Lưu Quang Chi Thành

Chương 124



Edit: Bờ Lu

Một hồi cuồng hoan vẫn liên tục đến đêm khuya. Giường đệm hỗn độn, phòng tắm tí tách tiếng nước chảy.

Trong bồn tắm, Dung Gia Thượng dựa vào vòng tay Phùng Thế Chân, vẻ mặt vừa thỏa mãn vừa lười biếng, như một con báo ăn no dụi vào lòng chủ nhân làm nũng. Phùng Thế Chân gội đầu cho anh, động tác nhẹ nhàng, hai tay đầy bọt trắng.

“Lại nói”, Phùng Thế Chân bỗng nhiên nói, “Anh cứ như vậy chạy theo em đến Nam Kinh, chuyện nhà anh làm sao bây giờ? Không phải cha anh còn nằm viện sao?”

Dung Gia Thượng mở mắt, “Em không cần lo lắng, anh sắp xếp ổn thỏa rồi”.

“Làm gì có chuyện em lo lắng Dung gia?” Phùng Thế Chân nhẹ giọng cười nhạo, “Chỉ là, không biết Phương Lâm và Phương Hoa có tốt không”.

“Anh còn muốn cảm ơn em đã cứu Phương Hoa”, Dung Gia Thượng kéo bàn tay Phùng Thế Chân đặt lên ngực mình.

“Em không cứu được cô bé”, Phùng Thế Chân rút tay trở về, “Nếu có thể đến sớm hơn một chút, Phương Hoa sẽ không phải chịu thương tổn lớn như vậy”.

“Em đã cố hết sức rồi mà”, Dung Gia Thượng xoay người lại, “Anh là anh trai nó, bảo vệ nó là trách nhiệm của anh. Phương Hoa bị thương là do anh thất trách. Phương Hoa nói với anh, em đã xử lý người vũ nhục nó, nhưng em cũng biết, thù này không thể tính như vậy là xong”.

Phùng Thế Chân cúi đầu không nói lời nào.

“Nhìn anh, Thế Chân”. Dung Gia Thượng nâng mặt cô, khẽ hôn lên trán, “Đây là ân oán Dung gia với Mạnh gia. Em không làm sai gì cả”.

Phùng Thế Chân gượng cười: “Em hiện tại là người phạm lỗi lớn”.

Dung Gia Thượng nói: “Vậy anh là lỗi lầm của em, nhưng em lại là việc đúng đắn nhất anh từng làm”.

“Anh mới sống bao nhiêu năm, hiện tại dùng từ ‘nhất' không phải là quá sớm sao?” Phùng Thế Chân mỉm cười mở vòi sen, xối đi bọt trắng trên đầu Dung Gia Thượng.

Một đêm này, Phùng Thế Chân ngủ thực sự sâu. Thân thể đàn ông trẻ tuổi cường tráng lại ôm cô, mang đến cảm giác thoải mái cùng an tâm khó tả. Lần đầu tiên cô thiếp đi trong vòng tay một người đàn ông, lại tự nhiên như đã làm việc này ngàn vạn lần trước đó. Dường như ban đầu hai người đã được ở bên nhau, chỉ là giữa đường bỗng dưng bị lạc mất, sau đó trải qua trăm ngàn cay đắng họ lại lần nữa trở về.

Trời tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.

Phùng Thế Chân vừa động đậy, Dung Gia Thượng đã lướt qua người cô duỗi tay tắt chuông.

Phùng Thế Chân mơ mơ màng màng nói: “Em muốn dậy... Đi Phố Khẩu đón xe lửa...”

“Không vội”. Dung Gia Thượng đưa tay bao lấy thân mình mềm mại không xương, từng chút một hôn môi, giống như người bị đói cả đêm vừa được nhận bát mật hoa.

Phùng Thế Chân cảm thấy như được ngâm mình trong nước suối ấm áp, toàn thân uể oải, trong người có cảm giác dễ chịu râm ran. Cô thỏa mãn thở dài, nâng tay lên ôm lấy bờ vai cường tráng, tùy ý để một lực lượng nóng bỏng mạnh mẽ xỏ xuyên qua.

Hoan ái buổi sớm vừa ôn nhu vừa lưu luyến, tiếng rên rỉ như rót mật vào tai. Dung Gia Thượng kiên nhẫn tinh tế mà làm, trong ánh sáng mông lung chăm chú nhìn từng chút một biểu cảm dù rất nhỏ của người dưới thân. Anh như đang tấu một khúc nhạc sớm mai, lại như đang phẩm vị một món ăn tinh xảo, thành kính mà nghiêm túc, dùng cơ thể cảm thụ món quà được thượng đế ban cho.

Phùng Thế Chân thở hổn hển trong cơn sục sôi của thủy triều, nửa mê nửa tỉnh, cảm giác như đang mơ, thẳng đến khi cao trào ập đến giống như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua lồng ngực mới kịch liệt phản ứng lại.

Tấm lưng Dung Gia Thượng căng chặt phủ kín tinh mịn mồ hôi, hai người thở hồng hộc gắt gao quấn lấy nhau, thật lâu sau cũng không nói nên lời, kia quả là một loại tue vị mỹ diệu tuyệt luân.

Dung Gia Thượng rất hăng hái, tinh lực tràn trề, chẳng được bao lâu lại quấn lấy cô, ở trên người Phùng Thế Chân liếm tới liếm lui như chó con kiếm đồ ăn.

Phùng Thế Chân có chút dở khóc dở cười, lại luyến tiếc không nỡ đẩy anh ra, chỉ đành ôn nhu dỗ: “Em thật sự muốn đi đón xe lửa. Chậm nhất ngày mốt phải đến Bắc Bình”.

“Không cần phiền toái như vậy”. Ngón tay Dung Gia Thượng nghịch ngợm một lọn tóc cười nói, “Bắc Bình lạnh muốn chết, chúng ta trước ở Nam Kinh thêm hai ngày. Anh có cách giúp em có mặt tại Bắc Bình đúng giờ”.

Phùng Thế Chân khó hiểu muốn hỏi thêm, Dung Gia Thượng lại cúi đầu chặn môi cô.

Cuối cùng, Phùng Thế Chân thực sự bị Dung Gia Thượng nửa dỗ dành nửa lừa phỉnh lưu lại Nam Kinh.

Nam Kinh không bằng Thượng Hải phồn hoa nhưng vẫn là cố đô, nội tình nồng hậu. Phùng Thế Chân lên kế hoạch một chút, cảm thấy ban ngày có thể đi tham quan danh thắng, nếm thử thức ăn đặc sắc của địa phương mới không uổng công ở lại hai ngày. Nhưng là kế hoạch có rồi đến tay Dung Gia Thượng cũng thành ném đá xuống sông.

Chàng trai đôi mươi đầy máu lửa vừa mới nếm trải mây mưa, lại yêu nhau sâu đậm nên có vài phần không tiết chế được.

Dung Gia Thượng chỉ biết ăn uống no đủ sau đó ném tình nhân lên giường, còn cái gì cũng mặc kệ. Phùng Thế Chân ban đầu còn thử kháng nghị vài lần, lại phát hiện dùng sức ở đây là vô ích. Tình yêu phá lệ làm cô đối với anh cảm thấy mềm lòng, nhịn không được lại đi thỏa mãn mọi nhu cầu của Dung Gia Thượng.

Trời khi nào tối, lại khi nào sáng lên đều không biết. Chỉ biết đôi mắt người tình trong bóng đêm sáng rõ, không một tia sáng nào có thể vẽ nên đường nét quyến rũ của đối phương.

Cơ thể sẽ mỏi mệt nhưng trong lòng luôn có niềm háo hức. Vội vàng muốn gần đối phương thêm chút nữa, vội vàng muốn đòi hỏi thêm một chút. Không ai biết cuộc chia ly bao giờ sẽ đến, nhưng bọn họ đều biết, mỗi ngày qua đi là trôi thêm một ngày đến thời khắc ấy.

Cho nên mỗi lần hoan ái đều tựa như không cần biết tương lai. Vui sướng vô tư, không cần kiềm chế, liều chết triền miên, phảng phất như đến tận cùng thế giới.

Ở nơi thành phố không ai biết đến họ, vô tư vui sướng mà trải qua hai ngày ngắn ngủi.

Tới buổi sáng ngày thứ ba, Phùng Thế Chân kiên định đẩy ra vị tình nhân đang cọ tới cọ lui cầu hoan, đứng dậy thay quần áo thu thập hành lý.

Dung Gia Thượng nửa nằm trên giường nhìn Phùng Thế Chân uyển chuyển nhẹ nhàng qua lại trong phòng. Cô mặc một chiếc sườn xám đơn giản rộng rãi, vòng eo tinh tế lúc ẩn lúc hiện khi di chuyển lại làm máu huyết anh có vẻ muốn sôi trào.

Nhiều ngày đồng hành cho anh thêm nhiều hiểu biết về Phùng Thế Chân mà trước đây chưa bao giờ có. Tựa như vẫn xem một bức họa mỹ lệ từ xa, hiện giờ có thể đi đến phía trước liền thấy rõ bút pháp cùng chi tiết trong tranh.

Phùng Thế Chân thích màu xanh lam, váy áo của cô cũng toàn là màu này. Cô thích ăn đồ cay, đến ăn món Hồ Nam mặt không hề đổi sắc. Ngoài khả năng chơi bài tây cô còn có thể đàn một chút dương cầm. Cô không thích nghiên cứu vật liệu may mặc hay nước hoa như những cô gái khác, cô thích toán học, nhãn rỗi không có việc gì làm thì giải đề chơi, cô còn thích tiểu thuyết huyền nghi* nước ngoài.

(Truyện huyền nghi* là những truyện có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì)

Hai người bọn họ trong dư vị triền miên luôn rúc vào cùng nhau một chỗ, tranh cãi xem ai là kẻ sát nhân trong cuốn sách. Người nào sai phải cam tâm chịu phạt.

Trên người Phùng Thế Chân có một cổ khí chất trầm ổn điềm đạm làm Dung Gia Thượng cảm thấy phi thường an tâm. Giống như cùng cô ở bên nhau, thời gian đều thả chậm, những điều tranh đoạt khiến anh sứt đầu mẻ trán đột nhiên trở nên không còn quan trọng. Anh canh giữ bên người Phùng Thế Chân, như cây tắm trong ánh dương rực rỡ, cành lá giãn ra, vươn dài thịnh vượng.

Phùng Thế Chân ngồi trước gương trang điểm, thoa lên một chút son môi hôm qua Dung Gia Thượng mua cho cô ở cửa hàng bách hóa. Dung Gia Thượng đi đến phía sau, ôm cô, đặt dấu môi ấm áp lên cần cổ lạnh lẽo.

“Đừng làm loạn”. Phùng Thế Chân chịu đựng bồn chồn, trầm giọng nói: “Em không đi Bắc Bình, anh hai không nhận được điện báo sẽ lại lo lắng”.

Dung Gia Thượng hàm hồ ừ một tiếng: “Anh đưa em đi Bắc Bình”.

Phùng Thế Chân kinh ngạc quay người lại, “Anh còn muốn đi theo em đến Bắc Bình? Chuyện ở Thượng Hải anh ném đi luôn rồi à? Tuy rằng em cũng không để ý, nhưng là cha anh hiện tại còn hôn mê nằm viện, phải không?”

“Ông ấy tỉnh lại sẽ có người thông báo cho anh”. Dung Gia Thượng đem Phùng Thế Chân xoay lại, đeo vòng cổ cho cô, đem cả người cô vùi vào trong ngực, nhìn hai người không thể tách rời trong gương, “Hết thảy trong lòng anh đều hiểu rõ. Em chỉ cần cho phép anh theo bên cạnh là được rồi”.

Phùng Thế Chân đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, lại khẽ thở dài một tiếng.

Hiện tại không có xe lửa đi thẳng từ Thượng Hải đến Bắc Bình. Du khách muốn đi về phương bắc trước đến Nam Kinh, đi phà qua sông Dương Tử, đi tàu từ Phổ Khẩu đến Thiên Tân, rồi từ Thiên Tân mới đi Bắc Bình. Phùng Thế Chân đã bị tình nhân giữ lại hai ngày, thời điểm dự tính đến Bắc Bình sẽ trễ hai ngày. Nhưng Dung Gia Thượng nói có cách giải quyết cũng không phải nói suông.

Tài xế Dung gia mở cửa chiếc xe ô tô nhỏ mới toanh vừa chạy vào sân bay Nam Kinh.

Nay là một ngày mùa đông ảm đạm, gió lạnh thỉnh thoảng đem theo vài giọt mưa lạnh lẽo khiến người ta lơ đãng run rẩy. Màn sương như mây trôi trên vùng quê hoang vắng, nhìn từ xa giống như một lớp màn tuyn khổng lồ đang phủ xuống.

Phùng Thế Chân đỡ mũ bước xuống xe, vẻ mặt khó có thể tin nhìn chiếc phi cơ tư nhân màu tuyết trắng.

Phi cơ đã chuẩn bị ổn thỏa, thợ máy tháo găng tay, bắt tay cùng Dung Gia Thượng cười nói, thảo luận về dữ liệu bay.

Phùng Thế Chân hiếm khi thấy Dung Gia Thượng vui vẻ đến vậy. Nụ cười của anh thoải mái lạ thường, như thể chiếu sáng được cả bầu trời u ám. Anh nhìn chăm chú vào phi cơ bằng ánh mắt cuồng nhiệt, giống như đối phương là người phụ nữ mình yêu nhất. Anh đi theo thợ máy chui vào gầm phi cơ, quan sát bánh xe thang cuốn, tràn ngập tình yêu mà vỗ về thân máy. Dường như trong mắt anh đây chẳng phải một cỗ máy kim loại, mà là một vật sống, một con ngựa có tính người. Anh có thể cùng nó nói chuyện, hơn nữa còn yêu thích nó tự đáy lòng.

Phùng Thế Chân từng gặp qua bộ dáng Dung Gia Thượng bước ra khỏi công ty khi cùng Dung Định Khôn đi làm, lãnh đạm trầm mặc. Dung Gia Thượng là người làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, cho nên bất luận có bao nhiêu không thích anh vẫn hoàn thành đến phi thường hoàn mỹ nhiệm vụ cha anh giao cho. Nhưng loại cuồng nhiệt cùng chuyên chú này mới thực sự xuất phát từ linh hồn, là động lực cho tinh thần anh, là điều khiến anh quyến rũ nhất trong mắt cô.

“Ngạc nhiên không?” Dung Gia Thượng đứng trên cầu thang phía mạn sườn phi cơ nhìn xuống Phùng Thế Chân.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh cười rộ, “Em thực thích nhìn anh vui vẻ như thế”.

Trong mắt Dung Gia Thượng tất cả đều là tình yêu cùng vui sướng. Anh vươn tay về phía cô, “Muốn nhìn người đàn ông của em lái phi cơ không, đi theo anh!”

Đây là lần đầu tiên Phùng Thế Chân đi máy bay kể từ khi lọt lòng mẹ, cũng là lần đầu tiên bước vào khoang điều khiển. Nơi này như một thế giới kỳ ảo nhỏ bé, từ đỉnh đầu tới ngón chân đều là những công tắc phức tạp.

“Cầm giúp anh”. Dung Gia Thượng cởi áo khoác ném vào tay Phùng Thế Chân. Cô ngồi ở ghế vừa lúng túng vừa tò mò, nhìn Dung Gia Thượng quen thuộc kiểm tra đồng hồ đo, điều chỉnh những chốt mở không biết công năng như thế nào. Lúc này anh như biến thành một đại sư, đang xoa tay hằm hè chuẩn bị thi triển ma pháp.

“Anh khi nào thì học lái phi cơ?” Phùng Thế Chân thấp thỏm hỏi.

Dung Gia Thượng quay đầu nhìn cô cười an ủi, “Trước khi về Thượng Hải, anh ở Trùng Khánh học suốt một năm. Đừng lo, bảo bối, anh sẽ không làm rơi máy bay đâu”.

Phùng Thế Chân phì cười, “Anh lấy phi cơ đâu ra thế?”

“Mượn bạn anh”. Dung Gia Thượng nói, “Cha anh ghét nhất ngồi máy bay, đại loại vì cảm thấy không an toàn”.

Phùng Thế Chân nghĩ thầm, Dung Định Khôn hẳn làm nhiều chuyện trái lương tâm nên mới sợ trời đánh cho rơi xuống.

Dung Gia Thượng huýt sáo, đeo tai nghe vô tuyến điện, sau đó nơi lỏng cổ áo cùng cà vạt, sắn tay áo lộ ra cánh tay săn chắc. Anh nở nụ cười kiêu hãnh, vừa đắc ý vừa soái khí, hoàn toàn là một tên đàn ông đang một lòng muốn thể hiện trước mặt người yêu của mình.

“Em sợ không?” Dung Gia Thượng quay đầu lại hỏi, “Hôm nay theo anh cùng điều khiển nhé”.

Một dòng điện ấm áp trào dâng trong ngực Phùng Thế Chân, cô cúi người hôn lên trán anh.

“Có anh, em không sợ”.

Dung Gia Thượng gắt gao nắm lấy tay cô, “Thế Chân, anh sẽ chăm sóc em”.

“Em biết”. Phùng Thế Chân ngọt ngào cười, “Em tin anh”.

Cửa khoang đóng lại, bàn tay Dung Gia Thượng khéo léo lướt qua bảng điều khiển, bật từng công tắc một. Tiếng động cơ máy bay ầm ầm, ngay cả ghế ngồi cũng bắt đầu rung nhẹ.

Phùng Thế Chân ôm chặt áo khoác của Dung Gia Thượng, ngồi vào ghế lái sát bên cửa. Lần đầu tiên cô ngồi phi cơ liền có chút khẩn trương, nhưng ngay sau đó người đang chuyên tâm khởi động lại thu hút toàn bộ lực chú ý. Động tác bình tĩnh và nghiêm túc của anh khiến cô vô cùng yên tâm.

Phùng Thế Chân thật sự cảm thấy Dung Gia Thượng thành thục. Anh thật nhanh trưởng thành, như búp măng gặp mưa xuân mà lớn. Năm đó trong thư phòng anh tùy hứng cho cô xem vẻ mặt thiếu niên đã là một đoạn hỗn loạn ký ức, người đàn ông ổn trọng tràn đầy tự tin trước mặt đây mới thực sự là Dung Gia Thượng.

Phi cơ bắt đầu trượt dọc theo đường băng, dần dần gia tốc.

Dung Gia Thượng quay đầu lại nhìn Phùng Thế Chân, hai mắt sáng ngời, rực rỡ như đang cháy.

“Em sẵn sàng chưa, Thế Chân? Anh đưa em đi ngắm trời xanh”.

Phùng Thế Chân hít một hơi thật sâu.

Dung Gia Thượng mạnh tay đẩy cần ga về phía trước.

Phi cơ rít gào lao về phía cuối đường băng, tiện đà kéo lên, các trục lăn rời mặt đất rồi cất cánh. Cỗ máy khổng lồ làm bằng thép thoát khỏi lực hút tâm trái đất, mở cánh, lao lên trời và chui vào những tầng mây dày đặc.