Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 191: Thị phi



Vài ngày sau, ta từ ngoài về, bất ngờthấy Gia Cát Lượng đã ngồi ở nội đường. Mấy ngày không gặp, nhìn hắn tựa hồ tiều tụy hơn một chút, chậm rãi đứng dậy chào. Phân ngôi chủ kháchxong, hai người yên lặng không nói gì cả nửa ngày, Gia Cát Lượng mớichua xót mở miệng: “Triệu công tử, ta… Ta muốn hỏi, Triệu cô nươngnàng…” Ta ngắt lời hắn: “Khổng Minhhuynh, huynh muội Triệu Như trong mắt ngài khó nhìn đến vậy sao? Ngàitrái một câu Triệu công tử, phải một câu Triệu cô nương, chẳng trách ngu muội hận xuất thân đê tiện, không lọt vào mắt ẩn sĩ.” Ta không hề khách khí, đánh đòn phủ đầu.

Gia Cát Lượng cười khổ: “Huynhmuội các ngươi đều thẳng thắn như vậy, khiến ta xấu hổ. Tử Vân, ta không phải cố ý, ngươi cũng biết rồi, ta đã có vợ ở nhà, không thể mạo phạmtới giai nhân.”

Hắn nói đúng, vốn là ta khôngđúng. Trầm mặc một hồi, ta chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Việc này khôngphải lỗi của ngài, ta quá đà thôi. Kỳ thực, xá muội từ nhỏ chịu nhiềukhổ cực, luôn tự ti quá mức, làm huynh trưởng của nàng, ta đành…”

Gia Cát Lượng gật đầu: “Tử Vân, ngươi không cần giải thích, ta có thể hiểu. Với lại, việc này ta có chút trách nhiệm.”

Ta thản nhiên nói: “Vân nhi đã đề cập với ngài thân thế của chúng ta chưa?”

Gia Cát Lượng gật đầu: “Các ngươi rất giống nhau, hôm đó nhìn thấy ngươi, ta thiếu chút… Ôi, nàng cũngkhiến người ta thương cảm.”

Ta thở dài, tiếp tục củng cố thêm cảnh ngộ bi thảm của mình: “Đâu chỉ là khiến người ta thương cảm? Khổng Minh huynh, ta và Vân nhi dung mạo gần như y hệt nhau, nếu ta giả trang làm nữ tử, bỏ đi khuôn mặt tô son trát phấn, ngươi chắc sẽ tưởng chúngta là một. Cũng bởi vì ta là nam sinh nữ tướng, liên lụy Vân nhi phảichịu rất nhiều khổ sở.”

Gia Cát Lượng nhìn kỹ ta lần nữa, lại xấu hổ cúi đầu nói: “Dung mạo nam tử của ngươi đúng là có chút âmnhu, có điều khí chất của ngươi khác với nàng. Nhưng diện mạo của ngươi, sao lại…”

“Vân nhi tuy yếu ớt, nhưng trong lòng mang ngạo khí, nàng sẽ không nhắc tới chuyện thời còn nhỏ.”

Gia Cát Lượng gật đầu: “Lão gianhân của nàng có đề cập qua với ta, nói nàng đau khổ bất lực. Nhưng mà,nàng có ngươi và tộc huynh thương yêu như vậy, sao còn đau khổ bất lực?”

Ta âm thầm khen ngợi Ngưu lão cơtrí. Từ câu này, ta bắt đầu phát huy: “Ngài không biết chuyện xưa trongđó. Vân nhi bởi vì sinh ra là nữ tử trong cặp song sinh, thiếu chút bịcoi là yêu nghiệt, ném khỏi thôn. Nếu không phải huynh trưởng chúng tađem lòng thương tiếc, liều lĩnh nhận nuôi nàng, sớm đã… Tuy vậy, ngườitrong thôn cũng không thích nàng. Dần dần, Vân nhi cũng biết bản thânkhác với ta, tính cách trở nên nhát gan, chỉ muốn trốn trong nhà, cũngchỉ thân thiết với ta và huynh trưởng. Ai ngờ, không lâu sau xảy ra mộttai nạn họa vô đơn chí. Năm ấy ta sáu tuổi, có một thầy tướng đến thôn,nói Vân nhi là khắc tinh trời sinh của ta, nếu để mặc nàng ở cạnh ta,tính mạng của ta sớm muộn cũng không giữ được. Mẫu thân đã chết, dungmạo của ta khiến mọi người tin lời thầy tướng, tất nhiên càng căm hậnVân nhi. Cũng vì thế, trong một ngày giông tố, Vân nhi chạy khỏi thôn,nếu không phải huynh trưởng kịp tìm thấy… Từ đó trở đi, Vân nhi cố chấpkhông chịu gặp ta nữa, đã gần hai mươi năm rồi. Một nữ tử yếu đuối, gặpphải sự kỳ thị như vậy, chịu không ít thống khổ, nàng không nói ta cũngbiết.” Nói đến đoạn xúc động, nước mắt ta lặng lẽ trào ra hốc mắt, giống như thật vậy.

Gia Cát Lượng dĩ nhiên bị lời nói dối của ta làm cảm động, than thở giùm ta: “Lệnh muội không nói chuyệnnày. Nàng, nàng cũng quá khổ.”

Ta thở dài, lau nước mắt nóitiếp: “Sau đó, ta gặp kỳ ngộ, học được một chút bản sự, liền rời nhà đibuôn bán. Huynh trưởng ta cũng ra đi, tuy không may mắn được như ta,nhưng huynh ấy không bỏ rơi Vân nhi. Tới lúc chúng ta ổn định hơn, cóđược chút tiền tài, ta muốn Vân nhi sống tốt hơn một chút, coi như làbồi thường. Dù sao Vân nhi thông minh hơn ta, gặp khổ sở cũng nhiều hơnta bội phần, đối với chuyện này, ta vẫn cảm thấy hổ thẹn. Tình cảnh củata kỳ thật cũng có chút khó xử, danh môn vọng tộc thì chướng mắt chúngta, mà người nhìn bọn ta vừa mắt lại khiến nàng chướng mắt, ta cũngkhông muốn nàng sống cuộc sống không như ý, cho nên trì hoãn nàng tớigiờ. Cũng bởi vậy, nơi ở ta sắp xếp cho nàng đều rất bí ẩn, cũng là sợnàng bị tổn thương. Ai ngờ nàng lại gặp ngươi… Ôi, Khổng Minh, Vân nhicũng không có ý làm khó ngài, nàng chẳng qua quá tịch mịch, muốn cóngười là tri âm hiểu rõ nàng, có thể kết giao lâu dài mà thôi.”

