Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 87: Trân bảo của cậu đâu? (Hạ)



Editor: Đào Tử

___________________________

Thẩm Đường dùng một loại ánh mắt khác lạ nhìn Địch Nhạc.

Địch Nhạc bị cô chằm chằm đến nỗi toàn thân mất tự nhiên.

Cà lăm nói: "Thẩm huynh nhìn tại hạ như thế làm gì?"

Ai ngờ Thẩm Đường "Trả đũa", hai mắt chứa ý cười dò xét từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu cậu ta, hỏi: "Địch Tiếu Phương, có phải cậu không được?"

Gương mặt trắng nõn của thiếu niên mặc áo đen đỏ lên.

Chậm nửa nhịp mới tức giận muốn nhảy cẫng lên, cả giận nói: "Cái gì không được? Làm sao không được? Sao không đi? Ta chỗ nào cũng được!"

Thẩm Đường nói: "Cậu đi? Nếu được như lời cậu nói, còn muốn mang người theo? Ở một bên cổ vũ ủng hộ con à?"

Thiếu niên mặc áo đen bị tức đến cổ cũng nhiễm một tầng ửng đỏ nhạt, đành cắn răng nói: "Đi đi đi! Hai người chúng ta đủ rồi!"

Trong lòng vẫn không khỏi đánh trống.

Hi vọng đây chẳng qua là trại thổ phỉ bình thường.

Quy mô trung bình, một mình cậu là có thể càn quét sạch sẽ, huống chi còn có Thẩm huynh say rượu nổi điên, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề.

Ngón tay Thẩm Đường đặt bên môi huýt sáo.

Búng tay hô: "Mô-tơ, tới đây!"

Ba giây sau, không xảy ra việc gì.

Dân chúng vây xem không rõ cho lắm, Thẩm Đường cảm thấy hơi xấu hổ, cô đè thấp giọng, trầm thấp kêu: "Nhanh như điện chớp, Mô-tơ Dayun! Ra đi, bảo bối Mô-tơ của ta!"

Cùng lúc đó ——

Chuồng ngựa sau viện, Cộng Thúc Võ đang cởi trần ngồi trên ghế gỗ, tay cầm bàn chải gỗ tắm rửa cho một con ngựa màu đen thân còn cao hơn hắn nửa cái đầu. Con ngựa đen này trông cực kì đẹp mã, bốn vó trắng muốt toàn thân đen nhánh sáng loáng, lông bờm và đuôi ngựa mềm mại như lụa.

Tính tính nó tốt, mặc Cộng Thúc Võ tắm rửa cho mình, rồi tết lông bờm dài hai mươi tấc thành một bím gọn.

Bên chân còn đặt một bộ giáp ngựa trắng.

Cộng Thúc Võ nhìn chiến mã, than nhẹ: "Nhà mi..."

Nói chưa hết, một người một ngựa cùng nhau quay đầu nhìn về phía chuồng ngựa khác, nơi đó có một con la trắng thấp hơn chú ngựa ô một ít. Thớt la trắng trước kia ngưng thực, lúc này lấy tốc độ cực nhanh trở nên trong suốt cho đến biến mất.

Cộng Thúc Võ nghi hoặc không hiểu.

"Thẩm ngũ lang hô Mô-tơ đi định làm gì?"

Khi Mô-tơ bỗng dưng xuất hiện, dân chúng vây xem từng đợt trầm trồ kinh hô —— Bọn họ từng nghe nói trên đời này có ít người có thể biến ra ngựa cao to, nhưng chưa bao giờ thấy, hiện tại có thể tận mắt chứng kiến!

Không chỉ bách tính kinh hô, còn có Địch Nhạc.

"Thẩm huynh, chẳng phải cậu là văn sĩ văn tâm?"

Mọi người đều biết, văn tâm không ngựa.

