Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 112



Trở lại Hầu phủ, Bùi Cảnh Hàn để Ngưng Hương đi về Lãnh Mai Các trước, còn hắn thì đi tới Vinh An đường của lão phu nhân.

Nhóm nữ quyến ở bên trong phòng chính đang trò chuyện rất náo nhiệt.

Lão phu nhân gọi cháu gái ngoại Thẩm Từ Từ tới bên cạnh, cười híp mắt quan sát nàng, gương mặt trái xoan như được đúc ra cùng một khuôn với mẹ nàng, một đôi mắt phượng sạch sẽ sáng sủa, trong suốt động lòng người, chiếc váy dài màu xanh nhạt làm tôn thêm vẻ thanh tú của người trí thức, vừa thùy mị lại vừa đoan trang, khiến cho bà thập phần yêu thích, từ ái hỏi: "Nương cháu thường khen chữ viết của cháu rất đẹp, còn có thể làm thơ viết chữ, mau đọc cho ngoại tổ mẫu nghe một chút xem nào."

Cô nương của đại gia đình lớn, phẩm đức có thể sánh ngang với dung mạo, mà cháu gái ngoại của bà vừa xinh đẹp lại có tài, đây mới chính là quý nữ thực sự.

Thẩm Từ Từ ngượng ngùng cười một tiếng, nhìn Đỗ thị nói: "Ngoại tổ mẫu quá khen rồi, cháu chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm mới đọc vài cuốn sách, cũng không tốt như lời mẫu thân đã khen đâu, cháu có nghe nói thi từ của mợ mới là người đứng đầu, ngoại tổ mẫu cũng đừng kêu cháu múa rìu qua mắt thợ nữa.

Cô phu nhân phụ họa nói: "Đúng vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương thì biết cái gì, ta nói những chuyện kia chỉ là muốn dỗ ngài vui thôi."

Lúc nói chuyện Thẩm phu nhân cười hết sức ôn hòa nhã nhặn, ánh mắt lại nhìn quần áo vừa thanh lịch lại quý báu trên người Đỗ thị, trong lòng Thẩm phu nhân rất không thoải mái.

Quần áo mà hiện tại tẩu tử đang mặc, vốn nên là của nàng.



Nàng mới là quý nữ chân chính của Hầu phủ, là một cô nương được nuông chiều từ bé, thuận buồm xuôi gió đến lúc lập gia đình, vừa vào kinh đã gặp được trượng phu là thế tử của Quốc công phủ, mười dặm hồng trang xuất giá là quang cảnh tự hào đến cỡ nào. Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, vừa sinh nữ nhi không bao lâu thì cha chồng và trượng phu liền nếm mùi thất bại, cha chồng chết trận, trượng phu mất một chân, dưới cơn nóng giận Hoàng thượng đã tước vị của Thẩm gia, lại đuổi cả nhà bọn họ đến Kinh Châu, để cho tiểu thúc đảm nhiệm canh giữ Kinh Châu.

Rời xa quê hương, bởi vì thân thể tàn tật của trượng phu chưa gượng dậy được cho nên cả ngày lưu luyến ở chùa nghe hòa thượng giảng kinh, trong nhà tùy ý để đệ muội chi thứ hai làm chủ, nàng dựa vào đồ cưới hậu hĩnh mới không phải nhín sắc mặt của đệ muội, nhưng mà hơn mười năm trở lại đây, vừa mua thuốc cho trượng phu, vừa đưa tiền cho trưởng tử không nên thân ăn chơi đàng điếm, đồ cưới của nàng càng ngày càng ít, ngay cả muốn làm vài bộ quần áo tốt cho nữ nhi cũng phải cân nhắc giá cả.

Mà Đỗ thị này, vốn chỉ là nữ nhi của Tri phủ tứ phẩm, vừa gả vào nhà nàng, lập tức sống trong phú quý mà vốn là trước đây thuộc về nàng.

Thẩm phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng.

Cho nên bà muốn nữ nhi của mình gả cho cháu trai là thế tử của Hầu phủ, tương lai nữ nhi cơm áo không cần phải lo lắng, mà bà cũng có thể dựa vào nữ nhi tiếp tục hưởng phúc của nhà mẹ đẻ. Con trai không trông cậy được, chỉ còn lại nữ nhi là người duy nhất mà bà hi vọng.

Ánh mắt rơi xuống dáng vẻ yêu kiều của nữ nhi, đáy lòng Thẩm phu nhân dâng lên nồng đậm tự hào.

Nữ nhi này của bà, sau khi sinh ra đặc biệt rất hiểu chuyện, không khóc không nháo mà còn rất dễ dụ, lớn lên học cái gì cũng nhanh, khó nhất chính là nàng muốn học. Trong khi đệ muội ra sức nghĩ cách ép buộc các cô nương ở nhị phòng học thi từ, ca hát, cầm kỳ thư họa, thì nữ nhi của bà căn bản không cần bà thúc giục, mà vẫn học được mọi thứ tinh thông, so với quý nữ danh môn ở kinh thành không hề thua kém.