Lưu Quang Chi Thành

Chương 29



Edit: OwOe

Qua ngày hôm sau, cơn mưa dứt trời lại trong xanh, nắng sớm như dải lụa mỏng chiếu xuống tòa nhà cùng đình viện tinh xảo của Dung gia.

Lúc ăn sáng, vú Lý tới nói: "Cô Phùng có chút cảm lạnh, nói hôm nay sẽ không lên lớp, bảo đại thiếu gia cùng các tiểu thư tự học."

Dung Gia Thượng tay đang rót cà phê dừng lại một chút.

Dung Định Khôn hỏi: "Bệnh nặng không? Có cần mời bác sĩ đến khám không?"

Vú Lý nói: "Có chút sốt nhẹ, đã uống thuốc tây, nhưng là tinh thần không được tốt."

Dung Định Khôn nói với Dung phu nhân: "Bà đi xem một chút đi."

"Lão gia yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cô Phùng ." Dung phu nhân trong lòng có chút ghen, nhưng nhìn thấy bà hai sắc mặt phát xanh, lại ẩn ẩn vui vẻ.

Không ngờ Dung Định Khôn ngay sau đó nói: "Gần đây, bên ngoài đang bùng phát dịch cúm, nghiêm trọng sẽ chết người. Nếu tình hình của cô Phùng không ổn thì không thể giữ ở nhà được."

Dung gia tỷ muội sững sờ, không tưởng tượng được phụ thân lạnh lùng như vậy.

Bà hai phụt cười một cái nói: "Vẫn là lão gia suy tính chu toàn. Cũng không thể để không khí bệnh tật hại tiểu thiếu gia trong bụng của tôi."

Dung phu nhân cười lạnh: "Dì Tôn thân thể quý giá. Tôi nghĩ gần đây cô nên ở trong nhà không cần đi lung tung. Nếu không sẽ có hại cho con của cô."

Bà hai đang muốn trả lễ thì Dung Gia Thượng đập mạnh tách cà phê xuống dĩa, khiến bà ta sợ tới mức ngậm miệng lại.

"Tôi vẫn còn bài tập phải làm, tôi lên lâu trước." Dung Gia Thượng đứng dậy rời đi.

Dung Định Khôn nhìn bóng lưng thẳng tắp của con trai, tỏ vẻ tán thành, nói: "Thằng nhỏ này gần đây có vẻ chăm chỉ. Xem ra mời đúng gia sư rồi."

Dung phu nhân đắc ý nói: "Ngàn chọn vạn tuyển không tốt sao được? Ngay cả em gái ngươi gần đây đều đi theo cô Phùng đọc sách, đọc Anh quốc văn học gì đó đâu. Nếu nói học vấn, cô Phùng khẳng định là so Tôn dì nhỏ tốt hơn."

Bà hai tức giận nói: "Cũng không phải thi chứng chỉ, so học vấn cao thấp làm gì? cô Phùng học vấn tốt như vậy, nhà chúng ta làm sao có thể giữ được? Bằng vào tài mạo của cô ta, nói không chừng là mượn danh tiếng nhà chúng ta để kết bạn với một người tuổi trẻ tài tuấn mà gả vào vọng tộc làm phu nhân."

"Đúng ha." Dung phu nhân giễu cợt, "Tôi nhìn cô ta cũng là có tướng mạo của chính thất nha ."

Bà hai, cả chị lẫn em đều làm thiếp, không để ý rơi vào hố do chính mình đào, mặt mày xám xịt. Dung Định Khôn không có kiên nhẫn nhìn thê thiếp tranh đấu, vội vàng dùng xong điểm tâm, về Tây Đường thay quần áo, chuẩn bị đến công ty làm việc.

Tôn Thiếu Thanh cầm một quyển sách ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn hết sức chăm chú. Sau cơn mưa, ánh nắng ban mai rơi trên khuôn mặt tú lệ của cô, Dung Định Khôn nhìn thấy trong lòng sinh ra cảm giác thương yêu, hắn bước tới lấy tay chạm vào khuôn mặt của cô, hỏi: "Đọc sách gì vậy?"

