Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 127



Sắp tới giờ ngọ, trời nắng chang chang. Ngưng Hương đứng ở trên dốc, trong lòng rối bời, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thành.

Hắn nói A Nam không phải nhi tử ruột thịt của hắn, rốt cuộc là có ý gì?

Là sau khi cưới Phùng cô nương đã làm chuyện có lỗi với hắn, hay là lúc Phùng cô nương sinh con đã xảy ra bất trắc, cho nên A Nam là ôm từ nơi khác về?

Nhưng rõ ràng Lục Thành đối xử với A Nam tốt như vậy, giống như là cốt nhục thân sinh.

Hoặc là, Lục Thành cố ý lừa gạt nàng?

Các loại suy đoán rối loạn cứ xông ra trong đầu nàng, Ngưng Hương không muốn xen vào đời tư của Lục Thành, nhưng hết lần này tới lần khác lại liên quan đến A Nam, mà bé trai này lại rất thích nàng, thích đến nỗi thà rằng được ở cùng với nàng cũng không muốn theo phụ thân về nhà, Ngưng Hương nghĩ đến liền không kìm nén được tò mò.

Hơn nữa...

"Ngươi vẫn muốn đứng đó sao?" Lục Thành đánh xe lừa ngừng ở trong rừng cây nhỏ bên cạnh, quay đầu lại vẫn nhìn thấy nàng vẫn đứng ở chỗ đó bèn cất giọng hỏi.

Chuyện của A Nam hắn có thể giấu diếm bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể lừa gạt cô nương mà hắn muốn kết hôn, càng không thể để cho nàng bởi vì chuyện này mà hiểu lầm hắn đa tình.

Ngưng Hương nhìn về phía hắn lại nhìn vào rừng cây nhỏ âm u bên cạnh, trong lòng thực sự vẫn còn sợ hãi.

Có lẽ đáy lòng nàng vẫn tin tưởng Lục Thành là người tốt, nhưng lỡ có chuyện thì sao?



Nhưng nàng không qua cũng không được, Lục Thành đã cầm bọc đồ của nàng đi, ở trong đó còn có một bộ đồ lót tắm rửa.

Đành bất chấp vậy, Ngưng Hương cúi đầu đi về hướng xe lừa.

Thấy nàng cuối cùng cũng chịu đi tới, Lục Thành lại đi vào trong phía rừng nhỏ.

Ngưng Hương không muốn đi vào trong đó, dừng ở bên cạnh xe lừa cách hắn khá xa mới thấp giọng gọi hắn, "Ngươi muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi."

Lục Thành nhìn nàng lại nhìn xung quanh một chút, đột nhiên cầm bao đồ trong tay treo lên một nhánh cây.

Ngưng Hương tức giận đỏ mặt, siết chặt nắm tay mặt nhăn nhó nói: "Ngươi không muốn nói cũng không sao, cùng lắm thì ta không cần mang bao đồ cho khỏi nặng!"

Nàng xoay người muốn đi trở về, hắn cứ khăng khăng lừa gạt nàng đi vào trong rừng khẳng định là không có ý tốt.

Lục Thành nhìn nàng, cười nói: "Ngươi đã không cần vậy bao đồ chính là vật vô chủ, để ta nhìn một chút bên trong có đồ gì mà A Đào có thể dùng hay không." Vừa nói vừa cố ý chậm chạp đi lấy bao đồ, chỉ về nhà ở một đêm mà nàng cũng mang theo bộ y phục khác để mặc trở về, có thể thấy được nàng rất thích sạch sẽ, hắn không tin bên trong không có nội y của nàng.

Tay còn chưa đụng tới bao đồ thì tiểu cô nương bên đường đã tức giận chạy tới.

Lục Thành không kìm lòng nổi đứng dưới bóng cây nhìn nàng nhanh chóng chạy lại gần.

Ngưng Hương không để ý tới hắn, chỉ muốn lấy lại bọc y phục của mình, đáng tiếc Lục Thành treo đồ quá cao nàng với không tới.



Ngưng Hương mím chặt môi, trừng mắt với hắn, "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"

"Ta chỉ muốn tìm chỗ mát mẻ để nói chuyện với ngươi mà thôi." Lục Thành to vẻ hết sức vô tội nói, "Chỗ đó một khi trên đường có người đi qua thì sẽ thấy chúng ta, chẳng lẽ nàng muốn để người khác hiểu lầm..."

"Vậy trước tiên ngươi đem bao đồ trả cho ta đã." Ngưng Hương nghiêng đầu, cắt đứt lời nói ái muội của hắn.

"Nói xong sẽ trả lại cho ngươi." Lục Thành thả giọng mềm mỏng đảm bảo.

Ngưng Hương mấp máy môi nhìn về phía đường lớn, cảm giác như người qua lại trên đường có thể nhìn xuyên qua khe hở thấy nàng, nàng liền chuyển phương hướng mượn thân cây che chở cho mình, nhìn mặt đất dưới chân nói: "Vậy ngươi mau nói đi."

Lục Thành đè nén do dự xuống, đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, "Hương nhi, việc này có quan hệ đến A Nam, ngươi đừng nói với người ngoài, ta không muốn A Nam lớn lên nghe được mọi người nói linh tinh khiến nó khó chịu."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Ngưng Hương còn chưa hiểu chuyện gì cũng đau lòng thay A Nam, chẳng lẽ A Nam biết rõ càng khó chịu hơn sao?

Ánh mắt chuyển qua trên ống quần của hắn, Ngưng Hương gật đầu, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Kỳ thật ngươi cũng không cần phải nói cho ta biết..."

"Thật ra lúc Phùng cô nương tìm ta chỉ hy vọng ta cưới nàng, mà ta cũng chỉ gặp qua nàng ấy một lần mà thôi." Lục Thành trực tiếp cắt đứt lời nàng, giọng nói càng lúc càng lên cao, nói Phùng cô nương cứu muội muội của hắn như thế nào, bị gia đình kế mẫu bức hôn nàng với biểu ca ra sao, cùng với lai lịch cốt nhục trong bụng nàng không chịu nói cho hắn biết. Lục Thành đem đầu đuôi sự việc đều nói rõ, bởi vì hắn biết cô nương mình thích tâm địa thiện lương, tuyệt đối không phải là người thích đi nói xấu với người xung quanh.

"Khối ngọc bội của A Nam hẳn là do phụ thân của nó lưu lại, ta cũng có đi nghe ngóng qua những người mà Phùng cô nương có thể tiếp xúc, nhưng lại không có bất kỳ manh mối nào."

"Cho nên ngươi liền coi A Nam là con trai ruột của mình mà nuôi?" Ngưng Hương từ từ ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, đau lòng thay A Nam.