Lưu Quang Chi Thành

Chương 151



Edit: OwOw

Lý tiểu thư vội vàng xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, hỏi: "Phùng tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Phùng thế Chân nhìn sững sờ và nói: "Tôi... Hình như đã giải được."

Lý tiểu thư kinh hãi, vội vàng bước tới. Phùng Thế Chân cầm lấy một bức điện báo vừa giải ra, đưa cho cô, cô đọc: "Số 3, ngày 18 tháng 7, Đằng Trùng, phố Bình An, số12..."

Lý tiểu thư giật mình, nhìn Phùng Thế Chân. Một lát sau, hai người không hẹn mà cùng reo hò, giang hai tay ôm chằm lấy nhau.

Phùng Thế Chân nói: "Bọn họ dùng chính là bảng chữ cái phiên âm, Tôi đã dịch sơ bộ, nhưng nó có thể không chính xác. Còn phải để Dương Tú Thành xem xét."

"Như này đã rất không tầm thường rồi!" Lý tiểu thư xu nịnh nói, "Phùng tiểu thư, cô thật lợi hại! Sinh viên đại học thực sự khác biệt!"

Phùng Thế Chân khách khí hai câu, nhìn đồng hồ, kinh ngạc nói: "Đã gần mười hai giờ rồi? Để cô ở đây trễ như vậy thật ngại quá. Để tôi gọi tài xế đưa cô về nhà."

Lý tiểu thư miễn cưỡng cầm lấy mũ áo, hỏi: "Vậy ngày mai tôi lại tới giúp cô phiên dịch những điện báo này."

Có lẽ là uống nhiều cà phê, Phùng Thế Chân không những không buồn ngủ mà còn rất phấn khích vì bước đột phá lớn mà mình đạt được. Cô xua tay nói: "Dù sao tôi cũng không ngủ được, trong một đêm là có thể dịch xong, ngày mai không cần phiền cô chạy lại."

"Kia... Nếu không tôi giúp cô luôn." Lý tiểu thư một lòng muốn thể hiện nhiều hơn trước mặt Mạnh Tự An, nghe xong Phùng Thế Chân muốn thức đêm, sợ cô làm hết công việc, ngày mai mình sẽ mất mặt trước Mạnh Tự An, "Cha tôi cũng làm việc cho Mạnh tiên sinh, biết tôi tới làm trợ lý của Phùng tiểu thư, ông ấy sẽ không phiền việc tôi ở lại qua đêm."

"Vậy vất vả cho cô quá." Phùng Thế Chân có thêm người trợ giúp cũng vui vẻ. Cô bấm chuông gọi người hầu, để bọn họ đem thêm cà phê và đồ ăn nhẹ tới.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, trong tiếng chuông vang, hai cô gái ăn điểm tâm khuya, giơ cốc cà phê lên cụng một cái.

"Vì thành công." Phùng Thế Chân nói.

"Vì Mạnh tiên sinh." Lý tiểu thư gương mặt ửng đỏ.

Phùng Thế Chân hiểu ngầm, không khỏi mỉm cười, khiến gương mặt của Lý tiểu thư càng đỏ hơn.

So với sự ấm áp và tràn ngập nhiệt tình của Mạnh phủ, Dung phủ vào nửa đêm có vẻ càng âm trầm áp lực. Dung Gia Thượng giẫm lên đúng lúc tiếng chuông ngân vang, mang theo một thân đầy mùi rượu và thuốc lá, đi vào trong ngôi biệt thự. Anh mới trở về từ câu lạc bộ xã giao, nếu như không phải là anh thực sự không kiên nhẫn tiếp khách, trước ván bài có lợi mà mạnh mẽ hung ác thắng mấy ván, mấy lão hồ ly kia sẽ không chịu thả anh đi.

Quản gia bước tới cầm lấy quần áo và mũ của Dung Gia Thượng, hỏi: "Đại thiếu gia, cậu có muốn ăn tối không? Phòng bếp có canh sữa dê còn nóng, ngon lắm đấy."

"Không cần." Dung Gia Thượng uống một bụng rượu tuy rằng không có say nhưng lại không muốn ăn, "Trong nhà mọi chuyện đều ổn chứ? Chuyện của Tứ thiếu gia thế nào rồi?"

