Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 209: Cướp hôn



Ta và Lý Điển ở trong quân doanh bận rộn một hồi, kiếm được đủ vật dụng cần thiết khuân vào tướng doanh của LữBố. Sắp xếp lại, đèn lồng màu đỏ, bên trong cũng dùng nến đỏ, lại tìmhai mảnh vải đỏ thật lớn, mời một bà mối bày hỉ tháp và quân án, trangtrí xung quanh chủ yếu là ngọc và tiền đồng. Lão tộc trưởng cười cườimang một tấm chăn lông thật lớn cho ta, chuyện mờ ám chúng ta làm, không thể gạt được lão nhân gia, ông ấy cũng đồng ý, khiến ta cùng Lý Điểnvui tới hỏng người, biết công sức sẽ không uổng phí.

Đại quân ra ngoài bốn ngàycòn chưa trở lại, trong lòng ta bắt đầu bồn chồn, dù sao tiêu diệt người Tiên Ti không phải mục đích của chuyến đi này, lỡ vì việc này mà ảnhhưởng tới việc hành quân tới Lương châu, ta coi như thảm, không thểkhông bị Tào Tháo mắng chết. Lo lắng chờ đợi không chỉ chúng ta, còn cóHồ tộc hôm qua mới tới. Đó là một bộ tộc cư trú cách nơi này không xa,cũng chịu đủ lăng nhục của người Tiên Ti, bọn họ cùng Để tộc quan hệ khá tốt, tha thiết muốn biết quân chúng ta có giúp bọn họ triệt để giảiquyết vấn đề xâm lấn quấy nhiễu của người Tiên Ti hay không. Sau khi đến nơi, tộc trưởng trẻ tuổi Mộ Dung Lãng lập tức ngỏ lời cảm ơn, sau đóthở dài nói mình nhận được tin quá muộn, không thể theo đại quân xuấtchinh, đồng thời cho ta biết, mấy bộ tộc nhỏ quanh đây đều đang trênđường tới. Quả nhiên, không tới hai ngày, lại có thêm mấy tộc nhỏ gầnnăm trăm người tìm đến nơi, chủ yếu là Hồ tộc, Khương tộc.

Tuy trong lòng ta lo lắng vạn phần, mặt ngoài vẫn phải tỏ ra thoải mái, mỗi ngày đều cùng đám ngườiđó nói nói cười cười, hết lời khuyên bọn họ đưa tộc nhân vào bình nguyên Ung châu, đảm bảo sẽ có đất đai cho bọn họ cày cấy. Cuộc sống của Hồtộc và Để tộc vốn đã bị Hán hóa, đã hướng tới cuộc sống nông dã, lạithêm bị Hung Nô, Tiên Ti lăng nhục, khiến bọn họ càng chán ghét cuộcsống du mục, nghe nói thật sự sẽ có đất đai, đã vô cùng động tâm. Tatranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lấy danh nghĩa Lý Điển viết mấy phongthư gửi cho Diêm Nhu, bảo hắn tiếp nhận những tộc người này. Đám ngườiđó nhận được thư, vô cùng vui vẻ phấn khởi phái sứ giả đi tìm Diêm Nhu.

Đến ngày thứ tám, đại quânthu được toàn thắng, tin tức sắp trở về cũng truyền tới, cục đá treotrong lòng chúng ta mới rơi xuống, toàn doanh nhất thời đều vui mừng. Ta cùng Lý Điển vội vàng chuẩn bị lều quân y, chuẩn bị tốt công tác hậucần. Đầu lĩnh các tộc chuẩn bị xong tiệc mừng công mà chờ mãi không thấy người, tìm tới thấy chúng ta bận rộn như vậy, sau khi biết chúng tađang làm gì đều kêu to bội phục, nói liên tục Tào quân là đội quân nhânnghĩa gì đó. Kết quả không ít thanh niên trai tráng tìm tới hỏi thăm LýĐiển, bọn họ đều muốn nhập ngũ, khiến Lý Điển bị dọa thành sợ. Sau khita hiểu rõ tình hình, trong lòng mừng như điên, đây chính là chuyện tốt, rất có lợi cho việc thu mua nhân tâm! Lý Điển nghe xong những điểm cólợi này, nửa tin nửa ngờ mở miệng, tới quá trưa đã có hơn trăm tiểu tửtới báo danh.

Chúng ta chờ đợi suốt mộtđêm, đại quân cuối cùng đắc thắng trở về. Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắtchúng ta là bộ dáng đắc ý của Hàn Hạo, phía sau hắn, tướng sĩ Tào quânhưng phấn giơ cao binh khí, hò hét kêu vang, quả nhiên là khí thế đạithắng. Người duy nhất không phù hợp với khí thế này chính là vẻ mặt xấuhổ và nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Lữ Bố, ở sát bên cạnh hắn chính làLiên Đồng một thân chiến phục màu đỏ.

Hôm nay Liên Đồng không dùngkhăn che mặt nữa, thân hình nàng cao gầy, nở nang, tuy là mặc chiếnphục, vẫn phô bày hết những chỗ lồi lõm trên thân thể. Mà rơi vào tầmmắt ta lại là một dung nhan tuyệt mỹ, so với Sử Nhã còn đẹp hơn ba phần. Trên trán nàng dùng lông đại bàng trắng thêu thành một vòng tròn quấntrên đầu giữ chặt mái tóc đen bóng ở sau lưng, tôn lên làn da trắng nhưtuyết của nàng, một đường đi tới, hai má như hoa lê đầu xuân, trắngtrắng hồng hồng, kiều diễm ướt át; một đôi mắt đen tuyền sâu thăm thẳmmang theo toàn bộ ánh sáng của thế gian, dưới đôi lông mày như tơ gấm,phảng phất như một hồ nước chứa đựng cả bầu trời, trong suốt mà sáng như ngọc; cánh mũi hồng hào nõn nà được đẽo gọt tinh xảo nằm dưới sống mũithẳng băng; hai cánh môi hồng mím lại, thoáng hiện vẻ kiều diễm, làn môi khẽ mở, hai hàng răng trắng tinh như ngọc khiến lòng người xao độngkhông ngừng. Ánh mắt nàng đều đặt trên người Lữ Bố, ngẫu nhiên mới nhìnsang chúng ta, trong con mắt xuân quang hiện lên, khóe miệng thấp khoáng một nét cười phiêu dật, như thiên tiên kiều mỵ lưu chuyển, quả nhiên là hoa nhường nguyệt thẹn, trời đất đều than thở.

Mỹ nữ kinh diễm như thế,thanh lệ, lãnh diễm như thế, giống như tinh linh của thảo nguyên, đôimắt trong suốt mang theo hơi nước mông lung, như giận như dỗi nhìn LữBố, trong mắt có nét quật cường, trên mặt là hờn giận, roi ngựa trongtay vô tình hữu ý khẽ vỗ về trên mình Xích Thố. Xích Thố giống như bị mỹ nữ hấp dẫn, đầu luôn hướng về phía Liên Đồng lúc lắc, Lữ Bố thỉnhthoáng giữ nó lại, cũng không dám dùng sức, tránh để người khác để ý.Ánh mắt Lữ Bố không nhìn Liên Đồng, không chỉ không nhìn, dưới cái nhìncủa Liên Đồng, hắn tựa đầu khẽ nghiêng sang một bên, cơ mặt thỉnh thoảng run lên, trên khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ, một chút bất đắc dĩ.Giáp trụ màu vàng bên cạnh lại thoáng hiện nét đỏ tươi, nhìn sao cũngthấy thật thư thái, nếu như nụ cười trên mặt Lữ Bố là hạnh phúc, trênmặt Liên Đồng không phải bộ dáng giận dỗi, thật sự là một cảnh tượngđẹp! Trong vòng năm bước bên cạnh bọn họ không có ai, theo bộ dạng cốnín cười của binh lính có thể thấy, Lữ Bố và Liên Đồng như vậy hẳn không phải là mới.

Thu hồi ánh mắt quan sát, tavừa quay đầu lại, kịp nhìn thấy lão tộc trưởng vuốt râu mỉm cười thầmthì với nhi tử của mình. Lý Điển bên cạnh chọt tay ta: “Ôn hầu hình nhưcó chút ngượng ngùng.”

Ta cười muốn ngã: “Ngài xemlão tộc trưởng xem, cả bộ dáng Liên Đồng cô nương nữa, Ôn hầu lần nàytrốn không thoát đâu. Chà chà, Lữ Bố uy phong lẫm liệt, sẽ rơi vào taymỹ nữ rồi.” Lý Điển cười lớn.

Không chỉ có ta cùng Lý Điển, mọi người tới nghênh đón đại quân đều nhận ra thần sắc của Lữ Bố vàLiên Đồng không tự nhiên, Mộ Dung Lãng đứng bên cạnh Lý Điển thở dài:“Ôi, tôi cũng theo đuổi Liên Đồng nhiều năm, hôm nay mới biết thật sựkhông xứng. Lý tướng quân, ngài có thể nói cho tôi biết, vị tướng quânbên cạnh viên minh châu của chúng tôi là ai không vậy? Có phải Lữ tướngquân không?”

