Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 4 - Chương 255: Giang thiên ngàn dặm



Chiến sự không thể trì hoãn, thương thế của ta cũng không thể trì hoãn, cho nên, ta và Tào Tháo bọn họ sau bangày gặp nhau liền chia tay. Ta và Vân ca ca, tiện thể mang cả Quách Gia cùng tới Tương Dương, Tào Tháo trở về Tử Đồng. Sức khỏe của Quách Giacăn bản không thích hợp lao khổ ở tiền tuyến nữa, ta liền đề nghị để hắn cùng ta đi Tương Dương, Tào Tháo lập tức đồng ý. Cũng không phải thậtlo lắng cho sức khỏe của hắn, Tào Tháo lo là ta nửa đường trốn mất hoặclo cho sức khỏe của ta thì đúng hơn.

Buổi tối trước ngày TàoTháo đi, ta và ông ta bí mật nói chuyện một hồi, đề tài trung tâm là vấn đề Tôn Sách. Ta không ngờ, hao hết tâm tư lén đưa Tôn Sách ra khỏi LạcDương giấu đi, vậy mà không giấu diếm được Tào Tháo. Hôm sau ta lênđường, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện này, vẫn có cảm giác như trongmộng. Cuộc nói chuyện này là do Tào Tháo chủ động yêu cầu, đến Vân ca ca cũng phải tránh ra ngoài.

“Tử Vân, ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn biết ngươi đem đám người Tôn Sách giấu đi đâu. Ta chỉ muốn biết thôi.” Chuyện phiếm vài câu, Tào Tháo đi thẳng vào vấn đề.

Phản ứng của ta là vôcùng hoảng sợ, nhưng ta biết tính cách Tào Tháo, ông ta chịu nói trựctiếp vào vấn đề, vậy sẽ không cho ta nói dối hoặc thoái thác. Bởi vậy,ta chỉ bị kinh ngạc một chút rồi cũng cố bình tĩnh lại: “Chủ công từ lúc nào bắt đầu nghi ngờ? Sao ngài biết được?”

Ánh mắt Tào Tháo nhìn takhông chút gợn sóng, giống như rất hiểu cách làm của ta vậy: “Nếu ngươikhông nắm chắc bọn họ không chết, sao có thể yêu cầu được đích thân bắtsống bọn họ? Tử Vân, ngươi hiểu ta, suy nghĩ tất cả vì ta, ta cũng hiểungươi, biết bất kỳ yêu cầu và hành động nào của ngươi cũng có mục đích.”

Ta khẽ mỉm cười nhìn namnhân mình đã phí hết tâm huyết để phò tá: “Khoan dung của chủ công vớithần cũng là quá lớn so với các vị vua khác, ngài nói thần có thể nói gì nữa đây. Thần nghĩ, bất luận thần sắp xếp cho Bá Phù thế nào, ngài cũng sẽ không hoài nghi dụng tâm của thần, cũng tin tưởng thần có thể xử lýtốt tất cả những tai họa có thể sinh ra khi giữ mạng cho họ.”

Tào Tháo gật đầu: “Nếunhư ta không tin tưởng ngươi, rất có thể vào lúc Tôn Sách hạ huyệt độngtay động chân, cam đoan kế hoạch của ngươi sẽ thất bại hoàn toàn.”

Ta cười, tuy rằng taykhông thể động, nhưng vẫn cố gắng kéo ngón tay ra ngoài. Tào Tháo nhậnra ý ta, giơ tay cầm lấy tay ta, đây chính là biểu hiện tin tưởng giữachúng ta: “Xem ra, từ lúc bắt đầu ngài đã không tin thần sẽ giết chết Bá Phù bọn họ đúng không? Nói như vậy, toàn bộ quá trình sắp xếp ngài đềubiết rõ, vậy vì sao ngài còn muốn hỏi thần đem bọn họ đi đâu?”

Tào Tháo thở dài: “Nếu ta đã hoàn toàn tin tưởng ngươi, sẽ không giám thị toàn bộ hành động củangươi. Với lại, cho dù phái người giám thị ngươi và Tần Dũng, các ngươicó thể lộ ra cái gì đây? Tử Vân, ta chỉ là biết ngươi muốn làm vậy,nhưng không có hứng thú với cả quá trình. Ta có dặn Hi Lo cẩn thận kiểmtra “thi thể” Tôn Sách, thậm chí còn dặn dò Hi Lo , cho dù phát giác cóchuyện không ổn, cũng không nên nói ra. Nhưng mà Hi Lo nói với ta, bọnthật sự đã chết rồi. Lúc ấy ta một trận hốt hoảng, cho rằng ngươi thậtsự ra tay giết bọn họ, đặc biệt sau khi tận mắt nhìn ngươi đưa bọn họ hạ huyệt. Nhưng ta không tin ngươi thật sẽ giết họ, có lúc, ta thậm chímuốn cho người mở cửa mộ thất để kiểm tra một phen.”

Ta rùng mình một cái, lại cười nói: “Thần đã nghĩ đến, cho nên, trong mộ có thi thể, ngài cho dùmở mộ, cũng không tìm thấy chứng cứ. Ha ha.”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩthế.” Tào Tháo sủng ái vỗ vỗ tay ta: “Ngươi làm việc rất thủ đoạn, sẽkhông để lại nhược điểm nào để ta bắt được, càng không để cho người khác có chút hoài nghi nào. Ôi, ngươi vì bọn họ, vì ta, lại để mặc ngườikhác oán trách mình. Tử Vân, ngươi quá độc ác với bản thân, thậm chí còn định hy sinh chính mình. Chính là câu kia của ta, ngươi là một kẻ không tim không phổi. Nếu như sớm biết ngươi sẽ dùng phương pháp này bảo vệmọi người, ta sẽ không đồng ý kế hoạch của ngươi.”

Ngữ khí thương cảm củaTào Tháo khiến lòng ta chua xót: “Thật xin lỗi, chủ công. Hiện giờ thầnmới hiểu vì sao ngài nói thần không tim không phổi. Chuyện thần làm đúng là rất ít khi nghĩ tới tâm trạng của mọi người, giống như lần này. Vânca ca rất thống khổ trách cứ thần, ngươi có từng nghĩ làm như vậy sẽkhiến mọi người đều tổn thương? Thần sai rồi, thật đấy, thần chỉ nghĩphương pháp này có thể bảo vệ Bá Phù bọn họ, có thể bảo vệ giang sơn của chủ công, nhưng không nghĩ tới sẽ khiến mọi người bi thương tới mứcnào, kỳ thật khi ta tự tổn thương mình, cũng sẽ tổn thương tới mọingười. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.”