Gia Cát Lượng cười khổ lắc đầu:“Lệnh muội băng tuyết thông minh, dung mạo thiên tiên, ta sợ khiến nàngchịu tổn thương.”

Ta cười ảm đạm: “Lão gia nhântruyền tin tới nói nàng muốn khuây khỏa, đã nhiều ngày ra ngoài đi dungoạn rồi. Khổng Minh huynh, ta không thích nói lời suông, cũng khôngphải quân tử, ngày đó ta mượn chuyện này nói chuyện khác, ở đây muốn xin lỗi huynh. Nhưng mà, ta cũng nói thật, nếu huynh có tình với xá muội,có thời gian hãy tới trò chuyện với nàng. Huynh coi nàng là hồng nhantri kỷ, nàng cũng thỏa mãn rồi. Huynh muội chúng ta sẽ không có suy nghĩ không an phận.”

Gia Cát Lượng rất xấu hổ, khôngbiết nên trả lời ta thế nào. Hắn lúc này chỉ sợ đang nghĩ đến một câu:quân tử chỉ sợ tiểu nhân. Đúng lúc đó, Tào Xung trở về, thấy phòng cókhách, nó thi lễ định đi, ta linh cơ chợt động, gọi nó lại: “Thù nhi,con đừng đi, lại đây.”

Chỉ vào Gia Cát Lượng, ta nói:“Thù nhi, Gia Cát tiên sinh tài học nhất nhì ở Kinh châu, hôm nay tiênsinh đến đây là cơ hội khó có được, nếu con có thể được tiên sinh chỉđiểm, rất có lợi sau này.” Hướng Tào Xung đưa mắt, ra hiệu nó bước lênbái sư.

Tào Xung lập tức cung kính hànhđại lễ với Gia Cát Lượng: “Tàng Thù bái kiến tiên sinh. Đại danh củatiên sinh như sấm rền bên tai, nghĩa phụ vô số lần khen ngợi ngài. Nếutiên sinh cho phép, xin thu lấy đồ đệ này, được không?”

Gia Cát Lượng trở tay không kịp: “Thế này làm sao được? Ta không nhận nổi.”

Ta ở bên pha trò: “Khổng Minh,không phải ta khen quá lời hài tử của mình, nó đủ tư cách làm đệ tử củahuynh đó. Đương nhiên, nếu huynh ghét bỏ chúng ta như người khác, cũngcó cái lý bên trong.”

Gia Cát Lượng dậm chân: “Tử Vân,ngươi, ngươi tại sao phải khổ công mỉa mai ta thế. Tài học của ngươikhông kém gì Lượng, ngươi làm vậy ta biết phải làm sao?”

Ta thật lòng nói: “Khổng Minhhuynh, ta tuyệt đối không định mỉa mai trêu đùa huynh. Huynh cũng biếtta quanh năm hối hả ngược xuôi, khó ở một chỗ. Xá muội sức khỏe yếu ớt,cũng không thể quan tâm, ta cũng không muốn để nàng phải quan tâm. Đứanhỏ này đã bị trì hoãn lâu rồi, ta dẫn nó đến Tương Dương, là muốn tìmcho nó một thầy giáo thật tốt. Trùng hợp huynh tự tìm đến nhà, ta mới có tâm niệm này. Đương nhiên, nếu huynh thật sự cự tuyệt, ta sẽ khôngcưỡng ép.”

Tào Xung rất thông minh, lập tứcnhìn Gia Cát Lượng cầu xin: “Tiên sinh, con rất nghe lời, cũng rất hiếuhọc, cũng đã muốn tìm tiên sinh học hỏi. Ngài nhận con được không?”

Gia Cát Lượng do dự một hồi cuốicùng đành chịu: “Thôi, ta đồng ý vậy. Ta cũng chỉ đành hết sức đem sởhọc dạy cho đứa nhỏ này, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, ngươi đừng thất vọng.”

Ta mừng rỡ, bất kể nói thế nào,một thân bản lĩnh trị quốc của Gia Cát Lượng nếu Tào Xung có thể họcđược mấy phần là đủ, cái chính là sau này chúng ta thật sự thành địchnhân, nói không chừng Gia Cát Lượng biết thân phận của Tào Xung, sẽ thay đổi lập trường! Lập tức, ta không để ý Gia Cát Lượng khuyên can, sắpmột bữa tiệc bái sư nho nhỏ cho hắn và Tào Xung, đặt quan hệ sư đồ củabọn họ trước mặt mọi người.

Lừa Gia Cát Lượng trở thành thầygiáo của Tào Xung rồi, chuyện trong lòng ta buông xuống được một nửa,bất kể nói thế nào, duyên phận giữa hai người này luôn là chuyện tốt.Gia Cát Lượng cũng rất tận tâm, từ sau hôm đó, liên tục mấy ngày đến nhà ta, ta gọi cả Mã Tắc, Tập Trung tới, để Gia Cát Lượng dạy dỗ cả thể.

Thời gian này, ta lại viết mấyphong thư “Triệu Vân” gửi tới mang cho Gia Cát Lượng xem, tất nhiênkhiến hắn tâm thần không yên. Hừ, ta cũng không phải quân tử. Làm xongmọi chuyện, ta thả lỏng bỏ lại mấy người này, đi thực hiện kế hoạch củamình. Chạy về Mai hoa tiểu cư, mang theo Ngưu lão và Hiểu Xuân, lênđường tới Long Trung, thừa dịp Gia Cát Lượng ở ngoài, ta muốn gặp HoàngThạc.

