Lưu Quang Chi Thành

Chương 152



EDIT: BƠ

Lúc quay trở lại biệt thự của nhà họ Dung, đêm cũng đã khuya. Bầu không khí thật vắng lặng, những bóng đèn ngủ trong Dung phủ phát ra yếu ớt chập chờn. Càng nhìn càng giống quỷ.

“Ngày mai, hãy đổi bóng đèn lớn hơn đi!” Dung Gia Thượng tức giận đi ra ngoài phân phó cho quản gia.

Người quản gia nhìn thiếu gia cáu kỉnh và bà chủ mặt mày xám xịt, liền cảm thấy có gì đó không ổn, nên khôn khéo dẫn người hầu đẩy bọn họ xuống.

Dung phu nhân tựa như quỷ chết đuối dưới nước mới mò lên, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy róc rách, ể oải mà co rúc lại trong góc ghế sa lon. Đầu như bị đổ chì vậy, không thể ngẩng lên nổi.

Dung Gia Thượng rót một ly rượu Whisky, đưa qua. Dung phu nhân tay run run đón lấy, ngửa đầu uống cạn một hơi, sau đó mới thở dài ra một cái.

“Cậu dự định xử lý tôi như thế nào? Dung phu nhân khàn giọng hỏi, “Cũng định tìm một bức tường rồi đóng tôi lại sao?”

Dung Gia Thượng bình tĩnh nhìn chăm chú mẹ kế mình, nói: “Triệu thúc một chút cũng không nói sai về cha tôi. Ông ấy không phải là một người chồng tốt, đại phu nhân những năm này cũng không dễ dàng gì.”

Dung phu nhân sững sốt một chút, ngẩn đầu nhìn hắn, trong mắt ánh sáng nhạt lóe lên.

“Đại phu nhân là trưởng bối, tôi vốn không có tư cách nào xử trí người.” Dung Gia Thượng nói tiếp, “Chẳng qua là hiện tại Phương Lâm còn chưa xuất giá, chuyện này của đại phu nhân nếu bị đồn thổi. Người làm thế nào có thể tìm cho em ấy một nhà chồng ?”

“Bớt lấy Phương Lâm ra, lợi dụng điểm yếu uy hiếp tôi!” Dung đại phu nhân cười lạnh, nói : “Hai mẹ con chúng ta cùng ôm nhau nhảy xuống sông Hoàng Phổ, cũng sẽ không quỳ xuống trước mặt cậu mà kiếm sống!”

Dung Gia Thượng khẽ gật đầu một cái, nói: “Phương Lâm là em gái ruột của tôi, tôi tự nhiên sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho em ấy, đây là nghĩa vụ của tôi. Nếu trong lòng phu nhân đã không ở trong nhà Dung gia rồi, bà đi tôi cũng sẽ không ngăn cản. Tôi đã sai người đem những giấy tờ của hồi môn của bà sửa sang lại. Những thứ sản nghiệp kia, phu nhân đều có thể mang đi. Ngày mai, tôi liền mời luật sư tới làm giấy ly hôn...”

“Tôi không ly hôn!” Dung phu nhân kích động nói, “Có một người mẹ đã ly hôn, Phương Lâm còn có thể cưới gả hay sao? Tôi có thể đi, dù sao đi chăng nữa tôi cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này. Của hồi môn, tôi không mang đi, đều để lại cho Phương Lâm. Ngày mai để cho luật sư qua đây viết một tờ thỏa thuận. Cậu đừng hòng tư tưởng mà nuốt đi.”

Phỏng đoán Dung Định Khôn cũng không sống được mấy năm. Dung phu nhân nhanh chóng tính toán một chút, cảm thấy tuyệt đối không thể ly hôn. Qủa phụ so với phụ nhân đã ly hôn chồng còn dễ nghe hơn một chút.

“Cứ quết định như vậy đi.” Dung Gia Thượng lên đường, “Còn mời phu nhân cuối cùng khổ cực một chút, đợi sau hôn lễ của Phương Hoa rồi mới rời đi.”

Dung phu nhân không thể không đồng ý.

Dung Gia Thượng gật đầu hỏi thăm, đứng dậy đi lên lầu.

“Cậu và cha cậu không giống nhau”. Dung phu nhân bỗng nhiên nói.

