Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 101



“Tấn Yên, tôi cần bản chuấn đoán bệnh của anh”

Người thanhniên đang coi báo nghe vậy liền nhíu mày, ngước mắt nhìn vẻ trầm ngâmcủa Lục Thiếu Phàm, ngừng lại vài giây, nửa nheo nheo mắt lường biếngngả lưng vào sau ghế

“Thị trưởng Lục à, tôi vẫn muốn là Đảng Viên tuân thủ đúng luật pháp a”

Thẩm Tấn Yên cười dài gấp tờ báo lại bỏ ngăn kéo, mười ngón tay duỗi ra để trên mặtbàn, các ngón tay đụng vào nhau theo nhịp, trước yêu cầu của Lục ThiếuPhàm không hề trả lời.

Lục ThiếuPhàm biết rõ động tác này có ý nghĩa gì, thần sắc nghiêm nghị liền trởnên lạnh lùng, mỉm cười, nhìn người thanh niên đang suy nghĩ đến yêu cầu của mình, khoan thai nói:

“Viết giấy chuẩn đoán bệnh phù hợp với tình hình thực tế của bệnh nhân, yêucầu này không quá khó đối với một bác sĩ chuyên khoa tâm thần đầy uy tín như cậu”

Cách nóichuyện chắc chắn của Lục Thiếu Phàm chỉ khiến Thẩm Tấn Uyên mỉm cười,không còn vẻ khiêm tốn mà tiếp nhận lời khen của Lục Thiếu Phàm, gươngmặt từ đầu tới cuối không hề có ý cười.

Lục ThiếuPhàm không giận, khóe miệng cong lên, ánh mắt đảo quanh nhìn thiệp mừngđể bên bàn thì nhướng mày. Anh cũng tỏ ra như Thẩm Tấn Uyên, tựa lưngvào ghế, ngón tay gõ lên bàn, đôi mắt cười cười đón nhận ánh mắt giảohoạt của Thẩm Tấn Uyên.

“Tấn Hàm oán trách nói, hôn lễ quà của anh trai vẫn chưa thỏa mãn, gần đâyđang rất phiền não, tính đem chuyện này nói cho chị dâu”

“Chuyện vừa nãy nói với Lục thị trưởng chẳng qua là đùa thôi, không phải chỉ là giấy chuẩn đoán thôi sao, nhanh thôi mà!! Đợi một lát”

Nghe nhắctới người vợ quỷ dạ xoa của mình, Thẩm Tấn Uyên đột nhiên thẳng cả xương sống, cả người ngồi thẳng lên, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ,vẫn là nụ cười tủm tỉm, nhưng có chút lấy lòng nhiều hơn là mưu mô!!TRong lòng thầm kêu khổ, ai kêu vợ anh ta lại quản nghiêm như vậy.

Thẩm Tấn Uyên lấy tờ giấy để ở bên cạnh, cầm lấy bút ghi!! Bắt đầu múa bút thành văn, nhịn không được lảm nhảm:

“EM trai thiếu nợ thì tìm anh trai giúp, bây giờ có chuyện nhỏ này…”

Kéo dàinhững từ cuối, Thẩm Tấn Uyên thở dài, lấy thêm một tờ giấy, tờ giấytrong tay vẫn không đưa cho Lục Thiếu Phàm, tiếng di động vang lên cắtngang cuộc giao dịch không công bằng này.

“xin lỗi, tôi ra ngoài nhận điện thoại”

Lục ThiếuPhàm nhìn di động trong tay liền đứng dậy đi ra ngoài, liếc mắt nhìnThẩm Tấn Uyên vẫn đang xé mấy tờ giấy ra viết, trong lòng thì thầm oánLục Thiếu Phàm là lão hồ ly không cầm được giấy chuẩn đoán chắc chắn sẽkhông ra về.

Khi cửaphòng khép lại, Lục Thiếu Phàm cũng bắt được thoại, nghe bên kia báocáo, long may nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn dãy hành lang vắng vẻ,trước khi gác điện thoại chỉ dặn dò một câu.

