Lười Phải Yêu Anh

Chương 44



Thờ phào nhẹ nhõm, Tô Thiên Thiên ngẩng đầu lên, đãthấy Ôn Nhược Hà nhìn mình chằm chằm, nhất thời căng thẳng, quả nhiên, biểuhiện của cô quá kỳ quái rồi. Cô vội vàng cầm lấy cốc nước uống một ngụm, “Cáikia… món ăn của nhà hàng này ngon thật!”

“Đúng vậy!” Ôn Nhược Hà tiếp chuyện, “Hơn nữa cáchcông ty cũng gần, ăn cơm cũng tiện.”

Đến đây quả thực rất tiện, Tô Thiên Thiên thích nhữngnơi đường xá tương đối gần như thế này, có thể đỡ phải mất công đi đường! Vừanãy cũng chỉ mất có hơn mười phút.

Hơn mười phút? Hơn mười phút!

Thế thì Ninh Xuyên chẳng mấy chốc sẽ tới rồi! Vậy tìnhhình… cô nhìn trời suy nghĩ một chút, nhất định là vừa máu chó lại vừa ngượngngập rồi, sau đó toàn bộ nhà ăn sẽ vây lại xem, bao gồm cả cô và tổng giảm Ôn,cuối cùng trong tình trạng tranh chấp hỗn loạn còn có thể lôi cả chút chuyệnxấu xa trước kia của cô với Ninh Xuyên ra nữa!

Tô Thiên Thiên nuốt nuốt nước miếng, cô thông báo choNinh Xuyên cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần phải tiễn Phật tiễnđến Tây thiên chứ! Vẫn là mau chóng chuồn thôi, “Thế, chúng ta đi xem phimthôi?”

“Hả?’ Ôn Nhược Hà thất kinh, “Nhưng chúng ta còn chưaăn xong mà…”

“Em no rồi, anh còn chưa no sao?” Tô Thiên Thiên hỏingược lại.

“Anh…” Ôn Nhược Hà cảm thấy suy nghĩ của mình có chútkhông theo kịp Tô Thiên Thiên, theo tin tức từ Âu Dương cùng với mấy lần đichung lúc trước, cô ấy phải là người có tiết tấu chậm mới đúng chứ, sao hôm naytiết tấu đột nhiên lại tăng nhanh lên vậy?

“Chưa no thì mau ăn đi.” Tô Thiên Thiên thúc giục, xemra anh chàng này ăn gì cũng chậm, tốn thời gian vào chuyện ăn uống như vậy,điểm này chắc ba mình cũng sẽ có ý kiến đây! Lại cho mình thêm một lý do để cựtuyệt anh ta.

Ôn Nhược Hà vội vàng cúi đầu ăn số thức ăn cô gắp choanh, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, “Nhưng mà Thiên Thiên, em còn gọi một đĩabơ sầu riêng mà, còn chưa mang lên!”

“Bơ sầu riêng?!” Tô Thiên Thiên nhớ ra, đúng là mìnhcó gọi món đó, hơn nữa phục vụ còn nói với cô là điểm tâm đang được làm, thờigian chờ có lẽ sẽ hơi lâu.

“Phục vụ!” Tô Thiên Thiên vội vàng gọi nhân viên phụcvụ tới, “Bơ sầu riêng tôi gọi đã có chưa, chưa có thì không cần làm nữa.”

“Vậy tôi phải hỏi nhà bếp đã.” Cô nhân viên phục vụkhách khí nói.

“Vậy mau đi hỏi đi…” Tô Thiên Thiên khoát tay thúcgiục.

Ôn Nhược Hà không nhịn được hỏi, “Em vội lắm à?”

“Không phải, chẳng qua là hôm nay là cuối tuần, ngườiđi xem phim chắc nhiều lắm, đi trễ sẽ không mua được chỗ tốt….” Tô Thiên Thiênvội vàng giải thích.

“Không mua được chỗ tốt thì lần sau đi xem cũng được.”Ôn Nhược Hà cười cười, “Đâu phải sau này không có cơ hội nữa.”

“..” Mặc dù nhìn gương mặt lương thiện này, Tô ThiênThiên cảm thấy rất khó mở miệng, nhưng cố phải thừa nhận, sau này quả thực khómà có cơ hội.

