Lớn Lên Bên Cạnh Ma Vương Bạo Quân

Chương 6: Bạc Tuyết Long



Đầu óc Hi Hoài trống rỗng, nhất thời hoảng loạn.

Hắn nhớ rõ trước khi mình ra khỏi cửa vẫn còn tốt mà, tối hôm qua Tuyết Dĩ đi ngủ đúng giờ, buổi sáng còn ngoan ngoãn rời giường ăn sáng, trước khi hắn đi còn lắc lắc cái đuôi.

Tại sao mới chỉ một buổi sáng đã bị bệnh rồi?

Hi Hoài nhanh chóng bình tĩnh lại, bước nhanh vào phòng ngủ.

Hắn lấy trong tủ ra một chiếc khăn lông mềm, quấn quanh Tuyết Dĩ.

Tuyết Dĩ cảm thấy choáng váng, hô hấp có chút nặng nề, nhưng nhìn thấy Hi Hoài trở về bé vẫn như cũ vui vẻ, nghiêng đầu cọ cọ tay hắn.

Hi Hoài nhẹ giọng trấn an: "Không thoải mái sao? Ta mang ngươi đi tìm bác sĩ."

Hắn không am hiểu ma pháp chữa bệnh, để đảm bảo an toàn, hắn phải đưa Tuyết Dĩ đi khám.

Cứ như vậy, Tuyết Dĩ sẽ có nguy cơ bị phát hiện, nhưng Hi Hoài không rảnh lo nhiều như vậy.

Hắn không hề do dự, ôm bé rồng con ra cửa.

Tuyết Dĩ bị bọc trong khăn lông kín mít, chỉ để lại một khe hở để thở, từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì.

" Ô..." Xuyên qua khe hở, có thể thoáng thấy một mảnh cổ áo nhỏ của Hi Hoài, Tuyết Dĩ nhìn một lúc rồi an tĩnh nhắm mắt lại.

Y quán cách tẩm điện không xa, luôn có người ở đó, bọn họ là những y sư mộc tinh linh có trình độ cao nhất toàn bộ thành đô.

Trên đường đến y quán, không ít người hầu gặp được Hi Hoài, sôi nổi nhường đường hành lễ.

Bước chân Hi Hoài không ngừng, sắc mặt có chút u ám.

Lúc hắn ôm một cuộn khăn vội vàng bước vào sảnh ngoài, y sư đang sắp xếp đồ đạc sửng sốt: "Điện hạ, đây, đây là..."

"Đây là thú cưng do bạn cùng lớp của ta nuôi," Hi Hoài nói xong dừng một chút: "Hôm nay nó bị bệnh, ta mang nó qua khám."

Y sư vẫn còn ngây người, Hi Hoài đã nhanh chóng nói các triệu chứng của Tuyết Dĩ cho y sư nghe.

"Cả người nóng lên, tinh thần không tốt, trên người không có vết thương, buổi sáng vẫn còn tốt."

Ánh mắt y sư chậm di chuyển, dừng lại trên một cuộn khăn lông trong ngực hắn: "Là...Ở bên trong này sao?"

Hi Hoài "Ừ" một tiếng, ánh mắt đề phòng lại cảnh giác.

Động tác hắn rất cẩn thận, kéo khăn ra một chút, lộ ra móng vuốt mượt mà trắng tinh.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái trên mặt y sư, Hi Hoài nói thêm: "Thú cưng này rất quý giá, không dễ dàng để người khác thấy."

Hắn không nói bạn cùng lớp của mình là ai, cũng chưa nói giấu ở dưới lớp khăn lông là chủng loại gì.

Y sư không tiện hỏi nhiều, đi lên phía trước: " Để ta nhìn xem."

Móng vuốt lộ ra bên ngoài khăn rất nhỏ, rõ ràng thuộc về ấu thú, bước chân xa lạ nhẹ nhàng tiếp cận lại giật giật, là vật sống.