Lý Điển cười nói: “Tộc trưởng nói đúng, đúng là Lữ tướng quân của chúng ta.”

Một tộc trưởng Hồ tộc bên cạnh liên tục gật đầu: “Quả nhiên là anh hùng mỹ nữ, trời sinh một đôi!”

Ta mừng rỡ, ở trên ngựa rungđùi cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, Lữ tướng quân của chúng ta chính làthần tiên hạ phàm, uy phong vô hạn; Liên Đồng cô nương chính là Dao Trìtiên nữ, mỹ diễm vô song. Bọn họ là một đôi thần tiên quyến lữ trời đấttạo nên. Chúng ta sẽ mời các vị uống rượu mừng!” Nhất thời xung quanhđều là tiếng cười vui vẻ.

Bên này nói chuyện, đám người Lữ Bố cũng tới gần, mọi người tiến lên nghênh đón, tiếng chúc mừng vang lên không dứt. Lữ Bố xã giao vài câu, rồi bỏ lại mọi người chui vàotrong doanh trướng, còn Liên Đồng thở gấp đi theo Lão tộc trưởng nói gìđó, rồi chạy về lều của nàng, khiến mọi người đều ngẩn ngơ tại chỗ. Tachọc chọc Lý Điển, ra hiệu hắn đi tiếp đón, bản thân kéo Hàn Hạo cũngtrốn vào lều.

Không đợi ta hỏi, Hàn Hạo đãcười cười đem chuyến đi lần này kể lại tường tận. Thì ra tên người TiênTi hôm đó tới cướp Liên Đồng là con trai tộc trưởng của bọn chúng, bọnchúng tưởng mã đáo thành công, ai ngờ giữa đường hiện ra một đội quân.Đi hơn ba trăm người, bị chúng ta giết chỉ còn hơn mười tên trốn về,chuyện đột nhiên xảy ra, người trở về cũng không biết bọn chúng gặp phải đội quân nào, càng không ngờ là tinh binh của Tào quân, cứ cho rằng cómột bộ tộc khác tới giúp Để thị, đánh bọn chúng trở tay không kịp. Phánđoán sai lầm, đương nhiên sẽ có quyết định lỗ mãng, bởi vậy, tộc trưởngbọn chúng đích thân dẫn hơn hai ngàn nam tử định tới tẩy huyết Để tộc.Hai đội quân giữa đường gặp nhau, kết quả đã biết, người Tiên Ti sao cóthể là đối thủ của Tào quân, cơ hồ bị chém tận giết tuyệt, tộc trưởng bị chiến mã đạp thành bánh thịt, còn lại hơn mười ngựa chạy về hướng bộtộc, đại quân Tào đuổi gấp không tha, tới tận nơi bọn chúng đóng quân.Trong lúc bối rối, con trai của tộc trưởng vứt lại người già kẻ yếu,mang theo hơn mười người hầu cận chạy trốn.

Hàn Hạo như mở cờ trong bụng: “Ngươi đoán xem, tên ngu ngốc này chạy đi đâu? Hắn vậy mà chạy tới nơingười Hung Nô đóng quân. Cơ hội quét trọn ổ tốt như vậy, chúng ta sao có thể buông tha, liền đem đám hỗn đản đó giết tới khóc cha gọi mẹ, cả đời cũng không dám bước về phía nam nữa.”

Ta thở dài một tiếng: “Xemra, trai tráng của cả hai tộc này đều đã chết hết, trong vòng hai mươinăm không thể khôi phục được.”

Hàn Hạo bĩu môi: “Mặc kệ bọnchúng, tộc nhân nơi này sẽ chết hết. Đừng có phát thiện tâm nữa, tiếptheo ngươi định làm gì?”

Chuyện này ta đã sớm nghĩxong: “Tộc nhân nơi này thành phần phức tạp, Tiên Ti và Hung Nô thế lựcquá lớn, ngoài tầm tay với của chúng ta, ít ra trong vòng mười năm, rấtkhó giữ được bình an. Lần này sau khi chúng ta đi, Hung Nô và Tiên Ti sẽ tới trả thù, chúng ta cũng không thể cam đoan người ở đây không tới tàn sát những người Hung Nô, Tiên Ti già yếu kia. Ta cùng Man Thành đãthương lượng rồi, để hắn báo cho Diêm Nhu tiếp ứng những người này dichuyển vào bên trong, chỗ Chung Do và Tứ ca của ta đã có mệnh lệnh củachủ công, sẽ sắp xếp cho bọn họ.”

Hàn Hạo gật đầu: “Có các ngươi sắp xếp là được rồi. Chúng ta lúc nào xuất phát?”

Ta vui vẻ: “Ít nhất cũng phải làm xong hỉ sự cho Ôn hầu rồi mới đi! Bọn họ dọc đường tình cảm tiến triển thế nào?”

Ta vừa hỏi vậy, Hàn Hạo cũngvui vẻ: “Nói tới Liên Đồng, thật lợi hại, xinh đẹp không nói, võ nghệcũng không tồi, dẫn đường cho đại quân, gian khổ dọc đường không thua tu mi, lâm trận giết địch, không sợ huyết tinh. Tâm nàng cũng ngoan độc,nếu không phải nàng kiên trì đuổi giết nhi tử của tộc trưởng Tiên Ti,chúng ta sợ cũng không diệt được Hung Nô. Ngươi nói xem, trên đời nàysao lại có nữ tử như vậy? Lúc đó Sử Nhã truy Mã Siêu đã đủ khiến ngườita mở mắt, Liên Đồng bám theo Lữ Bố, cũng nhiệt tình như lửa. Nữ nhi dân tộc thiểu số đều như vậy sao?”

Ta lắc đầu: “Ai biết, có lẽhai người này đặc biệt! Ôn hầu thoạt nhìn giống như không chịu đựng nổi, đối với mỹ nữ như vậy, hắn còn không nguyện ý sao?”

Hàn Hạo vỗ đùi: “Nhiệt tìnhcủa Liên Đồng cô nương, ai cũng đều khó mà chịu được. Cô nương này, đốivới chúng ta đều mặt lạnh tâm cũng lạnh, ai liếc nhìn nàng một cái, đềucó thể chọc giận nàng, nhưng với Lữ Bố lại ngược lại, nhiệt tình nhưlửa, luôn mồm nói cuộc đời này ngoài ân nhân không gả cho ai, bám theoLữ Bố từng bước, sinh tử không rời. Ngươi nghĩ xem, khắp nơi nào có aiép người ta lấy mình làm vợ như vậy, là ta ta cũng trốn.”

Liên Đồng này quả thực…, hà,lợi hại. Ta đứng dậy bước ra ngoài: “Ngươi đi uống rượu đi, ta tìm Ônhầu, việc hôn nhân này phải làm thật tốt.”

Ta vừa ra khỏi lều trại, lão tộc trưởng đã bước tới đón: “Tiểu huynh đệ, ta tìm ngài có chuyện.”

Ta cười: “Liên Đồng cô nương cũng quá nhiệt tình nhỉ? Ôn hầu không có kinh nghiệm về mặt này đâu.”

Lão tộc cười dài nói: “Cònphải xin tiểu huynh đệ thành toàn cho. Nữ nhi này của ta đã quyết địnhthì không bao giờ thay đổi.”

Đến lều trại của Lữ Bố, têngia hỏa này đang nằm trên giường, hai mắt ngẩn ngơ nhìn lên đỉnh trướng. Ta ôm bụng cười: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân?” Lữ Bố cười cười khôngnói.

Ta đùa hắn: “Thế nào? Mỹ nhân như thế ngài cũng không động tâm sao? Ta hiếu kỳ lắm đấy.”

Lữ Bố liếc mắt nhìn ta mộtcái, vẫn không nói lời nào. Ta thở dài: “Ôn hầu, ngài nổi tiếng là thích mỹ nữ. Liên Đồng ngài cũng thấy chướng mắt, ta nghe nói Đổng Trác vìmột tì nữ thiếu chút lấy mạng ngài, tì nữ đó không phải còn đẹp hơn Liên Đồng chứ?”

Lữ Bố ngồi dậy thở dài: “Tử Vân, ta đang nghĩ, có phải tổ tiên ta thiếu nợ ngươi, kiếp này phải trả không.”

Ta cười lớn: “Ngài nghĩ vậycũng được. Ta không tin, đối mặt với tuyệt thế giai nhân như vậy, ngàilại không động tâm. Phu nhân cũng mất gần hai năm rồi, lại không để lạicốt nhục cho ngài, ta thấy Liên Đồng cô nương có tướng sinh con trai,nàng đối với ngài đã quyết một lòng, cưới nàng, cuộc sống của ngài sẽthống khoái hơn nhiều.”

