Lưu Quang Chi Thành

Chương 27



Ngày hôm sau, cơn mưa mùa thu kéo dài liên tục, nhiệt độ chợt giảm xuống. Dấu vết cuối cùng của cái nắng nóng mùa hè cũng tan biến. Còn dư lại chính là một khoảng thời gian dài lạnh lẽo cùng với ẩm ướt. Trong sân, mùi thơm ngào ngạt hương của cây quế, dưới tán lá là những chùm hoa nặng trĩu. Mùi hương nồng đậm gây gắt mũi, khiến người ta chịu không nổi.

Phùng Thế Chân bước ra khỏi cửa mới phát hiện mình mặc đồ hơi ít, nhưng lại lười quay trở về phòng để mặc thêm quần áo. Chỉ đành phải cứng rắn ngồi trên xe với những làn gió lạnh lùa vào.

Bên ngoài bến tàu đoàn người đông chen chúc nhau ồn ào, huyên náo.

Những người bán hàng rong chào mời, những người đang khuân vác đồ, những học sinh đi ra ngòai,còn có những người vợ đang đưa tiễn chồng của mình, chật kín các ngã đường.

Những chiếc xe lừa đang vận chuyển đồ đi tán loạn, người lái xe ô tô bấm kèn trong tuyệt vọng. Hai vị cảnh sát người Pháp thổi còi lớn, cấm gậy xua đuổi đám đông. Tên móc túi đang ở trong đám người tán loạn, một khi chúng thành công, liền giống như cá nhập biển, chỉ còn lưu lại những lời thóa mạ của người bị móc túi.

Mồ hôi của những người lao động, mùi nước hoa của những người vợ, mùi khói của xe tàu, cùng với vị mặn của biển trộn thành một mùi kỳ lạ.

Bến cảng đầy ắp tàu thuyền lớn nhỏ. Chiếc tàu biển ngoại quốc đẹp đẽ, to lớn sừng sững uy nghiêm dưới cơn mưa phùn. Tựa như một tòa nhà đang chuyển động. Chiếc tàu chở hàng bấm còi, bốc khối đen cuồn cuộn, rồi từ từ rời bến cảng.

Các cô gái trong bộ váy lỗng lẫy bước ra từ những chiếc ô tô, được người hầu cầm dù đứng che, đứng ở bến tàu nhìn qua.

Một người đàn ông trung niên trong bộ vest bước xuống thuyền. Những người vợ và đứa trẻ nhảy vào vòng tay của anh ta với vẻ mặt hào hứng, vui mừng.

Phùng Thế Chân chen lấn ra khỏi đám đông, người đầm đìa mồ hôi, nhìn chằm chằm vào những vị hành khách đang đứng xếp hàng xuống xe.

Mưa ngày càng nặng hạt, cô không mang theo dù. Nên đầu, mặt và vai đều ướt sũng nước.

“Anh cả!”

“Chị ba, ở đây!”

“Chú…”

Đám đông không ngừng hò reo. Bạn bè, người thân gặp lại nhau, ôm chầm lấy nhau. Những tiếng cười nói không ngừng, tay trong tay không rời đi.

Xung quanh Phùng Thế Chân dần dần trở nên thưa thớt người.

Anh đã xuống tàu?

Phùng Thế Chân lau nước mưa trên mặt, hắt hơi một cái.

Cô nhớ khi còn nhỏ, mẹ cô đưa cô đi đón anh trai đi học về, cô háo hức đứng chờ ở cửa.

Anh em họ quan hệ rất tốt, dù có xa nhau nửa ngày cũng phải ôm chặt lấy nhau một lúc. Mà Phùng Thế Huân đến trường học một tuần, Phùng Thế Chân phải ôm gối của anh trai mới có thể ngủ.

Nhưng nhìn từ trái qua phải, học sinh đều đã đi hết, nhưng vẫn không thấy được anh trai. Tiểu Thế Chân gấp đến cực độ muốn khóc. Lúc này, có người từ phía sau nhéo nhéo lỗ tai cô.

Phùng Thế Chân đột nhiên quay đầu lại.