Khẽ lau lệ trên mặt ta,Tào Tháo cười khổ: “Ngươi cuối cùng cũng hiểu ra, ta đáng lẽ rất caohứng, nếu như ngươi không phải đang nằm yên bất động thế này. Ta thật sự biết ngươi đã thả Tôn Sách, chính là sau khi nhận được tin ngươi tự tìm cái chết. Nhìn thấy thư của Trương Cáp, ta đã hiểu ra, ngươi không phải không có thời gian vào thành, mà là cố ý không vào thành. Vân Như, VânNhư, ngươi rốt cuộc là thông minh hay là ngu ngốc đây!”

“Chủ công chẳng lẽ chưa từng nghe qua này bốn chữ sao? Đại ngu nhược trí.” Ta nói đùa.

Tào Tháo cũng cười: “Bốnchữ này thật phù hợp với ngươi. Lại có thể nghĩ ta sẽ từ bỏ ngươi, cóthể nghĩ các huynh trưởng oán hận ngươi. Vân Như, lòng dạ nữ nhân quảnhiên chật hẹp.”

Câu nói nửa oán trách nửa đùa cợt khiến ta đỏ mặt: “Chủ công cười nhạo thần. Bá Phù bọn họ bịthần đưa tới Động Đình hồ, giữa hồ có một tiểu đảo. Không có thuyền tiếp ứng không thể lên bờ, trên đảo ngoại trừ hai nhà Tôn Chu và một vàithân binh của Bá Phù, còn lại toàn người của thần. Người được đưa tới đó sớm nhất là Thúc Bật. Ngài yên tâm, sắp xếp của thần giống như giamlỏng, trong vòng mấy năm bọn họ tuyệt đối không thể ra ngoài, có thểnói, ngoại trừ ngài và tâm phúc của thần, không ai biết bọn họ còn sống, bởi vậy cũng không ai có ý nghĩ tới giải cứu họ.”

Tào Tháo gật đầu : “Tatin tưởng ngươi. Ngươi sắp xếp cái chết của họ, bí mật đưa đi, ngoại trừ giấu diếm ta, cũng là để người Giang Đông hết hy vọng. Ngươi sắp xếpcho mình chết, cũng vì muốn Tôn Sách chết tâm rời khỏi đó. Sau này,ngươi sẽ tới đó sao?”

Ta gật đầu: “Vâng. Nếuthần không chết, như vậy, chủ công, để Vân Như làm lao đầu cho ngài đi,thần sẽ bảo vệ bọn họ, không cho bọn họ xuất hiện, ít nhất trước khithiên hạ này yên ổn, bọn họ vẫn là người chết.”

Tào Tháo do dự, sắc mặtkhông tốt. Ta đương nhiên hiểu ông ta nghĩ gì, bởi vậy khẽ cười mộttiếng: “Chủ công, thần từ bỏ Khổng Minh không phải sẽ lựa chọn Bá Phù.”

Tào Tháo a một tiếng,chợt dâng lên một chút hy vọng, nhưng một lát sau hy vọng cũng biến mất: “Ta hiểu rồi. Nhưng mà, ta vẫn không có bất cứ hy vọng nào giữ ngươibên cạnh. Vân Như, ngươi giờ đây đã lưu danh sử sách, tương lai ngươicũng phải gả đi. Hay là, để ta lựa một vị tuấn kiệt trong triều gả chongươi nhé!”

Ta lắc đầu, khẽ cười nói: “Chủ công, Vân Như sẽ không gả cho Bá Phù, nhưng muốn sống chung vớibọn họ, ngài yên tâm, ngài có thể bảo đảm người ngài chọn cho thần cũngyên tâm không? Ngài không thấy Vân Như nên thuộc về một nơi tự do màkhông phải trên triều sao?”

“Không nắm quyền? Ý ngươi là sẽ gả cho một ẩn sĩ, sau đó quy ẩn trên tiểu đảo đó sao?”

Ta gật đầu cười nói:“Không khác lắm! Nhưng mà, cũng không hoàn toàn là thoái ẩn. Nếu thần đã nổi danh rồi, người thần lấy tất nhiên cũng trở thành tiêu điểm trongmắt người khác, có lẽ sẽ có kẻ muốn dùng thủ đoạn thông qua việc này màtrèo lên cao, dù sao ngài thương thần, các huynh trưởng thương thần,Xung nhi không muốn rời thần, còn có Lưu Hưởng. Cho nên, cho dù thầnhoàn toàn rời xa triều đình, cũng là không thể. Nếu như vậy, thần đànhnửa ở ẩn nửa lên triều thôi. Với lại, tính cách thần cao ngạo như vậy,trong lòng lại có sự tồn tại của Bá Phù, bởi vậy, thần chỉ có thể gả cho một người trong lòng có thần, một người toàn tâm toàn ý suy nghĩ chothần. Hắn có thể dung nhẫn cho thần thỉnh thoảng đi gặp mọi người, cóthể giúp thần vào lúc cần thiết làm mấy việc chủ công muốn thần làm, cóthể bao dung tình cảm của thần với Bá Phù bọn họ, có thể giúp thần trông chừng Bá Phù. Ngươi này phải không có bất kỳ thế lực nào trong triều,ngài có thể cho hắn một tước vị công khai nhưng không có đất phong vàmột chức quan nhàn tản không có bất cứ quyền lực nào, mà hắn cũng sẽkhông bởi vì hào quang của Vân Như mà cảm thấy thiệt thòi bất mãn, nhưvậy, Vân Như cũng sẽ không chịu chút ủy khuất nào!”

