Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 271: Thử thách cho tình yêu (3)



Nhưng Tịch Họa lại không phải là "tiểu Họa Nhi" của hắn! Lãnh Nghị chau mày,mở một ngăn kéo, rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc, châm lên rồi nhẹ nhàng hút một hơi, ngả lưng vào thành ghế, mắt nhắm lại trầm tư...

Lát sau điện thoại của hắn đang đặt trên bàn làm việc lại đổ chuông khiếnLãnh Nghị chậm rãi mở mắt ra, hắn ngồi thẳng lưng, cầm điện thoại lênxem, là điện thoại của Lưu Dũng, 'Thiếu gia, tiểu Trương báo cáo, sángsớm hôm nay nghe lén được một cuộc điện thoại gọi đến số máy của LâmPhong, là từ Paris gọi đến...'

Paris? Mày Lãnh Nghị nhướng lên,đáy mắt lóe lên một tia sắc bén như đao, Lâm Phong và bên Paris có liênhệ, quả nhiên sau lưng hắn còn có thế lực lớn hơn chống đỡ, người này là ai đây? Bọn họ rốt cuộc có âm mưu gì? Lãnh Nghị suy nghĩ thật nhanh rồi trầm giọng nói, 'Nội dung của cuộc đối thoại là gì?'

'Đối thoạirất ngắn, thiếu gia, tôi mở cho ngài nghe!' Lưu Dũng nhẹ giọng đáp rồianh ta ấn máy ghi âm, đầu bên kia lập tức truyền đến một đoạn đối thoại.

'Hôm trước hắn đi Nhật Bản, cậu có biết không?' Giọng nói của người đàn ông ở đầu bên kia rõ ràng đã qua máy biến thanh. Mày Lãnh Nghị chau càngchặt, chuyện hắn đi Nhật Bản vốn là bí mật, hơn nữa quyết định rất vộivàng, đối phương làm sao biết được nhanh như vậy?

'Nhật Bản? Hắn đi Nhật Bản làm gì?' Là tiếng của Lâm Phong.

'Triệu Hà ở Nhật Bản!' Giọng kia lạnh như băng, 'Liệu có phải Hạ Tịch Họa kia đã lộ ra điều gì khiến hắn nghi ngờ?'

Lâm Phong rõ ràng rất sửng sốt, lát sau hắn mới nhỏ giọng nói, 'Chắc làkhông đâu... chúng ta có máy nghe lén, vợ hắn cũng đã bị ép đi... Hơnnữa tôi nghe thấy hắn với tên họ Lữ kia nói chuyện điện thoại với nhau,dạo gần đây hắn luôn cảm thấy mệt mỏi, trạng thái tinh thần không đượctốt, trí nhớ cũng giảm sút --- chắc là thuốc của Tịch Họa đầu độc hắn đã có tác dụng!'

Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, rõ ràng đang suynghĩ gì đó sau đó giọng nói âm hiểm mới lại vang lên, 'Không thể hoàntoàn tin cậy cô gái kia, ba năm trước cô ta đã phản bội chúng ta mộtlần!'

'Nhưng mà chú, lần này không giống, cô ta cần chúng ta giúp đỡ để đoạt lại Lãnh Nghị, chắc là không dám cãi lời chúng ta đâu! Hơnnữa rõ ràng là thuốc đã phát huy tác dụng...' Thoáng dừng lại một chútrồi tiếng Lâm Phong lại tiếp tục vang lên, 'Hơn nữa cho dù hắn tìm gặpTriệu Hà thì cũng không thể chứng minh điều gì, Tịch Họa chính là HọaNhi, điều này không thể nào thay đổi!'

Lại một hồi trầm mặc thậtlâu rồi đầu bên kia mới lạnh giọng nói, 'Chúng ta phải nhanh hơn nữabằng không chỉ sợ sẽ bị phát hiện. Bảo Tịch Họa tăng thêm liều lượngthuốc, hai bên đồng loạt hành động... Lần này nếu như mất đi cơ hội, sau này sẽ càng khó khăn hơn...'

'Được, hiểu rồi!' Tiếng của Lâm Phong.

Đoạn ghi âm dừng lại, sau đó là tiếng của Lưu Dũng, 'Thiếu gia, ngài thấy sao?'

Hai bên đồng loạt hành động? Hai bên? Chắc là chỉ Trung Quốc bên này vàParis bên kia! Rõ ràng đối phương đã lo lắng sẽ bị lộ, muốn nhanh chónghành động! Lãnh Nghị đăm chiêu thật lâu mới trầm giọng hỏi: 'Điện thoạibên Paris là từ đâu gọi tới, đã điều tra ra chưa?'

'Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi đã điều tra rồi, là một số điện thoại công cộng!' Lưu Dũng trả lời rất nhanh.