“Anh…”

Một người đàn ông cười lớn một tay ôm chặt lấy cô, đem cô xoay vài vòng.

Phùng Thế Chân ôm lấy eo của anh trai, ngửi thấy hơi thở ấm áp quen thuộc từ anh trai, tâm tình vui vẻ, mà nhảy lên mạnh mẽ.

Anh trai cô rốt cuộc đã trở lại.

“Nhìn xem” Ngũ Vân Trì dùng găng tay vỗ vỗ vai của Dung Gia Thượng. Hướng tay xa xa chỉ nói “ Kia không phải là cô gái nhà cậu sao? Người đàn ông kia là ai thế?”

Dung Gia Thượng cau mày và nhìn lên.

Ở đầu kia của đám người, Phùng Thế Chân đang ôm chặt lấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai, vẻ mặt gần như muốn khóc vì kích động.

Người đàn ông mỉm cười, chạm vào khuôn mặt của Phùng Thế Chân, không thể không ôm cô trong vòng tay của mình, đem cô xoa tới xoa đi.

Nếu không phải ở bến cảng có người ra vào, anh nhất định sẽ túm lấy Phùng Thế Chân mà hôn thật mạnh.

“Bạn của cô ấy?” Ngũ Vân Trì nhìn gống như vẻ mặt của những phóng viên báo lá cải “Nhìn có vẻ thật thân mật”

Phùng Thế Chân ôm người đàn ông, vùi mặt vào vòng tay anh ta như thể đang khóc.

Người đàn ông vỗ nhè nhè lưng cô, cúi đầu, môi áp lên tóc cô, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng.

Dung Gia Thượng mặt lạnh, quay đầu lại, “ Cô ta nói hôm nay tới đón anh trai về.”

“Anh?” Ngũ Vân Trì tỏ vẻ hoài nghi: “Khẳng định là nguời yêu. Tôi với cậu đánh cuộc 10 đồng tiền.”

“Không nhàm chán sao?” Dung Gia Thượng trợn tròn mắt nhìn, “ Không phải nói là đi đón nhà dì sao? Bọn họ thì sao?”

“Tới rồi!” Ngũ Vân Trì kiễng chân ra hiệu, “Dì hai, ở đây!”

Một người phụ nữ béo múp, quý phái dẫn đầu 4 người phụ nữa khác từ trong đám đông mà đi ra. Nhìn rất oai vệ hùng dũng, khí phách hiên ngang, nhìn giống như một đội đột kích.

“Anh họ!” Anh em học đồng thanh hét lên, cùng nhìn chằm chằm Dung Gia Thượng đứng bênh chạnh Ngũ Vân trì. Bày ra một vẻ mặt như một con cún con đang đói nhìn chằm chằm vào một con gà béo múp.

Những giọt mồ hôi lắm tấm trên trán Dung Gia Thượng

Phùng Thế Chân và Phùng Thế Huân đang chen ra khỏi đám đông. Gọi một chiếc xe kéo vừa được dỡ xuống. Hai anh em xúm mặt vào nhau. Họ còn một chiếc xe kéo để kéo hành lý của Phùng Thế Huân,

“Em đã gầy đi rồi”

Phùng Thế Huân chạm vào khuôn mặt ướt đẫm của em gái mình. Lấy khăn lau tóc cho cô “ Đáng lẽ, anh nên trở về sớm chút. Đều do ký túc xá mất bức điện báo trước đó!”

“Em hy vọng anh sẽ nhận được bằng tốt nghiệp, rồi trở về.”

Phùng Thế Chân rầu rĩ không vui, “Em đều nói, trong nhà có em ở đây, anh không cần phải lo lắng.”

“Vớ vẩn.” Phùng Thế Huân ôn nhu mà khiển trách một tiếng, “Anh là con trai cả. Làm sao có thể tiếp tục học trong khi ở nhà xảy ra chuyện?”

“Đã là nửa cuối học kỳ.” Phùng Thế Chân đầy tiếc nuối, lại hắt hơi một cái.

