Long Đồ Án

Quyển 20 - Chương 698: (Phiên ngoại) Ma Quỷ thành mỹ thực hội



Người dân Ma Quỷ thành mỗi một ngày lễ đều phải ăn mừng tận ba ngày, nhưng tới “mỹ thực hội” mà nhóm người Trung Nguyên cho là đợt lễ náo nhiệt nhất, thì tất cả mọi người đều trốn biệt.
“Ừm…” Bao Đại nhân sờ sờ chòm râu, “Có lẽ có trá …”

Bàng Thái sư vỗ cái bụng gật đầu, “Không biết có cái gì …”

Bát Vương gia lần đầu tiên đến Ma Quỷ thành, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, thấy trên bàn có đậu đũa, cầm lên nhìn rồi hỏi, “Đây là cái gì?”

Không may Bát Vương hỏi trúng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn thoáng qua, nói, “Chắc là cây cỏ…?”

“Cỏ nào lại thô như thế?” Bát Vương gia rút ra một cây tỉ mỉ nghiên cứu, lại hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cái này ăn sao nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường tự thấy không có cây cỏ nào to như vậy, trên bàn cơm cũng chưa thấy qua, vì vậy suy đoán, “Chắc để cho ngựa ăn?”

Triển Chiêu ở một bên bó tay nhìn hai người, Tiểu Tứ Tử không thể nhìn được nữa, ngồi trên lưng Tiểu Ngũ, túm túm vạt áo Bát Vương gia, “Bạch Bạch, Tiểu Bát Tử, cái này là đậu đũa không phải cây cỏ.”

Bát Vương gia giật mình, “Đậu không phải đều là các loại hạt sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng theo gật đầu, biểu thị nghi hoặc.

Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu làm mặt quỷ với bé —— đừng để ý hai kẻ không có thường thức đó.

Một bên, Long Kiều Quảng dùng khuỷu tay chọt Âu Dương Thiếu Chinh, “Xem nè!”

Âu Dương Thiếu Chinh nhìn về phía được chỉ, thấy có ba cải củ song song đặt ở đó, toàn bộ đều có chút giống hình người, lại mập mạp.

Âu Dương thuận tay cầm lên một cây củ cải béo mập mà cong như bánh quai chèo, nói, “Củ này đẹp nè.”

Long Kiều Quảng đưa tay cầm lên một củ khác thẳng mập như một ngọn nến, “Rõ ràng củ này đẹp!”

Sau đó, Hữu Tướng quân dùng vốn từ vựng của mình trình bày một bài diễn văn hai vạn chữ chứng minh cây cải củ trong tay tốt đẹp đến mức nào, Hỏa Kỳ Lân lắc lắc củ cải trong tay, “Lão tử cứ thích củ này đấy, tức chết ngươi!”



Không để ý tới hai vị Đại Tướng quân đang cãi nhau chỉ vì một củ cải, Triển Chiêu và mọi người đi tiếp về phía trước.

Mỗi người trong tay cầm theo hai tấm phiếu, một phiếu bầu ra thực phẩm đẹp mắt nhất một phiếu bầu ra thực phẩm xấu xí nhất.

Có điều đó là đồ ăn mà, ngoại trừ vẻ ngoài còn phải cân nhắc đến mùi vị.

Triển Chiêu nhìn ba cây cải trắng mượt mà, một cây đều dài đều đẹp, làm sao biết được củ nào ngon a?

Lúc này, Bát Vương gia và Bạch Ngọc Đường cũng đang đứng bình luận ba củ cải trắng này.

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử lại gần nghe thử.

Nghe được Bát Vương gia nói, “Ân… Củ này nhìn bóng hơn một chút.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ân, tương đối thấu quang tạp chất cũng ít.”

“Nhưng chạm trổ không đẹp lắm.” Bát Vương bình luận, “Văn lộ rộng hơn một chút thì đẹp rồi.”

Bạch Ngọc Đường đồng ý, “Chưa đạt tới phẩm chất tiêu chuẩn của phỉ thúy, không giống do cao thủ làm …”

“Ừ, đúng là chưa đủ đẳng cấp.” Bát Vương lắc đầu, “Đáng tiếc, nếu là mặc ngọc phỏng chừng càng đẹp mắt.”

Triển Chiêu bó tay nhìn hai vị thiếu gia bình củ cải như phẩm ngọc, lắc lắc đầu túm lấy Tiểu Tứ Tử cũng đang trưng ra biểu tình ghét bỏ, chợt nhìn thấy một bó hẹ ngay trước mắt.

