Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 2 - Chương 30: Nước tự trôi



Ông Lục ngồi trên chiếc ghế đá tròn như cái trống làm bằng đá hoa cương.Trước mặt ông là người đàn bà đã khiến ông thần hồn mê mẩn suốt hai mươi năm nay. Người đàn bà lúc này vẫn giấu mặt sau tấm mặt nạ ly miêu vàngrực rỡ.

Phải khó khăn lắm ông Lục mới lên được vị trí này. Đâychính là phần trán rồng trong Ngự long cách, bố cục thực tế chính làngôi đình trên hòn giả sơn. Để lên được đến đây, ông Lục đã phải trả một cái giá vô cùng đắt đỏ.

Sau khi ra khỏi hành lang râu rồng, ôngđã chạm trán với một gã khổng lồ cao lớn dị thường, cơ bắp cuồn cuộn,một bàn tay của gã đã đủ chụp kín đầu ông. Sau đó, gã nâng cánh tay lên, ông Lục cũng bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Gã khổng lồ đã chuẩn bị quậtthẳng ông Lục vào hòn giả sơn bên cạnh, may mà ông Lục nhanh như chớprút từ ống tay áo ra một cây bút, dứt khoát phóng thẳng cây bút xuyên từ tai trái sang tai phải gã khổng lồ. Đó là một cây bút “thiên sư điểmhồn về âm phủ” bằng đồng…

Khi đến hai cái đầm mắt rồng, mắt rồngđột nhiên chiếu rọi tinh quang. Tinh quang chín là vô số cây phi tiêuhình con người, găm chi chít lên tứ chi và hai bên sườn ông Lục, rấtnhiều mũi phi tiêu đã nằm lại trong cơ thể ông. May mà ông đã kịp dùnghai tay che chắn trước mặt và cổ, trong người còn có bàn độn giáp bảo vệ cho tim, mới giữ được chút hơi tàn tiếp tục tiến lên…

Khi lầnđến được cây cầu đá quái dị phía trước đình trán rống, ông đã chạm phảicơ quan ở đầu cầu, khiến khảm diện hoạt động. Từ trong miệng bốn photượng thú trên lan can cầu phóng vụt ra bốn con rắn hoàng vĩ. Ông đãgắng gượng né tránh, nhưng vẫn bị ba con cắn trúng cổ, rồi nhất quyếtkhông chịu thả ra, thân rắn thẳng đơ treo lủng lẳng trông vô cùng gớmghiếc.

Giờ đây, ông đã ở rất gần người đàn bà mang mặt nạ lymiêu. Người đàn bà nhìn ông Lục, trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh dị. Một nắm xương già nua yếu ớt nhường kia, tại sao sức sống lại ngoan cườngđến vậy.

Ông Lục không hề nhìn người đàn bà, mà nhìn vào chiếcbàn đá ở bên cạnh. Trên bàn đá bày một cái mâm đế bằng rất lớn, bêntrong đựng rất nhiều thanh đá được gọt giũa vuông thành sắc cạnh. Nhìnvào độ nhẵn bóng và màu sắc của đá, có thể thấy rằng, đây là loại đáđiền hoàng cực kỳ quý hiếm. Ở giữa mâm là một thỏi đá huyết thạch hìnhtrụ tròn dựng đứng, sắc đỏ tươi nhuận như muốn tan chảy.

Chiếcmâm đế bằng này chính là “ý hình bàn” trong Phong thủy học, dùng một mâm đựng toàn châu báu cực hiếm quý, bố trí căn cứ theo các yếu huyệt, chủđiểm của tòa kiến trúc, sau đó tiến hành yểm bùa chú ý hình cho các bảobối trong mâm và các cấu trúc tương ứng trong kiến trúc thực. Như vậy,nhìn vào ý hình bàn, có thể biết được tình trạng của các cấu trúc thực;mặt khác, cũng có thể thông qua ý hình bàn để điều khiển và khống chếcác kết cấu trong thực tế.

Cột đá huyết thạch ở giữa mâm chính là cây cột bàn long mà ông Lục đang muốn tìm ra. Bên cạnh cây cột này, rất nhiều cột đá điền hoàng đã đổ xuống, cột này đè lên cột kia, chứng tỏkhá nhiều kết cấu chủ đạo trong khu vườn đã sụp đổ. Ông Lục nheo nheomắt nhìn chăm chú, và phát hiện cây cột đá điền hoàng đè ở trên cùng cóvẻ như chính là vị trí khung cửa tròn bên cạnh bức tường xương rồng. Cólẽ nó đã đổ xuống dưới sức công phá của khối thuốc nổ.

Giờ đây,khao khát lớn nhất của ông Lục chính là đẩy đổ cây cột đá huyết thạchkia. Nếu làm được như vậy, toàn bộ khu vườn sẽ bị hủy diệt hoàn toàn,người nhà họ Lỗ mới có cơ may sống sót. Nhưng việc đó đã nằm ngoài khảnăng của ông. Lần này, ông phải giở mánh khóe nữa. Với chút ít sức lựccòn lại, giữ cho bản thân ngồi yên mà không đổ xuống đã vô cùng chậtvật. Cơ thể chao đảo của ông cứ chực trượt xuống hay ngã nhào khỏi chiếc ghế đá.

Người đàn bà đã lên tiếng, giọng nói vẫn ngọt lịm điệuđà đến nhàm tai, nhưng ông Lục lại thích. Giọng nói đã giúp ông tìm lạiđược cảm giác của hai mươi năm về trước.

- Gia tộc của ta là huyết mạch hoàng gia nào, ông hẳn cũng đã biết? – Trong giọng nói của người đàn bà tràn đầy vẻ cao ngạo.

Ông Lục hít một hơi thật nặng nề, khẽ gật cái đầu đang cúi gục.

- Gia tộc ta kiến tạo khu vườn này là muốn có được một thứ bảo bổi đểphục hưng hoàng mạch. Điều này hẳn ông cũng đã biết? – Người đàn bà tiếp tục hỏi.

Ông Lục tiếp tục hít một hơi đầy khó nhọc, nhưng lại khẽ lắc đầu.