Đối với Hoàng Nguyệt Anh, ta rấttò mò, nàng có tài hoa, có thể hấp dẫn khiến Gia Cát Lượng kính yêu nàng cả đời sao? Dọc đường đi, biết ta tới tìm Gia Cát Lượng, Ngưu lão vàHiểu Xuân tưởng rằng ta cuối cùng đã động tâm, vô cùng hưng phấn, đặcbiệt là Ngưu lão, giống như con gái mình đã có nơi gửi gắm vậy, cao hứng đến mồm không khép lại được. Đối với những người coi ta như người thânnày, ta nên báo đáp bọn họ thế nào đây!

Hai ngày sau, đoàn người chúng ta xuất hiện ở vùng nông thôn phía nam thành Long Trung. Giang Nam GiangBắc, mùa xuân không giống nhau, Giang Bắc vẫn đang lúa non trổ mã, ở đây đã thấy hạt lúa vươn cao. Ngoài đồng thổi tới từng đợt hương thơm ngát, gột rửa tâm phế, thật sự là hân hoan thoải mái. Xe ngựa của chúng ta có chút chói mắt, dọc đường đều có thôn dân hai đầu ruộng chỉ trỏ.

Theo người trên đường chỉ dẫn,chúng ta tới trước một căn nhà. Phòng ốc ở đây chiếm diện tích khônglớn, từ xa nhìn lại, hai dãy phòng sắp xếp theo hình bắc đẩu cửu tinh,nhìn kỹ lại không hẹn mà hợp thành thế Cửu cung. Cửa sân ở hướng bắc,trấn giữ cung Khảm, hai bên là Càn, Cấn, ứng với thiên địa; cung Khôn ởphía sau, ly hỏa bên trái, tị thủy bên phải. Bố cục tinh xảo, tuy làtường đất bình thường, nhưng khiến người ta xem thôi cũng thấy đủ. Takhông thể không khâm phục học vấn của Gia Cát Lượng, sắp xếp nhà cửa còn như vậy, nếu dùng để bố trí quân đội, vậy phần nào có thể thấy đượccách bài binh bố trận của hắn.

Còn chưa tới trước sân cửa, tiểuđồng nhìn thấy đã chạy tới kéo Ngưu lão cười cười: “Ngưu gia gia, saomọi người lại tới vậy? Ôi dà, không khéo rồi, công tử không có nhà!”

Ta vén màn xe nhìn thấy vẻ mặtthất vọng của Ngưu lão. Ta cười cười với lão, chậm rãi xuống xe, kéotiểu đồng sang một bên cười nói: “Tiên sinh không ở nhà, vậy phu nhân có nhà không?”

Tiểu đồng nghiêng đầu nhìn ta cười: “Có nhà! Cô nương tới gặp công tử? Hay là tới gặp phu nhân?”

Tiểu quỷ này thật thông minh, ta đứng đắn hỏi hắn: “Thế nào, ta không thể tới gặp phu nhân sao?”

Tiểu đồng vỗ tay một cái: “Phu nhân cũng muốn gặp người đó! Mau vào đi, tôi đi bẩm báo.” Hắn vội vàng chạy vào trong.

Không bao lâu, một nữ tử xuấthiện trước mặt ta. Nàng vấn một búi tóc mây, trên người đeo ít trangsức, một cây trâm ngọc bích rõ ràng vừa được gắn lên; mặc một bộ váy dài màu xanh lá mạ, áo khoác màu xanh nhạt, làm nổi bật màu da trắng nõncủa nàng; ngũ quan cực kỳ đoan chính, trán hơi cao, mũi thẳng, làn môihồng nhuận, đôi mắt không lớn không nhỏ, trong suốt sáng ngời mang theomột chút tò mò; người không phải quá đẹp, nhưng có khí chất thanh nhãđoan trang, trong tự nhiên hào phóng lại mang chút ngượng ngùng, khuônmặt ửng đỏ vì vội vã ra ngoài đón khách mà chóng mặt, khiến ta có cảmgiác vừa thấy đã thương mến. Cô nương như vậy, không chỉ không xấu chútnào, thậm chí đứng trong đám đông cũng có thể coi là cực kỳ xuất sắc.

Ta không ngừng đánh giá nàng,nàng cũng đánh giá ta. Đợi hai mắt chúng ta gặp nhau, nàng mới cười cười bước lên từng bước: “Sớm nghe tướng công nói Triệu cô nương đẹp nhưtiên tử, hôm nay gặp được, đúng là không sai.”

Ta cũng cười: “Phu nhân thần thái phi phàm, khí chất xuất chúng, tuyệt đối không phải dung mạo bên ngoài đồn đại.”

Hoàng Nguyệt Anh cười có chútngượng ngùng cười, bước lên nắm tay ta nói: “Đừng nói vậy, đi đường rấtxa phải không? Mau vào trong nghỉ tạm.”

Ta để nàng nắm tay, theo nàng vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Phu nhân không chê tôi là khách không mờimà tới, tôi đã cảm kích lắm rồi.”

Hoàng Nguyệt Anh vội vàng nói:“Lúc nghe nói về cô nương, ta đã muốn gặp. Hôm nay nàng tới đây, chínhlà muốn cũng không được! Đáng tiếc tướng công đã tới chỗ Tư Mã tiênsinh, mấy ngày nữa mới trở về.”

Ta cười nói: “Khổng Minh tiênsinh không ở đây càng tốt, lần này tôi đến, chính là muốn gặp phu nhântrong miệng tiên sinh, ngài ấy vô cùng khen ngợi phu nhân!”

Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt, lại mang theo một tia hạnh phúc: “Tướng công cũng khen ngợi tài hoa của cônương! Nàng đã tới thì ở lại mấy ngày, để ta theo nàng học đàn, đượckhông?”

Ta lắc đầu cười nói: “Lời này của phu nhân tôi không tin đâu. Cầm kỹ của Khổng Minh tiên sinh cao hơnTriệu Vân mấy lần, phu nhân nhất định cũng không kém, tôi không dám tựbôi xấu.”

Hoàng Nguyệt Anh nhìn ta nghiền ngẫm một hồi, xoay người cười nói: “Triệu cô nương vô cùng khách khí!”

Ta vội vàng trả lời: “Không phảitôi khách khí. Cầm kỹ của Khổng Minh tiên sinh thật sự rất cao, TriệuVân rất tự ti! Tôi tới gặp phu nhân, thật sự là để học hỏi. Khổng Minhtiên sinh nói, tài học của phu nhân còn hơn cả ngài, tôi rất hy vọngđược phu nhân chỉ bảo.”

Hoàng Nguyệt Anh cười khanhkhách: “Tướng công sẽ không nói ta như vậy! Vân cô nương, chúng ta cứ cô nương, phu nhân như vậy, có phải quá xa lạ không?”

Ta cũng thấy buồn cười, vội vàngtrả lời: “Nếu phu nhân nói vậy, tôi có lợi lớn rồi. Tôi có lẽ lớn hơnphu nhân một chút, năm nay hai tư tuổi.”

Hoàng Nguyệt Anh có chút kinh dị nhìn ta: “Trời ơi, nhìn dung mạo của tỷ, ta còn nghĩ ta lớn hơn!”

Ta thuận thế tiến tới: “Vậy tôi gọi muội là muội muội nhé. Nguyệt Anh muội muội bao nhiêu tuổi vậy?”

Hoàng Nguyệt Anh cười cười, nhận xưng hô của ta: “Nhỏ hơn tỷ bốn tuổi.”

Ta cười hỏi: “Muội muội trẻ trung xinh đẹp, vì sao bên ngoài nói muội muội…”

Hoàng Nguyệt Anh lơ đễnh cườinói: “Là do lời nói đùa của phụ thân và tướng công truyền ra ngoài bịthay đổi hoàn toàn thôi, cũng là bất đắc dĩ.”

Ta cười khanh khách nói: “Tanghĩ, chỉ sợ là Hoàng lão tiên sinh cùng tiên sinh cẩn thận che chở chomuội thôi. Nếu không, không biết có bao nhiêu kẻ hoa tâm tìm tới khiếnbọn họ phiền não!”

Hoàng Nguyệt Anh cũng vui vẻ: “Vậy Vân tỉ tỉ cũng vì nguyên nhân này mà ẩn cư ở thâm sơn sao?”

Ta có chút ngượng ngùng: “Muội muội trêu ta rồi. Ta không có phúc khí như muội.”

Hoàng Nguyệt Anh nghe ta nói vậysửng sốt một hồi, chợt cười nói: “Tỉ tỉ tài hoa hơn người, ngày sau nhất định còn có phúc khí hơn Nguyệt Anh.”

Lần này đến lượt ta sửng sốt.Nhìn ánh mắt sáng ngời của Hoàng Nguyệt Anh, ta mới kịp phản ứng, tronglòng không thể không cười khổ, Gia Cát Lượng này thật lợi hại, lời nàycũng có thể nói với Hoàng Nguyệt Anh. Xem ra tình cảm giữa hai ngườithật sự rất tốt. Ta cũng chỉ cười buồn không nói gì.

Nhìn thức ăn trên bàn, ta thầmthở dài, sao ta lại không biết nấu ăn? Đột nhiên có một ý nghĩ, liềnngẩng đầu cười: “Nguyệt Anh muội muội, muội có thể dạy ta nấu ăn không?”

Hoàng Nguyệt Anh thiếu chút mắc nghẹn, có chút xấu hổ nhìn ta: “Vân tỉ tỉ, chuyện này…”

Ta đỏ mặt nói: “Ta không biết. Người trong nhà sợ ta mệt, chưa bao giờ để ta làm chuyện nhà. Nhưng ta rất muốn học.”

Hoàng Nguyệt Anh hé miệng cười: “Vân tỉ tỉ nhất định là sức khỏe quá yếu. Nếu tỷ thích học ta sẽ dạy, rất đơn giản.”

Việc Hoàng Nguyệt Anh thấy vôcùng đơn giản tới tay ta lại thành rối tinh rối mù, nấu ăn, nói thật đơn giản, nhưng ta chính là rất ngốc, không phải quên đổ nước thì cho ítmuối, chân tay luống ca luống cuống. Nhìn ta mất gần một canh giờ mớilàm ra được mấy thứ đen đen trắng sắc, xanh xanh đổ đỏ gọi là thức ăn,trên mặt ta khóc không ra nước mắt, Hoàng Nguyệt Anh vẻ mặt đầy thươngtiếc, kết hợp với Ngưu lão, Hiểu Xuân, tiểu đồng đã muốn cười không chịu nổi, trong phòng không khí rất ôn hòa. Cuối cùng, vẫn là ta không chịunổi bật cười ra tiếng, khiến mọi người hoàn toàn thả lỏng.

Lau khói bụi trên mặt, lúc gặplại Hoàng Nguyệt Anh, ta vẫn không nhịn được cười: “Thật có lỗi, lãngphí nguyên liệu tốt của muội muội.”

Hoàng Nguyệt Anh cũng cười: “Vân tỉ tỉ có mạng hưởng phúc.”

Ta cũng cười: “Người trong nhà đều nói như vậy!”

Ta không có năng khiếu học nấuăn, thứ ta có hứng thú ở đây rất nhiều. Không khí đang hài hòa như vậy,ta lại mặt dày mở miệng: “Nguyệt Anh muội muội, ta thấy ở bên kia có đặt mấy hòn đá rất đặc biệt, giống như một loại trận pháp.”

Hoàng Nguyệt Anh gật đầu: “Đúng là trận pháp. Vân tỉ tỉ cũng tinh thông lĩnh vực này?”

