Lười Phải Yêu Anh

Chương 57



“Chị nhìn thấy rồi chứ?” Ninh Xuyên nói với Ninh Sanđang đứng bên cạnh, “Cho dù không có chị, tất cả vẫn diễn ra như bình thường.”

“Vì đấy là con gái của ông ta thôi.” Ninh San trả lời,“Chị không ở đây, tìm cô ta thế thân cũng chẳng sao, vậy còn vợ ông ta đâu,chẳng phải vẫn không xuất hiện sao?”

Ninh Xuyên biết, chị gái mình không phải là người dễdàng tin người như vậy, “Cho dù thế nào đi chăng nữa, chị đã đồng ý với em rồi,chúng ta tới đây chỉ để xem một chút, không được gây chuyện.”

“Chị đã không tham gia buổi lễ mở màn cho phiên giaodịch rồi, em còn muốn thế nào nữa?” Ninh San nhíu nhíu mày, “Về nhà làm bà nộitrợ chắc?”

“Vậy chị muốn thế nào?” Ninh Xuyên cũng có chút nổigiận.

“Xem tình hình tiêu thụ ngày hôm nay một chút.” NinhSan khoanh tay lại, “Hơn nữa, Bối Bối vẫn còn ở bên trong mà!”

“Vậy lát nữa chị đón Bối Bối ra rồi chúng ta đi luôn.”Ninh Xuyên nói.

“Chị đã đồng ý hôm nay sẽ không vào đó gây chuyện.”Ninh San nhìn anh, nhả từng chữ, “Cho nên đừng có yêu cầu chị nhiều quá, nếukhông chị không biết mình có làm được như yêu cầu của em không đâu.”

Đổi lại là trước kia, Ninh Xuyên nhất định sẽ bị lờinày của cô ta làm cho im bặt, sau đó bị cô ta dắt mũi đi, có điều bây giờ anhkhông còn giống như trước, “Chị, sáng nay em có thể kéo chị ra khỏi đây, thìbây giờ em cũng có thể.”

“Em...” Ninh San nhìn anh, trừng mắt, phất tay bỏ đi.

Không tiến vào trong đại sảnh như Ninh Xuyên và NinhSan, còn có hai phụ nữ trung niên quấn khăn quàng kín mặt giữa tiết trời nóngbức.

“Bác của Thiên Thiên ơi, chị xem kìa... con bé ThiênThiên nó nói hay quá!” Bà Tô chỉ lộ ra hai con mắt ngấn lệ nói, “Ăn mặc vàocũng xinh đẹp quá, trước bao nhiêu người mà nói được như vậy, quá dũng cảm!”

“Đúng vậy!” Một người phụ nữ trung niên khác đáp,chính là bác cả của Tô Thiên Thiên, “Có điều em trai chị đúng là thằng khốn,không đến tìm em thật luôn!”

“Nhưng mà cho dù em có tới, cũng không để cho ông ấybiết mà!” Bà Tô cười đắc ý nói, “Tức chết ông ta!”

“Aiz aiz...” Bác cả giơ tay chọc bà Tô một cái, “Emxem cô gái đứng bên kia, có giống cái đứa đi cùng em trai chị trong hìnhkhông?”

Bà Tô quay đầu nhìn, lại thấy Ninh Xuyên, bị hù cho sợđến mức vội vàng quấn khăn che kín mặt, “Đó là nam mà!”

“Chị nói người đứng bên cạnh cơ mà...” Bác cả khoátkhoát tay, “Con gái ấy!”

Bà Tô thấy người quen, trong lòng căng thẳng, cẩn thậnliếc mắt quá, quả nhiên lúc Ninh Xuyên nghiêng người, thấy được cô gái đứng bêncạnh anh, “A!” Bà thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cô đó... đúng là cô gái tronghình mà.

“Phải không..” Bác cả ghé mặt qua, tò mò nói, “Nhưngsao cô ta tới rồi mà không lên đài, lại để Thiên Thiên lên?”

“Em đang thấy lạ là...” Bà Tô thấy cô gái kia nói vớiNinh Xuyên mấy câu, sau đó hai người cùng nhau xoay người rời đi, “Sao cô takhông chỉ đi với người đàn ông của em, mà còn đi cùng với người đàn ông của congái em?”

