Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 67





Chương 67: Sinh nhật


Hô hấp gần trong gang tấc, Kỳ Ngôn cảm thấy mặt mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, sau đó người trong lòng động đậy, ôm chặt lấy cô, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng. Hơi nóng chầm chậm phả lên hõm cổ, ngứa ngáy, nhất thời Kỳ Ngôn không còn tâm tư gạn hỏi.


Trong chăn nóng nực, không thấy năm ngón tay, hai người ôm chặt lấy nhau khó tránh những suy nghĩ lộn xộn, Kỳ Ngôn miết lấy dái tai Lục Tri Kiều, hé môi ra, tìm kiếm nốt ruồi lệ của cô ấy dựa theo trí nhớ.


Cơ thể Lục Tri Kiều cứng lại, cổ họng phát ra những tiếng hừ trúc trắc, mê người mà không biết.


"Kiều Kiều." Âm thanh của Kỳ Ngôn khàn khàn như bị lửa thiêu, "Em muốn..."


Cực khổ nhịn hơn nửa năm, sống qua ngày bằng đồ chơi cùng phim ảnh, Kỳ Ngôn không chống cự được sự quyến rũ của Lục Tri Kiều dù chỉ một chút, chẳng ngờ người này không tự giác, như thể nắm chắc việc bản thân không dám chạm vào cô ấy, ra sức càn rỡ. Không khí lúc này đang nồng, cảm xúc cao trào, nếu cô không làm gì Lục Tri Kiều, sẽ viết ngược tên mình lại.


Lục Tri Kiều không động đậy, cũng không lên tiếng.


Tưởng rằng im lặng là thừa nhận, Kỳ Ngôn to gan hơn rất nhiều, bàn tay ban nãy bị cắn đau nhanh chóng tự tung tự tác, ai ngờ vừa chạm được lên tóc, liền bị bắt tại trận.


"Đi ngủ." Lục Tri Kiều lẩm bẩm một tiếng, lấy tay của Kỳ Ngôn xuống.


Kỳ Ngôn kìm lại ngọn lửa, bị cảnh cáo nhưng không nản lòng, dỗ dành: "Kiều Kiều! Em rất dịu dàng."


"Sẽ không phát ra tiếng!"


"Nhanh lắm!"


Cho dù Kỳ Ngôn dỗ dành thế nào, Lục Tri Kiều cũng không hề dao động, đè lấy tay cô không buông.


Xét về cách biệt sức lực, Kỳ Ngôn khỏe hơn Lục Tri Kiều rất nhiều, nếu cô thật sự muốn cưỡng ép, người phụ nữ ngúng nguẩy thơm mềm trong lòng nào có phải đối thủ của bản thân, một cái lật người là không thể động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Nhưng tới mức độ này, Lục Tri Kiều vẫn không tình nguyện, Kỳ Ngôn cũng sẽ không cưỡng ép.


Tình dục không người tình ta nguyện, sẽ trở nên vô vị.


Tên của Kỳ Ngôn xác định phải viết ngược lại.


Ngọn lửa trong lồng ngực Kỳ Ngôn dần dần tiêu tan, thả lỏng sức lực, khẽ nói: "Được, đi ngủ thôi."


Nói xong, cô chống nửa người dậy, muốn quay về giường, còn chưa đợi tới lúc vén chăn, Lục Tri Kiều lại nhích tới ôm lấy cô, mạnh mẽ đè Kỳ Ngôn xuống giường, nhưng vẫn không nói lời nào, chỉ ôm lấy.


"Kiều Kiều..."


Giày vò chết người rồi!


"Ngày mai sẽ bị Nữu Nữu phát hiện."


Lục Tri Kiều bất động, rúc đầu vào tóc người kia.


Kỳ Ngôn vừa bất lực vừa buồn cười, trong lòng ngọt ngào. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo.


Cô cũng rất muốn ngủ chung giường với Kiều Kiều, nhưng đây là phòng ba người, mỗi người một giường đơn, hai người lớn chen chúc trên một chiếc giường, dù nói thế nào cũng không thể thông suốt. Sáng mai Nữu Nữu thức dậy nhìn thấy, cũng không biết phải giải thích thế nào.