Ta lắc đầu: “Ta không biết. Nhưng mà có xem một số trận pháp trong sách, đối với cái này rất có hứng thú. Nhưng trong sách mô tả không rõ ràng lắm, ta có rất nhiều chỗ khônghiểu rõ, có thể thỉnh giáo muội muội không?”

Hoàng Nguyệt Anh cười đứng lên: “Vân tỉ tỉ đừng khách khí như vậy, chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu thảo luận.”

Ta cũng vội đứng lên: “Vậy làm phiền muội.”

Theo Hoàng Nguyệt Anh đến góc sân bên trái, một đống đá lặng lẽ nằm tưởng như tản mạn lại rất gọn gàngngăn nắp. Đi quanh đống đá vài vòng, ta tấm tắc kêu kỳ lạ: “Nguyệt Anhmuội muội, Khổng Minh tiên sinh quả nhiên tài ba, đám đá này tựa như cửu cung, lại như bát quái, nhìn kỹ lại không giống cái nào, nhưng lạikhông nhìn ra chỗ nào không giống, thật sự là quá kỳ lạ.”

Tiểu đồng đi bên cạnh bật cười: “Cô nương sai rồi, đây là phu nhân nhà tôi bày ra.”

Chuyện này khiến ta giật mình:“Ồ, thì ra là Nguyệt Anh muội muội! Không ngờ muội lại thông thạo thuậtkỳ môn độn giáp như vậy.”

Hoàng Nguyệt Anh bước lên cườinói: “Vân tỉ tỉ nói đùa rồi. Đây chẳng qua là không có việc gì bày rachơi thôi. Không tính là trận thức, chỉ là ý tưởng bột phát, theo vậnhành của cửu tinh trên rời cùng bát quái trận đồ mà ra, vẫn chưa hoànthành. Khiến Vân tỉ tỉ cười chê.”

Ta không phải muốn cười, mà là tò mò. Đi quanh cả nửa ngày vẫn nhìn không ra. Hoàng Nguyệt Anh thấy vậy,cũng theo bên cạnh ta, tận tâm giảng giải. Tới lúc ta nhìn được vài điểm từ mấy hòn đá, mới phát hiện trời đã gần tối. Lúc này đành ngượng ngùng cười nói: “Xem ta này, tự làm mình mệt mỏi không nói, còn khiến muộimuội vất vả giúp ta.”

Hoàng Nguyệt Anh cũng đứng thẳnglên: “Ồ, thời gian qua nhanh thật. Ta quên mất, sức khỏe Vân tỉ tỉ không được tốt, chắc chắn mệt muốn chết rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi đi!”

Nàng đã nói vậy, ta chỉ có thể giả bộ mong manh yếu ớt: “Không sao, sức khỏe của ta thế này cũng vì trước đây bị bệnh.”

Phát hiện được hứng thú và sởtrường của Hoàng Nguyệt Anh, ta dùng cớ học hỏi để ở bên nàng vài ngày.Ban ngày, chúng ta cùng nhau nghiên cứu bát quái, thảo luận mưu lượcbinh thư, chính trị lịch sử; buổi tối hoặc là ta đánh đàn, hoặc là chúng ta cùng nhau xem tinh tượng, hoặc ta cùng nàng học nữ công. Thời gian ở bên nhau càng lâu, ta càng thích vị cô nương này. Tài học của nàng sâurộng hiếm thấy, từ thiên văn tới địa lý, hướng đi của núi non sông ngòi, lịch sử văn hóa cổ kim, binh pháp chiến trận, trù mưu hoạch sách đềunói tới, lại càng tinh thông chu dịch bát quái toán số. Hoàng Nguyệt Anh bình thản nói, từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, Hoàng gia lưu trữ rấtnhiều thư sách, Hoàng Thừa Ngạn lại là người không câu nệ, đối với những vấn đề của Hoàng Nguyệt Anh có hỏi có đáp, mới khiến nàng tích lũy được từng đó kiến thức.

Khiến ta cảm thấy đáng quý nhấtchính là, Hoàng Nguyệt Anh chưa từng vì mình có sở học rộng lớn mà kiêungạo, nàng kế thừa tính cách đạm bạc, không tranh không cầu của phụthân. Đối với Gia Cát Lượng, nàng cũng chỉ mới nghe phụ thân nói là mộttài tử, đã vui vẻ đồng ý. Nói tới Gia Cát Lượng, tuy đã thành hôn gần ba năm, Hoàng Nguyệt Anh vẫn còn chưa hết sự ngượng ngùng của nữ tử. Tacũng có thể từ lời nàng nói cảm nhận được thỏa mãn và hạnh phúc củanàng. Đối mặt với một gia đình hạnh phúc như vậy, ta không ngăn được sựmịt mù về hành vi của mình, ta làm đúng sao? Tuy rằng mang theo sự mịtmù, ta cũng từ chỗ Hoàng Nguyệt Anh học được rất nhiều kiến thức thiênvăn địa lý, cũng coi như chuyến đi này không tệ!

Thời gian trôi đi bất tri bấtgiác, ta vẫn tiếp tục mâu thuẫn giữa việc đi hay ở, muốn từ bỏ cố gắng,nhưng lại không cam lòng thất bại như thế. Mang theo tâm trạng đó, tagặp Gia Cát Lượng trở về, gặp được một người ta hoàn toàn không nghĩ sẽnhìn thấy ở đây.

Gia Cát Lượng dĩ nhiên không thểngờ ta lại ở nhà của hắn, trong nháy mắt nhìn thấy ta là sự sửng sốt,một hồi lâu gặp phải ánh mắt trách cứ của Hoàng Nguyệt Anh mới bước lênchào hỏi. Nghe ta giải thích đến để gặp Hoàng Nguyệt Anh, hắn cười ảmđạm: “Cũng tốt, ra ngoài giải sầu rất tốt.”

Ta cười cười: “Tiên sinh đã gặphuynh trưởng tôi rồi sao? Huynh ấy có khó xử ngài không? Huynh trưởngtính tình không tốt, ngài đừng so đo với huynh ấy.”

