Lưu Quang Chi Thành

Chương 26



Edit: Joly

Kể từ sau ngày đó, Tôn Thiếu Thanh đã gần gũi hơn với Phùng Thế Chân.

Đôi lúc họ cùng đọc sách trong thư phòng, đôi lúc họ cùng đi dạo trong sân. Tôn Thiếu Thanh lúc trước không ra khỏi Tây Đường thì không chịu nổi ánh mắt của người khác. Nhưng sau khi kết bạn với Phùng Thế Chân, sự tập trung đều dồn vào văn học và thế giới bên ngoài, vì vậy không còn quan tâm đến những lời bàn tán đó.

Dung Định Khôn trở về nhà cùng vợ con, giản gia báo cáo với ông ta về việc này.

Dung Định Khôn chỉ cười "Thanh nhi luôn phàn nàn về việc quá cô đơn. Nếu trong gia đình có ai có thể bầu bạn với nó thì cũng tốt."

Vì thế Tôn Thiếu Thanh càng thêm tự do chạy đến thư phòng, dính chặt Phùng Thế Chân, tựa như tiểu muội muội dính đại tỷ tỷ.

Dung Gia Thượng đứng trước cửa sổ thư phòng nhìn ra ngoài. Phùng Thế Chân cùng Tôn Thiếu Thanh đi cạnh nhau dọc theo hồ bơi, vừa đi vừa cười nói. Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt xinh đẹp của hai cô gái, tựa như tranh vẽ.

“Cô Phùng thật sự không phân biệt đẳng cấp.” Dung Phương Lâm nói, “Với loại phụ nữ như thế này, có gì tốt đẹp để nói?”

Dung Gia Thượng lơ đãng mân mê chiếc đồng hồ bỏ túi tinh xảo, không trả lời.

Dung Phương Hoa nói: “Đại ca, hôm qua muội nhìn thấy Lan Hinh tỷ trong bữa tiệc trà ở nhà Tham mưu trưởng Lưu. Huynh có cãi nhau gì với cô ấy à, cô ta có vẻ khó chịu khi nhắc đến huynh. Lưu công tử rất nhiệt tình với cô ấy, cứ đi theo không rời. Đại ca à, huynh phải cố gắng lên, nếu không, một người chị dâu tốt như vậy sẽ bị người khác cướp mất.”

“Đại ca không cần” Dung Phương Lâm châm biếm. “Đại ca không thích dạng phụ nữ Thượng Hải hiện đại như Lan Hinh, huynh ấy chỉ thích hoa trà trắng tinh trên núi.”

Dung Phương Hoa cũng nghe nói một chút về điều này, nhưng cô không dám giễu cợt táo bạo Dung Phương Lâm. Dung Phương Lâm ghét sự lén lút của Đỗ Lan Hinh và Dương Tú Thành, không muốn cô ta làm chị dâu của mình.

“Làm xong bài tập chưa?” Dung Gia Thượng lạnh giọng hỏi, “Nếu có thời gian này để tò mò chuyện đúng sai của người khác, tốt hơn là nên dùng nó để làm gì quan trọng hơn đi.”

Hai chị em nhà Dung gia thất vọng, quay về làm bài tập với tiếng thở dài.

“Không biết tiểu muội có ngốc hay không.” Nhị phu nhân uống thuốc chống động thai nói với Tôn đại ca. “Có như vậy, lão gia tự nhiên sẽ để ý tới nó. Lão gia trước đây không hứng thú với tiểu muội, cũng không buồn nhìn nhiều, đột nhiên một ngày nọ ưng mắt, lại thấy hứng thú.”

Tôn đại ca nói: "Nếu con bé đó không thành thật thì cứ nghĩ cách đuổi ra khỏi Dung gia".

Tôn Thiếu Thanh đang cầm hai cuốn sách vui vẻ bước vào cửa, không thèm nhìn huynh tỷ mình, ngồi bên cửa sổ, lật sách ra.