- Ồ! Vậy thì để ta nói cho ông nghe. Lão tổ tông của nhà chúng ta đã phải trải vô số gian nan, nếm muôn vàn cay đắng mới có được hai bảo bối. Cómột vị cao nhân đắc đạo đã suy đoán rằng, nhờ hai bảo bối này, con cháuđời sau sẽ có thể giết rồng mà thành rồng. Nhưng lão tổ tông lại khôngnói rõ điều này với con cháu, chỉ để lại hai bảo bối và một bộ tổ huấnđể con cháu đời sau tự mày mò. Vì vậy trong suốt mấy nghìn năm nay, dẫurằng dòng họ của ta xuất hiện rất nhiều hiền tài danh sĩ, nhưng chẳng có ai làm nên bá nghiệp.

Ông Lục vẫn hít thở nặng nề, đầu cúi gục,nhưng lời người đàn bà vừa nói, ông không bỏ sót một chữ nào. Trí nãoông đang xoay vần thần tốc. Ông nhớ đến bức tranh treo giữa chính sảnh,nhân vật trong tranh chính là lão tổ tông của gia tộc này ư? Nếu ngườiđó đúng là lão tổ tông nhà họ, việc có một bảo bối là điều chắc chắn.Vậy bảo bối còn lại là thứ gì?

Người đàn bà không nhìn thấy khuôn mặt của ông Lục. Bà ta vẫn tiếp tục nhả giọng ngọt lịm như đường để kểlại một câu chuyện kinh thiên động địa:

- Mặt dù con cháu đời sau huyết thống phân chi rất rộng, nhưng hai bảo bối và bộ tổ huấn không hề thất lạc, vẫn luôn được bảo tồn nguyên vẹn. Cho đến cuối đời Nguyên,cuối cùng gia tộc ta cũng sinh ra được một vị hoàng đế. May mà vị hoàngtổ của ta đã mang hai bảo bối và bộ tổ huấn cho một cao nhân xem giúp,tìm ra được điều huyền diệu tàng ẩn bên trong, trợ giúp hoàng tổ nhà tađoạt được thiên hạ.

Hơi thở của ông Lục càng thêm hào hển, cácsuy nghĩ xoay chuyển vùn vụt trong đầu. Các tin tức mà ông đã biết, qualời nói của người đàn bà, đã được liên kết thành một chuỗi. Những gì LỗThịnh Nghĩa từng nói với ông, nhưng ông vẫn đinh ninh chỉ là truyềnthuyết hoặc bịa đặt, giờ đây đều đã được người đàn bà này chứng thực.Lời nói của người đàn bà đã rất rõ ràng, vị hoàng tổ mà bà ta vừa nóichính là Chu Nguyên Chương, còn vị cao nhân chắc chắn là Lưu Bá Ôn. Nếukhông, khu vườn đã chẳng xuất hiện trên dòng sông Sơn Đường cổ kính vốncó rất nhiều mối liên hệ với Lưu Bá Ôn, lại nằm đúng vị trí long đảmtrên dòng Sơn Đường hình rồng. Những lời nói vừa rồi không khỏi khiếnông Lục chấn động.

Đối phương là gia tộc họ Chu, đúng như LỗThịnh Nghĩa đã nói với ông; đối phương là hậu duệ của hoàng thất nhàMinh, cũng đúng như lời Lỗ Thịnh Nghĩa; họ Chu nhờ vào bảo bối mới lênngôi cửu ngũ chí tôn, tất cả đều đúng y như những gì Lỗ Thịnh Nghĩa đãnói.

Người nhà họ Lỗ đã từng nói với ông Lục, sỡ dĩ họ đối đầuvới nhà họ Chu chính là vì những bảo bối thần diệu kia. Người nhà họ Lỗphải đoạt lại bảo bối từ tay họ Chu để phá hung huyệt định phàm giới,tạo phúc cho nhân gian và con cháu đời sau. Nhưng nhà họ Lỗ có đủ khảnăng để làm việc đó hay không? Ông Lục không biết. Họ có thể bình thảnđối diện với sức cám dỗ ghê gớm của ngôi vị chí tôn hay không? Ông Lụccũng không biết.

Bị lừa gạt đến mức hoang mang, ông Lục giờ đâycảm thấy nghi ngờ tất cả, kể cả động cơ và khả năng của người nhà họ Lỗ. Nhưng có một số sự việc vẫn hết sức rõ ràng và chắc chắn, đó là cho đến lúc này, người nhà họ Lỗ chưa bao giờ lừa gạt ông, cũng chưa bao giờgiấu giếm ông một điều gì.

Ông Lục biết, những lời vừa rồi củangười đàn bà cũng không hề dối trá. Vì giờ đây trong mắt bà ta, ôngchẳng khác nào một người đã chết. Lừa dối một kẻ đã chết là hoàn toànkhông cần thiết.

Tấm mặt nạ ly miêu ánh lên những tia sáng vàngkim mờ ảo. Trời đã bắt đầu sẫm tối. Người đàn bà vẫn ngồi trong một tưthế hết sức cao nhã, tiếp tục kể:

- Hoàng tổ nhà ta thực sự đãnhờ vào bảo bối mà có được thiên hạ, cai trị thiên hạ. Vị cao nhân xemtrong tổ huấn và bảo vật của tổ tiên, đã ngộ ra huyền cơ trong đó vàmách nước rằng, bảo khí và năng lượng ẩn chứa trong bảo bối là không đủ, và đang dần dần suy yếu. Nếu muốn tiếp tục nạp đủ bảo khí, cần phải tìm nơi cát địa để cất giữ trăm năm. Nhưng thiên hạ là của nhà ta, làm saocó thể để kẻ khác chiếm đoạt cả trăm năm được, nên đành phải tìm cáchkhác. Vị cao nhân đó tìm khắp trong sách vở, đi khắp cả thiên hạ, dốchết toàn bộ tinh khí thần, cuối cùng đã ngộ ra được một cách, đồng thờicất giấu cách này vào trong một hộp ngọc, giao cho người tại vị tronggia tộc đời đời lưu truyền. Đợi đến khi khí vận đã suy, hãy làm theocách đó.

Hơi thở của ông Lục càng lúc càng kéo dài và nặng nềhơn, hít hay thở đều phập phù không đều, dường như sắp đứt đoạn đến nơi. Thế nhưng trí não của ông càng lúc càng minh mẫn khác thường.

Ông rất thông thuộc lịch sử triều Minh, đó là một vương triều rối loạn vàkỳ dị. Rất nhiều hiện tượng quái dị xuất hiện trong triều đại này và kết cục cuối cùng của nó đều ứng nghiệm với thuyết bảo vật suy khí. Nhưvậy, phương pháp của vị cao nhân kia hẳn là vẫn chưa được thực hiện,hoặc cơ bản là không hề linh nghiệm.

