Lưu Manh Lão Sư

Chương 170: Việc Gấp



Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thiên Minh liền rời giường đi đến phòng tìm Yến và Lưu Mỹ Cầm. Sau lúc tối qua mọi người chơi trò 3P, Trần Thiên Minh liền lén lút trở về phòng mình.
"Chị, Mỹ Cầm, rời giường đi, hiện giờ đã 8 giờ rồi." Trần Thiên Minh véo véo mũi Yến, cười nói.
"Thiên Minh, chị còn muốn nghĩ, để chị ngủ thêm chút nữa đi." Yến vỗ vỗ vào tay Trần Thiên Minh, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn. Tên hư hỏng này, tối qua làm nàng đến mức nàng mệt gần chết, hiện giờ chân nàng vẫn còn tê tê đây, đến một chút khí lực cũng không còn nữa.
"Đã đến 8 giờ rồi, chị vẫn còn ngủ, nếu mà hai người vẫn còn muốn ngủ nữa, vậy thì ăn sáng xong rồi đi ngủ tiếp!" Dáng vẻ Trần Thiên Minh vẫn tràn đầy tinh lực, cứ như là tối qua hắn chưa từng chơi 3P vậy, hơn nữa hắn còn là diễn viên chính mà.
Thật ra đầy đều là hiệu quả của [Hương ba công], bởi vì [Hương ba công] quan trọng nhất chính là nam nữ song tu, tuy là Trần Thiên Minh không hiểu cái gì gọi là nam nữ song tu, nhưng mà trong lúc nam nữ "hành động" thì [hương ba công] của hắn cũng có tiến bộ, thế nên, sáng hôm sau hắn chẳng những không thấy mệt, tinh thần thậm chí còn đặc biệt tốt là khác.
Bởi vì [Hương ba công] này ở trong sư môn của ông bác kia đã thất truyền nhiều năm, cho nên ông ta cũng chỉ nhớ được phương pháp tu luyện, còn hiệu quả tu luyện cụ thể như thế nào, ông cũng không biết. Lấy sự thông minh của Trần Thiên Minh cũng chỉ luyện được 7, 8 phần, nhưng mà may mắn là hắn có thể chất thiên dương mạch, cho nên luyện tiến bộ nhanh phi thường.
"Cái gì? 8 giờ?" Lưu Mỹ Cầm cũng tỉnh lại, nàng nghe thấy Trần Thiên Minh nói hiện giờ đã là 8 giờ, vội ngồi dậy, hỏi lại Trần Thiên Minh. Nàng tối qua vận động ít nhất, cho nên nàng cũng không có chuyện gì, hiện giờ chỉ thấy hơi mệt mà thôi.
"Chị Yến, em phải đi, chị cứ ngủ đi." Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói với Yến. Nàng vốn định cùng ngủ với Yến thêm một chút, nhưng mà nghe thấy Trần Thiên Minh nói là đã đến 8 giờ, vì thế không dám chậm trễ, sợ để mẹ Trần Thiên Minh biết được thì không tốt.
"Vậy thì thôi, chị cũng không ngủ nữa." Yến thấy Lưu Mỹ Cầm không ngủ thêm nữa, chính mình cũng ngượng ngùng không dám ngủ tiếp nữa, vì thế vội vàng bò dậy.
"Thiên Minh, anh đi ra ngoài đi, bọn em muốn thay quần áo." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nói với Trần Thiên Minh, vốn nàng muốn cởi quần áo ngủ, thay áo khoác vào, nhưng mà lại thấy Trần Thiên Minh đang "như hổ rình mồi", vì thế khuông mặt nàng ngượng đến đỏ bừng.
"Anh làm sao phải đi ra ngoài, dù sao thân thể của hai người ta cũng đã nhìn rõ ràng lắm rồi, hai người thay đồ, anh xem thì kệ anh, mọi người cũng không ảnh hưởng mà." Trần Thiên Minh cười dâm đãng. Mỹ nữ thay quần áo, hắn hình như còn chưa có thấy qua.
"Đi ra ngoài, em đi ra ngoài cho chị." Yến vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó giúp hắn nhanh đi ra ngoài, rồi nhanh chóng xoay người khóa cửa.
