Lưu Manh Đại Đế

Chương 66: Là người hay ma



Tây Nguyên, chiều dài hơn ngàn dặm, rộng khoảng sáu đến bảy trăm dặm. Phạm vi năm trăm dặm ngoài cùng là vùng đất Gia Lai, hầu như chỉ có yêu thú cấp một, cấp hai cư trú.

Đi vào thêm trăm dặm nữa chính là phạm vi Kon Tum, cũng chính là địa bàn cư ngụ của linh thú cấp ba, cấp bốn và khả năng xuất hiện một vài tồn tại cấp năm Bôn Diệm Báo Vương.

Đương nhiên, điều này không phải là tuyệt đối, vì nói không chừng vẫn có vài con linh thú cấp ba, cấp bốn buồn chán chạy ra vùng ngoại ô dạo chơi một chuyến. Vậy nên cần phải hết sức thận trọng, không được buông lỏng cảnh giác.

Võ Thiện Nhân dự định ở trong Tây Nguyên thu thập Tiểu Hắc Cẩu khoảng hai đến ba tháng. Bên cạnh đó cố gắng nâng cao kinh nghiệm chiến đấu, đồng thời tìm cách lĩnh hội tinh hoa của Long Hổ Thần Quyền.

Mục tiêu kế tiếp đó là tu luyện Cửu Chân Tinh Thần. Hắn vốn sở hữu linh mạch hoàn mỹ, có thể thao khống hoàn hảo Ngũ đại thuộc tính Kim, Mộc, Thổ, Thuỷ, Hoả. Vì vậy lực lượng tinh thần lực càng mạnh càng dễ dàng trong việc điều khiển thiên địa nguyên tố. Đó là chưa kể đến các loại linh thuật nhận từ Thảo Linh đường chủ là Hoả Diễm Bạo Thạch, Thổ Thuẫn, Mộc Hồn Toả Trận. Còn có Hàng Long Biến Thân Quyết nhận từ tay lão già thần bí.

Võ Thiện Nhân cảm giác bản thân mình giống như một phú ông, trong túi có đầy vàng bạc nhưng lại không cách nào đem ra tiêu xài. Điều này khiến hắn vô cùng đau đầu.

Một đường thẳng tiến, Võ Thiện Nhân bước chân nhanh thoăn thoắt, chẳng bao lâu trước mắt hiện lên một khu rừng khổng lồ.

Vạn gốc cổ thụ không biết đã sống mấy trăm hay thậm chí phải đến mấy ngàn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời.

Xung quanh là những bụi gai mọc thành búi dầy đặc, cây leo cỏ dại mọc um tùm, rậm rạp.

Lá khô rụng khắp nơi. Chân đạp trên mặt đất lập tức phát ra âm thanh lách tách khe khẽ.

Võ Thiện Nhân có chút lo lắng, liền cẩn trọng kiểm tra bộ áo giáp trên người, cầm hướng mũi trường thương về phía trước, tốc độ đột nhiên thuyên giảm, chậm rãi tiến lên từng bước một.

“Khu vực Gia Lai này không biết tồn tại đã bao nhiêu năm rồi? Nhìn đám cỏ dại và cây leo quá dày đặc, sợ rằng nếu bị linh thú bất ngờ tấn công thì ta sẽ khó lòng phòng bị.” Hắn thì thào tự nhủ.

Như thấu hiểu tâm trạng của hắn, lão Kim bỗng cười vang truyền âm bảo: “Nhóc con. Đây là lần đầu tiên ngươi bước chân ra ngoài nên còn lạ lẫm là phải. Nơi này núi non địa hình hiểm trở. Có những hiểm địa chỉ cần sơ sẩy một bước chân cũng đủ khiến cái mạng nhỏ của ngươi đi đời nhà ma. Tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút, nói không chừng cách ngay phía trước vài trượng đang có đám linh thú ẩn núp đấy.”

“Lão già chết tiệt. Đừng có mà giở giọng hù dọa. Võ Thiện Nhân ta mà thèm sợ đám linh thú nhãi nhép đó sao?”

Nghe lão Kim cảnh báo, Võ Thiện Nhân liền nhanh chóng đáp trả. Tuy nhiên, trong lòng hắn càng tăng cao cảnh giác, vội vàng phóng thần thức kiểm tra xung quanh một lượt.

Hiện tại linh thức của Võ Thiện Nhân còn khá yếu nên phạm vi thám thính chỉ gói gọn trong khoảng mười bước chân. Tuy nhiên, ở nơi rừng rú, dây leo chằng chịt che kín tầm nhìn thế này thì phạm vi như vậy cũng đủ khiến hắn vui mừng rồi. Theo phỏng đoán, nếu như hắn có thể thành công đột phá tầng một của Cửu Chân Tinh Thần thì chắc chắn năng lực dò xét sẽ tăng lên không ít.

