Lưới Tình

Chương 21: Gặp lại



Kiến Vũ không lái xe, mà gọi taxi đến Vương.co. Có câu nói rằng, tiền bạc không nên quá tiết kiệm. Hắn dù sao cũng có ý thức phòng thân. Tuy nói tin tưởng Vương Thanh, nhưng trên Internet là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác, huống hồ hắn còn mang theo Hạ Bảo.

Vương.co trước đây hắn từng đi qua vài lần, nhưng chưa bao giờ đi vào bên trong.

Quả nhiên không vào nên không chú ý, ở ngoài cửa có bộ phận bảo an. Xem ra hắn muốn đi vào cũng khó khăn. Quả nhiên, vừa đến của chính thì bị ngăn cản.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài là..." Tới nơi này làm cái gì?!

"Nga, ta tới nơi này tìm một bằng hữu." Kiến Vũ không có biện pháp, chỉ có thể nói như vậy. Hắn dù sao không thể ôm con nói là muốn gặp người nhà a?!

"Có thể nói tên vị đó?"

"Vương Thanh." Đây là điều duy nhất hắn có thể nói ra, hắn cũng không thể nói tìm đệ đệ của Vương Thanh? Hắn cũng không biết đệ đệ Gm kia làm cái gì.

"Vậy thỉnh ngài đăng kí." Nhân viên bảo an liếc mắt nhìn Kiến Vũ, sau đó lễ độ mà đem bản đăng ký cho hắn.

Kiến Vũ để lại danh tính, trong lòng nói bảo an đại ca ngươi hẳn sẽ không phải là Vương Thanh đi, hẳn là sẽ không phát hiện ta đi.

Kỳ thực Kiến Vũ muốn nói là nhưng người bảo an không nhất thiết phải nhớ, dù sao cũng phải làm việc rất nhiều. Hơn nữa thường xuyên gặp người lạ, bọn họ cũng không có khả năng hướng hắn giới thiệu, cơ bản là trưng ra một khuôn mặt giả tạo. Bất quá Vương Thanh làm việc ở đây chắc chắn có người biết hắn.

Vương.co có tổng cộng 19 tầng, theo bảo an nói nơi này thuộc tập đoàn Vương.co, mới thành lập khoảng 2 năm.

Kiến Vũ đứng ở trong đại sảnh, đột nhiên nghĩ có chút mạc danh kỳ diệu, thế nào lại đến nơi này...

"Mama, đi đi." Thanh âm non nớt của Hạ Bảo truyền tới, ngón tay nho nhỏ mềm mại chỉ vào đại sảnh trải thảm.

Hắn chỉ Kiến Vũ mới để ý, nguyên lai là vũ khí của trò chơi Tiên Tích được bày trên mặt thảm ở đại sảnh."Hảo, đi một chút." Kiến Vũ đem con đến mặt thảm trên đại sảnh.

Phục vụ bàn thấy hai người cảm giác thật kỳ lạ. Ánh mắt thực đẹp, nhưng lại ăn mặc đồ cha con. Tiểu bảo bảo quần áo có vẻ hơi lớn, thế nhưng thoạt nhìn lại càng đẹp.

Vị phụ huynh này cũng có ý tứ, cư nhiên cấp cho con kiểu tóc giống như tiểu bối. (=""= không hỉu lắm, thấy Qt dịch tiểu bối là con sò nhỏ =""=)

Phục vụ bàn ở Vương thị sẽ không tìm hỏi khách nhân đến đây làm gì, chỉ cần tới nhân không chủ động tìm nàng hỏi chuyện, các nàng coi như không biết, bởi vì người tới nơi này đại đa số đều là chờ bằng hữu, có lẽ tặng đồ và vân vân.

Quả thật, Kiến Vũ không thuộc về những...  loại này, thế nhưng cũng không ai biết được.

Hạ Bảo bước trên thảm dày, còn cần người đỡ hắn đi. Ngã sấp xuống cũng không thấy đau, hai tay nhỏ bé chống đỡ, sau đó chậm rãi đứng lên, lại đi.

Bốn người phục vụ nhìn đứa nhỏ thỉnh thoảng cười, vẫy tay chào hỏi.

Hạ Bảo vui vẻ, cấp bốn mỹ nữ a di một cái hôn gió, các nàng đem đồ ăn vặt trong túi ra cho hắn ăn.

Tiểu tử kia cứ thế quyến rũ mọi người. nhưng người đang xem nhân vật game ở gần đấy cũng nhìn hắn, một hồi hỏi hắn tên gì, một hồi lại hỏi hắn bao nhiêu tuổi, khiến cho hắn có chút mơ hồ.

Kiến Vũ không thể không nói, nhân viên làm việc ở tập đoàn Vương.co nhìn chung tuổi rất trẻ, tầm tuổi hắn, thậm chí có người còn nhỏ tuổi hơn.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, bọn họ nhân lúc chờ cơm trưa đến liền vây quanh đứa nhỏ.