Mặc dù ta không nói rõra, nhưng Tào Tháo phản ứng rất nhanh, ông ta lập tức nghĩ ra nhântuyển, giật mình nhìn ta, lại không nói ra lời. Ta gật đầu, tỏ ra ông ta đã đoán đúng, rất hạnh phúc nói cho ông ta biết: “Chủ công, hắn làngười đầu tiên phát hiện thần là nữ tử, hắn là người một tay Vân Như dạy dỗ, hắn trung thành với Vân Như đến mức tình nguyện không làm quan kiến công lập nghiệp, tình nguyện chia sẻ cùng Vân Như tất cả những điềukhông thể nói ra. Hắn chính là thân nhân của Vân Như, tất cả mọi thứthuộc về hắn đều là Vân Như cho hắn, hắn biết vướng mắc giữa Vân Như với Bá Phù và Khổng Minh, lại lặng lẽ giữ chặt tình cảm trong lòng. Hắn đem bản thân mình biến thành vật tư hữu của Vân Như, hắn đem cuộc đời mìnhgắn chặt với Vân Như. Chủ công, Vân Như có thể gả cho người như vậy, còn có gì nuối tiếc? Vân Như nhất định sẽ tìm được hạnh phúc.”

Tào Tháo thần sắc cũngkhông tin đến ngạc nhiên sau đó trầm tư, cuối cùng biến thành vui mừngvà buông lỏng, tuy rằng ông ta cố gắng thoạt nhìn ra vẻ thất vọng, nhưng ánh mắt vừa lòng của ông ta không thể gạt được mắt ta. Cho dù như vậy,ông ta vẫn do dự rất lâu sau mới nói: “Chức quan của hắn nhất định phảicó liên hệ với công lao của ngươi, bởi vậy không thể quá nhỏ, ta khôngthể gả ngươi cho một viên quan nhỏ.”

Ta biết lo lắng của ôngta, bởi vậy cười nói: “Chủ công sao lại quên rồi, thần là cữu gia củaHoàng thượng, hiện giờ bí mật của thần đã bại lộ, Hoàng đế sẽ gọi thầnlà Nghĩa mẫu. Làm nghĩa mẫu của Hoàng đế, thần có tư cách được phong làm phu nhân. Cho nên, hắn là gả cho thần, không phải thần gả cho hắn, chức quan của hắn sẽ theo phong hào của thần.”

Tào Tháo tỉnh ngộ: “Đúngrồi, chỉ có hắn mới có thể chấp nhận như vậy. Đổi thành người khác, chỉsợ không chịu đựng nổi người khác chỉ trỏ sau lưng, chỉ có hắn hoàn toàn không quan tâm người khác nói gì, bởi vì hắn vốn là người của ngươi. Ha ha, Vân Như, đợi ngươi khỏe lại, ta cũng đã từ Thành Đô về Lạc Dương.Ta muốn đích thân chủ trì hôn lễ cho ngươi, dùng lễ hoàng thất gả côngchúa giao ngươi vào tay hắn. Về phần phong hào của ngươi, ta nghĩ dùnghai chữ Hộ quốc đi, tuy rằng có chút kỳ quặc, nhưng rất thích hợp vớingươi, Lưu Hưởng cũng không thể nói gì được.”

Hộ quốc phu nhân? TàoTháo suy nghĩ thật nhanh, dứt khoát không cho ta thoát hẳn khỏi triềuđình, thoát khỏi tầm nắm của ông ta. Tuy ta không muốn nhận phong hàonày, nhưng vì sau này có thể bình an ở bên cạnh Tôn Sách, ta chỉ có thểnhận: “Cám ơn chủ công. Phải, hắn vẫn luôn đi theo thần, cũng coi nhưlập không ít công lao, hơn nữa lần này ở thành Thiên Thủy dụ Thục quânthành công, hắn đã lập được công lớn, phong danh hiệu Hộ quốc tướng quân trước chưa ai có, sau cũng không ai có, thật sự không tệ. Dù sao hắncũng không cần thứ này.”

Tào Tháo vui vẻ: “Nếu như vậy, ta sẽ hào phóng một chút, ban tước Hộ quốc trung dũng hầu cho hắn, lại ban đất phong là hòn đảo trong Động Đình Hồ kia. Chỉ là viện cớthôi, chính là thân thể ngươi phải ở đó nghỉ ngơi điều dưỡng.”

Ta bật cười: “Ngài phongnhư vậy, chỉ sợ người ngoài sẽ có suy nghĩ khác, hắn từng nói, nếu thầnmuốn, có thể đi làm thủ lĩnh hồ phỉ, ngài phong thưởng hồ đảo, chính làứng với câu này. Như vậy đi, thần sẽ xây một thôn trang bên bờ Động Đình hồ, làm nhà của thần, ngài ban nơi đó cho hắn là được, gọi là phủ Hộquốc tướng quân.”

Tào Tháo liên tục nóihay. Chúng ta cứ vậy, trong lúc đương sự còn chưa biết rõ tình hình, đem ta gả cho người ta, sau đó quyết định xong cả cuộc sống của ta và hắnsau này. Kết cục quả nhiên là tất cả đều vui vẻ!

Đường về Tương Dương rấtchậm chạp, chủ yếu là sức khỏe ta thật sự không thể chịu nổi vất vả. Bởi vậy, mất hai tháng chúng ta mới trở về tới Mai Hoa sơn trang. Quách Gia vẫn làm bạn bên cạnh ta, đương nhiên, không ngừng lải nhải, hết oántrách lại oán trách, chủ yếu là vì sao Từ Thứ biết trước, mà hắn lạibiết sau. Người đã già, quả nhiên dễ mang thù. Ta cũng nói cho hắn biếtquyết định của ta và Tào Tháo, hắn buồn bực chốc lát rồi bình thường trở lại, bởi người thông minh như hắn, tất nhiên biết việc này đối với tavà mọi người mà nói đều là lựa chọn tốt. Đương nhiên, làm huynh trưởngđầu tiên kết bái với ta, uy phong ngoài miệng vẫn phải giữ, bởi vậy, dọc đường đi nói không ít những câu tiện nghi cho tiểu tử kia gì đó. Phảnứng hoàn toàn khác với hắn, Vân ca ca cứ như đã biết trước lựa chọn củata, huynh ấy rất hài lòng, muội phu này đối với huynh ấy, tốt hơn bất cứ ai, bởi vì vị muội phu này là người tốt toàn tâm toàn ý với muội muộimình, ha ha, chính là tâm lý bảo hộ điển hình!

Chúng ta rời khỏi chiếntrường, nhưng không hoàn toàn không để ý, chiến báo cùng tình hình haibên vẫn như trước, trong thời gian ngắn đã tới tai ta, với lại, bên cạnh ta vẫn còn Quách Gia mà! Trên đường ta trở về Tương Dương, cuộc chiến ở Thục Trung đã sinh ra biến hóa.

