Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 182: Tương kế tựu kế



Ai ngờ quân Kinh châu hành động so vớichúng ta tưởng tượng chậm hơn nhiều, thời gian một ngày trôi qua trongchờ đợi. Nhìn Lục Tốn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, ta lại hoài nghi khôngbiết có phục binh thật hay không. Nhưng mà tình trạng này của Lục Tốn,chắc không sai rồi, chẳng lẽ vì bị Lục Tốn phát hiện nên quân Kinh châuđã rút lui? Vậy rút lui rồi thì đi đâu? Quá nửa là tới Ngạc thành. Xemra tướng lãnh binh lần này không tồi, quân Giang Đông bị cầm chân ở đâymột ngày, phòng thủ ở Ngạc thành thêm vài phần chắc chắn, đây là tìnhhuống ta hy vọng nhìn thấy. Đương nhiên, Chu Du cũng không thể bỏ lỡHoàng Tổ mới được.

Tôn Sách cùng thủ hạ của hắnkhông nghĩ đến vấn đề ta đang nghĩ, vẫn tỉnh táo trầm ổn bảo vệ đạidoanh. Màn đêm buông xuống. Thấy ta liên tục lấy vải bông ngấm nướcnhúng vào cái miệng khô khốc của Lục Tốn, Tôn Sách thở dài: “Tử Vân,ngươi thật sự không có cách nào sao?”

Ta nhìn kỹ thương tích củaLục Tốn, vô cùng nặng, cả người ướt đẫm chắc chắn là đã rơi vào nước.Xem ra quân Kinh châu thấy hắn nhảy xuống sông cho rằng hắn đã chết,không đuổi theo, hắn mới có cơ hội trốn về. Về phần hắn bị cuốn xuống hạ lưu Trường Giang hay mượn nước trốn đi, không thể biết được, nếu ta ởtrong tình huống ấy, mượn nước giả chết là cách tốt nhất. Nhưng chính vì thế, ta càng không thể toàn lực cứu chữa cho Lục Tốn, người này quátỉnh táo, quá nguy hiểm.

Đối mặt với sự bất đắc dĩ của Tôn Sách, ta cũng chỉ thở dài: “Vết thương quá nặng, vết đao trên lưngsâu tới tận xương, mũi tên trên đùi thiếu chút cắt đứt mạch chủ của hắn, lại có hơn mười vết thương nhỏ nữa. Hơn nữa hắn từng rơi xuống nước,miệng vết thương đã bị nhiễm trùng. Mà thuốc bảo mệnh trên người ta cảba viên đã đưa hết tới chỗ Công Cẩn, hiện tại ta cũng chẳng có cáchnào.”

Đối với thương thế của LụcTốn ta không nói quá, dù sao quân y đi theo cũng sẽ nhìn ra ngay. Nhưngmà, thương tích ấy trong mắt người khác, thật sự là trí mạng, đươngnhiên, nếu ta muốn cứu hắn cũng cứu được, nhưng không thể làm vậy. NhìnLục Tốn đang kề bên cái chết, trong lòng ta cười khổ, Vũ ca ca, Vân Nhưđã trở nên rất nhẫn tâm, có thể thấy chết mà không cứu rồi.

Từ lúc xế chiều, Tôn Sách đãra lệnh thay nhau nghỉ ngơi, bản thân cùng thủ hạ không chút buồn ngủ,ta cũng không. Tối nay không trăng, ánh sao cũng mơ hồ, chung quanh cựckỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến dị thường. Đêm hôm đó, Tôn Sách không ép ta về phòng ngủ, mà chắc chắn cho ta biết, quân Kinh châu tối nay nhất địnhsẽ tập kích. Đối với chuyện này ta không có ý kiến, có lẽ dự cảm của hắn chính xác, nếu ta là tướng lãnh binh của Kinh châu, tuyệt đối sẽ khônglàm chuyện nhàm chán như vậy, nhưng ý nghĩ của người khác ta không thểkhống chế!

Cùng Tôn Sách sóng vai đứngtrước doanh môn, Tôn Sách đột nhiên nhìn ta cười: “Tử Vân, ngươi thấychúng ta kiên trì được tới lúc nào?”