Gia Cát Lượng lắc đầu cười nói: “Huynh muội các ngươi quả nhiên giống nhau, đều rất thẳng thắn.”

Ta đỏ mặt, không nói thành lời.Thấy ta và Gia Cát Lượng hơi có chút ngại ngùng, Hoàng Nguyệt Anh vộibước lên trước nói: “Vân tỉ tỉ đến nhà đã vài ngày, nếu tướng công vềchậm hơn một chút, sẽ không kịp gặp rồi. Làm Vân tỉ tỉ phải chờ lâu nhưvậy.”

Hiểu ý Hoàng Nguyệt Anh, ta đỏmặt cúi người nói: “Nguyệt Anh muội muội nói đùa rồi. Nhân thể, tôi đicũng đã lâu, phải về thôi.”

Gia Cát Lượng ngạc nhiên một lúc mới nói: “Ta vừa về, nàng lại đi. Tử Vân nếu biết sẽ trách ta.”

Mặt ta càng đỏ hơn: “Sao thế được? Tôi tới đây huynh trưởng đâu có biết. Nếu không về, người nhà sẽ lo lắng.”

Thấy ta xấu hổ như vậy, HoàngNguyệt Anh cười tiến lên giữ chặt tay ta nói: “Vân tỉ tỉ, ta nói đùathôi. Tỷ khó mà tới được đây, ở lại thêm hai ngày được không?”

Ta lắc đầu. Ở chung mấy ngày, tacũng đã nhìn ra, Hoàng Nguyệt Anh cũng có cảnh giác với ta, nàng chịuthể hiện tài hoa trước mặt ta, chẳng phải muốn nói với ta, nàng tuyệtđối xứng đôi với Gia Cát Lượng sao. Trong lời nói thỉnh thoảng còn lộ ra cuộc sống tốt đẹp của Gia Cát Lượng và nàng, cũng ám chỉ ta đừng xenvào, phá hủy sự hài hòa của họ. Nghĩ đến đây, ta cố ý cười thoải mái:“Nguyệt Anh muội muội đối tốt với ta, ta sẽ nhớ kỹ. Có lẽmuội khôngbiết, thân thể của ta không chịu được nóng lạnh, thấy trời đã nóng, tamuốn về phương bắc. Có thể ở chung với muội mấy ngày nay, ta thấy cũngđã đủ.”

Hoàng Nguyệt Anh “A” một tiếng,lại nhìn Gia Cát Lượng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu đi, cũng khôngvội trong hai ngày. Vân tỉ tỉ ngại gì không ở lại hai ngày? Đợi trờilạnh tỉ tỉ từ phương bắc trở về, ta muốn tới thăm Mai hoa tiểu cư củatỷ!”

Ta biết rõ trong lòng mình đangrối loạn, nhân lời này liền cười nói: “Vậy chúng ta hẹn thế nhé, năm nay ta sẽ ở trong núi đợi các người tới thưởng tuyết ngắm mai.”

Nói tới đây, Gia Cát Lượng liêntục gật đầu nói được. Ta cũng không ép bản thân biểu hiện gì khác,chuyện của Gia Cát Lượng chỉ có thể xử lý như vậy, từ từ rồi tiếp!

Mọi chuyện phát triển không theokế hoạch của ta. Trưa ngày thứ ba sau khi Gia Cát Lượng trở về, ta cùngHoàng Nguyệt Anh mang theo rau củ từ ruộng cười nói trở về, đột nhiênthấy ngoài cửa đứng mấy chục tên lính. Tình hình này Hoàng Nguyệt Anhcăn bản giống như thường xuyên gặp phải, không để ý tới. Thấy sắc mặt ta tái nhợt, nàng còn tưởng ta sợ hãi, cười nói: “Trong nhà thỉnh thoảngcó một số người tới, tìm tướng công có việc! Đừng để ý.”

Lòng ta ngập tràn mùi vị không ổn theo sau nàng vào cửa chính, quả nhiên không ngoài dự liệu nhìn thấyQuan Vũ và Trương Phi đứng như hai cây cột gỗ bên ngoài thư phòng. Thấychúng ta đi vào, hai người cúi đầu hành lễ. Hoàng Nguyệt Anh tự nhiênhào phóng cười, kéo ta vào trong. Ta cúi đầu, làm như sợ hãi, dán vàophía sau Hoàng Nguyệt Anh đi vào nội viện. Đợi vào trong rồi, ta mới giả như trong lòng sợ hãi hỏi Hoàng Nguyệt Anh: “Nguyệt Anh muội muội, Lưuhoàng thúc bọn họ thường xuyên tới tìm tiên sinh sao?”

Hoàng Nguyệt Anh lắc đầu nói: “Lưu hoàng thúc? Vân tỉ tỉ làm sao biết khách là Lưu hoàng thúc vậy?”

Nhìn sắc mặt nàng không giống giả vờ, ta nói: “Hai vị tướng quân vừa rồi là huynh đệ của Lưu hoàng thúc:Quan quân hầu và Bàng Dực Đức. Tôi biết bọn họ.”

Hoàng Nguyệt Anh “A” một tiếng: “Thì ra là bọn họ. Vân tỉ tỉ, nếu tỉ biết bọn họ, vì sao còn sợ hãi như vậy?”

Ta cười ảm đạm: “Không phải ta sợ hãi, mà là không muốn gặp bọn họ. Nguyệt Anh muội muội, Lưu hoàng thúclần đầu tìm gặp tiên sinh sao? Có phải ông ấy muốn mời tiên sinh rời núi không?”

Hoàng Nguyệt Anh cười cười: “Tìmtới tướng công không phải chỉ mình ông ấy. Những chuyện này không cầnchúng ta quan tâm.”