Dưới ánh mắt nghiêm túc của Hi Hoài, y sư dùng đầu ngón tay cảm nhận nhiệt độ mạch đập ở đầu móng vuốt, sau đó ước tính tuổi và hình thể của ấu thú.

Người trẻ tuổi bình thường thích sủng vật hoặc linh thú hầu hết đều có lông, chẳng hạn như chó, mèo, hoặc là chim.

Móng vuốt nhỏ đầy vảy, y sư nhìn lần thứ hai, nhưng dựa vào đặc điểm nhỏ này thì không có cách nào để phán đoán.

"Thức ăn bình thường, nếu không có phản ứng như nôn mửa, rất có thể chỉ bị cảm lạnh."

Y sư rút tay lại, Hi Hoài lập tức dùng khăn móng vuốt lại.

"Vật nhỏ này tuổi cũng không lớn đi? Ma pháp chữa trị không thích hợp với ấu thú dưới hai tháng tuổi, nó sẽ không chịu nổi."

Y sư một bên nói, một bên quay lại bàn thuốc, mở mấy ngăn kéo ra, lấy thuốc cho vào thiết bị rồi nghiền thành bột.

Cuối cùng, hắn ta đưa một lọ bột thuốc nhỏ cho Hi Hoài, cũng dặn cách sử dụng: "Sau khi hạ sốt, giảm liều lượng xuống một nửa."

"Được." Hi Hoài nhận lấy bột thuốc, y sư thấy hắn tựa hồ rất quan tâm, lại tặng cho hắn một hộp thuốc tinh xảo.

Hi Hoài cầm lấy, từ trong người lấy ra mấy đồng vàng đặt lên bàn, nói: "Cảm ơn, chuyện này phải giữ bí mật."

Sau đó hắn xoay người rời đi, không ở lại thêm một giây phút nào.

Y sư không kịp khuyên can, đành phải thu lại đồng vàng đặt chúng sang một bên.



Trở lại tẩm điện trước tiên, Hi Hoài đút thuốc cho Tuyết Dĩ.

Bột thuốc rất dễ hòa tan trong nước, không biết nguyên liệu là gì, Hi Hoài trước tiên nếm thử một chút.

Vị hơi đắng, còn mang theo mùi thơm của cây cỏ, không gây khó chịu.

Nhưng mà Tuyết Dĩ trong lòng ngực rầm rì không chịu uống, lại bởi vì sốt cao không thoải mái, nên không ngừng tìm kiếm trấn an từ Hi Hoài.

Hi Hoài dỗ dành lại dỗ dành: "Uống xong sẽ không thấy khó chịu."

Một ống thuốc nhỏ phải mất gần nửa giờ mới uống hết.

Trên người Tuyết Dĩ vẫn còn khăn mềm, uống xong thuốc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Hi Hoài yên lặng ngồi ở án thư, cúi đầu nhìn bé rồng con đang ngủ say.

Cẩn thận hồi tưởng lại, hai ngày trước Tuyết Dĩ hắt hơi mấy lần, nhưng hắn không để ý lắm.

Ngoài ra còn bóng vải do hắn làm, tuy rất chơi rất vui nhưng cũng vì điểm này, bé lăn qua lăn lại trên sàn.

Bạc tuyết long vốn là thể hàn, cần môi trường ấm áp, hơn nữa Tuyết Dĩ còn nhỏ như vậy, chỉ cần sơ suất một chút cũng có thể khiến bé bị cảm lạnh.

Hi Hoài ngồi bất động trên ghế, một người hầu tới gõ cửa.

"Điện hạ, khi nào ngài xuất phát?"

Hi Hoài cơm trưa cũng không ăn, không biết đang vội cái gì, lúc này đã đến thời gian học chiều.

"Không đi," Hi Hoài thấp giọng nói: "Ta đau đầu, đừng làm phiền ta."