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành lắc đầu, đi vào phòng khách, nhìn thấy mẹ mình đang sắp xếp bát đũa mới nói: "Mẹ, người dậy sớm rồi!" Nói xong, hắn liền lấy ngạy một cái bánh bao rồi cắn.
"Ê, con rửa tay chưa đó? Minh mẫu trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh rồi nói.
"Rửa, vừa mới rửa rồi" Trần Thiên Minh nói, dù sao thì rửa hay chưa thì mẹ cũng không biết, cho nên, Trần Thiên Minh rõ ràng là nói dối.
"Ngươi rửa rồi? Mẹ thấy con vừa ra khỏi phòng liền vào ngay phòng Tiểu Yến, con rửa lúc nào vậy?" Minh mẫu như là có hỏa nhãn kim tinh vậy, chỉ cần liếc mắt đã phát hiện ra Trần Thiên Minh nói dối.
"Con quên mất." Trần Thiên Minh lè lè lưỡi, cũng không dám nói nữa.
Lát sau, tất cả mọi người đã ngồi quanh bàn ăn cơm sớm. Trần Thiên Minh thấy mọi người đã đầy đủ, vì thế hắn hắng giọng, nói với mọi người: "Ba, mẹ, Yến, Mỹ Cầm, ta có một chuyện muốn nói với mọi người."
"Chuyện gì?" Minh mẫu nhìn Trần Thiên Minh rồi hỏi.
"Lần trước con bị người ta cướp thật ra là bị kẻ thù ám toán, nghe nói bọn chúng nếu một lần không thành công, lần sau còn có thể tiếp tục ám toán, hơn nữa còn có thể ra tay với người nhà, tức là đối với mọi người bất lợi, con sợ mọi người gặp nguy hiểm, cho nên muốn mọi người tạm thời tránh né một chút." Trần Thiên Minh vẫn có một loại dự cảm, hình như là tên sự đệ Thiên Tinh kia định gây bất lợi với mình, đã có lần Thiên Tinh nói qua ở Thiên Tinh bang là sau khi hoàn thành giao dịch, hắn sẽ tự ra tay đối phó mình.
Hiện giờ, chính mình phá hỏng giao dịch thuốc phiện của bọn chúng, Thiên Tinh trốn ra ngoài chắc chắn sẽ báo với tiểu sư đệ của mình, khi đó thì tên sư đệ kia sẽ càng thêm hận mình, lúc đó thì trả thù sẽ càng thêm độc ác. Nghĩ đến sự an toàn của cha mẹ và Lưu Mỹ Cầm, Trần Thiên Minh cảm thấy tốt nhất là nên để bọn họ trốn đi một thời gian.
Mà tiểu sư đệ ở Thiên Tinh bang, đến giờ vẫn là nhân vật giấu đầu giấu đuôi. Hơn nữa đám người lâm quốc cũng không tra được. Chính mình nếu lúc đó không phải thấy Thái Đông Phong anh hùng cứu mỹ nhân, dọa thiên bằng chạy trốn, cứu Tiểu Trữ, chính mình còn không biết Thiên Tinh bang này tồn tại nữa.
Mà Diệp Đại Vĩ lại càng không có khả năng, nếu hắn có bản lĩnh, ngày đó cũng không để Lưu Mỹ Cầm cùng hà đạo bị mình cứu đi, để chính mình đánh đến như vậy. Mà thủ hạ Tóc Xù của hắn, chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, so ra kém hơn nhiều Thiên Tinh bang, cho nên, Diệp Đại Vĩ quả không phải là tiểu sư đệ ở Thiên Tinh bang.
"Cái gì?" Minh mẫu vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt đại biến, gấp gáp hỏi lại.
"Thiên Minh, con làm sao mà lại đắc tội với người như vậy, thế thì bây giờ phải làm sao đây?"
"Mẹ, đây là sự tình làm ăn, nói lại thì con cũng không sợ bọn họ, con có đám lâm quốc ở bên cạnh, vì thế không giống mọi người, con sợ mọi người bị bọn chúng làm tổn thương, cho nên chờ mọi người trốn đi một thời gian, con sẽ đem sự tình này giải quyết, lúc đó sẽ đón mọi người trở về." Trần Thiên Minh nói.