Ta cũng cười: “Quân của huynh sao lại hỏi ta? Chỉ mong đối phương thông minh không tới, cho dù tới,đánh không thắng biết mà rút lui, nếu không, chịu khổ là bọn chúng.”

Tôn Sách cười lớn, hào khí vạn trượng: “Người đâu, đốt lửa lớn lên, để ta xem vị tướng nào mang binh tới.”

Ánh lửa nhất thời sáng rực rỡ hơn, chiếu khắp đại doanh. Quân Giang Đông đã bố trí theo sắp xếp củata, đao kích dưới ánh lửa bóng lên màu đỏ, tên dài lên cung, trận địasẵn sàng đón địch. Cả đại doanh ít nghe tiếng nói chuyện, ngẫu nhiênbinh khí chạm nhau lại phát ra âm thanh rất lớn. Các tướng lĩnh của TônSách đều nhìn chăm chú tới đại môn, trên mặt có chút khẩn trương, phầnlớn là hưng phấn, ham muốn được thấy máu. Tôn Sách cùng ta sóng vai đứng giữa đại doanh, hô hấp của hắn mười phần bình tĩnh, ngoại trừ trong mắt có sự hưng phấn và mong đợi, cả người đều ổn trọng, Tôn Sách nóng nảymấy năm trước đã thay da đổi thịt trở thành người đứng đầu, một bá chủmạnh mẽ hào hùng. Lúc này Tôn Sách cực kỳ giống Lữ Bố trên chiến trường, có một ma lực cuốn hút trời sinh, khiến người ta cảm giác được đứng ởbên cạnh hắn chính là để hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Nhìn trận địa sẵn sàng đón địch, ta đột nhiên nghĩ đến một việc: “Bá Phù, cung tên có đủ không?”

Tôn Sách nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đủ, ở Ngạc thành tổn thất rất nhiều.”

Nhìn con đường phía trước tối như mực, ta linh cơ chợt động: “Bá Phù, mau, bảo quân sĩ trước doanhmôn dập tắt hết lửa đi. Mang thức ăn của chiến mã toàn bộ lấy ra, giảlàm hình người mặc quân phục đứng giữ bên thuẫn bài. Mau lên.”

Thấy ta hưng phấn như vậy, Tôn Sách vội truyền lệnh làm theo: “Ngươi làm gì vậy? Có lợi ích gì?”

Ta cười không ngừng: “Khôngcó gì, nhưng nghĩ tới lời Lục ca nói, ở trận chiến Quan Độ, cung tên của bọn họ không nhiều như Viên công, nửa đêm đi lừa lấy tên. Nếu đại quânKinh châu thật sự tới, gặp trận thế sẵn sàng tiếp đón của các người,trước cửa doanh lại mơ hồ nhìn không rõ, sợ có phục binh hoặc cạm bẫy,nhất định sẽ dùng cung tên bắn trước. Ta là thương nhân, có đồ tặng saolại không lấy.”

Tôn Sách cười lớn: “Ranh ma quỷ quái. Tử Vân, vì sao lần này ngươi đồng ý giúp ta?”

Tôn Sách mặc dù đang cườilớn, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta lại tràn ngập sủng ái, đúng, chính làloại ánh mắt của Vân ca ca nhìn ta. Trong lòng ta chảy ra một dòng nướcấm: “Bá Phù, nguyên tắc của ta là không giúp ai, nhưng lần này khác. Tarất muốn giúp huynh giết Hoàng Tổ, báo thù giết cha cho huynh. Cho nên,ta giúp là giúp huynh, không phải giúp Giang Đông, huynh hiểu không?”

Tôn Sách ôm lấy vai ta thở dài một tiếng: “Ta hiểu.”

Thời gian trôi rất nhanh vềsáng, cuối cùng dự cảm bị tập kích cũng xảy ra. Nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng tới, không khí bắt đầu vẩn đục, mặt đất rung lên. TônSách nhìn ta cười: “Quân Kinh châu thật không đơn giản, có cảm giác nhân số không ít hơn ba vạn.”