- Thành Tổ Đế đoạt ngai vàng của Kiến Văn Đế, sử sách đều nói rằng sau sự biến Tĩnh nạn, không biếtkết cục của Kiến Văn Đế ra sao. Nhưng kỳ thực, không phải ông ta nhảyvào biển lửa tự sát như lời đồn đại, mà ông ta đã trốn thoát được rangoài.

Khi Thành Tổ Đế đánh vào Nam Kinh, có Vương Việt ở điệnPhụng Tiên đã dâng lên Kiến Văn Đế một chiếc hòm. Đây chính là di vật mà Thái Tổ hoàng đế để lại cho người cháu yêu quý. Trong chiếc hòm có batấm độ điệp, ghi tên Ứng Văn, Ứng Hiền, Ứng Năng, ám chỉ Kiến Văn Đế Chu Doãn Văn, giám sát ngự sử Diệp Hy Hiền, giáo thụ của Ngô Vương là Dương Ứng Năng. Ngoài ra còn có ba bộ áo tăng, mười đĩnh bạc trắng, một chiếc hộp ngọc, còn có cả một di thư.

Trên di thư viết rằng: “Ứng Vănđi ra từ Quỷ Môn, những người thoát khỏi ra từ suối Thủy Quan, đến tốigặp nhau ở phía tây quán Thần Lạc!” – Lời nói của người đàn bà vô cùngmạch lạc, tựa như bà ta đã tận mắt chứng kiến sự kiện này – Kiến Văn Đếđược chín người hộ tống, lên được chiếc thuyền do trù trị quán Thần Lạclà Vương Thăng chuẩn bị sẵn tại dòng kênh Quỷ Môn, thoát được ra ngoài.Từ lúc này rồng vào biển lớn, vân du nước mây, đến năm bốn mươi sáu tuổi quy tiên. Sau khi người qua đời, những thủ hạ tài giỏi đã tìm kiếm gỗngọc trân kỳ, làm thành một ngôi mộ di động ngầm ẩn dưới nước, để giúpngười có thể tiếp tục ngao du sông nước như lúc sinh thời.

ÔngLục thở ra một hơi thật dài, dường như muốn biểu thị mình đã hiểu. Nhưng trong lòng ông vẫn còn rất nhiều nghi vấn, tại sao người đàn bà kia lại biết được những bí mật lịch sử này?

- Kiến Văn Đế đã mang theohộp ngọc đi mất, trong đó có chứa đựng phương pháp đối phó khi bảo khísuy kiệt. Hộp ngọc đã bị mang đi, cục thế suy vong của hoàng triều họChu đã không thể cứu vãn. Nhưng các thế hệ hoàng tổ sau khi kế vị cũngđã nghĩ đủ mọi cách để phục hồi bảo khí. Trong đó, phương pháp linhnghiệm nhất chính là của Tuyên Tông Đế. Người đã nghiền ngẫm các bảnchép tay của Thái Tổ và Lưu Cơ, rồi ngộ được huyền cơ từ trong đó. Nhưng chưa kịp thực hiện, đã bất ngờ mắc bệnh lạ mà đột ngột qua đời.

Trong lúc lâm chung, người chỉ để lại một bức tranh cá vàng và một câu dingôn vẻn vẹn hai chữ: “Tìm thủy” – Người đàn bà ngừng lại một lát, không hiểu tại sao, thần thái của bà ta đột nhiên trở nên nôn nóng bất an –Sau này, các vị hoàng đế kế vị đều tiến hành tìm kiếm từ nước. Có vị cho rằng Thủy thuộc âm, có thể là phụ nữ, thậm chí còn tiến hành tìm kiếmmanh mối từ cơ thể đàn bà, nhưng vẫn là vô vọng. Sau cùng, Hy Tông hoàng đế tìm kiếm trong tổ huấn, còn bỏ công nghiên cứu về nghề mộc vốn cũngcó liên quan tới tổ tiên, thực là bệnh gấp loạn tìm thầy.

Ông Lục lại thở ra một hơi dài. Chẳng trách triều Minh có nhiều chuyện quái đản đến vậy. Minh Tuyên Tông thích vẽ tranh cá, đặc biệt là cá vàng. Nhưngcá vàng trong tranh vẽ của ông hình dáng rất khác thường, vô cùng quáilạ. Minh Vũ Tông xây dựng Báo Phòng, tập hợp đủ kiểu đàn bà vào trongđó, sai tám thủ hạ thân tín là Bát Hổ đi vơ vét đủ thứ điển tịch quý báu trong thiên hạ, thích ra ngoài ngao du, cuối cùng do đánh cá trên sôngrơi xuống nước sinh bệnh mà chết. Minh Thế Tông bắt cung nữ thu thậpnước sương, kết quả là dẫn đến “sự biến Nhâm Dần”, suýt chút nữa đã mấtmạng trong tay cung nữ. Minh Hy Tông không màng chính sự, chỉ say mênghề mộc, xây dựng hai xưởng Đông Tây, thu thập đủ loại sách cổ, nghiêncứu đủ loại kỹ thuật tinh xảo và bảo bối trân kỳ trong thiên hạ, cuốicùng cũng là trong một dịp ngao du trên sông, không may rơi xuống nướcđổ bệnh mà chết. Những sự trùng hợp này tuyệt đối không hề đơn giản,trong đó có ẩn chứa bí mật gì, hẳn chỉ có người đã chết kia mới biếtđược. Nhưng hôm nay, theo như lời kể của người đàn bà, thì chí ít nhấthọ cũng có một mục đích chung: “tìm thủy”.

Giọng điệu của người đàn bà càng trở nên nôn nóng bất an, tư thái thong dong cũng có phần biến dạng:

- Mười năm về trước, chúng ta đã vô tình tìm được hậu duệ của Diệp HyHiền, người đã đào tẩu cùng Kiến Văn Đế năm xưa, lấy được ba bảo bốitrấn trạch từ ngôi nhà tổ của họ, tìm được manh mối về ngôi mộ di độngcủa Kiến Văn Đế. Vì vậy, chúng ta mới xây dựng khu vườn này ở đây đểgiam giữ ngôi mộ di động. Nhưng thật không ngờ, ngôi mộ đó lại được bagiống quái vật là quỷ nước, chạch rồng khổng lồ và dây tơ hồng hút máubảo vệ nghiêm ngặt, nhà chúng ta đã bỏ ra không biết bao nhiêu thời gian công sức mà vẫn không thể mở được ngôi mộ để lấy hộp ngọc ra.

Sau này nhờ cao nhân chỉ điểm, nên bên trên bố trí Ngự long cách, bên dướithiết kế Tù long cục, dùng cột bàn long chặn lấy đuôi rồng, dùng bảybăng tinh thổ hàn phong kín thất khiếu của rồng, lấy trộm bảy con lymiêu yểm chú bản mệnh để tạo thành bức tường tỏa long, mục đích khiếncho con rồng chết kia long khí suy kiệt, sau đó đoạt lấy long bảo. –Người đàn bà bỗng thở dốc, không hiểu tại sao bà ta cảm thấy lồng ngựcnghẹn tức, cổ họng khô khốc, trong giọng điệu đang gượng uốn ra vẻ ngọtngào cũng đã pha lẫn ít nhiều dư âm kỳ quặc.

Nghe đến đây, tronglòng ông Lục cảm thấy vô cùng đắc ý. Những lời lẽ vừa rồi của bà ta đãcho thấy, những phân tích và phán đoán của ông về non nửa bức tranh cònlại trong tay người nhà họ Lỗ là hoàn toàn chính xác.

Nhưng khutrạch viện này quả thực không hề đơn giản, trong đó có rất nhiều tướngcách và bố cục ông đã không thể suy đoán ra được. Thì ra bên dưới Ngựlong cách có một Tù long cục, bảy ly khóa thân rồng, bảy hàn phong thấtkhiếu, một trụ chặn đuôi rồng. Bố cục tinh diệu không tiền khoáng hậu,nhưng suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa thể lấy được một vật bé nhỏ cấtgiấu trong ngôi mộ. Xem ra chân long tuy đã chết nhưng vẫn rất mực ngoan cường, long khí không tán, thật là khó có thể tưởng tượng.

- Tanói ra những bí mật của gia tộc cho ông hay, vì muốn ông giúp ta tínhthử xem sao. Tình hình bây giờ đã không thể khống chế được nữa. Quỷ nước lên bờ, dây tơ hồng mọc, chạch rồng đục khoét, lớp băng tan vỡ, đất đásụp đổ, rốt cuộc nguyên nhân là vì đâu? Phải chăng nhà họ Lỗ có tuyệtchiêu kỳ lạ nào mà chúng ta không biết đến, hôm nay mới đem ra thitriển? – Người đàn bà nhìn ông Lục như chờ đợi một câu trả lời.

Ông Lục không phải kẻ ngốc. Có thể trước đây có người coi ông là kẻ ngốc,nhưng một ông Lục đang ngồi tại chốn này tuyệt đối không phải. Ông biếtsở dĩ người đàn bà kia chịu tiết lộ bí mật với ông, bởi vì ông sắp chết. Kể cả khi những thương tích hiện tại trên cơ thể vẫn không giết nổiông, thì vị hồng nhan tri kỷ kia cũng sẽ tự tay tiễn ông về địa phủ.

Nhưng giờ đây, ông Lục đang khao khát được lên tiếng để nói ra những suy đoán và kết luận của mình. Đây rất có thể là cục thế lớn nhất mà ông đã phágiải được trong suốt đời cuộc đời mình, nó sẽ trở thành niềm kiêu hãnhsuốt đời của ông. Niềm khao khát và kích động khiến làn khí trong lồngngực ông đột ngột dâng trào. Khi luồng khí phun qua cổ họng, ông cũngliên tục ọe ra đến mười mấy búng máu ứ tím đen, hôi tanh khủng khiếp.

Người đàn bà đang cố gắng che giấu thái độ của mình, đôi mắt ma mỵ như mắt ly miêu hơi nheo lại, nhìn thẳng vào ông Lục, có điều trong ánh mắt vẫn có một số thứ không thể nào ngụy trang được.

Ông Lục từ từ ngẩngđầu lên, và nhanh chóng nhận ra điều đó. Ánh mắt đục ngầu của ông dễdàng đọc được nổi hoang mang, thống khổ, cay đắng đang ẩn hiện trong ánh mắt của người đàn bà.

Nôn ra được máu ứ, ông Lục cảm thấy cổhọng nhẹ nhõm hẳn, thanh quản cũng thông suốt thêm nhiều. Ông thử đặnghắng khẽ một tiếng, và kỳ lạ thay, cổ họng đã phát ra được âm thanh.

Ông đưa mắt liếc xuống những con rắn hoàng vĩ đang lủng lẳng trên cổ, thânhình chúng thẳng đuỗn, thì ra đã chết từ lâu. Có vẻ như độc tính củaphân chim cù thư còn mạnh hơn của lũ rắn, khiến cho chúng trúng độc màchết. Nhưng độc tính của rắn hoàng vĩ cũng vô cùng mãnh liệt, nên đã cóhiệu quả “lấy độc trị độc” với độc tố từ phân chim cù thư. Vì vậy, toànbộ máu độc ứ đọng trong cổ họng ông đã được tống khứ ra ngoài.

-Khu nhà này đã mất đi vật trấn! – Ông Lục bật ra câu nói đầu tiên vớigiọng Bắc không thực chuẩn. Lời nói có phần kích động, nhưng cũng phachút dương dương tự đắc.

- Khu vườn này dùng Ngự long cách đểchèn lên Tù long cách, ở giữa dựng cột bàn long chặn đuôi rồng để cốđịnh thân rồng. Không biết cách cục này là do ai bày ra, quả thực làtuyệt diệu vô song, xứng đáng là cục đệ nhất từ cổ chí kim. Nếu như dùng cách cục này để vây khốn, hàng phục một người có mệnh tướng giao longhay mãng xà, người đó cho dù thành thần tiên hay ma quỷ cũng khó màthoát thân. Nhưng nếu dùng để vây khốn chân long, cần phải có thêm mộtvật trấn khiến chân long sợ hãi. – Tuy cơ thể ông Lục vẫn run lẩy bẩy,nhưng lời nói rất rõ ràng rành mạch.