Dung Gia Thượng quay đầu nhìn lại. Dung phu nhân cười khổ nhìn anh, nói: “Tôi biết cậu vẫn luôn hận tôi năm đó để cho cha cậu đưa đi chịu khổ. Nhưng để tôi vô sỉ nói một câu, nếu không phải là như thế, cậu trưởng thành ở nhà họ Dung, sẽ bị ảnh hưởng bởi cha cậu. Hiện tại, cậu cũng chỉ bất quá là một Dung...không, một Tần Thủy Căn khác mà thôi.”

“Có lẽ là thế đi.” Dung Gia Thượng bình tĩnh nói, : “Bất quá, tôi hiện tại đã không hận phu nhân rồi. Hai người chúng ta, mỗi người tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Dung Gia Thượng quay trở về phòng, đứng thay đồ trước gương, thẩn thờ bỏ đi áo khoác, cởi cà vạt. Đèn bàn mơ màng, chiếu lên sắc mặt anh, nhợt nhạt như sáp, mệt mỏi không chịu nổi.

Anh theo thói quen hướng ngoài cửa sổ ngắm. Bên ngoài là một mảnh đêm tối, cửa sổ đối diện chỉ lộ ra một đường viền mờ ảo trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trong sân. Thật ra, kể từ khi Dung Định Khôn chuyển đến sảnh Tây. Dung phu nhân cũng nhờ người làm dọn dẹp một gian phòng lầu hai để cho Dung Gia Thượng dọn đến. Nhưng Dung Gia Thượng từ chối kéo. Anh đã quen với căn phòng nhỏ này, nhìn thoáng qua của sổ đối diện cũng không đành lòng.

Dù biết rõ cánh cửa sổ kia sẽ không một lần nữa sáng lên.

Dung Gia Thượng tùy ý hất đôi giày da, mệt mỏi ngã xuống giường, kéo qua loa tấm chăn đắp lên trên người, thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Mưa đã ngừng nhưng vẫn còn tiếng gió thổi xào xạc của lá cây vang lên. Dung Gia Thượng nghe, rồi dần dần cũng ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi gió cũng ngừng lại, sắc trời dần dần bắt đầu sáng lên. Sau mưa ngừng, mây bay. Ánh nắng đầu tiên của mùa xuân mong manh xuyên qua tầng mây chiếu xuống. Chiếu vào gương mặt mệt mỏi tuấn mỹ của Dung Gia Thượng. Cũng xuyên qua cửa sổ cao cao của nhà họ Mạnh, chiếu vào mái tóc sõa vai của Phùng Thế Chân.

Phùng Thế Chân đem một phần cuối cùng của điện báo phiên dịch hoàn tất. Cảm nhận được nhiệt độ trên bả vai, cô đứng dậy quay đầu lại, bị ánh mặt trời làm chút chói mắt.

Cô có chút kinh ngạc khi nhìn thấy đồng hồ treo tường, mới phát hiện đã là 7h sáng. Thời tiết hôm nay thật tốt. Bầu trời trong xanh như được rửa, cảnh xuân tươi đẹp. Cơn mưa đã đem những bụi bẩn của mùa đông trên lá cây đều rửa sạch sẽ, trả lại màu xanh đậm vốn có của nó.

Lý tiểu thư được quấn trong một tấm thảm, ở trên sa lon đang ngủ say xưa. Phùng Thế Chân rón rén bước tới, sau đó tắt đèn. Cô nhặt một tập tài liệu rơi trên tấm thảm. Lý tiểu thư ngủ với đôi má phồng lên và đôi môi mím lại, trông rất ngây thơ và trong sáng.

Mới vừa ngồi dậy, cửa phòng im lặng bị đẩy ra, Mạnh Tự An bước vào. Âu phục của anh ta nhăn nhúm, cà vạt đeo trên cổ, cổ áo sơ mi mở ra, để lộ ra một miếng da thịt.

Phùng Thế Chân làm thủ hiệu đừng có lên tiếng, chỉ vào Lý tiểu thư trên ghế Sa lon.

Mạnh Tự An nhíu lông mày, nhìn chung quang một vòng. Đống tài liệu hỗn loạn chất đống trong phòng sách, đôi mắt cuối cùng rơi vào quầng mắt thâmcủa Phùng Thế Chân.

“Một đêm không ngủ?” Mạnh Tự An nhẹ giọng hỏi, trong hơi thở mang một mùi thuốc lá và rượu bia.