Lúc này trên đường lớn phíatrước, một màu đỏ sậm ngày càng tới gần, tiếng binh khí va chạm, tiếngvó ngựa, tiếng người trong bóng đen khổng lồ ép lại phía chúng ta, âmthanh càng lúc càng rõ ràng, đại kỳ mang chữ “Văn” dần dần từ trong ánhlửa lộ ra, hóa ra là Văn Sính; danh tướng của Lưu Biểu đó, Vương Uy thủNgạc thành, Văn Sính mai phục, hai viên đại tướng lợi hại nhất thànhTương Dương đều tới đủ. Đây mới đúng, mới là biểu hiện muốn bảo vệ đấtđai.

Ta nhìn Tôn Sách, hô hấp củahắn trở nên dồn dập, tay nắm chặt trường thương. Ta lắc đầu, võ tướnggặp đối thủ đều hưng phấn như vậy: “Bá Phù, bình tĩnh đi, huynh khôngnên vọng động, trước tiên để bọn họ hành động đã, sau canh ba kiệt lựcrồi, mới là lúc các người ra tay.”

“Văn Sính, hừ, thủ hạ duynhất của Lưu Biểu ta coi là đại tướng. Tử Vân, ngươi thấy hắn thế nào?”Tôn Sách quả thực vô cùng hưng phấn.

“Văn võ toàn tài, thủy bộ đều tinh thông, là tướng lĩnh ưu tú. Đáng tiếc bị Lưu Biểu dùng làm tiênphong, phí phạm. Bá Phù, đối phương không ít người, sợ là huynh khôngcản được hắn.”

Tôn Sách híp mắt nhìn chăm chú về phía trước: “Thật muốn bắt được hắn.”

Ta cười: “Hắn so với Ngũ cavẫn kém hơn. Nhưng mà, thanh danh Kim thương cũng không phải giả. Ca canói với ta, Văn tướng quân nhân phẩm rất cao, dù bắt được sợ cũng khôngchiếm được hắn đâu.”

“Vậy sao? Một chút cơ hội ta cũng không có? Ca ca ngươi? Võ nghệ của hắn thế nào?”

“Bá Phù, ca ca của ta sẽ không đánh với huynh đâu. Huynh muốn có được Văn tướng quân, trừ phi chiếm được Kinh châu.”

Quân Kinh châu tới cách đạidoanh hai trăm bước thì dừng lại, đối mặt với sự phòng thủ nghiêm mậtcủa quan Giang Đông, bọn họ không ngốc đến mức tùy tiện xông tới. Rấtnhanh chóng, đám người đông nghịt lập tức bày trận trước doanh. Từ lúcquân Kinh châu xuất hiện, ta đã bị Tôn Sách đưa vào giữa quân doanh.Đứng trong doanh không nhìn rõ được trận thế của quan Kinh châu, ta kỳthực rất muốn lên phía trước, nhìn Tôn Sách cùng thân binh bên cạnh vẫncố nhịn xúc động lại. Thời gian trôi qua một lúc, nửa canh giờ sau,trong tiếng hò hét của quân Kinh châu, một lượng lớn cung tên lao tới,đúng như ta dự liệu. Trường tiễn va vào tấm chắn vọng lên tiếng vang,đám người rơm kia cũng bị bắn trúng mà lảo đảo, chỉ chốc lát sau đã ngãcả loạt.

Tôn Sách bật cười: “Tử Vân, đồ tặng không đến rồi.”

Ta cười nghiêng ngả: “Nếu đãđến, huynh nhận đi, nhưng mà lịch sự một chút, cảm ơn một tiếng nhé.”Thân binh bên cạnh nghe ta nói đùa đều bật cười.

Tôn gia tiểu binh tay chânrất linh hoạt, nhanh chóng kéo người rơm xuống tháo tên rồi lại dựng lên tiếp tục thu gom đồ được tặng. Đáng tiếc, bọn họ không đủ thông minh,giả vờ kêu lên sau khi bị thương. Quân Kinh châu bắn nửa canh giờ hìnhnhư đã phát hiện kỹ xảo của chúng ta, dừng việc vô nghĩa này lại. Trongbụng ta kêu đáng tiếc.