Đầu tiên là Trương Liêuvà Trương Yến được Từ Thịnh giúp đỡ, phân đội mấy năm chuyên tâm luyệntập leo núi đã phát huy tác dụng, không chỉ giúp đỡ mở đường đi qua MaThiên Lĩnh, còn bất ngờ xuất hiện trong doanh địa địch ở Âm Bình cốc.Thục quân quả nhiên có sắp xếp người phòng thủ nơi này. Chỉ là bọn họhoàn toàn không ngờ trên vách núi cũng có người leo xuống được, cho nêntrong tình huống không hề chuẩn bị, trong một ngày ba trăm binh lính túc trực canh phòng ở đây chưa kịp kêu cứu đã bị diệt toàn bộ. Sau đó, phân đội hai trăm người này cùng một ngàn binh sĩ mới tới cùng nhau giết nốt Thục quân đêm đó tới thay ca, xông thẳng tới đại doanh đóng dưới chânnúi. Đại doanh gần ngàn người không ai kịp chạy trốn, bị tiêu diệt toànbộ. Bởi vậy, lúc Trương Liêu dẫn đại quân xuất hiện bên ngoài thànhGiang Du, Thục quân trong thành giống như đang trong mộng nhìn bọn họ,tướng thủ thành Giang Du Trương Duệ rất nhanh chóng từ bỏ chống cự, trực tiếp mở cửa thành đầu hàng. Trương Duệ vốn là người của Lưu Chương,cũng có bất mãn với Lưu Bị, mà Lưu Bị không thể ngờ mấy vạn nhân mã Tàoquân có thể vượt qua Ma Thiên Lĩnh hiểm trở xuất hiện ở Giang Du, bởivậy yên tâm giao Giang Du cho thủ hạ cũ của Lưu Chương canh gác, do đókhiến Giang Du thất thủ, giúp Tào quân trực tiếp đánh tới thành MiênTrúc.

Lúc Giang Du thất thủ,quận Ba Đông cũng rơi vào tay Văn Sính. Sau khi tin tức Tào quân vâykhốn thành Tử Đồng truyền tới, Quan Vũ quả nhiên đứng ngồi không yên,hơn nữa Văn Sính cố ý giả bộ lui về Kinh châu, Quan Vũ quả nhiên quyếtđịnh đi đường Thượng Dung tập kích bất ngờ Phàn Thành. Sau khi Văn Sínhlui về, Hoàng Trung dẫn quân đi gấp ngày đêm bắc thượng Cảnh Sơn hợpquân cùng Tào Nhân, năm vạn đại quân đã giăng một cái túi lớn ở PhòngLăng chờ Quan Vũ. Quan Vũ bất ngờ xuất hiện ở ngoài thành Thượng Dung,tướng thủ thành Thượng Dung không kịp đề phòng đành mở cửa đầu hàng.Quan Vũ khinh địch bị thắng lợi làm mờ mắt, để lại Quan Bình cùng haingàn nhân mã trấn thủ Thượng Dung, bản thân mang đại quân hướng Tânthành đánh tới, do đó đâm đầu vào rọ, bị Tào quân vây khốn ở Phòng Lăng. Mà sau khi Quan Vũ đi rồi, Hoàng Quyền và Trương Kỳ lén vào Ba Đông,liên lạc với mấy trăm binh sĩ thủ thành, đợi Văn Sính hồi mã thương. Văn Sinh biết Quan Vũ đã chiếm được thành Thượng Dung, cấp tốc tấn công BaĐông, cùng Hoàng Quyền nội ứng ngoại hợp, Ba Đông mở rộng cửa cho Tàoquân, bốn vạn nhân mã của Văn Sính thuận lợi tiến vào chiếm Ba Đông, cửa đông Ích châu cứ vậy mở toang.

Vận mệnh của Quan Vũ lúcta tới Tương Dương đã được quyết định, bởi vì ta nhìn thấy đầu của hắn.Quan Vũ tại Phòng Lăng nhìn thấy đại kỳ của Hoàng Trung, vẫn chưa ý thức được mình đã bước chân vào tử địa, còn tưởng Hoàng Trung sau khi biếtmình xuất binh rồi mới tới ngăn chặn. Hai người đại chiến trên chiếntrường một hồi, Hoàng Trung mặc dù trúng tên của Quan Vũ, dưới đại đaocủa Quan Vũ lại chỉ có thể liên tục thối lui. Nếu đánh không lại, HoàngTrung tất nhiên muốn chạy vào trong thành Phòng Lăng, kỳ thật cho dù cóthể thắng Hoàng Trung cũng sẽ chạy, đây vốn là kế dụ địch, chẳng qua lão tướng quân đối với chuyện mình phải trá bại rất khó chịu, mới tỉ thívới Quan Vũ một phen. Cuộc tỉ thí này ngược lại che mắt Quan Vũ, thấyHoàng Trung tháo chạy, Quan Vũ đuổi theo không bỏ, liền rơi vào trùngvây. Lúc này Quan Vũ mới biết mình quá lỗ mãng, bởi vậy quyết đoán tìmcách phá vây. Tào Nhân và Hoàng Trung sao có thể để hắn phá vây rangoài, vòng vây của Tào quân cũng không phải dễ dàng đột phá, bởi vậylúc Quan Vũ xông ra khỏi trùng vây, bên cạnh chỉ còn sót lại mấy chụcngười. Rút lui tới dưới thành Thượng Dung, không có gì bất ngờ khi QuanVũ nhìn thấy đại kỳ Tào quân vẫn bay trên thành, tướng thủ thành ThượngDung thì ra chỉ là trá hàng, Quan Vũ chân trước rời đi, sau lưng QuanBình hắn để lại đã bị Hạ Hầu Lâm trốn trong nha môn giết mất. Tào quânđồn trú trọng binh ở tất cả các con đường tới Ba Quận và quan ải ThượngĐô, Quan Vũ bị ép phải chọn một con đường núi nhỏ hẹp, Hạ Hầu Lâm maiphục ở đây đã giăng dây, rải đinh chờ Quan Vũ, chiến mã của Quan Vũ bịvấp phải dây, người ngã xuống đất, bị Hạ Hầu Lâm bắt được. Tào Nhânkhông tha cho hắn, trực tiếp chém đầu cho xong, điều này khiến ta cũngbất ngờ.

