Lục Dã Tiên Tung

Chương 50: Một chút ghen



Dương Vĩnh Khoa và Lý Tử Thất một đường đi đến một nhà hàng rất sang trọng.

Thì ra là đến tham gia tiệc sao!!

Hắn vòng tay hướng Lý Tử Thất, thấy nàng không phản ứng liền ghé vào tai nàng nói: “Vòng tay vào tay tôi.” Nói rồi lại lạnh lùng nhìn mọi người đi phía trước.

Lý Tử Thất hiểu liền làm theo, nâng bước đi vào cùng hắn.

Đây là bữa tiệc đấu giá cho dự án mới, khu dân cư kết hợp khu công nghiệp ở Thành Phố Nha Trang. Sự kiện gây tiếng vang rất lớn nên cũng thu hút rất đông ‘cá mập’ khổng lồ tham gia.

Đương nhiên, làm sao thiếu được tập đoàn Vin!!!

Dương Vĩnh Khoa đi đến điểm mặt, bắt tay với từng ông lớn. Lý Tử Thất đi theo cũng cầm ly rượu vang nhấp từng ngụm cùng hắn. Đến lúc không thể tiếp tục uống nàng mới ngồi lại bàn cho đỡ chống mặt.

“Cô mệt thì cứ ngồi đây, tôi đi chào hỏi thêm mấy vị rồi về.” Dương Vĩnh Khoa nói. Gương mặt tuấn tú gốc cạnh hiện lên một chút lo lắng khó nhận ra.

Lý Tử Thất ngốc nghếch gật gật đầu, khuôn mặt phiếm hồng vì rượu, đôi mắt long lanh xinh đẹp nay lại chấm thêm vài phần mong lung, mê luyến nhìn hắn. Khiến Dương Vĩnh Khoa có chút thất thần, hắn giật mình quay đi.

Lý Tử Thất khẽ cắn môi, Hoa Hoa tại sao lại càng ngày càng mê người như vậy chứ!!! Đẹp như thế, lỡ bị cướp mất thì sao, không thể che bớt như xưa sao!!!

Có lẽ là nguyên châu, nguyên châu có khí tức tiên, hắn hấp thụ nguyên châu đương nhiên sẽ có dáng vẻ của vị tiên nhân cao cao tại thượng rồi..

“Xin chào, tôi có thể ngồi cùng không?”

Ngẩng đầu nhìn, thì ra là một người đàn ông tuổi tầm 40 đang xin chỗ ngồi. Ông ta dáng người không cao, thân hình có chút mập. Lý Tử Thất gật đầu nói: “Được mà.”

Ông ta cười, nâng ly rượu nói: “Tôi là Lý Hoàng Gia. Là doanh nhân Trung Hoa đến đầu tư công nghiệp. Hiện tại đã có công ty công nghiệp lớn ở Bình Dương.”

Nghe khẩu âm không chuẩn Tiếng Việt, lái lái đúng kiểu người Tàu nói chuyện, giọng điệu lại có vẻ hơi cao, như thể đang nói cho mọi người biết về thân phận của ông ta. Lý Tử Thất ngây ngô cười hì hì nói: “Vậy sao, ta là Lý Tử Thất.” Nàng đương nhiên không biết hắn ta đang ra oai. Chỉ là khí tức trên hắn màu xám đen, nên cũng lười bắt chuyện.

“Lý Tử Thất? Ở nước tôi cũng có người tên Lý Tử Thất. Nhưng không giống cô.” Đương nhiên, cô xinh đẹp hơn cô ấy.

Lý Tử Thất ậm ừ hai cái hỏi: “Không giống ta sao?”



“Đúng vậy. Không giống nhau nhưng cả hai đều rất đẹp.” Hắn ta ở đây là để vinh danh đất nước hắn, có cho tiền hắn cũng không bao giờ thừa nhận điểm xấu của nước hắn.

Nghe vậy, Lý Tử Thất chỉ gật gù rồi không nói nữa. Khí tức trên người hắn ngày càng biến đen nên nàng càng không muốn bắt chuyện.

Chỉ là nàng không biết, bộ dạng say rượu này của nàng quá mức mê người, đôi môi căng mọng đỏ hồng yêu kiều mấp máy, gương mặt tuyệt diễm hiện vết hồng nhuận, còn có đôi mắt như cục nam châm có thể hút mọi thứ kia… quá mỹ lệ, quá xinh đẹp.

Hắn ta còn chưa gặp ai đẹp đến mức nao lòng như thế, khiến người ta ngay lập tức muốn mang về như thế…

Lý Hoàng Gia mê mẩn, hắn ta nhìn chằm chằm Lý Tử Thất, bàn tay thô kệt không thể kiềm chế vương đến muốn chạm vào mặt nàng..

“Tử Thất.” Đôi tay gần trong gang tất chạm đến lại nghe thấy tiếng gọi có 7 phần không vui.

Hắn ta giật mình thu tay lại nhìn đến người vừa nói kia, ngay lập tức cười tươi lấy lòng: “À, thì ra là cậu Hai Vin đây sao?” Nói rồi đứng dậy vương tay như muốn bắt tay chào hỏi với Dương Vĩnh Khoa.

Dương Vĩnh Khoa làm như không thấy, hắn đi thẳng đến chỗ Lý Tử Thất ngồi xuống, nhìn nàng hỏi: “Có mệt lắm không?”

Lý Tử Thất mơ màng gật đầu nói: “Hoa Hoa, đi về chưa!!!”

“Ừm. Chuẩn bị.” Hắn đáp. Lý Tử Thất mệt mỏi, quên mất Dương Vĩnh Khoa nay đã khác xưa, nàng hành động tự nhiên ôm chặt cánh tay hắn, gục đầu bên bả vai hắn mà ngủ ngon lành. Mà Dương Vĩnh Khoa cư nhiên không bài xích!!!. truyen bjyx

Thấy vậy, Lý Hoàng Gia cười cứng ngắc nói: “Thì ra cô ấy là bạn gái của Cậu Hai sao?”

Dương Vĩnh Khoa lạnh lùng nâng mắt nhìn hắn nói: “Ông là?????”

“À, tôi là Lý Hoàng Gia.” Ông ta cười cười trông rất khó coi đáp.

Dương Vĩnh Khoa cười nhếch mép nói: “Ra là ông sao? Cũng muốn đầu tư ở đây sao?”

Lý Hoàng Gia nghe vậy gương mặt thoáng cứng đờ. Ông ta nghe vào tai sao như Dương Vĩnh Khoa đang coi thường: “Tuỳ tiện đến xem cho biết. Cũng muốn xem đầu tư thêm.” Ông ta mặc dù luôn mang trên mình cái danh là doanh nhân từ nước lớn đến nước nhỏ đầu tư nhưng quả thật so với Vin, ông ta khá nhỏ bé. Nếu so sánh với doanh nhân lớn ở Việt Nam, ông ta chỉ là tên nhà giàu mới nổi.

Hôm nay tuỳ tiện đến đây tham dự, cứ nghĩ ở thành phố nhỏ này sẽ có ít người tham dự, thật không ngờ lại tập trung nhiều người có tên tuổi như thế.



Bỗng nghĩ đến ưu thế của công ty, ông ta tự tin nói: “Tôi mặc dù mới gia nhập lĩnh vực này nhưng người đứng đầu của tôi lại khác. Chủ tịch của tôi đạt giải Nobel Hoà Bình Thế Giới, nên chúng tôi rất tự tin có thể mang đến Hoà Bình cho những công nhân gắn bó lâu dài với chúng tôi.” Ông ta nói trong tự hào. Như thể ông ta đang nói về bản thân mình vậy.

Dương Vĩnh Khoa thoáng buồn cười. Hắn có nói gì động chạm đến ông ta hay sao!!! Có cần phải liệt kê đến mức như vậy không?

Dương Vĩnh Khoa bân quơ nói: “Ồ. Thật vinh dự cho đất nước nhỏ bé này.” Dừng đoạn, hắn nhấp một ngụm rượu vang rồi nói tiếp: “Bất quá, người Việt Nam tôi lại không coi trọng giải Nobel Hoà Bình đó, tổ tiên chúng tôi còn thẳng thừng từ chối không nhận nữa thưa ngài.” Nói xong hắn nhìn thật sâu đôi mắt Lý Hoàng Gia, trong mắt hắn hiện lên tia trào phúng mãnh liệt.