Khám Trạch đầu óc vận độngcũng mau, lập tức góp công thắp đuốc chiếu sáng toàn bộ phía trước,khiến quân Kinh châu thấy rõ đám người rơm cắm tên, đồng thời lệnh choquân sĩ lớn tiếng chê cười quân Kinh châu tặng tên cho họ. Chiến thuậttâm lý vận dụng thành thạo như vậy, không hổ là một nhân tài. Khí thếquân Kinh châu có chút bị đả kích, hàng ngũ đông đảo bắt đầu chậm rãilui về phía sau. Một lát sau, tiếng chửi mắng nổi lên, lại một đám người đông nghịt xông tới, trận chiến thật sự bắt đầu.

Mũi tên quân Kinh châu vừaphóng tới, lúc này trở thành vũ khí đoạt mạng của bọn họ, dĩ nhiên càngkhơi thêm lửa giận, lần tấn công đầu tiên mạnh mẽ lạ thường. Hàng ràocùng đường hào quân Giang Đông bố trí cũng không thể ngăn cản bao lâu,rất nhanh, hai quân bắt đầu đánh giáp lá cà. Tiếng binh khí va chạm,tiếng chửi bới của binh sĩ, tiếng rên rỉ, tiếng hít thở năng nề vọngtrong quân doanh. Trong ánh lửa hồng, thỉnh thoảng thấy cảnh máu tươibắn tóe ra. Đối mặt với quân Giang Đông nghiêm chỉnh phòng thủ không cókhe hở, quân Kinh châu đập vào không lấy được chút ưu thế nào, chếtthành một đống hai bên doanh môn. Tướng sĩ Giang Đông chưa tập qua thếtrận mũi nhọn, phối hợp cũng không ăn ý, thương vong dưới sự tấn côngcủa kẻ địch không ít. Có điều, bọn họ còn gây thương vong gấp đôi lênquân Kinh châu.

Số lượng thương vong quá lớncủa quân Kinh châu khiến tinh thần hăng hái xông trận của bọn họ bị chặn lại, hơn nửa canh giờ sau có tiếng thanh la lui binh, quân Kinh châuliền lùi lại. Bên này nhanh chóng dựng lại hàng rào, đưa người bị thương về, giết chết kẻ địch trọng thương không chạy kịp, thuận tiện ném thithể ra ngoài bờ rào, hết thảy đều thuần thục, khiến trong lòng ta trànngập cảm giác không đành lòng.

Biết đối phương còn có thểtới tấn công, ta không tiếp tục nhìn nữa mà đi làm trách nhiệm đại phu,có thể cứu một người thì cứu, dù sao cũng đều là binh lính. Tôn Sáchbiết ta lại không đành lòng, cũng không khuyên ta, chỉ lệnh cho thânbinh bảo vệ ta cẩn thận. Lục Tốn vẫn hôn mê bất tỉnh, ta nhẫn tâm mặckệ, chỉ cho hắn uống một chút thuốc tượng trưng mà thôi.

Nửa canh giờ sau, quân Kinh châu bắtđầu tấn công đợt hai, lần này tấn công lâu hơn, tới hơn một canh giờ.Nhưng mà, bọn họ ngoại trừ hơn một ngàn binh lính vong thân, không cóchút thành quả nào. Phía Tôn Sách cũng chết vài trăm người. Trong lúchai bên công phòng, trời bắt đầu hửng sáng, hai bên đã có thể nhìn thấymặt của nhau.

Thấy rõ hàng ngũ quân GiangĐông, quân Kinh châu đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cho rằng Giang Đông nửađường bị chặn lại tập kích, hẳn phải có chút hoảng loạn, nhưng hỗn chiến một đêm mới phát hiện, quân Giang Đông không có chút biểu hiện nào bịngười ta chặn đánh, ngược lại ý chí chiến đấu còn sôi sục hơn bên mìnhnhiều. Tuy rằng như vậy, quân Kinh châu vẫn tiếp tục tập kết lần ba,chuẩn bị tấn công tiếp. Tôn Sách liếc mắt nhìn quân địch đang tập kết,hừ lạnh một tiếng, trường thương trong tay chỉ vào đối phương nói: “Đánh ra.”