Phùng Thế Chân cau màu lùi nửa bước về sau, giễu cợt nói: “Thất gia, ngài cũng có một đêm quyết chiến chứ ? Thắng được bao nhiêu?”

Mạnh Tự An móc trong túi ra một khối bài ném cho Phùng Thế Chân, khẽ cười nói: “Cầm đi mua một ít son phấn đi. Nhìn sắc mặt của cô có vẻ như suy dinh dưỡng…”

Phùng Thế Chân nhìn một cái, quả nhiên là con bài 100 đồng, không khỏi dở khóc dở cười.

“Chào buổi sáng ?” Lý tiểu thư vuốt mắt ngồi dậy, thấy Mạnh Tự An, chân tay luống cuống đứng lên, nắm lấy đầu tóc đang loạn ngầu của bản thân sau khi ngủ, “Ông chủ Mạnh đến từ khi nào? Phùng tiểu thư sao không đánh thức tôi…”

“Nhìn cô ngủ ngon như thế, tôi không nhẫn tâm quấy rầy cô.” Phùng Thế Chân lại hướng Mạnh Tự An rồi nó, “ Cô thư kí này của ngài rất tài giỏi, giúp tôi phiên dịch tốt điện báo như vậy”

Lý tiểu thư mặt đỏ như lửa đốt. Thật ra, tối hôm qua đến ba giờ thì cô liền không nhịn được ngủ gà ngủ gật, lúc nào bị đỡ lên ghế sa lon cũng không hề hay biết. Công việc phần lớn Phùng Thế Chân làm, nhưng cô ấy còn hào phóng phân chia công lao cho cô. Cô thật sự rất xin lỗi.

“Các cô đều vất vả rồi.” Mạnh Tự An ôn nhu nói, “Để tài xế đưa Lý tiểu thư về nhà.”

Lý tiểu thư ẩn tình liếc mắt Mạnh Tự An vài lần, vẫn là miễn cưỡng nghe đi theo. Nhưng Mạnh Tự An không hiểu phong tình, sự chú ý đều bị đổ dồn vào điện báo đã phiên dịch kia. Cầm lên một tờ nhìn kỹ.

“Nhà họ Dung sẽ có vài đợt hàng xuất đi đầu năm.” Phùng Thế Chân nói, “Tôi thấy bọn họ vận chuyển những thứ này theo nhiều hướng, cảm thấy bọn họ vận chuyển hàng lậu đều nhiều hơn so với hàng công rất nhiều. Tôi còn cho rằng Tần Thủy Căn tại thời điểm ông ta nắm chủ quyền, quản lí rất tốt. Hiện tại xem ra, huynh đệ của ông ta sợ cũng cầm công cao chấn thủ này. Nhà họ Dung sớm bị chia ra đã thành không thể tránh được.”

“Cô cảm thấy Dung Gia Thượng sẽ làm sao ?” Mạnh Tự An lại đi đến phía trước bảng, nhìn vào sơ đồ liên hệ rõ ràng kia.

“Anh ấy ?” Khóe miệng Phùng Thế Chân hiện lên một nụ cười ôn nhu, “Có lẽ, anh ấy sẽ hất tay không quản.”

“Cậu ta sẽ không quản ?” Mạnh Tự An kinh ngạc quay đầu nhìn sang.

“Dĩ nhiên sẽ thế.” Phùng Thế Chân chắc chắn nói, “Người bên cạnh xem ra, rất không tưởng tượng nổi phải không? Coi như là làm ăn thất đức, nhưng cũng là một hạng mục lớn, làm sao có thể nói không cần là không cần. Anh ấy xem thường phần sản nghiệp này. Nếu anh ấy muốn có tiền, sẽ tự tay mình kiếm tiền.”

“Thật là người tình trong mắt cũng hóa Tây Thi.” Mạnh Tự An châm biếm, “Không bằng chúng ta đánh cuộc ? Tôi cùng cô đánh cuộc một trận.”

“Đánh cuộc cái gì ?” Phùng Thế Chân đem trò chơi phát sinh, cười hì hì hỏi.

Mạnh Tự An ngưng mắt nhìn nụ cười tao nhã xinh đẹp ở trong ánh nắng ban mai của cô, cũng kìm lòng không nổi âm thanh thả mềm mại xuống, nói: “Cô thắng, cô hướng tôi một lời yêu cầu.”

“Nếu anh thắng thì sao ?” Phùng Thế Chân hỏi.

