Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!

Chương 41: Hướng giải quyết?



Tôi nằm bất động trên nền đất, đầu óc quay vòng vòng. Thề có Chúa dù tôi không theo đạo, tôi đã nhìn thấy trọn vẹn mười vạn ngôi sao trước mắt mình. Và không hiểu bằng một cách thần kỳ nào đó trong đầu tôi bỗng nảy ra định luật II Newton:

F = m x a (Lực = Khối lượng x Gia tốc)

Tổng ngoại lực bằng tích của khối lượng và gia tốc.

Theo khả năng tính toán của tôi thì lực đấm của ông Hoàng Thành Nhã đã tác động lên mặt tôi một lực kha khá Newton, đủ để khiến Mike Tyson(1) nghe đến cũng phải bật khóc còn tôi thì bật ngửa người nằm như chết dưới nền đất.

Tôi thề là tôi không làm gì con gái ông ta cả!

Ừ thì tôi có cởi áo, là thật. Chuyện này chẳng qua là tôi nóng bức.

Ừ thì tôi có nắm nay, là do "công việc bắt buộc".

Ừ thì cũng có nhìn vào mắt nhau, mặt đối mặt, nhưng rõ ràng là do tôi thấy khí sắc tiểu thư kia không tốt nên mới muốn kiểm tra.

Còn tại sao cô ta phun ra một ngụm máu tươi, trên giường lại có vệt đỏ kia thì tôi chịu, tôi không biết. Tôi xin lỗi tôi thua.

Một đời của tôi không đến mức thanh bạch nhưng cũng chưa từng làm ra việc gì đáng tội. Tại sao qua miệng mấy người kia lại thành tôi đang cưỡng dâm Hoàng Linh An, Linh An vì chuyện này mà uất ức tới mức ngay lập tức thổ huyết tại chỗ? Đoán chừng oan Thị Kính cũng chỉ ngang ngửa với tôi bây giờ, không cách nào gột sạch nổi.

Cửa lớn phủ Chưởng thư ký ngay lập tức bị khoá lại, không ai được phép vào ra. Liền sau đó một đám gia đinh người cầm gậy gộc kẻ cầm thuổng công kênh tôi sang phòng lớn, tôi vẫn đau đến mức đầu óc quay cuồng, đất trời đảo điên còn bản thân thì chẳng thể nhúc nhích nổi.

Chỉ chốc lát sau lại có tiếng người xôn xao, liền đấy cửa lớn phủ Chưởng thư ký mở hé ra, La Lân và phu nhân hớt hải tiến vào. La Đạc vừa thấy tôi nằm thẳng cẳng trên nền đất đã chạy lại đỡ.

"Anh Đam, anh làm sao thế này?"

Ôi bạn tôi ơi, tôi còn làm sao được nữa? Vừa bị bố vợ tương lai của anh tẩn cho một trận ra trò, nhìn sơ qua cũng thấy mà? Ông Hoàng Thành Nhã vừa thấy cảnh tôi với La Đạc thân thiết liền nổi trận lôi đình, quát:

"Con rể, con bị hắn lừa rồi!"

La Đạc mặc kệ cha vợ tương lai vẫn đỡ tôi dậy rồi anh anh tôi tôi, bạn bạn bè bè thân tình. La Đạc dùng ánh mắt biểu thị: "Đam, anh lại gây ra chuyện gì rồi?". Tôi lắc đầu mím môi, chỉ biết bày ra vẻ thê lương ra dấu cho La Đạc: "Có trời mới biết, tôi còn không hiểu sao cơ sự lại thành ra như vậy."

Nỗi hàm oan này ở đây chỉ La Đạc mới có thể hiểu thấu. Không rõ ở thời Tiền Lê ra sao nhưng tôi từng nghe nói pháp luật thời phong kiến vô cùng hà khác. Nếu cưỡng dâm vợ người tôi hoàn toàn có thể bị chủ nhà đánh chết ngay tại chỗ.