“Sao em lại mặc ít như vậy?” Phùng Thế Huân đau lòng ôm lấy em gái, sờ sờ bờ vai gầy gò của cô, “Ông chủ đối xử với em như thế nào? Học sinh ngoan ngoãn sao? Nếu em thấy ức hiếp, thì không cần làm nữa. Anh đã trở lại, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Phùng Thế Chân đầy bất bình ủy khuất, nhưng sau khi nghe đều này từ anh trai mình vừa nói, lại không thể nhịn cười .

“Mỗi khi mẹ nhắc đến anh, đều là câu: Khi anh trai của con trở lại, mọi thứ sẽ tốt đẹp. Giống như anh là Quan Thế m Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”

Phùng Thế Huân cảm thấy cơ thể trong vòng tay lạnh lẽo, gày gò, trái tim quặn thắt, ôm chặt em gái mình hơn.

“Em đã làm rất tốt, Thế Chân. Gia đình chúng ta không hề suy sụp. Ở thời điểm quan trọng đều toàn dựa vào em mà chống đỡ. Anh cần làm những gì một anh trai nên làm, anh thiếu em….”

Nói đến phiá sau, Phùng Thế Chân cũng có chút nghẹn ngào.

“Là người một nhà, anh làm như vậy? Chẳng lẽ em không phải là con gái của cha mẹ?” Phùng Thế Chân ngược lại cười, nép vào lòng anh trai làm nũng, cọ qua cọ lại. “Thật tuyệt khi anh đã trở lại. Em có thể trông cậy vào anh sau này.”

“Dựa đi.” Phùng Thế Huân xoa đầu em gái, trong mắt đầy yêu thương, cưng chiều, “Anh trai không phải để cho em gái dựa vào sao?”

Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, tạt vào tấm bạt của chiếc xe kéo. Người kéo xe mặc chiếc áo choàng mỏng, mồ hôi nhễ nhại kéo xe, làm người khác nhìn có chút thương xót.

“Trong nhà chuyện đó….” Phùng Thế Huân thấp giọng mở miệng, “Có manh mối sao?”

Phùng Thế Chân từ trong vòng tay của anh trai ngồi dậy: “Vẫn như cũ, nói là do bếp lò của hà họ Trương. Phòng tuần bộ đã kết án. Nếu anh đi hỏi chuyện sẽ bị mắng. Cha…”

“Như thế nào?” Phùng Thế Huân nhạy bén nhận ra có cái gì đó không ổn, “Vết thương của cha lại tái phát?”

“Không” Phùng Thế Chân nói: “Vết thương của cha đã không có việc gì. Chỉ là bởi vì quá đau, lại nói thuốc phiện có thể giảm đau…”

Phùng Thế Huân là người cực kỳ thông minh, em gái nói được một nửa, anh cũng đã hiểu được phần nào, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

Phùng Thế Chân ngồi mà lúng túng: “Em luôn là không ở nhà, mẹ đau lòng vì cha nên dung túng. Em khuyên như thế nào cũng không được. Có lẽ, cha sẽ nghe lời của anh.”

Nhà họ Phùng, Phùng Thế Huân luôn là con trai cả nhận được nhiều sự sủng ái. Phùng gia cũng rất tốt với cô con gái, nhưng cô dù gì cũng không phải là đứa con mà mình sinh ra. Lại là con gái, cũng không quá xem trọng ý kiến của cô.

“Thật xin lỗi, anh.” Phùng Thế Chân nói, “ Là em không chăm sóc tốt cho cha mẹ.”

“Em không sai.” Phùng Thế Huân nắm tay em gái mình, nở nụ cười ôn nhu. “ Em đã làm rất tốt rồi, Thế Chân.”

Bà Phùng đã đứng trước ngã tư đợi từ sớm, xa xa nhìn thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi đi cạnh nhau, liền nhào vào người con trai mà khóc lên.

Phùng Thế Huân khi còn trẻ rất giống ông Phùng. Thân người cao ráo, ngay thẳng, lại thừa hưởng những nét thanh tú của bà Phùng. Nên là nhìn rất đẹp trai, ôn nhã và lịch sự.