"Phu nhân đang thu xếp." Quản gia nói, " Đã phái người về mộ tổ xem phong thủy, quan tài cũng đã chọn xong, ngày mai là có thể đưa tới. Tôn di nương cũng so hai ngày trước tốt hơn chút, hôm nay còn mang theo Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư tản bộ trong sân. Lão gia còn tìm một khối ngọc, nói để Tứ thiếu gia mang theo xuống mồ, kiếp sau đầu thai vào một nhà tốt."

Đây là con trai thứ hai của Dung Định Khôn chết, mà lại là chết sau khi Dung gia nhận được giấy nợ kia của Phùng Thế Chân, thật sự là làm người ta khó mà không liên tưởng. Khi nghe tin con trai mất, Dung Định Khôn ngất xỉu tại chỗ, được chẩn đoán là đột quỵ nhẹ, tay trái bị liệt, nhấc lên cầm nắm rất bất tiện.

"Lần đầu tiên..." Dung Định Khôn lúc ấy lẩm bẩm như vậy.

Dung Gia Thượng vốn chẳng hề tin giấy nợ có nguyền rủa, cũng bị biểu hiện này của cha mình làm cho có chút chột dạ.

Và có lẽ vì áy náy. Sau khi Dung Định Khôn tỉnh lại, ông lập tức đối xử với con cái của mình tốt hơn rất nhiều. Ông mở ngân khố của riêng mình, xuất ra bốn vạn nhân dân tệ, cho bốn cô con gái mỗi người một vạn nhân dân tệ của hồi môn, lại lấy hai vạn nhân dân tệ cho con trai thứ 3 làm phí du học trong tương lai. Dung Định Khôn vẫn là tín nhiệm nhân phẩm của trưởng tử, giao hết tiền vào tay trưởng tử, để anh quản lý trước. Này có chút dấu hiệu chuẩn bị chia gia tài trước khi chết.

"Đúng rồi, " quản gia lại nói, "Phu nhân về nhà ngoại, nói sáng sớm ngày mai sẽ về."

"Lại đi về?" Dung Gia Thượng dừng bước, nhìn đồng hồ một chút, bỗng nhiên nói, "Nghe nói Triệu thúc có thuê phòng ở khách sạn Lễ Tra, cuối tuần đều đánh bài suốt đêm. Tôi đang muốn chơi mấy ván, đi gặp ông ấy một lát."

Anh cười khẽ, quay người lại đi về phía cửa chính. Quản gia không rõ nội tình, vội vàng theo sau, đem áo khoác khoác trên vai hắn.

"Dẫn người theo tôi!" Dung Gia Thượng lạnh lùng ra lệnh, ngồi vào trong xe.

Trong căn phòng xa hoa tráng lệ của khách sạn Lễ Tra, tiếng nước tí tách tí tách từ phòng tắm vọng ra.

Triệu Hoa An mặc áo choàng tắm, phần trên để lộ lồng ngực cường tráng, lười biếng tựa ở đầu giường hút thuốc. Radio đang phát bài “Tam Lang cứu mẹ”, hắn nghe đến cực kì say mê, còn làm động tác chỉ huy dàn nhạc theo tiết tấu .

Tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Hoa An nghĩ là người đem đồ ăn khuya tới, cũng lười đứng dậy, kêu một tiếng: "Vào đi."

Áo khoác nhẹ nhàng, tuấn lãng như gió Dung Gia Thượng như cười như không mở cửa bước vào, cung kính nói một tiếng: "Triệu thúc."

Triệu Hoa An suy cho cùng là người liều mạng trong mưa bom bão đạn, một giây trước kinh hãi đến suýt nữa rớt từ trên giường xuống, một giây sau liền trấn định, khép áo lại, đứng dậy cười nói: "Gia Thượng, sao lại tới đây?"

Dung Gia Thượng cười nói: "Nghe nói Triệu thúc tổ chức đánh bài, muốn qua chơi vài ván, không nghĩ đã quấy rầy chuyện tốt của chú."

Triệu Hoa An vốn là bố trí hai thủ hạ ở bên ngoài giữ cửa, bây giờ lại không thấy bóng dáng, rõ ràng đã bị người của Dung Gia Thượng khống chế. Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Triệu Hoa An bất giác liếc nhìn bao súng treo trên mắc áo cạnh cửa, cười ngượng ngùng nói: "Thật không khéo, hôm nay ván bài giải tán sớm. Đợi ta thay quần áo khác, hai chú cháu ta vào quán bar uống hai ly?"

