Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 82



Mẫn Nhu cầmtúi xách đánh nhẹ, nhưng cho dù cô ra sức đánh thế nào cũng không thểthoát khỏi cái nắm tay của Kỷ Mạch Hằng. Điều đó khiến cô rất giận.

“Xin anh tôn trọng tôi, tôi bây giờ là vợ Lục Thiếu Phàm”

Cô là ngườiđã có chồng, có gia đình có hôn nhân hạnh phúc mỹ mạn. Nhưng hành vi của Kỷ Mạch Hằng bây giờ là gì, chẳng lẽ lạc đường quay lại hối tiếc khôngkịp, cho nên muốn cô vãn hồi tâm ý.

A! Mẫn Nhuchỉ cảm thấy buồn cười, thái độ quấn lấy không buông đó trong mắt cô nókhông phải là tình sâu mãnh liệt, anh ta cứ nắm cô như lúc này khôngbuông chỉ mang đến phiền toái, khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.

Kỷ Mạch Hằng nhìn chăm chú Mẫn Nhu dường như đã khuất phục, sự im lặng lan tràn bêntrong phòng tranh. Cô hạ giọng nói lời cảnh cáo! Cố gắng dùng giọng nóinhỏ nhất, ngay cả nhân viên làm việc xen vào cũng bị anh ta xem nhẹ.

“Kỷ Mạch Hằng”

Mẫn Nhu kêukhẽ, cảm giá xấu hổ vô cùng! Kỷ Mạch Hằng im lặng vài giây đột nhiên kéo về trước!! Cả người Mẫn Nhu mất thăng bằng, ngã về trước đụng vào lồngngực Kỷ Mạch Hằng.

Bộ tây trang lạnh lẽo cạ vào gò má cô, mùi rượu ngọt ngào tràn vào mũi, trong đầuMẫn Nhu xuất hiện một suy nghĩ!! Kỷ Mạch Hằng uống rượu.

Ngước đầu,quan sát kĩ đáy mắt của Kỷ Mạch Hằng, trong đó chỉ có hình ảnh của cô,Mẫn Nhu cảm thấy nó là một sự mỉa mai lớn lao. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, KỷMạch Hằng!! Anh không thể quay đầu, tôi cũng sẽ không xoay người lại!

Bàn tay cầnchờ muốn chạm vào mặt cô, Mẫn Nhu quay mặt không để anh ta có cơ hộichạm tới, trong giọng nói tăng thêm vài phần lạnh lùng:

“Kỷ Mạch Hằng, nếu anh không buông ra, tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rầy”

Hai ngườibọn họ đứng ôm nhau như bây giờ, từ góc độ khác nhìn sang sẽ khiến người ta hoài nghi. Hơn nữa ở đây, năm sáu mắt nhìn, nếu họ kể lại truyền rabên ngoài, hoặc nói cho Cơ Tố Thanh biết, sợ rằng sẽ dẫn tới nhữngscandal và hiểu lầm.

Ý thức đượctính chất nghiêm trọng của chuyện, Mẫn Nhu càng giãy giụa thêm, cảmgiác khó chịu muốn tạo ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt căm hậnnhìn Kỷ Mạch Hằng không hề động đậy:

“Kỷ Mạch Hằng, anh muốn làm gì đây”

“Kỷ tiên sinh..”

Nhân viênmuốn ngăn cản Kỷ Mạch Hằng làm càng, lại nhận được ánh mắt sắc lạnh củaanh ta nên im miệng không dám hó hé!! Lo lắng nhìn Mẫn Nhu, rồi vội vàng chạy vào phòng nằm ở cuối hành lang.

Những ngườiđó chỉ nhìn không ai dám chủ động tới ngăn cản Kỷ Mạch Hằng!! Chẳng lẽvì Kỷ Mạch Hằng là khách quen, nên không ai dám đắc tội sao?”