- Ban nãy nghe lời nà nói,ngôi mộ kia đã được vây khốn từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ xuất hiệntình cảnh như hiện nay, chứng tỏ nơi đây vốn dĩ có vật trấn. Phải chăngtrong hia ngày nay nhà bà đã mất đi thứ bảo bối gì quý giá? – Ông Lụclại hít một hơi dài, sau đó từ từ thở ra.

- Bà vừa nói nhà họ Chu có hai bảo bối, con cháu nhờ vào đó mà giết rồng thành rồng, tôi đoánrằng tổ tông nhà họ Chu có liên quan tới sự tích chém rồng. Như vậy, cómột bảo bối hẳn là thứ để giết rồng, bảo bối này có thể trấn áp đượcchân long. Phải chăng nhà họ Chu đã đánh mất bảo bối này?

Ông Lục phân tích rất chính xác, lời nói rõ ràng, hơi thở đều đặn. Nhưng ngườiđàn bà không chú ý đến hiện tượng này, vì đang mải suy nghĩ về lời nóicủa ông Lục, đồng thời cũng đang phải gắng gượng chịu đựng cảm giác khóchịu trong cơ thể.

Thì ra là như vậy, người đàn bà cũng đã ngộra. Bảo bối không hề bị mất, mà con trai của bà ta đã mang đi đối phóvới gã cao thủ trẻ tuổi đã đột phá trạch viện Bắc Bình. Bảo bối làm vậttrấn đã không còn, vậy xem ra nơi này đã không thể giữ được nữa, bảnthân cũng nên bỏ của chạy lấy người là hơn. Ngày tháng còn dài, sau nàylo gì không thể dấy đất lại về. Chỉ cần phái người bám sát theo ngôi mộkia là được.

- Không còn vật trấn, long khí ngùn ngụt bốc lên,chắc chắn sẽ xuất hiện tình trạng quỷ nước lên bờ, tơ hồng trồi khỏi mặt đất, trạch rồng đục khoét. Lớp đất đá phía dưới bị trạch rồng, dây tơhồng đục ruỗng, mới có tình trạng thuốc nổ nổ ngược xuống dưới làm đổcột trụ chống đỡ khu vườn. Tình cảnh hiện giờ của khu vườn là hoàn toànnằm trong dự liệu! – Ông Lục vẫn tiếp tục phân tích và suy đoán. Mặc dùchân tay ông đã mềm nhũn rũ rượi, nhưng giọng nói càng lúc càng thêmsang sảng.

Người đàn bà biết rõ bước tiếp theo cần phải làm gì.Chính là phải khiến lão già sắp chết kia mang theo điều bí mật mà câmlặng vĩnh viễn, câm lặng như một xác chết. Bà ra nhìn ra xung quanh. Vìcuộc đối thoại này, bà ta đã đuổi hết bon tay chân đi rồi, xem ra bà tasẽ phải đích thân ra tay.

Từ trong ánh mắt đầy nôn nóng, bất an,khổ sở của người đàn bà, ông Lục đã nhận ra một làn sát khí. Ông biết,nỗi đau khổ và bất an không phải vì cái chết sắp giáng xuống đầu ông.Nếu quả thật như vậy, ông sẵn sàng chết một cách cam tâm tình nguyện.

Đối với ông Lục, cái chết không hề đáng sợ. Khi tìm đến ngôi đình tránrồng, ông đã không còn nghĩ đến chuyện sống sót trở ra. Nhưng bây giờchưa phải lúc để chết. Bất kể ra sao, ông vẫn phải tìm cách kéo dài mạng sống để đánh đổ cây cột bàn long chính giữa ý hình bàn.

- Cổ chú bản mệnh, thứ tà pháp này nếu mạnh hơn đối thủ sẽ thịnh, nếu yếu hơnđối thủ sẽ tự rước họa vào thân. Trong bảy con ly miêu, hẳn là không cócon nào yểm bùa chú bản mệnh của bà chứ? – Ông Lục nói câu này cốt là để kéo dài thời gian, nhưng lời vừa nói xong, tự nhiên ông chợt sửngngười. Tại sao lại không yểm bùa chú bản mệnh của người đàn bà này? Thứbị vây khốn kia dù sao cũng là chân long, dẫu đã trở thành âm long,nhưng long khí chưa tán, vẫn cần phải có linh khí thánh âm khống chế.Bởi vậy, chắc chắn bảy con ly miêu đều được yểm bùa bản mệnh của đàn bà, hơn nữa, họ tuyệt đối không phải là hạng đàn bà tầm thường. Bà thái hậu này chắc chắn cũng là một trong số đó. Dù thật hay giả, bà ta ít nhiềucũng có thể được coi là phượng thế thánh âm.

Bà ta không đáp lại câu nói của ông Lục, nhưng thần thái trông càng thêm khổ sở.

Bà ta biết rõ, tình trạng của bản thân đã đến hồi nguy kịch. Với tìnhtrạng hiện giờ, việc giết ông Lục lại càng trở nên bức thiết, nhưng cũng hết sức khó khăn.

Nhưng tình trạng của ông Lục còn tệ hơn nữa.Những hơi thở sâu rời rạc lúc nãy đã giúp tinh thần của ông khởi sắc đôi chút. Nhưng người luyện khí rất am hiểu bản thân, có khởi sắc chẳng qua cũng chỉ là hồi quang phản chiếu.

Sát khí của người đàn bà đangdần dần trở nên dữ dội. Sát khí được tích lũy một cách chậm rãi, với bàta đó là một điều rất bất thường. Giết người với bà ta là một việc quáđỗi nhẹ nhàng, nhưng để giết người, ngoài ý muốn ra vẫn còn phải có đủnăng lực. Giờ đây, về cơ bản, bà ta đang tích lũy năng lực giết người.

Ông Lục cũng đang dịch chuyển thân mình, gắng gượng tiếp cận ý hình bàn.Hơi thở của ông trở nên dồn dập, nhưng trước mũi miệng không hề có khítrắng tỏa ra. Chân khí đã tận, ông Lục biết ông chỉ còn lại một hơi thởcuối cùng để duy trì sự sống.

Người đàn bà muốn đứng dậy. Nhìnvào những động tác khó nhọc của ông Lục, bà ta cũng đã nhận ra ý đồ củaông. Nhưng bà ta mới chỉ hơi đổ người về phía trước đã khựng ngay lại,thân người giữ nguyên tư thế nửa đứng nửa khom. Toàn bộ cơ thể run rẩydữ dội, miệng hé mở, đôi môi khô khốc, nhưng trán và hai má lại ướt đẫmmồ hôi lạnh.