“Tiếp tục theo sát, đừng để hắn ta chạy thoát”

Cất điệnthoại, Lục Thiếu Phàm quay về văn phòng, không ngồi xuống ghế ngay màthong thả đi tới bên Thẩm Tấn Uyên. Thẩm Tấn Uyên đề phòng tính chuyểnqua cái ghế trước thì Lục Thiếu Phàm cúi xuống vỗ vai anh ta, cười nhạtnhư ban đầu:

“Kếhoạch của tôi có chút thay đổi, vì vậy… giấy chuẩn đoán bệnh này anh giữ đi, đúng rồi, giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn gặp người phụ nữ lầntrước bị Kỳ Phong đưa vào.”

Kỳ Phong làtrợ thủ đắc lực nhất của Lục Thiếu Phàm, trong mắt người ngoài thì là hộ vệ của thị trưởng, thật ra thân thế thâm tang bất lộ, đi theo Lục Thiếu Phàm vài chục năm, hai người quan hệ rất gắn bó, con đường chính trịcủa Lục Thiếu Phàm lên như diều gặp gió cũng nhờ anh ta.

Thẩm TấnUyên cố nén xúc động, quăng giấy chuẩn đoán sang bênh, liền gọi cho nhân viên y tá bên ngoài, an bài xong xuôi mọi việc. Lúc Lục Thiếu Phàm đitới cửa, không quên quay lại khích bác anh ta vài câu:

“Nếu anh cảm thấy lãng phí thì mặt sau của tờ giấy vẫn còn chơi được, tôi nhớ lúc còn bé anh thích nhất là vẽ mấy bảng cửu cương

Thẩm TấnUyên cầm tớ giấy đầy nét chữ rồng bay phượng múa lên, nghe tiếng đóngcửa chua chat nhất thời lệ rơi xuống. Lúc trước, bản thân sao lại đồng ý chứa chấp người phụ nữ, bây giờ chẳng khác gì tự rước lấy phiền toái.

Ánh sángtrong đầu lóe lên, Thẩm Tấn Uyên nhanh chóng lấy di động ra gọi cho vợmình. Khi nghe giọng nói đầy phấn khởi của vợ mình thì Thẩm Tấn Uyên như bị dội một gáo nước lạnh, cả người bật dậy khỏi ghế, chạy ra cửa, muốnchửi nhưng Lục Thiếu Phàm đã không thấy đâu.

“Ông xã à, Lục thị trưởng vừa rồi gọi điện nói một người thân của anh ta mắc bệnh, đã đưa tới chỗ anh. Anh cần chú ý người đó, à dì Lục có hẹn em đi dạo phố em cúp trước đây.”

Thẩm TấnUyên cảm thấy đầu đau như búa bổ, tay xoa huyệt thái dương ngã về saughế, mắt nhìn ra khung cảnh rực rỡ bên ngoài cửa sổ, không hổ là LụcThiếu Phàm, ngay cả công tác tư tưởng cho vợ anh cũng đã làm đủ, ngăncản mọi cách khiến anh không rút chân ra được.

Anh tính đưa vợ mình đi ra nước ngoài tránh cơn sóng lớn này, chờ vụ án xét xử xongrồi về. Không ngờ, cuộc gọi điện thoại vừa nãy trực tiếp làm cho kếhoạch của anh phá sản, Thẩm Tấn Uyên thở dài đi tới giá sách, cầm mấyuyển về tinh thần học bắt đầu đau khổ đọc nó.

Dù không vìLục Thiếu Phàm thì anh cũng phải tự giúp bản thân giải vây trước, tuyệtđối không thể để vì chuyện này mà làm hỏng uy doanh bác sĩ chuyên khoatâm thần của anh trong giới y học.

Cho nên..đôi mắt sắc nheo lại, nhìn chằm chằm tiêu đề trên cuốn sách, môi conglên, anh chỉ có thể đành xin lỗi người phụ nữ nhìn như bình thường kia.

