Lời Hứa

Chương 73: Ngủ sofa



Trong phút chốc, anh bỗng im lặng khi lời Diệu Đình nói hoàn toàn chính xác. Anh cũng không biết từ khi mình cầm súng đã phải giết bao nhiêu người vì nhiệm vụ. Cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó không ở bên cạnh khi mẹ và Diệu Đình gặp tai họa do anh mang tới. Trước kia cơ quan là nhà của anh nhưng bây giờ nhà là có cô, có hơi thở của cô và cả tình yêu, hạnh phúc của cả hai nữa.

- Không thể nói bỏ là bỏ được, thực sự anh cần thời gian để suy nghĩ, để quen với việc sẽ cởi bỏ quân trang. Hãy cho anh thời gian được không? Với anh, em thực sự rất quan trọng.

- Bao lâu? Mất bao lâu để anh có thể quen và từ bỏ công việc ấy?

- Anh sẽ cố gắng...trong thời gian ngắn nhất.

Diệu Đình nhếch miệng cười, uống nốt lon bia dở đứng dậy, bước đi đã lảo đảo. Trí Thành đỡ tay nhưng bị cô gạt ra.

- Vậy thì anh cũng nên làm quen dần với việc đừng chạm vào em đến khi ấy đi.

- Hai việc này hoàn toàn khác nhau mà.

- Với em thì nó giống nhau, đừng có chạm vào em khi anh chưa quen với việc cởi bỏ quân phục.

Trí Thành hậm hực, cứ động vào lại bị cô gạt ra, anh khẽ càu nhàu.

- Làm sao mà anh chịu được.

- Vậy đi tìm người khác mà động còn tránh xa em ra.

- Em có thấy mình rất vô lí không?

- Không, em thấy mình rất có lí đấy...anh chính thức bị cấm vận. Hôm nay thì ngủ phòng khách đi, từ bây giờ không ở chung phòng nữa.

Trí Thành đứng sững lại, nhìn theo dáng Diệu Đình đi siêu vẹo vào nhà. Thấy cô vấp ngã thì chạy lại đỡ nhưng lại bị đẩy ra không thương tiếc.

- Anh không hiểu em nói gì hả?

Trí Thành đành lẽo đẽo đi theo, giọng mềm mỏng:

- Ngủ cùng phòng nhưng anh hứa không động vào em là được chứ gì?

Diệu Đình chẳng trả lời, vừa vào phòng thì đóng rầm cửa lại, chốt phía trong trước khi anh kịp vào.

- Phòng khách không có chăn gối để ngủ, em định để anh...

Chưa kịp nói hết câu thì người anh đã bị ai kia ném chăn gối phủ lên. Đứng đơ người, lúc này anh nhận ra mình đã thực sự bị hắt hủi.

Tỉnh giấc đã gần 17 giờ, Trí Thành nhăn mặt vì vết thương đau thấu xương, cẩn thận ngồi dậy, nhìn nhà vẫn tối om. Anh xếp gọn lại chăn gối lên phòng tìm Diệu Đình thì thấy cửa đã mở nhưng bên trong không thấy bóng dáng cô đâu. Tìm xung quanh phòng, nhà tắm cũng không thấy, anh mở cửa ban công nhìn ra biển cũng không có. Lang thang lên hồ bơi ở tầng thượng thì thấy Diệu Đình đang thoải mái bơi lội, nghịch ngợm với mấy con thú bong bóng.

Đến gần, anh cầm khăn tắm nhắc nhở:

- Trời lạnh rồi, em lên đi không ốm.

- Em vừa mới xuống nên chưa lên được, anh kệ em đi.

Nói xong, Diệu Đình lại ngồi chìm nghỉm dưới hồ bơi nghịch ngợm bỏ mặc anh cứ bơ vơ bên trên.

- Em có tin anh xuống lôi em lên không?

- Nếu muốn vết thương nhiễm trùng chết thì anh cứ việc xuống.

Diệu Đình vươn lên khỏi mặt nước, bám tay vào thành bể nhìn anh thách thức.

Nhìn Diệu Đình vênh mặt nhìn mình thì máu nóng dồn lên đến não. Anh ném khăn tắm lên ghế, túm lấy cô kéo lên bờ.

- Em muốn anh không động vào người thì đừng khiêu khích nữa được không?

Diệu Đình bật cười thành tiếng khi thấy hành động của anh rõ là hùng hổ, mặt đỏ lên vì giận nhưng lời nói thì mềm như bún. Cô kéo cổ áo anh lại, miết ngón tay thon nhỏ lên môi anh thì thầm:

- Em thích đấy thì sao nào?

Diệu Đình bỏ đi, lấy khăn tắm khoác lên người bỏ mặc người đàn ông của mình đứng trơ ra như pho tượng " Phụ nữ lên cơn thật đáng sợ."