Lữ Bố trợn mắt nhìn ta: “Nóithật, không động tâm là giả, nhưng ra trận lại cưới vợ, thế là thế nào?Đại quân lần này thuận buồm xuôi gió thì thôi, một khi có điều sơ suất,ta có thể nói rõ được sao? Vả lại việc của Liên Đồng, lỡ có người mượncớ công kích ta…”

Ta lập tức hiểu ra: “Ngài sợcó kẻ nhân cơ hội nói ngài mua chuộc dân tộc thiểu số, mưu đồ gây rốisao? Ôn hầu, ngài quy thuận chủ công gần tám năm rồi, sao vẫn còn loạibăn khoăn này? Tâm kết của ngài lúc nào mới có thể cởi bỏ hoàn toàn?”

Lữ Bố trầm mặc, rồi ngẩng đầu cười khổ: “Ngươi chẳng lẽ không nghe nói thích khách hôm diễn luyện làdo ta âm thầm chủ mưu sao? Cũng vì ta đuổi theo thích khách tay khôngtrở về đó.”

Ta sửng sốt: “Cái gì? Ngài nói cái gì? Thế này, sao có thể có loại tin đồn này?”

Lữ Bố chậm rãi lắc đầu: “Takhông biết họ vì sao lại nói như vậy, hay là cố tình nói cho ta nghe. Tử Vân, cảm ơn ngươi cho tới này luôn giữ gìn cho ta, nhưng ta không muốngây thêm phiền toái nữa.”

Ta ngồi xuống: “Đây khôngphải là phiền toái. Chủ công có tỏ thái độ gì không?” Chẳng trách TàoTháo do dự khi để Lữ Bố dẫn quân, lại cho ta đi theo. Hàn Hạo, Lý Điểntrong lòng dù xem thường Lữ Bố, cũng không bất tuân quân lệnh.

Lữ Bố lắc đầu: “Minh công nểmặt ta, chưa bao giờ nói với ta về lời đồn đó. Ta cũng đành chịu, thíchnói như thế nào thì nói đi!”

Ta trầm giọng nói: “Việc nàyđợi sau khi ta trở về sẽ giải thích với chủ công. Người hôm đó là đạigia kiếm thuật Vương Việt, hoàn toàn vì luận bàn võ nghệ thôi, căn bảnkhông phải là ám sát.” Bệnh đa nghi của Tào Tháo vẫn phải giải quyết.

Lữ Bố sửng sốt, vội vàng hỏi: “Hắn có không có thương hại đến… sư huynh ngươi chứ?”

Ta lắc đầu: “Sư huynh nói,trận chiến này là trận chiến hiểm ác nhất trong đời huynh ấy, cũng mayVương Việt đã lớn tuổi, không duy trì được lâu, cuối cùng huynh ấythắng. Nhưng đại gia kiếm thuật như Vương Việt, lại chôn thân ở chốnthanh sơn, huynh ấy cũng vì việc này áy náy không thôi. Sư huynh tôntrọng nguyện vọng của Vương Việt, lặng lẽ an táng ông ấy, bởi vậy khôngai biết, không ngờ lại gây ra những việc nhàm chán như vậy.”

Lữ Bố trầm mặc: “Dù sao ta cũng có ác danh, cần gì làm phiền tới anh linh Vương Việt. Tử Vân, cám ơn ngươi.”

Ta chậm rãi nói: “Người kháckhông biết cũng được, chỗ chủ công ta nhất định sẽ nói. Ôn hầu, ngàikhông cần e ngại, làm việc đừng suy nghĩ nhiều quá, ngược lại bị ngườita nắm thóp.”

Lữ Bố nhướng mày: “Xin chỉ giáo cho?”

“Đại trượng phu sống giữa đất trời, không thẹn với lương tâm, quản chi người khác nói thế nào. Ngàinghĩ càng nhiều, làm việc càng do dự, càng do dự càng muốn tránh néngười khác, trong mắt mọi người xung quanh, sẽ càng hoài nghi ngài. Chonên, cứ dứt khoát cái gì cũng không nghĩ, cứ theo tâm ý mà làm, ngườikhác nhìn vào sẽ cảm thấy trong lòng ngài không có quỷ. Với lại, ngàinghĩ xem, ngài trốn tránh có tác dụng sao? Miệng mọc trên mặt ngườikhác, đầu cũng là đầu người khác, ngài không khống chế được! Chỉ cần chủ công tin ngài, người khác mặc kệ đi.”

Lữ Bố nhãn tình sáng lên: “Tử Vân, vì sao ta không biết suy nghĩ như ngươi chứ? Phải rồi, ta nghĩngợi và trốn tránh có ích gì? Không bằng không nghĩ không tránh.”

Ta vỗ tay một cái: “Như vậy là được rồi. Ta lập tức đi trả lời lão tộc trưởng, ngài chuẩn bị làm tân lang đi!”

Lữ Bố mặt có chút đỏ lên: “Cái miệng của ngươi thật là! Tử Vân, chuyện này đối với đại quân có lợi không?”

Ta ngẩn ngơ, chợt cười: “Talà người như thế nào? Gian thương sao? Cái gì cũng phải có lợi mới tíchcực làm sao? Ta không thể vì Ôn hầu ngài chuẩn bị hảo sự sao?”

Lữ Bố đỏ mặt: “Ta không phải ý này. Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, dù sao…”

Ta cười: “Nói đùa thôi. Tahiểu ý ngài. Lợi ích dĩ nhiên là có, chúng ta cứu những người đó, sẽđược họ giúp đỡ, ngài cưới Liên Đồng, khiến bọn họ càng yên tâm, càngthêm tin tưởng chúng ta.”

Lão tộc trưởng thấy ta cườicười vén màn bước vào thì biết chuyện đã thành, ông ta cười cười gọi nữnhi trong nội trướng đi ra, bên trong truyền ra tiếng giận dỗi: “Nữ nhikhông lấy chồng nữa.”

Ta cười không ngừng: “Liên Đồng cô nương, không bắt cô lấy chồng, cho cô lấy thần, cũng được chứ.”

Liên Đồng xốc mạnh rèm bước ra: “Yêu ai, lấy ai, không liên quan đến ta.”

Ta thu hồi nụ cười, cô gáinày tính cách rất thẳng thắn, chỉ sợ sẽ gây rắc rối cho Lữ Bố, vậy không thể được. Nghĩ một hồi, ta ngồi xuống từ từ nói: “Liên Đồng cô nươngxinh đẹp, tính cách ngay thẳng, võ nghệ siêu cường, bất kỳ nam tử nàocũng thích cô, Lữ tướng quân cũng rất thích cô, chúng ta cũng muốn Lữtướng quân có thể lấy cô làm vợ. Nhưng cô biết vì sao ngài ấy không dámđáp lại nhiệt tình của cô không?”

Người trong trướng đều lắcđầu, Liên Đồng mặt lạnh lẽo ngồi bên cạnh ta. Ta nhìn nàng một cái rồinói tiếp: “Lần này đại quân tới đây là có quân tình trọng yếu, chúng takhông thể trì hoãn thời gian quá lâu, lỡ trong chiến tranh có gì ngoài ý muốn, Ôn hầu không muốn cô lỡ dở cả đời, đây là thứ nhất; thứ hai,tướng quân trong lúc làm quân vụ, tự tiện nạp người, về lý không thíchhợp, vậy phải đối đãi thế nào với tướng sĩ toàn quân, kỷ luật quân đội ở đâu? Đại quân sau khi trở về, Ôn hầu làm sao báo cáo lại? Liên Đồng cônương, Ôn hầu là đại tướng quân, là trọng thần trong triều, không phảicon gái thảo nguyên các cô, lúc nào cũng có thể thẳng thắn.”

“Chuyện này…” Ta vừa nói xong, Lão tộc trưởng liền do dự.

Liên Đồng đảo mắt: “Vậy, hắn lúc này vì sao lại đồng ý? Hay là ân nhân lừa ta?”

Ta cười ảm đạm: “Làm chuyệngì cũng phải trả giá rất nhiều. Liên Đồng cô nương dẫn đường cho đạiquân, đại quân thắng lợi, công lao của cô không nhỏ, mọi người đều rõnhư ban ngày. Lộ trình trước mắt của quân ta, còn cần cô nương giúp đỡnhiều hơn.”

Liên Đồng mở to mắt nhìn takhông hiểu rõ. Lão tộc trưởng cười: “Ý tiểu huynh đệ là Ôn hâu cưới nữnhi chính là để chấp hành quân vụ, mà không phải vì tư tình?”

Ta cười cười: “Tộc trưởng nói rất rõ rồi. Liên Đồng cô nương, cô muốn gả cho Ôn hầu, thì phải họcđược cách sống của người Hán chúng ta, không thể giống như hiện tại, nếu không, sẽ bất lợi với Ôn hầu. Nếu cô không thể thay đổi chính mình, íttò mò ít nói chuyện, ít lộ diện, mọi thứ đều nghe theo Ôn hầu, không thể tự quyết định.”

Liên Đồng cúi đầu, một látsau ngẩng lên nói: “Ta hiểu rồi, chính là muốn ta vâng theo lễ nghingười Hán các người, đúng không?”

Ta cười: “Lễ nghi của ngườiHán rất nhiều, cô về sau từ từ học cũng được. Được rồi, ta cũng coi nhưlà ông mai bên nhà trai, dùng lễ vật gì để trao đổi đây nhỉ?”

Liên Đồng mặt đỏ lên, giơ tay đưa ra một cái túi: “Phiền ân nhân nói cho tướng quân biết, vũ tiễn tagiữ lại, đây là ta tự mình làm, ngài đưa cho hắn.”

Ta nhận lấy rồi nhìn thật kỹ: “Chà chà, thủ công tinh tế, thêu rất đẹp, hôm nào cũng làm cho ta một cái nhé.”

Liên Đồng đứng bật dậy chạy vào sau trướng: “Ngài…”

Lão tộc trưởng vội vàng cườinói: “Tiểu huynh đệ không biết đấy thôi, cái túi này nữ nhi trong tộcchúng ta cả đời chỉ làm một cái.”

Ta tỉnh ngộ, không ngớt lờigiải thích: “Ha ha, thì ra là tín vật đính ước của nữ nhi, người khôngbiết không có tội. Tộc trưởng, chúng ta nhập gia tùy tục, ở đây cònphong tục nào cần tuân theo nữa, ngài nói đi, tránh cho chúng ta thànhtrò cười.”

Tộc trưởng cười nói: “Tiểuhuynh đệ không hỏi ta cũng định nói. Nam nhi trong tộc chúng ta muốnthành thân phải thể hiện uy lực của mình, bởi vậy có phong tục cướp dâu. Hơn nữa, hiện giờ ở đây tụ tập 5, 6 bộ tộc, trong đó không ít ngườitheo đuổi nữ nhi của ta, ta nghĩ Lữ tướng quân thể hiện chút năng lựctrước mặt bọn họ sẽ rất có lợi.”

Cướp dâu? Hay lắm, đối vớiloại người không có việc gì cũng phải bày ra việc như ta, càng náo nhiệt càng tốt: “Tộc trưởng yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp tốt, để Ôn hầucướp được tân nương tử. Ha ha, cướp dâu, rất hay. Liên Đồng cô nươngphải chuẩn bị sẵn sàng đó!”

Hoàng hôn, bầu trời chậm rãingả đen, trên thảo nguyên liền nổi lên hơn mười đống lửa, mọi người lấytất cả rượu ra, một là mừng thắng trận, hai là mừng hỉ sự. Trên bãi cỏnơi nơi đều là người, ngoại trừ binh lính cảnh giới, tướng sĩ quân tacũng túm năm tụm ba, cùng một số người dân tộc thiểu số tụ tập thànhnhóm trò chuyện. Nữ nhân trong tộc mặc trang phục lễ hội lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp đi qua đi lại trong đám đông, đưa thịt dê nướng, rót rượu sữa ngựa thơm ngon tinh khiết cho mọi người.

Ngồi trong đám đông, nhìn mọi người vui vẻ, trong lòng ta cũng mỉm cười, thật sự mỗi ngày đều vui vẻnhư vậy là tốt rồi. Trăng chậm rãi lên cao, xung quanh lửa cháy, nơi nơi là tiếng cười, người thảo nguyên vừa múa vừa hát, một đêm mỹ lệ thậtkhiến người ta say mê. Chén rượu sữa ngựa lớn rót vào bụng, khối thịt dê lớn ăn vào bụng, đến ta cũng cảm thấy có chút say.

Ngay vào lúc mọi người đanghoan ca, đại đội cướp dâu của Lữ Bố đi ra. Lữ Bố cũng không có ý mặctrang phục gì khác, ta nghĩ hắn muốn thể hiện uy phong khi cướp tânnương tử, nên cho binh sĩ đem giáp trụ vàng của mình tẩy rửa một hồi,lại tắm và chải lông cho Xích Thố. Người mặc chỉnh tề, vừa lên ngựa,dưới ánh lửa chiếu rọi, chà chà, quả nhiên là ngựa có Xích Thố, người có Lữ Bố! Phía sau hắn ta đã cẩn thận chọn ra một trăm trai tráng, dưới sự dẫn dắt của tổng chỉ huy Hàn Hạo, mỗi người đều ưỡn ngực ngẩng đầu, mài tay chà nắm đấm, chuẩn bị cướp người, phương pháp đón dâu này khiến bọn họ vui tới hư người rồi. Đội nhân mã này vừa có mặt đã thật chói mắt,mọi người đều ngẩn ngơ ngay tại trận.

Lữ Bố ngồi trên lưng ngựa,ánh mắt ngạo thị quần hùng quét quanh một vòng, vung tay lên, trăm binhsĩ dưới sự chỉ huy của Hàn Hạo, hô vang trời tiến tới lều trại của Đểtộc. Mọi người xung quanh cuối cùng cũng phản ứng, hô lớn một cái, hơnngàn người chen nhau đi theo, cảnh tượng rất vĩ đại. Ta cũng là sứ giảnghênh thân, vốn phải đi ở phía trước, kết quả bị đám người kia chen lấn đẩy về sau. Ta đỡ khăn trùm đầu, nhìn quanh, trước mặt không được, tađi đường bên, liền chạy tới chỗ lều trại của tộc trưởng, cha mẹ ơi,người ở đây cũng rất nhiều. Ta muốn đi vào mà, đẩy ngang gạt dọc, đỡphải đẩy trái, ta chen, chen, rồi lại chen, ra sức tiến về phía trước,rốt cục chen được lên hàng đầu. May quá, đại quân cướp dâu vừa phá xongđám người ngăn cản trước lều.

Ta thở hồng hộc bước tới gầnlều: “Tân lang tới, tân nhân ra đây, dâng trà cho…” Lời còn chưa nóixong, phía sau đã có người bổ nhào tới, ta lập tức bị chen ngang: “Ôi,ai vô lễ vậy?”

Có người cười lớn đỡ ta tránh sang bên cạnh: “Ân nhân, nơi này phong tục không giống trung nguyên các ngài đâu. Các ngài thú vị thật, vậy mà cố xông vào.” Chính là ca ca của Liên Đồng, Bồ Lông.

Ta ngã: “Không phải các ngươi nói phải cướp sao? Nói xem, nếu tân lang không mang theo nhiều người,không phải không cướp được tân nương tử sao? Có kiểu chặn tân lang nhưvậy à?”

Bồ Lông cười vẻ mặt đắc ý:“Cướp dâu chỉ là một nghi thức, là để người nhà tân nương nhìn xem tânlang có năng lực bảo vệ tân nương hay không. Bình thường cũng chỉ là tân lang cùng huynh đệ của tân nương giao thủ đôi chút, đẩy qua đẩy lại vài cái, sau đó, tân lang cõng tân nương trên lưng bỏ chạy, rời khỏi lều,lên ngựa coi như thành công.”

Miệng ta mở rộng: “Này, vì sao không nói sớm cho ta biết?”

Bồ Lông cười to: “Nói sớm sẽkhông náo nhiệt như vậy. Hiện giờ rất tốt, các người đánh tới, nhiềungười vậy cũng không ngăn được, muội phu cường đại như thế, làm huynh đệ như ta, đi theo rất có thể diện.”

Nói được mấy câu, trongtrướng đã loạn thành một đống, trăm tên binh sĩ kia thật cường hãn, vàođược lều lập tức phân công rõ ràng: bốn người đứng ở cửa, vài người vàobên trong, mặc kệ bên ngoài cố gắng thế nào, bọn họ cũng bảo vệ cửa ravào không sứt mẻ; phần lớn bọn họ túm người cản đường ở trong trướng gạt sang hai bên, ai chống lại là xui xẻo; đám còn lại xông vào nội trướng, khiến các cô nương bên trong kêu lớn sợ hãi. Một tên gia hỏa lớn giọnghô: “Không được cản đường.”

Còn đang nói, cùng với tiếnggiáp trụ leng keng, Lữ Bố như gió lốc xông thẳng vào nội trướng, khôngđể chúng ta kịp phản ứng, tên gia hỏa này đã ôm Liên Đồng một thân hồng y xông ra, động tác quá nhanh, chỉ để lại tiếng trang sức của Liên Đồngva chạm kêu vang, đã không thấy bóng người. Lữ Bố ôm Liên Đồng lao rathật xa, mấy cô nương trong lều làm bạn với Liên Đồng mới nghiêng ngảlảo đảo đuổi ra tới nơi, mấy quân sĩ đứng sau các nàng cười lớn. Ta cùng Bồ Lông sớm đã tránh ở một góc quang đãng trong trướng, ta cũng khôngmuốn phải ôm chân bị giẫm mà kêu đau.

Đợi người trong trướng đã bỏđi gần hết, ta cùng Bồ Lông mới chậm rãi đi ra. Nghe bên ngoài có tiếngcười vui vẻ, ta hỏi: “A, Bồ Lông, ngươi có ra ngoài xem không?”

Bồ Lông cười không ngừng:“Chúng ta cứ từ phía sau tới hỉ trướng đi, người ở phía trước đông lắm.” Ý kiến hay, ta và hắn nhìn nhau, đều bật cười.

Náo động phòng kế tiếp khôngcòn ý nghĩa nữa, vốn theo kế hoạch của ta là kéo theo Hàn Hạo làm đạotặc che mặt, đi cướp tân nương tử, nhưng Liên Đồng không cho ta cơ hội,sau khi bị Lữ Bố ôm về hỉ trướng, liền thay đồ rồi lôi theo Lữ Bố chạytới đống lửa chỗ lão tộc trưởng. Thấy tân nương hào phóng như vậy, tađành nhìn Hàn Hạo liếc mắt một cái, nhún vai rồi chạy tới đòi rượu cưới.

Một đêm náo nhiệt trôi qua,là buổi sớm lặng yên. Lúc nắng sớm chiếu lên thảo nguyên mênh mông vôbờ, ta đạp trên cỏ xanh thấm đẫm sương sớm, chậm rãi đi về phía trước,vui vẻ đi qua, trong lòng là tịch mịch vô hạn. Sự sung sướng đêm quatrôi đi, không biết tại sao, trong lòng ta lại nảy ra một cỗ phiền muộn, người tuổi lớn dần, liền có nhiều chuyện không thể buông xuống, ôi.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, ta quay đầu nhìn lại, là Lý Điển: “Man Thành, sao không nghỉ ngơi thêm?”

Lý Điển cười nói: “Không phải ngươi còn sớm hơn sao? Tử Vân, ta tìm ngươi có chuyện.”

“Chuyện gì? Là chuyện tối qua ngài nói sao?” Tối qua, Lý Điển cho ta biết, mấy bộ tộc đều tìm hắn,muốn theo đại quân cùng nhập quan, đám người trẻ tuổi còn muốn gia nhậpquân đội của chúng ta. Trải qua trận chiến với Tiên Ti và Hung Nô lầnnày, những tộc người du mục đó đã kết mối thù với Hung Nô và Tiên Ti,bọn họ cũng đã vô tình bước lên cỗ xe của Tào gia, không thể xuống nữa.Rời khỏi sự bảo vệ của Tào quân, sinh tồn của bọn họ sẽ là vấn đề, chonên, bọn họ mới vội vã muốn theo đại quân nhập quan. Ta nghĩ, lão tộctrưởng bọn họ hăng hái đem Liên Đồng gả cho Lữ Bố, cũng là vì chuyệnnày.

Lý Điển gật đầu: “Ngươi nghĩ thế nào?”

“Hôm qua ta đã suy nghĩ cẩnthận, bọn họ không thể theo quân cùng đi, chúng ta đánh bất ngờ, mangtheo bọn họ không thể đảm bảo tốc độ hành quân.”

Lý Điển gật đầu: “Ta cũngnghĩ như vậy. Nhưng Tử Vân, đám người trẻ tuổi đều theo chúng ta đi, còn lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, không ai bảo vệ thì làm thế nào?”

Ta cười nói: “Những người trẻ tuổi muốn gia nhập quân đội của chúng ta là chuyện tốt, chúng ta khôngthể lạnh nhạt với tấm lòng muốn lập công của bọn họ. Ta muốn thươnglượng với lão tộc trưởng một chút, phái ra một ngàn người trong quânchúng ta, để ông ấy tổ chức đưa các bộ tộc nhập quan, đại quân chúng tatiếp tục thẳng tiến tới Lương châu. Vấn đề hiện tại là, trong chúng taphải có một người đi theo dẫn quân mới được.”

Lý Điển nghĩ một hồi: “Ta sẽ dẫn bọn họ đi! Tới thẳng Ung châu.”

Như vậy càng tốt: “Man Thànhcực khổ rồi. Ngài đừng lo, đây vẫn là công lao lớn. Lần này hành quânảnh hưởng rất lớn, cũng rất rộng, đối với chúng ta vô cùng có lợi. Nóikhông chừng tin tức truyền vào Lương châu, đối với việc ổn định thế cục ở Lương châu có tác dụng rất quan trọng.”

Lý Điển nở nụ cười: “Bất kể công lớn hay nhỏ, dù sao công của ta vẫn lớn hơn ngươi, ngươi không được ghi công.”

Ta cũng cười: “Nhưng ta được tài vật. Danh và lợi, chỉ có thể chiếm một, không phải sao?”

Già trẻ các tộc khởi hànhtrước về phía đông, Lý Điển mang theo hai ngàn quân sĩ làm đội hộ vệ,đại quân dưới sự dẫn đường của Hồ tộc, trực tiếp từ khu vực du mục củaHồ tộc vượt qua Trường thành, một đường đi về phía nam, theo lộ tuyếnbuôn bán của tộc Khương, Để mà nhập quan, thẳng tiến tới thành TrươngDịch. Sau khi vượt qua Trường thành, chúng ta đi đêm trên đường nhỏ, MộDung Lãng và Bồ Lông toàn quyền phụ trách liên lạc với các bộ tộc, cáctộc xung quanh rất nhanh chóng phái nhân mã dẫn đội quân tiến về phíatrước, các thế lực ở Lương châu không hề hay biết một đội Tào quân đãlặng lẽ không dấu vết tiến vào Lương châu. Nếu không có sự trợ giúp củanhững tộc người thiểu số này, chúng ta muốn thuận lợi làm được điều đó,chỉ là người si nói mộng, quả nhiên là lòng tốt sẽ được đền đáp, trongbụng ta cười ngất.

Tào Tháo đích thân xuất lĩnhgần ba mươi vạn đại quân tập kết gần Trường An, tạo thanh thế muốn đánhtới Lương châu. Hàn Toại vô cùng khẩn trương, hắn một mặt liên hệ vớicác thế lực ở Lương châu, gọi bọn họ tới gần mình, cùng ngăn cản Tàoquân tấn công; một mặt phái sứ giả hòa đàm, muốn cùng Tào Tháo nói điềukiện không phát binh. Tào Tháo trả lời rất đơn giản, các thế lực lớn nhỏ ở Lương châu, bao gồm cả Hàn Toại, trực tiếp bỏ vũ khí, dẫn theo toànbộ gia tộc tới Nghiệp thành hưởng phúc. Hàn Toại không muốn từ bỏ nhưvậy, hắn không muốn làm Mã Đằng thứ hai. Đàm phán không thành, hai quânđối mặt tại Kim thành. Hơn mười thế lực ở Lương châu, Trình Ngân đóngquân ở quận Võ Uy, Dương Thu đóng quân ở quận Tây Bình, hai người đềuxem chừng; Lương Hứng, Thành Nghi dẫn nhân mã tới Kim thành hội họp vớiHàn Toại; Lý Kham chiêu binh quanh quận Tửu Tuyền, làm bộ tiếp ứng;Trương Hoành mang binh xâm nhập Lũng Hữu, kéo theo một bộ phận Khươngtộc, Hồ tộc chạy tới Hán Trung. Còn các thế lực nhỏ và đa số các tộcKhương, Hồ, Nguyệt đều rút lui vào trong núi, hết sức tránh né các thếlực trưng binh gây ra tai họa chiến tranh.

Trong lúc hai quân gặp nhautại Kim thành, đội quân tập kích bất ngờ của chúng ta cũng vào tới quậnTrương Dịch. Dọc đường đi có Khương, Hồ, Để tộc tiếp ứng, lúc đại quânchúng ta xuất hiện dưới thành Trương Dịch, quân của Mã Ngoạn đang đóng ở đây bị dọa tới quên cả đóng cổng thành, chỉ lo gào thét chạy trốn, bọnhọ cứ nghĩ đại quân Tào Tháo đã xử lý xong Hàn Toại, đánh tới TrươngDịch. Chúng ta thậm chí không thèm thị uy bên ngoài thành, trực tiếpcười lớn mà bước vào phủ nha thái thú thành Trương Dịch, quỳ ở cửanghênh tiếp chính là Mã Ngoạn. Hắn rất thông minh, dứt khoát đầu hàngquy thuận.

Chúng ta nghỉ ngơi chỉnh đốn ở Trương Dịch năm ngày, phát thông báo chiêu an ra ngoài, để lại hai ngàn binh lính cùng một thiên tướng ở lại giữ thành Trương Dịch, đại quânthu nạp và biên chế quân của Mã Ngoạn, mang theo hắn và thân tín của hắn tiếp tục hành quân tới quận Tửu Tuyền. Dọc đường đi, mấy thế lực nhỏđều sợ hãi, những tộc người thiểu số cùng dân chúng chạy trốn dọc đườngđã có người của Bồ Lông cùng Mộ Dung Lãng đi theo chúng ta trấn an, bọnquan viên lo sợ triều đình cắt cử cũng thi nhau hành động, chủ động úylạo đại quân, đều thể hiện tâm trạng kích động như đón người nhà mẹ đẻtới thăm, thấy chúng ta đều thổn thức không ngừng.