Chờ Ôn Nhược Hà ăn hết thức ăn trong đĩa, từ từ lausạch khóe miệng, phục vụ mới mang bơ sầu riêng của cô lên, “Phiền gói lạigiùm!” Tô Thiên Thiên quả quyết nói, “Sau đó tính tiền!”

Thời gian bây giờ rất cấp bách, lần đầu tiên cô cảmthấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, phải quý trọng thời gian, quý trọng sinhmạng, nếu không hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù không hiểu tình hình ra sao, nhưng Ôn Nhược Hàvẫn yên lặng đuổi theo tiết tấu của Tô Thiên Thiên, xách lấy hộp, ngay cả hóađơn cũng lười phải cầm, Tô Thiên Thiên kéo Ôn Nhược Hà đi ra ngoài.

Ra khỏi quán ăn, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nhìnhai bên không thấy bóng dáng Ninh Xuyên, thời gian căn ke không tệ.

“Rạp chiếu phim ở bên kia…” Ôn Nhược Hà chỉ xuốngđường, quán ăn ở phía đông của khu plaza, rạp chiếu phim ở phía nam của tòanhà, Tô Thiên Thiên bước theo anh ta về phía trước, mặc dù ăn uống chưa tính làthoải mái, nhưng dẫu gì cũng được xách một phần về, lát nữa xem phim xong trênđường về nói rõ ràng với Ôn Nhược Hà vậy.

Đi được mấy phút, lên tầng, vào thang máy, đến rạpchiếu phim, chỉ còn cách lượt chiếu tiếp theo có nửa giờ, thời gian coi như OK,đủ để đi mua mấy thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe rồi vào cũng được. Bởi vì bữatối là do Ôn Nhược Hà trả hóa đơn, cho nên Tô Thiên Thiên vừa mới được phátlương cảm thấy cô phải đi mua vé xem phim, thế nên cô đẩy Ôn Nhược Hà đang địnhmua vé ra, sờ mó cái túi của mình, nào ngờ chẳng sờ thấy gì.

“A?!!” Tô Thiên Thiên sợ hãi kêu, “Túi của mình đâurồi!!!”

“Không thấy túi đâu sao?!” Ôn Nhược Hà giật mình nói,“Chúng ta vừa nãy đi lên, không đụng phải ăn trộm chứ!”

Tô Thiên Thiên cố gắng trấn định nhớ lại, “Em, hìnhnhư là từ khi bước ra ngoài quán ăn đã không cầm túi theo rồi! Đúng rồi, vẫncòn treo trên ghế!” Đều tại Ninh Xuyên, hại cô vội vã bỏ chạy, ngay cả túi cũngquên cầm.

“Vậy chúng ta mau quay lại lấy đi.” Ôn Nhược Hà nói,“Chắc vẫn còn!”

“Không không không…” Tô Thiên Thiên khoát tay, “Em vềlấy được rồi, anh đi mua vé đi, nếu không lại không mua được lượt tiếp theo!”

“Nhưng mà…” Ôn Nhược Hà chần chứ nói, “Mình em đi không sao chứ?”

“Có thể xảy ra chuyện gì được, anh quên chị họ em đãnói em từ nhỏ đã lưng hùm vai gấu, thân thể cường tráng sao, anh mua vé trướcrồi mua bỏng ngô đi, một lát nữa em sẽ quay lại.” Nói xong, Tô Thiên Thiên tấttả chạy đi, bình thường, bình thường có quên cũng cho qua, dù sao bên trongcũng không có thứ gì đáng giá, nhưng hôm nay trong túi có tiền lương mới phátcủa cô đấy! Bình thường không có tiền thì không nói làm gì, nhưng bây giờ côđang trong tình trạng bỏ nhà ra đi mà!!!

Chạy như điên đến cửa quán ăn, không thể nghi ngờ, bâygiờ, Ninh Xuyên chắc chắn đang ở bên trong, Tô Thiên Thiên thở hổn hển, dườngnhư có thể tưởng tượng được tình hình bên trong, có điều lúc hỗn loạn cô đi vàochắc sẽ không bị phát hiện đâu.

Cô hít sâu một hơi, cúi đầu vọt vào quán ăn, may làquầy thu ngân cách cửa khá gần, mà chỗ ngồi của Ninh San thì ở tít chỗ rẽ bêntrong. Chỉ thấy nhân viên thu ngân đang nghểnh cổ xem náo nhiệt, “Sao rồi?”