Giọng điệu của hắn không được tốt lắm, giọng nói nặng nè từ trong phòng truyền đến, người hầu đành phải đồng ý: "Vâng."

Ước chừng ba mươi phút sau, Hi Hoài sờ sờ trán Tuyết Dĩ, nhiệt độ đã giảm xuống.

Dây thần kinh căng chặt của hắn cuối cùng cũng thả lỏng một chút, hắn tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

Lại không biết qua bao lâu, ánh nắng ngoài cửa sổ đã không còn gay gắt, lá cây bị gió lạnh thổi bay.

Bé rồng con trong khăn cử động, duỗi chân ra, nhắm hai mắt ngáp một cái.

Bột thuốc y sư cho có tác dụng rất tốt, Tuyết Dĩ một giấc ngủ dậy, về cơ bản không còn sốt nữa.

Hi Hoài nhẹ nhàng bóp nắn móng vuốt ấm áp của bé: "Còn khó chịu không?"

Tuyết Dĩ liếm đầu ngón tay hắn, bụng phát ra tiếng "ọc ọc".

Hi Hoài còn chưa ăn cơm, liền sai người chuẩn bị đồ ăn.

Nhân cơ hội này, hắn dùng nước ấm lau toàn thân Tuyết Dĩ rồi thay một chiếc khăn mới.

Chiếc khăn thấm đẫm ma khí, lại mềm mại mà còn ấm áp, Tuyết Dĩ thoải mái nằm ở bên trong, không muốn nhúc nhích.

Bởi vì bị bệnh, Hi Hoài toàn bộ quá trình đều ôm Tuyết Dĩ, đồ ăn cũng từ tay hắn đưa đến bên miệng bé.

Thịt viên là món Tuyết Dĩ thích ăn, cùng với món chè nóng hôi hổi, còn thêm một bát cà rốt bé chán ghét cũng ở đây.

Tuyết Dĩ không còn sốt nữa, cảm giác thèm ăn gần như đã hồi phục, ngoan ngoãn ăn không ít.

Sau khi ăn uống no đủ, bé rồng con quay đầu tránh cái thìa đang đút cho mình, tỏ vẻ mình không thể ăn được nữa, tiếng kêu mang theo giọng mũi: "Ô......"

Hi Hoài đặt thìa xuống rồi mới cầm đũa lên.



Nghe nói buổi chiều Hi Hoài lại không đi học, phó quan đi tới hỏi thăm tình hình.

Ông ta còn chưa nhìn thấy Hi Hoài đã bị người hầu từ thiên điện chặn lại.

"Điện hạ nói không muốn gặp ai," người hầu khó xử nói: "Còn nữa, điện hạ nói sẽ làm bù bài tập đã thiếu trong thời gian vắng mặt."

Hi Hoài thân là Dị Ma tộc thiên phú rất cao, đã hoàn thành rất tốt các loại văn bản khảo hạch, phó quan đảo không lo lắng cái này.

Ông ta nhìn về phía tẩm điện: "Được, ngày mai ta tới xem thử."

Ông ta mơ hồ cảm thấy Hi Hoài sau khi từ U Minh Cốc trở về hành động có chút kỳ quái.

Ngắn ngủn hai ngày đã xin nghỉ, còn nói cái gì mà muốn nuôi rồng.

Nếu đơn thuần tâm tình không tốt, muốn ở một mình thanh tĩnh thì điều đó tương đối dễ giải làm.

Vừa sợ vừa lơ đãng, làm ông ta gặp phải phiền toái khác lại phải tự thân vận động chạy tới.

Trước khi rời đi, phó quan mang vẻ mặt sầu lo, cuối cùng lại nhìn về cánh cửa tẩm điện từ xa, rồi xoay người bước đi.

Bên kia, Hi Hoài đang ôm Tuyết Dĩ ngồi trên ban công.

Hắn khoác áo khoác để chắn gió từ bên ngoài thổi vào.

