Long Vương Trở Lại

Chương 224: Lớp A, lớp B ganh đua nhau



Làng Long Tuyền là địa điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Giang Trung.

Sâu trong núi Long Tuyền thuộc Giang Trung có một suối nước nóng thiên nhiên, đây là thánh địa nghỉ dưỡng được nhiều kẻ nhà giàu lui tới.

Vì để tổ chức buổi họp lớp này, Hứa Tinh đã mạnh tay chi hẳn vài triệu nhân dân tệ bao trọn Long Tuyền, đồng thời cũng chi ra rất nhiều tiền để mời Thái Khôn đến biểu diễn.

Biết trong buổi họp lớp được bao ăn, bao ở, còn có thể được nghe minh tinh hát miễn phí, những bạn học cả hai khối lớp của trường Giang Trung mười năm trước đều tới đông đủ.

Kẻ nghèo thì đến ăn chực, uống chùa.

Kẻ giàu thì đến để nhân cơ hội này khoe mẽ, thể hiện cho bạn học thấy bây giờ mình có bao nhiêu tiền, thành công thế nào.

Những bạn học lớp A sau khi biết Giang Thần của lớp bọn họ chính là Hắc Long, sau buổi họp lớp sẽ lập bia và lễ truy điệu cho Giang Thần, thì đều tới tham gia.

Giang Thần và Đường Sở Sở xuất phát khá trễ.

Lúc đến làng Long Tuyền thì đã hơn bốn giờ chiều.

Bên ngoài làng Long Tuyền đã tập hợp được kha khá người.

Những người này đều là những bạn học đến sớm.

Bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm lớp A, và một nhóm lớp B.

Mặc dù năm đó cũng từng học chung trường, nhưng mười năm trôi qua, dường như không còn nhớ mặt nữa, chỉ còn nhớ những bạn cùng lớp.

Hơn nữa hàng năm mỗi lớp đều có họp mặt, nên mọi người cùng lớp cũng nhớ mặt nhau.

“Có người đến nữa rồi kìa?”

“Ai vậy?”

“Wow, nhìn con Lamborghini có giá hơn năm triệu nhân dân tệ kia kìa, chắc đây là chiếc sang trọng nhất từ nãy tới giờ."

“Là ai vậy ta, là người lớp A hay lớp B?”

Hai nhóm người đứng bên ngoài sơn trang, nhìn chiếc xe ở xa đang lái tới, khẽ thầm thì.

Chiếc xe thể thao Lamborghini chạy đến và dừng ở bãi đậu xe trước cửa, một chàng trai anh tuấn thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc vest sang trọng xuống xe.

“Đây, đây không phải là Ngô Tử Thông của lớp B sao?”

“Đúng là Tử Thông của lớp chúng ta”

“Nghe nói giờ cậu ta có tiền dữ lắm, tự mình mở công ty, hằng năm kiếm lợi lên tới vài tỷ đồng”

Người của lớp B vui vẻ bước ra chào hỏi Ngô Tử Thông.

Còn người của lớp A thì lại là tỏ ra vẻ mặt thất vọng.

Nhiều người tới như vậy, nhưng những người có tiền đều là người của lớp B.

Xe tốt nhất của lớp bọn họ cũng chỉ có giá hai trăm ngàn nhân dân tệ, một cái bánh xe của người ta đã bằng chiếc xe của họ rồi.

Người lớp B nhìn hai mươi mấy người lớp A với thái độ khinh bỉ.

“Người lớp A thật kém cỏi làm sao" Một người trong lớp B lên tiếng bằng thái độ cợt nhả.

Lập tức có người hùa theo: “Đúng vậy, được cái nghèo kiếp sát giống nhau, tôi cảm thấy hơi bực rồi đó, chẳng biết lớp trưởng Hứa gọi mấy người lớp A tới làm gì."

Người lớp A nghe thì muốn phản bác, nhưng biết phản bác bằng cái gì bây giờ.