Nhân viên phục vụ bê chiếc khay đứng bên cạnh đầu cũngkhông quay lại nói, “Vẫn đang ầm ĩ! Oa, cô đó thực sự là tiểu tam, còn anhchàng kia là chồng cô ta sao?”

“Thật à thật à?” Nhân viên thu ngân kích động.

Mặc dù biết rõ chân tướng, nhưng Tô Thiên Thiên cũngkhông muốn cuốn vào cuộc buôn dưa này, ho khan một tiếng ngắt lời bọn họ, “Ngạiquá, tôi vừa mới ăn cơm ở đây, để quên chiếc túi ở chỗ này.”

“Túi của cô?” Nhân viên thu ngân hồi hồn, nhìn TôThiên Thiên hỏi.

“Đúng vậy.” Tô Thiên Thiên nghiêm túc nói, “Là mộtchiếc túi màu đen, đúng rồi, bên trong còn có một chiếc ví màu đen, còn có mộtcái túi đựng tiền lẻ màu đen…”

Không đợi cô nói hết, nhân viên thu ngân đã lấy chiếctúi Tô Thiên Thiên bỏ quên ở đây, nhanh chóng mở ra, sau đó lấy ví tiền của TôThiên Thiên, mở ra nhìn chứng minh thư bên trong, “Cô tên là…”

“Tô Thiên Thiên, Thiên Thiên trong mỗi ngày phíatrước…” Cô nói từng chữ một.

Có điều rất rõ ràng, cô rất nghiêm túc, nhân viên thungân rất nóng vội, nhìn lướt qua tên, lập tức đẩy túi đến trước mặt Tô ThiênThiên, “Không sai, mời cô kiểm tra lại đồ dùng trong túi xem có thiếu gìkhông.” Dứt lời lập tức quay đầu ra xem náo nhiệt.

Thật là đủ hóng hớt… Tô Thiên Thiên nhận lấy túi, mởra xem, đồ vật bên trong có mấy thứ như vậy, lấy tiền ra đếm cũng không thiếu.Vậy nên cô ngẩng đầu muốn tỏ lòng biết ơn một chút, có điều nhân viên thu ngânđã nhoài người ra khỏi quầy, độ khát khao được xem náo nhiệt không thua gì khátkhao được lười biếng của Tô Thiên Thiên.

Nhưng mà bên kia hình như đúng là rất náo nhiệt, TôThiên Thiên mơ hồ có thể nghe thấy hai giọng nói cô vô cùng quen thuộc đang cãivã.

“Cho dù anh rể có làm chị tổn thương, nhưng chị cũngkhông thể tự hành hạ mình như vậy được, như chị bây giờ giống cái gì?”

“Anh ta làm chị tổn thương? Sao anh ta phải tổn thươngchị? Bây giờ chị thế nào? Chị thế này thì làm sao chứ!”

“Vậy Bối Bối thì sao? Thằng bé vô tội!”

“Chẳng lẽ vì một đứa con, chị phải buông tha cho cuộcsống của mình sao? Tại sao phải thế!”

“Trước đây em không muốn can thiệp vào cuộc sống củachị, nhưng chị đang sống kiểu gì đây? Qua lại với một kẻ đã có gia đình rồi,chị nghĩ chị đang làm gì vậy!!”

Nghe qua, quả thực đúng là rất kịch liệt, bát quái mà,phải bùng nổ thì mới có sức hấp dẫn, khó trách tất cả mọi người đều vây quanhxem. Cô liếc nhìn xung quanh, không riêng gì nhân viên phục vụ, ngay cả kháchăn cơm cũng không kiềm chế được kia kìa!

Có điều bây giờ đúng là vật đổi sao dời mà, ngẫm thấyba cô cũng không tệ lắm, mặc dù quá keo kiệt, còn chưa đến nỗi đi tìm tìnhnhân, bao vợ bé. Nghĩ đến dáng dấp của gã nhà giàu mới nổi lúc nãy, cô khôngnhịn được mà run rẩy một cái.

Run xong, hoàn hồn, sao cô vẫn còn ở đây làm gì, mauchạy lấy người đi! Thấy nhân viên thu ngân cũng chả còn lòng dạ đâu mà đón nhậnlòng biết ơn chân thành của cô, Tô Thiên Thiên nhấc chân đi ra ngoài.