"Không cần phiền phức như vậy." Dung Gia Thượng sừng sững bất động ngăn ở cửa, cười thản nhiên, nói: "Đã không chơi bài được thì chúng ta cũng có thể mặc sức tâm sự."

Triệu Hoa An sắc mặt trở nên cứng ngắc, gượng cười: "Cậu lại muốn hỏi chuyện của cha cậu sao? Tôi vẫn là câu kia, rất nhiều chuyện, cậu phải hỏi chính ông ta mới được."

"Chuyện của cha tôi, ông ấy cơ bản đều đã nói." Dung Gia Thượng vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ, "Triệu thúc quả thật là thực tình thành ý thẳng thắn kết giao huynh đệ tốt của cha tôi, ngay cả sở thích, cũng đều tương tự như thế —— "

Triệu Hoa An đột nhiên biến sắc. Như "điện quang hỏa thạch" chỉ trong nháy mắt, hai nữ vệ sĩ từ phía sau Dung Gia Thượng vọt ra, xông vào phòng tắm, tiếng nước vang lên.

Kèm theo tiếng thét lên kinh hoảng là Dung phu nhân quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù bị túm ra.

Triệu Hoa An đột nhiên không kịp chuẩn bị, phản ứng chậm một nhịp. Khi định thần lại, đại cục đã định, đành phải một mặt lúng túng đứng ở bên cạnh.

Dung Gia Thượng để nữ thuộc hạ cầm tấm khăn cho Dung phu nhân khoác lên, anh ta cười nói với Triệu Hoa An: "Sau khi cha ngã bệnh, tôi bận bịu chuyện của công ty, trong nhà may mà có Triệu thúc chiếu cố. Xem ra Triệu thúc đối phu nhân đặc biệt quan tâm. Tôi đã nói gần đây phu nhân khí sắc rất tốt, trông trẻ ra vài tuổi lận."

Dung phu nhân sợ tới mức mềm nhũn trên mặt đất, dùng tấm khăn che mặt khóc, hoàn toàn không ngẩng đầu lên được. Triệu Hoa An sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng nói: "Gia Thượng, việc này là ta không đúng. Ta cùng Thục Quân cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm. Lại nói việc này nếu huyên náo ầm ĩ, Dung gia sẽ mất mặt."

"Quả thực, cha là người rất sĩ diện." Dung Gia Thượng nghiêm túc nói, "Thân thể cha vốn không tốt, Tứ đệ mất, ông càng đau lòng. Nếu như lại biết chuyện của phu nhân, chỉ sợ là sẽ sinh ra chuyện lớn. Vì lợi ích của Dung gia, vấn đề này phải được giữ kín. Cho nên —— "

Dung Gia Thượng rút súng, nhắm ngay đầu Dung phu nhân: "Vậy cũng chỉ có thể để phu nhân ủy khuất một chút."

Dung phu nhân thét lên lui về phía sau co người lại nhưng bị nữ vệ sĩ nhấn trên mặt đất.

"Đừng làm bậy!" Triệu Hoa An vội vàng hô to, nhanh chóng xuất thủ đoạt súng.

Triệu Hoa An xuất thân là giang hồ mãi võ, có bản lĩnh nhất định. Bất quá Dung Gia Thượng cũng đã được đào tạo chuyên nghiệp, càng thắng ở chỗ tuổi còn trẻ, thân thể nhanh nhẹn và có lực hơn. Vừa xoay cổ tay, anh đã tránh được tay của Triệu Hoa An, lại đẩy vào ngực của Triệu Hoa An. Một cỗ mạnh mẽ lực đạo khiến Triệu Hoa An lùi lại mấy bước.

Dung Gia Thượng biết rõ phải hạ thủ như thế nào để không làm bị thương Triệu Hoa An. Triệu Hoa An cũng nhìn ra Dung Gia Thượng cũng không có thật sự muốn giết Dung phu nhân, liền thu tay lại, cười khổ tận tình khuyên bảo nói: "Gia Thượng, ta biết cậu tức giận. Nhưng phu nhân suy cho cùng là mẹ kế của cậu. Cậu muốn giết cô ấy, vậy định giải thích như thế nào với Phương Lâm và Hoàng gia? Hiện tại đã là thời đại dùng pháp luật nói chuyện, không giống như thời xưa. Cậu dùng tư hình, là sẽ phải ăn kiện cáo."

