Lưới Tình

Chương 22: Thẳng thắn



Kiến Vũ tự nhận da mặt mình không dày bằng ai kia, chỉ có thể im lặng ngồi không thèm nói (nhắc) lại.

Trong xe yên tĩnh khiến người ta có chút khẩn trương. Cũng may, Hạ Bảo thỉnh thoảng nhìn hắn kêu "Mama ", nghe được trả lời liền quay sang Vương Thanh kêu "Ba ba ", như vậy nhiều lần, làm không biết mệt.

Ước chừng nửa tiếng sau, xe chậm rãi dừng ở một nhà hàng kiểu Trung Quốc tên  "Danh thiện".

Nhà hàng làm ăn có vẻ tốt, bởi vì vừa đúng giờ ăn trưa, thế nên lúc bọn họ bước vào liền thấy rất nhiều người.

"Hình như không còn chỗ, nếu không chúng ta đổi nơi khác?" Kiến Vũ ôm con trốn sau lưng Vương Thanh đề nghị. Nhiều người quay lại nhìn bọn họ như vậy, thực không quen.

Vương Thanh đem vợ con từ sau lưng kéo ra, nói: "Không quan hệ, có chỗ."

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, quản lý cũng xuất hiện trước mặt bọn họ." Thanh ca, tới dùng bữa?" Người kia hỏi Vương Thanh.

"Ân, còn có chỗ không?"

"Có có có, chỗ cũ có thể chứ?"

"Như vậy là hay nhất."

Quản lý không nói hai lời đưa bọn họ vào một gian phòng.

Bên trong rất thanh tĩnh, nhưng lại có thể thấy được quang cảnh ngoài cửa sổ. Bất quá nếu như nói ba người ăn, nơi này thật là lớn ta, huống Hạ Bảo vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Không bao lâu phục vụ đem menu ra. Vương Thanh trực tiếp đưa menu cho Kiến Vũ: "Ngươi thích ăn cái gì liền gọi cái đó."

Kiến Vũ tiếp nhận, trước tiên chọn cho Hạ Bảo. Tiểu tử kia hiện tại đại đa số đều ăn cháo, ăn cháo có nhiều dinh dưỡng. Kiến Vũ xem nửa ngày quyết định chọn một bát cháo rau cho hắn, sau đó gọi hoa mai cao (bánh ngọt hoa mai), sau đó liền đem menu cho Vương Thanh: "Ta không kén ăn, tùy tiện ngươi chọn."

Vương Thanh cũng không từ chối, dù sao hắn đã tới vài lần ở đây, Vì vậy biết được món nào đặc sắc. Cuối cùng chọn mấy món.

Phục vụ bàn cầm ra. Cửa vừa đóng Kiến Vũ đã kêu lên: "Xa xỉ, hai chúng ta căn bản ăn không hết nhiều như vậy."

Có lẽ là thói quen nói chuyện trong game, lại nghĩ rằng dù sao cũng quen biết nhau, cũng không cảm thấy mất tự nhiên lắm, huống bọn họ cũng không phải loại người như vậy, chính vị vậy Kiến Vũ cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Vương Thanh cũng không cảm thấy xa lạ, hắn cười nói: "Lần đầu tiên ăn, ăn nhiều như vậy cũng không sao, lần sau chú ý là tốt rồi." Lão bà gặp mặt gia đình, cảm giác này cũng không sai biệt lắm.

Kiến Vũ nói xong mới nghĩ mình nói thẳng quá, hắn có chút hối hận. Trong phòng an tĩnh một lúc, sau đó Hạ Bảo đột nhiên rùng mình một cái.

"Mama ~ "

"Toilet ở nơi nào? Nhanh lên một chút nhanh lên một chút." Kiến Vũ ôm con đứng dậy, tiểu gia hỏa này rõ ràng là muốn hư hư nha. ( bé mún đi vệ sinh~)

"Đi theo ta." Vương Thanh liếc mắt nhận ra, biểu tình của thằng con có chút quái dị.

Hạ Bảo bị Kiến Vũ ôm hư hư, an tĩnh vỗ tay nhỏ bé.

Vương Thanh hỏi Kiến Vũ: "Hắn hiện tại không cần mặc bỉm nữa?" Rõ ràng còn nhỏ như vậy...

Kiến Vũ đặt con ở trên mặt bồn cầu giúp hắn cởi quần: "Hắn hiện tại buồn sẽ biết cách biểu đạt, chính vì vậy nên không cần. Trước ban ngày cũng dùng, hiện tại cũng chỉ dùng buổi tối."

"Khanh khách, ba ba, tẩy tẩy, tẩy tẩy."

