếu như bị bọn họ lợi dụng thì làm sao bây giờ?”

Phùng Thế Chân phức tạp, nói: “Em đã trưởng thành, em không phải là đứa trẻ không biết gì.”

“Nhưng với anh, em sẽ mãi cô em gái nhỏ chạy sau lưng anh.” Phùng Thế Huân dịu dàng nhìn em gái mình.

“Anh đã hỏi bộ phận nhân sự của bệnh viện rồi. Hiện tại đang thiếu một thư ký cho bộ phận hành chính của bệnh viện. Em gái anh ưu tú, xuất sắc như vậy. Tuyệt đối có thể đảm nhiện. Về sau, hai anh em chúng ta có thể đi làm cùng nhau, thật tốt.”

Phùng Thế Chân nói: “Ngay cả khi đi làm cũng bị anh trông giữ, thật không may mắn!”

Phùng Thế Huân cười lớn, xoa mạnh em gái trong vòng tay mình.

“Phơi xong chưa?” Bà Phùng thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Ở nhà hết dấm ăn rồi. Ai trong hai con đi mua một chai về đi.”

“Để con đi.”Phùng Thế Chân thoát khỏi vòng tay của anh trai mình.

Phùng Thế Chân khi mua dấm về, cô đi ngang qua quán thịt hầm ở ngã ba đường, mua một chiếc tai heo về hầm. Tính mua về làm đồ nhắm cho anh trai.

Cô cầm túi giấy đi qua đường, nhìn thấy chiếc xe đen đang đỗ trước cột đèn đường, khuôn mặt cô nở một nụ cười bỗng đông cứng lại,

Cửa sổ xe hạ xuống một nưa, Mã Đại Qúy ở trong xe nhìn cô, đưa mắt ra hiệu.

Phùng Thế Chân cúi đầu, khóe mắt quét qua. Cô thực sự nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đứng ở góc phố hút thuốc, nhìn cô chằm chằm.

Phùng Thế Chân bình tĩnh đi về phía trước. Một cậu bé đi xe đạp làm ở quán ăn đang vận chuyển nước đi ngang qua cô, về phía người đàn ông đội mũ.

Khi vừa ra tới, đầu xe bất ngờ lật nghiêng, cả chiếc xô đổ xuống. Nước hôi tanh, tung tóe khắp mặt đất. Bắn vào giày và quần của người đàn ông.

“Thằng nhóc, muốn chết!” Người đàn ông vừa nhảy vừa chửi.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Phùng Thế Chân lên xe.

Người đàn ông ngồi ở băng ghế sau quay đầu lạ nở một nụ cười dịu dàng với Phùng Thế Chân.

“Thế Chân tại sao cô dọn đến nhà mới lại không nói một tiếng?”

“Thất gia,” Phùng Thế Chân lạnh lùng nói, “Nói hay không, cũng không gây trở ngại ngài tìm được tôi.”

Mạnh An Tự hứng thú nhìn cô, đem một cái phong bì: “Gửi một chút quà. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đưa tiền là thích hợp. Thế Chân hy vọng cô sẽ không ghét bỏ tôi vì đưa tiền”

Phong bì dày cộm, rõ ràng là chứa một xấp tiền.

Phùng Thế Chân cất tiền đi, nghiêng người nói: “Thất gia chiếu cố tôi như vậy, tôi đều không kịp cảm ơn, nếu có nửa phần ghét bỏ, lương tâm thật là đã vứt cho chó ăn.”

Cằm của Phùng Thế Chân bị ngón tay của người đàn ông nâng lên.

Mạnh Tự An nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong, sáng của Phùng Thế Chân. Tay dùng tí sức ấn lên cằm cô.

“Thế Chân thật sự không ngoan ngoãn, giúp Tôn tiểu thư rời nhà bỏ trốn, lại đều không nói cho tôi một tiếng?”

Đồng tử của Phùng Thế Chân đột ngột co lại.

“Ngài…cô ấy đang ở đâu?”

“Đừng lo lắng” Mạnh An Tự buông tay, chỉ để lại một dấu tay nông trên làn da trăng nõn của Phùng Thế Chân, “Cô Tôn bây giờ đã an toàn dưới sự bảo vệ của tôi. Khi cô ta nói hết mọi chuyện, tôi sẽ cho người đưa cô ta lên tàu và đi bất cứ nơi nào mà cô ta muốn đi.”

Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ chóp mũi của Phùng Thế Chân, cô thì thầm nói: “Cô ấy là một người vô cùng tội nghiệp. Tôi hy vọng Thất gia sẽ không làm cô ấy khó xử.”

Mạnh Tự An mỉm cười nhìn cô: “Thế Chân, cô còn nhớ những lời nhận xét của tôi với cô khi được huấn luyện không?”

“Tôi không biết Thất gia muốn nói cái gì.” Phùng Thế Chân hỏi.

Mạnh An Tự giơ tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc hai bên trán của Phùng Thế Chân: “Cô là một người lòng dạ lương thiện, nhân hậu và ngay thẳng. Đây là một phẩm chất tốt, tôi rất thích nó. Có những hành động có thể lương thiện nhưng lương thiện lại thường sẽ hỏng chuyện tốt. Tôi không muốn cô bỏ đi lòng lương thiện của mình mà trở thành một kẻ máu lạnh. Nhưng khi nào cô có thể lương thiẹn, khi nào có thể nhịn xuống, cô hẳn là nên học lại.”

“Chuyện này….Tôi không xem xét kỹ lưỡng!” Mũi Phùng Thế Chân đã lấm tấm mồ hôi, “Thất gia, tôi xin lỗi.”

“Cô rời khỏi nhà họ Dung, tôi sẽ nói chuyện với cô sau.” Mạnh Tự An nói: “Tuy nhiên, vấn đề của chuyến hàng đó vẫn chưa được giải quyết, nhưng cô đã giúp vợ lẻ của Dung Định Khôn trốn thoát. Ông ta đa nghi như vậy, nếu thay đổi địa điểm, phải làm sao bây giờ?”

Phùng Thế Chân khép nép mà xin lỗi, nói: “Là tôi hành động theo cảm tình. Sự phụ ủy thác của Thất gia, ngài đã cho tôi một bài học!”

Ngón tay Mạnh Tự An tóc cô quấn lấy, khó mà tách ra được một lúc. Mạnh Tự An nhìn chằm cô gái trắng noãn, khuôn mặt đẹp đẽ, hỏi: “Cô như vậy mà dễ dàng đi khỏi Dung gia, chính là thật sự ngu ngốc, là bị đuổi đi?”

Phùng Thế Chân nhìn anh ta, trong mắt lóe lên một ngọn lửa: “Thất gia, chiêu này là lạc mềm buộc chặt, là phụ nữ thường dùng ở trên người đàn ông nhất, cũng là loại phụ nữ mà ngài ghét.”

“Mấy ngày nay không gặp, cô ở trên phương diện này đã biết được rất nhiều chuyện.” Mạnh Tự An mỉm cười, nói: “Có thể nói, Dung Định khôn đối với cô nghi ngờ, phái người ngày đêm nhìn thẳng theo dõi cô. Hiện tại, chúng ta liền không cần phải gặp mặt. Hết thảy, chờ cô về Dung gia lại nói.”

“Vâng” Phùng thế Chân ngoan ngoãn gật đầu.

“Mấy ngày nay, cô có thể ở cùng cha mẹ.” Mạnh Tự An gõ cửa kính xe, xe dừng lại.

Đây là một ngã tư khác, cách không xa Phùng ga.

Phùng Thế Chân ra khỏi xe. Mạnh Tự An hạ kính xe xuống, gương mặt anh tuấn treo một nụ cười ôn nhu ấm áp, phảng phất đang nhìn người yêu âu yếm.

“Thế Chân,” Mạnh Tự An nói, “Tôi chờ tin tức tốt từ cô.”

Chiếc xe đi để lại một làn khói bụi. Phùng Tế Chân đứng ở ngã tư, lạnh lẽ trên lưng.

Cảm giác từng của động của mình đều lọt vào mắt của người khác khiến cô cảm thấy mình như một chú chuột bị nhốt trong lồng.

Tất nhiên, cô muốn trả thù Dung Định Khôn, muốn Dung Định Khôn bị hủy hoại, bị người thân phản bội. Nỗi sợ hãi của cô đến từ người đàn ông bí ẩn Mạnh Tự An.

Mạnh An Tự không có tiếng ở Thượng Hải, mọi người chỉ xem anh ta như một doanh nhân bình thường mới trở về Trung Quốc. Nhưng anh ta lại phảng phất là một thế lực trỗi dậy trong thế giới hắc ám, nắm giữ một sức mạnh khôn lường.