"Ồ, vậy con phải cân thận đó." Minh mẫy vừa nghe thấy Trần Thiên Minh có thể giải quyết, mà mọi người cũng biết ở lại cũng chỉ thêm phiền toái cho Trần Thiên Minh mà thôi, vì thế vội gật đầu đáp ứng. "Ông, chúng ta về quê đi, ông không phải vẫn thường nói thích không khí trong lành ở quên sao? Vừa hay, ở đó cũng còn có tổ ốc, chúng ta về đó ở một thời gian cũng tốt."
"Đi, vậy cũng được." Cha Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Minh mẫu nói vậy, cũng hợp với ý tứ của ông, ông quả thật cũng muốn về quê, nhưng mà Minh mẫu vẫn không yên tâm về Trần Thiên Minh, hiện tại thì tốt rồi. "Vậy còn Mỹ Cầm thì làm sao bây giờ?" Cha Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua Lưu Mỹ Cầm rồi nói.
"Đương nhiên là về quê với chúng ta rồi, đúng không? Mỹ Cầm." Minh mẫu nhanh chóng hỏi ý kiến Lưu Mỹ Cầm. "Con về bên mẹ con cũng không tốt, bởi vì con và Thiên Minh còn chưa kết hôn, nếu con mang cái bụng bự như vậy về nhà, hàng xóm chắc chắn là sẽ dị nghị. Không bằng về quê với chúng ta, nếu muốn có thể gọi cả mẹ con đến ở cùng, dù sao thì tổ ốc của chúng ta cũng lớn, có nhiều thêm mấy người cũng không sao."
Lưu Mỹ Cầm suy nghĩ một lúc, sau đó liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, rồi nói với Minh mẫu: "Được, vậy con cùng mẹ về quê, Thiên Minh, anh phải cẩn thận đó!" Mặc dù Lưu Mỹ Cầm cũng không muốn rời xa Trần Thiên Minh, nhưng mà nghĩ đến việc Trần Thiên Minh bị người ta ám toán, nàng liền hiểu là nếu mình ở cạnh hắn thì không thuận tiện, vì thế cùng chỉ đánh đáp ứng mà thôi.
"Tiểu Cầm, lần này ủy khuất cho con rồi, vốn định để chuyện của con và Thiên Minh tốt đẹp hẳn, nhưng không ngờ lại phát sinh ra chuyện như thế này, vì vậy đành chờ khi khác vậy."
"Mẹ, không có chuyện gì đâu, dù sao Thiên Minh cũng đã giúp con làm giấy xin nghỉ phép một năm với cục giáo dục, con và mẹ về quê cũng tốt. Hiện giờ danh phận đối với con cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người bình an thôi," Lưu Mỹ Cầm vừa nói vừa nhìn về phía Trần Thiên Minh, vẻ mắt rất lo lắng.
"Em yên tâm đi, Mỹ Cầm, anh sẽ chiếu cố cho mình thật tốt, mà hiện giờ anh đã có phòng bị, bọn họ muốn ám toán cũng không dễ dàng gì đâu." Trần Thiên Minh vô ngực tự tin nói.
"Thiên Minh, chị cũng đang định nói cho em, tháng sau chị phải đến Bệnh Viện Nhân Dân học tập." Yến nói với Trần Thiên Minh.
"Nhanh vậy ư?" Trần Thiên Minh rất ngạc nhiên, hắn không nghĩ rằng Yến lại vào thành phố học nhanh như vậy.
"Đúng vậy, mồng 1 tháng sau là đi rồi." Yến nói tiếp.
"Vậy cũng tốt, chị đến đó thì em cũng yên tâm," Trần Thiên Minh cũng cảm thấy an tâm hơn. Yến cũng là thân thích với hắn, cơ hội cho những người này xuống tay ở đó cũng không lớn, chỉ còn bố mẹ mình, họ về quê thì đũng là tốt nhất.