Lãnh Nghị nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén như đao, rõ ràng nhà họ Lãnh ở Paris cũng là mục tiêu của họ! mà người này chắc chắn làkhông đơn giản, hơn nữa rất hiểu biết về nhà họ Lãnh! Người này là aichứ? Lãnh Nghị hung hăng dúi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, trầm giọng:'Lưu Dũng, lập tức thông báo bên Paris, tổ chức thêm một đội chuyêntrách bảo vệ trang viên họ Lãnh... trọng điểm là bảo vệ cha tôi LãnhTuấn!'

Paris Paris... Mày Lãnh Nghị càng lúc càng chau chặt, hắn phải trở về Paris một chuyến tìm hiểu xem sự tình ra sao...

Chiều hôm sau đó Lãnh Nghị tìm đại một cái cớ liên quan đến công việc rồi lập tức đáp máy bay đến Paris...

Khi máy bay đáp xuống sân bay thì đã là hơn chín giờ tối giờ Paris, LãnhNghị rời máy bay, bước thẳng vào chiếc xe đã đợi sẵn ở đó, xe không chởhắn về trang viên mà đưa hắn đến tòa nhà tổng bộ của LS quốc tế.

Tòa nhà tổng bộ của LS quốc tế tọa lạc ở trung tâm thành phố Paris, khí thế hùng mạnh, kiến trúc độc đáo, trong ngoài đều có bảo vệ và đủ các loạiphương tiên bảo vệ anh ninh khác, người vào đều phải dùng dấu vân tay để xác nhận, nghiêm mật đến độ một con ruồi cũng không lọt được.

Lúc này đèn trên tầng ba mươi của văn phòng tổng giám đốc xa hoa vẫn sángđèn, Lãnh Tuấn đang ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi, ánh mắt vốnsắc sảo tinh anh của ông đang nhìn mông lung phía trước... ông đang đợicon trai mình, Lãnh Nghị!

Mấy chiếc xe đã nối đuôi nhau ngừng lại trước cửa tòa nhà, vệ sĩ vội xuống xe giúp mở cửa chiếc xe đi giữa,Lãnh Nghị bước ra, nhanh chóng hướng về phía cổng chính của tòa nhà, các vệ sĩ cũng theo sát sau lưng hắn.

Nơi cửa ra vào, đèn hiệu củachiếc máy xác định vân tay không ngừng lóe lên, Lãnh Nghị và các vệ sĩtừng người một đều đưa ngón cái của bàn tay phải vào, sau khi xác nhậnthân phận mới được vào bên trong. Đoàn người đáp thang máy lên tầng bamươi, đến trước văn phòng làm việc của Lãnh Tuấn, các vệ sĩ chia nhauđứng gác ở cửa, Lãnh Nghị tự mình đẩy cửa vào, nhìn thấy hắn, trên gương mặt lạnh mạc của Lãnh Tuấn lúc này đang ngồi sau bàn làm việc lộ ra một chút ý cười...

Nghe xong những lời trần thuật của Lãnh Nghị, mắt Lãnh Tuấn lóe lên những tia sắc bén, ông trầm giọng xác nhận lại mộtlần: 'Con xác định Lâm Phong là con của người tài xế bị tai nạn cùng với ông nội con sao?'

'Phải đó ba.' Lãnh Nghị bình tĩnh đáp lời,'Đây là chuyện tuyệt đối chắc chắn... chỉ là, điều kỳ quái là dựa vàotên tuổi của người tài xế đó của ông nội lại không thể điều tra được bất cứ thông tin gì tương quan trong hộ tịch của bộ công an... Vì vậy bọncon chắc chắn tên của ông ta là giả, còn về nguyên nhân vì sao ông ta cố tình thay đổi tên họ, đến giờ con vẫn không cách nào điều tra rađược...'

Nói đến đây Lãnh Nghị hơi ngừng lại, đôi mắt đen thẳmnhìn sang cha mình: 'Nhưng từ ý định báo thù mãnh liệt và thái độ thùhận của bọn họ khi đối phó với chúng ta, con đoán là đời trước của họ có lẽ là có mối thù nào đó chưa giải quyết được... cho nên lần này con vềđây, một là muốn nhắc nhở cha phải tăng cường đề phòng, thứ hai là muốnhỏi cha xem liệu có biết gì về chuyện của ông nội năm đó không...'

'Lâm Phong họ Lâm?' Lãnh Tuấn chừng như tự lẩm bẩm nói.

'Đúng vậy...' Lãnh Nghị nhỏ giọng đáp.

Lãnh Tuấn chau mày, đáy mắt một mảnh thâm trầm, ông chìm trong cơn suy tưcủa riêng mình, cả văn phòng rộng lớn im lặng như tờ, thật lâu thật lâusau Lãnh Tuấn mới thu hồi tầm mắt, thở dài một tiếng, 'Nghị nhi, lúc ông nội còn trẻ bắt tay gây dựng sự nghiệp, quả thực là gây thù chuốc oánvới không ít người... lúc đó ba còn nhỏ nhưng ba nhớ có một chuyện,chuyện này ông nội con vẫn luôn canh cánh bên lòng...'

