Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 57



Giọng điệu lạnh lẽo xen lẫn ác ý rõ ràng làm cho Lục Duy Diệu run rẩy. Gã vô thức lùi về phía sau từng bước nỗ lực tránh né tầm mắt của Lê Hi, nhưng lại không cẩn thận vấp té, ngã xuống bùn đất ẩm ướt trên bờ.

"Đại công tử!" Thị nữ hét lên vội vàng nâng Lục Duy Diệu, tràng diện hỗn loạn.

Đúng lúc này, thanh âm mang theo tức giận từ phía sau truyền tới:"Đây là đang làm gì!"

Mọi người quay đầu, lại thấy được Hầu gia đứng cách đó không xa, kế bên còn có hai công tử trẻ tuổi, nhất thời đều ngây dại.

Lục Duy Diệu giật mình, sau đó lập tức quỳ xuống thi lễ, trên mặt vốn đắc chí cũng biến mất không còn, còn trở nên hốt hoảng lúng túng.

Hai công tử trẻ tuổi này rất quen thuộc, là người nhà của mẫu thân gã và mẫu thân Lục Vân Hi. Chỉ là không khéo, hai người đều là con chính thất, phụ thân lại là ca ca ruột thịt của mẫu thân Lục Vân Hi. Nhìn thấy bọn họ nhíu mi cùng quần áo màu nhạt trên người, Lục Duy Diệu lập tức đoán ra vì sao bọn họ tới.

Còn ba ngày nữa là giỗ của tiền Hầu phu nhân, làm mẫu gia, bọn họ tất nhiên tới thương nghị nghi thức tế lễ. Vốn chuyện này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nhưng hôm nay gã vì muốn áp chế Lê Hi mà trang phục lộng lẫy, quả thực là phá hư quy củ. Huống hồ quan trọng hơn là, lời gã vừa thốt ra, bọn họ nghe được bao nhiêu?

Phụ thân tất nhiên sẽ không trách cứ, chỉ sợ nhị vị biểu huynh (anh họ) sau khi trở về đem lời truyền đến tai ngoại tổ mẫu. Vị lão thái thái kia vốn không thích mình và mẫu thân, nếu biết chuyện hôm nay, không biết sẽ dùng ra cách gì mà trào phúng.

Cắn chặt môi, trán Lục Duy Diệu đổ mồ hoi, cố gắng suy nghĩ nên ứng đối thế nào.

Mà Lê Hi vẫn còn ở suối nước cũng chậm rãi đứng lên, đi tới phía trước, cúi người hành lễ:"Phụ thânt mạnh khỏe, Vân Hi đã trở về."

"Hừ." Lục Hậu vẫn còn giận dữ nhưng trước mặt khách nhân nên kiềm chế không phát hỏa, chỉ lạnh lùng nói:"Trở về liền trở về, nháo thành như vậy còn ra thể thống gì!"

Một câu nói này, đó chính là định đem tất cả sai lầm đặt lên người Lê Hi.

Thực ra ông đã sớm vào vườn, Lục Duy Diệu nói ông đều nghe rõ. Tuy ông biết lời này có bao nhiêu càn rỡ, nhưng cũng không muốn đi sâu vào.

Đối với trưởng tử Lục Vân Hi này, cảm tình Lục Hậu đối với hắn rất phức tạp, thậm chí có chút kiêng kị và căm hận. Tuy nhớ tới tiền phu nhân và huyết thống nên cũng có ít nhiều thương tiếc, lại nghĩ tới đạo sĩ nói cùng đủ loại chuyện xảy ra khi hắn còn ở trong phủ, trong lòng liền có vướng mắc.

Còn mặt khác, ông cũng thương Lục Duy Diệu. Hài tử xinh đẹp lại làm người ta hài lòng như vậy, vốn là hòn ngọc quý chân chính Hầu phủ, lại bởi vì thân phận ngay cả danh phận cũng phải cách một tầng. Dù lên gia phả nhưng vẫn không thể để cho nó được dòng họ tán thành, mấy năm nay thực sự quá mức khổ cực.