Cả hai người cùng nhìn sững vào đối phương. Trongkhoảnh khắc này, họ hiểu nhau hơn bao giờ hết, họ đã nhìn thấu đến chântơ kẻ tóc mọi tính toán của đối phương. Họ quả thực là một đôi tri kỷ.Không biết mối tình tri kỷ trước đây của họ là thật hay giả, nhưng lúcnày, họ thực sự là một đôi tri kỷ.

Người đàn bà hẳn vô cùng hốihận. Con người kia bà ta đã từng nắm giữ trong tay, nhưng lại không biết lợi dụng cho thấu đáo, nếu không hôm nay đã chẳng phải chuốc lấy kếtcục này. Còn ông Lục chắc chắn cũng cảm khái muôn phần. Nếu như không có người đàn bà kia, chắc hẳn giờ đây ông vẫn chỉ là một thầy phong thủytầm thường ôm chút tài năng vô dụng mà lang thang nơi chợ phố.

Gần như cùng một lúc, cả hai người đều kêu lên một tiếng khẽ, rồi lập tức ôm chầm lấy nhau.

Ông Lục vòng hai cánh tay ôm chặt lấy gáy người đàn bà, ghì sát khuôn mặtbà ta vào bên cổ, hệt như buổi tối của hai mươi năm về trước. Chỉ cóđiều bên cổ ông giờ đây có thêm ba con rắn hoàng vĩ thẳng đơ. Chóp đuôirắn cứng như thép nhọn xuyên thẳng vào con mắt trái còn lộ ra dưới tấmmặt nạ, thấu vào tận óc. Trước mắt người đàn bà lòa lòa máu đỏ, sắc đỏthẫm dần, sau cùng chỉ còn lại một màu đen thẳm.

Tay trái củangười đàn bà ôm chặt quanh lưng ông Lục, ngón cái bên tay phải chĩa ranhư một mũi khoan, dùi thẳng vào tâm mạch của ông. Tim ông vỡ ra trongnỗi đau buốt choáng váng, máu trong cơ thể như túa ra khắp các lỗ chânlông, không còn quay về tim được nữa.

Chút hơi tàn của ông Lục đã tận, vai phải thõng chùng, cánh tay đặt trên gáy người đàn bà rơi phịch xuống. Nhưng chút tâm lực cuối cùng của ông vẫn hướng về ý hình bàn,cánh tay ông thuận theo đà rơi gắng gượng vươn về phía đó. Đầu ngón taythoáng lươt qua trụ đá huyết thạch, chỉ nghe “keng” một tiếng, nó đã đổnhào.

Cột bàn long sập xuống, mặt đất chấn động đảo điên, toàn bộ khu vườn rộng lớn đã đến hồi tàn cục.

Nhà cửa thay nhau đổ xuống, cây cối bật gốc ngả nghiêng, đất đá rùng rùngsạt lở. Cả một khu vườn kéo theo nhà cửa, cầu cống xung quanh, từ từchìm vào trong nước…

Ngũ Lang và Lỗ Ân ở dưới nước, trên đầu họ,những khối đất đá khổng lồ đen ngòm đang trút xuống, trước mặt là hàngrào thép kiên cố không thể lay chuyển, sau lưng là dòng nước tối đenkhông biết đã bị đất đá vùi lấp hay chưa. Tiến thoái đều là đường chết.

Lỗ Thiên Liễu mặc dù đã chui qua được hàng rào, nhưng trước mặt là một vực nước đen ngòm thăm thẳm, không biết phải bơi về hướng nào. Ngôi mộ diđộng không lọt qua được hàng rào, lũ quỷ nước cũng không chịu chui qua.Không có quỷ nước dẫn đường, cũng có nghĩa là không thể tìm ra con đường sống.

Chỉ có một người duy nhất có thể cứu được họ, một ngườivẫn lưu lại ở phía trên, chính là Lỗ Thịnh Nghĩa. Một bên đầu gối củaông đã vỡ nát, vì vậy ông phải sử dụng cả tay lẫn chân để bò đi. Bứctường đổ nát phía trước chắc chắn là tường rào đoạn long, nhưng trên mặt đất hiển nhiên không hề có rồng để chặn. Vậy dựng tường rào đoạn long ở đây làm gì? Tường đã sụp đổ, hàng rào không thấy, vậy chỉ có một khảnăng duy nhất, đó là hàng rào đã chạy xuống phía dưới, thứ nó muốn chặnlại là con rồng ở dưới mặt đất.

Nhưng bất kể thế nào, ông cũngphải kéo hàng rào này lên, giải được khảm diện, không cho phép đốiphương triển khai thêm thủ đoạn nào nữa. Vì chí ít vẫn còn Ngũ Lang đang kẹt ở phía dưới. Không biết tại sao, ý thức của ông đã gần như quênbẵng mất sự tồn tại của Lỗ Ân.

Đây là một quá trình vô cùng thống khổ. Vừa cử động, đầu gối đã đau đớn kịch liệt, giống như vô số mũi kim dài nhọn hoắt xuyên thẳng vào não tủy. Ông nghiến răng lê lết được bốnnăm chục bước, rồi từ trong đống gạch vụn, tìm ra được một trụ đèn cóphần đỉnh hình nóc đình sáu mái bằng đá hoa cương nằm sát bức tường bao. Lúc này, nỗi đau đớn dữ dội từ đầu gối vỡ nát đá khiến ông muốn lịm đi, nhưng ông vẫn gắng gượng vực mình dậy, bắt đầu lần sờ trên trụ đèn.

Ông không hề tìm thấy dấu vết của lẫy khảm, lẽ nào cây trụ đèn lại khôngphải là then cài của tường đoạn long? Chắc là không phải, khảm diện códạng hàng rào thường được thiết kế nhiều điểm chốt, vì loại khảm diệnnày có phạm vi tương đối rộng, khoảng cách khá dài, nên khi nguy cấpkhông thể lập tức di chuyển đến một vị trí đặc định, bởi vậy phải thiếtkế nhiều điểm chốt khác nhau. Mặt khác, còn là một chốt động, toàn bộkhảm đều động. Trước khi di chuyển về hướng này, ông đã quan sát hướngđối diện, chí ít trong vòng hai mươi bước không phát hiện thấy điểm then chốt. Ông lết về phía này cũng chừng bốn năm mươi bước, hai bên cộnglại khoảng sáu bảy chục bước, theo lý mà nói, trong khoảng cách này chắc chắn sẽ có điểm chốt.

Ông tiếp tục quan sát thật kỹ toàn bộ trụđèn, và đột nhiên chú ý đến ngọn nến ở phía dưới mái đình. Ông bèn đưatay kéo ngọn nến ra ngoài. Cột đèn không có phản ứng gì, khảm diện cũngkhông hề nhúc nhích.

Đúng, cách bố trí của khảm diện này không hề đơn giản như vậy. Lỗ Thịnh Nghĩa lại tiếp tục áp sát nóc đình sáu mái.Lần này, ông đã phát hiện ra tại vị trí đặt nến có một lỗ nhỏ. Vừa nãy,do ngọn nến che khuất cái lỗ nên ông không nhìn ra được. Lẫy khảm rất có thể ở trong cái lỗ này!

Lỗ Thịnh Nghĩa mở ngăn kéo hòm gỗ, lấyra một ống trúc, rồi đổ từ bên trong ra mấy cây kim thép. Mỗi cây mộthình thù, lớn, nhỏ, dài, ngắn, cứng, mềm, cong, thẳng, trơn, móc, kiểugì cũng có. Đây là bộ dụng cụ chuyên dùng để kéo lẫy bày khảm của khảmtử gia. Lỗ Thịnh Nghĩa chọn ra một chiếc kim thép mảnh, mềm, vô cùng dẻo dai, rồi chọc vào trong lỗ.

Mũi kim chỉ xuyên vào được một chút. Lỗ Thịnh Nghĩa bèn nhẹ nhàng xoay chuyển cán kim, thay đổi phươnghướng, mũi kim tiếp tục xuyên xuống một chút nữa. Nhưng sau đó, dù ôngđã cố gắng đủ cách, nó cũng không thể xuống thêm.

Lỗ Thịnh Nghĩathở dài thườn thượt rồi rút mũi kim ra. Đây là kiểu lỗ đặt lẫy “quanh co chín khúc” được thiết kế chuyên để đối phó với bộ kim của nhà họ Lỗ.Kim không xuyên xuống được, lẫy không thể nén, khảm diện cũng sẽ khônggiải được.

Lúc này, toàn bộ khu vườn đang rung lắc dữ dội, câycối, cột kèo rầm rầm đổ xuống. Nhà cửa xung quanh xô vẹo ngả nghiêng,ngói trên mái nhà xô nhau tuốt xuống từng mảng lớn.

Lỗ ThịnhNghĩa như kẻ mất hồn, giương mắt nhìn trân trân vào cái lỗ trước mặt.Cây kim của ông không thể gảy được lẫy khảm, bây giờ biết tìm thứ gì đủnặng để xuyên qua cái lỗ chín khúc kia, chạm tới nút lẫy?

Một cây long não bỗng đổ ngang xuống ngay bên cạnh Lỗ Thịnh Nghĩa, cành cây đập trúng đầu gối, khiến ông đau đến chết điếng, vội xoay người dùng taykéo cái chân bị thương bên dưới cành cây ra. Vừa xoay người, một quả cầu bỗng rơi ra từ trong áo. Vừa nhìn thấy quả cầu, mọi nỗi đau đớn như vụt tan biến, ông mừng rỡ đến nỗi chỉ muốn nhảy cẫng lên.

Đó chínhlà quả cầu tìm dốc. Quả cầu không có tác dụng gì, nhưng thủy ngân chứađựng bên trong thì có. Nó chính là thứ có thể di chuyển qua chín khúccong bên trong lỗ đặt lẫy.

Lỗ Thịnh Nghĩa không kịp nghĩ gì thêm, lập tức cầm con dao khắc gỗ rạch vào lớp vỏ của quả cầu tìm dốc. Sauđó, ông giữ chặt quả cầu trong đôi tay to lớn, ghé sát chỗ rạch vàomiệng lỗ.

Lại một cây bao đồng bật gốc đổ ào xuống, một cành câyrất lớn đã quật trúng đùi Lỗ Thịnh Nghĩa. Ông rú lên một tiếng thê thảm, nhưng bàn tay đang giữ quả cầu vẫn không hề rung động, dòng thủy ngânđã được đổ gọn gàng vào trong lỗ.

Cuối cùng, tường đoạn long đãđược kéo lên. Nửa thân trên của Lỗ Thịnh Nghĩa cũng đổ vật xuống đất,chìm khuất hẳn dưới đám cành lá rậm rạp của cây bao đồng cổ thụ.

Bầy quỹ nước ào ào kéo theo ngôi mộ tiến về phía trước, đám chạch rồng xúmxít bám theo sau, chúng di chuyển về phía vực nước tối đen với tốc độcực nhanh. Lỗ Thiên Liễu đứng trên ngôi mộ, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng nước chảy phía trên đầu, và cũng đã ngửi thấy một thứ mùi sốngđộng. Cô lập tức dậm mạnh hai chân, nhanh chóng bơi lên phía trên.

Khi Lỗ Thiên Liễu ngoi lên khỏi mặt nước, sắc trời đã lờ mờ tối. Trước mặtcô, khu vườn đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn thấy một dòng nước xanh đenđang chảy qua những đống đổ nát.

Ở phía xa xa, chỉ còn lại nửakhối giả sơn trơ trọi bên trên mặt nước. Trên đỉnh giả sơn là một ngôiđình nhỏ, mái ngói đã biến mất, chỉ còn lại cây cột đình xiêu vẹo. Cùngđứng đó với cây cột còn có hai người, hai người đang ôm chặt lấy nhau,tựa như không thể chia lìa.

Mặc dù trời đã sẩm tối, nhưng LỗThiên Liễu vẫn có thể nhận ra, một trong hai người đó chính là ông Lục.Cô cất tiếng gọi, nhưng ông Lục không hề nhúc nhích.

Một conthuyền nhỏ đang xuôi theo dòng nước đến gần. Lỗ Thiên Liễu nhận ra người chèo thuyền là Ngũ Lang, liền lập tức bơi lại gần, bám lấy mép thuyềnrồi tung người lên trên. Trong khoang thuyền đã đốt sẵn một lò than, LỗÂn nửa thân trên để trần, phơi ra vô số vết thương đẫm máu, đang ngồicạnh bếp lò run lập cập.