Người chết không thể sống lại, với lại, đối với Quan Vũ ta không có cảm tình, cũng không có áccảm, tướng quân chết trận sa trường chính là mục tiêu, ta không thể nắmgiữ vận mệnh của hắn, đến hậu sự của hắn ta cũng không thể quyết định,bởi Quách Gia cũng là một mưu sĩ siêu cấp, giỏi nhất là lợi dụng bảntính con người và tâm lý chiến, hắn cho Tào Nhân mang thủ cấp Quan Vũtới chỗ Tào Tháo, để Tào Tháo mang thủ cấp “hảo tâm” trả lại cho Lưu Bị. Quả nhiên ngoan độc, đến người chết cũng lợi dụng triệt để như vậy, đối với việc ta cười nhạo cái tính có thù tất báo, Quách Gia cũng chỉ thanthở một câu nữ nhân mềm lòng, không giống như trước cười nhạo ngược lạita. Xem ra thân phận muội muội này khiến ta càng có thể không kiêng nểtrêu chọc mấy vị huynh trưởng.

Sau khi trở lại Mai Hoasơn trang, Quách Gia tán thưởng ta thật biết hưởng thụ, có thể tìm đượcmột thánh địa lịch sự tao nhã như vậy để an dưỡng. Ta rất đắc ý, lạinghĩ đến Vũ ca ca. Từ sau khi tỉnh lại, ta mỗi ngày đều gọi, nhưng huynh ấy không hề trả lời, lại nghĩ tới những lời cuối cùng của huynh ấy, tavô cùng hoảng hốt phát hiện một sự thật, Vũ ca ca đi rồi, vĩnh viễn rờikhỏi ta. Tuy rằng huynh ấy nói mình không phải thần tiên, tuy những lờihuynh ấy nói ta vẫn không hiểu hết, nhưng cảm giác mất đi chỗ dựa quásức mãnh liệt, ta lần đầu ý thức được, ngày trước ta mạo hiểm và liềulĩnh ít nhiều cũng xuất phát từ ý nghĩ sẽ được Vũ ca ca bảo hộ. Nghe nói thần tiên có pháp lực, ta mấy lần liều lĩnh mạo hiểm đều thiếu chút mất mạng, có phải Vũ ca ca đã dùng pháp lực giúp ta thoát khỏi cái chết,còn huynh ấy có phải bởi vì tiêu hao hết pháp lực nên phải rời khỏi takhông? Có phải huynh ấy vì chuyện này mà mãi mãi sẽ biến mất? Đợi đếnmột ngày, ta nhất định sẽ mang chuyện của Vũ ca ca nói với mọi người, ít nhất ta muốn các huynh trưởng biết, đã từng trong dĩ vãng, bọn họ cómột đệ đệ kết nghĩa tên gọi Triệu Vũ…

Trở lại Mai hoa sơntrang, thương thế của ta nhanh chóng chuyển biến tốt, quả nhiên cuộcsống không cần suy nghĩ rất thoải mái, Quách Gia bên ta vài ngày, sau đó về Tương Dương, chuyện hắn cần làm còn rất nhiều. Tất nhiên, chiến báovà tin tức ta nhận được sau đó đều do hắn báo cho ta! Tháng năm năm haitrăm mười hai, Trương Liêu và Trương Yến tới dưới thành Miên Trúc, bị Lý Nghiêm dẫn Thục quân cứng đầu chặn đánh, công thành chiến quyết liệtdiễn ra nửa tháng, Trương Liêu vẫn không hạ được thành Miên Trúc. Mà ởphía đông, sau khi giết Quan Vũ, Tào Nhân và Hoàng Trung dẫn quân nhanhchóng đến Ba Đông, hợp quân cùng Văn Sính vừa ngược dòng đi lên, dọcđường đi có đám Hoàng Quyền trợ giúp, thế như chẻ tre, nhanh chóng đánhtới Ba Quận. Tướng thủ thành Ba Quận Lưu Duyên không chống cự lâu liềnmở thành đầu hàng. Thuận lợi lấy được Ba Quận, khiến Tào Nhân cũng kinhngạc, cẩn thận hỏi thăm mới biết, mười ngày trước, binh mã Hạ Hầu Uyênđã hạ được thành Vũ An, nếu Lưu Duyên không hàng, đợi hắn sẽ là hai mặtgiáp công, với lại, vùng trung tâm đã bị chiếm lĩnh, một thành Ba Quậnnho nhỏ cũng không có tác dụng gì.

Hạ Hầu Uyên hành động quả thật mau, đây cũng là nhờ Mạch Hoạch ủng hộ mạnh mẽ. Hạ Hầu Uyên xuấtbinh từ Giao châu, hắn và thủy quân hợp lại ở ven biển phía nam đượcngười dẫn đường của Mạch Hoạch dẫn dắt, từ quận Giang An trực tiếp bắcthượng. Chỉ mất có nửa tháng đã đánh tới Vũ An. Lúc này, binh mã Man Khê dưới sự dẫn dắt của Sa Ma Kha cũng tới Vũ An, hai bên hợp binh, Vũ Anchống cự dù quyết liệt, cũng không thể ngăn cản đám người hổ lang, đặcbiệt là man nhân hung ác. Hạ được Vũ An rồi, Hạ Hầu Uyên không dừng lạilâu, mang theo Sa Ma Kha nhanh chóng đánh về phía quận Kiên Vi, đội quân này vào lúc Tào Nhân hạ được Giang Thành, đã tới phụ cận Võ Dương, tớiđây rồi, Hạ Hầu Uyên ngạc nhiên phát hiện, cửa thành Võ Dương mở toang,Hạ Hầu Uyên còn đang hồ nghi được người trong thành ra ngoài đón vào,vẫn không tin vận khí mình tốt như vậy, mãi tới lúc Mạch Hoạch tự mìnhra nghênh đón, hắn mới thật sự hưng phấn. Thì ra, Mạch Hoạch tự mìnhsuất lĩnh tám bộ Miêu động từ quận Hán Gia dựng cờ làm phản. Quận trưởng Hán Gia bị chiến sự ở tiền phương khiến đầu óc mê mang, đến phản ứngcũng không kịp, đã thành quỷ dưới đao, Mạch Hoạch so với Hạ Hầu Uyên còn hành động nhanh hơn, sớm đã đánh tới Võ Dương, chiếm được thành đợi HạHầu Uyên tới!