"Mama tẩy tẩy, ngươi yên lặng chút đi." Kiến Vũ vỗ tay nhỏ bé của Hạ Bảo, lực đạo không nặng, nhưng cũng có thể hả giận một chút."Ba ba" hai chữ điều không phải gọi hắn, hắn vừa nghe liền phiền muộn T-T

"Ba ba tẩy tẩy." Hạ Bảo dấu tay nhỏ ở sau lưng không cho Kiến Vũ chạm.

Vương Thanh thấy có ý tứ, nhéo nhéo chóp mũi của con: "Ba ba tẩy cho ngươi?"

Hạ Bảo nặng nề mà gật đầu: "Ân, ba ba tẩy tẩy."

Kiến Vũ tâm tình lúc này không thể dùng hai chữ "bi thương" để hình dung. Nếu như có thể nói ra, hắn thật muốn ngồi xổm ở góc nhà cho chó cắn, thực là khi dễ người. Hắn nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta đây giúp ngươi xăn tay áo, rồi để cho ba ba giúp ngươi tẩy?"

Hạ Bảo không hiểu lắm, giương mắt nhìn Kiến Vũ.

Kiến Vũ chỉ chỉ tay áo hắn nói: "Mama giúp Hạ Bảo xắn ống tay áo, sau đó để baba giúp Hạ Bảo tẩy được không?"

Hạ Bảo nghĩ một lúc, giống như hiểu nói "hảo" một tiếng.

Kiến Vũ trong lòng tức chết đi được, bất quá không thể phát hỏa với con, hắn chỉ có thể rất không cẩn thận, rất không cố ý lúc xoay người liền cho Vương Thanh một cước, giả vờ rất áy náy nói: "Xin lỗi, ta không phải cố ý."

Vương Thanh hít sâu, sau đó ưu nhã cười: "Không quan hệ, ta biết là ngươi cố tình là tốt rồi."

Hạ Bảo được ba ba ôm vào trong lòng giúp rửa tay, hoàn toàn không biết hai vị song thân đang ngầm đấu đá nhau.

Rửa xong rồi lau khô, ba người trở về phòng ăn. Kiến Vũ ôm Hạ Bảo đi trước, Vương Thanh ở trong toilet tiếp điện thoại. Mà Vương Thanh lại một mặt không muốn cho Kiến Vũ biết.

Kiến Vũ trở lại phòng đã thấy có hai món cùng một bát cháo, có thể thấy được tốc độ cực nhanh.

Không bao lâu sau Vương Thanh cũng trở lại, hắn vào cửa được một lúc liền có tiếng gõ cửa. Bọn họ đều tưởng là phục vụ, không hề nghĩ ngợi liền mở cửa. Nhưng không phải phục vụ mà là mấy cô gái.

"Vương tổng, ta cùng bạn học đi ăn, thế nhưng không còn chỗ, đi tìm chỗ khác cũng mất thời gian, chúng ta có thể ngồi chung được không? Chúng ta tự trả." Trong đó một người nói.

Kiến Vũ hiếu kỳ nhìn một chút, Hạ Bảo ăn một chút cũng nhìn sang.

Vương Thanh liếc mắt nhận ra kia là em gái Kim Gia Hưng, người khiến hắn suýt chút nữa mất Kiến Vũ. Hắn cười nhìn mấy cô gái trẻ, khép cửa lại: "Xin hỏi ngươi là vị nào?"

Kim Hạ Như khuôn mặt biến sắc. Phía sau có một vài người bạn, nàng cũng chỉ mang hy vọng được nói chuyện một chút, dù sao lúc nàng tới cũng chỉ thấy một mình Vương Thanh bước vào phòng, người này như thế nào không nể tình.

"Ách... Ta là em gái Kim Gia Hưng nha." Ngại mất mặt mũi, Hạ Như cười trừ một chút.

Kết quả, Vương Thanh "Nga" liễu một tiếng mở ra một khoảng trống, để các nàng thấy người ở bên trong, sau đó nói: "Con ta phi thường sợ người lạ, không thích cũng người lạ ăn. Xin lỗi."

Một đám con gái sắc mặt không được tốt rời đi, nhất là Hạ Như.

Vương Thanh đóng cửa lại, nhìn Kiến Vũ đang bình thản ăn.

"Ngươi dường như có địch ý với các nàng?" Kiến Vũ đút cháo cho con hỏi.

"Này ngươi cũng nhìn ra?"

"Người mù mới không nhìn ra."

"Người vừa nói kia là em gái của một kỹ thuật viên trong công ty.  Năm ngoái hại ta gây mâu thuẫn với ngươi trong game. Thực sự là càng nhìn càng không vừa mắt."

"Nàng như thế nào biết ta là nam?"