Dung Gia Thượng nhìn mẹ kế khóc lóc nức nở, cười ha ha thu súng, nói: "Triệu thúc thật là biết hù dọa người ta. Tôi làm sao lại giết mẹ kế? Rõ ràng là phu nhân ban đêm ra ngoài đánh bài, trên đường trở về gặp bọn cướp. Dung gia chuộc người không kịp, làm hại con tin là phu nhân bị giết."

Dung phu nhân suýt nữa ngất đi, khàn giọng chửi rủa: "Dung Gia Thượng, ngươi là cái đồ chó chết tán tận lương tâm, quả thật là cùng loại với cha ngươi! Ngươi hại chết Gia Tân của ta, cầm tù cha ngươi, còn muốn mưu hại mẹ kế. Ngươi đúng là súc sinh, ngươi sẽ gặp báo ứng..."

Nữ vệ sĩ cuốn khăn lông nhét vào miệng của Dung phu nhân.

Triệu Hoa An nhìn ra Dung Gia Thượng có dụng ý khác, cười khổ nói: "Gia Thượng, Thục Quân cô ấy mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, cậu buông tha cô ấy đi. Cậu muốn cái gì cứ nói thẳng với tôi là được."

Dung Gia Thượng nghe vậy, nhìn sang Dung phu nhân cười nói: "Phu nhân tuyển nam nhân ánh mắt cũng không tệ."

Dung phu nhân vừa thẹn vừa giận, sắc mặt tím tái, mí mắt cũng không nâng lên được.

Nữ thủ hạ lui ra ngoài, đóng cửa lại. Dung phu nhân trốn về trong phòng tắm.

Dung Gia Thượng cùng Triệu Hoa An ngồi trên ghế sa lon, trấn định nhìn nhau. Triệu Hoa An nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nam nhân tuổi trẻ anh tuấn lại tràn ngập tự tin ở đối diện, ánh mắt càng thêm thâm thúy tăm tối.

Dung Gia Thượng nói ngay vào điểm chính: "Triệu thúc, quá khứ của cha tôi, ông ấy đều đã nói cho tôi biết. Ông tên là Tần Thủy Căn, vì tham một tấm xổ số trúng thưởng của người huynh đệ kết bái Dung Định Khôn mà giết Dung Định Khôn."

Trong phòng tắm truyền ra tiếng hít không khí giật mình. Triệu Hoa An châm điếu thuốc, than nhẹ một tiếng, nói: "Biết cũng tốt. Đã nhiều năm như vậy, cha cậu vẫn luôn giấu diếm các cậu, ta nghĩ trong lòng hắn cũng không dễ chịu."

"Con gái Dung gia kia chưa chết." Dung Gia Thượng mỉm cười, "Cô ấy đã trở về."

Tay của Triệu Hoa An bỗng nhiên rung lên dữ dội, một lát mới chậm rãi cười khẽ lên.

"Thì ra là thế. Cô ta là ai? Để ta đoán xem... Là gia sư của ngươi Phùng tiểu thư, đúng không?"

Dung Gia Thượng cúi đầu châm thuốc, nói: "Chú chính là người đàn ông đánh xe đó? Thế Chân có chút ấn tượng với chú. Chú lừa mẹ cô ấy đi gặp cha tôi, sau đó cùng cha tôi liên thủ chém giết mẹ con bọn họ."

Dung phu nhân mặt mũi tràn đầy kinh ngạc đẩy cửa phòng tắm ra, hai chân tựa như đã bị rút gân, mềm nhũn dựa vào cửa.

"Quả nhiên là cô ta." Triệu Hoa An kinh ngạc, "Cha cậu từng nói qua với ta, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh. Hắn chưa bao giờ sợ bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng là bị Phùng tiểu thư này làm cho giật mình kêu lên một cái."

"Dáng dấp giống sao?" Dung Gia Thượng hỏi.

Triệu Hoa An nhớ lại, lắc đầu nói: "Trời tối quá, cha cậu vừa gặp mặt đã chém chết người phụ nữ đó, tôi còn chưa kịp thấy rõ cô ta."