“Đọc sách! Ngươi biết đọc sách!” Nhị phu nhân mắng "Nếu có thời gian tám chuyện với gia sư, tại sao không trò chuyện với lão gia?

"Có cái gì để nói đâu?" Tôn Thiếu Thanh lạnh giọng hỏi lại, "Muội nói quá nhiều rồi, lúc muốn dò hỏi bí mật. lão gia khả nghi như thế nào, nhị tỷ có biết không?"

Nhị phu nhân nghẹn ngào thốt lên: "Ít ra ta cũng không muốn muội dây dưa với người phụ nữ tên Phùng đó. Ta nghĩ chắc cô ấy không có ý tốt".

Tôn Thiếu Thanh giễu cợt: "Người ta không tham vọng bằng của gia tộc chúng ta. Trau chốt lên chỉ để được lên giường của lão gia."

Nhị phu nhân tức giận đến nỗi khuôn mặt xinh xắn tím tái, cầm gối ném vào tiểu muội "Thật phí công nuôi dưỡng ngươi! Năm đó cha vốn dĩ muốn gả ngươi làm vợ bé, chính ta cùng đại ca ngăn cản, không muốn anh em chia lìa. Kết quả nuôi ong tay áo! Cho ngươi ăn học, nhưng khi muốn ngươi phụ giúp cho gia đình, ngươi liền ra sức khước từ. Đại ca hiện giờ vừa mới làm môi giới, nền tảng chưa ổn định, ta lại còn không sinh được con, ở Dung gia cũng không có chỗ dựa. Tại sao ngươi không nghĩ cho chúng ta, mà chỉ nghĩ đến bản thân ngươi?"

Tôn Thiếu Thanh cười tức giận: "Gia đình chúng ta không có quần áo, thức ăn sao? Vì muốn cho các người sống cuộc sống xa hoa, rồi chuốc say ta rồi đưa ta đến lên giường của anh rể, cũng là trò của hai người nghĩ ra! Nếu tổ tiên họ Tôn biết được, sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi nấm mồ! "

“Lão gia thích ngươi!” Nhị phu nhân vừa ghen tức vừa bất lực, “Chờ ta sinh con… Chỉ cần chờ ta sinh con...”

“Tỷ lúc nào cũng nói như vậy.” Tôn Thiếu Thanh cười hờ hững trong nước mắt, “Lòng tham không đáy, ai biết được tỷ có tham vọng gì mới trong tương lai?”

"Đủ rồi!" Tôn thiếu gia hét lớn một tiếng, "Nếu có bản lĩnh thì ngươi đi đi! Nếu không dám đi, phải thành thật phục vụ Dung lão gia. Ngươi không phục cái gì? Trên toàn thân ngươi, cũng chỉ có mỗi bản lĩnh này!"

Tôn Thiếu Thanh sắc mặt tái xanh, cả người run lên, căm phẫn đẩy đại ca ra, rồi lao ra khỏi cửa.

Nhị phu nhân lo lắng: “Nó sẽ không nhất thời bốc đồng…."

“Sao có thể như vậy được.” Tôn thiếu gia châm điếu thuốc cười lạnh “Lớn như vậy rồi, đến một nồi nước còn chưa đun nổi, ra ngoài có thể làm nổi cái gì. Kể cả có đi thật, thiếu ăn thiếu mặc vài ngày cũng sẽ quay về thôi. Vở kịch như thế này, các tiểu phu nhân ở bến Thượng Hải diễn chán rồi.”

Nhị phu nhân cũng nghĩ vậy, đưa tay sờ lên cái bụng căng tròn của mình, nghĩ đến đứa con trai sắp chào đời mà nở nụ cười hạnh phúc.

Phùng Thế Chân vừa viết công thức lên giấy vừa giải thích cho Dung Gia Thượng.