Hình ảnh giới thiệu về khu nhà đã kết thúc, các ký giảlại định vây quanh Tô Thiên Thiên, nhưng không ngờ cô đã rời khỏi sân khấu, MClên đài tuyên bố, “Hôm nay là ngày mở màn cho phiên giao dịch, xúc tiến hoạtđộng tiêu thụ, trong những món quà nhỏ mà mọi người nhận được ở cửa vào đều cóđánh số thứ tự, tiếp sau đây sẽ có hoạt động mở thưởng, có ba số 10 vạn đồng,năm số 5 vạn đồng, mười số 2 vạn đồng, thấp nhất là 1 vạn đồng! Bây giờ xin mờimọi người đến phòng ăn dùng bữa, một lúc nữa sẽ công bố kết quả mở thưởng, sẽđến trình tự nhận đặt mua.”

Rất rõ ràng, người mang nghi vấn không chỉ có riêng bàTô, ông Tô cũng đầy một bụng nghi vấn, có điều chờ đến khi ông ta xuống đài đitiếp các vị khách quý đến phòng riêng dùng cơm thì đã không thấy bóng dáng TôThiên Thiên đâu. Đối mặt với những câu hỏi tới tấp của các ký giả, ông Tô hếtsức trấn định trả lời, “Thực ra có một vài thứ hay cơ hội, chỉ ngắn ngủn trongnháy mắt, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, người đi rồi, hay nhà đã bán xong, hối hận cũngvô ích.”

Với sự xuất hiện bất ngờ của Tô Thiên Thiên, cùng vớinhững lời nói kinh người kia, tin tức ở buỗi lễ bắt đầu phiên giao dịch của Địasản Thiên An ngày hôm đó đã trở thành tin tức nóng hổi được giới truyền thôngđeo đuổi.

Ngày mở màn phiên giao dịch đã tiêu thụ được 60 cănbiệt thự, chiếm 80% số lượng biệt thự của đợt này, đối với những biệt thự xahoa mà nói, đó là lượng tiêu thụ kinh người, đừng nói là đám trợ lý Trương rấtvui mừng, ngay cả ông Tô cũng cảm thấy thật khó tin, sáu giờ tối khi kết thúchoạt động tiêu thụ, ông bèn tuyên bố phát tiền thưởng cho mọi người.

“Thật ra thì ông chủ, lần này tình hình tiêu thụ củakhu nhà tốt như vậy.” Trợ lý Trương thành thật nói, “Công lao chủ yếu phải làcủa Tô tiểu thư.”

“Không ngờ Tô tiểu thư lại lợi hại như vậy, lên đài cóthể ngẫu hứng nói bao nhiêu như vậy, thật cảm động!” Tiểu Vương cũng phụ họanói, “Còn nói y như thật!”

“Đúng vậy đúng vậy, lại còn gắn ghép với khu nhà nhuầnnhuyễn như vậy.” Mấy người khác cũng phụ họa theo, “Nếu như ngay cả cô con gáiưu tú như Tô tiểu thư còn không làm cho người ta hài lòng, vậy chúng ta cũng đinhảy lầu đi là vừa!”

“Khụ...” Ông Tô mất tự nhiên ho khan một tiếng,“Chuyện của nó là chuyện của nó, mọi người hôm nay cũng vất vả rồi, cuối thángsẽ có thêm tiền thưởng cho mọi người!”

“Cám ơn ông chủ!” Mọi người trăm miệng một lời nói.

“Trợ lý Trương, cậu lại đây một chút.” Ông Tô gọiriêng anh ta lại, với tình hình trong nhà của ông ta cũng chỉ có trợ lý Trươnglà biết qua, những người khác cũng giống với đám ký giả bên ngoài, chẳng biếtgì cả. Có điều ký giả coi tình huống vốn là thật thành thật, mà mấy nhân viênnày thì, tự xưng là vì nhân viên trong công ty, lại cho đó là sự phối hợp hoànmỹ giữa ông chủ và tiểu thư.

“Ông chủ...” Trợ lý Trương ứng tiếng, đi cùng ông Tôra bên ngoài phòng, “Dù người khác không biết rõ tình huống, nhưng những lờitiểu thư nói, là lời thật lòng đi.”

Ông Tô không đáp lại ngay, chỉ hỏi ngược lại, “Cô kiađâu? Tôi bảo cậu đưa cô ta xuống, sao cậu lại dẫn Tô Thiên Thiên xuống?” Hômnay ông ta đã sớm muốn hỏi, bất đắc dĩ Tô Thiên Thiên không thấy bóng dáng đâu,cô gái kia cũng không thấy, ông ta cũng chỉ có thể bắt được trợ lý Trương.