Hạ Hầu Uyên để lại một vị thiên tướng đóng ở Võ Dương, tự mình mang theo Sa Ma Kha và Mạch Hoạchcùng nhau xông thẳng tới Quảng Đô, Tào Nhân, Văn Sính và Hoàng Trung vây khốn Đức Dương, quân Trương Liêu vây chặt Miên Trúc, Thành Đô ba mặtbáo nguy, mà Lưu Bị lúc này quả nhiên ở Tử Đồng, thời khắc mấu chốt, hắn bỗng nhiên bị bệnh. Quách Gia thật độc ác, một cái đầu của Quan Vũkhiến kẻ một đời kiêu hùng lại ngã bệnh liệt giường. Bên cạnh ít ngườitâm phúc, lại biết phía sau cũng đang bị vây đánh khiến Thục quân trảiqua những ngày lòng người hoang mang, nếu không phải Gia Cát Lượng toànlực ủng hộ, Tào quân đã phá vỡ Tử Đồng rồi. Đúng vào thời khắc mấu chốtnày, Thành Đô lại phát sinh biến cố bọn họ không thể ngờ tới. Trương Phi bị giết, Hoàng đế tuyên bố Lưu Bị là gian thần, cũng hạ thánh chỉ, đếgiá muốn về Lạc Dương.

Từ sau khi ám sát Lưu Bịkhông thành, ta sẽ nghĩ cách làm thế nào để thu thập Lưu Bị, sau khithương lượng với Vũ ca ca sẽ lợi dụng Lưu Bị, ta đem Hoa Đường và LươngCát từ Vô Ưu sơn trang bí mật điều ra, bảo bọn họ gia nhập quân đội LưuBị ở Từ châu. Công phu của hai người là do ta đích thân dạy, võ công rất cao, hơn nữa cố gắng thể hiện, rất nhanh chóng được Lưu Bị tán thưởng,được đề bạt thành thân vệ của hắn. Hai người dựa vào một thân võ nghệ,vẫn luôn đi theo bên cạnh Lưu Bị không rời, khiến Lưu Bị cảm nhận đượctrung tâm của bọn họ, từ từ trở thành cận vệ tâm phúc của hắn. Mấy lầnđại bại, hai người này nếu có thể thì tận lực ở bên Lưu Bị, nếu khôngthể thì tạm thời tránh đi, sau đó lại tìm tới Lưu Bị. Ngoài thành HạKhẩu, hai người tất nhiên cũng bị bắt, có điều sau đó ta lại thả bọn họ, bao gồm cả các thân vệ khác của Lưu Bị. Vốn ta cho rằng Lưu Bị sắp toiđời, bởi vậy yêu cầu bọn họ giám thị Lưu Bị thêm một thời gian rồi trởvề sơn trang, ai ngờ xảy ra biến cố, bởi vậy hai người lấy lý do tập hợp thủ hạ cũ của Lưu Bị ở bên ngoài, dẫn theo mấy trăm người liên hệ vớiLưu Bích, rồi trở lại bên cạnh Lưu Bị, càng được Lưu Bị tín nhiệm. Saukhi cùng Lưu Bị vào Ích châu, thủ hạ của Lưu Bị không nhiều, người đượchắn tin tưởng càng không có mấy người, đặc biệt vứt bỏ Trần Đáo khiếnLưu Bị mất hẳn một viên thủ vệ đại tướng, bởi vậy, Hoa Đường được pháitới hộ vệ hoàng cung, kỳ thật là thay Lưu Bị canh chừng Hoàng đế. CònLương Cát được gia nhập đội quân thủ thành, thăng làm thủ bị canh giữThành Đô. Chức quan của bọn họ không phải cao, nhưng trách nhiệm nặngnề, thể hiện Lưu Bị vô cùng tin tưởng bọn họ.

Mà Trương Sưởng ở ThànhĐô hơn mười năm, bởi vì lấy thân phận thương nhân mà sống ở Thành Đô,hắn có thể tổ chức đội hộ vệ thương đội riêng, bởi vậy ngoài hơn mườigia đinh bảo vệ trong nhà, hắn còn bí mật huấn luyện một đám tử sĩ. Hơnnữa thị vệ trong hoàng cung bị Hoa Đường tận lực lôi kéo ban ân nắmchặt, cùng lực lượng trong tay Lương Cát, bọn họ có thể nói đã nắm giữcả Thành Đô. Người duy nhất có thể ngăn cản hành động của bọn họ chínhlà Trương Phi, Trương Phi được Lưu Bị để lại giữ Thành Đô đã thành đốitượng loại bỏ hàng đầu. Bởi vậy lúc Trương Sưởng nhắn lại mệnh lệnh TấtSát của Tuân Du với hai người bọn họ, hai người bắt đầu chờ đợi thời cơ. Thời cơ này đã xuất hiện sau khi Hạ Hầu Uyên vây khốn Quảng Đô.

Khi Trương Phi nhận đượctin Thành Đô bị bao vây ba mặt, mỗi ngày hắn đều huấn luyện binh sĩ thủthành. Bởi vì Trương Nhậm phất cờ nổi loạn, Lưu Bị càng thêm nghi ngờthủ hạ cũ của Lưu Chương, không dám điều đám người đó tới gần Thành Đô,lại cẩn thận tìm cách tiêu giảm binh lực của những người đó, từ từ dùngngười đáng tin thay thế bọn họ. Nhưng thế cục biến hóa khiến Lưu Bịkhông kịp hoàn thành việc thay máu này, gần như bị ép phải xuất binh Hán Trung khiến những người cũ của Lưu Chương trở thành quan viên thủ vệcủa vài tòa thành nhỏ, đám người đó cũng hiểu rất rõ tình cảnh của mình. Bởi vậy, khi Miên Trúc và Tử Đồng bị vây, Thành Đô lâm nguy, quân độitại những tòa thành khác đều trong trạng thái xem chừng, trong tìnhhuống này, Trương Phi tất nhiên không dám điều ai tới Thành Đô, phòngthủ Thành Đô buộc phải dùng nhân lực trong thành làm chính, bởi vậyTrương Phi rất tin tưởng Lương Cát, chính sự tin tưởng này khiến hắnkhông hề hay biết đã mất đi tính mạng.