Hoàng Nguyệt Anh vội vàng chuẩnbị thức ăn, ta ngơ ngác xuất thần. Không biết trí nhớ Vũ ca ca cho tasai, hay là sự xuất hiện của ta khiến lịch sử thay đổi, tóm lại, Lưu Bịtới bái phỏng khiến ta chấn động, căn bản ta không nghĩ hắn lại tới sớmnhư vậy. Xem ra, Vũ ca ca nói ba lần đến mời là thật, căn cứ vào phảnứng của Hoàng Nguyệt Anh, xem ra vẫn là lần đầu tiên. May mà ta mặctrang phục nữ nhi, tránh được một phen phiền toái. Chuyện này cũng khiến ta nghĩ ra một việc: nếu Gia Cát Lượng theo Lưu Bị trở về Tân Dã, taphải dùng bộ mặt nào để gặp Gia Cát Lượng ở đó. Có điều, vấn đề trướcmắt là ta có thể thuyết phục Gia Cát Lượng không tới Tân Dã không?

Lưu Bị ở lại tới lúc hoàng hônmới đi. Sau khi hắn đi, Gia Cát Lượng vẫn mỉm cười thất thần. Qua cơmchiều, ta không nhịn được nữa, nói thẳng với Gia Cát Lượng: “Thì ra tiên sinh xem trọng Lưu hoàng thúc.”

Gia Cát Lượng cười cười, vẫnkhông gật đầu, cũng không nói không. Ta nghĩ một chút rồi nói tiếp:“Tiên sinh, theo tôi biết, Lưu hoàng thúc lúc này chỉ là chủ nhân mộtthành Tân Dã nho nhỏ, không có thế lực gì, ăn nhờ ở đậu mà thôi, tiênsinh coi trọng ông ta ở chỗ nào? Chẳng lẽ đó là minh quân mà tiên sinhnói?”

Gia Cát Lượng trả lời: “Vì saokhông coi trọng ông ấy? Lưu Dự châu không phải nhân vật bình thường, ông ấy có năng lực trở thành người đứng đầu thiên hạ. Trước mắt lợi thế quá nhỏ, chẳng qua là chưa tới thời vận thôi.”

Ta biết hắn nói thời vận chưa đến là chỉ Lưu Biểu chưa chết, nên giả như suy nghĩ trong chốc lát mới lắcđầu nói: “Tôi nhìn không ra thời vận của Lưu hoàng thúc ở đâu. Tiênsinh, Vân nhi lắm mồm, ta cuối cùng vẫn cảm thấy nếu ngài muốn rời núi,vẫn nên lựa chọn Hứa đô Tào đại nhân hoặc Giang Đông Ngô hầu tốt nhất.Những người khác, chỉ sợ không có thời vận thành được đại sự.”

Gia Cát Lượng cười lớn, cũngkhông trả lời ta. Hoàng Nguyệt Anh cười nói với ta: “Vân tỉ tỉ, tướngcông có ý nghĩ của chàng. Với lại, không chỉ một mình tướng công để ýLưu đại nhân, đến phụ thân cũng rất xem trọng ông ấy! Có một số việc, nữ tử chúng ta nhìn không rõ, cứ theo bọn họ thôi!”

Ta cười khổ thở dài: “Muội muộiđã nói vậy, ta không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Nhưng mà nếu tiên sinhvà Nguyệt Anh muội muội muốn nghe một lời khuyên của ta, ta khuyên haingười cẩn thận đối với chuyện này. Còn nữa, nếu thật có gì, các ngườinhớ rõ, Mai Hoa tiểu cư vĩnh viễn là nơi lánh nạn của các người, Vân nhi lúc nào cũng đợi.”

Hoàng Nguyệt Anh cười nói: “Có lời này của Vân tỉ tỉ, chúng ta sẽ không khách sáo đâu.”

Ta thở dài: “Tiên sinh, NguyệtAnh muội muội, các người nhớ kỹ, thật sự có chuyện cứ tìm huynh trưởngta giúp đỡ, huynh ấy nhất định có thể bảo vệ hai người bình an. Nếu muốn luận thời thế, bản lĩnh của huynh ấy cũng không tồi.”

Gia Cát Lượng nhìn Hoàng NguyệtAnh, đột nhiên cười nói: “Nàng yên tâm, bản lĩnh của Tử Vân ta đã lĩnhgiáo rồi, sau này, chỉ sợ chúng ta phải nhờ hắn không ít.”

Ta gật đầu nói: “Tiên sinh có thể nghĩ thế, Vân nhi cũng yên tâm. Tôi tới đây đã lâu, ngày mai xin cáotừ.” Gia Cát Lượng cùng Hoàng Nguyệt Anh còn muốn giữ lại, ta cười nói:“Tôi chưa từng ở ngoài lâu như vậy, còn không về chỉ sợ bọn họ sẽ chorằng tôi xảy ra chuyện. Tiên sinh, Nguyệt Anh muội muội, hai người đốitốt với Vân nhi, Vân nhi nhớ kỹ. Tôi cũng không cầu gì, chỉ nguyện cóthể làm bằng hữu lâu dài với hai người.”

Gia Cát Lượng cười nói: “Nếu cônương đã nói vậy, chúng ta cũng không giữ lại nữa. Lúc cô nương muốngiải sầu, cứ tới đây. Chúng tôi muốn nghe cô nương đánh đàn, cũng sẽ tới tìm. Cứ như lời cô nương nói, chúng ta chính là tri âm.”

Rời khỏi Long Trung, ta mang theo tâm trạng vừa hy vọng vừa thất vọng trở về Tân Dã. Vân ca ca nhìn thấyvẻ mặt mệt mỏi của ta liền giật mình, ta không đợi huynh ấy hỏi, liềnnói hết mọi chuyện trong một tháng qua ra, chỉ bỏ bớt tên của Gia CátLượng.

Vân ca ca nghe xong vừa cao hứngvừa nghi hoặc: “Như nhi, người kia là ai? Lại khiến muội lo lắng nhưvậy? Muội có phải…”

Ta trầm mặc một chút, bản thâncũng không rõ mình muốn gì, đành phải nói: “Ca ca, hắn đã có vợ rồi,muội không muốn xen vào gia đình hắn.”

Vân ca ca trầm mặc một chút, rồi cười nói: “Tùy muội thôi! Chỉ cần muội cảm thấy vui vẻ, làm thế nào cũng được.”

