Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 1 - Chương 29: Người trở về



Bách tuế anh đang lao bổ xuống Lỗ Nhất Khí đang đờ ra bất động Một sát thủ, và một con mồi!Lỗ Nhất Khí dường như cảm thấy mình đang trở về Trước mắt cậu loangloáng núi tiên, khe thánh, lọng kinh, hạc đạo, sen báu Đặc biệt là đoáhoa sen báu, tựa như một áng mây lành đang bồng bềnh bay tới Vũ KimCương, áng mây lành che chư thần, đoá hoa sen hộ chư tiên, nhưng giờđây, nó cũng là pháp khí diệt tà trừ ác.

Vũ Kim Cương xoè rộngđang xoay tít bay vụt tới, giống như một cái chũm choẹ khổng lồ Bách tuế anh rơi xuống, ngã lọt thỏm vào trong đống tuyết sau lưng Lỗ Nhất Khí,in thành hình một cơ thể không đầu tí xíu Đầu Bách tuế anh rơi xuống nền gạch đá xanh trước mặt cậu, xoay tròn tại chỗ Vũ Kim Cương cũng nhẹnhàng hạ xuống bên cạnh, chỉ cách Lỗ Nhất Khí chưa đầy hai thước, méprìa sắc bén loé lên một đường viền ướt máu.

Quỷ Nhãn Tam bước lại gần Hắn không hề hấn gì, xem ra tuy viên đạn của Lỗ Nhất Khí đã đichệch, song chắc chắn chưa đến nỗi ngộ sát hắn Trên bậc tam cấp ngoàicổng thùy hoa, gã Bách tuế anh bám trên vai Quỷ Nhãn Tam khi nãy đangnằm sóng sượt, đầu ngập trong vũng máu, hai mắt mở trừng trừng Thì rangay từ trước khi Lỗ Nhất Khí nổ súng, Quỷ Nhãn Tam đã nghĩ ra một cách, nhưng chưa kịp thực hiện, thì đầu nhọn của cây đoản côn trên tay Báchtuế anh đã nhắm thẳng xuống giữa trán hắn.

Tiếng súng thình lìnhđã khiến Bách tuế anh bị phân tán, gã giật mình, cây côn trên tay cũngkhựng lại Quỷ Nhãn Tam chộp được thời cơ tuyệt hảo, túm chặt hai đùi gã, thẳng cánh đổ mạnh người về phía sau Khi Quỷ Nhãn Tam đổ người xuống,Bách tuế anh liền ôm cứng lấy đầu hắn, túm chặt tóc hắn, định đợi đếnkhi gần tiếp đất sẽ nhảy ra.

Song lần này gã đã tính nhầm, gã đãkhông thể nhảy xuống, vì Quỷ Nhãn Tam đã giữ thật chặt lấy đùi gã, giống như cách gã đã kẹp chặt lấy đầu hắn ta Đầu Bách tuế anh đập trúng vàogờ bậc tam cấp lát đá xanh Tiếng thét đau đớn và tiếng vật thể vỡ toácđều xuất phát từ gã Quỷ Nhãn Tam không nói lời nào, Phí liệt ma đã khiến miệng hắn tê liệt.

Hắn nhặt Vũ Kim Cương lên, quan sát xungquanh để chắc chắn không còn sự mai phục nào nữa, rồi mới đặt Vũ KimCương xuống bên chân, móc hộp thuốc ra, dùng thìa nhỏ xúc một ít thuốcbột màu đỏ và vàng cho vào miệng Lỗ Nhất Khí Đã hết rượu để uống thuốc,nên Quỷ Nhãn Tam tiện tay vốc một nắm tuyết, nhét vào miệng Lỗ Nhất KhíTuyết tan thành một ngụm nước lạnh buốt, đưa thuốc chảy xuống cổ cậu.

Vết thương trên cánh tay phải Lỗ Nhất Khí máu chảy đầm đìa Quỷ Nhãn Tam lại xúc một thìa thuốc bột màu trắng rắc lên miệng vết thương, định băng bó lại, song bên người chẳng còn thứ gì có thể dùng được Tấm vải choàngđen rách tả tơi trên người, hắn đã vứt bỏ khi ra khỏi gian nhà chính Tấm áo bông của Lỗ Nhất Khí cũng đã bị đốt cháy ở Mắt cá dương, hiện trênngười cậu chỉ còn một lượt áo mỏng.