Mạh Tự An không biết nghĩ chuyện gì thú vị, ánh mắt thâm thúy bộc phát, híp mắt nói: “Cô sẽ đưa cho tôi một món đồ.”

“Món đồ gì ?” Phùng Thế Chân tò mò hỏi.

“Đến lúc đó, tự nhiên sẽ nói cho cô biết” Mạnh Tự An bưng ly cà phê còn một nửa đã nguội lạnh của Phùng Thế Chân để trên bàn sách lên, không ngần ngại chút nào mà nhấp một miếng, rồi cười như một con cáo già.

Sau ba bốn ngày liên tiếp, thành phố sống trong gió yên sóng lặng. Các tổng tư lệnh không đánh giặc, chính phủ không có ban bố các chính lệnh mới, ngay cả minh tinh cũng không có scandal. Phùng Thế Chân ở nhà họ Mạnh không có chuyện gì làm, rãnh rỗi đều đem các quyển sách trong thư phòng sắp xếp lại một lần.

Cũng may đến ngày thứ năm, Tiếu Bảo Lệ quay phim ở bên ngoài quay trở về, trực tiếp đi thẳng vào dinh thự của Mạnh gia. Trực tiếp nắm kéo lấy, lôi dậy Phùng Thế Chân từ trên bệ cửa sổ lớn, cô ăn mặc như một lão cô trong tu viện. Tiếu Bảo Lệ nhét cô vào chiếc xe hơi của mình, nghênh ngang mà rời đi.

Tiếu Bảo Lệ lôi Phùng Thế Chân, từ công ty Tân Tân đến bách hóa Tiên Thí. Rồi lại từ bách hóa Đại Hoa chuyển qua bách hóa Vĩnh An. Phùng Thế Chân đi đến nỗi chân muốn chuột rút, còn Tiếu Bảo Lệ đi đôi giày da cao gót kiểu mới mà tinh thần vẫn dồi dào, đi nhanh như bay. Hai người vệ sĩ hai tay xách túi lớn nhỏ. Đoàn người bọn họ đi trên đường, so với đèn neon quả thật còn nổi bật hơn.

“Đừng than phiền!” Tiếu Bảo Lệ chỉ thị Phùng Thế Chân, “Em nên mua những bộ quần áo giống như thế này. Sao em có thể lăn lộn cùng Thất gia vậy. Nếu để cho người ta biết người phụ nữ của Thất gia ăn mặc như vậy, còn xem ngài thật keo kiệt.”

“Em cũng không phải là người phụ nữ của Thất gia nha.” Phùng Thế Chân thử quần áo mà mặt đầy lòng như tro tàn.

“Không tệ!” Tiếu Bảo Lệ đánh giá, “Kiểu dáng này đẹp, nhưng chiếc váy này hơi dài.”

Nhân viên bán hàng liền nói: “Chúng tôi có thể sửa!”

“Cái váy này còn dài?” Phùng Thế Chân kéo kéo chiếc váy, “Ngắn hơn nữa cũng đến đầu gối rồi, sẽ giống như cái gì?”

“Thời trang trên tạp chí em chưa từng xem qua sao?” Tiếu Bảo Lệ cả giận, “Hiện tại, phụ nữ ở Paris và New York đều mặc loại váy ngắn như vậy.”

“Nơi này là Thượng Hải…” Phùng Thế Chân lẩm bẩm, lại bị Tiếu Bảo Lệ đẩy tới phòng thay quần áo, đổi một kiểu váy kiêu vũ đi ra.

Đây là một chiếc váy lụa màu xanh ngọc lục bảo với đường viền cổ chữ V lớn, để lộ một vùng da lớn ở ngực và lưng. Làn da Phùng Thế Chân trắng như tuyết, mặc chiếc váy màu này khiến tôn lên làn da của cô. Làn da như ngọc, thân hình nhỏ nhắn mà hết sức quyến rũ.

“Luôn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.” Tiếu Bảo Lệ cau mày, vòng qua Phùng Thế Chân, “Có một chỗ trên cơ thể của em, cảm thấy cần được chỉnh lại một chút,….a! Đầu tóc!”

Phùng Thế Chân mờ mịt sờ lên búi tóc của mình.

“Này cũng là niên đại nào rồi, còn có búi đầu như bà lão trên đầu tóc!” Tiếu Bảo Lệ tức giận nói, “Đi, trước tiên đi ăn tối trước. Sau đó, chị mang em đi làm tóc!”