“Cái này...”Trợ lý Trương ngây người, vấn đề này mànói ra thì sẽ là một câu chuyện rất dài rất dài, anh ta biết rút gọn lại thếnào đây? Do dự một hồi, anh ta nghiêm túc siết tay, “Ông chủ, tôi cũng khôngbiết, tôi mới lên tầng đã thấy tiểu thư rồi.”

“Vậy cậu không biết hỏi nó là tình huống thế nào sao?”Ông Tô khó tin hỏi.

Trợ lý Trương nhìn xa xăm, “Thực ra thì tôi chỉ là mộttrợ lý nho nhỏ... Chuyện nhà của ông chủ, tôi sao dám nhúng tay chứ...”

...

Lúc bà Tô gọi điện cho Tô Thiên Thiên, các câu hỏi khôngthua gì ông Tô, Tô Thiên Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn ngoài việc nóitất tần tật từ đầu đến cuối lại một lần, ngẫm đến cô đã tính toán đến ba loạikhả năng, vốn còn định lựa chọn một trong ba, bây giờ thì hay rồi, chuyện hoàntoàn bại lộ, hoàn toàn là đang nhanh chóng chạy theo hướng kết quả thứ ba!

Không phải đã bảo Ninh Xuyên trông chừng chị anh tasao, sao lại thấy ở cửa trung tâm khu nhà được chứ!

“Trời ạ! Khẩu vị ba con nặng quá!” Bà Tô quả nhiên mấtbình tĩnh, “Lại tìm đến cả chị của Ninh Xuyên!”

“Chỉ là vì ba muốn kích thích mẹ thôi mà...” Tô ThiênThiên giải thích.

“Kích thích mẹ thì cũng nên tìm người ngoài chứ!” BàTô giận dữ hét lên, “Thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà!”

“Khụ...” Tô Thiên Thiên thành thật nói, “Nhưng mà bacon thấy người quen thì dễ trả giá hơn...”

Bà Tô im lặng, “Thế cũng giống chuyện ông ấy hay làmthật! Có điều cho dù ông ta tìm ai cũng chẳng liên quan gì đến mẹ hết, mẹ tuyệtđối sẽ không nhượng bộ!”

Vừa muốn trấn an mẹ cô đừng kích động, đừng vì kíchđộng mà không giúp Ninh Xuyên, cho nên không thể nói ra mục đích của Ninh Sanđược, lại vừa muốn mẹ cô có thể nhượng bộ, tránh để cho ông Tô và Ninh San dâydưa lâu ngày lại khó tránh khỏi sai lầm. Nhưng mâu thuẩn của hai người này saomà khó hòa giải vậy...

Cuối cùng bà Tô không nhịn được hỏi, “Đến thành phố N,con không tìm mẹ với bác, con đang ở đâu hả?”

Tô Thiên Thiên nheo mắt, nhìn Ninh Xuyên đang ngồitrong phòng cô ngẫm nghĩ gì đó, cùng với Bối Bối trong ngực anh, nhìn qua, mâuthuẫn cùng vấn đề là thứ này nối tiếp thứ kia, vĩnh viễn không giới hạn.

Lúc tối Ninh San đã quay lại dãy nhà trung tâm, TôThiên Thiên và Ninh Xuyên đều biết, chị ta nói dù muốn đi cũng phải thu dọn đồđạc của mình một chút. Bối Bối đã được Tô Thiên Thiên ôm về từ trưa, nhưng đồcủa chị ta thì chưa thu dọn.

Qua chuyện buổi trưa, Tô Thiên Thiên cũng đã nghĩthông, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, không phải cưỡng cầu mà có thể thayđổi được, thay vì dùng suy nghĩ của mình áp đặt bắt người khác phải chấp nhận,chẳng bằng dùng thực tế để chứng minh là mình đúng, như vậy mới càng có hiệuquả.

Chị Ninh San nếu như quả thực sẽ phát sinh chuyện gìđó với ba cô, cho dù cô có ngăn cản cách nào cũng không được, nếu như không cógì, tất cả như dự đoán của bọn họ, ba cô chẳng qua chỉ đang lợi dụng chị ta,như vậy cứ để cho chị ta tự tỉnh ngộ ra mới càng hiệu quả.