Lấy cớ bàn bạc quân vụlừa Trương Phi tới chỗ quân phòng thành đóng giữ, dùng một ly rượu nhỏđể lấy mạng Trương Phi. Một ngày sau, phủ Trương Phi bị chiếm lĩnh, cácquan viên trung thành với Lưu Bị tại Thành Đô trong vòng một đêm bị quét sạch, phương pháp rất đơn giản, lấy danh nghĩa Hoàng đế triệu tập đạithần nghị sự, sau đó một mẻ lưới bắt hết. Một ngày sau khi đem đám đạithần đó nhốt lại, đầu Trương Phi được mang tới Tử Đồng, thánh chỉ củaHoàng đế hạ lệnh nghênh đón Ngụy vương cũng tới thành Miên Trúc, đồngthời, Hạ Hầu Uyên được lệnh đóng quân ở Quảng Đô, còn Tào Nhân được lệnh nhanh chóng dẫn quân đến Thành Đô. Thành Đô bất ngờ làm phản và ý chỉcủa Hoàng đế đưa tới Đức Dương, tướng thủ thành Đức Dương biết không thể cứu vãn, không chống cự nữa, Tào Nhân để lại Hoàng Trung giữ Đức Dương, bản thân mang theo Văn Sính dẫn quân nhanh chóng tới Thành Đô, tiếpnhận thành trì, bảo vệ Hoàng thượng, tới đây, Thành Đô đã mất hoàn toàn.

Lý Nghiêm ở Miên Trúc sau khi nhận được thánh chỉ, còn cười nhạo Tào quân, cái trò mạo truyềnthánh chỉ này mà cũng làm được, nhưng mà, hai ngày sau, hắn liền rờithành quy hàng, bởi hắn nhận được tin Thành Đô đã mất, đồng thời nhậnđược thánh chỉ Hoàng đế tự mình truyền đạt bảo hắn đầu hàng. Lần này,hắn không kháng chỉ. Trương Liêu cũng khâm phục sự kiên trì của LýNghiêm, trong thành chỉ có tám nghìn binh, lại chống đỡ được mấy vạn Tào quân tấn công điên cuồng, rất đáng được người ta tôn kính. Bởi vậy,Trương Liêu để lại Trương Yến giữ Miên Trúc, bản thân cùng Lý Nghiêm tới Thành Đô phụng chỉ. Tới đây, Ích châu ngoại trừ Tử Đồng, Phù Thành,toàn bộ đã rơi vào tay Tào quân, đến Hoàng đế cũng công khai tán thưởngTào quân có công cứu giá, các tướng lĩnh thủ thành ở Ích châu có thể làm gì?

Trương Liêu sau khi yếtkiến hoàng đế, phụng chỉ dẫn quân tới Phù Thành, đồng thời, Hoàng đế hậu phong Mạch Hoạch làm Vân Nam vương, cho hắn làm thống lĩnh các tộc namman. Trong lúc Mạch Hoạch còn đang muốn tới Thành Đô chơi đùa, rồi sauđó tới Lạc Dương chơi, tin tức một bộ nào đó trong liên minh nam mannhân cơ hội Mạch Hoạch xuất chinh muốn chiếm lấy địa vị của hắn ở saulưng truyền tới. Đi chơi, thu được lợi ích lớn hơn đương nhiên tốt,nhưng vốn liếng ban đầu quan trọng hơn, Mạch Hoạch không thể không từ bỏ ý nghĩ tranh công đoạt lợi, vội vàng trở về đoạt lại địa vị của mình.Chuyện này, tất nhiên là chúng ta bày trò quỷ, phải lợi dụng man tộc,lại không để chúng làm xằng làm bậy, Mạch Hoạch không giống với Sa MaKha, người này dã tâm rất lớn, không thể để lại Thành Đô. Mạch Hoạch đirồi, Hạ Hầu Uyên ở lại Quảng Đô, Sa Ma Kha dẫn quân gia nhập cùng Trương Liêu, hộ tống Trương Liêu tới Phù Thành.

Tướng thủ Phù Thành làNgô Ý, hắn chính là em vợ Lưu Bị, biết mình và Lưu Bị cùng một hơi thở,đóng ở Phù Thành cũng tận tâm tận trách. Nhưng đối mặt với Tào quân tấncông từ trong ra ngoài, lại mất đi phòng thủ phía sau, không còn việntrợ, hắn ngoại trừ liều chết giữ thành, không có cách nào khác. Nhưng mà hắn muốn thủ, tướng sĩ thuộc hạ của hắn lại không muốn chết. Thành Đôbị phá, Hoàng đế cũng hàng, lương thảo của bọn họ sắp không còn, khôngcó viện binh, không có hy vọng, cuộc sống chờ chết này bọn họ không muốn trải qua. Bởi vậy sau một ngày Tào quân tấn công mãnh liệt, thủ hạ củaNgô Ý bất ngờ làm phản, giết chết Ngô Ý, mở cửa thành, Phù Thành thấtthủ. Tử Đồng trở thành tòa cô thành, Lưu Bị xong rồi, không có đườnglui, đợi hắn chỉ có hai con đường: chết hoặc hàng.

Lưu Bị lựa chọn chết,không phải tự sát, mà là bệnh chết. Lưu Bị quả như ta dự đoán, hắn không hoàn tòn buông tay để Gia Cát Lượng mang binh tấn công Hán Trung, saukhi xử lý xong việc phòng thủ hậu phương Thành Đô và đích thân giám sátviệc chuẩn bị lương thảo cho đại quân, Lưu Bị mang hậu quân chạy tới BaTrung, nhưng chưa vào thành, hắn đã nhận được tin Hà Âm quan thất thủ,Tào quân lập tức đuổi tới Ba Trung, tấn công mãnh liệt vào thành. Lưu Bị bị bất ngờ không kịp phòng ngự sau khi Ba Trung bị phá, chỉ có thể luiquân về giữ Tử Đồng, đồng thời mệnh lệnh Gia Cát Lượng rút quân về, GiaCát Lượng lúc này mới cấp tốc chạy về Tử Đồng.