"Sử dụng công thức này ở đây sẽ bỏ bớt hai bước, giảm rất nhiều phép tính không cần thiết. Cậu hãy thử xem, có phải thuận tiện hơn nhiều không?"

Dung Gia Thượng ừm một tiếng, trầm ngâm nhìn công thức.

Cánh cửa mở ra, Tôn Thiếu Thanh bước vào với đôi mắt đỏ hoe, "Thế Chân tỷ tỷ..."

Dung Gia Thượng quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, thô lỗ nói: "Đang học!"

Tôn Thiếu Thanh bị hắn ta làm cho sửng sốt, nhìn Phùng Thế Chân một cách rụt rè.

“Đợi một chút.” Phùng Thế Chân nói nhẹ nhàng, “Học cũng sắp xong rồi.”

Tôn Thiếu Thanh gật đầu, rồi lui ra.

Dung Gia Thượng vẻ mặt lạnh lùng, vùi đầu làm câu hỏi cuối cùng. Do tính toán sai, viết được một nửa thì bí không viết tiếp được. Do vậy Phùng Thế Chân lại giải đề dùm cậu.

“Hiểu chưa?” Phùng Thế Chân hỏi.

“Không hiểu” Dung Gia Thượng đáp.

Phùng Thế Chân lại giảng lại một lần nữa.

“Vẫn chưa hiểu”. Dung Gia Thượng xoay bút, nhìn Phùng Thế Chân với cặp mắt đen láy, giọng cười giả lả “Thưa cô, cô có thể lặp lại công thức này từ đầu lại một lần nữa không, tôi lại quên mất rồi.”

Phùng Thế Chân cười nhẹ và nói, "Giờ cũng đã muộn, hôm nay học đến đây thôi. Nếu cậu vẫn không hiểu, tôi sẽ nói rõ hơn vào ngày mai."

Dung Gia Thượng gác chân lên, khuôn mặt tuấn tú nhếch lên một nụ cười bỡn cợt: "Không phải cô đã nói, nếu có gì không hiểu thì phải hỏi liền tại chỗ, không nên ôm thắc mắc qua đêm sao?"

Phùng Thế Chân nói: "Tôi cũng từng nói kiến ​​thức giống như đại dương, sẽ không có một ngày nào đó chúng ta đều học được hết".

“Cô gấp chuyện gì vậy?” Dung Gia Thượng cười như không cười. “Là vì nữ nhân đang đứng bên ngoài? Cô được phu nhân mời đến đây để dạy học cho huynh muội chúng tôi, người phụ nữ đứng ngoài kia không được tính vào công việc. Cô đừng lấy xe cản ngựa, chậm trễ việc quan trọng.”

Phùng Thế Chân dịu dàng nói: "Thiếu gia đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ lơ là nhiệm vụ của mình. Tôi chỉ rất đồng cảm với Tôn tiểu thư."

Dung Gia Thượng khịt mũi không đồng ý, đi về phía cửa, thuận miệng lẩm bẩm: “Đến một tiểu thê thiếp cũng gọi tên một cách thân mật, dạy ta lâu như vậy, vẫn suốt ngày gọi thiếu gia.”

Cậu kéo cửa thư phòng.

“Gia thượng.” Phùng Thế Chân bỗng nhiên nói.

Dung Gia Thượng ngẩn ra, sững sờ quay lại đầu lại.

Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đứng trong phòng làm việc tràn ngập ánh nắng, mỉm cười với cậu: “Ngày mai thuyền của đại ca tôi cập bến, tôi phải đến đón, xin phép nghỉ một ngày.”

“Ồ…” Dung Gia Thượng giật mình, lỗ tai đỏ bừng, "Ồ ... Tôi hiểu rồi."

Tôn Thiếu Thanh trốn sang một bên, đợi Dung Gia Thượng đi khỏi rồi mới vào thư phòng.

“Tiểu Thanh, có việc gì vậy?” Phùng Thế Chân hỏi.