Ta đồng ý, nói ra mục đích củamình: “Ca, muội nói dối với hắn, tự lập cho mình một muội muội tên Triệu Vân. Muội cũng nói với hắn mình có một huynh trưởng. Bởi vậy, muộiphiền ca ca che giấu giúp.” Đem lời nói dối của ta lặp lại một lần choVân ca ca, sau đó dùng ánh mắt mong chờ nhìn huynh ấy.

Vân ca ca thở dài: “Muội đó, vìngười này lo lắng quá nhiều rồi. Muội cuối cùng muốn ở chung với hắn thế nào? Nếu muội thật muốn ở bên hắn, không bằng khôi phục lại luôn đi. Có người chia sẻ giúp muội trách nhiệm, ca ca cũng yên tâm hơn rất nhiều.”

Ta cúi đầu nói: “Muội hiểu ý caca, cũng biết ca một mực lo lắng cho muội. Có lẽ sau này muội sẽ làmvậy, nhưng bây giờ chưa được. Muội cùng vợ chồng họ là tri kỷ, không có ý nghĩ khác. Với lại, mới gặp gỡ vài lần, muội không muốn lúc này phảinghĩ những chuyện đó. Ca, giúp đỡ muội được không?”

Vân ca ca bất đắc dĩ lắc đầu: “Bỏ đi, chuyện của muội ta không có biện pháp, tùy muội. Vậy muội muốn ta giúp thế nào?”

Nghe Vân ca ca đồng ý giúp, tamới nở nụ cười: “Ca, rất đơn giản. Huynh chuẩn bị cho muội một căn phòng ở nhà, sau này, muội có thể khôi phục thân phận nữ nhi, ở lại mấy ngày. Cho nên, ca nhớ nói trước với đại tẩu ca có một muội muội có khả năngsẽ đến. Sau đó, nếu có người muốn hỏi thăm ca về Triệu Vân nhi, ca cứ kể theo chuyện muội nghĩ ra. Được không?”

Vân ca ca cười khổ: “Muội muội mình còn phải bịa chuyện để ứng phó người khác, muội đó!”

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện ởTân Dã, ta mới trở lại Tương Dương. Không ngờ Gia Cát Lượng đã trở lại,Hoàng Nguyệt Anh cũng đi theo hắn. Hoàng Nguyệt Anh thấy nam trang củata, cũng không lộ ra vẻ giật mình, xem ra, Gia Cát Lượng đã giới thiệuhết sức đầy đủ về Triệu Như. Ta đương nhiên giả bộ rất vui vẻ tiếp đãihai người. Hoàng Nguyệt Anh cũng rất thích Tào Xung, càng khen ngợi“Triệu Vân tỉ tỉ” với ta, nói đến ta đỏ cả mặt.

Ta không biết mục đích Gia CátLượng tới Tương Dương lần này làm gì, có lẽ thật sự để ý tới đệ tử TàoXung này, có lẽ là có việc cần làm. Mặc dù ta tò mò, cũng không dám làmquá phận tìm hiểu, đối mặt với người thông minh như vậy, ta hành độngcàng ít càng tốt, dù sao hắn không đi Tân Dã, ta có thể tạm thời yênlòng. Đương nhiên, bình thường lúc nói chuyện, ta cũng đôi lần khuyênhắn chuyện xuất sơn nhất định phải thận trọng mười phần. Hắn cũng chỉcười cười nhìn ta, bảo ta hắn không có ý nghĩ đó. Ta cũng không biếtphải làm sao, không thể nói thật ra được!

Từ sau khi Gia Cát Lượng mangtheo Hoàng Nguyệt Anh tới gặp ta, vợ chồng hắn thường xuyên tới chỗ ta,mỗi lần đều ở vài ngày. Gia Cát Lượng đối với Tào Xung rất chăm chỉ dạybảo. Tào Xung vốn thông minh lanh lợi, cũng thích Gia Cát Lượng, chonên, trở thành tiểu hầu của hắn, thậm chí lúc Gia Cát Lượng về LongTrung, nó cũng muốn đi theo. Tào Xung miệng nhỏ ngọt ngào, gọi sư nương, sư nương, khiến Hoàng Nguyệt Anh vô cùng thoải mái, rất yêu thương nó,không chỉ quan tâm cuộc sống thường ngày, còn làm cho nó mấy bộ y phục.Quan hệ của bọn họ vô cùng hòa hợp khiến ta vui muốn chết, ta lại dạyTào Xung nên như thế nào để học tập kiến thức của Gia Cát Lượng, cứ vậymột người tận tâm truyền kiến thức, một người thật thật thà thà muốn học tập, hai thầy trò phối hợp vô cùng tốt, khiến Gia Cát Lượng thỉnhthoảng tham gia tụ họp với các sĩ lâm, cũng đem theo đệ tử đắc ý bênmình.

Nhìn quan hệ thầy trò hòa hợp ấy, ta đột nhiên cảm thấy, có lẽ có thể sử dụng phương pháp này để ràngbuộc Gia Cát Lượng, khiến hắn có việc để tâm, không vội xuất sơn. Mà hắn thường xuyên ở chỗ này, Lưu Bị tới lần hai, lần ba đều không gặp hắn.Kéo dài thời gian tới lúc đại quân chúng ta xuôi nam, hắn không gặp được Lưu Bị, tất nhiên sẽ không hiến mình cho Lưu Bị, cũng đạt được mục đích của ta. Nghĩ là làm, ta một bên phát tín hiệu cho Tào Xung tích cực đitheo Gia Cát Lượng, tận lực giữ hắn ở Tương Dương, một bên không ngừngchạy qua chạy lại, thời gian ở Tương Dương càng ngày càng ít, gần nhưphó thác Tào Xung cho vợ chồng Gia Cát Lượng chăm sóc. Ta còn đắc ý nóivới Gia Cát Lượng, huynh là người nhiều tài vất vả. Gia Cát Lượng đốivới sự vô trách nhiệm của ta cũng phải bó tay.