Kỷ Mạch Hằng siết chặt hông cô, chịu đựng sự tức giận và chỉ trích của cô. Ánh mắtnhìn cô lại ánh lên vẻ yêu thương và đau lòng!! Kỷ Mạch Hằng siết chặttay!! Nhẹ khép mắt, cằm dưới áp lên đỉnh đầu cô, tự thì thầm:

“Tại sao em lại thay đổi cách trang trí của phòng, không phải em nói căn phòng đó chuẩn bị cho anh sao?”

Những độngtác của Mẫn Nhu chậm lại, không thể tin được nhìn vẻ mặt bi ai của KỷMạch Hằng. Cô chưa từng chủ động nói với anh ta rằng cô đã trang trí lại căn nhà, cô chỉ đưa anh ta chìa khóa nhà trọ. Nhưng kể khi cô mua nó,anh ta chưa từng bước chân vào.

Người nóicho anh ta biết những chuyện này… chỉ có thể là Chân Ni. Cô lựa chọnquên đi đẩy Kỷ Mạch Hằng ra khỏi thế giới của cô, nhưng Chân Ni lạikhông muốn buông tha anh ta, dùng một cách tàn nhẫn nhất tra tấn linhhồn anh ta.

Chỉ làchuyện tra tấn anh ta bây giờ, dù anh ta vui hay đau khổ cũng đã khôngcòn quan hệ tới cô. Hau người đã là hai đường thẳng song song không cóđiểm giao nhau.

“Quên đi, tất cả đã là quá khứ rồi”

Mẫn Nhu dịugiọng nói nhỏ, không muốn nhìn vẻ đau đớn tuyệt vọng thể hiện ra trênmặt Kỷ Mạch Hằng. Rất nhiều chuyện đã là quá khứ, cô cũng không muốn điso đo, trong lòng cô chỉ có Lục Thiếu Phàm, còn Kỷ Mạch Hằng không đángđể lưu tâm.

Cô không cần Kỷ Mạch Hằng cảm thấy hối hận và phải bồi thường, cũng không cần anh ta yêu, cô chỉ muốn Lục Thiếu Phàm ở bên mình mãi đến khi tóc bạc trắngvẫn có thể nắm tay anh!! Cùng Lục Thiếu Phàm đi về phía tây nhìn cảnhmặt trời lặng.

“Vì thế.. anh hãy buông tay ra đi”

Từ bỏ vì anh ta, cũng là từ bỏ vì cô, vất vả lắm mới tìm được Lục Thiếu Phàm chữalành vết thương cho cô, cô không muốn vì Kỷ Mạch Hằng mà mất đi LụcThiếu Phàm.

“anh… anh làm không được”

Làm không được…

Ba chữ nàycủa Kỷ Mạch Hằng ý muốn nói là cô không thể sống an bình sao? Vì anhlàm không được, nên tôi phải cam chịu sự dây dưa của anh mà không màngtới hậu quả!!

Mẫn Nhu cảmthấy móng tay như bấm sâu vào lòng bàn tay, lúc Kỷ Mạch Hằng thất thầncô đẩy anh ta ra. Lực rất mạnh khiến cô lảo đảo lui về sau vài bước,lưng tựa vào vách tường phía sau, cảm giác lạnh như băng khiến cô bìnhtĩnh lại.

“Nếu như trước kia anh không biết gì thì bây giờ hãy cứ làm như chưa từngxảy ra chuyện gì, đừng làm chuyện vô ích nữa, anh cũng hiểu rõ mà!!”

Mẫn Nhunhanh nhẹn xoay người đi về phía cầu thang!! Khi cô chưa kịp đi xa thìgiọng nói khàn khàn nặng nề của Kỷ Mạch Hằng lại cất lên.

“Anh không biết? Không biết em vì anh mà tình nguyện bước vào giới giải trí, không biết em đã chịu bao nhiêu sỉ nhục; giữa đêm lạnh một mình em ngồi dưới cục đất đai chỉ vì muốn giúp anh có được đất ở trung tâm, vì đểông Piaget chấp nhận hợp tác với Kỉ thị một mình em tới thụy sĩ, tìnhnguyện làm người phát ngôn mà nhận lấy xu nào sao?

“Em vì anh làm quá nhiều, làm sao anh có thể xem như không xảy ra chuyện gì”

Mẫn Nhu dừng lại, gương mặt xáo động, cô nghiêng người, đưa mắt nhìn vẻ tiền tụy áynáy của Kỷ Mạch Hằng. Cô cũng không vì thế mà giao động, giống như KỷMạch Hằng chưa từng nhúc nhích khi cô tuyệt vọng nhất.

“Nếu anh cảm thấy có lỗi vậy thì quên tất cả đi.. quên cả tôi đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh”

Thân hìnhcao lớn của Kỷ Mạch Hằng như bị chấn động, ánh mắt nhìn theo bóng lưngcô vừa xót xa vừa yếu ớt, dường như không muốn tin vào lời nói lạnh lùng của Mẫn Nhu.

Thật sự phải tàn nhẫn thế sao?

Mẫn Nhu đểtay lên ngực hỏi, cô làm như vậy đã tàn nhân chưa? Cô làm vậy không phải để Kỷ Mạch Hằng hận mình, mà muốn anh ta quay về vị trí cũ.

Chỉ có cáchtàn nhẫn như vậy mới bảo vệ được cuộc sống hiện nay của cô. Cô thà tànnhẫn một lần, dù xúc phạm đến Kỷ Mạch Hằng cũng được, cô tuyệt đối không dám mạo hiểm cuộc hôn nhân giữa mình và Lục Thiếu Phàm, chỉ cần một mồi lửa nó sẽ nổ tung!

“Will, lát nữa anh phải chọn cho kĩ, cha em thích nhất là các tác phẩm nghệ thuật”

Mẫn Nhu nghe giọng nói nũng nịu kia cũng biết là ai tới, bước chân không ngừng tănganh!! Cô không muốn để Mẫn Tiệp nhìn thấy cô, vả lại Kỷ Mạch Hằng vẫncòn ở bên trong phòng tranh, nếu thấy hai người ở chung, không biết côta sẽ bịa ra chuyện gì.

“Anh yêu, anh mau xem..”

Mẫn Tiệpxưng hô rất thân thiết, sau đó không nói thêm. Mẫn Nhu không quay đầulại cũng đoán ra Mẫn Tiệp nhìn thấy Kỷ Mạch Hằng, ba người đụng mặtchuyện bối rối căng thẳng là điều rất nhiên.

“Tiệp, không phải em muốn mua tranh sao? Mau vào thôi”

Giọng ngườiđàn ông trầm ổn truyền tới, chắc là bạn trai của Mẫn Tiệp, Mẫn Nhu lạinhớ đến người lang thang đó. Hai người này quay lại quan hệ lại trở nênnhư keo như sơn, khiến cho người ta hoài nghi có phải họ đang diễn trò.

Lúc ở khumua sắm, Mẫn Tiệp tàn nhẫn nói ra những lời đó, ngay cả người bên ngoàinhư Mẫn Nhu cũng không thể tha thứ cho sự vô tình của Mẫn Tiệp. Huốngchi là người trong cuộc, nhưng người đàn ông này lại làm được, còn tỏ ra yêu thương Mẫn Tiệp.

Không biếtngười đàn ông kia có vấn đề về tâm lý hay có ý đồ khác. Thứ anh ta cầntuyệt đối không phải sắc đẹp của Mẫn Tiệp!! Như vậy! Chỉ có thể là…

“Ơ, đây không phải là phu nhân của Lục thị trưởng sao? Sao lại rãnh rỗi tới phòng tranh thưởng ngoạn thế này?”

Mắt Mẫn Nhunheo nheo lại! Không muốn nhưng vẫn bị Mẫn Tiệp phát hiện!! Không thểkhông thở dài, với khả năng quan sát kĩ càng của Mẫn Tiệp và thực lựcđổi trắng thay đen, cô ta nên đổi nghề trở thành phóng viên, nếu khônggiới báo chí sẽ bị tổn thất lớn.

Mẫn Nhu đithẳng về trước, coi như không nghe thấy giọng nói mỉa mai trào phúng của Mẫn Tiệp. Mẫn Tiệp cũng chẳng người câu nệ gì, nếu cô trả lời Mẫn Tiệp, chỉ sợ cô ta sẽ không buông tha tiếp tục gây phiền toái cho cô.

Lúc Mẫn Nhutính đi lên lầu thì nhân viên làm việc chạy từ trên xuống, lúc thấy MẫnNhu liền há hốc miệng.. nhưng vẫn lễ phép nói Cơ Tố Thanh sẽ tới ngay,sau đó mời cô vào phòng vẽ tranh chờ.

Mẫn Nhu cũng đoán được, lúc nãy nhân viên sợ sẽ đắc tội Kỷ Mạch Hằng, nên đi gọiđiện hỏi ý Cơ Tố Thanh. Bây giờ thấy cô và Kỷ Mạch Hằng tách ra dĩ nhiên sẽ thở phào nhẹ nhõm.

“A, Kỷ Tiên sinh đi rồi !! chẳng lẽ không mua tranh?”

Nhân viên cố gắng nhìn Mẫn Nhu rồi lướt qua chỗ đứng khi nãy của họ, thấp giọng thìthầm nhưng nụ cười liền xuất hiện, mặt hướng ra cửa.

“Xin mời vào, tiên sinh và tiểu thư đây có cần giúp đỡ gì không ạ?”

“Mẫn Nhu! Nhìn thấy chị sao không chào một tiếng, bây giờ ngồi lên chức phu nhân thị trưởng thì coi thường người chị này sao?”

Mẫn Tiệp không trả lời nhân viên!! Ngược lại như con chó điên cắn chặt Mẫn Nhu không thả, giọng điệu châm chọc chế nhạo.

“Người vừa nãy hình như là Thiếu tổng của Kỷ thị, hai người sao lại ở đây thế, chị còn tưởng hai người đã không còn liên lạc gì kể từ sao khi chiatay? Không ngờ bây giờ vẫn còn là bạn tốt”

Giọng điệuMẫn Tiệp đầy vẻ ngây thơ kết hợp cũng với cách nói ngấm ngầm hại ngườicủa cô ta. Cô ta nói ra hai chữ “chia tay” như sợ người trong phòngtranh không biết chuyện Mẫn Nhu và Kỷ Mạch Hằng quen nhau.

Mẫn Nhu vừanhấc chân lên bậc thang, cô đã nghe tiếng Mẫn Tiệp cố tình bôi bác mình, lông mày nhíu lại chặt chẽ, vẻ mặt nghiêm nghị xoay lại nhìn Mẫn Tiệp.

Kỷ Mạch Hằng đã không còn thấy đâu, Mẫn Tiệp kéo người đàn ông tên Will tới, xem raMẫn Nhu cô đã đoán đúng!! Đúng là Mẫn Tiệp vẫn chưa dứt quan hệ với tênlang thang. Tên lang thang sau khi ăn mặc sạch sẽ liền trở thành ngườiđàn ông anh tuấn lịch thiệp, nhưng những chuyện này cô không quan tâm.

“Xem ra Kỷ thiếu tổng đối với em đúng là tình sâu đến chết không đổi. Emcũng đã kết hôn và có con, anh ta vẫn còn đối với em nhớ mãi không quên, lại còn đi theo tới phòng tranh!! Không biết bình thường anh ta có đứng canh bên ngoài đại viện, chỉ vì để nhìn em một lần không”

Mẫn Tiệpnhấp nháy ánh mắt tò mò của mình, vẻ mặt hâm mộ nhìn Mẫn Nhu, nhưngtrong mắt lại gợn sóng hờn ghen không lẩn đi đâu được. Cô ta muốn nóinhững lời này cho tất cả nhân viên nghe, thì ra cho tới nay, cô ta vẫncho rằng Mẫn Nhu phá vỡ hạnh phúc của mình.

Nếu như banđầu cô ta yêu Kỷ Mạch Hằng, nên mới tỏ vẻ dịu dàng oan ức để mong chiếmđược tình cảm của anh ta, cộng thêm với tính cách ương ngạnh kiêu ngạocủa Mẫn Nhu.

Vậy còn lúcnày? Khi Mẫn Nhu rời bỏ Kỷ Mạch Hằng, đến bên Lục Thiếu Phàm, cô ta lạinói quan hệ của cô và Kỷ Mạch Hằng không đơn giản, muốn gây hiềm khíchgiữa hai vợ chồng cô, loại hành động trơ trẽn này ý đồ quá rõ!! Mẫn Tiệp không muốn nhìn thấy Mẫn Nhu sống thoải mái hơn cô ta!

Cô khôngthưởng thức kỹ thuật diễn của Mẫn Tiệp nữa mà đảo mắt nhìn đám nhân viên nhìu chuyện. Nếu hôm nay cô im lặng không nói lời nào, vậy ngày maichuyện Mẫn Nhu và bạn trai trước kia tuy đã chia tay mà tình còn vấnvương sẽ đồn đại khắp nơi.

Mẫn Tiệp đã giả vờ diễn, cô cũng không ngồi không!!.

“Chị thật biết nói đùa!! Ai không biết Kỷ thiếu tổng trước kia là chồng chưa cưới của chị, lúc đó chị vừa từ nước ngoài về đã trở thành hôn then của Kỷ thiếu Tổng, Kỷ thiếu tổng cũng rất trông mong đứa con trong bụngchị. Chị vì Kỷ thiếu tổng mà từ chối cả Lục Thiếu Phàm, bây giờ sao lạinói đứa em gái này có quan hệ với Kỷ thiếu tổng chứ?”

Những lờinày của Mẫn Nhu tuy có ẩn ý, không nói rõ Mẫn Tiệp đặt điều nhưng cũnghủy đi hình tượng của Mẫn Tiệp trong mắt người khác, khiến cho lòng tincủa mọi người vào lời nói lúc nãy của Mẫn Tiệp giảm đi.

Nhân viênnghe những lời này đều hình thành một suy nghĩ, Mẫn Tiệp trước kia thuphục được Kỷ thiếu tổng, trong phút nông nỗi đã chia tay, bây giờ thấyem gái mình sống tốt nên muốn hãm hại

Mẫn Nhu thầm thở dài! Bàn tay xoa nhẹ cánh tay, dùng ánh mắt nửa trách cứ nửa không nhìn chăm chú vẻ mặt khó coi của Mẫn Tiệp:

“Dường như Kỷ thiếu tổng tâm trạng không tốt lắm, khi nãy còn nhìn lầm emthành chị, xem ra vẫn không thể quên được những kỉ niệm giữa chị và anhta, nhìn dáng vẻ anh ta như thế thật khiến người ta đau lòng…”

Mẫn Tiệp đầy vẻ lo lắng, bàn tay nắm chặt tay Will nổi cả gân xanh. Cô ta biết MẫnNhu đang chế nhạo mình, nhưng cũng không dám lớn tiếng cãi lại như mọikhi đành nuốt bồ hòn làm ngọc.

Mẫn Nhu cười lạnh nhìn vẻ mặt trộm gà không được còn mất một nắm gạo của Mẫn Tiệp,ánh mắt nghi ngờ nhìn hướng sang người đàn ông kế bên Mẫn Tiệp, khôngquên ném thêm một đao:

“Kia có phải là bạn trai mà chị quen bên Milan không? Nghe nói anh ta đốivới chị rất chung tình!! Khó trách chị lại hủy hôn, bỏ qua Kỷ thiếu tổng mà chọn anh ta”

Mẫn Tiệpnghe những lời nói tán thưởng của Mẫn Nhu xong thì sắc mặt chuyển đenthành trắng, hàm răng rung lên. Mẫn Nhu cười không giấu giếm, nhướngmày, ánh mắt mãnh liệt cùng Mẫn Tiệp giao đấu, cũng không nhìn xem ai là người đoạt giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc của giải Bách Hoanăm ngoái.

Cô khôngthích đấu võ miệng, nhưng Mẫn Tiệp lại cứ khiêu khích châm chọc, muốnphá hủy mối quan hệ của cô và Lục Thiếu Phàm. Nếu Mẫn Tiệp đã tự kiếmchuyện, cô cũng nên giúp cô ta đem vài chuyện tốt kể ra.