Lời vừa rơi xuống, nhịp trống trận lập tức vang lừng trên không trung, quân Giang Đông nín nhịn tứcgiận suốt một đêm, đẩy ngã hàng rào, la hét xông tới phương trận quânKinh châu. Vốn Lăng Thao đang dẫn trung quân, hiện tại đã thay thành Tôn Sách, đội quân vốn để dự bị giờ thành quân chủ lực, theo sát phía sauTôn Sách đánh ập vào đối phương. Tôn Sách đã phát uy không ai có thể đỡnổi, ta lao khỏi lều trại cũng chỉ kịp nhìn lưng ảnh của hắn mà giẫmchân.

Cái gì gọi là mãnh hổ hạ sơn? Ta nghĩ, quân Kinh châu trải qua trận đánh này đều có thể hiểu rõ, baogồm cả ta trong đó, mọi người đều bị chiến bào lay động trên lưng TônSách hấp dẫn, trường thương đen thẫm nắm chặt trong tay tự như tử thầnhiện thân, nháy mắt đã hủy diệt ý chí của binh lính Kinh châu, bọn họđều tự giác di động về hai phía tránh đi. Nhưng bọn họ lại không chú ýtrận thế của quân Giang Đông, ở giữa tản ra càng làm Tôn Sách dẫn dắttrung quân như một mũi tên nhọn khoan tới, dưới ánh nhìn sợ hãi của quân Kinh châu, đâm thẳng vào giữa phương trận của bọn họ. Chủ công đã dẫnđầu, có ai không bán mạng? Trong nháy mắt giữa phương trận của quân Kinh châu vang lên tiếng gào thảm thiết.

Văn Sính đang đốc thúc binhsĩ tập hợp, nào ngờ Tôn Sách nhanh chóng phản kích như vậy, mắt thấytiền quân đại loạn, vội vã tiến lên trước chặn đường. Tôn Sách tánthưởng nhìn đại tướng mang kim khôi đang xông tới, trường thương trongtay vẫn không ngừng nghỉ, gạt hết binh sĩ trước mặt chạy tới đón đầu Văn Sính.

Hai thanh trường thương mộtđen một vàng dưới ánh nắng sớm đập mạnh vào nhau. Va chạm kịch liệtkhiến binh lính quanh hai người đều tránh ra một bên, không khí nhưngưng kết lại để lộ một loại khí tức tuyệt vọng. Văn Sính rốt cuộc biếtnguồn gốc danh xưng Tiểu Bá Vương, đem hết toàn lực mới có thể tiếp được một kích sấm sét của Tôn Sách.

Quay ngựa lại đối mặt nhau, Tôn Sách cười lớn: “Tốt, Văn tưóng quân quả nhiên danh bất hư truyền.”

Văn Sính cắn răng: “Tôn Bá Phù! Quả nhiên là Tiểu Bá Vương, rất lợi hại.”

Tôn Sách nhìn quanh, quânKinh châu sau khi quân Giang Đông ập vào đã không duy trì được đội hình, một hồi hỗn chiến quấy đảo trời đất nhuộm máu. Văn Sính dĩ nhiên cũngchú ý thấy điều đó liền cười khổ, dĩ dật đãi lao cũng chẳng làm được gìTôn Sách.

Tôn Sách chú ý thấy ánh mắtVăn Sính, cười lớn nói: “Văn tướng quân, trận này ngươi thua rồi. Cónguyện theo Sách không?”

Văn Sính hừ lạnh một tiếng,không nói lời nào, trường thương vung lên đánh tới Tôn Sách. Tôn Sáchthét lớn một tiếng cũng nâng thương nghênh đón. Giao phong lần nữa, TônSách hạ thủ không lưu tình, mười mấy chiêu qua, Văn Sính cảm thấy mìnhkhông còn sức lực nữa. Lại thêm vài chiêu, trường thương của Văn Sínhthu lại, đánh ngựa lui về phía sau. Tôn Sách nhìn thấy mỉm cười khôngđuổi theo, trường thương mang theo bóng ma tử thần vung ra càn quét tiểu binh Kinh châu ở xung quanh. Văn Sính thấy Tôn Sách không mắc mưu màtruy kích hắn, đành ra lệnh rút binh từ từ lùi lại phía sau.

Thấy quân Kinh châu rút lui,Tôn Sách không hạ lệnh truy kích, cười lạnh một tiếng thu binh hồidoanh. Ta kỳ quái đón hắn trở về: “Bá Phù, vì sao không đuổi theo?”