Tôn Thiếu Thanh không phản ứng hắn, thản nhiên nói: "Cô Phùng đề cử cho em một cuốn tiểu thuyết tự truyện của một tác giả người Pháp."

Dung Định Khôn như có điều suy nghĩ, hỏi: "Hai người bình thường nói chuyện gì?"

"Trò chuyện về văn học phương Tây." Tôn Thiếu Thanh nói, "Cô Phùng học vấn thật tốt, tới nhà dạy học có cảm giác là “nhân tài không được trọng dụng" “.

"Ngoài chuyện sách vở ra, không nói cái khác sao?" Dung Định Khôn truy vấn, "Cô ta có hỏi qua chuyện trong nhà không?"

Tôn Thiếu Thanh nghi ngờ nhìn Dung Định Khôn một chút, nói: "Chuyện trong nhà có cái gì hay mà nói? Cô Phùng khác với những người phụ nữ mà ngài thường gặp, trong đầu của cô ấy chỉ có toán học và thơ ca, rất thoát tục. Cô ấy chỉ em đọc văn học Anh quốc, dạy em rất nhiều thứ. Cô ấy học thức tốt, lại hiền lành, làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, giống như ánh mặt trời vậy."

Dung Định Khôn đối với loại sùng bái này của thiếu nữ và giọng điệu văn học của bọn thanh niên cực kì khinh thường. Hắn thích thiếu nữ có học thức, nhưng chính xác là thích các cô gái ăn nói văn nhã cùng tác phong ưu nhã, mang theo ra ngoài cũng rất có mặt mũi. Nhưng hắn không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ và sở thích của họ.

"Lão gia, " Tôn Thiếu Thanh lo lắng, cường điệu nhấn mạnh một chút, "Cô Phùng là người sạch sẽ, ngài đừng dùng mưu ma chước quỷ với cô ấy!"

"Ô, ăn dấm rồi?" Dung Định Khôn cười ha ha: "Em yên tâm, người tôi yêu nhất không phải em thì còn có thể là ai?"

Dứt lời ôm Tôn Thiếu Thanh hôn một cái mới đi ra cửa.

May mắn, Phùng Thế Chân chỉ là cảm mạo thông thường, vì vậy cũng không cần bị đuổi ra khỏi Dung gia đại môn.

Cô nghỉ ngơi hai ngày, an tĩnh ở trong phòng, bình thường ngay cả cửa đều không ra. Mà Dung Gia Thượng không có tớ tìm cô, thậm chí không có thông qua người hầu mà thăm hỏi sức khoẻ một tiếng, lãnh đạm giống như đã quên trong nhà còn có một người như vậy.

Chỉ là lúc sáng sớm trước khi vú Lý đến đưa điểm tâm, Phùng Thế Chân nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Ngoài cửa không có ai nhưng trên tay cầm cửa lại treo một vòng hoa ngọc lan vừa hái xuống, còn mang theo hạt sương, hương thơm xông vào mũi.

Phùng Thế Chân nhìn quanh một cái rồi trở về phòng với hoa trên tay và treo vòng hoa trên màn cửa.

Cửa sổ đối diện mở ra, màn cửa nhẹ nhàng tung bay, thân ảnh phía sau màn lướt qua.

Ngày thứ hai, hoa ngoài cửa đổi thành hoa sơn trà, vẫn như cũ vương theo sương sớm. Phùng Thế Chân rửa một lọ mực, đem hoa sơn trà đặt trên bệ cửa sổ.

Vú Lý nói với Phùng Thế Chân, Dung Gia Thượng mấy ngày nay đều an định ở thư phòng, đọc sách làm bài tập, Dung Định Khôn đối với cậu ta hết sức hài lòng, khen cậu ta rất nhiều lần. Hôm qua người của Đỗ gia tới dùng cơm, Đỗ gia lão gia kiểm tra Dung Gia Thượng mấy vấn đề, cậu ấy đều đáp được hết, Đỗ lão gia rất cao hứng, tặng Dung Gia Thượng một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ.

