Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 3 - Chương 229: Quân lâm thiên hạ



Ta oán trách Tào Tháo, ông ta rấtnhanh đã biết (có Quách Gia nói lộ hết ra, ta cũng bó tay), không tớihai ngày, ông ta hiên ngang cố ý thể hiện chạy tới thăm hỏi Vân ca ca bị thương. Nói một xấp mấy lời văn chương kiểu cách xong, mới nghênh ngang đi tới hoa viên của ta.

“Chà chà, vườn này so với chỗ ta khoan khoái thoải mái hơn nhiều, người trong nhà ít vẫn tốt hơn.”Vào vườn, Tào Tháo liền tấm tắc khen ngợi.

Ta đứng bên cạnh ông ta, hung hăng nhìn tay ông tay nắm chặt tay ta dắt đi (ta vùng vài cái ông tavẫn không buông): “Thần không ôm oán hận, ngài sẽ không đến, phải không? Tức thần thì nói ra, bảo ngài cắt giảm tước vị bổng lộc của thần, ngàilại mặc kệ, làm đủ trò cho thần xem, khiến người ngoài thấy được chuyệncười.”

Tào Tháo liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: “Không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi còn cả gan làm loạntiếp. Việc Hứa Đô ta không thể không có thái độ gì chứ! Với lại, hiệngiờ phải dụng binh Hán Trung, ở đây không loạn được, đám hào môn kia cóhiểu lầm với ngươi, nếu ta sủng ngươi, bọn họ không phối hợp, ta cũngkhông dám yên tâm mà đi.”

Ta cố gắng mở miệng nói: “Đám hào môn đó sớm nên chỉnh lý rồi, môn phiệt giới hạn, tự cho là thanhcao, lại dốt nát, vô dụng thiếu hiểu biết. Sự tồn tại của bọn họ khôngcó lợi nhiều lắm cho ngài, sau này còn có thể gây ra phiền toái cànglớn.”

Tào Tháo nhìn ta thật sâu:“Còn nói nhảm. Vấn đề này không phải một sớm một chiều có thể giảiquyết, với lại, trước mắt hào môn sĩ tộc vẫn còn rất nhiều nhân tài, taphải dựa vào bọn họ! Nếu thật sự muốn chỉnh lý, giống như trước kiangươi nói tuyển chọn nhân tài khắp thiên hạ, nhất định phải đợi sau khicục diện chính trị hoàn toàn ổn định đã. Tử Vân, khuyên ngươi một câu,trong lòng phải chứa đựng thiên hạ.”

Ta cũng hiểu đạo lý này,nhưng nghĩ tới đám nhà giàu có mắt sau lưng kia, ta lại ghê tởm: “Chứađựng thiên hạ là chuyện của ngài, không quan hệ tới thần. Nếu không phải nể mặt ngài, thần đã sớm lôi kẻ đứng sau chuyện này ra, không chỉnh hắn khóc cha gọi mẹ, thần không phải là Triệu Như.”

“Ha ha ha ha ha, ngươi đó,nhiều năm như vậy, tính bướng bỉnh vẫn không đổi. Nhưng ngươi đừng códạy cái tính này cho Xung nhi nhà ta đấy.”

Mặt ta nóng lên: “Xem ngàinói kìa, thần không phải chỉ càu nhàu trước mặt ngài thôi sao! Đúng rồi, ngài chuẩn bị khi nào xuất binh Hán Trung?”

“Sắp, qua hai tháng nữa sẽlập xuân, đến lúc đó chắc đã chuẩn bị xong. Tử Vân, ngươi khổ cực nhiềunăm, lần này chinh phạt Hán Trung, ta nghĩ ngươi ở đây nghỉ ngơi điềudưỡng đi!”

Tào Tháo nói chuyện giọngđiệu rất hiền hoà, nhưng trong lòng ta cả kinh: “Vì sao? Chủ công, Nhưkhông phiền! Hán Trung có không ít người mới, thần lại quen thuộc địalý, hoàn toàn có thể theo tòng quân giúp ngài.”

Tào Tháo vỗ vỗ tay ta: “Lạibắt đầu suy nghĩ lung tung rồi? Không chỉ không mang ngươi theo, đámPhụng Hiếu ta cũng không mang. Lần này chinh phạt Hán Trung ta khôngmang các ngươi đi là muốn các ngươi nghỉ ngơi một chút. Ngươi cũng nóirồi, Trương Lỗ người này dễ xử, uy hiếp một chút là được, cho nên lầnnày xuất chinh không có chuyện gì lớn, không cần các ngươi đều đi theo.Với lại, ta muốn rèn luyện Trọng Đạt mấy người trẻ tuổi.”

Ồ, trong lòng ta cảm thấy tốt hơn: “Nếu ngài nghĩ như vậy, vậy ngài không cần phải đi, tránh cho khổ cực.”

“Ha ha, ta và các ngươi không giống nhau, mỗi ngày ngồi ở nhà, ta sợ rồi.” Tào Tháo vui vẻ trả lời ta.

Ta nghĩ một chút: “Thế nàyđi, trước khi ngài đi, thần muốn mang Xung nhi tới Thái Sơn. Một là tiện thể đưa Thúc Chí huynh tới Thọ Quang; thứ hai đi xem học đường Khổngphủ thi công thế nào; thứ ba, Thái Sơn là nơi Tế trời của Thiên tử, đểXung nhi đi cảm nhận một chút, rất tốt cho hắn.” Ta cố ý thử Tào Tháo,phải biết phong thiện ở Thái Sơn là chuyện của Hoàng đế, ta đề nghị choTào Xung tới đó cảm nhận một chút, chính là thử tâm ý Tào Tháo.

Tào Tháo chỉ trầm ngâm mộtchút liền sảng khoái đồng ý: “Cũng tốt, ngươi sắp xếp đi. Ta bí mật saiba ngàn tinh binh âm thầm hộ tống các ngươi.”

“Không cần phải phiền phức như thế.” Ta nhếch miệng: “Thần không muốn trải qua một chuyến du ngoạn kinh thiên động địa.”

“Ha ha, không sợ vạn nhất,chỉ sợ nhất vạn. Chính vì nghĩ tới ngươi muốn tự do thăm thú, ta mới đểbọn họ âm thầm bảo vệ đấy thôi! Được rồi, đừng cãi nữa, việc này đãđịnh.” Tào Tháo rất độc đoán ngăn ta oán hận.

Ta thở dài thật lớn: “Được,ngài là chủ công, ngài định đoạt. Sau khi từ Thái Sơn trở về, ngài nhậnlại Xung nhi đi, bảy năm đã qua, thời gian làm nghĩa phụ cũng chấm dứtthôi.”

“Sao thế? Ngươi không muốn làm nghĩa phụ sao?” Tào Tháo hơi nhíu mày.

Ta hắc hắc cười giải thích:“Cảm giác làm nghĩa phụ dĩ nhiên rất tốt, nhưng hắn mỗi ngày nhìn cửanhà mà không thể trở về, hài tử trong lòng cũng bứt rứt. Với lại, phunhân cũng nóng lòng. Còn nữa, học thức của công tử cũng đủ để làm việcbên ngài rồi, làm việc thực tế mới có thể giúp hắn biết dùng những gìđược học!”

Tào Tháo trầm mặc một hồi mới gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng, Tử Kiến đã tới học đường gặp Xung nhimấy lần. Tử Vân, hai tháng này ngươi để ý một chút. Đúng rồi, Tiên Ti ởphương bắc lại xâm phạm biên giới, ta chuẩn bị phái quân ngăn chặn.Ngươi không phải nói muốn để Tử Long đi sao? Ta đồng ý, bảo hắn theoChương nhi làm trợ thủ, thực tế là chủ sự, ngươi có ý kiến gì haykhông?”

Chuyện Tiên Ti xâm phạm biêngiới ta đã biết, Tam công tử Tào Chương của Tào Tháo vẫn muốn làm Đạitướng quân, hắn lớn lên thân hình cũng hùng tráng, cao lớn mạnh mẽ,trong triều gọi là “đại hùng”. Sau khi tin tức Tiên Ti xâm phạm về tớitriều, hắn chủ động xin đi giết giặc, Tào Tháo vẫn luôn do dự, tuổi tácvà kinh nghiệm của Tào Chương dù sao vẫn không thể đảm đương trách nhiệm quá nặng. Ta lại vừa lúc muốn để Vân ca ca sớm xuất chinh, thoát khỏiquãng thời gian chán nản này, nghe xong tin này, lập tức bảo Quách Giađề nghị với Tào Tháo, cho nên Tào Tháo mới hỏi tới.

Ta đương nhiên cao hứng, lậptức trả lời: “Tốt quá, nên như vậy. Chủ công yên tâm, huynh trưởng cóthể gánh vác việc trợ thủ này, cam đoan Tam công tử sẽ bình an. Theothần nghĩ, mấy năm nay phương Bắc thu hoạch cũng không tệ, dứt khoáttrực tiếp đánh Tiên Ti và Hung Nô, giải quyết phiền toái này một lần cho xong.”

“Ừ, đề nghị của ngươi cũng có đạo lý. Như vậy đi, ta trở về thương lượng một chút về vấn đề quân nhu, có thể giải quyết một lần là tốt nhất.”

“Quân nhu là một vấn đề,nhưng không lớn, vũ khí của người trên thảo nguyên, đặc biệt là vũ khíkỵ binh kém hơn so với chúng ta, thứ trên mình người đã chết cũng có thể lấy ra dùng; lương thảo không thành vấn đề, vừa đánh vừa cướp là được,dù sao mấy bộ lạc du mục kia đều mang miếng ăn theo mình; khó khăn duynhất chính là đồ quân dụng. Thời gian xuất chinh lần này không ngắn,phải chuẩn bị nhiều đồ quân nhu, bên đó mùa đông trời rất lạnh. Về những vấn đề khác sau khi xuất binh, chủ công cứ yên tâm, thần đã chuẩn bịgiúp huynh trưởng một đội thân binh, huấn luyện nhắm tới việc tấn côngTiên Ti Hung Nô, bọn họ được huấn luyện nhiều năm, trong đó không ítngười đã từng tới bắc giới thăm dò rất quen thuộc tình hình. Trận nàychúng ta nhất định có thể thắng.” Chuyện tốt trước mắt, ta lập tức bánđứng bản thân.

Tào Tháo nhìn ta thật sâu,chìa bàn tay vẫy vẫy trước mắt ta: “Ngươi ở Giang Lăng từng nói đã không còn chuyện gì giấu ta, kết quả thế nào? Lần thứ mấy rồi?”

Ta toát mồ hôi, xấu hổ nói: “Ngày đó huynh trưởng chưa tới đây! Người ta dù sao cũng nên có chút bí mật riêng chứ.”

“Ha ha ha ha ha, ngươi đó!Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi, ta trở về đã, ngươi điều dưỡng thân thểTử Long cho tốt, trong vòng một tháng sẽ xuất binh!”

Tào Tháo thỏa mãn vui vẻ màđi, ta vội chạy tới báo chuyện tốt với Vân ca ca. Ha ha, thời điểm ca ca lập công cuối cùng đã đến, tên tuổi huynh ấy sẽ ghi vào sử xanh!

Tào Tháo rất nhanh ra mệnhlệnh bắc chinh Tiên Ti, rút ra hai vạn tinh binh từ Hổ Báo Kỵ và HãmTrận Doanh, lại điều động thêm ba vạn kỵ binh từ U, Tịnh, Ký ba châu,tập hợp thêm một vạn tinh binh từ các tộc Khương, Đê tại Lương châu, lập ra đội quân bắc chinh sáu vạn người. Chủ soái là Tào Chương, phó soáilà Vân ca ca, còn phân thêm mười thiên tướng. Cùng lúc đó, Tào Tháo ranghiêm lệnh cho các quan lại bắc cương, dốc sức đảm bảo quân lương chođại quân, nhất định phải khiến đại quân cần là có, cho thấy Tào Tháo lần này đã quyết tâm xóa sạch vấn nạn mấy chục năm Tiên Ti Hung Nô hoànhhành Bắc cương.

Thời gian tiếp theo, trongnhà ngoài nhà đều bận chuyện Vân ca ca xuất chinh. Việc chuẩn bị đươngnhiên là của ta, Vân ca ca thì nghiên cứu sa đồ Tái ngoại, Tào Chươnggần như ngày nào cũng đến nhà ta thương thảo việc bắc thượng với Vân caca. Ta rất mệt, không chỉ phải chuẩn bị công tác bảo vệ cho hai người,còn phải chuẩn bị dược vật cho đại quân, lần này bắc phạt, thời gian ítnhất cũng mất hai năm, lúc trời đông giá rét, đại quân bị rét lạnh cũnglà vấn đề lớn, lúc đầu ta chuẩn bị vẫn còn chưa đủ. Đồng thời với việcchuẩn bị những thứ này, ta còn giải thích cẩn thận sa đồ Tái ngoại choVân ca ca và Tào Chương, vạch ra sách lược và lộ tuyến tiến quân thảophạt ta cảm thấy phù hợp. Ôi, có đôi khi rất hận mình không thể đi cùng. Cũng may Tào Chương bình thường giống kẻ mê võ, lúc này lại thể hiệntốt sự giáo dục của Tào Tháo, rất khiêm tốn học hỏi, cũng rất cẩn thậnvà nhạy bén. Thái độ của hắn với Vân ca ca lại càng kính cẩn, khiến taan tâm. Vừa chuẩn bị trong nhà, ta vừa cho Tần Dũng về quê, đem Lâm Cung và Tuấn Vũ ra đợi Vân ca ca tới. Hơn ba trăm người này chính là thân vệ của Vân ca ca và Tào Chương, cũng là đại tướng tiên phong của lần chinh bắc này.

Chuẩn bị xong mọi thứ, đạiquân cuối cùng cũng tới lúc xuất phát. Vì Tào Tháo rất coi trọng việcnày, chủ soái lại là Tào Chương, bởi vậy quan viên hộ tống xuất thànhrất đông, Tào Tháo dẫn đầu. Ta đương nhiên chỉ có thể đứng bên cạnh ôngấy, vốn muốn nói thêm với Vân ca ca mấy lời mà không tìm được cơ hộithích hợp, ầm ĩ đưa tiễn một hồi, tới lúc ta không bình tĩnh nổi nữa mới chấm dứt. Tào Chương và Vân ca ca dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tung mình lên ngựa, đi về phương bắc. Ánh mắt của Vân ca ca trên lưngngựa toàn bộ dừng trên người ta, nhìn ta rất lâu, chậm rãi không hề quay đầu, nỗi lo lắng, than tiếc khiến lòng ta căng thẳng, ta chỉ có thể cho huynh ấy yên tâm bằng một gương mặt tươi cười.

Quách Gia ở bên cạnh ta nóimột câu, ngươi lúc nào có thể khiến chúng ta yên tâm đây, đổi lại là một cái lườm của ta. Trên đường trở về, Quách Gia vào xe ngựa của ta,nghiêm túc nói: “Chủ công nói ngươi muốn dẫn công tử đi Thái Sơn?”

“Ừ, chủ công đồng ý rồi. Tam ca, có lẽ ta thật sự sẽ trở thành hung thủ hủy hoại Đại Hán, ha ha.”

“Ngươi cũng thật có nănglực.” Quách Gia hung hăng vỗ vai ta: “Như vậy xem ra chủ công đã hạquyết tâm. Mấy năm nay vấn đề thay Hán, ông ấy vẫn do dự, lần này cuốicùng đã hạ quyết tâm.”

Ta cười rất vui vẻ: “Đúngvậy, ta vẫn treo một mối tâm sự, chỉ sợ cố gắng mấy năm qua uổng phí.Sau khi từ Thái Sơn về, Xung công tử sẽ về nhà, ta cũng có thể thởphào.”

Quách Gia cười xong nghiêmtúc nói: “Tinh binh chủ công cho ngươi đừng để họ ở quá xa. Ta biếtngươi không sợ trời không sợ đất, nhưng Xung công tử không có thể cóchuyện. Lỡ trên đường có kẻ xấu, vài ngươi các ngươi có thể bảo vệ chuđáo không?”

Ta đổ mồ hôi: “Không thể nào! Lữ Ngu và Tang Bá cai quản Thanh châu rất tốt, giặc Thái Sơn đã biến mất rồi.”

“Ngươi chính là không tốt ởchỗ này, quá tự mãn. Ngươi cũng biết hiện giờ các thế gia oán hận rấtsâu với ngươi, tuy rằng có chủ công ở ngoài sáng bảo vệ, nhưng trong tối người ta không đến sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thậnmột chút tốt hơn.”

Ta tỉnh ngộ: “Hào môn hận ta thế sao? Vậy phải đề phòng một chút. Lần này ta nghe các huynh.”

Một tháng sau, ta mang theoTào Xung hộ tống phụ tử Trần Đáo đi Thọ Quang, bên người chúng ta ngoạitrừ phụ tử Trần Đáo còn có mấy tiểu tử khác: Tào Cổn thành thật, Chu Bất Nghi ổn trọng, Mã Tắc hoạt bát, Đặng Ngải nhát gan, Triệu Cầm rối rít,Tào Lỗi mạnh mẽ, Quách Diệc cơ trí, phía sau có ba ngàn tinh binh thủ hạ của Điển Vi. Nếu không phải ta phát hỏa, Điển Mãn, Thái Sử Hanh, TừNinh mấy đứa đều đã theo ta, thật sự thành quản gia rồi.

Trên đường không có chuyện ám sát linh tinh như ta và Quách Gia tưởng tượng, an toàn về tới ThọQuang. Dọc đường, sợ là có cướp cũng đã bị ba ngàn người kia dọa chạymất, nhiều người chính là nhiều sức mạnh! An trí xong cho phụ tử TrầnĐáo, vấn an mấy người bạn cũ xong, ta mới mang theo đám Tào Xung tớiThái Sơn. Không lên núi ngay, ta đưa Tào Xung tới vấn an Khổng Dung. Lão nhân gia gầy đi một vòng, nhìn dáng vẻ cũng là bị vụ hoàng đế chạy trốn dọa tới ăn không ngon, ngủ không yên. Cũng may ông ta không ở Hứa Đô,nếu không chỉ sợ giờ cũng là người chết.

“Triệu đại nhân cùng Xungcông tử đến thăm lão phu, lão phu nên quét cửa đón chào.” Khẩu khí củaKhổng Dung vẫn lãnh đạm như trước.

Ta cười cười: “Đại nhân tức giận Triệu Như sao? Oán trách ta không nên để hoàng đế đi sao?”

Ánh mắt Khổng Dung trở nên ảm đạm: “Lúc đầu nhận tin hoàng đế đông tuần, ta còn tưởng sẽ đến đây, vài ngày sau lại nghe tin hoàng đế không thấy tung tích. Ngươi nói đây làchuyện gì, ngươi giấu hoàng đế đi đâu? Hay là…”

Ta trầm mặc một chút, nghĩxem có nên đem sự kiện Nhữ Nam nói cho ông ấy biết không. Tào Xung ở bên đã mở miệng: “Khổng tiên sinh, hoàng đế bị Lưu hoàng thúc lôi đi Íchchâu rồi, căn bản sẽ không đi về phía Đông. Lưu hoàng thúc lừa gạt Thánh thượng, cũng lừa gạt vua tôi trên dưới.”

Khổng Dung ngẩn ngơ: “Thật sao?”

Ta gật gật đầu: “Đã xác địnhrồi. Lưu Bị cùng Lưu Chương bí mật đạt được hiệp nghị, hắn đưa Hoàng đếđến Ích châu, Lưu Chương sẽ tiếp nhận hắn. Trước mắt có tin, bọn họ đãđi qua Ba Thủy, được Pháp Chính quân sư hàng đầu của Lưu Chương tiếpđón. Đại nhân yên tâm, Hoàng Thượng không sao hết, có điều Đổng quốc cữu bọn họ…”

“Bọn họ thế nào rồi? Tào công giết họ rồi sao?” Khổng Dung khẩn trương, không hề cố kỵ Tào Xung bên cạnh.

Ta cười khổ: “Đại nhân, ngàithành kiến quá sâu với Ngụy vương. Ngài chưa biết sự kiện Nhữ Nam hả?Đổng quốc cữu bọn họ chết ở Nhữ Nam. Việc này có quan hệ đến ta, là dota sơ suất.”

“Liên quan đến ngươi?”” Khổng Dung sắc mặt đại biến.

Ta giải thích lại sự kiện Nhữ Nam cho Khổng Dung biết: “Ôi, nếu tôi không đồng ý để bọn họ cùng rờikhỏi Hứa Đô, bọn họ sẽ không gặp phải ác nạn này, Triệu Như lòng trànngập áy náy!”

Khổng Dung nghe xong ta nóiliền trầm mặc, biểu tình bi thống vẫn hiện lên, qua một hồi lâu khôngmất đi. Mãi sau ông ta mới thở dài một tiếng: “Tử Vân, ta giống như đãhiểu lời ngươi khuyên trước kia. Có lẽ ta già rồi, rất nhiều chuyện nhìn không hiểu nữa. Bỏ đi, chờ cả đời, nghĩ cả đời, kết quả đều là không!Tất cả đều là không.” Nước mắt chậm rãi chảy ra, ta giống như nhìn thấynỗi tuyệt vọng trong lòng sĩ tử.

“Tiên sinh, nén bi thương!Triệu Như cũng hiểu lòng ngài. Cũng may ngài còn có việc để làm, saunày, học đường xây xong, trách nhiệm trên vai ngài càng nặng. Bậc tiênhiền đã khuyên bảo chúng ta, cũng đã đem đạo trị quốc dạy cho chúng ta,đám hậu nhân chúng ta cần phải quý trọng! Tiên sinh, Xung công tử tớigặp ngài cũng là ý của Ngụy vương, ngài là bậc đại nho, xin giải thíchvài nghi hoặc cho công tử đi.” Không muốn nhìn ánh mắt nghi ngờ và thống khổ kia nữa, ta đứng dậy đi ra ngoài, khẽ đóng cửa. Khổng Dung tuythuộc phái bảo hoàng, nhưng học vấn Nho gia của ông ta cũng là thứ TàoXung cần học. Với lại, sau này nếu Tào Xung thật sự ngồi lên đế vị, cũng sẽ không bạc đãi vị lão sư này, Khổng Dung nhận được vinh quang của bậc đế sư cũng coi như viên mãn, tuy rằng ông ta chưa chắc đã thích giấcmộng này.

Không ngoài dự liệu, KhổngDung dạy Tào Xung vẫn là đạo trung quân ái quốc, lễ nghi gì đó, nể mặtKhổng Dung, ta dĩ nhiên không phản bác ông ta, rời khỏi nhà Khổng Dung,ta mới nhìn Tào Xung cười nói: “Xung nhi, nghĩa phụ hy vọng con có thểquên hết lời Khổng Nho đó đi, cái gì mà quân vương là phụ mẫu của muôndân, lời này là nói ngược.”

Tào Xung cười cười: “Nghĩaphụ, người đã sớm dạy con, dân chúng mới là phụ mẫu của đế vương, nhờbọn họ khổ cực làm lụng, mới có cái cho chúng ta ăn, quần áo chúng tamặc, nhà cửa chúng ta ở.”

Ta vui mừng gật đầu: “Khôngsai, một bậc quân vương, một vị quan, phải hiểu được đạo lý cơ bản này,mới hiểu được thế nào là thống trị thiên hạ. Thống trị thiên hạ là đảmbảo dân chúng sống tốt. Đáng tiếc, đạo lý đơn giản như vậy, bao triềuđại đổi thay lại không mấy người thật sự hiểu được. Quân vương trên cao, quân vương là ông trời của bách tính, là mọi thứ của bách tính, chínhlà quan niệm của bọn họ. Bọn họ đâu có biết, không có sự ủng hộ của dânchúng, đế vương gì đó chẳng qua là phàm phu tục tử. Có điều, cuộc nóichuyện này của ông ấy cũng không phải sai, nếu là dạy dân chúng bìnhthường có thể nói vậy, đối với con lại không thích hợp.”

Tào Xung nghi ngờ: “Vì sao?”

Ta cười: “Bởi vì con khôngphải dân chúng bình thường, con sẽ trở thành vương giả trong thiên hạ,làm một cường giả sẽ quân lâm thiên hạ.”

“Vương giả quân lâm thiên hạ?”

“Phải, Xung nhi, con thôngminh như vậy, tới hôm nay chắc phải biết kỳ vọng của phụ thân và nghĩaphụ đối với con là gì.”

Tào Xung nhẹ nhàng gật đầu:“Con biết. Nghĩa phụ luôn bồi dưỡng đạo làm đế vương cho Xung nhi. Phụthân tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng mỗi lần gặp mặt, phụ thânkiểm tra Xung nhi đều là thuật đế vương. Nghĩa phụ, con hiểu, người vàphụ thân luôn theo đuổi là chiếm lấy thiên hạ đã loạn lạc của Hántriều.”

“Không sai, thiên hạ là nơingười có đức hướng vào. Chúng ta thờ vương đạo, càng phải thờ thiên đạo. Thiên đạo là gì, là để chúng ta đi theo một đế vương được thiên hạ kính ngưỡng, nguyện vì người đó mà hy sinh. Nhà Hán, hừ, một thứ không cònchút giá trị nào, không hiểu lấy tư cách gì mà đòi để vương triều đó tồn tại. Hạ Kiệt vô đạo, bị Thương Thang thay thế, Thương Trụ vô đạo, bịChu Vũ thay thế, Chu thiên tử vô đạo, chúng dân làm loạn, đến lúc Tầnthống nhất, Tần lại vô đạo, không coi trọng thiên hạ muôn dân, Hán Tổmới khởi binh mà diệt. Hiện giờ, Hán đã sớm vô đạo, u mê hại dân, kẻhiền thay thế, chính là ứng với thiên đạo. Cho nên, Xung nhi, con khôngcần vì ý nghĩ “cướp lấy” mà bất an, đây là trách nhiệm mà trời cao giaophó cho con, là trách nhiệm con cần gánh vác, hiểu không?”

“Đại trượng phu sẽ không câunệ tiểu tiết, lấy muôn dân thiên hạ làm trách nhiệm của mình. Nghĩa phụ, người từng dạy con, Hồ lão sư cũng từng dạy chúng con, đến Gia Cát lãosư cũng từng nói vậy, Xung nhi hiểu đạo lý này.” Tào Xung thần sắc kiênđịnh trả lời ta.

Đối với câu trả lời này, tathật sự rất hài lòng, tự mình tạo ra một đế vương, hẳn là công lao lớnnhất cuộc đời này của ta! Vũ ca ca, Như nhi đã làm được hơn nửa, huynhyên tâm, thiên hạ này sẽ có một minh chủ: “Xung nhi, ngày mai nghĩa phụmang con lên đỉnh Thái Sơn, đến nơi đó, con sẽ hiểu được cảm giác quânlâm thiên hạ.”

Thái Sơn rất cao, biển mâyvờn trên đỉnh núi, thần bí mà trang nghiêm, khiến người ta không tránhđược sinh cảm giác sùng kính. Tào Xung ở bên cạnh ta hô lớn trong biểnmây, hưng phấn muốn nhảy lên. Ta ở bên cạnh hắn mỉm cười, hài tử này đãtheo ta bảy năm, cuối cùng cũng tới lúc chia tay, dù luyến tiếc thế nào, cũng chỉ có thể hoàn toàn buông tay.

Trời còn chưa sáng, ta liềnlặng lẽ gọi Tào Xung tới, mang theo hắn tránh mọi người lên đỉnh núi, ta muốn thực hiện nghĩa vụ cuối cùng của nghĩa phụ: “Xung nhi, cảm giác có tốt không? Trời cao rất gần con, đại địa đều ở dưới chân con.”

“Nghĩa phụ, con cuối cùng đãcảm nhận được cảm giác quân lâm thiên hạ mà ngài nói, chẳng thể tráchTần Thủy Hoàng phải ở chỗ này Tế trời.”

Ta hiểu cảm giác của hắn,quân lâm thiên hạ, đúng vậy, đây là chuyện ta muốn ngươi làm, cũng là số mệnh của ngươi: “Xung nhi, từ nơi này nhìn trời, trời cách con rất gần; từ nơi này nhin biển, biển cũng không xa; từ nơi này nhìn xuống mặtđất, con thấy cái gì?”

“Mặt đất? Nghĩa phụ, từ nơinày nhìn xuống mặt đất, con thấy một màu xanh biếc, màu xanh trải rộng.Còn nữa, con sông kia thật dài, giống như một dải thắt lưng vậy.”

“Xung nhi, con biết quân lâm thiên hạ là ý gì?”

Tào Xung quay đầu lại nhìnta, trong mắt ngập tràn nghi vấn: “Nghĩa phụ, quân lâm thiên hạ, chínhlà người đứng ở một nơi cao, đặt tất cả mọi thứ dưới chân, duy ngã độctôn. Chính là cảm giác của hoàng đế. Con lý giải có đúng không?”

Ta cười cười: “Cảm giác củaHoàng đế? Hoàng đế là có thể quân lâm thiên hạ sao? Quân lâm thiên hạ,là một loại quyền lực tượng trưng, là sự thể hiện của quyền lực. Biểuhiện của nó chính là người đó đạt được quyền lực cao nhất. Xung nhi, con phải nhớ kỹ, một người chỉ có thể nắm chặt mọi quyền lực trong taymình, mới có thể thực sự quân lâm thiên hạ.”

Tào Xung gật đầu: “Con hiểu rồi. Nghĩa phụ, mấy năm nay, người dạy bảo Xung nhi, Xung nhi trọn đời ghi nhớ.”

“Xung nhi, quân lâm thiên hạlà quyền lực tối cao, chẳng phải cũng là trách nhiệm rất nặng sao? Hômnay thiên hạ vẫn loạn lạc, dân chúng vẫn thời khắc sống trong cảnh chiến tranh. Con xem dân chúng ở chân núi Thái Sơn xem, bọn họ bên ngoài cóvẻ yên ổn, nhưng không lúc nào không phải lo lắng cường đạo hay loạn lạc một lần nữa xuất hiện.”

Tào Xung nhìn biển mây phíadưới thở dài: “Nghĩa phụ, Hồ lão sư cũng nói như vậy. Dân chúng trongthiên hạ đã sống vài thập niên khốn khổ, lo lắng sợ hãi thành thói quen. Thầy nói, trước mắt phương bắc nhìn như thái bình, không có chiếntranh, nhưng thiên hạ vẫn còn rất nhiều thế lực, lão bách tính lúc trông mong vụ mùa bội thu, cũng lo lắng mình có thể giữ được phần thu hoạchđó hay không. Trong tâm trạng đó, họ lao động không hề tích cực, cũngkhông cố gắng. Thầy nói, lúc này dân chúng một năm thu hoạch chỉ đượckhoảng chừng một nửa so với thời bình, ngoại trừ do nhân tố thiên nhiên, nhân tâm không ổn định mới là nguyên nhân chủ yếu.”

Ta thở dài: “Hồ lão sư nóirất đúng. Xung nhi, nhu cầu của bách tính rất đơn giản, bọn họ chỉ cầnmột nhà có thể ăn no mặc ấm là thỏa mãn rồi. Đáng tiếc yêu cầu nho nhỏấy cũng không dễ dàng đạt được, nguyên nhân có rất nhiều, chủ yếu chínhlà có rất nhiều người đem ham muốn của mình đặt lên trên no ấm của bọnhọ. Những người đó ích kỷ, tham lam, trong mắt họ, mạng của bách tínhnhỏ bé như con kiến, có thể tùy tiện lãng phí, tùy tiện giết hại. Nhưngmà, bọn họ không biết, muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân, trước hết phảithỏa mãn nhu cầu của dân chúng. Làm một vị quan, công việc tưởng nhưnặng nề, kỳ thực hắn chỉ cần hiểu làm thế nào khiến trăm họ yên tâm làđược; sinh ra là một quân vương, nhìn như không cần nhiều công sức, chỉcần mở miệng có thể đạt được thứ mình cần, kỳ thực trách nhiệm lớn nhấtcủa quân vương chính là quản lý thủ hạ, lựa chọn quan lại có thể thỏamãn những nhu cầu thấp nhất của dân chúng, đây là một thứ học vấn rấtlớn, cho dù là đọc qua nhiều sách vở cũng không có được. Cho nên, Xungnhi, nghĩa phụ vẫn bảo con đi nhiều học nhiều, đi khắp đại giang NamBắc, cũng cho con bái nhiều lão sư, là muốn con học được tri thức báchgia, muốn con có được cái nhìn toàn cục, có con mắt nhìn người, có đạodùng người.”

Tào Xung mắt lộ ra cảm kích:“Mấy năm nay, Xung nhi từ một hài đồng không biết gì có thể hiểu phầnnào cách quản lý thiên hạ, ít nhiều đều học theo lời nói và việc làm của nghĩa phụ. Tấm lòng nghĩa phụ vì dân chúng thiên hạ, khiến Xung nhikính nể, mọi việc nghĩa phụ làm vì Xung nhi, cả đời này Xung nhi ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên. Người chính là người thầy giỏi nhấtcủa Xung nhi, nếu Xung nhi có thể thành tựu, đều do người ban tặng.”

“Xung nhi, con nghĩ như vậy,nghĩa phụ rất mừng. Nhưng mà, Xung nhi, con cảm thấy trên đỉnh núi nàyngoài cảnh tượng mỹ lệ, có cảm nhận thấy gì khác không?”

Tào Xung nhìn chung quanh một chút, nhìn lại con đường lên núi rồi trả lời ta: “Hiểm yếu. Đường đilên rất khó khăn, trong đó có một đoạn khiến con cảm giác như muốn ngã.Nhưng vượt qua nó, lại có cảm giác thành tựu.”

“Đúng, cảm giác của con vôcùng tốt. Quân lâm thiên hạ rất tốt, nhưng quá trình lại khó khăn, conphải cẩn thận, bất kỳ chuyện gì cũng không đơn giản như mặt ngoài, xử lý chuyện gì cũng phải suy nghĩ rồi mới làm. Trước mắt là thời kỳ chiếnsự, có rất nhiều chuyện phụ vương con phải chuyên quyền độc đoán, bởi vì những chuyện đó cần nắm thời cơ, không có thời gian nhiều người cùngbàn luận. Nhưng thống trị thiên hạ lại cần xem xét ý kiến nhiều mặt,phải nghe cả những đề nghị khác nhau. Nghĩa phụ cho con biết, thuốc đắng miệng mới là thuốc hay, bất đồng ý kiến thậm chí là phản đối ý kiến của con mới là tốt với con, nó có thể không chính xác, nhưng vẫn đáng đểcon suy nghĩ. Thần tử cũng vậy, có những người cả gan ngỗ ngược với đếvương, mới là thần tử trung thành, bởi vì điểm xuất phát của bọn họkhông phải ích kỷ vì bản thân họ. Con phải nhớ kỹ, giang sơn ngàn dặm là một gánh nặng, làm đế vương, giữ được sự nghiệp so với gây dựng sựnghiệp còn khó hơn.”

“Giữ được sự nghiệp so vớigây dựng còn khó hơn? Con nghĩ con hiểu ý nghĩa phụ. Giành được cái haycủa trăm họ, dung nạp trung thần dám can gián, tâm hướng tới thiên hạ,suy nghĩ cho thiên thu đại nghiệp, đó mới là chuyện quân vương nên làm.Hồ lão sư cũng từng nói qua cái giỏi của bậc minh quân, nhưng khônggiảng giải thấu triệt như nghĩa phụ.”

Tào Xung lý giải rất sâu sắc, khiến ta vui mừng: “Xung nhi, nhớ kỹ ba hai từ tổng kết này của con,chỉ cần con cố gắng làm, con nhất định có thể lưu danh vĩnh viễn trongsử sách.”

Tào Xung tới gần ôm lấy ta: “Nghĩa phụ, Xung nhi quyết không cô phụ sự dạy bảo của người.”

Nhẹ nhàng xoa đầu Tào Xung,ta nhìn dòng Hoàng Hà như một cái khe nhỏ bên dưới: “Kỳ thật, nghĩa phụcũng không muốn con làm cái gì đó quân lâm thiên hạ. Xung nhi, bất kỳchuyện gì cũng có được có mất, người có thể quân lâm thiên hạ sẽ đạtđược quyền lực và vinh quang vô hạn, mất đi cũng là những thứ trên thếgian khó có được, chẳng hạn như thân tình.” Chậm rãi ngồi xuống, ta nhìn vào mắt Tào Xung nhẹ nhàng nói: “Từ nay về sau, ta chỉ có thể làm thầntử của con, không phải nghĩa phụ, vua không có cha.”

Tào Xung đang đắm chìm trongcảm giác hạnh phúc bị lời ta nói khiến sợ ngây người, hai tay nắm chặtống tay áo ta, lắp bắp nói: “Vì sao? Nghĩa phụ, là Xung nhi làm khôngtốt? Hay phụ thân không cho Xung nhi ở cạnh người?” Nhìn vẻ mặt bất đắcdĩ và đau xót của ta, hắn chậm rãi buông tay: “Vì sao, vì sao? Làm đếvương phải vô tình sao?”

Nắm lấy bàn tay Tào Xung đang hạ xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay: “Không, con hiểu sai rồi. Xungnhi, đế vương càng phải là người có tình, nhưng mà, tình của hắn vàngười thường khác nhau. Tình cảm của đế vương rộng lớn sâu sắc, yêu thần dân của mình, yêu trách nhiệm của mình, hắn trao cho non sông chính làtình cảm! Đế vương không có tư tình. Xung nhi, con nhớ rõ điểm này, mớicó thể công bằng, công chính, ổn định triều cục, mới có thể khiến nhântâm quy phục.”

“Nhưng mà, Xung nhi làm không được.” Tào Xung nước mắt chảy dài trên mặt: “Xung nhi yêu nghĩa phụ,yêu phụ thân, yêu mẫu thân, yêu các huynh đệ tỉ muội. Nghĩa phụ, nếu như làm đế vương phải từ bỏ tư tình, Xung nhi thà rằng không làm.”

“Ta biết Xung nhi yêu chúngta, nhưng con càng cần phải yêu mọi người! Đi theo nghĩa phụ mấy nămnay, con đã thấy khói lửa khắp chốn điền viên, thấy núi sông tan nát,thấy cảnh dân chúng lầm than thống khổ, con yêu chúng ta, cũng có tìnhyêu của chúng ta, nhưng đó là tư tình, là yêu một người, không phải yêucả thiên hạ. Nghĩa phụ phí bao tâm huyết cho con, không phải muốn conyêu thương báo đáp cho một người, mà hy vọng con báo đáp cho cả thiênhạ! Với lại, nghĩa phụ không phải nói con làm quân vương sẽ mất đi tìnhyêu với thân nhân, mà nói loại yêu thương này không thể giống như trướckia. Nhớ kỹ lời nghĩa phụ, đại ái vô tư.” Lau nước mắt cho Tào Xung, takhổ sở khuyên nhủ.

“Đại ái vô tư?” Tào Xung thì thào nhắc lại.

“Đúng vậy, đại ái vô tư. Mộtđế vương tốt chính là giống như Nghiêu Thuấn, bọn họ đem yêu thương trải khắp trời đất, chia đều cho thần dân thiên hạ, khiến mỗi người đều cảmnhận được tình yêu thương, đặc biệt những người đã trải qua mấy chụcnăm, thậm chí mấy trăm năm loạn lạc. Bọn họ không ngày nào không khaokhát thứ tình yêu này.”

Tào Xung ngẩng đầu nhìn đường chân trời phía xa: “Nhưng mà, đế vương có thể trao đại ái cho thiên hạ, tại sao không thể cho thân nhân mình? Đều là yêu thương, vì sao bỏ quatiểu ái?”

“Bởi vì trong lòng có tiểuái, sẽ không làm việc công bằng, sẽ dễ dàng bị cái xấu xâm lấn. Xungnhi, con cho rằng những quân vương bạo ngược của các triều đại đã mấtkia không có yêu thương sao? Không, bọn họ cũng yêu, cũng có tình. Trụvương yêu Đát Kỷ, U vương yêu Bao Tự, Hồ Hợi yêu mỹ nhân, Linh đế yêuVương mỹ nhân. Bọn họ yêu sai sao? Không. Nhưng tình yêu của bọn họ lạikhiến nước mất, tình yêu của bọn họ bị người thiên hạ thống hận, đây làvì sao?”

“Bởi vì bọn họ yêu mỹ nhân mà quên đi giang sơn xã tắc. Nhưng Xung nhi sẽ không như thế, Xung nhi yêu các người cũng sẽ yêu người trong thiên hạ.” Xung nhi vội biện bạch.

Ta cười, ôm hắn vào lòng:“Xung nhi, nghĩa phụ không hoài nghi điều đó, con từ xưa đến nay luôn là một quân tử nhân hậu, cũng sẽ là một đế vương tài đức sáng suốt, tìnhyêu của con sẽ tràn khắp thiên hạ. Xung nhi, những người đó yêu khôngsai, sai là ở chỗ họ coi tiểu ái nặng hơn thiên hạ, để mặc những kẻ gian thần lợi dụng tình yêu của bọn họ. Tuy rằng, họa mất nước không chỉ dotư ái của quân vương gây ra, nhưng không thể phủ nhận, tư ái đó khiếnquân vương mất đi tấm lòng ngay thẳng, từ bỏ chức trách của bậc đếvương. Nghĩa phụ không hy vọng con có loại tư ái này, bởi vì nó sẽ trởthành nhược điểm bị kẻ xấu nắm lấy, một đế vương không thể lười biếnghay khinh suất, bất kỳ một sai lầm nào cũng có thể gây ra hậu quả thảmthiết không thể vãn hồi, cho nên, nghĩa phụ muốn con nhớ kỹ đạo lý đạiái vô tư. Như vậy, con sẽ không để tư tình che mất tâm trí, mới có thểlàm một minh chủ.”