'Khoángbốn mươi mấy năm trước, sự nghiệp của ông nội con đang trên đà pháttriển, ông không ngừng thu tóm những công ty xí nghiệp cỡ nhỏ, cải tạonó thành những phân nhánh dưới cờ của mình. Lúc đó Lâm thị xí nghiệp ởthành phố H nổi tiếng cũng không thể tránh được sự không may đó, saucùng bị ông nội con thu tóm vào Lãnh thị; hai vợ chồng tổng giám đốc của Lâm thị năm đó cũng là bạn tốt của ông nội con, hai người cùng nhausáng lập sự nghiệp...' Lãnh Tuấn dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà,tâm tư lại quay về thời điểm rất lâu trước đây...

'Trước khi Lâmthị bị thu tóm, hai vợ chồng Lâm tổng có đến tìm ông nội con, cầu xinông tha cho họ một con đường sống nhưng năm đó ông nội con tuổi trẻ khíthịnh, sự nghiệp lại đang trên đà thăng tiến, ông cho rằng thương trường như chiến trường, quyết tuyệt từ chối lời cầu xin của hai vợ chồng Lâmtổng... Đêm Lâm thị phá sản đó, hai vợ chồng họ cùng nhau tự sát, nhà họ Lâm phát hỏa, trong cơn hỏa hoạn, hai người con trai của họ, một ngườimười một tuổi, một người chỉ mới một tuổi rưỡi đều mất tích...'

'Ba', Lãnh Nghị ngập ngừng rồi hỏi thẳng, 'Ý của ba là, hai người con trai của họ thực ra không mất tích?'

Lãnh Tuấn chậm rãi lắc đầu, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp, 'Thực ra năm đó ông nội bà nội con nghe được tin này lập tức chạy đến nhà họ Lâm, maymắn cứu được đứa con nhỏ mới một tuổi rưỡi của họ nhưng đứa con trai lớn thì không tìm thấy được, phỏng chừng là đã mất mạng trong cơn hỏahoạn!'

Nói đến đây, Lãnh Tuấn lại dừng lại, đôi mày càng chauchặt nhơ như đang suy nghĩ xem làm sao nói về đứa bé mà ba mẹ mình đãmang về cho Lãnh Nghị nghe. Nhưng rõ ràng Lãnh Nghị đã nhận ra điều gì,trong mắt hắn lập tức trào dâng nỗi kinh ngạc lẫn khiếp sợ, lát sau mớithấp giọng hỏi: 'Ba.... đứa bé nhỏ mà ông bà nội mang về, giờ đang ởđây?'

Mắt Lãnh Tuấn có chút gợn sóng, đáy mắt một mảnh thâm toại, thật lâu sau mới bình tĩnh nói: 'Chính là chú của con, Lãnh Thành!'

Bầu không khí trong nháy mắt như đông cứng lại, cả văn phòng rộng lớn imlặng như tờ, hai cha con lặng lẽ ngồi đó ai nấy theo đuổi dòng suy nghĩcủa mình; Lãnh Nghị đột nhiên nhớ lại, "Lâm Thành" mà Từ Nhất Hạo cónhắc đến, giờ hắn mới hiểu vì sao Lãnh Thành nói với Lâm Dung mình tênlà "Lâm Thành"!

Giờ hắn cũng đã hiểu, thực ra Lãnh Thành sớm đãbiết Hạ Tịch Họa thực ra không phải "Họa Nhi"! Ông khống chế Hạ TịchHọa, thực ra chính là muốn khống chế mình!

Thật lâu sau giọng nói trầm thấp của Lãnh Tuấn mới lại vang lên, 'Vì để không tạo ra bất kỳảnh hưởng xấu nào với sự trưởng thành của chú con nên ông bà nội vẫnluôn giấu diếm bên ngoài, luôn nhận chú con là con ruột của mình, chuyện này cũng là một bí mật của nhà họ Lãnh chúng ta!'

Lãnh Nghị suytư giây lát rồi khẽ gật đầu, 'Con biết rồi, anh trai của chú có lẽ nămđó cũng không chết, sau khi ông ta trưởng thành, vẫn luôn ghi nhớ mốihận này cho nên mới thay tên đổi họ, tìm đủ mọi cách vào làm tài xế củaông nội, chính là vì muốn báo thù nhà họ Lãnh!'

'Chuyện này chúng ta vẫn luôn không biết...' Giọng Lãnh Tuấn thật thấp mang theo chút tựtrách, 'Là nhà chúng ta quá sơ ý! Hại ông nội con chết oan!' Nếu nhưkhông phải lần này Lãnh Nghị lần ra chuyện này, cả nhà họ Lãnh đến giờvẫn bị che mắt, vẫn luôn cho rằng cái chết của ông nội Lãnh Nghị chỉ làmột tai nạn giao thông bình thường!