Buổi tối, Phùng Thế Chân ngồi trước bàn đọc sách, ngẩng đầu là có thể trông thấy ánh đèn phía cửa sổ đối diện.

Màn cửa không có kéo lên, bóng người hiện rõ. Dung Gia Thượng bờ vai trần trụi, đang nâng tạ tay. Mồ hôi thắm ướt da thịt của anh, bị ánh đèn chiếu lên mà tỏa sáng, giống như bôi lên một tầng dầu trơn. Thân thể anh ta gầy gò mà kiện mỹ, cơ bắp hình dáng rõ ràng, rắn chắc như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

Tắm xong, Dung Gia Thượng lại ngồi ở trước cửa sổ, bắt đầu đọc sách làm bài. Gặp được đề khó, anh ta liền nhíu mày gãi đầu, dáng vẻ khổ não làm cho Phùng Thế Chân nhìn qua không nhịn được cười.

Cô rất muốn đi gõ cửa phòng Dung Gia Thượng hỏi: "Có cần tôi giúp anh chỉ điểm một chút?"

Nhưng cô đã kìm lại.

Giờ không phải lúc. Cô lớn tuổi hơn, lại là giáo viên, cô nhất định phải giữ giá. Cô muốn dẫn cá chủ động cắn câu, không thể đem câu đưa đến miệng cá.

Huống chi, chỉ có như thế này, cô mới có thể chắc chắn khống chế chính mình.

Hai khung cửa sổ sáng đèn, một cái ở lầu này, một cái ở lầu kia. Phùng Thế Chân trong đêm tối, an tĩnh thưởng thức vẻ đẹp nhiệt nóng của thanh xuân.

Không xa cũng không gần. Cô cảm thấy như thế này thực ra cũng rất an toàn.

Đến ngày thứ ba, Phùng Thế Chân khỏi bệnh, đi xuống lầu để đến lớp.

Dung Gia Thượng kẹp sách vở, dựa vào tường bên ngoài cửa thư phòng, nhìn chằm chằm kim đồng hồ treo tường, lắng tai nghe lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ của cô gái trong thư phòng.

Sau một lúc lâu, Dung gia tỷ muội tan học đi ra, Dung Gia Thượng mặt không biểu tình đi vào.

Phùng Thế Chân đang viết gì đó, cũng không có ngẩng đầu lên, nói: "Đề lúc trước sắp xếp cho anh làm xong rồi hả? Anh trước tiên tự mình kiểm tra đáp án."

"Đúng rồi." Dung Gia Thượng nhìn chằm chằm cô, "Có một chỗ vẫn không hiểu."

"Chỗ nào?" Phùng Thế Chân rốt cục ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn về phía Dung Gia Thượng, "Lấy ra tôi xem một chút."

Dung Gia Thượng đem sách bài tập đẩy qua. Phùng Thế Chân nhìn một chút, vừa viết vừa giải thích từng bước cho Dung Gia Thượng nghe.

Ánh mắt Dung Gia Thượng từ trên sống mũi duyên dáng của Phùng Thế Chân rơi xuống đôi môi hồng nhuận, lại rơi xuống bàn tay nho nhã, thất thần, tư tưởng không tập trung liền xoay bút theo thói quen.

Phùng Thế Chân khẽ cau mày một cái, ngừng lại: "Nếu không có hứng thú nghe, tôi sẽ không nói."

Bút chì bịch một cái rơi trên mặt bàn. Dung Gia Thượng ngượng ngùng cầm bút lên, cố gắng đem lực chú ý tập trung ở trên sách.

Phùng Thế Chân lại tiếp tục giảng bài.

Dung Gia Thượng đột nhiên ngắt lời cô, hỏi: "Cô còn giận tôi sao?"