“Muốn cố gắng thay đổi tất cả, chỉ có thay đổi bảnthân mới có thể thay đổi được người khác.” Tô Thiên Thiên nói với Ninh Xuyênsuy nghĩ của mình, “Chứng minh bản thân, so với thuyết phục người khác, vĩnhviễn hữu dụng hơn.”

Ninh Xuyên nghe vậy, liên tưởng đến những gì cô nóitrưa hôm nay, không nhịn được cảm thán một câu, “Có lẽ em vẫn chưa thể thừanhận anh một lần nữa, nhưng e là anh đã thừa nhận em lại từ đầu.”

Hoặc là đạo lý này anh và Tô Thiên Thiên đã hiểu raquá trễ, nếu như sớm hơn một chút, thì cô đã không buông tha bản thân như vậy,anh cũng sẽ không buông tha cô, có điều mất bò mới lo làm chuồng, cũng tốt hơnso với không làm.

“Cho nên ấy, chuyện ba mẹ tôi, để bọn họ tự mình xửlý...” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Hai mươi mấy năm cũng qua được, nên thế nào thìlàm như thế đi, đến cùng là phải làm sao, tôi cũng đã hết sức rồi, cho dù đưachị anh đi, nếu như ba tôi vẫn khăng khăng muốn tìm một người phụ nữ kích thíchmẹ tôi, không phải là chị anh thì cũng sẽ có người khác.”

“Nhưng mà anh vẫn cảm thấy...” Ninh Xuyên không biếtmình nên nói thế nào, “Cảm thấy là bản thân anh làm chưa đủ tốt, giống như emnói, anh còn chưa thể chứng minh cho chị ấy thấy, giờ anh đã có thể cho chị ấymột cuộc sống đầy đủ, để bù đắp những chuyện trong quá khứ.”

“Anh đã làm đủ rồi.” Tô Thiên Thiên nói, “Có lẽ trướcđó anh vẫn còn do dự, có điều giờ anh đã nói rõ tất cả, đem tất cả những gìmình muốn nói, muốn sửa, có thể nói đều nói ra hết rồi, huống chi anh cũng đangcố gắng lật lại bản án của ba mình ở đây, chị ấy không hiểu là vấn đề của chịấy, có lẽ chỉ có khi nào vấp ngã, chị ấy mới hiểu được, mình đã sai.”

“Hôm nay em cũng đã đem tất cả những gì mình muốn nói,muốn sửa, có thể nói, đều nói ra rõ ràng rồi.” Ninh Xuyên nhớ lại những lời lúcban trưa của cô, không kìm được nói.

Tô Thiên Thiên có chút lúng túng gãi gãi mũi mình,chuyện buổi trưa, bây giờ cô nghĩ lại vẫn còn cảm thấy mình đúng là ấm đầu rồiđây này! “Tôi đứng trên đó ăn mặc kiểu đó, hình như hơi giống đứa ngốc đúngkhông?”

Ninh Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Một thiên kim tiểuthư chân chính, không phải là nhờ có quần áo, cũng không phải nhờ có trang sức,mà là có tôn nghiêm của một thiên kim tiểu thư.”

Tô Thiên Thiên nghe vậy, mặt bỗng đỏ cả lên, “Đó cũngchỉ là trong nháy mắt, bây giờ lại biến trở về rồi...”

“Xem ra anh cũng phải cố gắng mới được!” Ninh Xuyênnói xong hít sâu một hơi, đứng dậy, “Có thể làm phiền em trông Bối Bối một thờigian giúp anh được không?”

“Anh muốn đi đâu?” Tô Thiên Thiên hỏi.

“Đi thử coi một chút, xem có thể dựa vào sự chịu đựnglấy được sự giúp đỡ của một người không.” Ninh Xuyên nói.

Tô Thiên Thiên mơ hồ đoán được có thể là việc liênquan đến vụ án của ba Ninh Xuyên, nghe chồng bác cả nói, bây giờ đấu mối đứt ởmột chỗ, rõ ràng đang ở trước mắt, lại không nắm bắt được, “Tôi đi cùng anhđược không?”

“Sao?” Ninh Xuyên sửng sốt một chút.

“Lúc trưa hôm nay...” Tô Thiên Thiên giải thích,“Không phải anh cũng đến chỗ tôi xem náo nhiệt sao, buổi tối tôi cũng muốn đinhìn ngó một chút.”

...

Đến cửa nhà Lưu Minh, Tô Thiên Thiên mới biết, thì rachuyện này căn bản chẳng kích thích hay thú vị như cô tưởng. Bọn họ cứ đứng bênngoài ngôi nhà này, chờ cơ hội, xem vợ chồng Lưu Minh có ra khỏi nhà hay không.