"Ta ban đầu cũng không rõ, sau lại nghe anh nàng nói chỉ là chiêu đổ dầu vào lửa. Lúc đó ai cũng không biết ngươi là nam, thế nhưng ngươi lại thẳng thắn nói ra."

"A, ta đây chẳng phải là nên cảm tạ nàng?"

"Vì sao?"

"Ta sợ ngươi biết ta lừa ngươi, nếu không có nàng, chúng ta nhất định không cùng một chỗ."

"Ngươi nói như vậy  sai rồi. Nếu như thật sự có duyên, vô luận ra sao cũng ở cùng một chỗ." Vương Thanh lắc lắc ngón trỏ xấu xa cười: "Nguyên lai phu nhân nghĩ muốn cùng ta một chỗ, thực sự là vi phu chi hạnh (may mắn) a."

Kiến Vũ cúi đầu ăn, không hề hé răng. Hắn vừa này nói không nghĩ kỹ== lúc này nên hảo hảo nghĩ lại.

Thức ăn được mang thêm, Vương Thanh yên lặng gắp cho Kiến Vũ, bởi vì hắn luôn chiếu cố con nên không kịp ăn.

Trong phòng chỉ còn nghe được tiếng nhai nuốt của Hạ Bảo cùng với tiếng gắp thức ăn.

Vương Thanh nhìn Kiến Vũ cười cười nói: "Ta nghĩ ta vừa nói sai, hẳn nên nói là lão bà của ta sợ người lạ, điều không phải con ta sợ người lạ. Hạ Bảo so với ngươi sinh động hơn."

"Ân... Hoàn hảo, kỳ thực ta bình thường cũng không phải ít nói, bất quá uy hắn ăn thì thói quen không nói."

"Vì sao?"

"Khi còn bé đều là uống sữa, uống uống rồi ngủ, ta nếu như nói hắn sẽ không ngủ. Vì vậy tốt nhất là không nói, hiện tại thói quen cho hắn ăn sẽ không nói. Hơn nữa nói dễ khiến hắn phân tâm, như vậy hắn cũng ăn không ngon."

"Thì ra là thế. Được rồi, ngươi ở tiểu khu Sky?"

"Đúng vậy, ngươi thế nào biết?"

"Ở đó gặp qua ngươi vài lần, nãi nãi ta ở gần đó, ta cũng hay qua đó. Lần trước ngươi không phải gặp nãi nãi ta ở đó sao?"

"Nga, đúng rồi."

"Xem ra ta phải đem bán nơi ta đang ở đi, sau đó sang ở bên nhà nãi nãi."

"Vì sao?"

"Nơi ta ở cách ngươi quá xa, gặp nhau sẽ không tiện."

"..."

Vương Thanh tính toán đem bán nơi ở hiện tại đi, sau đó mua một phòng cạnh nhà Kiến Vũ,  có lẽ nên nói chuyện thẳng thắn với nãi nãi.

Kiến Vũ cho con ăn cũng thỉnh thoảng ăn một chút, đến khi thấy no rồi mới nói: "Vương Thanh, ngươi thực sự thích ta?" Hắn nghĩ mói việc xảy ra hơi bất ngờ, giống như mộng đẹp biến thành hiện thực, ngược lại thấy không đúng.

Vương Thanh nghe vậy dừng một chút, nói: "Khụ, ta lớn như vậy lần đầu tiên viết thư tình." Đến chuyện vĩ đại của tuổi trẻ hắn cũng làm, đương nhiên là thật rồi.

Kiến Vũ nghe đáp án không nói gì.

Vương Thanh buông đũa, trịnh trọng nói với người đối diện: "Kiến Vũ, ngươi có thể nghĩ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, kỳ thực chúng ta tuy rằng gặp nhau mới vài lần, nhưng thời gian quen biết đã một năm, ngươi không nên nghĩ nhiều quá, có thể cùng nhau chơi lâu như vậy chắc chắn phải có tâm tư? Thuận theo tự nhiên là tốt rồi, cứ sinh hoạt như thế này, chỉ cần hai ta cùng nhau nỗ lực, đều mong muốn chuyện tốt đẹp là được. Quan trọng nhất là có tâm."

Kiến Vũ đáp khẽ, cúi đầu uống trà.

"Được rồi, ngươi biết nấu ăn chứ?"

"Cũng khá."

"Ngày 10 này sinh nhật ta, ta muốn ăn đồ người làm."

"..." Khuôn mặt thành thực, "Ngươi thích ăn cái gì?"

"Ăn thịt."

"Ngươi thực sự rất thẳng thắn."

"Yên tâm, ngươi rất nhanh sẽ phát hiện ta ở rất nhiều phương diện đều thẳng thắn."

"..."