Lúc này, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo bình thường đứng dậy, anh ta phản bác: “Chúng tôi tới để tham gia lễ truy điệu của Hắc Long, chứ không phải tới tham gia họp mặt, ai nói người lớp chúng tôi kém cỏi. Lớp chúng tôi có Hắc Long”

“Đúng đó.”

“Mấy người các cậu biết Hắc Long là ai không?”

“Cậu ấy là một trong ngũ đại soái của Trung Quốc, là chiến thần hộ quốc của nước ta, các cậu lấy gì để so với Hắc Long lớp chúng tôi.”

Người của lớp A lập tức vồ dậy.

Người của lớp B cũng không chịu yếu thế.

“Lấy người chết ra khoe tưởng ngon lắm hả?”

“Tôi thừa nhận Hắc Long rất lợi hại, nhưng ai biết Hắc Long có thật sự là Giang Thần, tất cả chỉ là đồn đoán, chưa hề được phía nhà nước chứng thực”

“Lớp A các người đừng lấy vị anh hùng trong lòng tôi ra làm màu nữa, Hắc Long là chiến thần hộ quốc của nước ta, là anh hùng trong lòng tôi, tôi không cho phép các người vấy bẩn anh ấy” Một cô gái xinh đẹp lên tiếng tức giận.

Trong lúc hai lớp đang tranh cãi ồn ào thì một chiếc xe Wolkswagen cũ nát xuất hiện.

Một chiếc xe Wolkswagen bình thường không khiến mọi người chú ý.

Nhưng khi nhìn thấy người xuống xe, hai mắt của họ đều sáng lên.

“Đường Sở Sở năm đó tôi biết đây sao?”

“Wow, Đường Sở Sở, đây chính là cô gái xinh đẹp được giới truyền thông năm đó gọi là mỹ nữ năm ngàn năm khó gặp, là cô gái đẹp nhất Giang Trung. Quả không hổ danh, thật sự quá đẹp, khí chất cũng xuất trần…”

Các bạn lớp B vây quanh.

Ai ai cũng vui vẻ chào hỏi Đường Sở Sở.

Đường Sở Sở cũng chào hỏi bọn họ.

Tuy đã mười năm không gặp, nhưng cô vẫn có thể nhận ra kha khá bạn.

Giang Thần thì không ai để mắt đến.

Anh cũng không tham gia với người của lớp B.

Anh nhìn thấy cách đó không xa có hai mươi mấy bạn học lớp A, khuôn mặt của họ đều có nét khác theo thời gian, nhưng anh vẫn có thể nhận ra vài người trong số đó.

Anh lia mắt tìm người anh em chí cốt xưa trong đám bạn cũ.

Năm đó thành tích học tập của anh rất tốt, còn giỏi về nhiều mặt, nên cũng có kha khá anh em tốt.

Nhưng người bạn tốt nhất phải kể đến Lâm Tử Minh.

Trong đám đông, anh bắt gặp Lâm Tử Minh trong bộ trang phục khá tầm thường trông như bác nông dân.

Anh đi tới định chào hỏi, nhưng khi đi được nửa đường thì lại vòng về.

Bởi vì hiện tại anh không phải là Giang Thần của mười năm trước, mà là Giang Thần - con rể nhà họ Đường.

“Sở Sở, cậu khoẻ không, cậu còn nhớ mình không, mình là Ngô Tử Thông, chính là tên mập năm đó theo đuổi cậu nè"

Ngô Tử Thông nhìn thấy Đường Sở Sở thì sáng bừng hai mắt, anh ta đi qua và giới thiệu bản thân một cách đầy tự hào: “Năm đó đúng là mình rất nghèo, cũng rất mập, nhưng qua mười năm cố gắng phấn đấu, hiện tại mình đã tự mở được công ty, hằng năm kiếm được vài tỷ, hơn nữa hiện tại mình cũng hết mập rồi, quan trọng hơn là mình còn độc thân.”