Nhìn sang quần áo của Báchtuế anh, đều quá nhỏ, không thể dùng được, đành phải để vết thương hở ra như vậy Cũng may thứ thuốc bột này cầm máu rất tốt, một lát sau máu đãngừng chảy Quỷ Nhãn Tam cũng rắc thuốc bột lên vết thương bên sườn tráivà cánh tay trái của hắn, rồi cất hộp thuốc đi Nhìn sắc mặt của Lỗ NhấtKhí, có thể biết được thuốc uống đã phát huy tác dụng.

Quỷ NhãnTam đỡ cậu đứng dậy, cậu bèn bước nhanh tới bên cái xác Bách tuế anhkhông đầu, rồi lại ngã ngồi xuống đất Quỷ Nhãn Tam nhìn cậu với vẻ khóhiểu Cậu nhờ Quỷ Nhãn Tam lật ngửa xác Bách tuế anh lên, rồi đưa taygiật tung khuy áo của gã Trước ngực gã có quấn một lớp vải xô dày, phíadưới lớp vải xô là tấm lót bằng vải gai dùng để thấm máu, một viên đạnđã găm chặt ở chính giữa tấm lót.

Viên đạn của Lỗ Nhất Khí xuyênqua lớp áo bông, xuyên qua lớp vải xô, song không thể xuyên qua tấm lótbằng vải gai Tấm lót do mấy chục miếng gai mỏng chồng lên mà thành, cótác dụng che chắn, hoà hoãn xung lực, nên đã ngăn cản được viên đạn bắntới Quỷ Nhãn Tam kiểm tra những xác Bách tuế anh còn lại, chúng đềugiống như vậy, tại các vị trí khác nhau trên cơ thể cũng quấn một lớpvải xô dày.

Có lẽ chúng là những Bách tuế anh đã bị thương ở Mắtcá dương Đối thủ tiếp tục phái những Bách tuế anh đã bị thương lâm trận, xem ra họ thực sự đã hết người Lỗ Nhất Khí đã dìu Quỷ Nhãn Tam ra khỏiviện thứ hai, giờ đây đến lượt Quỷ Nhãn Tam dìu cậu ra khỏi cổng thuỳhoa Sự sống chết của hai người giờ đây đã gắn làm một thể.

Phíatrước đã là lối vào của hành lang yến quy, tuy trời đã hơi lờ mờ sáng,song con đường vẫn tối đen thăm thẳm Lỗ Nhất Khí theo phản xạ sờ vàokhẩu súng ở trong túi, không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức cùng Quỷ NhãnTam bước vào trong bóng tối Nhưng đi chưa được hai bước, Lỗ Nhất Khí vàQuỷ Nhãn Tam đã giật lùi trở lại Họ lại đứng trong mưa tuyết mịt mù,tuyết rơi tơi tả che kín cơ thể họ.

Một lần nữa, họ lại phải đốimặt với bóng đêm chết chóc, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tối sầm trong ánhmắt Từ trong bóng tối thò ra một đôi tay to lớn, một đôi tay hộ pháp,đang túm thật chắc, thật chặt lấy cổ họng của họ Cơ thể họ đã bị nhấcbổng lên, hai chân sắp sửa rời khỏi mặt đất Nhờ vào tác dụng của Phíliệt ma, Quỷ Nhãn Tam vẫn có thể cử động, vẫn có thể phản kích.

Vũ Kim Cương đánh mạnh về phía trước, tiếng va đập tựa như đánh vào tấm da rách Một xung lực rất lớn đẩy Vũ Kim Cương bật ngược trở lại, Quỷ NhãnTam nhất thời không thể giữ nổi vũ khí tuỳ thân, cây dù tuột khỏi taybay ra xa Bàn tay đang bóp cổ Quỷ Nhãn Tam lập tức siết chặt thêm, tuyhắn không cảm thấy đau đớn, song không thể thở được.

Hắn chụp lấy bàn tay đó, cố gắng giằng các ngón tay ra Các ngón tay không nhúc nhích bàn tay càng không nới lỏng, trong khi sức của Quỷ Nhãn Tam đã nhanhchóng suy kiệt Các đầu ngón chân của hắn bắt đầu nhũn ra, lê trên mặtđất Lỗ Nhất Khí đã ngừng chống cự trước cả Quỷ Nhãn Tam Ngay từ lúc cổhọng bị bóp nghẹt, cậu đã không có ý định giãy giụa, chỉ theo bản năngđánh mạnh vài cái lên cổ tay cứng như thép rồi lại thôi.

- Ha haha! Phía sau hai cánh tay bỗng vang lên một chuỗi cười điên dại, tiếngcười vang vọng trong con đường tối thẳm - Ta là kẻ sai vặt? Ta là conchó dại? Ha ha, ha ha! Ngươi nói xem, giờ đây ta nắm được mấy phầnthắng? Ha ha ha! Nghe giọng nói cuồng ngạo, Lỗ Nhất Khí đã biết được chủ nhân của hai bàn tay hộ pháp đó là ai Nhưng mắt cậu đã mờ đi, tầm nhìnđã bị thu hẹp, trong tầm nhìn nhoè nhoẹt của cậu, chỉ còn thấy một cáimiệng há rộng đang tuôn ra từng tràng cười điên dại, cái miệng tối đenngòm, há ra thật lớn, thật lớn… Tiếng cười đột nhiên ngưng bặt, thay vào đó là những tiếng lọc khọc kỳ quái phát ra từ cổ họng.

Cái miệng vẫn đang há ra rộng hoác, nhưng có thêm một vật gì đó đen sì thò ra từtrong miệng, rất dài, trên đầu nhọn đang nhỏ giọt một thứ chất lỏng Bàntay đã lỏng ra, Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam đều ngã nhào xuống đất Haingười đua nhau thở hổn hển, thần chết lại một lần nữa đi lướt qua ngườihọ! Lỗ Nhất Khí vẫn chưa thể lấy lại nhịp thở, nhưng cậu đã nhìn rõ.

Kẻ này cậu đã gặp, chính là tên hộ pháp cao lớn mà cậu đã chạm trán ở Banmôn Gã hộ pháp kinh ngạc nhìn trân trối vào thứ đột ngột thò ra từ trong miệng hắn Đó là một cây gậy thép dài mảnh nhọn đầu, trên đầu nhọn đangnhỏ từng giọt máu tươi và nước dãi của chính hắn Cây gậy thép lại độtngột biến mất, nhưng miệng gã hộ pháp vẫn há rộng, ánh mắt đờ đẫn.

Hắn nghe thấy một tiếng vọng dội ra từ trong cơ thể, tiếng vọng đó giốngnhư tiếng thở phì phò kéo dài của con trâu đang chạy gấp, lại giống nhưtiếng chảy xiết của dòng nước phun ra từ khe núi Máu tươi phun ra thànhvòi tại lỗ thủng mà cây gậy thép để lại Ánh mắt hắn chuyển từ kinh ngạcsang đờ dại, từ đờ dại sang phẫn nộ Cuối cùng, con ngươi trợn ngược, hai tay dang ngang, cả thân hình cao lớn đến dị thường đổ ập về phía trước.

Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam cuống quýt né vội sang hai bên, cơ thể khổnglồ đổ vật xuống khoảng trống ở giữa họ, lớp tuyết trên mặt đất bắn lêntung toé Thân hình hộ pháp vừa đổ xuống, sau lưng hắn liền xuất hiện một bóng hình quen thuộc Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam kinh ngạc không rõ đólà người hay ma Người đó mặc tấm áo bông dài, không, nói đúng hơn làkhoác một mảnh vải rách rưới dài bằng tấm áo.

Trên tấm vải loanglổ những vệt màu đỏ sẫm, là những vệt máu khô Từ đùi trở xuống không còn thấy quần hay vạt áo, hai chân trần không mang giày, trên đôi chânxương xẩu chằng chịt những vết thương khủng khiếp còn chưa khép miệngTại vị trí hai con mắt là hai mảng trắng đục khảm trên những vết sẹo cũnhăn nhúm Trong tay cầm cây gậy thép dài và mảnh, trên đầu gậy nhọn máutươi còn nhỏ tong tỏng.

Lão mù, là lão mù đã chết trong hồ nước! - Anh cả, là anh phải không? Cậu cả, Nghê Tam, ai đang ở đấy? Lên tiếngđi, có phải mọi người không? – Tiếng lão rất trầm và nhỏ, trong giọngnói khàn đục có chút gì nghe rờn rợn Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam đềukhông trả lời Trước khi sự việc chưa sáng tỏ, họ không định lên tiếngLão mù đã nghe thấy tiếng thở hổn hển của họ.

Lão nhấc đôi chântrần giẫm lên tuyết lạnh từ từ bước tới, người cúi lom khom, đưa một tay ra phía trước, dò dẫm đi về phía Lỗ Nhất Khí Quỷ Nhãn Tam đã kịp hồiphục Hắn không di chuyển, chỉ khẽ khàng rút xẻng lưỡi cày từ túi saulưng ra Lão mù đã nghe thấy tiếng động rất khẽ từ phía Quỷ Nhãn TamTròng mắt trắng dã của lão đảo một cái, rồi quay đầu sang, quát lên vớigiọng khàn đặc: - Đừng làm bừa! Dù ngươi có là ai, bây giờ hơi thở cònchưa đều, rút đồ lề thì loảng xoảng loẹt quẹt, định đánh lén ta? Muốnchết à? Quỷ Nhãn Tam bèn ngồi im.

Hắn vốn không có ý định đánhlén Với sức khoẻ hiện tại của hắn, dù có muốn đánh lén chắc chắn cũng sẽ thất bại Lão mù vẫn tiếp tục đi dò dẫm, mỗi động tác của lão đều toátlên sự đau đớn tột cùng, khoé miệng giật giật liên hồi, các cơ trên mặtcũng không ngừng co rút, hơi thở phả ra từ miệng và mũi tạo thành nhữnglàn sương trắng trong đêm tuyết lạnh buốt.

Bàn tay xương xẩu vẫncòn cách Lỗ Nhất Khí một khoảng cách khá xa, song Lỗ Nhất Khí đã lêntiếng: - Chú Hạ, là chú thật ư? Chú vẫn chưa chết ư? Đúng là lão mù,đúng là lão vẫn chưa chết Nhìn vào làn khói trắng phả ra từ miệng và mũi của lão, Lỗ Nhất Khí đã biết, thân người tơi tả đang lom khom trước mặt mình không phải là ma, mà là người.

Bởi vậy cậu lập tức lêntiếng, vì sợ lại xảy ra ngộ nhận gì - Cậu cả đấy ư? Anh cả đâu? Nghê Tam đâu? Mọi người không sao chứ? - Hê hê, vẫn lo cho tôi? Tim chưa mù! –Thấy Lỗ Nhất Khí lên tiếng, Quỷ Nhãn Tam cũng đã yên tâm - Thằng chuộtranh suốt ngày khoét lỗ kia, chẳng phải ngươi cũng lo cho ta hay sao,làm sao ta lại không biết lo cho ngươi.

Tốt nhất là ngươi đừng có chết, không ta lại phải mất công mua quan tài đồng tống tiễn cái xácđộc của ngươi! Lão mù ngoài miệng mắng chửi, song nét mặt lại rất đỗiphấn khởi Những lời chửi mắng độc miệng của lão với Quỷ Nhãn Tam càngkhiến Lỗ Nhất Khí và Quỷ Nhãn Tam khẳng định, đây đúng là lão mù Thì rakhi đi lên Phi nga sách để trèo lên đá Thái Hồ, lão mù đã bị lưới giảolong quấn chặt, rơi xuống hồ nước.

Nhưng khi lưới giảo long cònchưa thít chặt, lão đã kịp dùng tay trái kéo dây đeo bình nước da bò,lôi bình nước từ bên hông ra sau lưng che chắn hậu tâm, tay phải cầmngang cây gậy đẩy ra phía ngoài Lưới giảo long thắt lại, những lưỡi daosắc nhọn xếp thành hình xoáy ốc cứa vào cơ thể lão, lập tức rách da đứtthịt, máu phun tun toé, lão liền rơi tõm xuống hồ nước.

Vô số mũi dao đã đâm xuyên vào người lão, song không có nhát nào đâm trúng chỗhiểm Lão mù hiểu rằng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng mới cứu được mạngsống Lão tự tin vào khả năng chịu đau của mình Thời trẻ, lão đã từngtươi cười khi đặt một cục sắt nung đỏ lên đùi cho tới khi sắt từ đỏchuyển sang trắng, thịt từ trắng biến thành đen, vì thế mà giành đượcmười bốn mẫu đất tốt từ trong tay Lý Đại Lạc, kẻ cầm đầu đoàn ngựa buôn.

Phần lưng tiếp giáp với tấm lưới bị đâm nhiều nhát, nhưng lão vẫn tì lưngthật chặt quyết không nhúc nhích, như vậy mới có thể chống được cánh tay ở phía trước Hơn nữa, chỗ hiểm yếu trên lưng là hậu tâm đã có bình nước da bò che chắn, lưỡi dao chỉ đâm hỏng bình nước Cánh tay phải nắm gậycũng bị đâm cứa nhiều nhát, song lão quyết không buông tay.

Chỉcó cách dùng gậy và tấm lưng để đẩy lưới căng ra mới bảo vệ được nhữngbộ phận quan trọng không bị tổn hại Sau khi rơi xuống hồ nước, lão vốndĩ định thả lỏng cơ thể để nổi lên, song dưới nước đột nhiên có rấtnhiều thứ tụm lại, quây kín lão, cắn xé lão, hung dữ vô cùng Sau khithoát nạn, lão mới biết đó là những con cá mực răng hổ vây cờ.

Lão mù không thể tiếp tục trấn tĩnh được nữa, dù lão có thể chịu đựng nỗiđau đớn do lưới giảo long đem lại, cũng không thể đứng im cho những quái vật trong nước cắn xé Lão bèn vùng đứng dậy Vừa chuyển động, những lưỡi dao đâm trên mình lập tức cứa nát thịt da Cuộc tấn công trong nước cũng lúc một thêm dữ dội, hai chân lão đã trở thành mục tiêu cho chúng tấncông.

Trong nháy mắt, quần bông, giày, áo dài bông đều rách tảtơi, da thịt trên chân cũng bắt đầu bị bóc khỏi cơ thể Nhưng từ một chỗcách lão không xa, đột nhiên một cột nước bắn lên tung toé, một luồngsức mạnh đã đẩy lão bắn thẳng lên trên bờ Sau nửa canh giờ, cuối cùnglão cũng đã dùng tay trái cởi được nút thắt của lưới giảo long, chui rangoài.

Lúc này khắp cơ thể lão đầm đìa những máu, trên bắp chânvẫn còn một con cá mực răng hổ vây cờ cắn chặt không buông Lão bò vàohành lang, chui vào một góc, lôi thuốc kim sang* trên người ra bôi bừalên các vết thương khắp cơ thể, sau đó đổ vật ra đất ngất lịm * Thuốckim sang là một loại thuốc bột làm từ bột xương động vật, dùng để bôilên các vết thương hở do đao kiếm gây ra, có tác dụng cầm máu, liềnmiệng vết thương, mau lên da non.

Khi tỉnh dậy, lão không biếtthời gian đã trôi qua bao lâu Hoa tuyết theo gió bay vào hành lang, rơiđầy trên mặt lão Các vết thương đau đớn kịch liệt hơn cả khi nãy Nếu cứnằm mãi đây, e rằng lão sẽ chết mất Bởi vậy lão cố gắng nhịn đau, chốnggậy đứng lên Nhưng đứng lên rồi, lão lại không biết phải đi đâu Lãokhông dám đi bừa trong hành lang, lão không nhìn thấy ký hiệu mình đã để lại trên đá Thái Hồ.

Trong tình thế hiện tại, nếu lại rơi vàokhảm diện trong hành lang yến quy một lần nữa, chắc chắn sẽ không có cơhội thoát thân Lão cảm thấy vô cùng chua xót Không còn đôi mắt, ngay cảcon đường sống được trải bằng máu tươi của chính mình cũng không thểnhìn thấy Tiến không được, mà lùi cũng chẳng xong, chỉ ước gì lúc nàyđối phương đưa ra nhân khảm, để mình với hắn quyết một phen sống mái,còn tốt hơn là chết dí trong khảm như thế này.

Đột nhiên, lãonghe thấy có tiếng động bên cạnh, dường như là vọng lại từ bên kia tường Thế là lão lần dò theo vách tường, từ từ di chuyển tới đó Lão cố gắngkhông để phát ra tiếng động Lão biết, mình có thể nghe thấy động tĩnhcủa ngứời khác, nếu không cẩn thận, người khác cũng có thể phát hiện ramình Những cao thủ bên đối phương đều lợi hại khó lường.