Tôn Sách ảm đạm cười: “Thắnglà được, truy kích vô ích. Đại quân nghỉ ngơi chấn chỉnh nửa ngày rồikhởi hành đi hợp quân với Công Cẩn thôi.”

Ta a một tiếng: “Huynh đang lo lắng cho Công Cẩn?”

Khám Trạch ở bên cạnh vộivàng giải thích: “Chúng tôi hôm qua nghĩ ra, đại quân Kinh châu liềumạng phát động tấn công, mục đích sợ rằng không phải sát thương quân ta, mà là chặn đường. Chỉ cần đem tin tức chúng ta nửa đường bị quân Kinhchâu mai phục chặn dánh nói với Chu đô đốc, Chu đô đốc coi an nguy củachủ công như của mình, sẽ tới tiếp ứng. Như vậy sẽ cho Hoàng Tổ cơ hộichạy trốn. Cho nên, Văn Sính bọn họ chỉ sợ cũng thực hiện kế vây Ngụycứu Triệu.”

Ta liên tục gật đầu: “Nói rất đúng, nếu Hoàng Tổ thoát được thì thật đáng tiếc.”

Có Tôn Sách ở đây, Văn Sínhkhông tới dây dưa nữa, mang đại quân tức tốc thối lui về Ngạc thành, Lưu Biểu lệnh cho hắn cứu viện Hoàng Tổ, bảo vệ Ngạc thành. Lúc rời khỏiTương Dương, Khoái Việt cho hắn biết, nếu không thể dựa vào việc maiphục giữa đường đánh lui đại quân của Tôn Sách, thì nghĩ cách kéo dàithời gian hợp quân giữa Tôn Sách và Chu Du, sẽ hoàn thành việc tiếp ứngcho Hoàng Tổ chạy trốn. Văn Sính nhận thấy đã chặn Tôn Sách được haingày, hơn nữa không có lòng tin thắng được Tôn Sách, so với việc tiêuhao quân lực cùng Tôn Sách đánh nhau, không bằng về bảo vệ Ngạc thànhcòn hiệu quả hơn, cho nên hắn thanh thản đi Ngạc thành, chấp hành nhiệmvụ bảo vệ thành trì của mình.

Việc xảy ra không khác so với đám Tôn Sách lường trước cho lắm, Lục Tốn sau khi phát hiện Văn Sínhmai phục, mang theo hộ vệ hơn hai mươi người liều chết chạy tới chỗ TônSách, đồng thời không quên cho người về báo cáo với Chu Du. Văn Sínhphái tiên phong Mộ Dung Liệt dẫn một đội truy sát Lục Tốn, lại hạ lệnhtriệu hồi không cần đuổi theo tiểu binh về báo tin cho Chu Du nữa. Vềphần Lục Tốn có thể chạy tới chỗ Tôn Sách, không phải bản lĩnh hắn lớn,mà là Mộ Dung Liệt quá sơ suất.

Chu Du nhận được tin báo cũng chấn động, một bên mệnh lệnh cho tiểu binh hỏa tốc do thám tin tức củaTôn Sách, một bên nhìn tường thành Cử Khẩu ngẩn người. Hoàng Tổ hạ quyết tâm liều chết, mấy ngày qua điều động mọi lực tượng bảo vệ chặt chẽ CửKhẩu. Chu Du trong tay đều là thủy quân, thiếu kinh nghiệm công thành,vậy nên không thể lấy được một thành Cử Khẩu nho nhỏ. Suy đoán Tôn Sáchđã lui binh khỏi Ngạc thành, liền cho Lục Tốn trở về nghênh đón TônSách, ai ngờ lại nhận được tin hồi báo như vậy. Nhân sĩ Kinh châu lầnnày bày ra kế liên hoàn quá lợi hại, Chu Du hắn không mắc mưu không cónghĩa Tôn Sách cũng không mắc mưu.

Lỗ Túc cũng lo lắng giống Chu Du, đối với vị chủ công dễ dàng xử lý chuyện theo cảm tính, bọn họ đềukhông biết làm thế nào. Nhìn tường thành Cử Khẩu nhuốm máu, lại nhìn Chu Du lông mày nhíu chặt, Lỗ Túc lo lắng hỏi: “Công Cẩn, ngươi nói chủcông có bị phục binh không?”