Bạch Ngọc Đường thấy rau hẹ thì cau mày đi đường vòng, Bát Vương gia bưng mũi, “Có thảo dược sao? Hảo thối!”

Tiểu Tứ Tử thở dài, nâng một bó rau hẹ lên lắc lắc trước mắt Triển Chiêu, “Miêu Miêu…”

Nhưng kỳ quái chính là, Triển Chiêu chợt lóe lên, lủi ra chỗ trưng mấy trái cà.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, hửm?

Hành động đó của Triển Chiêu, cũng khiến Bạch Ngọc Đường chú ý.

Bạch Ngọc Đường tuy không có thường thức nhưng vẫn nhận ra rau hẹ, hắn chọt Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Mèo đều không thích rau hẹ à?”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, “Có đâu? Hoa Ly Ly thích nhất là hành với hẹ.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Miêu Nhi thích hẹ không?”

“Hẹ xào trứng hắn thích ăn lắm a, hẹ xào bao tử Miêu Miêu cũng thích ăn.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch Bạch, Miêu Miêu có không thích món nào không?”

“Hắn thật ra rất xoi mói, nhưng chưa thấy nói không thích ăn món gì …” Bạch Ngọc Đường nhớ tới câu châm ngôn sống mà Triển Chiêu nói ra trong một đêm trăng nào đó, “Trên đời này không có thứ không thể ăn, chỉ có đầu bếp không chịu nấu nó thành đồ ăn.”

Tiểu Tứ Tử và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một hồi, đột nhiên đều muốn biết —— thân là cật hóa, Triển Chiêu có thực phẩm nào đặc biệt không thích hay không?



Xa xa, Thiên Tôn đang nghịch hai quả hạch đào, chọt một người đang quan sát mấy viên hạt dẻ, “Ngoại tôn ngươi có thứ gì không thích ăn không?”

Ân Hầu bình tĩnh đáp, “Có a.”

“Là cái gì?” Thiên Tôn hiếu kỳ.

Ân Hầu thuận miệng trả lời, “Nó không phải có chút miêu tính sao, miêu không thích cái gì nó không thích cái đó.”

“Có sao?” Thiên Tôn hoài nghi, “Mèo đều không thích ăn cay, ngoại tôn ngươi ăn lẩu cay rất hạnh phúc mà.”

Ân Hầu nói, “Ngươi cho mèo ăn lẩu cay không chừng nó cũng ăn đến hài lòng a, nhưng ăn ớt không thì khác. Ngươi đừng thấy nó ăn đậu hũ kho hành ngon lành, chỉ cần nhét một cây hành dưới gối nó nó sẽ thức trắng nguyên đêm.”

Thiên Tôn cau mày nhìn Ân Hầu, “Sao ngươi biết?”

“Khụ khụ.” Ân Hầu sờ sờ mũi lầm bầm, “Đương nhiên là thử qua rồi …” Nói xong xoay người đi.

Thiên Tôn há hốc miệng đuổi theo, “Lão quỷ ngươi so với ta còn biến thái hơn, ta chưa từng lăn qua lăn lại Ngọc Đường nhà ta như thế.”

Ân Hầu trừng mắt, “Nói nhảm, nhét hành xuống gối đồ đệ ngươi không chừng hắn đốt luôn cả phòng … Ta bất quá là muốn thử thôi.”

“Thử gì?” Thiên Tôn hiếu kỳ.

Ân Hầu nhỏ giọng nói, “Xem đêm hôm trước nhét hành xuống gối như vậy, hôm sau nó có dám ăn đậu hũ xao hành này nọ không.”

“Thế hôm sau nó có ăn không?” Thiên Tôn hiếu kỳ.

Ân Hầu cười cười, gật đầu, “Ăn a!!”

“Hắt xì…” Ở phía trước, Triển Chiêu đột nhiên hắt xì.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng tưởng tượng, hiển nhiên Ân Hầu đang nói gì hắn chẳng còn nghe lọt lỗ tai nữa, chỉ lo nghĩ xem nếu nhét một cây hành xuống gối Bạch Ngọc Đường thì sẽ xảy ra chuyện gì … Nghĩ thôi đã thấy thú vị!



Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử một đường đi theo Triển Chiêu, để ý xem hắn không thích thực vật nào … Phát hiện Triển Chiêu đụng tới hành tỏi đều sờ sờ mũi, sau đó đi nhanh hai bước, thế nhưng cũng nhìn không ra là hắn ghét… Lẽ nào thực sự thích hết những thứ có thể biến thành đồ ăn?

Đi tiếp một vòng, mọi người đã xem đủ, chọn ra được “nguyên liệu nấu ăn” xinh đẹp nhất —— một con hắc bạch hoa trư.