Trời ơi nếu biết sẽ ra cơ sự này tôi thà chết trận ở Cùng Giang, nếu không hoạ hoằn lắm để Long Đĩnh thả cho giao long cắn, chí ít cũng không bị tiếng xấu nhuốc nhơ muôn đời.

"Thật là không còn mặt mũi nào nhìn ông bà." - Ông Chưởng thư ký hai mắt đỏ au rơm rớm nước nhìn vợ chồng La Lân.

Phía bên kia vợ chồng La Lân cũng không khá gì hơn. Con dâu vài ba ngày nữa sẽ cưới về nhà lại bị một kẻ từ đâu rơi xuống cướp mất. Mối liên hôn này chưa kịp thành đã bại, mà còn là bại thê bại thảm.

Với vẻ dạn dày của một tướng quân nhiều năm bôn ba chiến trường, La Lân hỏi:

"Thế bây giờ ông tính như thế nào? Tôi nghĩ hôn lễ này khó mà thành được."

Hoàng Thành Nhã vò đầu bứt tai còn chưa kịp nói gì thì tôi đã đứng phắt dậy, tiến lên phía trước.

"Khoan đã, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu!"

"Không phải cái gì mà không phải? Ta đã tai nghe mắt thấy, ngươi định chối đấy phỏng?"

Dĩ nhiên là tôi phải chối, cật lực chối. Nhưng chối làm sao cho hợp lý bây giờ? Tôi giật tay áo La Đạc, Đạc biết ý liền đứng lên trước:

"Con với anh Đam đây là chỗ thân tình, hơn nữa còn từng có ơn cứu mạng. Con tin chắc chắn có sự hiểu nhầm ở đây!"

Chỉ đợi có thế tôi rướn người lên phía trước, nói vọng lên:

"Hay là thế này, ta cứ mời cô Linh An ra đây ba mặt một lời, chân tướng ắt sẽ rõ."

Tôi còn chưa nói hết câu ông Hoàng Thành Nhã đã hét lớn rồi xông lên:

"Cái thằng mặt dày này! Những chuyện như thế ngươi còn bắt con gái ta nói ra!"

Liền ngay sau đó dĩ nhiên là màn "rồng rắn lên mây" của bộ ba tôi, Hoàng Thành Nhã, La Đạc. Ông Nhã đuổi tôi thì tôi chạy, ông đánh tôi thì La Đạc đỡ. Nếu mà rời khỏi Đạc dù chỉ một giây thì chắc chắn ngài Chưởng thư ký sẽ lại giáng thêm "cú đấm sấm sét" vào giữa bản mặt lương thiện của tôi. Nói chung là tình hình cũng tệ, tệ nhất là khoảnh khắc Hoành Thành Nhã dừng lại, thở phì phò, đoạn quay sang bảo Tuyên uỷ sứ La Lân:

"Xem như tôi đắc tội với gia đình ngài. Hôn lễ này không thể thành được."

"Ấy, đừng!" - Tôi hớt hải, dù rằng đây không phải một mối lương duyên trời ban nhưng phá bĩnh thì tôi tội càng thêm tội - "Ông huỷ hôn rồi cô Linh An biết phải làm sao?"

Hoàng Thành Nhã quay sang nhìn rôi, nghiến răng ken két, cằm bạnh ra, gằn từng tiếng:

"Dĩ nhiên là ngươi phải cưới!"

Ha ha ha ha, buồn cười quá!

Có phải ông ta vừa bảo Đam tôi lấy vợ không nhỉ?

Phải vậy không?

Đến khi tự bản thân mình định thần lại, tôi lấm lét nhìn một loạt cả năm người rồi co giò chạy. Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!

______

Chú thích:

(1) Mike Tyson: cựu vận động viên quyền Anh người Mỹ. Ông từng là nhà vô địch tuyệt đối hạng nặng ở môn quyền Anh. Lực đấm của ông lên đến 534 Kg