Hạ Bảo bỗng chốc thành tiêu điểm, khiến cho Kiến Vũ muốn ôm hắn đi thật không có ý tứ.

Mọi người vây thành một vòng lớn,  nhìn đứa nhỏ đi đi đi lại bên trong cười khanh khách vui sướng. Ngã rồi lại đứng dậy, nhìn rất có ý tứ.

Hạ Bảo cảm giác bị nhốt trong một không gian toàn người, không vui, liền đi ra bên ngoài. Một đám người nhìn thấy thế tránh đường cho hắn đi.

Hạ Bảo vỗ vỗ tay nhỏ bé đi ra bên ngoài. Lúc này, tháng máy mở, bên trong đi tới một người. Một người cao hơn một mét chín, mặc áo sơmi trắng, khoác áo tây trang màu lam sậm.

Hạ Bảo ngẩng đầu nhìn người vừa đi đến. Lúc này đám người kia cũng đi lại chỗ Hạ Bảo, chào Tổng tài của họ.

Có người cười nói: "Vương tổng, ngài quả nhiên so với chúng ta rất có mị lực a."

Từ trong tháng máy Vương Thanh bước ra. Hắn từ bên trong đi ra liền thấy đám nhân viên vây quanh một chỗ, vừa muốn sang xem lại thấy "cái gì" nhỏ bé hướng hắn đi tới.

Vương Thanh nhìn đứa nhỏ cười cười nói: "Này là không cần thiết." Nói xong hắn ngồi xổm xuống vươn hai tay.

Nếu như là ngày trước, hắn sẽ không làm như vậy. Cùng hắn không có quan hệ thân nhân mà thân thiết khiến hắn cảm thấy không thích. Bất quá mấy ngày nay nói như thế nào nhỉ, có lẽ là bởi vì biết Kiến Vũ và Hạ Bảo, hắn nhịn không được hài lòng, tâm tình luôn rất tốt.

Hạ Bảo được Vương Thanh ôm lên. Vương Thanh cười nhìn vào đám người, mà lúc này, Kiến Vũ đã cứng lại rồi...

T-T tại sao có thể như vậy...

"Vương tổng, đây là con trai ngài a?" Có người hiếu kỳ hỏi. Ôm lên như vậy mới nhận ra, hai người siêu cấp giống nhau a, giống đến mười phần.

"Thực, quả thực giống như từ một khuôn khắc ra vậy."

"A ~ các ngươi đều sai..." Sai rồi...

Vương Thanh rất muốn nói các ngươi đều đã đoán sai, thế nhưng hắn còn chưa nói xong, đứa nhỏ trong lòng hắn thanh âm non nớt  "Ba ba"...

"Ba ba ~" Hạ Bảo sợ không ai nghe thấy nói lại.

Toàn bộ phòng khách nhất thời an tĩnh.

Kiến Vũ: //(ㄒoㄒ)// biết thế không mang theo!

Kiến Vũ xấu hổ đến trước mặt Vương Thanh,  trong lòng có hai điều băn khoăn. Thứ nhất muốn trở về bóp chết Thẩm Lương, thứ hai muốn hỏi Vương Thanh một chút: xin hỏi Vương tiên sinh ta có thể ở chỗ này khóc lớn được không? T-T

"Phùng tiên sinh, của ngươi?" Vương Thanh nhìn thân tử trang bật thốt lên vấn.

"Ách... Ân ~ không có ý tứ, đứa nhỏ không hiểu chuyện." Kiến Vũ vươn tay, để Hạ Bảo trở về trong lòng hắn.

Ngoài ý muốn xảy ra...

Hạ Bảo quay đầu, đầu nhỏ chôn ở trong lòng Vương Thanh, tay nhỏ bé ra sức nắm lấy tây trang của hắn, nói cái gì cũng không chịu xuống.

"Hạ Bảo, nghe lời." Kiến Vũ vỗ vỗ lưng Hạ Bảo.

"Hắn tên Hạ Bảo?" Vương Thanh thanh âm rất lớn, hắn có cảm giác như sét đánh bên tai.

"Cái này... Ân, thật không có ý tứ." Gọi Hạ Bảo thì làm sao?!

"Ngươi..." Vương Thanh kích động thiếu chút nữa nói ra điều ở trong lòng, thế nhưng xung quanh nhiều người như vậy, thế nên hắn nói: "Quên đi, nếu Hạ Bảo không chịu xuống vậy ta xin mời Phùng tiên sinh bữa trưa đi, cũng coi như chúng ta là bằng hữu."

"Ách... Để ta mời đi."

Vương Thanh cười: "Ta mời."

Kiến Vũ an tĩnh gật đầu, sau đó ba  người rời đi để lại một dấu hỏi lớn cho mọi người trong sảnh...