Ăn xong bữa sáng, Trần Thiên Minh liền gọi Lưu Mỹ Cầm vào phòng mình, rồi nói với nàng: "Mỹ Cầm, về sau vất vả cho em rồi, cha mẹ anh đành giao cho em chăm sóc. Chờ đến lúc chuyện của anh qua đi, anh sẽ lập tức đón mọi người trở về."
"Thiên Minh, em đã là người của anh, anh cũng không cần ăn nói khách khí với em như vậy chứ?" Lưu Mỹ Cầm thương cảm nói. Mới vừa ở cùng với Trần Thiên Minh, không ngờ lại phải tách xa, mà tách xa lại còn có nguy hiểm, điều này lại càng khiến nàng thêm lo lắng.
"Ok, được rồi, anh đưa em thêm một tấm thẻ, mã cũng vẫn giống như trước, bên trong có 20 vạn." Trần Thiên Minh nói xong, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Lưu Mỹ Cầm.
"Anh cho em nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền lần trước anh đưa vẫn còn đây!" Lưu Mỹ Cầm nhanh chóng đưa thẻ trả lại cho Trần Thiên Minh. Nàng cảm giác như Trần Thiên Minh có chuyện gì đó, hơn nữa hắn lại còn đưa cho nàng nhiều tiến như vậy, hình như là có ý nghĩa gì đó. Trong đầu Lưu Mỹ Cầm lập tức xuất hiện điềm xấu.
"Ngoan, em cầm đi, nếu em cầm số tiền này, cuộc sống về sau của gia đình em và anh sẽ đỡ hơn." Trần Thiên Minh cười nói.
"Thiên Minh, anh rốt cục là có sự tình gì gạt em? Anh không thể nói cho em sao?" Lưu Mỹ Cầm hỏi.
"Mỹ Cầm, có một số chuyện anh cũng không nói rõ được, chẳng qua là những chuyện này cũng không lớn, chỉ là anh tiêu tốn như vậy, ro rằng là tiêu nhiều tiền hơn so với trước kia, cho dù sau này anh có tiêu hết tiền, vậy thì các em cũng có tiền mà sống." Trần Thiên Minh cười cười nói. Hắn hiện giờ cũng chỉ có thể an ủi Lưu Mỹ Cầm, nếu chính mình đem chuyện rất nghiêm trọng nói ra, vậy thì khẳng định nàng sẽ không theo cha mẹ về quê, mà nhất quyết đòi ở lại bên mình.
"Được rồi, em trước cầm giúp anh, đến lúc anh cần cứ tìm em." Lưu Mỹ Cầm thấy chủ ý của Trần Thiên Minh đã định, nàng liền gật đầu, nhận lấy tầm thẻ ngân hàng này.
"Mỹ Cầm, có thể ngày mai mọi người phải về quê, nếu anh rảnh sẽ cùng mọi người về, nếu không thì lúc đó anh sẽ bảo Ngạn Thanh lái xe đưa mọi người về." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Mỹ Cầm.
"Thiên Minh, em thật sự là không muốn xa anh!" Lưu Mỹ Cầm đột nhiên lao vào trong lòng Trần Thiên Minh, nàng gắt gao ôm hắn thật chặt, giọng nói rất thương tâm.
"Không có chuyện gì đâu, anh có rảnh sẽ về quê thăm mọi người, dù sao thì cũng không xa mà." Trần Thiên Minh liền an ủi Lưu Mỹ Cầm, hắn cũng không muốn xa Lưu Mỹ Cầm, nhưng vì an toàn của nàng, nàng phải đi. "Được rồi, em ra ngoài cùng mẹ thu thập đồ đạc, xem còn cần cái gì, ở nông thôn cũng rất thuận tiện, những thứ bình thường cũng có thể mua ở đó, em cũng không cần mang quá nhiều.
"Được, em đi ra ngoài đây." Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh ngồi trên giường suy nghĩ. Đột nhiên, điện thoại của hắn vang lên. Hắn vừa lấy ra liền thấy, hóa ra là Hà Liên.
"Bí thư Hà, chào ông." Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi có chuyện gấp muốn tìm anh, anh bây giờ có rảnh thì đến văn phòng gặp tôi được chứ?" Hà Liên nói.
"Được, tôi hiện giờ sẽ tới văn phòng của ông." Trần Thiên Minh nói.