Đội kỳ quân của chúng ta saukhi tiến vào Lương châu đã tổ chức một chiến dịch lớn nhất và cũng làduy nhất, địa điểm là bên ngoài thành Nhạc Loan quận Tửu Tuyền, ở đâychúng ta gặp quân của Lý Kham đang muốn đông tiến. Lý Kham là một trongnhững thế lực tại Lương châu, cũng không phải là nhỏ, binh sĩ của hắnchủ yếu là người Khương, Hồ, một số ít người Hung Nô, hơn nữa số binhlính hắn lâm thời cưỡng ép trưng tập đến, chừng hơn ba vạn người.

Chúng ta từ Trương Dịch độtnhập quân Tửu Tuyền, sau khi nhận được tin thám báo, quyết định khôngbuông tha đội quân này, tấn công hung hãn một chút, nếu giải quyết đượcthế lực này, cũng coi như thị uy và báo tin cho đám người Hàn Toại ở Kim thành. Bởi vậy, kỵ binh chủ lực của chúng ta cấp tốc tiến tới NhạcQuan, sáng sớm hôm đó, chia quân làm hai đường, kẹp đại quân Lý Kham vào giữa ở cách Nhạc Quan thành gần bốn mươi dặm.

Lý Kham không ngờ ở đây lạigặp phải Tào quân, dưới ánh nắng sớm, nhìn thấy trên cánh đồng bát ngátđều là kỵ binh tinh nhuệ đông ngùn ngụt, liền kinh hãi, chưa kịp nhìn rõ đối phương nhiều hay ít, đã muốn lùi về Nhạc Quan thành, vừa quay đầulại, lại gặp một đội thiết kỵ sắp hàng chỉnh tề như mây đen áp đỉnh nhìn hắn cười cười, trong mắt giống như nhìn thấy dê béo vậy. Không để LýKham nghĩ ra cách thoát thân, bên cánh trái đại quân của hắn đột nhiênvang lên tiếng hét lớn: “Các huynh đệ Khương/Hồ/Để tộc, không muốn đánhnhau mất mạng thì đầu hàng chúng ta, bỏ vũ khí xuống, sẽ không bị giết.” Các ngôn ngữ khác nhau cùng lúc vang lên, thật sự là một kiểu kỳ quan,buông tay bịt tai xuống, ta cảm khái vạn phần.

Ha ha, Chiến thần trongtruyền thuyết có thể dọa đối phương không chiến mà hàng hoặc vô cùng sợhãi, không làm Chiến thần ta đây vẫn có thể làm cho đối phương khôngchiến mà hàng. Sau khi biết quân Lý Kham đại bộ phận là người tộc thiểusố, ta cho người suốt đêm chế tạo gấp hơn mười đại kỳ chiêu hàng, cũngcho các bộ tộc đi theo chúng ta cầm cờ chiêu hàng người của tộc mình.Bởi vậy, liền xuất hiện cảnh chiêu hàng như vậy. Lý Kham sững sờ khôngnói gì, những binh lính bị hắn cưỡng ép nhập ngũ đã bắt đầu rối loạn,trong tai nghe được tiếng gọi quen thuộc, trong mắt lóe lên khát vọng,cước bộ không thể tự chủ bước về phía chúng ta, một kẻ có lá gan lớnnhìn quanh một vòng, quăng binh khí xuống, vội vàng bỏ chạy. Có người đi đầu, lập tức có người theo sau, ta liền thấy cảnh một đám người như ong vỡ tổ chạy về phía Bồ Lông, thấy bóng dáng Lý Kham dưới soái kỳ phẫn nộ giậm chân, thật thống khoái.

Ta cao hứng quá sớm, xa xathấy đại tướng bên địch nói gì đó, một người liền mang theo khoảng trămngười đánh tới phía sau đám người Bồ Lông, mục tiêu dĩ nhiên là đámngười đang vứt vũ khí chạy băng băng kia, tên khốn Lý Kham, không chỉkhông hàng, còn muốn giết người. Nhìn thấy đám người chạy sau ngã xuống, những người muốn sống đều không thể không trở lại nhặt vũ khí, ta đaulòng, một mặt truyền lệnh cho Bồ Lông cứu người, một mặt chỉ tay ra hiệu cho Lữ Bố dẫn đại quân tấn công.

Lữ Bố nâng phương thiên họa kích lên, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên trong không trung: “Giết.”

Hắn vừa nói xong, phía sauquân trống trận ầm vang, tiếng trống rung trời mang theo sát khí nặng nề tràn ngập trong không trung, một vạn tám ngàn thiết kỵ giống như tháclũ từ trên trời giáng xuống, mang theo khí tức tử vong dồn tới trận địaquân địch. Gót sắt xông xáo tiếng vang như sấm, đất bằng cũng run rẩy,cỏ dại như bị dòng khí đỏ cuồn cuộn bốc lên, bụi đất cuộn lên dưới vóngựa, bụi mù nháy mắt tràn ngập khắp trận địa. Đợi kẻ địch thấy rõ thânảnh chiến mã, thiết kỵ Tào quân đã hiện lên trong khói bụi mù trời trước mặt bọn chúng.

Binh lính xung quanh Lý Khambị Tào quân áp đảo, đã muốn vứt bỏ binh khí trong tay, nhưng tướng quâncủa bọn họ liên tục đốc thúc tàn sát, đành phải trở lại nghênh chiến.Trên chiến trường không thể nói chuyện nhân từ, Tào quân đối với kẻ địch cũng chưa từng nói chuyện nhân nghĩa, huống hồ Lữ Bố là một kẻ trênchiến trường ngửi thấy mùi máu tươi sẽ càng trở nên hưng phấn. Ta chỉthấy vũ khí múa lên, dưới chân chiến mã, từng mảng binh sĩ ngã xuống,bụi đất mờ mịt mang theo màu sắc đỏ tươi, cái chết trong nháy mắt baophủ chiến trường.

Dưới bóng ma cái chết, LýKham khản giọng kiệt lực gầm rú cũng vô dụng, uy hiếp bên cạnh dù saocũng không bằng tử thần phía trước khiến người ta run sợ, không chỉ vìđạo quân của Lý Kham là ô hợp, cho dù là một đội quân chính quy cườngđại, dưới sự công kích như vậy cũng phải run rẩy vài phần. Bộ hạ của LýKham trong tiếng kinh hô, ào ào quăng bỏ khôi giáp, quay đầu bỏ chạy.Nhưng phía sau cũng có Tào quân đánh tới, trường thương trong tay HànHạo vung lên như mãng xà, đánh cao đánh thấp, một thương một mạng. Dướisự dẫn dắt của hắn, Tào quân không hề có chút từ bi, gặp người giếtngười, gặp ngựa giết ngựa, quả thật giống như tiểu quỷ từ Diêm La điệntới lấy mạng, giết tới mức bộ hạ của Lý Kham gào khóc hãi hùng.

Hai mặt đều không còn đườngsống, đại quân tan tác chỉ có thể trốn sang hai bên, nhưng hai chânkhông thể chạy lại bốn chân, thông minh một chút đều chạy trốn về phíađám người Bồ Lông, bọn họ lựa chọn sinh lộ, chỉ cần trốn về phía này,quân ta sẽ không đuổi giết; không thông minh, sẽ trở thành ruồi bọ không đầu, chạy toán loạn, cuối cùng trở thành vong hồn, chỉ còn một số ít kỵ binh tìm được đường sống, hướng thảo nguyên bát ngát mà chạy.

Lý Kham không ngăn được tiểubinh chạy trốn, liền tập trung thân tín của mình lại, tự mình dẫn đầunghênh đón quân ta, muốn mở một đường máu, lùi vào trong Nhạc Quanthành. Bản lĩnh của Lý Kham không tệ, có thể trổ hết tài năng ở vùngLương châu hỗn loạn này, không có bản lĩnh thật sự không thể được. Dướisự liều mạng của hắn, binh lính của quân ta thương vong tăng lên, thếcông cũng gặp phải trở ngại.

Lữ Bố không xông lên phíatrước, theo hắn thấy, đám quân sĩ đó không đáng để hắn động thủ, nhưngđột nhiên nhìn thấy Lý Kham, thấy binh sĩ của mình thống khổ ngã ngựa,hắn thấy máu lập tức nổi giận, Xích Thố hí dài một tiếng, khí thế nhưsét đánh, một trận cuồng phong cuộn lên thúc ngựa đánh tới Lý Kham. LýKham vừa giết được một đánh binh sĩ mở đường, đang muốn tiếp ứng bộ hạtheo hắn xông vào, chợt thấy một bóng dáng màu đỏ chạy tới trước mặt,một đạo quang mang màu vàng xẹt qua, nháy mắt đã tới trước người mình.Hắn phản ứng không tệ, vội vàng cầm đại đao trong tay hướng trước ngườivung lên, “đang” một tiếng, tuy rằng hổ khẩu vỡ nát, nhưng đại đao thành công ngăn cản được ánh sáng màu vàng kia lại. Đợi tới lúc cảnh tượngtrước mắt rõ ràng trở lại, hắn định thần nhìn kỹ, hít vào một ngụm khílạnh: “Lữ Bố?”

Lữ Bố lạnh lùng nhìn hắn: “Xuống ngựa, có thể tha ngươi một mạng.”

Lý Kham nhìn quanh một chútrồi ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đầu hàng? Cha mẹ không dạy Lý Kham tađiều đó. Có thể chết trong tay Lữ Bố, cuộc đời này của ta cũng đủ rồi.”

Trong mắt Lữ Bố hiện lên mộttia tán thưởng, có thể ngăn được một kích sấm sét của hắn cũng khôngnhiều, khí khái của người trước mặt cũng khiến hắn có vài phần tánthưởng. Không nhiều lời nữa, phương thiên họa kích vung lên tấn công. Lý Kham tự biết không còn sinh lộ, a lớn một tiếng, dốc toàn lực nghênhđón, tình nguyện chết đứng, không chịu sống quỳ. Binh sĩ đang đánh nhauxung quanh đều ngừng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai cường giả.

Vài tiếng động vang lên, haicỗ chiến mã lần lượt đổi bên, mắt Lữ Bố không chút biểu tình nhìn vềphía trước, ở sau lưng hắn, dưới ánh mặt trời chói mắt, người vẫn ngồisừng sững trên ngựa, không khí giống như bị ngưng kết lại. Một lúc lâusau, đại đao trong tay Lý Kham rơi trên mặt đất, máu trên cổ chậm rãichảy xuống giáp trụ, trong ánh mắt nhìn về phía trước của hắn, còn cómột chút lưu luyến.

Bộ hạ của Lý Kham ầm lên mộttiếng, bốn phía chạy trốn, binh lính Tào quân nhìn thấy đám người đóchạy bỏ mạng, cũng không muốn đuổi giết, đã thắng rồi, cũng không cầnnữa. Lữ Bố chậm rãi trở lại, nhìn nhìn Lý Kham, nói với quân sĩ bêncạnh: “Giữ lại thi thể của hắn, tìm nơi an táng cho tốt!”

Trận chiến kết thúc trong một canh giờ, chúng ta bắt được gần một vạn người ngựa, tiếp nhận hơn nămngàn người đầu hàng, đối phương chết hơn một vạn, quân ta thương vongkhông tới hai trăm. Đối với kết quả này, ta rất không hài lòng, thật sựkhông hài lòng, nếu như Lý Kham từ bỏ không chống cự, sao có nhiềuthương vong như vậy được. Đối với sự bực tức của ta, Lữ Bố chỉ cười, Hàn Hạo học ta nhún vai: nếu ngươi là Lý Kham thì sao? Ta không trả lời.

Một trận thắng đủ để uy hiếpphía sau Lương châu, Mã Viễn tận mắt nhìn thấy kết cục của Lý Kham, lạicàng may mắn mình lựa chọn không chống cự. Ngoài cảm giác may mắn, hắnchủ động muốn lập công, tự mình viết thư, đem những ngày an nhàn củamình và kết cục của Lý Kham viết ra, phái người đưa tới tay những thếlực hắn quen biết và quan hệ không tệ. Lúc đại quân chúng ta còn chưatới Tửu Tuyền, đám ngươi kia đã tranh nhau phái người tới trước hoặc tựmình tới tỏ ý thần phục. Đại quân không mất người nào, thoải mái tiếnvào thành Tửu Tuyền. Cùng lúc đó, các bộ tộc thiểu số ở Tửu Tuyền,Trương Dịch tận mắt chứng kiến cũng như do ảnh hưởng của truyền thuyết,cũng đua nhau phái sứ giả tới chỗ Tào quân bày tỏ hảo ý, thể hiện muốnquy thuận hòa bình.

Trong tình hình này, cũngkhông còn thời gian để chúng ta xin chỉ thị của Tào Tháo, ta tự chủtrương, ở đây tuyên bố quân lệnh của Lữ Bố: nhận tất cả những ai đầuhàng quy thuận, người tự nguyện tòng quân, đãi ngộ ngang với Tào quân;người muốn hồi hương, sẽ thông qua thái thú Tửu Tuyền, Trương Dịch giúphọ trở về. Dân chúng hai quận Tửu Tuyền, Trương Dịch bất kể thuộc dântộc nào, người có đất đai, thưởng năm mẫu đất, người không đất đai sẽsắp xếp cho họ có đất trồng trọt, chính sách thuế áp dụng giống nhưtrong quan nội, đồng thời, miễn giảm thuế cả hai nơi một năm.

Lữ Bố đối với hành động củata không nói gì, cho dù hắn biết việc này đối với hắn mà nói, không phải chuyện tốt. Nhưng tình hình trước mắt, hắn phải dùng uy vọng Đại tướngquân của triều đình mới có thể khiến đám người ở đây phục tùng, mới cóthể ngăn cản sự hỗn loạn có thể xảy ra. Mà đại quân của chúng ta cũngkhông nhiều, không thể khiến tất cả đều yên lòng. Ta rất rõ làm như vậysẽ gây ra hậu quả gì, bởi vậy khi đã sắp xếp xong mọi chuyện ở TửuTuyền, liền cáo từ Lữ Bố và Hàn Hạo, trở về chỗ Tào Tháo.

Lữ Bố yên lặng tiễn ta rờikhỏi thành Tửu Tuyền, ở cửa thành, ta ngăn hắn lại: “Ôn hầu, ở đây cầnngài để tâm, không chỉ làm yên lòng dân chúng, tiếp nhận các thế lựckhắp nơi đầu hàng, thu nạp và biên chế quân đội tránh bọn họ phản bội,còn phải bố trí đánh chặn những bại binh muốn chạy trốn đến chỗ HànToại, rất gian khổ đó, Man Thành là người quen việc lại không có ở đây!”

Lữ Bố gật đầu: “Ngươi yêntâm, trong thời gian ngắn, ta có thể làm được. Có Liên Đồng giúp ta,cũng không có gì khó khăn. Chính ngươi phải cẩn thận, dù sao cũng đanglúc hỗn loạn, đừng có cậy mạnh.”

Ta cười cười: “Ta là ngườicậy mạnh sao? Được rồi, ngài trở về đi. Ta muốn sớm gặp chủ công, cũngcó thể kiếm người tới giúp ngài, ngài mới có thể danh chính ngôn thuậndọn dẹp nơi này.”

Dọc đường đi ta không gặpphải sự cố gì, tin tức phía sau Lương châu rơi vào tay Tào quân đãtruyền ra, các thế lực khắp nơi vốn đã quyết định quy thuận, liền vội vã cùng Tào quân liên hệ sớm hơn; những kẻ quyết định giữ thành bắt đầudao động; những kẻ chuẩn bị đi theo Hàn Toại, liền tạm dừng lại xemchừng hoặc chạy trốn. Ta trên đường đông hạ, cuộc chiến Tào Hàn ở Kimthành đã sắp chấm dứt, Tào quân chiếm được Kim thành, Hàn Toại dẫn bộ hạ chạy trốn về hướng tây, Tào Tháo chia đại quân thành hai đạo, một đạođuổi theo truy kích, một đạo thẳng tiến tới quận Tây Bình. Ta đuổi kịpđại quân của Tào Tháo ở bên ngoài Doãn thành quận Uy Vũ, ở đây, Tào quân vừa mới chém giết Liên minh Lương Hưng của Hàn Toại một trận.

Ta giả dạng một tiểu binh, hô lớn có quân tình cấp bách thúc ngựa vọt vào quân doanh, rồi dưới ánhmắt kinh ngạc của mọi người, ta nhảy khỏi Tiểu Bạch vọt vào trước soáitrướng của Tào Tháo, vừa định đi tiếp, một bàn tay lớn tóm ta lại: “Đứng lại.”

Ta nghe đã biết là Điển Vi. Cười cười ép giọng xuống: “Tướng quân, tiểu nhân có quân tình khẩn cấp.”

Điển Vi không nhận ra ta, hừlạnh một tiếng: “Chờ.” Rồi xoay người vào trong thông báo. Ta cười không ngừng, năm đó ở Quan Độ, ta dùng thân phận tiểu binh chạy vào soáitrướng Tào Tháo, sau đó đại ta tự trách không thôi, từ đó về sau đều đặc biệt để ý.

Còn đang cười, Điển Vi đã đi ra: “Vào đi, bỏ binh khí xuống.”

Ta cười cười, thả Nguyệt nhivào tay hắn, xốc mũ giáp làm mặt xấu: “Mất ngài phải đền ta đó.” Nhìn vẻ mặt cười khổ của Điển Vi, ta xếp lại mũ trên đầu, chạy vào trong lều.

Tào Tháo ngồi ở giữa, hai bên có mười danh tướng và mưu sĩ, ánh mắt hiện tại đều khẩn trương nhìn tachằm chằm, quân tình khẩn cấp mà. Ta quỳ chân sau xuống, ép giọng thethé nói: “Khởi bẩm đại nhân, Lữ tướng quân lệnh cho thuộc hạ đến báo,quân ta đã chiếm được hai quận Trương Dịch, Tửu Tuyền, đồng thời tiêudiệt quân Lý Kham, thu nạp ngựa xe hơn mười bộ, nhận được sự ủng hộ củacác tộc Khương, Hồ, Để. Trước mắt, Tửu Tuyền đã yên ổn, đợi đại nhân raquân lệnh.”

Tào Tháo vỗ quân án: “Được,tốt lắm. Chiếm được hai nơi này, sẽ cắt đứt đường lui của Hàn Toại. Diệu Tài, Thanh An, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đại quân lập tức xuấtphát.”

Hạ Hầu Uyên cùng Cao Thuậnđứng dậy bước ra. Tuân Du cười cười: “Chúc mừng chủ công. Lương châu đãlà của chúng ta rồi! Phải chuẩn bị giải quyết phần hậu bị thôi.”

Ta cúi đầu, bĩu môi, Tào Tháo mỗi lần xuất binh đều mang theo Tuân Du và Quách Gia, Tuân Du lại rấtgian xảo, mỗi lần đều nghĩ cách núp ở phía sau hưởng phúc, đẩy Quách Gia lên trước, quá đáng.

Tào Tháo còn chưa nói gì,Quách Gia đã nói: “Chủ công, có nên để hắn nói cho hết không?” Hắn chỉvào ta. Ta ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt căm giận của hắn.

Tào Tháo sửng sốt: “Ngươi còn có gì lời muốn nói?”

Không đợi ta nói chuyện, Quách Gia giành nói: “Người này khẳng định còn có việc cơ mật muốn bẩm báo.”

Tào Tháo vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, nhưng vẫn gật đầu: “Theo ta vào trong.” Rồi đứng dậy đi vào hậu trướng.

Ta vội vàng chạy theo ông ta, Quách Gia đi theo sau ta. Tới nơi, ánh mắt ta liếc về phía sau mộtchút, lập tức nhảy tới trước người Tào Tháo. Ta vừa nhảy thoát, tayQuách Gia giơ lên đã hạ xuống: “Ngươi lại giả làm tiểu binh.” Động tácta thật nhanh, không bị đánh. Trốn được tới chỗ Tào Tháo, ta hướng Quách Gia ở phía sau làm mặt quái.

Tào Tháo bị chúng ta làm kinh ngạc, nhìn kỹ ta một chút rồi mới phản ứng kịp: “Ngươi, ngươi sao lạitự tới đây? Phía trước loạn như vậy, đúng là hồ nháo!”

Ta xốc mũ giáp, cười khôngngừng: “Có gì đâu. Có một số việc không thể để tiểu binh nói được. Chủcông, ngài mau phái một người tài giỏi tới Tửu Tuyền đi, Ôn hầu vàNguyên Tự không thể giải quyết được chuyện hậu chiến đâu.” Rồi vội vàngđem tình hình nói sơ lược một lần, sợ bị hai người mắng một trận.

Lực chú ý của Tào Tháo lậptức bị kéo sang, ông ta đi đi lại lại, rơi vào trầm tư. Ta và Quách Giakhông nói gì thêm, để ông ta cẩn thận suy nghĩ. Qua một hồi thật lâu,ông ta mới gật đầu: “Được, các ngươi làm không sai, cũng chỉ có thể làmnhư vậy. Thế này, để Đổng Chiêu qua đó, phong Phụng Tiên làm Lương châumục, như vậy có thể danh chính ngôn thuận ra mệnh lệnh. Đúng rồi, trênđường đi có ổn không? Bên kia chuẩn bị chặn đường thế nào rồi?”

Ta cười: “Biết ngay chủ côngsẽ làm như vậy. Có điều, ngài phải tìm người làm Lương châu mục đi, Ônhầu sẽ không làm Lương châu mục đâu, hắn nói, chỉ muốn theo ngài tácchiến, chuyện khác không liên quan tới hắn. Trên đường đi rất ổn, nghenói Dương Thu ở Uy Vũ đã phái người xin hàng, Hàn Toại nếu quyết địnhtrốn về hướng Hán Trung, Nguyên Tự đã dẫn binh ở Tửu Tuyền thiết lậpquan ải rồi, những tộc người thiểu số cũng rất phối hợp với chúng ta,ngài yên tâm, Hàn Toại không đi Tửu Tuyền thì thôi, nếu đi xác định làxong đời.”

Tào Tháo gật đầu: “Chúng tađã nhận được tin tức. Trương Lỗ ở Hán Trung cũng không phải dễ chọc, Hàn Toại chân đứng không vững đâu. Tử Vân, khi nào ngươi xuôi nam đi GiangĐông?”

“Đi Giang Đông? Nơi đó đã xảy ra chuyện gì?” Ta sốt ruột, không phải Tôn Sách có chuyện rồi chứ?

Tào Tháo liếc mắt nhìn ta một cái: “Người của ngươi không tìm được ngươi sao? Tần Dũng phái ngườituyền tin, nói Lạc Dương báo tin tức từ Giang Đông, Tôn Sách đích thândẫn binh chinh phạt Sơn Việt, hắn nói ngươi nhanh chóng tới đó.”

Trong lòng ta căng thẳng: “Bá Phù tự mình chinh phạt Sơn Việt? Thảm rồi, Hứa Quần không phải là đốithủ của bọn họ, thần phải qua đó ngay.”

Quách Gia liên tục gật đầu: “Ngươi nhanh lên mới được, đội phục binh này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”

Ta nhìn hắn một cái ra hiệu, đồng thời nói với Tào Tháo: “Chủ công, thần còn có chuyện muốn nói riêng với ngài.”

Quách Gia lập tức đi ra phíangoài, tới cửa liền kéo cả Tuân Du đang đứng chờ ăn ra theo. Tào Tháotrầm mặt nói: “Có đại sự sao?”

Ta cười cười: “Ngài đừng đanghi. Việc này không phải không thể cho mọi người biết, thần chỉ là tôntrọng ý nguyện của người chết. Chủ công, lúc diễn luyện ở Nghiệp thành,cái gọi là thích khách ngài còn nhớ không? Thần nghe nói có nhiều lờiđồn đại, ngài tin rằng do Ôn hầu sai khiến sao?”

Tào Tháo cười cười: “PhụngTiên vẫn rất để ý, đúng không? Ta sao có thể tin tưởng lời đồn đó, Phụng Tiên dù không thông minh, cũng sẽ không làm ra loại hành vi này, huốnghồ, ta thấy hắn không có tâm làm phản.”

Ta gật đầu: “Ngài có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Thích khách này có đại danh, là thiên hạ đệ nhấtkiếm thuật đại sư Vương Việt.”

Tào Tháo choáng váng thật lâu mới phản ứng được: “Sao lại là hắn? Hắn sao lại thành thích khách?”

Ta thở dài: “Cho nên mới nói, căn bản không phải là thích khách. Vương Việt tìm tung tích sư huynhkhông phải chuyện ngày một ngày hai, đều là cao thủ. Hai người từng giao phong một lần, Vương Việt thua nửa chiêu, hắn không cam lòng, đuổi theo sư huynh muốn đánh lại. Sư huynh vẫn không đồng ý, cho nên hắn mới dùng phương pháp quyết liệt như vậy.”

Tào Tháo liên tiếp gật đầu: “Nói cũng đúng, đám người bọn họ chính là thích làm trò này. Tử Vân, kết quả thế nào?”

Ta thở dài: “Vương Việt chết, sư huynh cũng bị thương không nhẹ, thần theo huynh ấy hai ngày mới vềthành chậm. Sư huynh cũng không muốn lấy tính mạng Vương Việt, nhưng bọn họ thật sự ra tay, muốn thu lại cũng không được! Vương Việt nổi danhbên ngoài, làm người lại nặng tình nghĩa, chúng thần không muốn việc này truyền ra ngoài nên lặng lẽ an táng hắn. Chủ công, việc này ngài biếtlà được, không nên nói ra, tránh cho linh hồn người chết bất an.”

Tào Tháo thở dài một tiếng:“Đáng tiếc, một đời kiếm thuật đại sư. Ta ở Lạc Dương gặp qua hắn vàilần, quả nhiên có khí thế cao thủ. Bỏ đi, sư huynh của ngươi không saolà tốt rồi. Tử Vân, ngươi phải chú ý bản thân một chút, không thể chủquan mạo hiểm. Việc ở Giang Đông xong lập tức tới Kinh châu, ta nghĩnhiều nhất một năm nữa, quân ta sẽ nam hạ.”

Ta gật đầu tỏ ra đã biết,lòng đã bay về phía Giang Đông. Tôn Sách, Hứa Quần, trong bọn họ ai bịtổn thương cũng khiến ta đau lòng, nhưng mà, cục diện này ta không thểkhông đối mặt, ta có thể đồng thời bảo vệ hai người không việc gì haykhông? Được, tới lúc sẽ để Hứa Quần và Hồng Anh chuyển tới Thương Ngô.