Mò mẫm đi trong rừng gần nửa ngày, rốt cuộc Võ Thiện Nhân vẫn không bắt gặp được một con linh thú nào.

Đi nhiều, chân mỏi. Võ Thiện Nhân ngồi bệt xuống một gốc cây, lên giọng đắc ý: “Lão ca. Ngươi thấy đó. Chắc là đám linh thú nghe danh ta đến nên tìm cách chạy trốn hết rồi. Ha ha…”

Nhưng đúng lúc này, bỗng có những tràng âm thanh kỳ lạ vang lên, cắt ngang tiếng cười khiến Võ Thiện Nhân rụng rời chân tay.

“Sột soạt…”

“Éc…”

“Ngao...”

Thần sắc Võ Thiện Nhân co lại. Hắn vội đứng bật dậy. Hốt hoảng kiểm tra chiếc áo giáp trên người một lần nữa mới cảm thấy yên tâm. Hai tay cầm chắc cây trường thương hướng về phía phát ra âm thanh. Linh thức quét ngang nhưng rõ ràng trong phạm vi mười bước chân không phát hiện điều bất thường.

Võ Thiện Nhân run run đánh tiếng: “Là… Ai đó?... Là người hay ma…”

Không một lời hồi đáp. Vọng đến vẫn là những âm thanh kỳ lạ.

“Sột soạt…”

“Éc…”

“Ngao...”

Võ Thiện Nhân tim nhảy lịch bịch mấy tiếng, vội la toáng lên: “A… Ta thấy ngươi rồi. Còn không mau đi ra đây.”

Hắn vừa hét xong, bỗng từ trong bụi cỏ nhảy ra một con vật, thân hình mập ú như heo, cái đầu to tròn như loài mèo, còn có mấy chiếc râu vểnh cao, trông rất buồn cười.

Hình ảnh truyền thẳng về não bộ, liền lập tức hiện ra những thông tin liên quan: “Trư Diện Miêu, linh thú cấp một, một khi trưởng thành sẽ có thực lực tương đương với Nhân Vực cấp năm.”

May mắn trước khi lên đường Võ Thiện Nhân đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, dành mấy ngày đêm ở trong Tàng Thư Viện tìm hiểu. Do đó, hắn nắm khá rõ thông tin về các loại linh thú thường xuyên xuất hiện trong Tây Nguyên.

Nhìn thấy bộ dáng của Trư Diện Miêu, Võ Thiện Nhân thở phào một hơi, miệng chửi đổng: “Đậu xanh rau má! Hoá ra chỉ là một con linh thú cấp một. Vậy mà to gan dám hù doạ Lão Đại ta sao?”

Hai mắt Trư Diện Miêu long lanh, vẻ hiếu kỳ ném về phía Võ Thiện Nhân, giống như muốn nói cho hắn biết rằng: “Thằng ngu ngốc này. Chính do ngươi thần hồn nát thần tính đó chứ? Đâu phải lỗi của Trư gia.”

Nhìn vẻ gợi đòn của nó, Võ Thiện Nhân có chút nóng mắt. Một khi đã gặp tất nhiên hắn sẽ tiện tay giải quyết luôn.

“Mẹ nó! Dám dùng ánh mắt công kích Lão Đại ta. Cho mày đi ngủ với giun luôn.”

Võ Thiện Nhân tay nắm chắc cây trường thương hùng hổ xông lên. Rất nhanh, thân hình hắn nhẹ nhàng vọt đến.

Võ Thiện Nhân hôm nay đã là Nhân Vực cấp mười một, vậy thì một con Trư Diện Miêu còn chưa trưởng thành thì đâu thể làm khó được hắn.

Nhanh như cắt, hắn tung mình nhảy đến, vù một cái đã tiếp cận Trư Diện Miêu, rồi đâm ngay một nhát vào sống lưng của nó. Bị đau, Trư Diện Miêu gào rống thảm thiết, vùng vẫy muốn tìm cách tẩu thoát.

Không cho nó cơ hội, Võ Thiện Nhân bồi thêm một nhát chí mạng vào ngay đỉnh đầu.

Tội nghiệp cho con Trư Diện Miêu đi lạc, chỉ kịp gào thét lên một tiếng cuối cùng, rồi ngã vật xuống đất, huyết tinh tuôn ra ào ào như suối.

Nhìn chiến tích ngay trước mặt, Võ Thiện Nhân thở phào một hơi, bật cười ha hả: “Cho đáng đời nhà mày. Ai bảo ngươi dám giỡn mặt Lão Đại ta làm chi? Ngươi đã cảm thì ta phải xúc thôi.”