Vẻ mặt lúc hắn nói chuyện quá mức trấn tĩnh, dường như giết người chẳng qua chỉ đơn giản là thái thịt cắt dưa. Dung phu nhân che miệng thấp giọng kêu một tiếng, thân thể lung lay sắp đổ.

Triệu Hoa An thương cảm nhìn Dung phu nhân, nói tiếp: "Có lẽ là một loại trực giác đi. Người liếm máu trên lưỡi đao đều sẽ có trực giác như thế này, cừu nhân mang theo sát khí, mà sát khí, ngươi sẽ cảm giác được. Đó là một loại gió ngươi hầu như không phát hiện được nhưng lại khiến cánh tay dựng lông tơ."

Dung phu nhân đã ngã ngồi trên chiếc ghế đẩu chân thấp, vịn ngực há mồm thở dốc. Dung Gia Thượng coi như hiếu thuận, rót cho bà một chén trà.

Triệu Hoa An rít một hơi điếu thuốc thật sâu, bực bội cau chặt lông mày. Vụ án Dung gia diệt môn hắn cũng có tham dự. Phùng Thế Chân đã tìm tới Tần Thủy Căn, vì vậy người tiếp theo chắc chắn chính là hắn.

"Thúc cũng đang sợ?" Dung Gia Thượng cười khẩy nói, "Cha tôi cũng luôn sợ hãi? Cho nên lúc cha tôi không mua được Văn Xuân Lí, liền không ngần ngại phóng hỏa đốt đi. Bởi vì ông sợ Văn Xuân Lí bị người khác mua đi, thi thể của Dung Định Khôn thật trong tòa nhà này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện."

Triệu Hoa An gật đầu: "Ta kỳ thật không tán thành việc cha cậu phóng hỏa. Cảm thấy việc này lại biến khéo thành vụng. Dung Định Khôn là cha cậu tự tay giết, ta chỉ giúp hắn giấu thi thể mà thôi. Hắn là người đầu tiên cha cậu giết, cha cậu trong lòng vẫn luôn không thoải mái, sinh ra tâm bệnh."

Dung Gia Thượng hừ lạnh một tiếng, "Sau đó cha tôi mang theo dịch bệnh tiếp tục giết sạch những người còn lại của Dung gia? Chú là muốn nói cha tôi cẩn thận suy tính rất không dễ dàng sao?"

Dung phu nhân kinh hoàng đến mức suýt ngất xỉu. Chồng giết người giả mạo người khác còn chưa tính, còn giết cả nhà người ta. Vừa nghĩ tới mình cùng một cầm thú như thế cùng giường chung gối hơn hai mươi năm, bà thậm chí còn vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng hắn, Dung phu nhân vừa nghĩ đến toàn thân mồ hôi lạnh tuôn xuống như mưa

"Thục Quân, bây giờ em đã biết rồi đấy." Triệu Hoa An đối Dung phu nhân nói, " so với chuyện của Dung gia, chuyện đại ca hắn cùng tiểu thư Mạnh gia thông đồng lừa Kim Kỳ Lân không đáng nhấc đến. Thế nhưng là Gia Thượng, cậu phải biết rằng nếu cha cậu không tâm ngoan thủ lạt như vậy, Dung gia đã sớm sụp đổ. Cậu bây giờ có thể làm một đại thiếu gia vẻ vang thể diện, mà không phải là một nhân viên nhỏ ở một thương hội nào đó, hoặc là người học việc trong một cửa hàng nào đó, những cái này đều phải cảm ơn sự "vô sỉ" của cha cậu!"

Dung Gia Thượng nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Một tấm áo choàng dính đầy máu bẩn cho dù có hoa lệ rực rỡ liệu có ai sẽ nguyện ý khoác lên người."

"Thì sao?" Triệu Hoa An nói, " Hắn là cha ruột của cậu, cho dù là cắt thịt lấy máu cũng không thay đổi được điều này. Cậu sinh ra là để cõng những tội lỗi này của cha cậu. Cho nên, thay vì vội vàng tính toán hắn, không bằng nghĩ cách giải quyết cục diện rối rắm này đi."

Dung Gia Thượng nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay từng cái nổi lên.

"Tội của cha tôi, có tôi gánh lấy. Còn tội của Triệu thúc? Triệu thúc, không biết các thúc bá khác có biết mấy năm qua những kiện hàng mà nhà chúng ta 'bị tổn hại' trên đường vận chuyển, kỳ thật đều là bị chú tự mình bán lại không?"