Vì vậy, dù có là Lục Vân Hi đi quá giới hạn, ông cũng không miệt mài theo đuổi.

Mà Lục Duy Diệu cũng hoàn toàn hiểu tâm tư Lục Hậu, hơi ổn định lại tiến tới bên cạnh ông, kéo ống tay áo giống như hài tử phạm sai lầm nhỏ giọng ngập ngừng nói:"Phụ thân, hai vị biểu ca."

Dung mạo tuyệt sắc mang theo khẩn cầu, động lòng người. Hai vị biểu huynh nhìn nhau cũng không nhẫn tâm trách móc quá mức.

Sau khi tiền Hầu phu nhân qua đời, kế Hầu phu nhân tái giá gả vào Hầu phủ, quan hệ thông gia giữa hai nhà không đổi, bọn họ cùng Lục Duy Diệu cũng coi như là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tuy rõ là như vậy không đúng, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng về phía người thân quen hơn, trầm mặc không nói.

Lê Hi nhìn bốn người diễn trò, trong lòng không tránh khỏi sinh ra chút bi thương.

Nguyên thế giưới, Lục Vân Hi bại dưới tay Lục Duy Diệu một chút cũng không oan. Quanh thân đều là người không phân thị phu, sinh phụ coi hắn như hại bụi không coi hắn ra gì, dù thiên tư thông minh một bụng kiến thức thì sao?

Cuối cùng là đánh không lại nhân tâm.

"Thôi, đưa đại thiếu gia về phòng. Mặt khác nấu chút canh gừng, trời gió lớn như vậy, đừng để bị phong hàn." Không chú ý tới vẻ mặt của Lê Hi, Hầu gia khoát khoát tay, kêu thị nữ mang Lục Duy Diệu đi.

Hai vị đường huynh cũng thả tâm, thậm chí còn vì Lục Duy Diệu tránh được trách phạt mà thở phào.

Lục Duy Diệu nhỏ giọng cáo lui, sau đó được thị nữ nâng đở chuận bị rời khỏi. Trong nháy mắt đi ngang quan Lê Hi, đắc ý nhìn hắn môi không tiếng động di chuyển:"Nhận mệnh đi, ngươi ở nơi này đều không phải là thứ gì!"

"A." Lê Hi thấy thế nhịn không được cười ra tiếng. Đôt nhiên hắn đưa tay đẩy thị nữ bên cạnh Lục Duy Diệu, sau đó giơ chân đá Lục Duy Diệu té xuống đất.

"Trước khi chưa chuộc tội với mẫu thân ta, ngươi nơi nào cũng không thể đi." Không đợi gã phản ứng, Lê Hi một cước dẫm lên ngực gã, hạ thấp người hung hăng tát gã.

"A!" Lục Duy Diệu kêu la thành tiếng. Hai vị biểu huynh cũng bị thủ đoạn thô bạo của Lê Hi hù dọa, còn thị nữ đi theo bên cạnh càng loạn thành đoàn.

"Nghiệp chướng! Ngươi điên rồi!" Lục Hầu kéo Lê Hi ra, hộ Lục Duy Diệu phía sau lưng, giơ tay muốn tát Lê Hi.

Nhưng Lê Hi dứt khoát nâng mặt, không nhúc nhích, không có ý tứ tránh né, lời nói lại là:"Là ngài điên rồi...."

Nhưng lời chưa dứt, đã bị Lục Hậu tức giận cắt ngang:"Đồ hỗn hào, ở chỗ nghèo đã lâu, ngay cả quy củ cũng không biết? Ngay trước mặt ta dám khi dễ huynh trưởng, là muốn lật trời sao? Dù hôm nay có khách ở đây, ta cũng không thể nhân nhượng. Người đâu, dựa theo gia pháp, sau khi đánh 30 roi nhốt hắn vào từ đường ăn năn!"