Phùng Thế Chân nghẹn lời, rốt cuộc đem ánh mắt rơi trên khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên. Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không, Dung Gia Thượng nhìn qua có vẻ hơi ủy khuất cùng bất mãn. Nhưng anh ta có cái gì ủy khuất? Người bị mỉa mai nhục nhã là cô mà.

Dung Gia Thượng lại hỏi: "Có nhận được hoa của tôi không?"

Phùng Thế Chân lúc này cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, thấp giọng nói: "Nhận được rồi, cảm ơn. Nhưng nếu anh xin lỗi, anh hẳn là nên thêm một tấm thiếp."

"Tôi có nghĩ tới." Dung Gia Thượng nói, "Về sau sợ bị người hầu nhặt được, làm cho cô rước thị phi, với lại tôi cảm thấy nếu là xin lỗi thì nên đích thân nói mới có thành ý."

Phùng Thế Chân lần này là thật không có giận anh ta. Nàng quay mắt về phía Dung Gia Thượng, anh ta giống như một con cún hai mắt mang theo u buồn, làm tâm cô muốn tan chảy.

"Thật xin lỗi. Là tôi nói năng lỗ mãng." Dung Gia Thượng nhẹ giọng nói, "Nhưng tôi cũng không có ý nhục nhã cô. Cô Phùng, cô... Cô khác với bọn họ."

"A..." Phùng Thế Chân nói, "Tôi tha thứ cho anh. Việc này hãy để cho nó qua đi, sau này đừng nhắc đến nữa."

"Được." Dung Gia Thượng nhìn chăm chú Phùng Thế Chân, mỉm cười, "Tiếp tục học đi."

Phùng Thế Chân cúi đầu xuống, nhấc bút lên, dùng điểm nghị lực khống chế được nhịp tim cùa mình, sau đó mới lại viết tiếp.

Ngày mười bốn tháng mười, sắc trời âm u, mưa bụi lất phất trên không trung.

Trong viện phần lớn hoa quế đều dần dần rơi rụng, duy chỉ có cây quế già bên cạnh đình bát giác là như Phùng Thế Chân sở liệu, toàn bộ nở hoa. Hoa vàng tung bay trong mưa gió, để cho không khí buổi chiều trầm lắng đơn điệu tăng thêm một tia kiều diễm.

"Cô chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Phùng Thế Chân cùng Tôn Thiếu Thanh đứng trong đình bát giác, sóng vai nhìn cảnh thu tiêu điều bên ngoài, "Rời khỏi nơi này, nghênh đón cô bên ngoài, rất có thể là cuồng phong mưa bão."

"Tôi đã chuẩn bị xong rồi." Tôn Thiếu Thanh ánh mắt kiên nghị, "Không có tự do, chi bằng chết đi!"

"Không nên chết." Phùng Thế Chân cầm tay của cô, ôn nhu nói, "Phải sống, Thiếu Thanh. Chỉ có sống sót, mới có hi vọng, mới có cơ hội xoay chuyển."

Tôn Thiếu Thanh hai mắt rưng rưng, ôm lấy cánh tay của Phùng Thế Chân, dựa đầu vào vai cô, lưu luyến không rời.

"Chị Thế Chân, chị vì tôi mạo hiểm lớn như vậy, sau khi tôi rời đi, tôi sợ Dung gia sẽ làm khó chị."

Phùng Thế Chân nói: "Bọn họ không có chứng cứ, không thể nào bắt tôi. Cô không cần lo lắng cho tôi. Nhớ kỹ, một khi bước ra khỏi cánh cửa đó, đừng quay đầu lại. Không quay đầu lại mới có thể thật sự trốn thoát!"

Tôn Thiếu Thanh ánh mắt kiên nghị, dùng sức gật gật đầu.

Dung Gia Thượng đứng đối diện gương soi toàn thân mà thắt cà vạt. Tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, nghiêng đầu xuống dưới lầu nhìn một cái, lập tức nhẹ nhàng bật cười một tiếng.