Trong lúc Tào quân vâycông không có tác dụng, ngày càng mỏi mệt, Lưu Bị biết được tin tức Tàoquân xuất quân năm đường, ba mặt tấn công Ích châu, không lâu sau, tintức Trương Liêu chiếm được Giang Du đang kéo tới Miên Trúc cũng tới, hắn còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, tin Quan Vũ chiến bại bỏ mình truyềntới, Lưu Bị quát to một tiếng ngất đi. Không bao lâu, Tào Tháo sai người mang đầu Quan Vũ vào thành. Lưu Bị cảm nhận sâu sắc không thể cứu vãnnữa, lại đau đớn bởi cái chết của Quan Vũ, hoàn toàn ngã bệnh. Gia CátLượng một cây không chống nổi một nhà, tướng lĩnh phía dưới, đặc biệtcác tướng sĩ Ích châu cũ dần dần mất đi ý chí chiến đấu, cho dù Gia CátLượng dùng hết sức lực, cũng không thể vãn hồi thế thua. Trong lúc thành Tử Đồng đã lâm vào cảnh bàng hoàng khiếp sợ, tin tức Thành Đô bị phá,Trương Phi bị giết loan tới, đi theo tin tức chính là thủ cấp của Trương Phi cùng thánh chỉ của Tiểu Hoàng đế lệnh cho hắn đầu hàng Tào Tháo.Lưu Bị bệnh nặng sao có thể chịu đựng nổi những tin tức này, phun ra một ngụm máu tươi, thần trí dần dần u mê. Chiến cuộc càng trở nên ác liệt,tới giờ đã không thể vãn hồi, sau khi Phù Thành bị Tào quân chiếm mất,đối mặt với Tào quân hai mặt giáp công, cô thành khó thủ, lâm vào kếtcục không còn đường thoát, Lưu Bị tỉnh lại. Tự biết đã không còn khảnăng xoay chuyển, càng không còn đường sống, Lưu Bị dặn dò Gia Cát Lượng vì hơn mười vạn tướng sĩ và dân chúng trong thành, sau khi hắn chết đem thủ cấp của hắn đưa tới Tào doanh, xin Tào Tháo nể tình hắn chủ độngdâng đầu mà buông tha người trong thành, không nên vì một mình hắn màgây ra tổn thất nặng nề. Hai ngày sau, Lưu Bị một đời kiêu hùng hô tovài tiếng thiên mệnh, thiên mệnh, rồi hồn về hoàng tuyền.

Lưu Bị chết, hơn mườithuộc hạ cũ của Lưu Bị bao gồm con trai Trương Phi là Trương Bao, contrai Quan Vũ là Quan Hưng tự sát theo chủ. Gia Cát Lượng không theo dingôn của Lưu Bị mang đầu hắn tới Tào doanh, chỉ dặn dò mở cửa thành, rồi về phủ muốn tự sát, lại bị người nhà liều chết ngăn cản. Tào quân saukhi vào thành, không giết một người, Tào Tháo trấn an lòng người mộtphen, sau đó mang xác đám người Lưu Bị, bao gồm cả đầu Quan Vũ và Trương Phi đưa về Thành Đô, sau khi yết kiến Hoàng đế, xin chỉ an táng đámngười Lưu Bị theo lễ vương hầu ngoài cửa nam Thành Đô, Lưu Bị vốn làhoàng thân, bởi vậy Hoàng thượng khai ân, cho người lập từ đường cho hắn để sau này có người nhang khói. Về phần con cái của Lưu Bị, đứa con cảLưu Thiện từ lúc Thành Đô bị phá đã làm bạn bên cạnh Hoàng đế. Hoàng đếniệm tình bằng hữu nhiều năm, không chỉ bảo vệ tính mạng huynh đệ bọnhọ, còn trước mặt Tào Tháo nói giúp không ít lời. Đối với một hài tử yếu đuối không có tính uy hiếp, Tào Tháo tất nhiên không làm khó hắn, không chỉ đồng ý đề nghị phong hầu của Hoàng đế, còn cho Lưu Thiện lấy thânphận tùy tùng của Hoàng đế cùng về Lạc Dương. Còn đứa bé Lưu Lý mới bốntuổi, tất nhiên cùng đi với Lưu Thiện. Thục vương phi lúc Tào Tháo vàothành đã tự sát, cũng coi như đi làm bạn cùng Lưu Bị!

Nghỉ ngơi điều dưỡng hơnbốn tháng, sức khỏe ta tuy rằng còn chưa bình phục hẳn, nhưng không cònđáng ngại nữa, có điều vẫn không thể đứng lâu, cánh tay vẫn hơi sưng,không thể cầm đồ nhẹ, nhưng ngón tay đã có thể sử dụng. Cánh tay khônghoàn toàn bị phế bỏ đã khiến ta rất thỏa mãn rồi, nếu không, mỗi ngàyđều phải để người ta bón cơm rất khó chịu. Tần Dũng đã trở lại Mai Hoasơn trang hơn hai tháng, trong ngoài đều chiếu cố cho ta, lại theo gianhân miêu tả, chế tạo cho ta một chiếc xe có thể di động bằng bốn bánh,nghe nói xe này là do Gia Cát Lượng phát minh, hắn ở Thành Đô bị phongthấp sốt cao đột ngột, tới ngày có mưa sẽ đi đứng không tốt, bởi vậy chế tạo loại xe này. Ngồi trên xe, có thể thay thế đôi chân đi bộ, tùy ý đi lại, so với cưỡi ngựa thoải mái hơn nhiều. Sau khi thành Tử Đồng bịphá, cả nhà Gia Cát Lượng bị áp giải tới Lạc Dương, Tào Xung theo đềnghị của ta, sắp xếp cho họ ở trong trạch viện của ta, nghe nói tâmtrạng của hắn coi như ổn định, đợi ta về Lạc Dương sẽ tới thăm hắn vậy!

Tào Tháo trấn an mọi sự ở Thành Đô, sau đó để lại Tào Nhân trấn thủ, bản thân mang đám ngườiHoàng đế trở lại Lạc Dương, lúc ấy ta đang ở trên Trường Giang. Xem hếtlá thư báo tin của Tuân Du gửi tới, ta khẽ thở dài, cầm lấy thư, cố gắng giơ tay, đôi tay khẽ run, lại được người ở phía sau khẽ nâng lên, dẫntới ngoài khoang thuyền, ta quay đầu lại mỉm cười, khẽ buông tay, mảnhgiấy đã trôi theo dòng Trường Giang, phập phồng trên mặt nước một hồi,rồi chìm xuống theo xoáy nước. Ngẩng đầu nhìn một nơi xa, trời biển tanthành một màu, ngàn dặm không mây, thật sự là thời tiết tốt. Tựa đầu vào cánh tay người phía sau, ta nở nụ cười hoàn toàn thanh thản.