Lưu Nguyệt Hàn Tinh

Chương 64: Xây dựng Hàn Nguyệt thành



Mấy ngày sau, bởi vì nhân số vượt qua số lượng giới hạn của gia tộc nên Thị huyết đường tăng cấp trở thành bang phái, sửa tên thành Thị huyết minh. Mà các game thủ kì cựu trước kia trong Thị huyết đường đều bị phân vào các vị trí trưởng lão của bang phái mới, độc lập phụ trách từng loại nghiệp vụ trong bang cùng đảm đương vai trò quản lý xây thành. Hết thảy nhìn qua đều ổn thỏa đâu vào đấy cả.

Sau Cô dạ hàn tinh mang đám trưởng lão trong bang đi hoàng cung Trường An tìm Hoàng Thượng. Xuất ra lệnh bài kiến thành xin được tự xây dựng thành thị của chính mình. Lưu nguyệt, Thiển Thiển cùng mấy game thủ nữ khác cũng theo đến, bởi vì chưa từng gặp qua loại chuyện thế này nên cả đám đặc biệt kích động. Thiển Thiển vừa thấy ông hoàng đế liền nhịn không được mở miệng: “Ông cụ này xanh xao vàng vọt, vừa nhìn đã biết là miệt mài quá độ.” Lưu nguyệt vừa nghe xong, thiếu điều muốn sặc nước. Bóng đêm thuộc diện chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng vuốt theo một câu: “Hậu cung này thật sự có 3000 mỹ nữ sao? Ông cụ này nhìn đã biết thuộc loại có lòng nhưng vô lực, cũng không biết nhiều mỹ nữ ấy thế sao chịu đựng được nỗi cô đơn tịch mịch nhỉ?”

Mắt thấy các nàng trêu chọc càng ngày càng không kiêng nể gì, Không nên ngượng ngùng chạy lại ngắt lời: “Bà xã, đừng nói linh tinh.” Cũng không biết ở phía sau màn hình máy tính kia Không nên có làm thêm gì đó không mà Bóng đêm cứ thế ngoan ngoãn im miệng. Thiển Thiển nói một mình, không có người vè phụ họa đành mất hết hứng thú, nhưng cô nàng vẫn nhịn không được oán giận một câu: “Sao Không độc lại đi công tác lâu vậy, chẳng còn ai theo ta lảm nhảm.”

Bên này bận nhoi nhoi loạn xạ, thì bên kia Cô dạ hàn tinh cùng Yếu nhĩ mệnh tam thiên đã muốn hoàn thành xong thủ tục, hoàng đế liền lấy một tấm bản đồ lập thể thật lớn ra. Lưu nguyệt trợn mắt ra nhìn, toàn bộ đông tây trái phải khắp mọi ngõ ngách trong game đều có hết trên tấm bản đồ đó. Đây là lần đầu tiên nàng thấy loại bản đồ lập thể thế này, mặt trên còn có rất nhiều tên thành trấn nhỏ tí ti. Xem ra hoàng đế là muốn bọn họ ngay tại đây tự lựa chọn thành trấn mình muốn.

Hai người Cô dạ hàn tinh từ lúc bản đồ mở ra đã cẩn thận nghiên cứu nó. Lưu Nguyệt xem không hiểu, nàng cảm thấy chỉ đơn giản là xây thành, lấy đại một chổ có phong cảnh đẹp đẻ một chút là được, phải chọn lựa kĩ lưỡng thế làm gì? Nhưng nhìn Hiệp Hàm ở một bên cẩn thận nghiên cứu, nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ.

Sau đó cùng mấy game thủ nam trong nhóm trao đổi. Mỗi người đưa ra phát biểu cùng lý giải của bản thân. Lưu nguyệt ở bên cạnh nghe, cảm thấy cái này cũng được cái kia cũng không tệ. Quay đầu nhìn Hiệp Hàm, y thế nhưng không bày biểu tình gì. Cuối cùng Yếu nhĩ mệnh tam thiên hỏi: “Hàn tinh, nói ý của người đi.”