Chỉ có võ giả võ đảm mới có thể hóa ngựa, đẳng cấp võ đảm càng cao, chiến mã hóa ra càng tinh, áo giáp trên thân cũng càng chất lượng, phòng hộ càng chu đáo chặt chẽ. Tuy rằng trước mắt là một thớt la, nhưng ngoại trừ ngoại hình, cái khác đều có thể so với chiến mã.

À, Mô-tơ nó không có giáp ngựa.

Thẩm Đường không mở miệng giải thích, nhẹ nhàng như hồng nhạn vượt biển phóng lên lưng Mô-tơ, hai chân kẹp chặt bụng nó, quát: "Đi!"

Mô-tơ nghe được chỉ lệnh di chuyển, lưu manh bị trói xâu tránh không thoát, bị kéo lảo đảo đi theo, kêu rên không ngừng.

Địch Nhạc nào còn lo nổi hiếu kì, vội vàng điều động võ đảm đuổi theo.

"Thẩm huynh, cậu chờ tại hạ một chút!"

Dưới cơn sốt ruột, suýt quên nên dùng câu ngôn linh nào.

Trong ngôn linh võ đảm, ngôn linh hóa ngựa đi có rất nhiều, mỗi câu đều có mục đích riêng biệt —— Như vung thương thúc ngựa, tên như ý nghĩa chính là cầm thương mặc giáp chuẩn bị chiến đấu, mặc kệ là giáp ngựa hay là áo giáp võ giả một lần thành hình, tiêu hao lớn; Ví như "Phi ngựa thả cương", thì là ngôn linh hóa ngựa ít tiêu hao, không có áo giáp hay giáp ngựa, chỉ có bàn đạp yên ngựa, thích hợp chỉ việc đi đường ngắn.

Mà ——

"Mài binh ngựa khỏe!*"

_*Cho ngựa ăn nghỉ ngơi dưỡng sức, mài sắc binh khí đợi dùng, tùy thời đề phòng, một khi có địch tình thì cấp tốc tiến vào trạng thái tác chiến.

Thì ở giữa hai bên.

Ngôn linh vừa dứt, một con ngựa đỏ nâu chân trắng khoác giáp từ nơi xa ngược gió đến, nháy mắt liền từ hư chuyển thực.

Dân chúng nhìn vừa sợ vừa hiếu kỳ, vô thức nhường đường cho con ngựa kia, sợ bị nó va chạm. Địch Nhạc chạy chậm hai bước, giậm mũi chân, đưa tay bắt lấy dây cương chiến mã, chiến mã cũng phối hợp vững vàng lên lưng ngựa rồi gia tốc đuổi theo hướng Thẩm Đường đi xa.

"Thẩm huynh, hay là chúng ta thi đấu đi?"

Chiến mã dưới hông Địch Nhạc, dáng dấp cao tráng, bề ngoài đẹp đẽ, còn có bốn chân thon dài, sức gia tốc cực mạnh. Chỉ chốc lát bắt kịp Thẩm Đường, ổn định dừng lại chuyển thành đi từ từ. Cậu đưa ra yêu cầu đua ngựa với Thẩm Đường, lại bị cự tuyệt vô tình: "Không so."

"Vì sao không thể so?"

Dáng dấp nhỏ lại chạy nhanh như vậy.

Hơn nữa cậu quá hiếu kỳ con la này của Thẩm huynh.

Thẩm Đường thẳng thắn: "Cậu dùng một con ngựa chiến tinh chuẩn so tốc độ với thớt la là Mô-tơ nhà ta, không thấy hơi vô sỉ sao."

Hành quân đánh trận, chiến mã dùng xông pha chiến đấu, mà con la dù cho có thể lên chiến trường, cũng là dùng để cõng quân dụng, ai đi dùng la tổ kiến kỵ binh doanh? Trong nhà có mỏ cũng không chống đỡ nổi việc đốt tiền như thế.

Địch Nhạc cúi đầu nhìn chiến mã, nói: "Nhưng nó muốn so."