“Không có gì náo nhiệt mà xem đúng không.” Ninh Xuyênnhún vai. “Sẽ phải chờ lâu đấy, hay là em đưa Bối Bối qua chỗ khác tản bộ đi.”

Bây giờ là mùa hè, đến tối, đứng bên cạnh bồn hoa, đơngiản chính là để cho muỗi ăn, Tô Thiên Thiên không những phải tự mình dậm chân,còn phải dùng tay giúp Bối Bối xua muỗi.

“Thế nếu bọn họ không ra khỏi cửa thì sao?” Cô vừa gãingứa vừa hỏi.

“Vậy thì mai lại tới.” Ninh Xuyên nói, “Kiểu gì cũngchờ được cơ hội.”

“Vậy ba mẹ cậu ta đi rồi, anh gọi cậu ta có trả lờianh không?” Tô Thiên Thiên lại đập rụng một con muỗi đang dính trên mông BốiBối.

Ninh Xuyên lắc đầu một cái, “Tạm thời vẫn chưa đáp lạianh...”

“...” Tô Thiên Thiên nhìn anh, “Vậy anh ngày nào cũngtới như vậy, đến bao giờ mới có hiệu quả chứ?”

“Thật ra thì anh cũng không biết...” Nói thật, trong lòngNinh Xuyên thực sự không nắm chắc, có điều trước mắt, trừ Lưu Minh ra, thực sựkhông có nhân chứng nào khác, “Giống như em nói, không có kết quả cũng phải thửmột lần, bấy giờ có không được cũng không thấy hối tiếc.”

Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, nhìn ánh trăng trongđêm tối chiếu lên mặt anh một tầng sáng màu trắng bạc, khiến cho vẻ mặt kiênđịnh của anh trở nên rõ ràng, ánh mắt giống như bị dẫn dụ không sao dời đi nổi,Ninh Xuyên nghiêng mặt nhìn qua, ánh mắt giao nhau. Tô Thiên Thiên lập tức nhúnchân, quay đầu qua chỗ khác, “Làm gì thế... lời tôi nói cũng đâu phải chân lý,không có kết quả lại lãng phí thời gian cũng đừng đổ lên đầu tôi đấy, tôi, tôicũng không muốn dây vào phiền phức...”

“Tự bản thân anh vốn cũng nghĩ như vậy.” Ninh Xuyênnói, nhếch miệng, “Em căng thẳng như vậy làm gì...”

“Tôi là lười phải dây vào phiền toái.” Tô Thiên Thiênxuất chiêu trốn tránh tất giết, “Nên nhớ là, tôi bây giờ đã đủ lắm chuyện rồi,ai biết anh mà thất bại, đầu óc bị kích thích lại đến bắt tôi phụ trách hay không!”

“Em đúng là nghĩ nhiều quá.” Ninh Xuyên chép miệng,“Không phải em vẫn lười phải nghĩ những chuyện kiểu này sao?”

“Tôi...” Chẳng lẽ cô phải nói là, bởi vì chuyện cóliên quan đến anh ta, nên cô mới nghĩ lung tung nhiều như vậy sao? “Giải thíchbây giờ là vì sự thanh tịnh lâu dài sau này, hai cái hại phải chọn lấy cái nhẹhơn, ý tưởng ngắn có thể giải quyết được vấn đề lớn, đây chính là trí khôn củangười lười...”

Đang nghe cô thao thao bất tuyệt, đột nhiên chiếc cửaphòng trộm kêu lên xạch một tiếng, Ninh Xuyên vội vàng vươn tay kéo cô lại,trốn sau góc tường, thì ra là vợ chồng Lưu Minh đi ra ngoài tản bộ.

Chờ bọn họ đi xa, Ninh Xuyên mới thở hắt ra một hơi,“Nguy hiểm quá!”

“Lạ nhất là Bối Bối vậy mà chẳng kêu ca gì nha!” TôThiên Thiên không nhịn được nói.

Ai ngờ Bối Bối trong ngực đột nhiên cười đắc ý, “Đầugỗ, con thắng! Đậu Đậu và Quả táo nói chuyện rồi!”

“...” Nhất thời cả Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đềusửng sốt, sau đó cùng phá lên cười, thì ra là cậu nhóc này thấy hai người bọnhọ đột nhiên không nói gì, cho là đang chơi trò 1 2 3 Đầu gỗ!