Mãi cho đến bãi đỗ xe, Hạ Bảo mới chịu rời khỏi Vương Thanh. Kiến Vũ phiền muộn nghĩ muốn đâm đầu vào đâu đó. Dựa vào cái gì người mới gặp mặt đã kêu "ba ba", hắn nuôi dưỡng mấy tháng liền lại kêu " mama" T-T

"Mama, ôm một cái ~" Hạ Bảo chỉa chỉa Kiến Vũ, muốn hắn ôm một cái.

Vương Thanh không thành thực cười một cái, tuy rằng đã cố nhịn, thế nhưng Kiến Vũ thấy được. Hắn tiếp nhận con rồi lén trừng một cái, kết quả đổi lấy một câu của Vương Thanh: "Vụng trộm trừng ta xuất môn sẽ không có xe nga~."

Kiến Vũ tức, thẳng thắn cười nói: "Thế nào ngươi nói giống chị ngươi như vậy. Nàng nói ta thầm oán nàng sẽ không bắt được xe, ngươi đã nói ta vụng trộm trừng người sẽ không gọi được xe. Các ngươi tỷ đệ thông linh sao?" luôn biết trong lòng hắn nghĩ gì.

"Ân... Có thể." Vương Thanh dứt lời đóng cửa xe, quay về phía sau: "Lẽ nào phu nhân không thích?"

"!" Kiến Vũ sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"

"Không có gì."

"Uy! Nói một nửa chả khác nào đi vệ sinh không có giấy!"

"..." Vương Thanh nghe xong liền phanh gấp. Để sau đó đi vệ sinh sẽ có giấy, hắn nói lại một lần nữa: "Ta nói, lẽ nào phu nhân không thích vi phu thông linh?"

"..."

"Kiến Vũ, không nghĩ người ở ngoài lại ngốc như vậy."

"%-¥¥%¥... —... #¥#-¥-3 "

"Ta là Vương Thanh."

"Ba ba ~" Hạ Bảo non nớt kêu lên.

Vương Thanh cười lớn xoa hai má nộn nộn của Hạ Bảo: "Đúng, ta là ba ba của con."

Kiến Vũ suy sụp, như thế nào bị người ăn hiếp như vậy?

Vương Thanh hỏi Kiến Vũ: "Muốn ăn cái gì?"

"Tùy tiện đi." Hắn chưa ăn ở chỗ nào ra hồn cả.

"Hạ Bảo hiện tại cái gì cũng có thể ăn chứ?"

"Không được!" Hắn cư nhiên đã quên, quả nhiên đầu óc để đi đâu? "Đi ăn kiểu Trung Quốc đi, tốt nhất là nơi nào có cháo."

"Hảo, theo phu nhân."

Kiến Vũ khuôn mặt không chịu thua kém đỏ ửng, trong lòng nói Vương Thanh người đừng có thêm vào câu nói như vậy!

Vương Thanh chậm rãi lái xe, đang đợi đèn đỏ thì đột nhiên hỏi: "Vì sao hôm nay đã tới?"

"Ngày hôm nay khí trời tốt, vốn là nghĩ là đến xem tình hình một chút, thuận tiện cho Hạ Bảo phơi nắng." Kết quả cư nhiên..."Ngươi làm việc tại Vương.co?" T-T hắn thật đúng là ca ca của GM.

"Ân. Thế nào, vẫn nghĩ ta là người hai lòng?" Vương Thanh nhìn hắn cười.

"Xin lỗi."

"Trách không được chị ta nói con của ngươi nhìn rất giống ta, hiện tại xem ra có thể nhìn ra, con của ta đương nhiên phải giống ta."

"..." Không, xin hỏi Vương tiên sinh ngài không thể khiêm tốn một chút sao?!

"Ta nói sai sao?"

"Hạ Bảo là ta nuôi hắn, hắn vì sao giống ngươi ta cũng không biết."

"Có thể giống như chúng ta quen nhau, cũng là duyên phận đi." Dứt lời Vương Thanh thâm sâu nhìn người bên cạnh: "Phu nhân yên tâm, vi phu không có thói quen trêu hoa ghẹo nguyệt. Đương nhiên, càng không thể có phong lưu trái. (con rơi ạ =.=)"

"Ân hừ, ngày đó người kéo ta ra ngoài không có tư cách nói." Lần đầu tiên a, kết quả là dĩ nhiên lại rơi vào tay Vương Thanh. Thật không biết nên khóc hay cười.

"A, tin tưởng ta, trừ ngươi ra ở ngoài ta không cùng một nam nhân nào có quan hệ như vậy."

"..."

"Không tin?"

"Tin. Lúc đầu không tin, sau ta đi hỏi bằng hữu, hắn nói, nếu như ta bị đau một tuần, này chỉ có thể là do ngươi không có kỹ thuật tốt, nếu không phải kỹ thuật của ngươi không tốt, vậy trong tình huống này chính là người kinh nghiệm ít."

"Phu nhân, người đang đả kích ta. Kỳ thực còn có một loại khả năng."

"Ân?"

"Ngươi là lần đầu tiên."

"..."