Đắc tội LụcThiếu Phàm, anh cũng không nghĩ cô gái đó có thể sống tốt được nữa. Lầnnày, anh sẽ làm bồ tát phổ độ cho cô gái, giúp cô thoát ly khổ ải, tiếptục sống ở thế giới cực lạc này.

Tiếng cửasắt lạnh lẽo mở ra, bong người cao ráo đứng nghiêm ở cửa, ánh đèn saulưng bao phủ lấy anh. Trong căn phòng âm u, Mẫn Tiệp ngồi trong góchoảng sợ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao ngạo như một vị thần, đôi mắt chỉ có oán hận và tuyệt vọng.

“Lục.. Thiếu.. Phàm”

Nghiến răngnghiến ngợi nói tên người đàn ông vang lên trong căn phòng, tiếng bướcchân hòa với tiếng cửa sắt khép lại, một bong người bao trùm lấy cơ thểcủa cô ta, che đi ánh nắng mặt trời duy nhất trên đầu cô ta.

Lục ThiếuPhàm quét mắt nhìn những vết thương trên cánh tay Mẫn Tiệp, hờ hững nhìn căn phòng đơn điệu, ngoại trừ giường cùng một số vật dụng có nhân cũngkhông còn gì cả. Bố cục phòng như vậy, cho dù trại an dưỡng xuất phát từ mục đích gì thì anh vẫn cảm thấy rất hài lòng, ít nhất nó có thể ngănMẫn Tiệp tự tử.

So với chết, không bằng sống mà chịu tội, mỗi một ngày trôi qua trong tuyệt vọng,tiêu hủy đi chút ánh sáng trong cuộc đời cô ta khiến cô ta rơi xuống vực sâu tối đen, mãi mãi không thể phục sinh.

Lục ThiếuPhàm liếc nhìn người phụ nữ đang co rúc người lại, xoay người ngồi xuống ghế, nhìn chiếc ghế xem ra cũng sạch sẽ, anh lấy chiếc khăn tay từtrong túi ra, cúi người bắt đầu lau đâu vào đấy.

“Nghe nói cô suốt ngày gây chuyện ở đây”

Rõ rànggiọng nói rất ôn hòa tựa dòng suối nhưng rót vào tai Mẫn Tiệp lại thànhtiếng gọi của ác quỷ, hai tay run rẩy nắm thành quả đấm, răn nghiếnchặt, ép bản thân ngước đầu lên nhìn người đàn ông ung dung này.

Đều tại LụcThiếu Phàm, tất cả những bất hạnh xui xẻo mà cô gặp phải đều là do anhta ban cho, nếu không phải vì anh ta!! Bây giờ, cô đã là tiểu thư Mẫnthị người người hâm mộ, thiếu phu nhân Kỷ thị, chứ không phải như kẻđiên thế này!

Cô hiện tạithân mang trọng tội, xét đến cùng là do Mẫn Nhu hại! Cô sống ở đây, màkhông giây phút nào thầm nguyền rủa đôi vợ chồng đã phá hủy cuộc sốngcủa cô.

“Tôi không có điên, Lục Thiếu Phàm, tôi sẽ tố cáo anh phi pháp bắt giamngười khác, tôi muốn vạch trần bộ mặt xấu xa bẩn thỉu của anh nói chomọi người, để họ nhìn ra bộ mặt ngụy quân tử của anh”

Mẫn Tiệpcàng lúc càng dữ tợn, thở hổn hển chỉ vào người đàn ông ngồi trên ghế,trên mu bàn tay đầy vết máu trong khung cảnh âm u càng thêm rợn người.NHưng cô ta cố nén đau, muốn trút bỏ mọi phẫn nộ trong lòng.

Lục ThiếuPhàm ngồi trên ghế, nhàn nhã vắt chéo hai chân, im lặng lắng nghe MẫnTiệp chửi mắng, gương mặt tuấn tú từ đầu tới cuối luôn cười mỉm, thậmchí trong mắt cũng chứa ý cười sung sướng khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Mẫn Tiệpnhìn ánh mắt của Lục Thiếu Phàm, cả người chợt lui xa một nửa trước lệkhí từ Lục Thiếu Phàm, tuy không cam tâm nhưng cũng không dám chửi mắngLục Thiếu Phàm nữa. Nếu như không phải cô ta đang ngồi trên đất sợ rằngsẽ bị hù dọa mà té xuống đất.