"Vật sống" ngôn linh hóa ra, nguồn năng lượng hoạt động đều là người chế tạo cho, theo góc độ nào đó cũng tâm ý tương thông với người chế tạo. Địch Nhạc rõ ràng cảm giác được chú ta kích động, muốn sải chân so với con la bên cạnh một lần.

Thẩm Đường lành lạnh nói: "Bảo nó nhịn."

Địch Nhạc lại hỏi: "Không nhịn được thì sao?"

Thẩm Đường quay đầu mắt nhìn bọn côn đồ thở hồng hộc chật vật, bị ép chạy chậm đuổi theo, thành thật nói: "Quả thật, ta muốn thay trời hành đạo diệt trừ những kẻ xấu này, nhưng nếu đồng ý đua với cậu, bọn họ hai chân làm sao theo kịp chúng ta bốn chân? Đợi chiến mã nhà cậu tận hứng, bọn họ chỉ còn một bộ xương."

Địch Nhạc đành phải bỏ đi suy nghĩ, âm thầm cảm khái, Thẩm huynh say rượu thật là đặc sắc, lý trí vẫn còn tồn tại có lòng người, nếu không phải trước sau tương phản, người ngoài sợ là không nhìn ra thật ra "Cậu ta" còn say.

"Ta mà làm vậy sẽ gióng trống khua chiêng, nếu bị tai mắt thổ phỉ biết, sớm có chuẩn bị thì làm sao đặng phải không?"

Thẩm Đường nói: "Sợ chúng? Cường công!"

Địch Nhạc: "Cường công?"

Còn không mang theo văn sĩ áp trận? ? ?

Mặt Thẩm Đường không chút thay đổi nói: "Đối đầu! Gϊếŧ!"

Địch Nhạc: "..."

Hai người gióng trống khua chiêng, khí thế hùng hổ, thủ vệ gác thành cũng không dám tra, trực tiếp cho đi. Thẩm Đường quen thuộc đi vào một mảnh rừng nhỏ vắng vẻ. Địch Nhạc xuống ngựa dắt đi, phát hiện có ba bộ thi thể rách rưới không toàn thi ruồi bọ bu quanh bị động vật chia ăn, không có cánh tay không có chân, miễn cưỡng phán đoán từ thi cốt là hai nam một nữ.

Nguyên nhân cái chết giống nhau, bị người ta dùng lực bóp cổ chết.

Mùi thối xộc vào mũi, dù là Địch Nhạc cũng không nhịn được che mũi, lông mày nhiễm nhẹ sầu: "Không biết là người phương nào gϊếŧ hại bọn họ phân thây, vứt bỏ đến tận đây... Ôi, phơi thây hoang dã, biến thành đồ ăn sài lang chim thú... Cảnh tượng này quả thực nhìn thấy mà giật mình..."

Thẩm Đường nói: "Hả, ta gϊếŧ."

Địch Nhạc: "..."

Trên mặt cậu ta dường như viết "Thẩm huynh cậu đùa ta".

Thẩm Đường nhíu mày suy tư, ném lưu manh sợ mất mật sang một bên, vòng quanh ba bộ thân thể tàn phế một vòng, nói: "Ba người bọn họ làm chuyện mất tính người, ta liền thay trời hành đạo. Nhưng ta không có để bọn họ phơi thây hoang dã, ta đào hố chôn, chôn rất sâu, cho dù lũ lụt cũng chưa hẳn rửa trôi trồi lên được, lúc hạ táng thi thể cũng hoàn chỉnh. Nhưng cậu xem vết cắt tay chân bọn họ... Giống như là..."

Sắc mặt Địch Nhạc tái đi.

Cậu ta nói: "Giống như là bị người ta dùng đao cùn chặt."

Thẩm Đường không hiểu nghiêng đầu: "Chẳng lẽ là kẻ thù làm?"

Địch Nhạc lắc đầu, nén cơn buồn nôn cuồn cuộn nơi yết hầu.

Mấy tên côn đồ không biết nghĩ đến cái gì, nôn ra.