Bàn tayđang dò dẫm của lão bỗng sờ vào khoảng không, khoảng không này không cótường, đó là một con đường rộng hơn thân người một chút Lão thận trọngbước vào đó, giữ cho hơi thở thật dài và chậm rãi, chân bước thật nhẹnhàng, dò dẫm hướng về phía phát ra âm thanh Mặt đất rất trơn nhẵn, lãolại đi chân đất, bởi vậy lão có thể bước đi nhẹ nhàng như một con mèo,không một tiếng động.

Phía trước có tiếng ẩu đả Chẳng cần suynghĩ cũng biết, chắc chắn có một phe là người bên mình Nhưng động tácsao nghe cứ như đang ôm chặt lấy nhau? Nếu là đang ôm chặt lấy nhau vậtlộn, dừng nói là người mù như lão, mà ngay cả người sáng mắt cũng khó mà xen vào được Tiếng cười của một gã cao lớn nghe rất lạ tai, lời nói xem ra rất ngông cuồng, giọng nói sang sảng.

Tất cả những điều đó đã giúp lão mù tìm ra được mục tiêu, nhắm chuẩn phương hướng, sau đó phimạnh cây gậy thép mảnh và dài trong tay đi Cây gậy đã xuyên qua cột sống cổ của gã hộ pháp từ phía sau, rồi thòi ra trước miệng trong khi hắnđang há to miệng cười đắc thắng… - Đi thôi, chúng ta ra khỏi đây hãynói! – Lỗ Nhất Khí ôn tồn nói.

Và thế là họ lại dìu nhau tiến vào con đường tối mịt Lỗ Nhất Khí định lôi viên đá huỳnh quang ra, song Quỷ Nhãn Tam đã kịp ngăn lại Cầm đèn đi trong đêm tối là vô cùng nguy hiểm, sẽ khiến đối thủ nhìn rõ mục tiêu Quỷ Nhãn Tam và lão mù, một người cóthể nhìn thấu màn đêm, một người có thể nghe rõ âm thanh, đêm tối chínhlà lợi thế của họ.

Lỗ Nhất Khí cảm thấy có lẽ đã sắp tới nơi màlúc đầu bước vào, cậu dừng lại nói: - Là chỗ này! Nhưng lão mù lại tựtin nói: - Không phải, vẫn chưa tới, lúc đi vào tôi đã đếm bước chân Thế là họ tiếp tục đi về phía trước Càng đi Lỗ Nhất Khí càng cảm thấy bấtổn, cậu đang định hỏi lão mù liệu có nhớ nhầm không, thì lão đã mừng rỡmà nói: - Tới rồi, tới cửa ra rồi! Trong bóng tối, Quỷ Nhãn Tam quảnhiên đã nhìn thấy cửa ra.

Lỗ Nhất Khí cũng cảm nhận được ánhbình minh lọt vào qua cửa Nhưng khi họ bước ra khỏi con đường, mới pháthiện ra mình đã sai Hành lang ở đây không giống với hành lang lúc họbước vào, những viên gạch xanh thứ ba nhô lên trên nền hành lang vẫnchưa bị đạp gãy Lỗ Nhất Khí bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng trong lòng QuỷNhãn Tam áp sát lưng vào tường, bước vài bước về đoạn hành lang phíatrước, sau đó quay trở lại nói: - Bên đó gạch xanh đều đã gãy cả, có đitiếp không? Lỗ Nhất Khí nhìn lối vào của đường đi, ở dó có hai tấm gương đồng; lại nhìn cây cột đối diện, ở đó cũng có một thanh đồng.

Cậu đột nhiên hiểu ra: - Tôi cứ thắc mắc không hiểu tại sao ánh sáng có thể truyền tới đây, hoá ra không phải là đi theo đường hành lang, mà là đitheo đường ngầm, Thật tinh xảo, người bình thường dù có hiểu kỹ pháp“Truyền bóng mười dặm”, cũng khó mà nhận ra đường truyền này, cứ thế đitiếp theo đường hành lang, cuối cùng lại rơi vào khảm diện.

Nhưng giờ đây, phải đi như thế nào? Theo đường hành lang trở về? Hay theo con đường ngầm trở về? Trở về rồi sẽ thế nào? Đi ngược theo đường hànhlang, liệu có gặp khảm diện khác hay không? Không ai dám chắc, điều nàycần đến một khả năng phi thường, thế nhưng ba người bọn họ ngay cả bảnthân đang ở chỗ nào còn không biết Trời đã lờ mờ sáng, có thể nhìn thấyrõ những bông tuyết đang rơi lả tả.