“Lưu Minh đi rồi, anh đi gõ cửa.” Ninh Xuyên cười xongbèn nói.

“Vậy tôi cũng qua xem một chút!” Tô Thiên Thiên đi quatheo, Bối Bối trong lòng còn sung sướng cười khanh khách.

Ninh Xuyên giơ tay, gõ lên cửa kính, gọi giống nhưnhững lần trước, “Lưu Giang, cậu có ở nhà không? Tôi là Ninh Xuyên, hôm nay lạitới quấy rầy cậu...”

Cửa sổ vẫn lặng thinh, anh lại gõ lần nữa, vẫn khôngcó động tĩnh gì.

Tô Thiên Thiên không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng nói,“Người như thế sẽ giúp anh sao?”

“Vậy cũng chẳng còn cách nào, ai bảo anh đang cầnngười ta.” Ninh Xuyên nói.

Tô Thiên Thiên không nhịn được châm chọc nói, “Trướckia lúc tự ti, ba tôi tìm người đánh anh, sao anh chẳng giải thích gì đã chạyđến trước mặt tôi vênh mặt đi thẳng, giờ tự tin rồi, lại có thể ăn nói khép népcầu người ta.”

Biết trong lòng cô vẫn còn vướng mắc chuyện này, NinhXuyên giải thích, “Thì ra thì hồi đó chính là vì tự ti, mới phát giác ra mìnhkhông thể thay đổi được gì nên như vậy, giờ cảm thấy phải tin tưởng chính mình,nhận ra chỉ cần bắt tay làm, thì nhất định sẽ có kết quả.”

Nghe anh nghiêm túc giải thích như vậy, Tô Thiên Thiênlại cảm thấy mình không nên hỏi đến vấn đề này, “Không phải tôi đặc biệt hỏichuyện này đâu, cũng không phải tôi vẫn nghĩ mãi về vấn đề đó đâu, chẳng qua làđột nhiên gặp vậy thì nói thôi...” Rõ ràng nói rồi lại muốn phủ nhận, cô lạicảm thấy dạo này bản thân hình như có chút tâm lý vặn vẹo.

Ninh Xuyên đang muốn tiếp lời cô, đột nhiên Bối Bốitrong lòng cô lại vươn tay, học cậu mình, gõ gõ lên cửa sổ, miệng đầy hơi sữanói, “Tương bò*... bạn ở đấy à? Tớ là Bối Bối, hôm nay tớ đến chơi với bạnđây...”

* Tương bò = Ngưu Tương, đọc lên hơigiống Lưu Giang

“Ôi!” Ninh Xuyên kêu ra tiếng, vội vàng túm cánh taynhỏ xinh của cậu nhóc lại, Tô Thiên Thiên cũng vội vàng lùi lại phía sau mấybước, “Bố Bối, sao con không nghe lời thế!”

Nhưng Bối Bối lại cảm thấy đây nhất định là trò chơimới gì đó, vậy nên cứ cố gắng vươn tay gõ lên cửa, dù tay với không tới, nhưngmiệng cũng không ngừng kêu,”Tương bò! Tớ là Bối Bối.. Tớ tới rồi! Mở cửa! Mởcửa! Vừng ơi mở ra!”

“Bối Bối, đừng kêu nữa!” Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiênluống cuống tay chân nói, những cái khác không nói, cậu nhóc này mà cất giọnglên gọi, đêm hôm khuya khoắt, có khi cửa sổ nhà khác cũng bị cậu bé kêu cho mởra ấy chứ.

Quả nhiên, Ninh Xuyên nghe thấy tiếng cửa sổ kéo ra,nhất định làm ồn đến nhà người khác rồi, anh vội vàng quay người lại, chợt ngâyngẩn cả người, người mở cửa sổ, là Lưu Giang.

“Lưu Giang?” Ninh Xuyên sửng sốt, nghĩ là mình mangtheo trẻ con tới la hét ầm ĩ, trông vừa tùy tiện mà lại thất lễ, vội vàng xinlỗi, “Ngại quá, cháu ngoại tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện...”

Cậu trai có khuôn mặt tái nhợt, nhìn đứa bé bị ngườita che miệng lại rồi mà vẫn còn cười khanh khách, đột nhiên mở miệng, khôngphải là lời mắng mỏ tức giận như lần trước, mà là giọng nói rất ôn hòa, ngay cảcặp mắt đen nhánh kia dường như cũng lấp lánh ánh sáng, “Cậu bé tên là BốiBối?”

Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đều sửng sốt, có điều xemra, Lưu Giang hình như rất có thiện cảm với Bối Bối? Tô Thiên Thiên bước lêntrước mấy bước, ôm chặt Bối Bối đứng dưới cửa sổ, trong lòng cô có chút căngthẳng, theo như lời Ninh Xuyên, thiếu niên này đã từng chịu cú shock rất nặngnề, không biết có hành vi quá khích gì không nữa.

Nhưng mà Bối Bối ngây thơ lại không căng thẳng nhưvậy, lại bật cười khanh khách lên, “Con lại thắng, con gõ cửa! Cửa mở luôn!”

Một Lưu Giang trầm mặc mà âm u, cùng với một Bối Bốivui vẻ không ngớt, giống như hai mặt hoàn toàn đối lập. Ninh Xuyên cũng cảmthấy không khí có chút căng thẳng, không biết nên mở miệng ra sao, “Chuyệnnày.... hôm nay có chút việc, nên mới mang thằng bé theo...” Lời của anh cònchưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì Lưu Giang vậy mà lại vươn tay về phíagương mặt Bối Bối, Tô Thiên Thiên rõ ràng cả kinh, nhấc chân định lùi về phíasau, nhưng Bối Bối lại tự ngả người về phía trước, ghé qua, để cho đầu ngón taycủa Lưu Giang chạm lên mặt cậu bé.

Trong nháy mắt chạm phải, tay của Lưu Giang cũng cảkinh, giống như đã chạm vào một thứ bảo vật không chân thực gì đó vậy, cậu tamở miệng, “Cậu bé nhìn qua rất vui vẻ...”

“Trẻ con, đều rất hoạt bát...” Tô Thiên Thiên cảm thấygiọng nói của mình có chút run rẩy, buổi tối, đêm đen, một cánh tay tái nhợtvươn ra từ trong cửa sổ, chạm vào tiểu thiên sư thuần khiết vô ngần, sao mànnày nhìn giống phim kinh dị vậy!

“Trẻ con, thật là tốt...” Khóe miệng Lưu Giang độtnhiên nhướn lên, giống như đang kéo ra một nụ cười đã xa lạ từ lâu khiến nóthoạt nhìn có chút không được tự nhiên, “Dường như có vô hạn hy vọng vậy...”

Liên tưởng đến những chuyện mình đã thấy trước kia,Ninh Xuyên nghĩ, có lẽ Lưu Giang rất thích ngắm nhìn những đứa trẻ hiếu độngvui vẻ kia, giống như có thể gửi gắm suy nghĩ của cậu ta vào đó, nhưng mấy đứatrẻ hơi lớn lại coi cậu ta là trò cười để đùa giỡn, mới khiến cho cậu ta càngngày càng tự khép kín.

“Cậu cũng có hy vọng mà...” Tô Thiên Thiên nói, “Nhìncậu cũng không lớn...” Đối mặt với sự ca ngợi của phần tử nguy hiểm, phải nhanhchóng ca ngợi lại, nếu không người ta sẽ cho rằng bạn rất tự đại, kích thíchđến họ.

“Tôi...” Mặt của Lưu Giang chợt biến sắc, cặp mắt cũngtrở nên ảm đạm, “Tôi là một kẻ không có tương lai.”

“Tương lai hay không tương lai...” Nhìn dáng vẻ nàycủa cậu ta, Tô Thiên Thiên cảm thấy hình như cũng không đáng sợ đến thế, thử dòxét nói, “Kỳ thực là phải xem cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi có thể nghĩ thế nào được chứ...” Dường như nhìnthấy Bối Bối đã khiến cậu ta rất xúc động, “Chỉ trong một đên, không còn gì cả,có lẽ tương lai, tiền bạc, lý tưởng đều là vật ngoài thân, nhưng một kẻ ngay cảđứng cũng không nổi thì còn có thể có được gì?”

Tô Thiên Thiên muốn nêu ra một vài ví dụ thân tàn màchí không tàn, nhưng cẩn thận suy ngẫm, mấy ví dụ đã nghe phát nhàm này chẳnglẽ không có ai nói cho cậu ta sao, có lẽ Lưu Giang còn kể được nhiều hơn cô ấychứ! Huống chi những người như vậy quá mức vĩ đại, nghe quá xa rời cuộc sống,hơn nữa người chưa từng trải qua cảnh một đêm đã trời đất đảo lộn, sợ rằng nóira cũng chỉ như đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hoàn toàn không có thànhý.