Nửa đêm, cơn buồn ngủ ập tới.


Một hơi lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, tản đi hơi nóng trong phòng. Kỳ Ngôn rũ mí mắt, nửa tỉnh nửa mơ, người trong lòng động đậy một cái, khoảnh khắc Kỳ Ngôn tỉnh giấc, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn chầm chậm của Lục Tri Kiều, lặng lẽ đặt người kia nằm bằng, về lại giường của bản thân.


Ngày hôm sau, ba người ngủ tới canh ba.


Kế hoạch của Kỳ Ngôn vốn dĩ sẽ đi tham quan thị trấn văn hóa, thăm các địa điểm khác, nhưng tình cảnh nguy hiểm hôm qua khiến trong lòng cô và Lục Tri Kiều lo lắng, không có tâm trạng đi chơi, thế là chỉ dẫn Nữu Nữu đi mua chút đồ ăn đặc sản, trả phòng sớm quay về Giang Thành.


Lục Tri Kiều vô thức cảm thấy có lẽ Kỳ Ngôn bị thương, tuy hôm qua cơ thể không có gì khác thường, nhưng không yên tâm, nhất định muốn dẫn cô tới bệnh viện thăm khám. Hai người đưa con gái về nhà trước, sau đó cùng tới bệnh viện kiểm tra.


Kiểm tra không thấy bên trong bị thương, chỉ là Kỳ Ngôn bị đau hông, hôm qua tắm rửa soi gương nhìn thấy có vết bầm tím, nhưng không tiện nói.


"Mông em chắc lắm, có thể chịu va đập, hơn nữa trong hố toàn là đất, bôi chút thuốc qua hai ngày là không sao rồi." Ngồi vào xe, Kỳ Ngôn nhào tới ôm lấy Lục Tri Kiều, hôn lên nốt ruồi lệ của cô ấy.


Lục Tri Kiều vô thức nói: "Chị xoa cho em."


"Hả?"


"..."


"Chị chắc chứ?" Kỳ Ngôn nhướng mày.


Lục Tri Kiều ngừng lại giây lát, nhìn thấy ý cười ám muội trong mắt Kỳ Ngôn, hoang mang phản ứng lại, lập tức đỏ ửng mặt: "Thôi... thôi khỏi, tự em bôi đi."


"Em không biết đâu, ban nãy chị đã nói rồi."


"Đừng làm loạn."


"Thế chị hôn em một cái đi." Kỳ Ngôn chu môi ra, nhắm mắt lại.


Lục Tri Kiều nhìn đôi môi căng mọng của Kỳ Ngôn, yết hầu trượt xuống, nhắm mắt chầm chậm nhích tới, khẽ mổ lên một cái, nhanh chóng rời đi, ánh mắt quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.


Kỳ Ngôn biết đủ liền dừng lại, không làm loạn nữa, cúi người thắt dây an toàn cho Lục Tri Kiều, lái xe về nhà.


Tới cổng khu nhà, Lục Tri Kiều muốn lấy đồ chuyển phát nhanh, Kỳ Ngôn muốn đợi cô ấy lên nhà cùng, bị cứng rắn từ chối, bất đắc dĩ chỉ đành vào hầm để xe một mình. Lên tới tầng 9, điện thoại của Kỳ Ngôn vang lên, là cuộc gọi của trợ lý Phùng.


"Alo?"


"Xin chào cô Kỳ, xin hỏi thứ bảy tuần sau cô có thời gian không?" Đầu bên kia truyền tới âm thanh khách sáo lịch sự của phụ nữ.


Kỳ Ngôn khựng lại giây lát, mở cửa vào nhà, vô thức đáp có thời gian.


Đóng cửa lại, đột nhiên cô nhớ ra, thứ bảy tuần sau là mồng bảy, là sinh nhật của bản thân.


Trợ lí Phùng nói công ty đang chuẩn bị tạp chí thời trang quý mới, suy nghĩ tới thời gian cá nhân của Kỳ Ngôn nên không tiện sắp xếp, cho nên đã phác thảo phần lớn kế hoạch, chỉ cần Kỳ Ngôn và nhân viên hậu kì họp online, xác định nội dung và phong cách cuối cùng, sau đó thứ bảy trực tiếp tiến hành chụp ảnh.


Cuộc họp online đã được sắp xếp thời gian xong xuôi, nhưng mồng bảy...


Kỳ Ngôn lại chần chừ.


Khi đón sinh nhật lúc nhỏ, buổi sáng, bố mẹ nhất quyết đòi nấu mì trường thọ cho cô, sau đó âm thầm tặng quà cho cô, mỗi năm đều là một bất ngờ. Thời gian còn lại, Kỳ Ngôn có thể tùy ý hẹn bạn bè đi chơi, những người bạn có thể tham dự sẽ chuẩn bị sinh nhật cho cô, những người không thể tham dự đã gửi qua từ trước, tặng chút lòng thành.


Trước khi đi làm, Kỳ Ngôn thích đón sinh nhật một cách náo nhiệt, sau khi đi làm, cô chỉ muốn yên tĩnh.


Năm nay không muốn ồn ào, huống hồ Lục Tri Kiều không biết sinh nhật của cô, cô cũng không định nói cho đối phương, gần đây vốn dĩ đã rất bận rộn, không cần phải tốn thời gian lo nghĩ tới sinh nhật cô. Mỗi năm đều có thể đón sinh nhật, cũng không thiếu năm nay.


Buổi sáng về nhà bố mẹ ăn mì, ở cùng bà Lâm, buổi chiều đi chụp ảnh, buổi tối về nhà ăn tối cùng Kiều Kiều và con gái ruột.


Kế hoạch hoàn hảo.


Kỳ Ngôn suy nghĩ giây lát, cho trợ lí Phùng một câu trả lời.


Tối mồng sáu, Kỳ Ngôn ăn cơm cùng hai mẹ con xong, thật thà báo cáo lịch trình chụp ảnh ngày mai cho Lục Tri Kiều, hứa sẽ về trước bữa tối. Cô tưởng rằng Lục Tri Kiều rất để ý, nhưng đối phương còn không cả nhăn mày, cười bảo cô yên tâm làm việc.


Tối đó, Kỳ Ngôn định ở lại nhà bố mẹ, đã lái xe tới cổng, lại phát hiện chỉ có người làm, hỏi ra mới biết, bố mẹ thân yêu của mình vẫn còn đang đi nghỉ dưỡng ở ngoài chưa về.


Chỉ sợ là đã quên mất ngày mai là sinh nhật con gái.


Cô quay xe về nhà.


Sáng sớm hôm nay, Kỳ Ngôn tự nấu mì cho mình, chụp ảnh gửi cho bà Lâm:


"Mẹ, mẹ không thấy bản thân đã quên mất chuyện gì à?]


Bà Lâm ở nơi chênh lệch mười hai tiếng đồng hồ nhanh chóng trả lời.


[À há!]


[Sinh nhật vui vẻ nhé con gái của mẹ! Lại gần tuổi ba mươi thêm một bước nữa rồi!]


Sau đó gửi đi một tin nhắn thoại: "Ngôn Ngôn này, con muốn quà gì? Hai ngày nữa chúng ta về sẽ mang cho con."


"Không cần, không cần, con đâu có thiếu gì, mẹ với bố chứ chơi thỏa thích đi." Kỳ Ngôn cong khóe môi trả lời.


Càng có tuổi, càng không thích đón sinh nhật. Gần đây cô liên tục nhận được quà của rất nhiều bạn bè, giả sử không phải là những món quà này nhắc nhở cô, bảo đã sắp hai tám rồi, thậm chí cô còn không nhớ ra chuyện sinh nhật này.


Không phải bản thân không thiếu thứ gì, ngược lại, thứ cô thiếu nhất, thứ cô muốn có nhất, không cách nào có được trong ngày đặc biệt này.


Giống như trước giờ, hôm nay cũng chẳng qua là một ngày hết sức bình thường.


Kỳ Ngôn nói chuyện với bà Lâm một lúc, giữa chừng bị bố chen lời ngắt đoạn, buổi sáng sớm ba người cách nhau cả ngàn cây số vui vẻ náo nhiệt. Ăn sáng xong, ở nhà tới mười giờ, Kỳ Ngôn thay quần áo mới, trang điểm tinh tế nhã nhặn, ra ngoài đi tới cuộc hẹn của bạn bè.