Dung phu nhân toàn thân chấn động, lại lần nữa ngây ngốc nhìn về phía Triệu Hoa An.

Triệu Hoa An da thịt hai má run rẩy, nói: "Gia Thượng, cậu đây là nghe ai nói mà sinh ra hiểu lầm ta?"

Dung Gia Thượng hít một hơi thật sâu, buông tay ra, vuốt nếp nhăn ở góc áo.

"Tôi có thể mở miệng cùng chú đối chất, đương nhiên là có chứng cứ. Sau khi ta gia nhập công ty, Dậu tuyến cùng Mậu tuyến ở phía nam tỉ lệ hao tổn có chút không bình thường. Cha cũng là thực sự tín nhiệm chú, cho rằng là do tình hình không ổn định tạo thành. Chú tưởng là tôi đang điều tra thân thế của Phùng Thế Chân, nhưng thực ra tôi đã điều tra chú từ lâu rồi. Triệu thúc, sổ sách cùng nhân chứng đều trên tay tôi. Chú cảm thấy cha cùng các thúc bá thấy được, sẽ nói thế nào?"

Triệu Hoa An từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều đang run rẩy, nói: "Gia Thượng, ngươi cho rằng ta là người duy nhất làm chuyện này sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Dung Gia Thượng cười tủm tỉm nói, "Triệu thúc những năm nay chú cùng Quách Ngũ thúc còn có Đường Nhị bá tranh quyền đoạt lợi, rất là vất vả đi."

"Bọn hắn tính cái gì?" Triệu Hoa An cười nhạo, "Gia Thượng, ngươi tuổi còn trẻ, áp chế không được mấy lão già này. Ta thật ra có một đề nghị cho cậu."

"Thúc thúc mời nói." Dung Gia Thượng thập phần cung kính.

"Chuyển giao phần kinh doanh này cho ta." Triệu Hoa An nói.

Ngay cả Dung phu nhân đều trố mắt ngoác mồm nhìn chòng chọc Triệu Hoa An, nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn tham lấy khối kinh doanh to như này của Dung gia?"

Triệu Hoa An nói: "Gia Thượng áp không được. Hiện tại ngoài mặt thì mọi người có vẻ yên ổn vô sự nhưng bên trong đã kiềm nén không nổi. Thay vì chờ mấy lão già kia bị vạch trần tội phản bội, nói không chừng còn huyên náo đến mức đổ máu, không bằng nhượng cho ta, ta tới quản. Triệu gia cùng Dung gia hợp tác với nhau, ta làm việc, các người chỉ cần ngồi một chỗ ăn tiền lãi hằng năm là được."

"Phi!" Dung phu nhân nhổ nước bọt nói, "Rõ ràng là một phần kinh doanh của Dung gia chúng ta, muốn tặng không cho ngươi, ngươi nghĩ hay lắm. Triệu Hoa An, ta thật sự là mắt bị mù. Ngươi cùng Dung Định Khôn chính là cá mè một lứa, đều không phải là thứ gì tốt!"

Triệu Hoa An suy cho cùng vẫn là có tình cảm với Dung phu nhân dù bị mắng đến máu chó đầy đầu, vẫn kiên nhẫn thuyết phục: "Thục Quân, tôi đây cũng vì lợi ích của các người. Em nhìn mấy lão huynh đệ trên mặt khách khí với em, nhưng mỗi người bọn họ đều có nợ máu quấn thân. Bọn họ nếu thật sự hạ quyết tâm, cũng có thể diệt cả nhà Dung gia các ngươi."

"Tần gia." Dung Gia Thượng từ nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng sửa lại, "Chính xác mà nói, chúng tôi là Tần gia. Cả nhà Dung gia đã bị diệt, chỉ còn lại một mình Thế Chân."

Ánh mắt Triệu Hoa An bỗng nhiên lóe lên một cái.

Dung Gia Thượng nói: "Ý nghĩ của Triệu thúc tôi cũng có thể hiểu. Đã không làm thì sẽ không hưởng lợi. Kỳ thật chú đoán chừng cũng sớm biết, tôi đối với góc tối sản nghiệp của Dung gia là cực kì ghét cay ghét đắng, một lòng muốn tẩy trắng hoặc là loại bỏ. Triệu thúc muốn, chúng ta có thể nói chuyện chuyển nhượng cổ phần. Tôi cũng không muốn dựa vào việc này kiếm tiền, chỉ cầu một cái bình ổn vững vàng."