Diệu Đình tắm gội xong thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức nhưng đi xuống thì trên bàn ăn chẳng thấy gì. Mùi thức ăn vẫn còn lởn vởn quanh bếp khiến bụng cô réo ầm ầm, nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng Trí Thành đâu, trong lòng ngùn ngụt lửa giận"Chẳng lẽ anh giận quá mà nấu ăn một mình rồi."

- Em xong rồi hả? Ra ngoài đây ăn tối đi.

Diệu Đình chưa kịp trả lời, anh đã lại mất dạng. Ngó ra ngoài bãi biển sau nhà, bàn ghế đã kê sẵn có đồ ăn, anh đang lúi húi nướng đồ ăn trên lò than hồng, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi.

- Em đói chưa? Anh làm sắp xong rồi.

- Chúng ta ăn tối ở ngoài đây hả? Anh cẩn thận không bỏng đấy.

Trí Thành khựng người lại, quay ra nhìn hơi ngạc nhiên, sự quan tâm này kéo tâm trạng anh dễ chịu hơn hẳn. Mấy ngày rồi, hôm nay anh mới được nghe sự dịu dàng từ cô.

Bày nốt đồ ăn ra đĩa, anh đưa đến trước miệng Diệu Đình miếng thịt nướng.

- Em ăn thử xem ngon không?

Bụng đói lại được đưa đến tận miệng thì Diệu Đình vui vẻ ăn, gật gù khen ngon.

- Em đợi anh một lát nhé! Anh đi tắm, nhanh thôi.

- Cẩn thận đừng để nước vào vết thương đấy.

Dặn dò xong, cô xua tay đuổi anh đi còn mình ăn thêm hai miếng thịt nướng mới thả bộ xuống biển. Cách đó không xa, một vài gia đình cũng đang bày tiệc nướng ngoài bãi. Có lẽ hôm nay là cuối tuần nên mọi người kéo nhau đến đông hơn.

- Đình...lên ăn thôi em.

Diệu Đình nhanh chóng đi lên, ngồi vào ghế Trí Thành đang kéo ra chờ đợi.

- Em có muốn uống chút rượu không?

- Trưa say bia bây giờ lại uống rượu hả? Anh lại có âm mưu gì vậy đặc vụ?

Mặt Trí Thành nghệt ra, anh lắc đầu cật lực.

- Trong không khí ăn uống lãng mạn này thì anh nghĩ nên uống một chút thôi chứ không có ý gì cả.

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh, cô chủ động rót rượu vào hai cốc.

- Nào uống một chút cho dễ ăn, anh làm gì mà căng thẳng thế?

Trí Thành nhận rượu, khuôn mặt giãn ra. Hai ngày nay lúc nào anh cũng thấy căng thẳng khi đứng trước mặt Diệu Đình. Vừa ăn vừa uống, một lát đã đủ can đảm, Trí Thành lên tiếng:

- Hôm ở buổi trưng bày ấy...thật sự...

- Anh không phải giải thích nữa, em biết anh không làm gì cô ta rồi.

Ánh mắt Trí Thành reo vui, cơ mặt giãn ra thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy thì tốt rồi còn chuyện...em cấm vận anh.

- Đến khi nào chúng ta cưới thì thôi.

- Như vậy có quá tàn nhẫn với anh không? Làm sao mà anh chịu được.

- Trước kia thì sao? Anh vẫn chịu được con gì?

- Nhưng bây giờ lỡ nghiện em rồi..hơn nữa...

Diệu Đình lau miệng, uống nốt cốc rượu, đứng dậy:

- Vậy thì nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của em đi. Một lần nữa thấy anh bị thương là chúng ta đường ai nấy đi.

Trí Thành á khẩu, bụng chợt nhói đau khi cố nhoài người nắm tay Diệu Đình trượt. Cô đi ra phía bờ biển, đứng tận hưởng gió mát và chân chạm nước cho sóng đưa đẩy.

Trí Thành lại gần, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, đầu tựa lên vai cô thì thầm, lặng im nghe sóng biển vỗ về.

- Hai tuần nữa em sẽ về Việt Nam thăm gia đình. Anh có về không?

- Tháng này thì anh không xin nghỉ được, để lần sau anh về với em. Em định về trong bao lâu?

- Khoảng nửa tháng, lần nào về cũng vậy. Hôm trước mẹ Ngọc nói đợt này sẽ cùng về nên anh cứ lo công việc của mình đi.
- Ừ, nếu xong việc sớm anh sẽ về sau được không?

Diệu Đình thở dài, gỡ tay anh ra.


- Không quan trọng đâu, anh không phải về. Có thể hai tháng nữa nhận hàm phó tiến sỹ xong thì em sẽ về nước làm việc. Đi xa nhà cũng lâu quá rồi, đến lúc về chăm sóc ba rồi. Còn anh quyết định thế nào cũng không liên quan đến em nữa.