Ánh mắt Tào Xung dần sánglên, ta tiếp tục nói: “Quan hệ của nghĩa phụ và con chính là một trongnhững nhược điểm của con. Xung nhi, con có thể công khai yêu phụ mẫu,huynh đệ tỉ muội của mình, bởi vì đây là tình cảm thường tình, có thểkhiến người thiên hạ thấu hiểu và tán đồng. Nhưng con với nghĩa phụ yêuthương không muốn xa rời không thể công khai biểu đạt, vì bất kể thếnào, nghĩa phụ là thần tử của con, thân nhân của nghĩa phụ là thần dâncủa con. Không có huyết thống ràng buộc, tình yêu của con sẽ khiến người khác hiểu lầm, cũng thành cơ hội để người khác xen vào. Cho nên, con có thể yêu chúng ta trong lòng, nhưng mối quan hệ này không thể bày rangoài. Nghĩa phụ chính là thần tử trung thành của con và phụ thân con,các tiểu huynh đệ cũng đều là thần tử trung thành của con. Hiểu chưa?”

Tào Xung cuối cùng đã hiểunỗi khổ tâm của ta, dùng sức gật đầu, rồi tựa lên người ta, ánh mắt nhìn về biển khơi phía xa. Cơ trí và sự trưởng thành của đứa trẻ này khiếnta yên tâm, mấy năm dạy bảo, thêm tri thức của rất nhiều lão sư ưu túđều tập trung trên mình đứa trẻ này, ta tin tưởng, thiên hạ này sẽ cómột chủ tử yêu thương nó.

Chúng ta lặng yên đứng gầnnửa canh giờ, mãi sau đó những người khác mới tìm lên tới nơi. Triệu Cầm bĩu môi nhào vào ngực ta: “Tiểu thúc hư, chỉ thương Thư ca ca, bỏ mặcchúng con.”

Ta đùa giỡn kéo tiểu nhân nhi vào lòng: “Ai nói ta không thương các con? Ta thấy các con ngủ ngonquá, không muốn các con bỏ dở mà leo núi, mới mang tiểu ca ca đi trước.Các con tới cũng không muộn mà!”

Tào Cổn thở hồng hộc nói: “Đại nhân đem đệ đệ đi cũng nên nói trước với ta, làm ta bị dọa.”

Tào Lỗi ở một bên bĩu môi:“Thầy quá đáng, gia gia dặn người đi đâu cũng phải mang binh sĩ theo,không thể để xảy ra sự cố.”

Ta ha ha cười ôm lấy TriệuCầm, sờ đầu Tào Lỗi: “Được, thầy nghe lời Lỗi nhi, Lỗi nhi có bản lĩnhbảo vệ chúng ta, thầy sẽ không một mình hành động nữa. Mau, các con maungắm cảnh sắc xinh đẹp trên Thái Sơn đi!”

Quách Diệc lúc này mới thở hổn hển bò tới nơi: “Ôi giời, mệt chết ta. Ai cũng chạy mau vậy, bỏ mặc ta!”

Chu Bất Nghi thở dốc theo sau hắn: “Nếu không có ta, ngươi lên được mới lạ, mệt chết ta.”

Đặng Ngải chậm rì rì chui ratừ sau họ, nhìn Triệu Cầm trong ngực ta, lộ ra ánh mắt hâm mộ, thấy tanhìn, nó vội dời mắt nhìn mặt trời đang mọc phía biển xa. Ôi, đứa nhỏnày thông minh hiếu học, nhưng có chút tự ti.

Buông Triệu Cầm xuống, ta kéo Đặng Ngải tới bên cạnh, chỉ vào ánh mắt trời nói với nó: “Ngải nhi, mặt trời đẹp không?” Nó gật đầu, ta cười nói: “Nó đẹp bởi tự mình nỗ lực mà đạt được. Có thể từ hải vực rộng vô chừng leo lên bầu trời, nó cần dũng khí, cũng cần học rất nhiều năng lực sinh tồn. Con người cũng vậy, muốn đạt được mục tiêu to lớn, cũng phải không ngừng học tập và cố gắng,nhưng đầu tiên chính là không thể tự ti. Ngải, ta biết con thiên tưthông tuệ, có thể học một biết mười, thực tế lại càng có nhiều ý kiếnhay, nhưng con quá mức tự ti.”

Đặng Ngải cúi thấp đầu, mặtđỏ bừng, muốn nói lại không dám. Ta vui vẻ: “Nhìn xem, nói con tự ti,con lại tự ti rồi. Không phải chỉ là nói chuyện không lưu loát thôi sao, đám tiểu đồng này cũng sẽ không cười chuyện đó. Ngải nhi, nhớ kỹ lời ta nói: đầy bụng tài hoa ta tự biết, ngàn nói vạn bình mặc ý người, khôngliên quan tới ta. Đến đây, qua bên kia, con buông mình mà nói lớn lên,nói cho chúng ta nghe, nói cho mặt trời nghe, cho núi lớn cũng nghe được tiếng của con.”

Đặng Ngải nhìn chúng ta, lạisuy nghĩ, sau đó tới một bên, nín thở nửa ngày, hét “a” lên một tiếng về phía rặng núi. Nghe tiếng hồi âm trong sơn cốc, Triệu Cầm chạy đến bênnó, học bộ dáng của nó, cũng hét lớn. Trong nhất thời, đám trẻ đều không cam lòng rớt lại phía sau, ngoại trừ Quách Diệc, đều chạy tới bên bọnchúng hướng về sơn cốc hò hét. Thanh âm non nớt truyền trở về, mang chochúng ta cả sự vui vẻ và hào khí.