Quỷ Nhãn Tam bắt đầu thấy bứt rứt không yên, cảm giác khó chịu lan khắp mình mẩy Phí liệt ma đã sắphết tác dụng Lão mù sau một hồi vất vả, những vết thương vừa khép miệngđã lại vỡ ra, máu tươi lại tiếp tục thấm đỏ tấm áo bông dài Một bónghình trắng muốt yêu kiều bỗng xuất hiện ngay trong đoạn hành lang phíatrước, chính là Dưỡng Quỷ Tỳ.

Cô ta đã khoác lên một tấm áochoàng bông màu trắng in hoa bạc dài chấm gót, trùm kín cả thân mình Khi nhìn thấy Lỗ Nhất Khí, trên khuôn mặt cô dùng dằng rất nhiều cảm xúcphức tạp Một lát sau, từ trong tấm áo choàng thò ra một cánh tay trắngnhư ngọc, nõn nà như ngó sen, hướng về phía Lỗ Nhất Khí vẫy vẫy Lỗ NhấtKhí bèn áp sát lưng vào tường, đi về phía Dưỡng Quỷ Tỳ.

Quỷ NhãnTam định lôi cậu lại, song vừa đưa tay ra, bỗng một cơn đau đớn kịchliệt thấu tận tâm can ập tới khiến hắn phải khựng lại Lỗ Nhất Khí chắcchắn rằng Dưỡng Quỷ Tỳ chắc chắn sẽ không giết cậu Nếu mục đích của côlà giết, cho dù cậu không đi đến đó, cũng không thể thoát khỏi cô Trongtình thế hiện tại, cô ta chỉ cần vẩy nhẹ tay cũng có thể giết chết bangười lập tức.

Hơn nữa khi ở trong gian nhà chính, cô hoàn toàncó thể lấy mạng của cậu và Quỷ Nhãn Tam, nhưng cô đã không làm như vậyTừ trong tấm áo choàng bay ra một làn gió trắng toát, uốn lượn vài vòngtrong hành lang, khiến những viên gạch xanh nhô lên bỗng chốc đều gãycụt Khi làn gió trắng được thu về trong tay Dưỡng Quỷ Tỳ, thấp thoángtrông như một dải lụa trắng muốt.

Lỗ Nhất Khí không cần phải dựalưng vào tường để đi nữa, mà cậu ung dung sải bước về phía Dưỡng Quỷ TỳQuỷ Nhãn Tam và lão mù dìu nhau bám sát sau lưng cậu Kỳ thực Quỷ NhãnTam muốn đi vượt lên trước Lỗ Nhất Khí, song lực bất tòng tâm, hắn không thể đuổi kịp Dưỡng Quỷ Tỳ chỉ tay vào đoạn hành lang phía trước, ở đócó một quãng lượn vòng cung rất lớn.

Dưỡng Quỷ Tỳ lướt nhanh vềphía đó như một cái bóng, những viên gạch xanh nhô lên nháy mắt đều gãyrời, đoạn đường trước mắt đã trở thành một hành lang bình thường tuykhông bằng phẳng cho lắm Lỗ Nhất Khí dắt theo Quỷ Nhãn Tam và lão mùxiêu vẹo bước theo Dưỡng Quỷ Tỳ đã biến mất, những viên gạch xanh phíatrước vẫn còn nguyên chưa bị gãy.

Chính là ở chỗ này! Lỗ Nhất Khí lần mò tìm kiếm một lát, đã phát hiện có một cửa ra bí mật trông giốnghệt như vách tường Họ băng qua cửa, chui qua một bụi sơn trà cao lớn rậm rạp, thoát ra ngoài Vừa bước ra, họ lập tức nhìn thấy bức chiếu bíchthứ ba có đặt bức tranh thuỷ ngân Nam Từ Họ đi vòng qua chiếu bích, bước vào trong vòm cổng.

Họ đã nhìn thấy cánh cổng chính của trạchviện Các nút ở đây đều chưa kịp bố trí lại Đã sắp ra tới cổng rồi LỗNhất Khí đột nhiên khựng lại Bên ngoài cổng có một cảm giác rất bấtthường, song lại rất quen thuộc Từ khi bước chân vào toà trạch viện, cảm giác này đã rất nhiều lần xuất hiện trong cậu Đó là nguy hiểm, là sátkhí.