Con heo nọ tròn vo, lông mi dài, Tiểu Tứ Tử ôm lấy không buông tay, nói muốn dẫn về Khai Phong phủ nuôi.

Mọi người thật muốn nhắc nhở bé, không quá nửa năm ngươi sẽ ôm không nổi nữa, bất quá Tiểu Tứ Tử không chịu buông tay cũng không còn cách nào, Triển Chiêu nghĩ bằng không thì cứ nuôi trong chuồng a?

Bình chọn thứ đẹp nhất là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng chọn ra thứ xấu nhất lại rất khó khăn! Huống chi Ma Quỷ thành còn có truyền thuyết rằng có thể sẽ bị thứ xấu nhất “ám”.

Cuối cùng, ứng cử viên cho chức danh “Xấu xí nhất” rơi xuống hai thứ —— một là loại cá mọi người chưa từng thấy qua, nó nằm mềm oặt ở đó, mũi đặc biệt lớn, lại không thấy mắt đâu, người Ma Quỷ thành gọi nó là sa khô ngư. Thứ khác là nấm, ở mặt trên của “tán” có hoa văn, nhìn như cái miệng đang cười đơ ra, vì vậy được gọi là liệt khẩu cô.

Hai thứ này xấu y như nhau, người Trung Nguyên như nhóm Triển Chiêu cho tới bây giờ chưa thấy qua, nhưng nghe nói đó là nguyên liệu thông thường trên bàn cơm của người dân Ma Quỷ thành.

Triển Chiêu nghĩ hay là ăn thử rồi mới đưa ra quyết định, bất quá đề nghị này bị Bạch Ngọc Đường phản đối, Ngũ gia nói dù sao cũng xấu như nhau thì chọn đại một cái đi.

Trên thành lâu có người Ma Quỷ thành nhắc nhở, “Có tập tục sau khi kết thúc bình chọn, bữa tối phải lấy nguyên liệu xấu nhất đó làm món chính…”

Mọi người hít sâu một hơi —— sao các ngươi không nói sớm? !

Bạch Ngọc Đường lập tức yêu cầu lựa chọn một cách thận trọng, hắn chỉ vào ba củ cải mà hắn và Bát Vương bình phẩm hồi nãy, “Vậy chọn nó đi, nó xấu nhất!”

Triển Chiêu túm lấy Chuột nhà mình kéo sang một bên, “Chuột, đừng quên sẽ bị ám đó!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu/

Triển Chiêu nhắc nhở, “Sa khô ngư liệt khẩu cô kia, chúng ta trở về Trung Nguyên là không gặp được nữa! Cải trắng thì khác a! Ngươi muốn cả đời này bị cải trắng ám ảnh sao?”

Bạch Ngọc Đường tuy rằng thấy Triển Chiêu nói có đạo lý, thế nhưng so với chuyện ăn thứ xấu xí như vậy thì thà bị cải trắng nguyền còn hơn, mà… bị cải trắng ám ảnh thì có sao đâu? Cùng lắm thì sau này không ăn mấy thứ màu trắng nữa!

Triển Chiêu không cho hắn chọn —— ngươi không ăn nhưng ta ăn a! Cải trắng nấu ra được rất nhiều món đó!

Cuối cùng mọi người căn cứ vào “Lương tâm”, chọn ra “Liệt khẩu cô”, dù sao sa khô ngư kia hình dáng quá đáng sợ, vạn nhất bị nó ám ảnh cũng là một phiền phức, so ra thì cái nấm kia đỡ hơn nhiều.

Sau khi chấm dứt bình chọn, Triển Chiêu và mọi người cảm thấy bầu không khí không được đúng lắm …

Mơ hồ nghe được cư dân Ma Quỷ thành nhỏ giọng nghị luận.

“Chọn liệt khẩu cô a!”

“Lời đồn kia có khi nào thành sự thật không!”

“Buổi tối sẽ bị ma nấm tập kích đó?”



Lúc này, bầu trời chẳng biết từ chỗ nào xuất hiện thêm một đám mây, che khuất thái dương trên bầu trời Ma Quỷ thành, cảm giác vô cùng rùng rợn.

Mọi người lại nhìn thoáng qua cây nấm “đơ miệng” kia, có dự cảm vô cùng không tốt.



Chạng vạng tối, tất cả mọi người trở về, cơm tối là một món bánh có nhân, đặc sản của Ma Quỷ thành.

Lâm Dạ Hỏa lết một thân toàn lông chó về tắm rửa thay quần áo, vừa gặm bánh vừa hỏi, “Thế nào? Mấy hôm nay chọn ra được cái gì a?”