Vừa bước vào khoảng sân nhỏ, các bà hàng xóm đã bàn tán sôi nổi, buông cả việc làm trong tay đi vây xem, cho đến khi bóng người khuất ở cầu thang.

Ông Phùng hôm nay không hút thuốc phiện, hiếm khi ngồi trong phòng với tinh thần tỉnh táo. Nhìn thấy con trai cả, ông trào nước mắt.

Phùng Thế Huân đã xa nhà được 5 năm. Cha mẹ anh khi đưa tiễn vẫn là những người khỏe mạnh, hiện giờ đã hốc hác, già yếu. Anh quỳ xuống, gục đầu vào bố mẹ, bật khóc rồi đứng dậy.

“Trở về nhà liền thật tốt, trở về liền thật tốt.” Ông Phùng bắt lấy tay con trai cả, “Ít nhất cả một nhà chúng ta đều tồn tại. Đừng cảm thấy có lỗi với cha. Cha và mẹ con đều già, vô dụng rồi. Chỉ cần anh em hai đứa đều tốt, tương lai khôi phục gia nghiệp, hồi sinh gia đình, đều dựa vào hai con.”

Hai anh em nhà họ Phùng đều rơi nước mắt đáp lại.

Bà Phùng mở một ban ăn thịnh soạn để đãi con trai lớn. Gia đình không nhắc đến trận hỏa hoạn đó, vui vẻ mà dùng bữa.

Sau bữa ăn, Phùng Thế Huân cởi bỏ tây phục, xoắn tay áo giúp mẹ rửa bát.

Ông Phùng nghiện thuốc lá, trốn vào phòng. Phùng Thế Huân ngửi thấy mùi khói ngào ngạt. Trao đổi ánh mắt bất lực và buồn bã với em gái của mình, không nói bất cứ điều gì.

Hai anh em đi ra sân thượng nhỏ.

“Người đàn ông họ Mã kia thuê nhà là người nào?” Phùng Thế Huân hỏi, “Trông anh ta thật không giống người lương thiện.”

“Là công nhân của công ty thuốc lá.” Phùng Thế Chân nói, “Người này kỳ thật khá tốt, ngày thường còn giúp mẹ chuyển than, cũng không dẫn người lạ về nhà. Em cũng không sống ở nhà. Em nghĩ tốt hơn là có một người đàn ông ở nhà. Cha mẹ già rồi….”

Phùng Thế Huân gật đầu, “Ngày mai anh sẽ thăm chú Lưu Thế. Chú rất nhiệt tình. Khi anh còn ở trên tàu, chú đã gửi cho anh hai bức điện, nói rằng đã tìm cho anh một công việc ở bệnh viện Nhà Đỏ. Dù là có phải hay không là một bác sĩ chính thức. Ít nhất công việc cũng nhận được một khoản lương kha khá. Về sau, gánh nặng này trong nhà, hãy để anh gánh vác.”

“Mỗi người gánh vác một nửa.” Phùng Thế Chân nói, “Mẹ muốn chuyển ra khỏi đây. Em cũng nghĩ nếu thay đổi môi trường tốt, có lẽ cha sẽ bỏ thuốc.”

Hai anh em thảo luận về cuộc sống tương lai của họ một lúc. Phùng Thế Chân cảm thấy đã muộn, muốn trở về nhà của Dung gia.

“Thế Chân”, Phùng Thế Huân tiễn em gái đến đầu ngõ phố, nghiêm túc nhìn cô, “Sau này có chuyện gì thì phải bàn bạc với anh. Nhớ, chúng ta là anh em. Đừng tự gánh vác một mình.”

“Em biết.” Phùng Thế Chân cười nhẹ với anh trai.

Chiếc xe kéo đã đưa Phùng Thế Chân dần dần đi xa. Nhìn lại, bóng dáng của Phùng Thế Huân vẫn đứng dưới ngọn đèn trên phố. Giống một bức tượng nhìn cô.

Đôi mắt của Phùng Thế Chân nóng lên.

Anh trai cô quay về, người bảo vệ của cô đã trở lại.

Nhưng trên con đường này, cô vẫn phải tiếp tục một mình bước đi.