“Côcảm thấy mọi người sẽ tin lời một người điên nói là thị trưởng của họxấu xa, không có nhân tín, hay tin một thị trưởng công tư phân minh nóimột người điên có bệnh?”

Lục ThiếuPhàm để khăn tay đã bị bụi phủ đầy để lên khung giường, quay sang cúithấp người, giọng nói thân thiện nhìn sắc mặt tái nhợt của Mẫn Tiệp, đôi mắt nheo lại khẽ chỉnh sửa tay áo sơ mi, tiếp tục nói:

“Cônói cô không phải người điên, ai tin, bản thân cô bị nhốt ở đây chungvới bệnh nhân tâm thần, quên nói cho cô biết, cô càng giải thích chứngtỏ mình không điên, người khác càng cho rằng cô bị điên nặng, đây chínhlà thực tế”

“Mình không điên… mình không điên… Lục Thiếu Phàm, anh hãm hại tôi, tôi căn bản không có điên”

Hai tay gầygò của Mẫn Tiệp cào cấu tóc mình loạn xạ, như người điên hét lên, muốnche lấp đi lời nói tàn nhẫn của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Tiệp mất đi lí tríchứng tỏ Lục Thiếu Phàm đã thành công!! Nụ cười càng rõ hơn.

“Bác sĩ, bác sĩ có thể chứng minh tôi không bị điên. Tôi muốn đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói tôi không giống với người ở đây, hơn nữa còn nói hai ngàynữa sẽ thả tôi ra ngoài”

Mẫn Tiệp phảng phất đắm chìm trong mơ mộng của mình, chật vật đứng dậy, chạy tới cửa, ra sức đập tay lên cửa sắt, hét to:

“Bác sĩ, bác sĩ, tôi muốn gặp bác sĩ, tôi muốn gặp bác sĩ”

“Bác sĩ tới đây thì sao, cô nghĩ bọn họ sẽ thả cô ra ngoài sao?”

Bàn tay sưng đỏ truyền đến cảm giác đau rát, cô ta không quan tâm dùng sức đập cửa,một lòng chỉ mong muốn rời khỏi căn phòng này, né tránh ánh mắt quỷ dịkia, thoát ly khỏi lòng bàn tay Lục Thiếu Phàm, nhưng âm thanh chói taitừ cửa sắt cũng không thể ngăn được giọng nói u oán của Lục Thiếu Phàm”

“Nếu như cô vẫn nói chuyện, mọi người có thể cho rằng cô bị chứng hoangtưởng hoặc trầm cảm. Nếu cô không nói lời nào, mọi người có thể cho rằng cô bị chứng uất ức, nếu giữ sự trung lập thì họ nói cô tính tình quáigở, đương nhiên đó cũng xem như chứng bệnh tinh thần sợ hãi.

Tiếng đậpcửa từ từ chậm lại, ngoài cửa vẫn tĩnh mịch, những cảm xúc nổi loạn củaMẫn Tiệp chỉ còn lại sự thất vọng hận thù, hai mắt trống rỗng, đôi mắtngơ ngác không hề nhìn người đàn ông tựa như đang nói chuyện phiếm cùngmình.

“Dù là triệu chứng nào, kết luận chỉ có một, cô bị điên”

“A”

Giọng nóiLục Thiếu Phàm không hề sắc lạnh, nhưng từng chữ lại như thứ thuốc độcdành cho Mẫn Tiệp, xóa bỏ mọi hi vọng của cô ta.

Sự thờ ơlạnh nhạt trái ngược với Mẫn Tiệp đang phá điên la hét ầm ĩ, Lục ThiếuPhàm nhếch môi, một tay rút ra khỏi túi quần, một tay vuốt nhẹ khunggiường, khóe miệng mỉm cười, bình tĩnh nhìn cô ta từ từ ổn định lại.