"Vâng." Người hầu lên tiếng rời khỏi. Mà Lê Hi bị người đè xuống đất.

Lục Duy Diệu vô cùng đau đớn không khỏi nắm góc áo Lục Hậu nhỏ giọng khóc.

Vốn là nhi tử thương yêu nhất, trước mắt ông bị thương, bị đánh tới ủy khuất, dĩ nhiên là lo lắng. Nhìn Lê Hi bị cưỡng chế đè dưới đất, Lục Hầu càng tức giận, nhặt roi da nói:"Lục Vân Hi, nhận lỗi với huynh trưởng ngươi!"

"Ta cự tuyệt!" Lê Hi ngẩng đầu đối diện với ông, giọng điệu dồn dập nói:"Lục Duy Diệu thân là dưỡng tử, lại bỏ qua nhân luân, bừa bãi vũ nhục huyết mạch dòng chính, đây là bất tuân. Tiền chủ mẫu ngày giỗ, ăn mặc lòe loẹt không chút ý niệm tưởng nhớ, đây là bất hiếu. Song nhi đợi gả, ban ngày ban mặt ở trong nơi tiếp giáp ngoại viện ngâm từ hát khúc bày tỏ xuân tâm, đây là bất hiền. Như thế bất tuân bất hiếu bất hiền, lại không có chút hối hận, sớm nên dựa theo gia quy trừng phạt nghiêm khắc, ngài lại chẳng quan tâm. Vân Hi bất đắc dĩ, vì mẫu thân bất bình, lại vì vậy bị ngài răn dạy. Hôm nay hai bị biểu huynh ở đây, ta liền hỏi ngài một câu, thái độ ngài như vậy là xem mẫu thân ta ra gì? Chớ nói chi nếu truyền ra ngoài phủ, đó chính là bị Ngự Sử buộc tội mưu hại, thánh thượng nếu truy cứu xuống, cả gia tộc đều bởi vì ngài trị gia không nghiêm mà trị tội. Trước mắt mặc kệ ra sao, chẵng lẽ phải chờ họa tới cửa mới hối hận không kịp? Thanh danh trăm năm của Lục gia, sao dung cho một dưỡng tử chà đạp như vậy!"

Từng chữ từng chữ hợp lý, mỗi câu đâm vào tâm. Lê Hi nói nhìn như làm càn, lại đều chiếm chữ lý. Lục Duy Diệu được sủng ái, cũng đánh không lại nhân luân. Lòng Lục Hậu dù muốn thương, cũng không thể không cố kỵ pháp luật kỷ cương.

Nháy mắt, Lục Hậu lại không lời chống đở, trên mặt vừa xanh vừa hồng. Roi đã giơ lên cũng không đánh được, buông xuông lại mất mặt.

Đại Chu thân phân đích thư rất nghiêm minh, Đương Kim Thánh Thương càng vô cùng có ác cảm với triều thần xem thường nhân luân.

Đây cũng là vì sao năm đó kế Hầu phu nhân lén đổi nhận thức, làm Lục Duy Diệu trên gia phả chiếm thân phận trưởng tử lại được Lục Hậu ngầm đồng ý.

Nếu bị Thánh Thượng biết bởi vì lời nói của đạo sĩ mà đuổi trưởng tử đi, đường làm quan của ông chỉ sợ cũng bị cắt đứt.

Lặp lại lời nói dối nhiều lần liền sẽ xem thành thật. Kế Hầu phu nhân tu hú chiếm tổ không chỉ lừa gạt mọi người, ngay cả Lục Hầu biết rõ cũng cam chịu sa vào, chỉ coi Lục Duy Diệu là con chính thất.

Ý niệm như vậy đã duy trì hơi 10, mà lần này lại bị lời nói của Lê Hi đâm phá toàn bộ che giấu, bại lộ rõ giữa ban ngày ban mặt, làm cho Lục Hậu muốn tiếp tục giả ngu cũng không thể.