Lỗ Thiên Liễu vừa lên thuyền, lập tứccảm thấy lạnh buốt thấu xương. Nhưng cô không vội bước vào trong khoang, cũng không nói tiếng nào, chỉ hít lấy hai hơi thật sâu, hơi thở ngưngtụ thành một làn sương trắng mờ trước mũi. Các giác quan dị thường củacô lại bắt đầu đi vào cảnh giới thoát phàm.

Hai người trên ngôiđình đã không còn hơi thở. Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt LỗThiên Liễu, cô âm thầm đem hình bóng ông Lục khắc sâu vào ký ức.

Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi trong những đống đổ nát, mặc dù chìm lẫn trong âm thanh sạt lở và tiếng nước phun trào xối xả, rất khó nhận ra, nhưngLỗ Thiên Liễu không hề bỏ sót một vị trí nào.

Tiếng rên vọng rabên dưới tán lá lòa xòa của một cây bao đồng đổ gục phía trước nghe rấtđỗi quen thuộc, chắc chắn là tiếng của cha cô. Lỗ Thiên Liễu vội vã nhún mình nhảy vụt lên đống đổ nát, lật tung đám cành lá. Ngũ Lang đang đứng trên thuyền cũng lập tức cắm sào dừng lại, tung mình nhảy lên.

Cành cây cào xước khắp cơ thể khiến Lỗ Thịnh Nghĩa toàn thân máu thịt chanhòa, nghiêm trọng nhất là phần đùi đã bị một cành cây lớn đè ngang,không thể cử động.

Ngũ Lang chặt đứt cành cây, rồi nhanh chóng cõng Lỗ Thịnh Nghĩa lên thuyền, đưa vào trong khoang.

Con thuyền tiếp tục trôi theo dòng nước. Lỗ Thịnh Nghĩa vẫn nằm hôn mê bêncạnh Lỗ Ân, trông chẳng khác nào đã chết. Lỗ Thiên Liễu thử kiểm tra hơi thở của ông, thấy ông vẫn thở đều, trái tim đang muốn treo ngược của cô mới yên tâm chút ít.

Thoáng chốc, con thuyền đã ra đến sông Sơn Đường, rồi đi thẳng ra phía ngoài thành Cô Tô.

Bấy giờ mới nghe phía xa văng vẳng có tiếng người hô hoán. Đó là những dân cư chòm xóm xung quanh đang gọi nhau đến cứu người.

Bên cạnh một vũng nước trong đám gạch đá tan hoang, có một pho tượng lymiêu bằng đá đổ nghiêng ngửa đầu nhìn trời, tựa như đang mải miết suytư(*).

(*) Pho tượng ly miêu này đến nay vẫn được bảo tồn ơ bảo tàng Tô Châu.

Trong lúc khu vườn sạt lở, ngôi mộ di động đã bị gạch đá va phải, khiến gõngọc trên mộ lung lay bong tróc mà nổi dần lên trên mặt nước. Về sau,ngôi mộ dạt vào bên một bờ sông ở Ngô Huyện, được người dân phát hiệnra, đưa về an táng tại một sườn núi nhỏ phía sau am Hoàng Giá trên núiKhung Long.

Ngày hôm đó, trong “Cô Tô thành chí”(*) có chép rằng: “Một nhánh của sông Sơn Đường đột nhiên phun ra dòng nước quái lạ, mặtđất nứt vỡ ngở rằng nước ngầm dưới lòng đất trào lên. Phá hủy một khuvườn lớn và vô số nhà cửa xung quanh”.

(*) Một bộ sách ghi chéplại các sự kiện quan trọng từ cổ chí kim của Tô Châu, tương truyền cótổng cộng hơn năm mươi cuốn, vốn được lưu giữ tại đền Tử Tư trong TưMôn. Trong kháng chiến chống Nhật, đền Tử Tư bị máy bay Nhật oanh tạcbốc cháy, cả bộ sách đều bị thiêu hủy.

Nhân lúc trời tối, một lá thuyền con lao ra mặt nước Thái Hồ, đi thẳng về hướng Vô Tích.

Lỗ Thịnh Nghĩa không hề tỉnh lại một lần. Ngũ Lang thay cho ông bộ quần áo khô ráo, Lỗ Ân giúp ông cố định những chỗ xương gãy, nhưng ông cũngkhông có phản ứng gì.

Lỗ Thiên Liễu ngồi trước mũi thuyền, cô đãthay một bộ quần áo bông màu huyết dụ. Gió đêm thổi từng cơn buốt giá,nhưng cô không hề cảm thấy lạnh, có lẽ là do đã phải ngâm mình trongnước lạnh giá quá lâu. Thậm chí cô còn cảm thấy nóng ran trên hai má.

Trên tay cô đang giữ chiếc hộp ngọc lấy ra từ trên nắp mộ. Cô không biết đây có phải là thứ mà cha cô đang tìm kiếm hay không, cũng không biết nó có tác dụng gì. Nhưng cảm giác trơn tru ấm áp từ hộp ngọc lan tỏa trênlòng bàn tay khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Có người đang len lén nhìn chiếc hộp ngọc trong tay cô. Không phải chỉ có một người. Bagiác mẫn cảm dị thường của cô đã cảm nhận được điều đó. Những ánh nhìnlén lút khiến cô cảm thấy hết sức nhột nhạt.

Họ đang ở trong khuvực Thập Bát Vịnh của Thái Hồ. Trong màn đêm đen đặc, đã thấy bóng núiLong Sơn thấp thoáng ven bờ. Sắp đến nhà rồi, chỉ đi thêm chút nữa làtới địa giới Dương Sơn.

Đột nhiên, trước mặt vọng đến một tiếnghuýt gió chói tai, từ trong đám lau sậy khô héo nhô ra một ngư thuyềnnhỏ, lao thẳng đến trước mũi thuyền của họ.

Gần như cùng lúc đó, từ mé bên cạnh, một con thuyền lớn hơn vụt ra từ trong sương mù, lừ lừ tiến thẳng về phía mạn thuyền.

Lỗ Thiên Liễu lập tức đứng bật dậy, từ cô toát lên một vẻ trấn tĩnh khácthường chỉ có ở những người vừa thoát ra khỏi một trường ác chiến sinhtử tấc gang.

Nhưng lại một tiếng huýt gió nữa đã khiến tim côthắt lại. Tiếng huýt gió quá gần, ở ngay trên chiếc thuyền, ở ngay sátsau lưng…