“Chỉ trong một đêm không còn gì cả...” Ninh Xuyên độtnhiên mở miệng, “Cũng phải tiếp tục sống chứ.”

Lưu Giang giương mắt nhìn anh, ánh mắt đảo qua, dườngnhư có chút khinh thường, “Tiếp tục sống, chỉ cần còn sống là được sao...”

“Không chỉ có sống tiếp, mà còn phải cố gắng tìm lạinhững thứ mình đã đánh mất.” Ninh Xuyên nghiêm túc nói.

“Mất đi rồi còn có thể tìm lại được sao?!” Lưu Giangcao giọng, tựa như có chút kích động, hai tay đặt trên xe lăn cũng siết chặt,hai mắt trợn to, “Anh nói đi, chân của tôi đã gãy rồi, tôi còn có thể đứng dậyđược sao? Tôi bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học, không thể lên đại học! Cho dù bâygiờ có thể thi lại lần nữa! Với bộ dạng này tôi cũng không muốn đi! Mất đi rồisao lấy lại được đây?!”

“Oa...” Bối Bối thấy cậu ta kích động như vậy, khôngnhịn được sợ sệt một chút, nghiêng đầu ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Dữ dữ kìa...”

Lưu Giang hình như rất có hảo cảm với Bối Bối, thấycậu bé bị mình làm cho sợ hãi, cũng có chút áy náy nhỏ giọng nói, “Tóm lại...các người sẽ không hiểu đâu.”

“Tôi đã nghe chuyện của cậu.” Ninh Xuyên nhìn cậu ta,“Tôi cũng biết, những chuyện kia vốn không nên xảy ra với cậu, cho nên cậu mớioán trách tất cả, nhưng mà hết thảy cũng đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thếtiếp tục sống, hơn nữa lên án sự bất công đó.”

Lưu Giang ngẩng đầu, “Bất công?” Cậu ta có vẻ nghihoặc.

Ninh Xuyên tiếp tục nói, “Tôi cũng từng mất đi rấtnhiều thứ chỉ trong vòng một đêm, cho dù tiếp tục sống, cũng cảm thấy giống nhưmình không thể thay đổi được gì, có thể như vậy cũng rất ổn, nhưng sau đó mớiphát hiện, tất cả còn lâu mới đủ.”

“Anh...?” Lưu Giang kéo dài giọng, có chút nghi ngờ.

“Cậu đồng ý nghe tôi nói chứ?” Ninh Xuyên hỏi, “Cậucũng biết tôi đã tới đây rất nhiều lần, tôi cảm thấy có lẽ chỉ có cậu mới hiểuđược cảm giác này, cũng vậy, tôi cũng có thể hiểu được cảm thụ của cậu, hơn nữachuyện của chúng ta đều vướng mắc ở cùng một chỗ, chúng ta phải cùng nhau, kiêncường đem tất cả những gì đã mất đi, dùng một phương thức khác để bù đắp lại.”

Chuyện của Ninh Xuyên, Tô Thiên Thiên đã sớm nghe qua,Bối Bối ngây thơ cho dù chưa từng nghe qua cũng nghe không hiểu, cho nên cứ hỏimãi, cuối cùng Tô Thiên Thiên không thể làm gì khác đành ôm cậu nhóc qua mộtbên chơi, dẫu gì cũng có thể giảm bớt số lần bị muỗi đốt.

“Đậu Đậu...” Bối Bối mặc dù bị ôm đi xa, nhưng lực chúý vẫn còn ở đó, dù bé nghe không hiểu, nhưng mà rất tò mò.

“Cậu con ấy...” Tô Thiên Thiên vừa đập muỗi vừa nói,“Nhìn qua thực sự rất nỗ lực!”

“Bò... lực?” Bối Bối nghiêng đầu, “Sữa bò?”

“...” Tô Thiên Thiên nhìn cậu nhóc, “Có phải con đóibụng rồi đúng không?”

Cô còn chưa nói dứt lời, Bối Bối đã ôm lấy đầu vai côcắn một cái, nước miếng chảy cả ra, “Ồm oàm!”

“Được rồi!” Tô Thiên Thiên rơi lệ, “Dì dẫn con đi muachút gì ăn vậy.” Siêu thị gần đây chắc phải có sữa tươi hay gì đó chứ.