Tiệm cắt tóc mà Tiếu Bảo Lệ đưa Phùng Thế Chân đến nằm trên đường Hà Phi, cửa tiệm rất nổi tiếng, chuyên cắt tóc cho các vị phu nhân và các nữ minh tinh, đến cửa hàng cần phải hẹn trước. Tiếu Bảo Lệ bày ra dáng vẻ của đại minh tin, khiến chủ tiệm đính thân ra đón, đưa Thế Chân đi làm tóc.

“Tóc của tiểu thư thật đẹp.” Cửa hàng sờ vào đầu tóc đen dày của Phùng Thế Chân, bàn tay trợt trên mái tóc dài, có chút yêu thích nỡ không buông, “Đầu tóc này, tiểu thư đã nuôi bao lâu rồi.”

“Đã năm sáu năm rồi.” Phùng Thế Chân nói.

Cửa hàng trưởng nói, “Đầu tóc đẹp như vậy, thật không nỡ cắt.”

“Tóc cắt đi, còn có thể dài ra, có gì không nỡ?” Tiếu Bảo Lệ nó, “Hãy uốn tóc cho em ấy một kiểu quý phái. Thế Chân có đường nét thanh tú, sống mũi cao, làm vậy nhất định chắc chắn rất đẹp!”

Phùng Thế Chân không thôi sờ vào mái tóc dài của mình, nói: “Chị ấy nói đúng. Chung quy tóc cũng sẽ mọc ra. Cắt đi.”

Trong tiếng rắc rắc, từng lọn tóc đen rớt xuống, rơi xung quanh trên mặt đất. Phùng Thế Chân nhìn mình trong kính, một loại cảm giác nhẹ nhỏm lạ kỳ tự nhiên nảy sinh.

“A?” Tiếu Bảo Lệ ngồi một bên xem báo, “Dung Gia Thượng đem công ty vận chuyển và công ty thuốc lá đều giao cho Triệu An Hoa! Cậu ta điên rồi?”

Phùng Thế Chân đưa tay đoạt lấy tờ báo, đọc tin tức. Đây là phó bản phụ đề của ngày hôm nay: “Chủ thiểu thần tráng, Dung thị sắp bị sụp đổ.”

“Mấy lão cấp dưới không phải thấy cậu ta trẻ tuổi mà bắt nạt không?” Tiếu Bảo Lệ suy nghĩ tìm tòi, “Cũng đúng, cậu ta mới có 20 tuổi, vẫn còn non nớt vậy, bị đè ép từ những lão già kia cũng là chuyện bình thường. Thật ra là nhà họ Dung vẻ vang là dựa vào cảng xuất nhập cùng hai khu phường kia, ăn uống thế là đủ rồi. Thực sự không cần phải làm những công việc kinh doanh đầy rủi ro và độc ác như vậy. Thế Chân, em nghĩ sao?”

“Em cảm thấy?” Phùng Thế Chân đầy hài lòng trả báo về, “Em cảm thấy rất vui vẻ. Có người thiếu em một yêu cầu.”

“Ai?” Tiếu Bảo Lệ hỏi.

“Thất gia” Phùng Thế Chân chớp mắt, “Em cùng ngài ấy đánh một cuộc.”

Tiếu Bảo Lệ phốc cười một tiếng: “Lần này chơi thật vui rồi. Chờ em tìm ngài ấy thực hiện yêu cầu đó, chị nhất định phải ở bên cạnh xem sắc mặt của ngài ấy.”

“Phùng tiểu thư, được rồi.” Trưởng tiệm cuối cùng cẩn thận gẩy gẩy tóc quăn bên tai của cô, cởi chiếc khăn quàng ra.”

Phùng Thế Chân đứng lên, nhìn trong gương. Có một cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy len dài màu camel, với đường nét thanh tú và trong sáng. Cô gái đứng thẳng người, xinh đẹp ưu nhã giống như một cây đình ngọc thụ.

“Lần này vậy là đúng rồi!’ Tiếu Bảo Lệ từ trong thâm tâm thở dài, “ Cuối cùng cũng giống như một người phụ nữ rồi!”

Phùng Thế Chân nhìn hình dáng mới của mình trong gương, cũng hài lòng cười một tiếng, dè dặt mà kiêu ngạo.