Hai giờ chiều, cô tới Siena Model đúng giờ.


Người mẫu đã thay trang phục trang điểm xong xuôi, nhân viên các bộ phận đã vào vị trí, đều đang đợi Kỳ Ngôn. Cô cầm máy ảnh, bước chân thong thả tiến vào studio chụp ảnh, nhìn quanh một vòng, thấy Giang Ngu ngồi trong một góc, khựng lại.


Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Ngu nhướng mày với cô.


"..."


Hôm nay Giang Ngu mặc đồ đen từ đầu tới chân, chiếc áo hai dây liền với quần ống rộng, trên eo thắt sợi dây lưng to bằng lòng bàn tay, dưới chân đi đôi giày xăng-đan gót nhọn. Giang Ngu ngồi ở đó, ngũ quan trên khuôn mặt gày gò lạnh lùng, đáy mắt hơi nhướng lên, lộ ra cảm giác xa cách mạnh mẽ, cho dù ngồi trong góc, cũng rất thu hút ánh mắt, là tiêu điểm của cả studio.


Kỳ Ngôn nhàn nhạt gật đầu, không dừng lại trên người Giang Ngu quá lâu, đi thẳng về phía nhóm người mẫu.


"Các bạn dựa theo thứ tự, lần lượt vào hậu trường cùng tôi." Nói xong, đẩy cánh cửa bên của studio đi vào trong.


Kỳ Ngôn có một thói quen chụp ảnh, trước khi bắt đầu chụp, bắt buộc phải giao tiếp đầy đủ với người mẫu, thời gian có thể dài ngắn khác nhau, nhưng không thể thiếu quá trình này. Mà hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ, đoàn đội đã cố ý điều chỉnh lịch trình để chờ đợi cô, hi vọng dứt khoát nhanh nhẹn, không kéo dài thời gian, nhưng hành động này của Kỳ Ngôn khiến mọi người rì rầm.


Chụp một người, nói ít nhất hai mươi phút, tổng cộng có tám người, nếu cứ tiếp tục như thế không biết sẽ kéo dài bao lâu.


"Người ở đâu?"


"Thành phố K."


"Bình thường có thói quen gì không? Thói quen cuộc sống."


"Tôi nghĩ chút đã..."


Người mẫu thứ ba.


Kỳ Ngôn ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, vắt chéo chân, biểu cảm nhàn nhạt, con ngươi màu nâu tĩnh lặng không gợn sóng. Cô và Giang Ngu tương phản, hôm nay mặc cả bộ đồ trắng, nhưng cũng là kiểu hai dây, trong trẻo lạnh lùng, cho người ta cảm giác không dễ tiếp cận.


Người mẫu đều được huấn luyện chuyện nghiệp, trò chuyện rất thoải mái, tự tin khoan thai, lúc giao lưu rất thuận lợi.


Cô không biết, lúc này người bên ngoài đang mất kiên nhẫn.


Có người nói cô cố ý kéo dài thời gian, có người nói cô làm màu, cũng có người nhỏ tiếng thảo luận tại sao Giang Ngu lại muốn tìm một nhiếp ảnh giả "tùy hứng" như thế, tới bây giờ cũng không biết phối hợp, càng không hi vọng Kỳ Ngôn có thể dẫn dắt đoàn đội.


Mặc người bên cạnh nói thế nào, Giang Ngu vẫn không có động tĩnh, cô ấy chỉ ngồi yên trong góc, đùa nghịch chiếc nhẫn đá hồng ngọc trong tay, mặt mày lạnh lẽo.


Đợi tới khi người mẫu thứ năm vào trong, chậm chạp không ra ngoài.


Cuối cùng Giang Ngu đứng dậy, đi về phía cánh cửa kia trong ánh mắt của mọi người, giơ tay gõ cửa, mở cửa bước vào.


Người mẫu bên trong đang định ra ngoài, nhìn thấy Giang Ngu, cười cười gật đầu với cô ấy, rồi ra ngoài. Giang Ngu đóng cửa lại, nhìn Kỳ Ngôn đang vắt chéo chân, cong khóe miệng lên: "Thật sự cần lâu tới vậy à?"


Ý cười của Giang Ngu xán lạn, bớt đi vài phần khí thế mạnh mẽ, nhiều thêm chút quyến rũ.


"Sao vậy, có người mất kiên nhẫn rồi à?" Kỳ Ngôn giơ năm ngón tay dài ra, tỉ mỉ đánh giá tay của mình, tất cả móng tay đều được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng.


"Ừm."


"Vậy thì hết cách rồi, tôi là vậy đó. Chị biết thói quen của tôi mà."


"Đương nhiên." Giang Ngu vòng ra sau lưng Kỳ Ngôn, hai tay chống lên lưng ghế, đột nhiên nghiêng người nhích tới bên tai cô, hơi thở như lan, "Tôi biết tất cả thói quen của em."


Cơ thể Kỳ Ngôn cứng lại, sắc mặt biến đổi, lập tức đứng dậy lùi đi ba bước, lạnh lùng nhìn Giang Ngu.


Tầm mắt bất cẩn nhìn lên tay Giang Ngu, nhìn thấy chiếc nhẫn đá hồng ngọc trên ngón áp út của cô ấy, ánh mắt Kỳ Ngôn trầm xuống, quay mặt đi: "Giang Ngu, phiền chị sau này giữ khoảng cách tối thiểu hai bước với tôi, nếu không cần thiết, thì không cần giao lưu."


"Ồ?"


"Hợp đồng không trói buộc được tôi."


"..."


Giang Ngu rũ mí mắt, trong mắt lướt qua chút thất vọng, không lên tiếng.


Người mẫu thứ sáu tới gõ cửa.


Giang Ngu ngẩng mắt lên, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Ngôn vẫn mang theo ý cười, chỉ là trong nụ cười có mấy phần cẩn thận, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Cố gắng nhanh một chút, thời gian của mọi người rất quý báu."


"Được."


Kỳ Ngôn ăn mềm không ăn ứng, mềm còn phải chia đối tượng, cho dù lúc này mặt mày không cảm xúc, đáy mắt lạnh lẽo, nhưng thái độ cũng đã dịu đi.


Mỗi bên lùi một bước, thích hợp liền ngừng lại.


Hôm nay Kỳ Ngôn muốn lưu lại cho tất cả mọi người ấn tượng sâu sắc, lưu lại phong cách cùng đặc điểm của bản thân, còn về những lời oán trách và than vãn của mọi người, cô có tự tin tuyệt đối, có thể dùng kĩ thuật cùng tác phẩm lên tiếng, để tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, nuốt lại những lời oán trách và than vãn.


Giang Ngu nhìn Kỳ Ngôn một cái thật sâu, không nói gì nữa, mở cửa ra ngoài.


Vì thời gian giao lưu của Kỳ Ngôn với người mẫu quá dài, dẫn tới tiến độ bị kéo dài đôi chút, toàn bộ quá trình chụp ảnh hoàn tất cũng đã sáu rưỡi. Bên ngoài sắc trời tối dần, bụng dạ của mọi người bên trong đã ục ục hô hoán.


Cô đã đáp ứng Lục Tri Kiều sẽ về trước bữa tối, giờ này đã hơi muộn, cho nên phải tranh thủ thời gian. Cô giao lại ảnh đã chụp cho nhân viên hậu kì, còn việc lựa chọn trình tự ảnh, vấn đề này có thể giải quyết qua thảo luận online, hiện tại đã không còn việc của cô, nên muốn về nhà.


Nhưng Giang Ngu muốn giữ người lại.


Hôm nay kéo dài muộn như thế, cô ấy đang định mời tất cả mọi người ăn cơm, sao có thể thiếu Kỳ Ngôn. Nhưng thấy dáng vẻ sốt ruột của Kỳ Ngôn, Giang Ngu hiểu ra, nói thẳng là ăn cơm sẽ không giữ được người.


Kỳ Ngôn vừa ra khỏi studio, Giang Ngu nhỏ tiếng trao đổi mấy câu với trợ lí, đứng dậy đuổi theo.


"Kỳ Ngôn!"


Tiếng giày cao gót rất vội, nhưng rất vững,


Kỳ Ngôn suýt chút nữa đã vào thang máy đột nhiên dừng chân, quay