Tiểu Tứ Tử đáp, “Là liệt khẩu cô “.

Lâm Dạ Hỏa suy nghĩ một chút, “Cái nấm đó rất ngon a … Cũng đâu có gì đáng sợ nhỉ? Dù sao cũng chỉ có một chân chạy chẳng nhanh nổi.”

Bạch Ngọc Đường nhìn sang Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Không sao chứ? ”

Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triển hộ vệ nheo mắt, “Nhân bánh chính là liệt khẩu cô trộn sa khô ngư … Còn có cải trắng.”

Bạch Ngọc Đường thuận tay ném cái bánh cho Tiểu Ngũ, tìm nước trà súc miệng.

Triển Chiêu tiện tay ôm lấy con heo nhỏ, “Sợ cái gì, cùng lắm thì nằm mơ bị nấm dí thôi!”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào tay hắn, “Ôm nó xong rửa tay mới được ăn!”



Ma Quỷ thành vào đêm vô cùng náo nhiệt, để mừng lễ hội mọi người còn đốt pháo, dù sao người ở đây một năm cũng phải đến nửa năm đều có đốt pháo nên đều đã quen rồi.

Sau nửa đêm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mới vừa vào cửa … Triển Chiêu ngăn Bạch Ngọc Đường, “Không ổn!”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn hắn, “Không ổn chỗ nào?”

Triển Chiêu sờ sờ mũi, ngửi ngửi khắp phòng, “Cứ thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ.”

“Ngươi đừng nghi thần nghi quỷ… Hay là do con heo đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải mùi heo không?” Vừa nói vừa nắm hai tay Triển Chiêu lên ngửi thử.

Triển Chiêu đáp, “Con heo đó sạch lắm, nếu không phải Tiểu Tứ Tử ôm đi mất thì đêm nay ta định ôm nó ngủ.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, bắt Triển Chiêu nhanh ngủ, không được nhớ nhung con heo kia nữa.

Triển Chiêu nằm xuống đắp chăn, nằm một lúc, mở miệng, “Ngọc Đường.”

“Ân?” Bạch Ngọc Đường hiển nhiên cũng chưa ngủ, chỉ nằm đó thôi.

“Ta vẫn thấy có gì đó không đúng!”

Ngọc Đường trở mình, “Đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Nói rồi, lại trở mình.

Triển Chiêu lập tức phản bác, “Ngươi còn nói không có gì, số lần người trở mình gấp mấy lần bình thường rồi!”

Bạch Ngọc Đường có chút ngoài ý muốn, “Ta bình thường trở mình mấy lần ngươi đều biết?”

“Biết a.” Triển Chiêu nói, “Ngươi mỗi lần ngủ chỉ trở mình một lần, những lúc khác đều y như tượng …”

“Nhanh ngủ đi.” Bạch Ngọc Đường nói xong, lại trở mình.

“Năm lần.” Triển Chiêu hỗ trợ đếm số.

“Sách…” Bạch Ngọc Đường lại lật người lại.

Triển Chiêu há miệng, “Năm lần …”

“Ta cũng thấy hình như không ổn!” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ gối đầu, “Hình như có mùi gì đó?”

“Ngươi ngửi thấy đúng không?” Triển Chiêu nói, “Ta cũng ngửi thấy! Như là mùi hành xào đậu hũ…”

Bạch Ngọc Đường nằm ở trên giường không biết đỡ thở dài lần thứ mấy, tiếp tục xoay người, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng thì thào của Triển Chiêu, “Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, đã thấy Triển Chiêu nhoài người ở đầu giường.

“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Hai ta đổi giường thử xem?” Triển Chiêu đề nghị.

Bạch Ngọc Đường nghĩ cũng được, hai người liền đổi giường … Nhưng mà…

“Chỗ này của ngươi cũng có mùi đậu hũ xào hành!” Triển Chiêu nghiêm túc, “Hành lá xào đậu hũ với long duyên hương…”

Bạch Ngọc Đường lại nằm thêm một hồi, đột nhiên mở mắt.

Hầu như cùng lúc, Triển Chiêu cũng mở mắt, hai người nhìn nhau, song song ngồi dậy, bắt đầu lật tung chăn gối …

“Tìm được rồi!” Triển Chiêu lật gối đầu, phát hiện phía dưới có một bó hành.

Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện dưới gối đầu có một bó hành lá.

Hai người nhìn nhau, cũng không cần nhiều thời gian, trong đầu đã có xuất hiện “kẻ tình nghi ” ! Triển Chiêu nghĩ đến Ân Hầu, Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đương nhiên là Thiên Tôn.

Ngũ gia muốn xuống giường đi tìm “Phạm nhân”, Triển Chiêu ngăn lại, “Chờ một chút! Như vậy hai người họ quá lời rồi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, nghĩ cũng phải, đánh thì đánh không lại, đúng là quá tiện nghi cho hai người bọn họ.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Sáng nay rau dưa hoa quả tham gia thi đấu đều còn ở thương khố đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy, chờ để mang ra nấu ăn dần …”

Triển Chiêu đột nhiên mỉm cười, túm Bạch Ngọc Đường, hỏi “Chúng ta bày trò đi, thế nào?”

Bạch Ngọc Đường lớn như vậy còn chưa biết bày trò đùa giỡn ai bao giờ, đành hỏi, “Làm như thế nào…”

“Đi!” Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường, lén lút chuồn ra gian phòng, chạy vào thương khố.

Tới thương khố lục tung một hồi, Triển Chiêu tìm được rồi hai quả bí đao lớn.

Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn, không rõ Triển Chiêu muốn làm gì, cũng nhân tiện cảm thán loại bí này cũng quá lớn rồi đi, khoét ruột ra là có thể nhét cả người vào.

Triển Chiêu lại tìm về hai cây dù, cắm lên một đầu bí, rồi dựng lên, ra hiệu cho Bạch Ngọc Đường nhìn cái bóng trên tường.

Bạch Ngọc Đường bị chọc cười —— đó không phải là cây nấm sao! Là cây nấm siêu lớn …

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một người ôm một “cây nấm”, chạy ra sân.



Trong phòng sát vách, Ân Hầu trở mình, hai mắt nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ.

Chợt nghe Thiên Tôn hỏi, “Ngươi đoán hai đứna ó phát hiện ra bó hành chưa?”

“Còn chưa đi, phát hiện ra thì đã chạy qua đây rồi.” Ân Hầu nói xong, thấp giọng kêu một tiếng, “Lão quỷ.”

“Hả?” Thiên Tôn hỏi.

“Ngươi tin chuyện lời nguyền không?” Ân Hầu đột nhiên hỏi.

“Phụt.” Thiên Tôn đạp chăn cười, “Ha ha ha…”

“Ngươi ngưng cười cái đã.” Ân Hầu đưa tay chỉ ra cửa, “Đó là cái gì?”

Thiên Tôn trở mình ngẩng đầu… Thấy ngoài cửa sổ có một “cái bóng”, là một cây nấm thật lớn …

Thiên Tôn há hốc miệng, mà cái nấm đó trong phút chốc đã không thấy đâu …

Trong phòng Công Tôn.

Công Tôn đang ngủ thì cảm giác có gì đó đang chui vào lòng mình … Mở mắt nhìn, là Tiểu Tứ Tử.

“Tiểu Tứ Tử…”

“Cha!” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ma nấm hiển linh!”

Công Tôn ngẩng đầu, thấy Triệu Phổ đang ngồi trên giường nâng cằm quan sát cái bóng trên cửa, cảm thán, “Cây nấm to thật!”



Chờ mọi người mở cửa phòng chạy ra sân, “Cái nấm tinh” nọ đã biến mất.

Thiên Tôn và Ân Hầu nhìn nhau, chạy đến trước cửa phòng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mở một cánh cửa sổ nhìn vào trong, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã chìm vào mộng đẹp.

Ân Hầu và Thiên Tôn đều bĩu môi —— hài tử lớn quả nhiên chơi không vui nữa!

Đương nhiên, hai người không phát hiện ra hai quả bí giấu dưới giường và hai cây dù dựn trong góc tường.

Lâm Dạ Hỏa mang theo người của Hỏa Phượng đường tìm một đêm, cũng không tìm được “Cái nấm tinh” xuất quỷ nhập thần nọ.



Từ ngày đó trở đi, “lời nguyền của thực vật” trong Mỹ thực lễ ở Ma Quỷ thành từ truyền thuyết biến thành sự thật, bách tính Ma Quỷ thành thường xuyên sôi nổi nhắc lại.

Nhưng hoang mang nhất, kỳ thực là đông đảo cao thủ của Khai Phong phủ, nhất là võ lâm chí tôn Thiên Tôn và Ân Hầu. Hai người bọn họ thế nào cũng không nghĩ ra —— cây nấm đêm đó rốt cuộc là từ đâu mà tới?

Đương nhiên, trong số những người bị “ma nấm” làm cho bối rối không có Triển Chiêu “chuyên gia bày đầu”, và Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên được con mèo nhà mình bày làm “chuyện xấu”…