“Ừm”

Đường Sở Sở chỉ khẽ gật đầu cho có lệ.

“Đường Sở Sở…”

Một giọng nói truyền đến.

Đường Sở Sở nghe tiếng gọi thì quay lại và thấy một cô gái đang nắm tay anh chàng điển trai đi tới.

Cô bước tới, gọi một tiếng: “Tĩnh Ân!”

Cô gái này chính là Kim Tĩnh Ân.

Còn người đàn ông mà cô ta dẫn theo tên là Hứa Khung, là người Hứa gia ở Giang Bắc.

Lúc trước khi ở Giang Bắc, Đường Sở Sở đã gặp hai người họ.

Đường Sở Sở vui vẻ chào hỏi, nhưng Kim Tĩnh Ân lại mặt lạnh lùng vung tay cho cô một cái tát.

Chát!

Âm thanh chua chát của cái tát vang lên.

Trên khuôn mặt Đường Sở Sở lập tức hiện lên dấu tay màu đỏ.

Cái tát này đã khiến cho Đường Sở Sở ngớ người.

“Tĩnh Ân, cậu?”

“Đường Sở Sở, con tiện nhân.” Kim Tĩnh Ân lại tát thêm một cái, cô ta quát to: “Bởi vì mày mà hai người nhà họ Hứa bị đánh trọng thương, một trong số đó còn trở thành tàn phế”

Sắc mặt Hứa Khung cũng trở nên tối sầm.

Cũng tại con khốn này, nên Hứa Vi và Hứa Áo mới bị đánh cho tàn phế.

Ban đầu anh ta cũng nghĩ chồng của Đường Sở Sở, tức Giang Thần chính là Hắc Long.

Nhưng bây giờ tin tức truyền ra, Hắc Long là một người khác hoàn toàn, không phải chồng của Đường Sở Sở, mà là người con trai năm xưa Đường Sở Sở cứu, chẳng qua là trùng tên Giang Thần mà thôi.

Hiện tại Hắc Long đã chết, Đường Sở Sở đã không còn chỗ dựa.

Hai người bọn họ không nể mặt Đường Sở Sở chút nào.

Toàn cảnh vừa rồi đã bị nhiều bạn học nhìn thấy.

Bọn họ ai nấy cũng thắc mắc khó hiểu, chuyện gì thế này?

Giang Thần đi tới, vừa lúc nhìn thấy Đường Sở Sở bị đánh, còn bị tát tận hai cái liên tục, anh trầm mặc bước tới.

Kim Tĩnh Ân giơ tay lên định tát cái thứ ba.

Giang Thần nhanh chóng tiến lên ngăn cái tát của cô ta, anh chụp tay cô ta rồi vung tay tát lại cô ta.

Chát!

Một cái tát, âm thanh của nó rất vang.

Cả người Kim Tĩnh Ân xoay ngang tại chỗ, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi, lẫn trong máu còn có mấy cái răng.

Giang Thần không thèm do dự chỉ vì cô ta là phụ nữ, anh nhấc chân đá một cái.

Kim Tĩnh Ân bị đá ngã xuống đất.

“Vợ của tôi mà cũng dám đánh, tưởng tôi chết mất xác rồi hay gì?” Sắc mặt Giang Thần vô cùng máu lạnh.

Kim Tĩnh Ân bị đánh đến ngẩn người, cô ta bị đá ngã xuống đất, tất chân màu đen bị rách, da thịt nứt ra, cơn đau khủng khiếp kéo đến khắp người.

Bị tát vào miệng, khoang miệng càng đau hơn cả, đau đến nỗi cô ta khóc lớn: “Chồng, giết nó đi”

Hứa Khung giận dữ, hét lớn: “Vệ sĩ đâu, giết nó cho tao."

Anh ta là người của Hứa gia, khi ra ngoài luôn đưa theo vệ sĩ bên mình.

Lập tức có bốn người đàn ông cao to vạm vỡ vọt tới.

Các bạn học xung quanh thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau.