Long Đồ Án

Quyển 20 - Chương 680: Bản tính



Bạch Ngọc Đường cuối cùng không ngăn được Triển Chiêu, bị lôi ra khỏi Khai Phong Phủ.

Có điều lúc đi qua sân, Bạch Ngọc Đường tiện thể ôm Tiểu Tứ Tử đi cùng. Công Tôn hôm nay cả ngày đều bận khám nghiệm tử thi, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu muốn giúp trông Tiểu Tứ Tử, lập tức đi tìm Triệu Phổ.

Triển Chiêu thuận lợi ôm lấy Tiểu Tứ Tử, vừa đi vừa hỏi bé, “Ngươi một mình chạy tới đây, Tiểu Lương Tử làm sao bây giờ a?”

Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Lương Tử ban ngày phải học binh pháp với Chinh Chinh, ta không ở hắn sẽ không phân tâm, như vậy học cũng nhanh, buổi tối có thể đi ngủ sớm một chút.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử, đều thấy kỳ quái, Công Tôn y như con nhím, sao lại dưỡng ra được một đoàn tử tri kỷ thế này?

“Miêu Miêu các ngươi đi đâu a?” Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không đi đường tuần tra hàng ngày, hiếu kỳ hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, “Chúng ta đi tra án.”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu —— xuất môn còn nói dùng mỹ nhân kế, sao lại biến thành tra án rồi?

Ba người quẹo tới quẹo lui, đi qua vài cái ngõ, tới trước một căn nhà.

Bạch Ngọc Đường nhìn bảng hiệu treo trên cổng, rốt cuộc minh bạch, bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười tủm tỉm gõ cửa.

Một hồi, cửa hé mở, một nha đầu béo mặc một thân hồng thò đầu nhìn ra, lập tức mặt mày rạng rỡ, “Ai nha Triển đại nhân Bạch Ngũ gia còn có Tiểu Tứ Tử a! Khách quý khách quý!”

Triển Chiêu cười hỏi, “Nương ngươi có nhà không?”

“Có có.” Tiểu nha đầu mở rộng cửa mời mọi người vào nhà.

Vào cửa, bên trong là đình thai lầu các, thập phần lịch sự tao nhã.

Giữa tiểu viện, một trung niên nữ tử phúc hậu đang luống cuống tay chân giấu gì đó, vừa giấu vừa lau miệng.

Triển Chiêu đặt Tiểu Tứ Tử xuống đất, Tiểu Tứ Tử chạy về phía béo a di kia, “Miêu di di!”

“U ~ Tiểu Tứ Tử!” Béo a di đem thứ đang giấu thả lại lên bàn, hóa ra là một điểm tâm hộp.

Thuận lợi ôm lấy Tiểu Tứ Tử, nàng quay lại cười hì hì với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Khách quý a.”

Triển Chiêu tới bên bàn ngồi xuống, liếc về hộp điểm tâm.

Vị Miêu di di kia mở hộp, “Ta còn tưởng lão ma quỷ nhà ta trở về, sớm biết là các ngươi thì vừa rồi không vội giấu đi, xém nữa nghẹn chết.”

Triển Chiêu thân thủ đáo hộp lý xuất ra một khối hạnh hoa cao lai, cắn một ngụm, gật đầu, “Mãn Ký thượng phẩm a!”

Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống, đối vị kia béo a di gật đầu.

Người trước mắt là ai? Nói đơn giản một chút, là tú bà có nhân lực nhất Khai Phong.

Người này họ Miêu, tên Miêu Linh Lung, là can mụ của Tây Môn Dược. Miêu Linh Lung công phu vô cùng tốt, bộ dáng đẹp, cũng tham ăn, cùng Triển Chiêu là cật hữu, ở Khai Phong Phủ có món gì ngon hai người bọn họ đều biết. Bất quá điểm khác nhau lớn nhất giữa Miêu Linh Lung và Triển Chiêu là một người ăn sẽ béo một người ăn kiểu gì cũng không béo.

Lão công Diêm Thanh của Miêu Linh Lung là một lang trung có danh ở Khai Phong, là bạn tốt của Công Tôn, hắn bình thường rất thương tức phụ, sợ nàng ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể, nên quản rất chặt. Béo nha đầu kia là khuê nữ Diêm Hiểu Hiểu của Miêu Linh Lung, thừa dịp lão cha xuất môn nàng thay nương trông cửa, để nương nếm chút điểm tâm cho đỡ thèm.

Cả nhà này đếu rất vui tính, cũng quen thân với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.

Mở kỹ viện a, không có nơi nào tin tức linh thông bằng nơi này, Triển Chiêu mà tra án không có đầu mối liền chạy tới đây thử thời vận.

Miêu Linh Lung vừa mời Triển Chiêu Tiểu Tứ Tử bọn họ ăn chút tâm, vừa nâng cằm nhìn Bạch Ngọc Đường.

Miêu Linh Lung nhân sinh ngoại trừ ăn ra còn có một ham muốn nữa là ngắm mỹ nam, nghe nói toàn bộ Khai Phong Phủ nàng thích ngắm nhất là Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu cũng hào phóng, mỗi lần cần hỏi gì đều mang theo Chuột nhà mình tới cho người ta ngắm, dù sao chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ. Chỉ cần mang Bạch Ngọc Đường đến, Miêu Linh Lung không những hữu vấn tất đáp mà còn giúp điều tra một chút.

Bạch Ngọc Đường rốt cuộc hiểu “mỹ nhân kế” mà Triển Chiêu nói là gì, hắn cũng đã bị người ta ngắm đến quen, nhàn nhã ngồi uống trà, tùy tiện mà ngắm.

Triển Chiêu hỏi Miêu Linh Lung vài chuyện, chuyện thứ nhất —— chính là ban đêm Khai Phong Phủ có ma.

Miêu Linh Lung vỗ đùi, rốt cuộc phục hồi tinh thần, “Quả nhiên là có chuyện này a? Ta nghe vài cô nương trong lâu kể!”

Diêm Hiểu Hiểu cũng chạy tới, “Ta ngày đó cũng nghe người ta nói! Khai Phong mấy ngày nay nhân tâm hoảng sợ a.”

“Cụ thể có ai thấy qua bộ dáng con quỷ đó chưa?” Triển Chiêu hỏi.

“Nói là một lão thái thái!” Miêu Linh Lung bưng chén trà nói, “Một thân bạch y, tóc dài, không có chân cũng không có bóng, bay tới bay lui. Hay xuất hiện trong các ngõ nhỏ ở Khai Phong, buổi tối đi ngõ nhỏ ngõ cụt dễ đụng phải, đi đường lớn ít gặp hơn. Sau khi đụng phải sẽ lạc đường, rất tà môn!”

“Chỉ có đi vào ngõ nhỏ mới đụng phải?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy!” Diêm Hiểu Hiểu cũng nói, “Hiện tại chúng ta cũng không dám đi ngõ tắt, thà rằng xa chút cũng phải đi đường lớn!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hai người đều khẽ nhướn mày —— có thể nào, đây mới là mục đích chân chính của “quỷ” kia không?

Vấn đề thứ hai Triển Chiêu hỏi Miêu Linh Lung là, có thân quen với người của Cao Hà trại không.

Miêu Linh Lung suy nghĩ một chút, nói gần đây người của Cao Hà trại tới không ít, trong đó có mấy người hay đến chơi ở mấy lâu nàng mở, Triển Chiêu có gì muốn hỏi thì nàng tìm vài cô nương nhanh nhẹn giúp hỏi thăm cho.

Triển Chiêu nhờ Miêu Linh Lung hỏi giúp hai chuyện, thứ nhất … Trong biệt viện của Biển Thịnh có rất nhiều cây hoa gạo, Cao Hà trại có vẻ cũng trồng không ít, vì sao hắn trồng nhiều cây hoa gạo như vậy? Là Biển Thịnh thích cây hoa gạo, hay còn có ý nghĩa đặc thù gì khác? Chuyện thứ hai là, Cao Hà trại có kẻ thù gì không.

Miêu Linh Lung bảo sẽ hỏi giúp Triển Chiêu, khi nào có tin tức gì sẽ kêu Diêm Hiểu Hiểu chạy tới Khai Phong Phủ.

Triển Chiêu tạ ơn Miêu Linh Lung xong, lại nói thêm vài chuyện phiếm, sau đó cùng Bạch Ngọc Đường dẫn Tiểu Tứ Tử cáo từ.

Ra khỏi Diêm gia đại trạch, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau đi ra ngõ nhỏ, trở lại nam thiên nhai.

Triển Chiêu đi về phía quân doanh của Hoàng thành quân, hắn muốn nhờ Âu Dương phái vài người, dắt theo đàn cẩu đi quanh các ngõ nhỏ ở Khai Phong Phủ. Liên hệ tới suy đoán có người đang đào địa đạo từ lần trước, Triển Chiêu cảm giác bạn “quỷ” kia chỉ phá phách trong ngõ nhỏ làm không ai dám ra vào, là vì trong ngõ nhỏ có ẩn giấu bí mật gì đó.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên vấn Triển Chiêu, “Miêu Nhi.”

“Ân?” Triển Chiêu nhìn hắn.

“Về chuyện Biển Thịnh.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sao ngươi không hỏi thử Bạch Mộc Thiên?”

Triển Chiêu gãi cằm, “Ân…”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tựa hồ muốn nói lại thôi, liền hỏi, “Ngươi nghĩ hắn có chuyện?”

“Cũng không phải không tin được hắn.” Triển Chiêu một tay giữ Tiểu Tứ Tử, một tay vuốt cằm, có vẻ đang bối rối, “Không hỏi hắn thứ nhất là tránh hiềm nghi, hơn nữa … Ta cứ thấy hắn hình như có chuyện gì muốn giấu, hoặc không tiện nói ra, dù sao hắn cũng là người của Cao Hà trại.”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

Triển Chiêu cho rằng hắn đang lo lắng, “Hắn dù sao cũng là huynh đệ ngươi …”

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, “Đêm qua cha ta nói riêng với ta một câu.”

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Nói gì đó?”

“Hắn nói Bạch Mộc Thiên hình như có chuyện gì giấu diếm.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn có chút lo lắng.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Quả nhiên a… Cao Hà trại cao thủ như vân, hắn có thể gặp phải nguy hiểm không?”

Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, rồi nói, “Cha ta không sợ Bạch Mộc Thiên bị người hại, là sợ hắn đi hại người.”

Triển Chiêu sửng sốt, “Cái gì?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhíu mày, “Có một số việc, về Bạch Mộc Thiên, ta chưa nói với ngươi.”

Triển Chiêu vừa định hỏi, chợt cảm giác Tiểu Tứ Tử kéo kéo tay mình, cúi đầu…

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chỉ vào Mãn Ký trà lâu cách đó không xa, ý là —— lại đó ngồi rồi nói tiếp nha.

Triển Chiêu cũng thấy nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn, vì vậy lôi kéo Bạch Ngọc Đường theo Tiểu Tứ Tử vào trà lâu.

Hỏa kế Mãn Ký nhìn thấy Tiểu Tứ Tử liền hớn hở nghênh đón, “Ai u tiểu đông gia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướn mày nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nói muốn một nhã gian, hỏa kế đưa ba người lên lầu.

Vừa đi, hỏa kế vừa báo cáo sổ sách cho Tiểu Tứ Tử, nói gần đây dựa vào đề nghị của bé, mở thêm mấy tiểu trà lâu sinh ý đều vô cùng tốt, đặc biệt là mấy trà các chỉ các cô nương mới được vào, mỗi ngày đều kín chỗ. Thiếu đông gia nhà bọn họ mỗi ngày mặt mũi loan loan, chuẩn bị cuối năm đến nơi khác mở thêm hai trăm gian trà các cùng loại.

Tiểu Tứ Tử nghe xong nói rất tốt, cũng nhắc nhở Mãn Mộ Hoa lúc mở trà các chú ý địa phương, phía nam và phía bắc có thói quen ẩm trà hơi khác nơi đây, trà không cần mua loại quá quý, nhưng phẩm chất nhất định phải tốt. Mặt khác, Tiểu Tứ Tử nói không bao lâu nữa những cửa hàng điểm tâm khác cũng sẽ mở trà các, nên Mãn Mộ Hoa không nên mở quá nhiều một lúc, mỗi châu phủ một hai cái là đủ rồi, mở nhiều quá đến lúc những nhà khác mở ra, chúng ta lại không thu hồi vốn được.

Hỏa kế liên tục gật đầu, nhất nhất ghi nhớ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đường đi lên lầu này đều nghĩ —— Tiểu Tứ Tử trước cùng Mãn Mộ Hoa hợp tác làm ăn, lúc đầu mọi người chỉ nghĩ bé đùa giỡn, còn nghĩ Mãn Mộ Hoa hết sức kỳ cục. Ai ngờ tiểu tử kia cứ ra hàng loạt biện pháp, bát cơm của Mãn Ký kiếm đượ càng ngày càng đầy, dựa theo ước định trước đó Tiểu Tứ Tử đều được chia phần.

Mấy ngày hôm trước Mãn Mộ Hoa đến đưa bạc, Công Tôn phát hiện nhi tử cùng một “gian thương” kết phường, tiền kiếm được trong nửa năm nay còn nhiều hơn hắn làm nghề y vài chục năm, liền tức giận đập vỡ ấm sắc thuốc, bất quá lúc này hắn muốn đập thế nào cũng không sao, Tiểu Tứ Tử có thể mua mới cho hắn.

Tiểu Tứ Tử cũng rất bài bản, mỗi nửa tháng dành ra hai người canh giờ đến Mãn Ký xem sổ sách thuận tiện bàn việc với Mãn Mộ Hoa, bình thường có biện pháp gì cũng nhờ người đi thông tri Mãn Mộ Hoa một tiếng. Thường ngày thì học y thuật và chơi đùa cùngTiểu Lương Tử, bạc kiếm được non nửa là giao cho cha giữ, phần còn lại đều quyên cho Khai Phong Phủ làm việc thiện.

Vì thế Triệu Trinh còn nghiệm túc suy nghĩ xem, có nên ban thưởng bảng vàng cho Tiểu Tứ Tử, viết cái gì “Thiên hạ đệ nhất đoàn tử” các loại, sau lại sợ Tiểu Tứ Tử trở mặt với mình, nên đành thôi.

Dùng cách nói của Thái sư, đoàn tử này khẳng định là Bồ Tát không cẩn thận làm rơi xuống nhân gian, để Công Tôn nhặt được, Công Tôn kiếp trước tuyệt đối là người chuyên cứu vớt thiên hạ thương yêu chúng sinh.



Mọi người vào nhã gian ngồi xuống.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Bạch Mộc Thiên ta cũng qua lại vài lần, con người không tệ a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ngươi và hắn quan hệ cũng không tồi, với tính cách của ngươi, nếu hắn không phải người tốt, cho dù là thân thích ngươi cũng không chừa mặt mũi chứ?” Triển Chiêu nghi hoặc, “Hắn đến tột cùng có vấn đề gì?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhíu mày, “Lúc hắn lớn đúng là rất khá, nhưng lúc hắn còn nhỏ …”

Triển Chiêu khoát khoát tay, “Aiz, khi còn bé không hiểu chuyện lớn lên thì hiểu cũng không có gì.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười hỏi, “Ngươi nghĩ Biển Tứ lớn lên sẽ là người tốt sao?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử đang xem mấy hộp điểm tâm mới thiết kế, vừa nghe thấy hai chữ “Biển Tứ”, lập tức híp mắt ngẩng đầu.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử nhăn mũi, “Hắn là người xấu!”

Triển Chiêu sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi là nói Bạch Mộc Thiên khi còn bé giống như Biển Tứ?”

Bạch Ngọc Đường thở dài lắc đầu, “Ta chỉ muốn nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng cũng có ví dụ như Bàng Dục, nên cũng không chính xác lắm.”

“Không bằng để ta đoán thử.” Triển Chiêu nâng cằm hỏi, “Bạch Mộc Thiên khi còn bé đến tột cùng trải qua những chuyện gì, ngươi ví dụ nghe nào.”

Bạch Ngọc Đường nói, “Tỷ như, hắn bắt được một con chồn ăn trộm gà.”

Triển Chiêu nghiêng đầu, “Đa Đa cũng hay làm chuyện này.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nếu là một gậy đập chết thì ta cũng không có ý kiến gì.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— vậy vấn đề ở nơi nào?

“Sau khi Bạch Mộc Thiên bắt được nó, đã chặt nó thành từng khối từng khối.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hơn nữa lúc làm vậy không hề có chút biểu tình nào, chặt xong thì đem cho heo ăn.”

Triển Chiêu há hốc mồm nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ách…”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhìn hắn, như là nói —— ngươi không phải muốn nghe ví dụ sao? Ví xong rồi, người bình luận thử một câu nghe nào?

“Ách…” Triển Chiêu tiếp tục há mồm.

“Vậy kể một chuyện khác cho ngươi nghe.” Bạch Ngọc Đường nói, “Một lần, hắn nhặt được một con bồ câu bị thương, hắn đem nó đi cho rắn ăn, sau đó đem con rắn đó cho mèo ăn, rồi đem con mèo cho chồn chó, rồi đem chồn chó cho sói, cuối cùng đâm con sói một đao, diện vô biểu tình nhìn nó chậm rãi chết.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

“Sự tình đều phát sinh năm hắn bảy tám tuổi.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ chính mình, “Không phải kiểu diện vô biểu tình như ta, là kiểu dọa cho nương hắn sợ đến mức không dám một mình ở cùng hắn trong phòng, nếu biết hắn ở ngoài thì sẽ chốt chặt cửa.”

Triển Chiêu hít sâu một hơi, “Thế nhưng…”

“Thế nhưng bình thường Bạch Mộc Thiên hoàn toàn không có vấn đề gì.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hắn không hại người, trái lại còn cứu người, tính cách sáng sủa, văn võ toàn tài, làm việc chu đáo, không có khuyết điểm gì. Hơn nữa lớn lên cũng không thấy hắn sát sinh, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Ngươi cũng biết hắn là con nuôi.” Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu gật đầu.

“Đường thẩm ta ngươi đã gặp qua.” Bạch Ngọc Đường nói, “Là người bên sườn mặt trái có một khỏa hồng chí.”

Triển Chiêu gật đầu, thân thích của Bạch Ngọc Đường hắn đều gặp qua, Bạch gia sản sinh mỹ nhân, cả năm lẫn nữ đều rất đẹp, vị đường thẩm kia của hắn cũng là mỹ nhân, hơn nữa tính cách ôn nhu hiền lành.

“Bạch Mộc Thiên rất hiếu thuận với nàng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Thế nhưng đường thẩm ta đến bây giờ vẫn còn rất sợ hắn, vì thế Bạch Mộc Thiên rời nhà sớm, ở lại Cao Hà trại… Vẫn là câu nói kia, hắn trước mười tuổi vô cùng quái dị, nhưng sau mười tuổi, đặc biệt khi đã thành niên, chính là Bạch Mộc Thiên mà chúng ta nhận thức.”

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vậy… Ngươi còn cùng hắn giao hảo?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Lúc hắn nhỏ ta cũng chưa gặp qua hắn, ta so với hắn nhỏ hơn rất nhiều tuổi, những hành vi kỳ quái của hắn đều nghe cha ta kể, ấn tượng đầu tiên của ta với hắn là hắn tương đối an tĩnh.”

Triển Chiêu gật đầu, nâng cằm suy nghĩ một lát, nửa ngày nghẹn ra một câu, “Ngươi nghĩ sao?”

Bạch Ngọc Đường bó tay, nghĩ bụng hồi nãy ngươi nói để ngươi đoán mà.

Triển Chiêu cũng hiểu rằng cứ như thế kết luận thì không chính xác, chỉ là khi còn bé không hiểu chuyện nên tương đối hung tàn? Lớn lên thì sửa được rồi? Nhưng đúng như Bạch Ngọc Đường nói, nếu như hư hỏng đều có thể sửa, thì sẽ không có những lời kiểu như “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”.

Bạch Ngọc Đường cầm cái chén nói, “Ta trước đây không để ý, dù sao từ lúc biết hắn tới giờ cũng không phát hiện hắn có chuyện, bất quá sư phụ ta có một lần thuận miệng nói qua một câu.”

Triển Chiêu cảm thấy rất nên nghe qua ý kiến của Thiên Tôn, liền hỏi, “Thiên Tôn nói như thế nào về hắn?”

“Sư phụ cũng không nói về Bạch Mộc Thiên, nhưng sau khi nghe xong ta lại nghĩ tới hắn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Con người khi lớn lên sẽ trở nên hiểu chuyện, nhưng trên thực tế hiểu chuyện và trở thành người tốt là hai việc khác nhau, hiểu chuyện chỉ chứng tỏ đã học được cách che giấu.”

Triển Chiêu nheo mắt, “Ta nghe ngươi kể hai ví dụ kia xong cũng nhớ tới một câu ngoại công ta từng nói.”

Ngũ gia nhướn mày.

Triển Hộ vệ trả lời, “Một người khi còn bé thích làm gì, lớn lên đột nhiên không làm nữa, không phải vì hắn thay đổi, mà vì hắn đã tìm được chuyện càng thú vị hơn để làm.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triển Chiêu thấy hắn lo lắng, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Kỳ thực cho dù hắn thiên tính hung tàn, nhưng vẫn tự khống chế không hại ai thì cũng không sao, hơn nữa đến nay vẫn chưa có liên quan gì đến vụ án mà, đúng không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng chỉ mong là như vậy.