Tôn Thiếu Thanh nắm lấy Phùng Thế Chân, nước mắt rơi xuống không nói được gì.

Phùng Thế Chân vội vàng kéo cô ngồi xuống sofa, lấy khăn ra lau mặt: "Ai bắt nạt muội? Lão gia mắng muội?"

Tôn Thiếu Thanh lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Muội muốn đi! Muội rất muốn đi! Nếu không đi, muội sẽ phát điên mất!"

Phùng Thế Chân cảnh giác nhìn xung quanh, đứng dậy đóng cửa thư phòng, quay lại hỏi: "Xảy chuyện gì vậy?"

Tôn Thiếu Thanh khóc: "Các huynh tỷ của muội chỉ đang lợi dụng muội, họ không quan tâm đến tương lai của muội, càng không màng đến sự sống chết của muội! Họ vui vẻ bán thân, họ dựa vào cái gì mà muốn muội làm theo! Muội phải đi! Muội nhất định phải rời khỏi đây! Thế Chân tỷ, hãy giúp muội!"

Phùng Thế Chân đau khổ nhìn cô: "Tỷ chỉ là một gia sư nghèo, làm sao tỷ có thể giúp được muội? Muốn rời khỏi Dung gia, nhưng muội có thể đi đâu?"

“Nhật Bản!” Tôn Thiếu Thanh hạ giọng và phấn khích nói: “Người bạn mà trước đây muội từng kể với tỷ đang ở Nhật Bản. Trước đây muội và cậu ấy đã lén lút liên lạc qua thư, kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra với muội. Cậu ấy đã rất tức giận và khuyến khích muội đến Nhật Bản để nhờ cậy cậu ấy. "

Phùng Thế Chân lo lắng: "Tỷ không biết bạn của muội, nhưng muội nghĩ lời hứa của cậu ta có đáng tin cậy không? Trong trường hợp muội đến Nhật Bản, cậu ta trở mặt. Đến lúc đó muội sẽ không có người đi nương tựa ..."

Tôn Thiếu Thanh đỏ mặt, ngượng ngùng một lúc lâu, thấp giọng nói: Thật ra thì ... thật ra mối quan hệ giữa muội và cậu ấy ... thân thiết hơn bạn học một chút. Vì vậy, muội tin cậu ấy."

Phùng Thế Chân chợt nhận ra. Hóa ra hai người là người yêu của nhau.

“Như vậy cũng được.” Phùng Thế Chân thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng dù là người yêu, cũng có thể không đáng tin 100%. Trong tay muội không có khoản tiết kiệm nào là không được.”

“Tiền không thành vấn đề.” Tôn Thiếu Thanh phản bác, trong hai năm qua, lão gia cũng đã cho muội rất nhiều thứ, muội đều dành dụm hết, có thể lấy đổi ra tiền. Những ngày này, muội đã suy nghĩ về những gì cần làm sau khi ra ngoài. Từng bước từng bước, muội đã lên sẵn kế hoạch. Sự việc xảy ra ngày hôm nay, càng cho muội thêm quyết tâm. Muội sẽ không hối hận, quyết không quay lại.

Phùng Thế Chân vui mừng thở dài: "Muội đã có ý định như vậy thì tốt. Tỷ khuyên muội không nên mang theo một lượng lớn tiền mặt, hãy cất tiền vào ngân hàng, mang theo hối phiếu sang Nhật Bản để sử dụng.”

Phùng Thế Chân không đề cập đến việc giúp Tôn Thiếu Thanh đổi tiền, Tôn Thiếu Thanh càng tin tưởng cô hơn, nắm chặt tay cô, nói: “Thế Chân tỷ, bây giờ muội chỉ cần tìm cách rời khỏi Dung gia là được."

"Muội không thể đi ra ngoài?"