Triệu Hoa An vốn cho rằng Dung Gia Thượng hôm nay tới cửa tróc gian, là hưng sư vấn tội muốn nắm nhược điểm buộc mình phải thỏa hiệp, lại vạn vạn không nghĩ tới anh sẽ dễ dàng đáp ứng đem hắc đạo sản nghiệp chuyển tay. Việc này thực sự quá tốt, đơn giản chính là một cạm bẫy hoàn mỹ. Triệu Hoa An biết rõ không ổn, nhưng lại chịu không nổi dụ hoặc, không nhịn được muốn nhảy vào trong.

"Gia Thượng ngươi đang làm gì vậy?" Dung phu nhân tức giận nói, "Ngươi tại sao không có tiền đồ như vậy, đem sản nghiệp nhà mình tặng cho người khác?"

"Phu nhân, người có tiền đồ nhất." Dung Gia Thượng nhàn nhạt đáp lễ nói, "Con thứ hôm qua mới chết, đêm nay liền có thể đi vụng trộm."

Dung phu nhân như bị người ta một hơi tát mười bảy mười tám cái tát trên mặt, buồn bực, xấu hổ không thể ngẩng đầu lên nổi, cuối cùng ngậm chặt miệng. Dù sao bà chỉ có một đứa con gái là Phương Lâm, lại không thể kế thừa gia sản, của hồi môn gần như đã chuẩn bị xong. Dung Gia Thượng nguyện ý phá của, vậy để anh ta muốn làm gì thì làm đi.

Triệu Hoa An nhìn chăm chú Dung Gia Thượng từ đầu tới đuôi tỉ mỉ đánh giá nhiều lần. Người trẻ tuổi kia mặc dù nói thông minh giảo hoạt, nhưng hai đầu lông mày có một cỗ chính khí không thể che giấu. Có lẽ cậu ta là thật sự muốn buông tay. Thứ nhất bản thân không thích khối kinh doanh kia, thứ hai cũng biết mình quả thật áp không được, không muốn phí tinh lực như vậy. Mình là nguyên lão thân với Dung gia nhất, tặng cho mình, cũng có thể lấy được nhiều một điểm chiếu cố.

Trong đầu Triệu Hoa An các loại suy nghĩ nhanh chóng xoay tròn, hỏi: "Chuyển nhượng thế nào?"

"Giống như Triệu thúc nói." Dung Gia Thượng nói, " Dung gia thả ra cổ phần, rời khỏi hội đồng quản trị của mấy công ty kia, đồng thời ủng hộ chú được tuyển thành viên hội đồng quản trị mới. Dù sao cha tôi cũng ra một phần tâm huyết, Dung gia muốn giữ lại 20% cổ phần."

"Mười." Triệu Hoa An ra giá.

"Mười lăm." Dung Gia Thượng trả giá, "Quên đi, không thành cũng không sao, tôi xuất ra đi bán nhà khác, lợi nhuận nhiều hơn."

Triệu Hoa An nghiến răng: "Mười lăm thì mười lăm! Khi nào xử lý thủ tục."

"Ngày mai liền để luật sư của hai chúng ta gặp mặt." Dung Gia Thượng nói.

"Được!" Triệu Hoa An nhắm mắt lại, vươn tay, "Gia Thượng, ngươi có quyết đoán, hổ phụ vô khuyển tử."

Dung Gia Thượng lại là không chịu nắm bàn tay đã sờ qua mẹ kế, ngoài cười nhưng trong không cười đứng dậy cài nút âu phục.

"Thời gian không còn sớm, Triệu thúc nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tôi sẽ mang phu nhân đi."

Dung phu nhân sắc mặt như tro tàn, đầu rũ rượi, bị hai nữ thủ hạ nửa đỡ nửa kéo mang ra ngoài. Triệu Hoa An nhìn cô mãi đến tận khi đi ra ngoài vẫn không quay đầu lại nhìn mình một chút, biết rõ mối quan hệ của hai người đã kết thúc, cũng không khỏi tiếc nuối thở dài.