Hiệp Hàm lúc này mới mở lời, ngữ khí không nhanh không chậm.“Kỳ thật ta nhìn trúng chổ này.” Y click chuột chỉ vào một khu vực có cắm lá cờ. Là một điểm nằm giao giữa ba khối bản đồ, Lưu nguyệt nhìn chổ lá cờ y chỉ, cũng không hiểu ý đồ của y lắm, cả ba mặt đều tiếp giáp núi cao, phía trước chỉ chừa một hẻm núi nhỏ để đi lại, đường xá hẻo lánh như vậy rất khó có khả năng để phát triển thành thị trấn lớn. Đến cả người không có máu kinh doanh như nàng còn hiểu được, muốn phát triển kinh tế quan trọng phải là giao thông thuận tiện, Hiệp Hàm sao có thể không hiểu điểm này. Vì thế nàng tiếp tục im lặng chờ y nói hết.

Mấy người còn lại cũng bị sự lựa chọn độc đáo của y mà ngây người, nhưng địa vị thủ lĩnh của Cô dạ hàn tinh trong gia tộc vốn không thể phá vỡ, cho nên dù điều y lựa chọn có không tưởng thế nào, cũng không có bất kì ai lên tiếng phản bác, ngược lại chỉ im lặng để y tiếp tục giải thích. Duy chỉ có Yếu nhĩ mệnh tam thiên nhịn không được mở lời: “Hàn tinh! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi không chỉ kinh doanh giỏi mà còn là một siêu thủ lĩnh.” Một câu này đi ra, càng khiến mọi người thêm tò mò.

Tựa hồ biết mọi người thật sự chờ không nổi đáp án, Cô dạ hàn tinh chậm rãi giải thích: “Đầu tiên là địa hình, ba mặt đều là núi, chỉ có đoạn hẻm nhỏ này là thông lộ duy nhất, dễ thủ khó công.” Tay phải thần thánh nhịn không được đáp một câu: “ Nhưng xây thành không phải ưu tiên lựa chọn nơi giao thông thuận lợi sao?” Yếu nhĩ mệnh tam thiên đúng lúc cấp mọi người giải thích: “Hàn tinh là tính về lâu dài và toàn cục. Xây thành thử thách đầu tiên không phải là phát triển kinh tế mà là có thủ được thành hay không. Mọi người không để ý tin tức trên diễn đàn sao. Sau ba ngày xây thành sẽ gặp trận khiêu chiến lần đầu tiên, là quái vật công thành.”

Thiển Thiển đối với điều này đặc biệt hứng thú: “Quái vật công thành? Nói như vậy nếu chúng ta thủ không được, cái thành này sẽ không còn?” Yếu nhĩ mệnh tam thiên khẳng định với nàng: “Chính là như vậy. Hơn nữa quái vật còn phân ra làm ba lượt tấn công. Chổ Hàn tinh chọn là nơi thích hợp nhất để thủ thành, với chúng ta mà nói địa hình này tương đối chiếm ưu thế.” Mọi người đột nhiên hiểu được, nếu chọn một thị trấn bằng phẳng, dù thuận lợi cho phát triển kinh tế nhưng, đồng không mông quạnh toàn quái với quái đến lúc bị chúng tấn công, chỉ sợ rằng chẳng vượt nổi qua ba lần công chiến. Bất giác mọi người đều thông suốt.

Cô dạ hàn tinh thấy mọi người im lặng, vì thế bắt đầu nói điều thứ hai: “Chổ này là giao giới, ba khối bản đồ xung quanh đều là khu vực đánh quái cao cấp, về sau người đến thăng cấp làm nhiệm vụ cũng không ít, lập thành thị ở đây sẽ khiến game thủ không thể bỏ gần tìm xa, sẽ giúp buôn bán phát đạt.” Y vừa nói xong, cả đoàn người nhất thời hiểu được.

Lưu nguyệt theo lời y nói mà đảo mắt ngó xung quanh, khu vực đánh quái cao cấp không có bất kì thành thị tiếp tế nào, nơi gần nhất cũng phải chạy ngựa xuyên qua hai ba bản đồ mới tới được. Cho nên nếu ở giao giới này lập một thị trấn thì khẳng định đám game thủ đi đánh quái sẽ lũ lượt kéo về. Hơn nữa thành trấn sau khi thăng cấp lên quận có thể xin hệ thống mở ra một cái truyền tống trận, vậy là bớt được không ít cực khổ.

Tại thời điểm mọi người vì giải thích độc đáo của Cô dạ hàn tinh mà tán thưởng thì y lại nói tiếp: “Thứ ba là, tổng hợp hai ưu điểm này lại. Bởi vì địa thế tốt, sau này có xảy ra bang chiến chúng ta cũng có thể thoải mái thủ thành, mà xung quanh phân bố dày đặc quái cao cấp, đối phương cũng khó lòng tập trung nhân số với quy mô lớn.” Y vừa nói xong, Yếu nhĩ mệnh tam thiên không khỏi mở miệng tán thưởng: “Ta chỉ nghĩ tới hai điểm trước, không ngờ đến cả chuyện sau này ngươi cũng tính vào luôn. Bất quá phòng dự án cũng có ý định này. Khi các bang phái thành lập thị trấn xong, sẽ thông báo phần công thành chiến.”

Mắt thấy hai người họ tôi một câu, anh một câu phân tích sự việc, Lưu nguyệt càng thêm thấy ngưỡng mộ Hiệp Hàm. Nàng tiến lại gần y chớp chớp mắt nói: “Ôi trời! Sao anh có thể suy tính kỹ càng như thế, em đến một chút xíu cũng chẳng nghĩ ra.” Hiệp Hàm vốn đang trương bộ mặt bình đạm nghe nàng ca ngợi nhịn không được bật cười “Những thứ cần động não cứ giao cho anh.” Lưu nguyệt ngây ngô cười khẽ gật đầu, rồi cảm thấy có gì đó không đúng.

“Ý anh nói em ngốc đúng không, hả?” Lưu nguyệt có điểm thẹn quá hóa giận. Hiệp Hàm bất đắc dĩ xoa đầu nàng, cười cười an ủi: “Không có, sao anh dám nói bà xã như vậy được. Ý anh là dù có xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây.” Nghe vậy trong lòng Lưu nguyệt khoái chí vô cùng nhưng vẫn chu miệng quay đầu vờ không thèm để ý tới y.

Kế tiếp, Cô dạ hàn tinh lại tiếp tục cùng mọi người trao đổi, quyết định chọn khối đất trên bản đồ đó. Tiếp theo hoàng đế thông báo với Hàn tinh, y đã là chủ thành trấn này. Y chỉ cần đến địa điểm đó gặp Thầy ký xác nhận thân phận, rồi ở kích hoạt quyền trú ngụ cho các thành viên trong bang, toàn thể thành viên Thị huyết minh sẽ có thêm một kỹ năng mới gọi là truyền tống về nơi trú ngụ. Kỹ năng này xem như cấp cho game thủ phương tiện cứu viện cấp tốc khi thành bị địch nhân xâm phạm.

Bởi vậy toàn thể mọi người đều phi thường hưng phấn kéo nhau đi xem bộ dạng thành trấn. Một đám người náo nhiệt cưỡi ngựa, vừa không ngừng hóa kiếp cho đám quái vô tình tiến lại chịu chết trên đường, vừa thầm đoán già đoán non bộ dạng của thành trấn. Kết quả sau khi vất vả chui qua con đường nhỏ hẹp dẫn vào thung lũng. Cả đám nhịn không được thở dài, thật sự là thất vọng vô bờ vô bến.

Thiển Thiển cùng Bóng đêm đi đầu mở miệng oán trách, “Biết rằng chúng ta phải tự mình xây thành nhưng cũng không cần đào móng cắm cọc khởi nghiệp từ tinh mơ thế này chứ.” “Còn dám dùng từ thành trấn để ngụy biện, đến một thôn dân cũng chả có là sao.” Cô dạ hàn tinh và Yếu nhĩ mệnh tam thiên xem như trấn định nhất, còn mấy gã nam nhi còn lại trong đội bộ dạng cũng thất vọng không ít. Không nên vội vàng an ủi mọi người: “Mọi người đừng ủ rũ nữa, phải tin tưởng thực lực bản thân. Chúng ta nhất định có thể xây dựng nơi đây thành một tòa thành lớn.”

Cô dạ hàn tinh cùng Yếu nhĩ mệnh tam thiên cũng thêm lời an ủi mọi người. Sau đó Lưu nguyệt liền nhìn Cô dạ hàn tinh đi tìm thầy ký, còn Tam thiên thì đi loanh quanh không định hướng nhòm ngó. Nàng nhàm chán không có việc nên chạy theo phía sau Hàn tinh xem y tìm người nhận thành trấn cùng kích hoạt quyền cư trú cho bang phái. Lúc vừa mới tiến vào, nàng cảm thấy thị trấn này cũng được. Nhưng thật sự so với bất kì địa phương hoang sơ nào khác bên ngoài thì tệ hơn rất nhiều, lẻ loi năm ba gian nhà ngói, xen kẻ vài vách rách nát nhà tranh. Phía bên ngoài được vây bởi một bức tường đất sụp xệ, đây chẳng lẽ là tường thành phòng vệ trong truyền thuyết sao? Tựa như… rất không có cảm giác an toàn.

Bên trong thành chỉ có vài NPC, trống trải cùng tĩnh lặng phi thường. Lưu nguyệt theo sau Hàn tinh, tiến vào sâu bên trong mới nhìn thấy một ông cụ ngồi trên ghế ngủ gà ngủ gật. Click chuột vào sẽ hiện thấy dòng chữ “Thầy ký”. Cuối cùng cũng tìm được. Hàn tinh cùng lão hội thoại, đợi thêm một hồi. Lưu nguyệt nhìn thây trên người mình bao trùm một trận ánh sáng nhu hòa. Sau đó bỗng xuất hiện thêm một cái kỹ năng truyền tống mới tinh. Nàng click vào liền thấy “Truyền tống Hàn Nguyệt thành”.

Ách? Chẳng lẽ đây tên thành trấn? Lưu Nguyệt kỳ quái nhìn Hiệp Hàm, kéo tay áo y hỏi: “Cái Hàn Nguyệt thành này là sao?” Hiệp Hàm nhìn bộ dạng mờ mịt của nàng, khẽ cười, cũng không giải thích gì. Lưu nguyệt mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng nhưng thấy bộ dạng không tính nói ra của y, nàng liền mật ngữ hỏi Thiển Thiển, ” Thiển Thiển, tên thành này có gì đặc biệt sao? Hỏi Hiệp Hàm ảnh cũng không nói.” Một hồi sau Thiển Thiển hồi âm, “Biết heo chết như thế nào không? Hàn Nguyệt = Hàn tinh + Lưu nguyệt. Đây là hôm qua mọi người thương lượng, muốn cho ngươi bất ngờ a. Kết quả ngươi thế nào lại không nhìn ra được vậy?” Thì ra là thế, Lưu Nguyệt lúc này mới hiểu được, ra là mọi người đã bàn bạc thống nhất đưa ra quyết định. Nhưng không ngờ mọi người lại dùng tên hai người họ làm tên thành trấn. Nàng nhất thời cảm động đến không biết phải làm gì để biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Hiệp Hàm thấy nàng bất động sửng sờ, lo lắng rờ trán nàng hỏi, “Sao vậy? Sinh bệnh?” Lưu nguyệt thuận thế dựa vào đầu vai y, “Sao anh không nói cho em biết chuyện lấy tên chúng ta đặt cho tòa thành này?” Hiệp hàm nghe xong cười nói: “Anh là muốn để tự em đoán.”

Lưu Nguyệt nhu thuận tựa vào vai Hiệp Hàm ngây ngô cười, Hàn Nguyệt thành, ha ha, đây là thành trấn của nàng và Hiệp Hàm. “Về sau đây là nhà của chúng ta, ha ha, Hàn Nguyệt thành!” Hiệp Hàm bất đắc dĩ nhìn nụ cười ngây ngô của nàng, “Bé ngốc!” Sau đó khóe miệng cũng nhịn không được nhếch mép cười.