Tuyết Dĩ cuộn tròn trong lòng ngực hắn, xuyên qua khe hở trên áo khoác, một đôi mắt kim đồng lặng lẽ nhìn người hầu bận rộn trong phòng.

Theo yêu cầu của Hi Hoài, người hầu phủ nhung đắt tiền nhất lên khắp sàn nhà, cột giường, chân bàn và những nơi khác cũng được bọc bằng vải bông mềm mại.

Đại đa số Dị Ma tộc đều yêu thích xa hoa, hơn nữa thời tiết gần đây quả thật đã chuyển lạnh, cho nên không ai nghi ngờ quyết định đột ngột của Hi Hoài.

Sau khi bố trí xong căn phòng, một người hầu đi ra ban công: "Điện hạ, chỗ này cũng yêu cùng phủ kín sao?"

Người xa lạ tới gần, Tuyết Dĩ lập tức ẩn mình trong áo.

"Bịch."

Hi Hoài đứng lên, đi vào phòng ngủ.

Mấy người hầu ở ngoài cửa chạm rỗng, Tuyết Dĩ được đặt lên giường, tò mò ngửi vải mềm trên cột giường, không nhịn được liếm một cái.

Hi Hoài đưa tay ngăn cản bé, nhẹ giọng nói: "Không được ăn bậy."

Tấm ván gỗ trên mặt đất vốn lạnh lẽo đã biến thành thảm nhung, Tuyết Dĩ muốn xuống chơi, nhưng Hi Hoài không cho phép.

Hắn cắt tay áo khoác, lại khoét vài lỗ để làm một chiếc áo khoác nhỏ đơn giản rồi mặc vào người Tuyết Dĩ.

Áo choàng rất thô ráp, mặc vào miễn cưỡng không ảnh hưởng đến hoạt động, Hi Hoài chờ nhóm người hầu đi hết rồi, mới buông Tuyết Dĩ xuống: " Mặc trước đã."

Trên người đột nhiên có thêm một mảnh vải, Tuyết Dĩ có chút khó chịu, bé cúi đầu cắn mép vải gặm gặm, phát hiện trên đó có mùi Hi Hoài, bé mới như vậy mà từ bỏ.

Mà Hi Hoài lại cầm kéo đi đến tủ quần áo, lục lọi ra thêm nhiều quần áo.

Tuyết Dĩ tò mò đi theo hắn nhìn một lúc, sau đó sự chú ý của bé bị thảm nhung trải trên mặt đất thu hút.

Thảm nhung rất dày chắc, màu trắng gần như hợp thể với Tuyết Dĩ, nâng chân dẫm lên mềm như bông.

Tuyết Dĩ đi từ đầu này đến đầu kia của căn phòng, lúc Hi Hoài không chú ý, lặng lẽ cắn một miếng nhung dài

Hạn chế duy nhất là bóng vải không lăn được trên thảm.

Tuyết Dĩ nhìn bóng vải không lăn được, rồi lại nhìn thảm nhung dưới đất, bé vẫn thích cái sau hơn.

Ăn cơm chiều xong, Tuyết Dĩ uống thuốc lần thứ hai.

Thuốc có vị đắng, uống giống như có vị như nước cỏ, Tuyết Dĩ không thích chút nào nhưng bé phải uống hết mới được thả ra.

Bé rồng con nhắm mắt lại nuốt một ngụm cuối cùng, túm lấy ống tay áo của Hi Hoài "Ô ô".

Hi Hoài bế Tuyết Dĩ lên, đút cho bé một miếng đậu ngọt nhỏ.



Ngày hôm sau, khi Tuyết Dĩ tỉnh dậy, bên giường có mấy cái áo khoác nhỏ.

Hi Hoài cầm lên một cái áo, nói: "Tới thử xem."

Chiếc áo khoác mới tinh xảo hơn cái trên người Tuyết Dĩ nhiều, bên trong có một lớp nhung mịn, kích thước vừa vặn hơn, còn được đính những chiếc cúc nhỏ bằng đá quý.

Vải được cắt từ quần áo của Hi Hoài, cũng như các đường khâu ở phía trước không nhìn kỹ được, nhưng đã thập phần không tồi.

Hi Hoài mặc cho Tuyết Dĩ một cái áo choàng màu nâu, nhìn một lát: "Về sau lại làm đẹp mắt hơn."

Thời gian cấp bách, không có thời gian tìm người chỉnh kiểu nên chỉ có thể mặc tạm mấy thứ này thôi.

Tuyết Dĩ cúi đầu nhìn bộ quần áo mới trên người, đặc biệt là những chiếc cúc đá quý sặc sỡ.

Trước tủ quần áo có một chiếc gương dài, bé rồng con một mình nhảy xuống giường, đi tới gương tiếp tục nhìn.

Rồng thích nhất những món trang sức sáng bóng, điều này gần như đã khắc sâu vào xương cốt không thể thay đổi được.

Bé rồng con hưng phấn vung đuôi, nâng móng vuốt lên chạm vào cúc đá quý trong gương, đôi mắt kim đồng nhìn không chớp mắt.

Hi Hoài từ phía sau tới gần, khom lưng bế Tuyết Dĩ lên: "Thích thì tốt rồi."

"Điện hạ."

Lúc này, người hầu tới gõ cửa: "Hôm nay ngài có đến học viện không?"

Hi Hoài suy nghĩ một lát: "Đi."

Sau đó, hắn đưa tay gãi cằm bé rồng con trong lòng, hạ giọng nói: "Ngươi cũng đi."

Tuyết Dĩ không biết muốn đi đâu, ngoan ngoãn ngẩng đầu: "Ô?"

Hi Hoài tối qua nghĩ tới nghĩ lui, hắn có thể xin nghỉ thêm mấy ngày, nhưng không thể mãi mãi không đến học viện được.

Muốn đến học viện, hắn sẽ lại phải bỏ Tuyết Dĩ ở trong phòng, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Cho nên sau khi xác nhận trạng thái của Tuyết Dĩ đã ổn định, Hi Hoài tuyệt không sẽ rời đi nửa bước.

Ngày hôm qua phó quan cũng tới đây, không biết khi nào sự việc đến y quán mới bị bại lộ.

Vì vậy sau khi cân nhắc, Hi Hoài quyết định không xin nghỉ, hơn nữa hôm nay còn muốn mang Tuyết Dĩ tới học viện.

Đương nhiên sẽ có nguy cơ bị phát hiện, nhưng Hi Hoài vẫn rất tự tin.

Hắn đeo nhẫn trữ vật vào, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bế Tuyết Dĩ lên.

Cùng lúc đó, Hi Niên đang vội vàng đi trên hành lang thiên điện.

Cậu ta nghe Duy vương hậu nói tới tìm Hi Hoài, xem tình huống của hắn thế nào, có cần cậu ta đến học viện cùng hay không.

Hi Niên ở trong lòng phun tào, Hi Hoài làm sao có thể bị bệnh, nhất định là ngụy trang.

Hi Hoài càng không thể đi cùng cậu ta, vì yêu cầu của Duy vương hậu nên cậu ta không thể không tới một chuyến.

Cậu ta cúi đầu bước chân không ngừng, thiếu chút nữa đụng phải hai người hầu đang đi tới.

Người hầu vội vàng đặt thứ mình đang cầm xuống: "Nhị điện hạ."

Thứ bọn họ đang ôm là một ít quần áo. Vải trông có vẻ mới nhưng có nhiều chỗ bị cắt.

Hi Niên tùy ý giơ lên: "Đây không phải là quần áo của Hi Hoài sao? Chính nó làm hỏng?"

Người hầu lắc đầu, nói rằng hắn muốn mang tất cả những thứ này ném đi, còn chỗ khác cũng không rõ lắm.

Hi Niên tò mò, yên lặng ghi nhớ việc này, bỏ qua người hầu mà đi về phía trước.

Khi đến bên ngoài tẩm điện của Hi Hoài, cậu ta được biết Hi Hoài đã xuất phát rồi.



Hi Hoài ngồi trên xe thú, cửa sổ hai bên đóng chặt.

Tuyết Dĩ ngồi trên đầu gối hắn, vịn lên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trong xe thú không có người khác, cửa sổ là một chiều nên sẽ không có ai chú ý tới chỗ này có một ấu tể Long tộc.

Tuyết Dĩ lần đầu tiên nhìn thấy U Minh Cốc và cảnh tượng bên ngoài phòng, đôi mắt kim đồng tròn tròn nhìn không chớp mắt.

Sắp đến học viện, tốc độ xe thú chợt chạy chậm lại.

Bé rồng con dường như đã nhận ra điều gì đó, xoay người trốn vào trong áo khoác của Hi Hoài.

Một túi phẳng lớn được khâu vào lớp bên trong của áo khoác bằng vải mềm, lót thêm một ít vải mềm, Tuyết Dĩ có thể dễ dàng vào đó.

Chỉ cần bảo vệ cẩn thận thì sẽ không có ai phát hiện từ bên ngoài.

Hi Hoài đã dặn dò trước, nên Tuyết Dĩ liền chui vào trong túi, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh ồn ào kỳ lạ bên ngoài.

Tiếng bước chân không ngừng vang lên, Hi Hoài đang đi lên mấy tầng lầu, sau đó không bao lâu lại kéo ghế dựa ngồi xuống.

Tiếng chuông trong trẻo vang lên khắp khuôn viên trường, khu vực xung quanh trở nên an tĩnh lại.

Hi Hoài ngồi góc ở hàng cuối cùng, vóc dáng hắn tương đối cao, bên cạnh cũng không có ai.

Trên bàn có mấy quyển sách, hắn tuỳ tay cầm một cuốn lên, đặt trên đùi rồi mở ra, trang sách cao hơn mặt bàn một chút, vừa lúc che khuất một vài tầm mắt

Lúc này, Hi Hoài áo khoác giật giật, từ bên trong thò ra móng vuốt.

Sau khi xác nhận bên ngoài tất cả đều an toàn, Tuyết Dĩ lấy dũng khí từ trong túi đi ra.

Bé rồng con lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện trước mặt đều có bóng người, còn có một người đang nói chuyện, bé nhanh chóng rụt đầu xuống.

Hi Hoài sờ sờ bé rồng con, trấn an.

Tuyết Dĩ mặc một chiếc áo khoác nhỏ, sau lưng dán một mảnh giấy có vẽ hình tròn.

Đây là một loại thủ thuật che mắt đơn giản nhất, không chứa bất kỳ ma pháp dao động nào, rất dễ dàng bị phá giải, nhưng bây giờ dùng tới rất thích hợp.

Ngoại trừ Hi Hoài là người vẽ ra, không ai có thể nhìn thấy bé rồng con trong lòng hắn, nếu như cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện một đám nhỏ không khí trong suốt có hình dáng.

Đại sư đang viết vẽ trên bảng đen, Hi Hoài dựa vào lưng ghế lật từng trang sách, đồng thời một bên luôn chú ý đến xung quanh.

Tuyết Dĩ dần dần thích nghi với môi trường mới, ngồi xổm trên đùi Hi Hoài ngáp một cái.

Bé rồng con có chút nhàm chán, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào dòng chữ và hình ảnh trên trang giấy một lúc, rồi giơ móng vuốt lên cào cào vài cái.

Động tác rất nhẹ nhàng, nghe có chút kỳ quái, học sinh ngồi ở hàng ghế đầu nghe thấy đều quay đầu lại nhìn.

Hi Hoài lạnh nhạt ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh như chìm trong băng.

Mấy đứa học sinh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, vội vàng quay người lại, không dám quay xuống nhìn.