Long Vương Trở Lại

Chương 88: Khóc vì sung sướng



Hà Tâm cũng chỉ là tùy tiện nói.

Không ôm theo bất cứ hy vọng nào.

Cho dù Hoắc tướng quân có quen Giang Thần hồi nhỏ, nhưng hiện tại anh ta đã là tướng quân, đứng ở trên đỉnh cao.

Nhưng Hoắc Đông cũng chỉ là người dưới trướng Tiêu Dao Vương mà thôi.

Cho dù Hoắc Đông có thể đồng ý với Giang Thần, cũng không cách nào nói Tiêu Dao Vương sẽ chụp ảnh chung với cô ấy được.

Nghe Giang Thần nói vậy, hai mắt của cô ấy sáng rực: “Thật sao?”

Giang Thần cười nói: “Đương nhiên rồi, trước kia anh cũng là quân nhân, xem em thích cấp trên của binh đại ca như vậy, anh muốn tìm cách giúp anh.”

“Anh rể, thật tốt quá, cảm ơn anh.”

Hà Tâm trở nên kích động.

Tiêu Dao Vương à.

Đây chính là một trong những ngũ soái.

Dù cho không phải là người sùng bái nhất trong lòng, nhưng có thể chụp chung với Tiêu Dao Vương, cả đời này đã mãn nguyện lắm rồi.

Giang Thần nhìn phía sau qua gương chiếu hậu.

Chiếc xe Jeep vẫn đang đi theo phía sau.

Anh biết Tiêu Dao Vương vẫn phái người đi theo anh.

Hà Tâm sau khi kích động thì bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ủ rũ: “Anh rể, anh đừng có cố làm em vui, cho dù anh có quen Hoắc tướng quân lúc nhỏ, có thể anh ấy có thể giúp được mọi chuyện, nhưng anh ấy làm sao có thể bảo cấp trên chụp ảnh chung với em được?”

Giang Thần cười: “Cứ đi thử đã.”

Anh trực tiếp quay đầu, đi về hướng quân khu.

Rất nhanh đã tới trước cổng của quân khu của Giang Trung.

“Anh rể, anh đi thẳng tới quân khu luôn rồi?” Hà Tâm nghi hoặc hỏi: “Đến cả thông báo cũng không thông báo cho Hoắc tướng quân, cứ như vậy, có thể gặp được Tiêu Dao Vương sao?”

“Thử vận may.” Giang Thần cười thần bí.

Anh đỗ xe ở một bên.

Anh biết hiện tại Tiêu Dao Vương đã nhất định biết anh đã tới rồi.

Bởi vì Tiêu Dao Vương luôn phái người đi theo anh.

Quả nhiên vài phút sau.

Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào có gắn năm ngôi sao trên vai đi ra.

Với khuôn mặt tròn, lông mày rậm và đôi mắt to, oai phong lẫm liệt và bá khí tuyệt đỉnh thiên hạ.

Nhìn thấy Tiêu Dao Vương đi tới, Hà Tâm kích động tới mức ngừng cả hô hấp.

Giang Thần mở cửa xe, gọi Hà Tâm xuống xe.

Tiêu Dao Vương đi tới, lông mày khẽ cau lại nhìn Giang Thần.

Còn Hà Tâm cũng xuống xe, tinh thần cô ấy căng thẳng khi đứng trước Tiêu Dao Vương.

Là, đây là Tiêu Dao Vương.

So với trên truyền hình còn bá khí hơn.

Cô nín thở.

Giang Thần bình thản nói: “Đây là em họ của tôi, em ấy là một người mê quân đội có thâm niên, rất sùng bái ông, muốn chụp ảnh chung với ông, ông thấy thế nào?”

Tiêu Dao Vương chau mày.

Hắc Long này, làm cái gì vậy?

Ông ta quay sang nhìn Hà Tâm.

Cái nhìn đó khiến cho tim của Hà Tâm như sắp ngừng đập, lúc này trong đầu cô ấy trống rỗng, hoang mang lo sợ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dao Vương, cô ấy đã chết lặng rồi, thậm chí đến cả Giang Thần đang nói gì, cô hoàn toàn không hề nghe thấy.

Giang Thần đẩy Hà Tâm đang ngây người: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì, còn không mau đi chụp ảnh chung.”

“A?”

Hà Tâm phải ứng lại, dè dặt nhìn Tiêu Dao Vương: “Cháu, cháu… thật sự có thể sao?”

Tiêu Dao Vương hòa nhã dễ gần nói: “Có thể, làm sao không thể được chứ.”

Nghe thấy vậy Hà Tâm kích động đến suýt rơi nước mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho Giang Thần: “Anh, anh rể… anh giúp em với.”

Cô ấy quá kích động, quá hưng phấn, đến cả điện thoại cũng sắp rơi xuống đất.

Giang Thần nhận lấy, mở phần máy ảnh ra.

Hà Tâm đi về phía Tiêu Dao Vương, sau đó đứng cạnh ông ta.

Giang Thần giơ điện thoại lên, nhắc nhở: “Đứng gần chút.”

Hà Tâm cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không dám.

Nhưng Tiêu Dao Vương đã chủ động dựa gần vào Hà Tâm.

Chỉ cần có thể để cho Hắc Mong hài lòng, có thể bớt gây phiền phức cho ông ta, để ông ta có thời gian nhàn rỗi, chụp chung một tấm ảnh có là gì?

“Chủ soái Tiêu Dao, ông đừng có xụ mặt như thế, cười một cái đi, còn có, ông ôm vai của Hà Tâm, tỏ vẻ yêu thương ấy.”

Nghe thấy vậy Tiêu Dao Vương muốn nổi giận, nhưng vẫn nhịn lại làm theo dặn dò của Giang Thần.

Hà Tâm chỉ cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ đặt lên vai mình.

Khoảnh khắc này tim và hô hấp của cô ấy đã sắp ngừng đập đến nơi rồi.

“Được rồi.”

Còn chưa đợi Hà Tâm phản ứng lại, Giang Thần đã hô một tiếng.

Tiêu Dao Vương nhấc tay ra khỏi vai Hà Tâm, đi qua nói với Giang Thần: “Đây là quân khu, sau này ít tới thôi, không đúng, là đừng tới.”

Lời này của ông ta có nghĩa là bảo Giang Thần đừng tới tìm ông ta, ít gây phiền phức cho ông ta.

Nói xong ông ta liền đi lên một chiếc xe quân đội, dưới cái nhìn kinh ngạc của Hà Tâm mà rời đi.

Một hồi sau, Hà Tâm mới lấy lại phản ứng, không ngừng hít những ngụm khí lớn, vội vàng chạy về phía Giang Thần, giật lấy điện thoại trên tay anh: “Em xem, em xem nào…”

Cô ấy mở album ảnh lên.

Nhìn thấy một tấm ảnh.

Trong bức ảnh, Tiêu Dao Vương Để tay lên vai cô, khuôn mặt hiền hòa trông giống như một người bố vậy.

“A…”

Hà Tâm khóc.

Cô khóc bật thành tiếng.

Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện.

Tiêu Dao Vương, chủ soái của Tây Cảnh, một trong năm ngũ soái.

Hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng cầu được ước thấy, được chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.

Cô ấy ngồi xổm xuống đất và bật khóc thành tiếng.

Đây chính là khóc vì sung sướng.

Giang Thần cau mày, chỉ là chụp chung một tấm ảnh có nhất thiết phải vậy không?

“ Được rồi, đây là quân khu, chúng ta mau đi thôi, Đợi lát nữa sẽ bị súng dí vào đầu mất.”

Hà Tâm nghe thấy vậy lập tức phản ứng lại, lau nước mắt ở khóe mắt rồi mau chóng lên xe.

Giang Thần lái xe trở về.

Trên đường đi

Hà Tâm nhìn tấm ảnh mình chụp chung với Tiêu Dao Vương, nhìn cánh tay mà Tiêu Dao Vương Đặt trên vai mình, nhìn biểu cảm hiền hậu của Tiêu Dao Vương, cô ấy mím môi lại, suýt chút lại khóc.