"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang / Bất tư lượng / Tự nan vong *. Lời của cổ nhân không phải tất cả đều đúng, nói cho cùng đều là lời ngụy biện tự ta lừa mình dối người. Nhân sinh ngắn ngủ vài thập niên, tình nghĩa phu thế sâu hơn đi nưa, thì có thể nào địch lại người cùng chung sống mười năm?"

(*: Bài Thơ Tô Đông Pha: Thập Niên Sinh Tử Lưỡng Mang Mang: tác giả viết ra trong thời gian làm quan xa nhà, sau một đêm nằm mộng, mơ thấy người vợ đã chết 10 năm trước. Tình ý miên man ngỡ như đã ở ngoài vòng thời gian và đôi bờ sinh tử không còn là một cách biệt.

Nghĩa:Đã mười năm qua, hai ngã âm dương mênh mông mờ mịt

Dù không muốn nghĩ

Nhưng lòng này chẳng thể quên được.)

Thanh âm Lê Hi rất nhẹ, lang mang theo ba phần áp lực ba phần buồn bã bốn phần đau nhức:"Chưa tới ba ngày, là ngày giỗ của mẫu thân. Vườn này cũng là nơi năm đó ngài và nàng kết duyên, hai vị biểu huynh khi còn bé cũng từng ở đây cùng Vân Hi cùng ở bên cạnh mẫu thân chơi với nhau. Hôm nay cảnh còn người mất, không phải là không thay đổi..."

Giọng nói đèn nén bi thương nghẹn ngào làm cho ngực Hầu gia thắt lại, trong khoảng khắc sinh ra đủ loại tư vị.

Thiếu niên quỳ rạp dưới cây đào, thân thể chật vật, sống lưng lại quật cường thẳng tắp.

Áo trắng tóc đen, một mắt phượng như ngọc trong nước, chỉ cần nhìn qua cũng có thể câu mất tâm, ngay cả một vườn hoa đào kiều diễm cũng chỉ có thể làm nền cho hắn.

Mười lăm tuổi, một song nhi, là độ tuổi rất đẹp, ngũ quan lại cùng mẫu thân tương tự giống như vượt qua thời gian và không gian, làm cho Lục Hậu về lại mấy chục năm trước khoảng thời gian lần đầu gặp gỡ tiền Hầu phu nhân.

Đại Chu đệ nhất tài nữ, tính tình lại vô cùng ôn nhu hiền thục. Tuy từ sau khi cưới lại có vẻ vô vị, nhưng dù sao cũng là ước mơ thời niên thiếu, cũng là vô cùng ân ái.

Vốn sau khi kế Hầu phu nhân vào phủ, ông cũng không nhớ lại vợ trước. Nhưng hôm nay nhìn trưởng tử rời nhà nhiều năm, dùng phong thái giống vậy xuất hiện trước mặt, lại không tự chủ được nhớ lại sự bình yên năm đó.

Thực sự, sau khi vợ trước qua đời dù có bao nhiêu mỹ nhân ôn hòa, cũng không có ai có thể giống nàng cùng mình cầm sắc hòa minh (phu thê hòa hợp), hồng tụ thiêm hương (là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo).

Thế nhân đều nói ông đối với vợ trước tình sâu nghĩa nặng, ai có thể biết ông đã quên lãng nàng hơn mười năm. Thậm chí bởi vì sủng ái trưởng tử, ngay cả ngày giỗ của nàng bị khinh nhờn cũng có thể hời hợt bỏ qua. Còn hài tử Lục Vân Hi nàng lưu lại, càng là đã không dòm ngó tới nhiều năm, hôm nay về phủ cũng không cho hắn tôn quý vinh quang nên có.

Dù công hay tư, rốt cuộc đều là ông cô phụ hai mẫu tử.

Hầu gia ngây người, trong lúc này không dám cùng Lê Hi đối mặt. Còn hai bị biểu huynh cũng thu liễm vẻ mặt, thổn thức không thôi.

"Thôi. Mấy năm nay con cũng đã trưởng thành." Một lúc lâu, Lục Hậu bỏ roi xuống, vẻ mặt có chút uể oải:"Đưa đại thiếu gia vào từ đường, tắm gội sạch sẽ ăn chay chép kinh để làm tròn chữ hiếu, cho đến khi qua ngày giỗ phu nhân, thì đi ra. Còn Lục Vân Hi... con nhớ mẫu thân con, mai ta lệnh người dẫn con đi nhìn nàng."

"Phụ thân!" Lục Duy Diệu không dám tin mà hô lên. Gã căn bản không thể tin nổi bản thân vừa mới nghe thấy cái gì.

Phụ thân lại muốn đưa gã vào từ đường? Hay bởi vì cái tên Lục Vân Hi khắc thân tai tinh này?

Lục Duy Diệu nắm ống tay áo ông khẩn cầu, đồng thời không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ hai vị biểu huynh mong họ có thể vì mình nói chuyện.

Nhưng Lục Hậu chỉ thở dài lại xoay người rời đi. Còn hai vị biểu huynh cũng vội vàng đi theo phía sau, cùng nhau rời đi.

Trò hề kết thúc, khuông viên vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên vắng vẻ, Lê Hi từ dưới đất đứng lên, nhing người sắp bị đưa vào từ đường cố ý dặn dò một câu:"Chép kinh văn nhớ dụng tâm, như vậy Phật tổ mới càng ban nhiều phúc."

"Lục Vân Hi ngươi là tiểu nhân hèn hạ!" Lục Duy Diệu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng không dám cử động nửa.

"Như nhau, chúng ta sao này còn thời gian dài." Lê Hi cười đáp trả, câu sau nói đến ý vị thâm trường.

Mà Lục Duy Diệu nhìn nụ cười trên mặt hắn, cơ thể lại vô thức rùng mình, trong lòng đắp lên một tầng bóng ma bất an.

- ----------------------------------

Huyên Lang viên.

Kế Hầu phu nhân ngồi trên chủ vị nghe nhũ mẫu truyền lời hơi nhướng mày:"Cho nên Hầu gia vì Lục Vân Hi trừng phạt Diệu nhi?"

"Cũng không tính là trừng phạt." Nhũ mẫu cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp:"Chính là trên danh nghĩa cấm cửa, thực ra đã sớm phái người sắp xếp xong. Ăn mặc chi phí toàn bộ không thiếu, ngài đứng quá đa tâm, Hầu gia yêu thương Đại thiếu gia không hết. Chẳng qua là bị nhị công tử bắt thóp, mới không thể không ở trên mặt giấu diếm."

"Hừ, trên mặt giấu diếm?" Kế Hầu phu nhân hừ lạnh, đáy mắt sinh ra ý lạnh:"Ngươi vừa rồi cũng biết hắn ngay cả Hầu gia cũng có thể bắt thóp, sao còn dám xưng hô nhị công tử không trên không dưới như vậy?"

"Này..." Nhũ mẫu á khẩu, ngây người đứng đó không biết nên trả lời ra sao.

"Đi xuống đi!" Kế Hầu phu nhân hất tay áo đuổi người, sau đó cầm chén trà ngẩn người.

Cái này Lục Vân Hi thực sự làm cho ả ngạc nhiên. Trước khi nhận người về nàng đã phái người cẩn thận điều tra qua.

Đều nói Lục Vân Hi ngoại trừ thông tuệ trên việc học, những việc khác đều qua loa, cũng không có sở trường. Mà khi hắn mới vào phủ, mình cũng thử thăm dò, cho ra kết luận giống vậy. Cho nên mới yên tâm mặc nhi tử càn quấy.

Nhưng không nghĩ tới, lại làm Lục Duy Diểu lật thuyền.

Chẵng lẽ hắn một mực cùng mình diễn trò?

Nếu không làm sao cũng không giải thích được, tại sao chỉ mới hai canh giờ, cái tên nói năng vụng về Lục Vân Hi lại như thay đổi thành người khác nhanh mồm nhanh miệng như vậy, từng bước mưu tính.