Mẫn Tiệp suy sụp ngã xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửasổ, trong lòng khát vọng tự do liên tục kêu gào, cô ta chồm dậy, nhưmuốn thoát đi, cô ta không muốn sống phần đời còn lại ở đây.

“Muốn ra khỏi đây, không phải là không thể”

Lục Thiếu Phàm nói được nửa câu đầu hai mắt Mẫn Tiệp liền sáng rực, ánh mắt khẩn thiết nhìn người đàn ông nắm trong tay quyền sinh sát.

“Nghe người cô đưa cô vào đây nói, cô không thừa nhận vụ cướp đả thương người này do mình gây ra, mà do một người tên Will gây ra, có phải vậykhông?”

Ánh mắt sắcbén của Lục Thiếu Phàm bắn về phía Mẫn Tiệp đang cau có, tuyệt đối không tha nếu cô ta nói dối, chiếc giày da màu đen khẽ nhúc nhích làm MẫnTiệp hoàng sợ, cô ta lo lắng, một khi cô ta chần chờ Lục Thiếu Phàm sẽquay đầu bỏ đi không bao giờ trở lại, mặc kệ cô ta sống chết.

Nhìn MẫnTiệp vội vàng gật đầu, đôi mắt sợ hãi đầy sự thành thật, không có trốntránh, Lục Thiếu Phàm thản nhiên mỉm cười mắt lóe lên tia lạnh.

“Cô nói với cảnh sát hắn ta là chủ mưu như vậy cô sẽ được tự do.”

Mẫn Tiệpkhông thể tin nổi khi nghe Lục Thiếu Phàm nói vậy, cuộc giao dịch này có gì đó rất lạ nhưng cô ta lại không đoán được là sai ở chỗ nào, hơn nữalợi ích đạt được quá lớn, chỉ cần nghĩ tới lúc bản thân có thể rời khỏichốn điên dại này, Mẫn Tiệp như đang chết đi bỗng cuồn cuồn máu chảytỉnh dậy.

Xảo trá nhưLục Thiếu Phàm sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao, tuy rất vui nhưng Mẫn Tiệp vẫn cảm thấy nỗi bất an mơ hồ, chất vấn nhìn Lục Thiếu Phàm muốn lấyđược sự bảo đảm:

“Tôi làm sao biết được anh có gạt tôi không, hơn nữa một người điên nói liệu người khác có tin?”

Lục ThiếuPhàm nếu muốn để cô ta khai ra Will thì phải chứng tỏ cho cảnh sát vàtòa án biết cô ta không điên, cô ta nói như vậy là muốn Lục Thiếu Phàmgiúp cô ta thoát khỏi cái danh hiệu kẻ điên này, hơn nữa liệu cô ta cóbị kết án không.

Mẫn Tiệp chưa suy nghĩ xong, Lục Thiếu Phàm đã cười lạnh:

“Cô cho rằng mình còn lựa chọn khác sao?”

Khi LụcThiếu Phàm đi gần tới cửa sắt, Mẫn Tiệp hốt hoảng né ra, cả người lảođạo tựa vào vách tường, lúc anh mở cửa ra còn nói một câu khiến cô tatạm thời an tâm:

“Cô chỉ cần chuẩn bị tốt những điều mình sẽ nói, để Will rơi vào lưới pháp luật, những chuyện khác không cần cô lo”

Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại, Lục Thiếu Phàm không nhìn về thang máy ở cuối hànhlang, mà lấy di động ra, trong hành lang yên tĩnh vang lên giọng của Lục Thiếu Phàm, tựa như trên mặt hồ yên tĩnh bỗng có viên đá ném xuốngkhiến mặt hồ nổi sóng.

“Cục cảnh sát phải không? Tôi ở trại an dưỡng Kỳ Lân Sơn nhìn thấy nghi phạm đang bị truy nã, đúng, là cô ta, không có gì, làm công dân thì nên hợptác giúp đỡ cảnh sát…”