So với những lời nói đổi trắng thay đen của Mẫn Tiệp, thì lời cô nói ra hôm nay làthật, chỉ có thể nói Mẫn Tiệp quá đáng không thể trách cô được. Bởi vìmọi thứ đều là sự thật.

“Sao lại đứng trước cửa thế này”

Mẫn Nhu vàMẫn Tiệp nhanh chóng kết thúc màn đấu mắt, đưa mắt nhìn sang chỗ khác!Cơ Tố Thanh đẩy cửa đi vào, vẻ mặt khó hiểu nhìn khung cảnh giằng co quỷ dị trong phòng tranh. Khi thấy Mẫn Nhu đứng ở cầu thang trong mắt lóelên tia mừng rỡ.

Cơ Tố Thanh làm trưởng bối nên Mẫn Nhu phải bước xuống chào hỏi, Cơ Tố Thanh cũng hướng về phía cô, còn cô lễ phép kêu:

“Mợ ba”

Mẫn Tiệpnghe Mẫn Nhu gọi chủ nhân phòng tranh này như vậy gương mặt biến sắccàng trở nên méo mó. Vẻ ghen tị oán hận chiếm cứ cả gương mặt, người đàn ông bên cạnh cô ta liền nhắc nhở:

“Tiệp? Vừa rồi anh quên hỏi em, chủ tịch Mẫn thích tranh trong nước hay quốc ngoại”

Người đànông tên Will vẫn cư xử rất thanh tĩnh, lúc bị Mẫn Nhu xiên xỏ cũng không có vẻ khó chịu!! Gương mặt từ đầu đến cuối rất bình thản!! Như lúc nàyMẫn Tiệp thì giận còn anh ta lại dịu dàng cười khẽ vuốt lưng cô ta,thong thả cất tiếng.

“Tiểu Nhu, sao cháu không lên kia ngồi chờ, nếu để Thiếu Phàm biết chắc nó sẽ oán trách mợ ba này”

Cơ Tố Thanh nắm lấy tay Mẫn Nhu, kéo cô đi lên lầu, sao đó giao phó với nhân viên:

“Buổi sáng các em đã rửa sạch mùi thuốc trong phòng chưa?

“Cô cơ, bọn em đều lau sạch sẽ rồi, qua khỏi phòng tranh, phòng vẽ sẽ không có mùi thuốc nữa”

Cơ Tố Thanhcẩn thận như thế đều vì Mẫn Nhu!! Phụ nữ có thai nên tránh hít mùi thuốc vẽ!! Cho nên Cơ Tố Thanh dạy vẽ cho Mẫn Nhu, trước khi cô sinh con sẽchỉ cho phác họa hình khối, không dám để cô cả ngày chạm vào màu vẽ.

Mẫn Nhu cảmđộng trước ý tốt của Cơ Tố Thanh. Khi đi theo Cơ Tố Thanh lên lầu, trong lúc lơ đãng Mẫn Nhu nhìn thấy một đôi mắt không hề kiêng dè nhìn mình,cảm giác như mình là con mồi bị người ta săn đuổi khiến Mẫn Nhu nhíumày, người nhìn cô chính là người đàn ông tên Will.

So với vẻ cao ngạo đùa vui, ánh mắt của Will lại còn có vẻ ác độc, sắc bén khiến cô rất khó chịu!! Mơ hồ cảm thấy bất an.

“Cháu không khỏe chỗ nào sao?”

Cơ Tố Thanh nhận thấy vẻ mặt biến hóa của Mẫn Nhu, dừng lại, quan tâm hỏi.

Mẫn Nhu nhìn về phía Will đang đứng, cô chỉ thấy anh ta lịch thiệp cùng chọn tranhvới Mẫn Tiệp, ánh mắt nguy hiểm sắc bén vừa nãy chẳng lẽ là do cô có ảogiác.

Cô cũng không muốn để Cơ Tố Thanh lo lắng nên mỉm cười, đi lên lầu nói:

“Không sao ạ, mợ ba chúng ta lên lầu thôi”