Nobel Hoà Bình sao??? Giải đó đáng bao nhiêu tiền đây? Ông Lê Đức Thọ, người từ chối giải Nobel Hoà Bình nói: "Bây giờ tôi nói về Giải thưởng Nobel. Chúng tôi biết, Giải thưởng Nobel là một giải thưởng lớn với thế giới. Từ xưa đến nay có ý nghĩa hết sức quan trọng. Nhưng tại sao tôi không nhận? Tôi không phải có khó khăn như bà nói đâu. Chỉ một điều là ai làm cho hòa bình? Bà biết rằng đây là giải thưởng Nobel cho hòa bình.

Mỹ tiến hành xâm lược đất nước tôi 20 năm. Người chống Mỹ và làm cho Mỹ thất bại, giành độc lập đưa hòa bình cho đất nước và cho cả khu vực này là chúng tôi. Người làm hòa bình là chúng tôi chứ không phải Mỹ.”

Đúng vậy, Mỹ tiến hành xâm lược, Mỹ thua rút về nước và phát cho chúng tôi lá phiếu ‘Nobel Hoà Bình’???? Người mang chiến tranh đến không có quyền nói đến hai chữ “Hoà Bình”.

Dương Vĩnh Khoa không phải coi thường giải Nobel này, chẳng qua hắn thấy trào phúng. Người Việt Nam còn cần sự công nhận của Thế Giới khi độc lập tự do sao???

Lý Hoàng Gia biến sắc. Ông ta thật không ngờ Dương Vĩnh Khoa lại mạnh bạo bá đạo đến mức này.

Trước đây khi nghe đến cậu Hai Vin người ta chỉ nói hắn là tên ngốc nghếch, đầu ốc ngu si, từ nhỏ đã bị bỏ rơi đến bây giờ mới tìm về tổ tông. Hôm nay gặp quả thật một trời một vực.

Ông ta chung quy cũng không mấy coi trọng chức giải này, chỉ là muốn tạo chút áp lực cho đối phương, thật không ngờ bá khí của hắn lại mạnh như vậy..

Lý Hoàng Gia hắc hắc cười nói: “Có vẻ bạn gái cậu đã mệt lắm rồi. Đưa cô ấy về đi.” Nói rồi ông ta cầm ly rượu bước đi.

Dương Vĩnh Khoa quả thật bá khí rất mạnh. Hắn đương nhiên không coi thường Lý Hoàng Gia, cũng rất hoang nghênh ông ta về Việt Nam phát triển kinh tế. Nhưng nếu ông ta không an phận làm ăn, cố tình gây hại thì lại là chuyện khác. Hắn có thể một cước đạp ông ta ra khỏi Việt Nam, mua lại toàn bộ công ty nhỏ kia.

Nhìn lại Lý Tử Thất, hắn nhíu mày. Nàng say sưa tựa đầu lên tay hắn mà ngủ, bàn tay trắng trẻo thong dài cứ như vậy mà ôm chặt cánh tay hắn.

Thật sự xem hắn là Hoa Hoa của trước kia sao?

Dương Vĩnh Khoa xoay người bế thốc Lý Tử Thất lên, đầu nàng gục vào hõm cổ hắn, mùi hương quen thuộc này khiến Lý Tử Thất nhớ nhung: “Hoa Hoa, thơm quá.. Hoa Hoa, nhớ ngươi…” Lý Tử Thất thều thào nói.

Dương Vĩnh Khoa nghe vào tai, bên mũi là hương thơm mê người của nàng. Cả người hắn ngứa ngáy đến khó chịu. Hắn tức tối bỏ nàng đằng sau xe còn bản thân hắn lại ngồi phía trước, một mạch chạy về khách sạn.

Lý Hoàng Gia đứng từ xa nhìn, đôi mắt hiện lên vẻ hung tợn: “Dương Vĩnh Khoa sao?? Đợi đó.” Nói rồi nở một nụ cười lạnh.