Một lúc sau, cô ấy quay sang nhìn Giang Thần: “Anh rể, cảm ơn anh, hiện tại em đã tin anh chính là Hắc Long rồi.”

Chỉ có tồn tại cùng cấp bậc Tiêu Dao Vương, mới có thể bảo Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung với cô.

“Xì, còn là Hắc Long, em cũng thật biết nghĩ.” Giang Thần bĩu môi.

Hà Tâm hỏi: “Đây không phải là anh nói sau, còn có nếu anh không phải Hắc Long, tại sao vừa đến quân khu một cái là Tiêu Dao Vương đã đi ra rồi, Con chụp ảnh chung với em?”

Giang Thần nói: “ anh đã nói rồi, đến thử vận may xem sao, Tiêu Dao Vương chụp Ảnh chung với em, thì anh đã là Hắc Long rồi? Đây rõ ràng là Tiêu Dao Vương gần gũi với dân mà thôi, có liên quan gì tới anh?”

“Cũng đúng.”

Hà Tâm nghĩ thấu đáo rồi gật đầu.

Nghĩ cho kỹ thì quả thật chính là đạo lý này.

Hơn nữa Giang Thần cũng không thể là Hắc Long, nếu như anh ấy là Hắc Long, thì tại sao lại ở rể nhà họ Đường, dễ dàng bị sai bảo ở nhà họ Đường chứ?”

Hoặc cũng có thể giống như Giang Thần đã nói, Tiêu Dao Vương gần gũi với dân, chỉ cần là người hâm mộ quân đội muốn xin chụp ảnh, Ông ta cũng đều sẽ đáp ứng.

“ này, chuyện của hôm nay em không được nói cho chị họ đâu đấy, cũng không được ở bên ngoài nói linh tinh.” Giang Thần nhắc nhở.

“Vâng.” Hà Tâm gật đầu.

Ế, không đúng…

Cô ấy lại nghĩ đến một chuyện.

Đó là trong lễ kế vị của Tiêu Dao Vương trước đây, Giang Thần lại thản nhiên lái xe trong quân khu.

Tuy chỉ là tin đồn ngoài đời, đây là xe Giang Thần mượn.

nhưng cộng thêm với việc hôm nay gặp Hoắc Đông, Giang Thần dẫn cô đến quân khu để chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.

Dường như…

Hà Tâm liếc nhìn Giang Thần.

“Anh rể, em cảm thấy thân phận của anh không bình thường, anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc anh là ai, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho chị họ biết, cũng không ra ngoài đồn nhảm.”

Giang Thần cười: “ anh có thể có thân phận gì chứ? Anh chỉ là lính giải ngũ quay về mà thôi.”

“Không hợp lý.”

Hà Tâm suy nghĩ chu đáo.

tuy rằng cô ấy không ở Giang Trung, nhưng chuyện ở Giang Trong cô ấy đều nghe nói.

Đặc biệt là chuyện xảy ra có liên quan đến Đường Sở Sở.

Đến cả chuyện của ngày hôm qua, một đống ông lớn quỳ trên đất nhận lỗi với Đường Sở Sở, cô ấy cũng nghe nói rồi.

Bên ngoài đồn rằng, điều này có liên quan đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ bị Tiêu Dao Vương bắn chết trước kia.

Mà người đàn ông đeo mặt nạ quỷ chính là người mà Đường Sở Sở đã cứu mười năm trước.

Người này lúc còn sống đã tìm những ông trùm này, nhờ bọn họ giúp đỡ lúc Đường Sở Sở gặp khó khăn.

Hà Tâm cảm thấy tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.

“ không lẽ, là bởi vì anh rể?”

Cô ấy lẩm bẩm trong lòng.

Càng nghĩ càng thấy chính là như vậy.

Nghĩ xong hai mắt cô ấy mọc ra hai ngôi sao nhỏ: “Anh rể, anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói ra thân phận của anh.”

Giang Thần trợn mắt: “Anh có thể có thân phận gì chứ?”

Hà Tâm cười nói: “Anh đến từ Nam Hoang, nhất định là một tướng quân nào đó, anh rể, sau này có cơ hội, anh nhất định phải giới thiệu chủ soái Hắc Long cho em đó.”