Ngũ Vân Trì đang đùa ngịch một cây côn nhị khúc trong phòng, thấy thế cũng tò mò nhìn qua một chút, lập tức ngạc nhiên cười ha hả.

"Đây không phải là nữ gia sư của cậu sao? Ca khúc này là bài mới ra « Yêu hương thơm của người » sao?" Ngũ Vân Trì lập tức bừng tỉnh đại ngộ, "Mà này, bây giờ cậu cùng cô ấy là tình huống gì? Nắm trong tay rồi sao?"

Dung Gia Thượng trợn mắt nói: "Đầu óc cậu không nghĩ ra được cái gì khác à?"

"Từ lúc cô gái này tới nhà cậu, cậu liền không có bình thường quá hai ngày." Ngũ Vân Trì cười nhạo, "Xem ra cậu đã đem vị Trùng Khánh kia triệt để buông xuống? Hai người về sau còn liên lạc không?"

Dung Gia Thượng hờ hững nói: "Qua điện báo, mới biết được sau khi tôi đi không lâu thì cô ấy cũng dọn đi rồi. Cô ấy thậm chí còn không liên lạc với tôi, rõ ràng là muốn đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ."

"Hai người các cậu cũng rất đáng tiếc." Ngũ Vân Trì thở dài, "Nàng dung mạo xuất chúng như thế, nếu là xuất thân tốt chút, hai người có lẽ có thể đến với nhau được rồi. Nói cho cùng là tình cảm thanh mai trúc mã."

Dung Gia Thượng trầm mặc không nói.

"Vậy Phùng tiểu thư này thế nào?" Ngũ Vân Trì lại hào hứng, "Cậu thật sự không có hứng thú với cô ấy, tại sao lại để cô ấy biết năng lực thực sự của mình?"

"Tôi không phải theo cô ấy học bù sao." Dung Gia Thượng không biết nên khóc hay cười, "Cùng gia sư dạy kèm của mình làm bừa, là chê mẹ kế tìm không thấy cớ bắt lỗi tôi sao hả?"

"Cậu lo lắng quá nhiều. Tôi nếu là cậu, tôi mặc kệ bà ta, có hứng thú, trước đem tới tay lại nói." Ngũ Vân Trì quàng tay qua vai Dung Gia Thượng, "Chơi đùa thôi, chúng ta thế này, có cái gì không chơi nổi? Nhân sinh chính là phải vui vẻ."

"Không hứng thú." Dung Gia Thượng đẩy tay Ngũ Vân Trì ra, "Huống hồ, coi như tôi chơi được, cô ấy cũng không chơi nổi, vậy cần gì phải trêu chọc? Tôi cũng không phải cha tôi, nhìn thuận mắt đều muốn tới."

Ngũ Vân Trì lắc đầu cười: "Cậu thay những cô gái kia bận tâm làm gì? Các nàng cũng bất quá là hướng về phía chúng ta phong lưu nhiều tiền mà tới, tự nhiên biết có phong hiểm."

"Nhưng là Phùng Thế Chân không phải cô gái như vậy." Dung Gia Thượng nói.

"Nha, gọi tên người ta rồi." Ngũ Vân Trì tiến đến nhìn thẳng anh ta, "Thật là có chút thú vị."

"Cmn." Dung Gia Thượng lấy quả táo ném Ngũ Vân Trì, "Không phải nói đi khiêu vũ ở chỗ nhân tình của cậu sao? Đi thôi!"

Hai người cười nói đi ra cửa. Dung Gia Thượng đuổi tài xế đi, tự mình lái xe. Ra khỏi đại môn Dung phủ, đi ngang qua xe của Dung Định Khôn vừa mới về nhà.

Dung Gia Thượng nhìn qua cửa kính xe, chỉ gặp phụ thân một mặt ngưng trọng, thần sắc mệt mỏi ngồi ở phía ghế sau, như có điều suy nghĩ, cũng không nhìn thấy xe của con trai. Dung Gia Thượng cũng lười chào hỏi, đạp chân ga chạy đi.