Tôn Thiếu Khanh lắc đầu, "Cũng không giấu tỷ. Muội vẫn luôn hầu hạ lão gia hút thuốc. Hai năm gần đây, muội biết được một số bí mật. Vì lý do này, lão gia cũng canh giữ muội, cho vệ sĩ đi theo muội, cấm muội ra khỏi của Dung gia. Muội tin, nếu họ bắt gặp muội bỏ trốn, sẽ lập tức nổ súng bắn chết muội.”

Vẻ mặt của Phùng Thế Chân hoảng sợ.

Tôn Thiếu Thanh tuyệt vọng nhìn Phùng Thế Chân: "Thế Chân tỷ, tỷ có tin muội không?”

“Có.” Phùng Thế Chân kiên định gật gật đầu, “Muội để ta suy nghĩ một chút. Việc này cần làm một lần xong luôn, bằng không bị phát hiện, cả hai ta đều sẽ gặp nguy hiểm.”

Tôn Thiếu Thanh lo lắng vặn vẹo tay, mồ hôi đầm đìa, liếc nhìn Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân đi đi lại lại trong phòng, một lúc sau mắt cô sáng lên.

"Chúng ta hoán đổi!"

Tôn Thiếu Thanh đã sớm nghĩ ra cách này, nhưng đợi Phùng Thế Chân tự nói ra. Nàng liều mạng gật đầu: "Ngay cả lão gia cũng nói chúng ta có chút giống nhau, lần trước mẹ còn tưởng lầm bóng lưng của muội là tỷ."

Phùng Thế Chân nói: "Chắc là vào ban đêm, bị ánh đèn tối làm mờ mắt, nhìn không rõ! Trước tiên ta bảo người gác cổng cần đi ra ngoài, rồi quay về thu dọn đồ đạc. Sau đó muội thay quần áo của ta rồi đi ra ngoài, người gác cổng sẽ không chặn muội lại. Ta lại giả trang muội về Tây Đường, từ cửa sổ trốn thoát. Ngày hôm sau bọn họ phát hiện muọi không ở đây, thì muội cũng đã lên thuyền rồi.”

Tôn Thiếu Khanh mặt đỏ bừng hưng phấn: "Đúng là vậy! Thế Chân tỷ! Chúng ta đêm nay..."

“Đừng vội!” Phùng Thế Chân cười, ấn cô ngồi xuống, “Muội cần phải mua vé thuyền trước, sau đó cần phải trấn an lão gia.”

“Lão gia rất dễ xử lý.” Tôn Thiếu Thanh nói, “Gần đây bên dưới xuất hiện một hộp hàng mới, nghe nói hiệu quả rất tốt. Lão gia luôn nói muốn thử. Đến lúc đó muội dụ dỗ ông ta hút, dù nhà có sập lão gia cũng chẳng quan tâm.”

“Vậy cứ làm như vậy. Chỉ là…”

“Sao vậy?” Tôn Thiếu Thanh cảnh giác.

Phùng Thế Chân nói: "Chứng nghiện thuốc lá của muội, cũng phải từ bỏ. Nếu không ..."

“Muội biết.” Tôn Thiếu Thanh thở dài cười khổ, “Bởi vậy muội phải rời đi càng sớm. Trước khi hoàn toàn bị tiêu diệt, phải rời khỏi hang ổ độc này! Thế Chân tỷ, nếu tỷ có cơ hội trong tương lai, hãy rời khỏi Dung gia càng sớm càng tốt. Nhà họ Dung giống như quả đào bị sâu bọ ăn, nhìn bề ngoài có vẻ hào hoa, đẹp đẽ nhưng thực chất bên trong đã thối đen rồi!

Phùng Thế Chân nắm tay Tôn Thiếu Thanh "Tỷ nhớ rồi."

“Muội nói nghiêm túc đó.” Tôn Thiếu Khanh nhìn cô chằm chằm, nói một cách chắc chắn, “Thật đó, thật đó, rất đen tối!”