Chết tiệt, kế Hầu phu nhân vô thức siết chặc chén trà trong tay, cất giọng kêu thị nữ thiếp thân vào, nhỏ giọng nói.

"Nhưng làm như vậy có thể hay không..." Thị nữ có chút chần chờ.

"Chỉ có thể như vậy, Hầu gia coi trọng nhất là mặt mũi, Diệu Nhi hôm nay lại trước mặt hai vị biểu huynh làm lỗi, nếu không chịu chút ủy khuất, e rằng chuyện này khó qua. Chỉ có điều Hầu gia nhẹ dạ, lại thật tâm thương yêu, thấy nó ăn khổ, tất nhiên trong lòng sẽ băn khoăn. Ở giữa có chúng ta trợ giúp, thị phi đúng sai lại không còn quan trọng."

Lấy râu sâm từ tách trà và đặt nó vào đĩa trong tay, sau đó từ bên trong đổ ra một đoạn hoàn chỉnh, kế Hầu phu nhân cười, thong thả ung dúng nói:"Từ nơi này cột, chúng ta có thể lấy bên kia bù vào. Kêu Diệu nhi an tâm, ta nhất định sẽ làm chủ cho nó."

- ----------------------------------

Mà Lê Hi cũng vừa trở về đến trong viện tử.

Không biết cố ý hay vô tình, vị trí kế Hầu phu nhân an bài chỗ ở cho Lê Hi vô cùng vi diệu. Mặt dù nằm cạnh thư phòng bên ngoài, vẫn như cũ thuộc nội viện dành cho nữ quyến. Còn bố trí trong đình viện, càng thêm ý vị sâu xa.

Nhất là tòa thạch điêu khắc tỳ hưu đầu rồng, thân ngựa, chân lân không chỗ nào là không tinh xảo, ngụ ý cũng không sai, chiêu tài trừ tà, nhưng thực ra lại ngầm châm chọc.

Ở Đại Chu, chỉ có thương nhân mới thích dùng tỳ hưu trấn trạch. Sĩ nông công thương, mặc dù thương tiền tài nhiều, nhưng thân phận thấp nhất, được xưng là thiên môn (?). Kế Hầu phu nhân đặt pho tượng thụy thú ( điềm lành) như vậy, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

"Hàm Chương Các." Lê Hi ngẩng đầu nhìn chữ trên bảng, quả nhiên thật sự giống không thể tả.

<<Kinh Dịch>> Hữu Vân: "Lục Tam, hàm chương khả trinh. Hoặc tòng vương sự, vô thành hữu chung."

Nghĩa: "Sáu Ba, ngậm chứa đức tốt mà giữ vững được; hoặc giúp cho sự nghiệp của đấng quân vương, khi thành công không quy công về mình, mà kính cẩn làm hết chức trách của kẻ bề tôi cho đến cùng."

Ý tứ hàm súc về đối nhân xử thế, dù không có thành tích gì cũng có thể chết già.

Cho nên, kế Hầu phu nhân đây là đang cảnh cáo mình?

"A, có chút ý tứ." Lê Hi cười khẽ một tiếng, sau đó bước qua cánh cửa đi vào.

Khác với ngoài phòng nơi nơi ám chỉ, trong phòng thu xếp cực kỳ xa hoa quý trọng, dưới đất là noãn ngọc điêu khắc thành gạch, đỉnh đầu là đèn Lưu Ly Cung bát giác dùng ngọc lưu ly tốt nhất giá trí xa xỉ đương thời tại đông dương. Còn những đồ trang trí được khảm bằng ngà voi, càng chạm trổ vô cùng phức tạp, làm người cảm thán, càng tôn lên hành lý giản dị từ quê mang lên của hắn.

Đứng trước Đa Bảo Các, Lê Hi thuận tay cầm một chiếc bình ngọc tinh xảo lên thưởng thức, lại bị giọng nam thô lỗ cắt ngang mạch suy nghĩ.