Chu Du không trả lời câu hỏi mà hỏi lại một câu: “Ngươi thấy thân binh của ta trở về thương thế thế nào?”

Lỗ Túc không hiểu lắm: “Có vẻ không nặng.”

Chu Du đứng dậy: “Tử Kính,nếu như ngươi là bên mai phục, đối phương đã phát hiện ngươi có phụcbinh, sẽ xử lý thế nào? Có thể chủ quan mà tha cho chúng sao?”

Lỗ Túc a một tiếng: “Ngài hoài nghi tiểu binh về báo tin có vấn đề?”

“Không phải, bọn họ là ngườibên cạnh ta, sẽ không phản bội. Tử Kính, ta đang nghĩ hắn có thể an toàn trở về, chỉ sợ do kẻ địch cố ý thả, mục đích là để ta biết chủ côngđang gặp nguy hiểm.”

Lỗ Túc cũng là người thôngminh, lập tức hiểu ra: “Ý của ngài là địch nhân cố ý cho chúng ta biếtchủ công gặp nạn. Nếu chúng ta nóng vội cho an nguy của chủ công, tất sẽ lui binh tới trợ giúp.”

Chu Du gật đầu: “Không sai,cứ thế nơi này sẽ được giải vây, Hoàng Tổ sẽ nhân cơ hội chạy trốn. Màhành động của chúng ta lần này cũng chỉ có thể dừng ở đây.”

Lỗ Túc cũng gật đầu: “Đúngnhư vậy. Nhưng mà, Công Cẩn, chúng ta không thể không để ý tới an nguycủa chủ công, biết rõ là mưu kế cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.”

Một tia cười lóe lên trênkhóe miệng Chu Du: “Đúng vậy, rõ ràng là kế, chúng ta vẫn chỉ có thể mắc mưu. Tử Kính, truyền lệnh đại quân, lập tức dọn dẹp, gióng trống khuachiêng trở về giúp đại quân của chủ công.”

Lỗ Túc đáp ứng một tiếng,xoay người định đi, Chu Du giữ chặt hắn lại nói: “Đợi một chút, khôngphải cứ thế đi, nghe ta nói đã…”

Lỗ Túc nghe xong Chu Du an bài, miệng há to: “Công Cẩn, mưu kế tuy hay, nhưng chỗ chủ công…”

Ánh mắt Chu Du nhìn tườngthành Cử Khẩu, ngữ khí kiên quyết nói: “Tử Kính, tin vào ta, tin vào chủ công nữa, chỉ bằng mai phục của quân Kinh châu không thể làm khó chủcông đâu. Với lại, ta tin tưởng Lục Tốn kia, hắn sẽ có biện pháp báo tin cho chủ công. Đó là một thanh niên có năng lực, lần này trở về phải bồi dưỡng cho tốt.”

Dọc đường tới Cử Khẩu ta đềucó cảm giác rất buồn cười, hai đội quân có thể gọi nói dùng khí thếkhông thể buông tha mà đối đầu nhau cuối cùng lại vội vàng lách quanhau, tất cả đều có mục tiêu riêng. Ta không biết nên mắng quân Kinhchâu ngu dốt hay oán trách Tôn Sách xử trí theo cảm tính, tóm lại,chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh nếu ở bên Tào Tháo. Một hồilưỡng bại câu thương náo nhiệt như vậy lại tan thành mây khói, hy vọngduy nhất của ta lúc này là Chu Du đừng để Hoàng Tổ tránh được kiếp nạnnày, nếu không, một chuyến đi này của ta coi như không có kết quả. Màcũng không thể nói vậy, sau chuyện này, tâm ta trở nên tàn độc hơn, loại thu hoạch này với ta mà nói là chuyện tốt sao?

Ông trời quả nhiên giúp ta,lúc hùng hổ vội vàng chạy tới Cử Khẩu, đối mặt với chúng ta là tườngthành nhuốm máu cùng đại kỳ theo ba chữ lớn “Sài Tang. Chu”. Tôn Sáchcùng người bên cạnh liếc nhìn nhau, đều hưng phấn lao tới cửa thành.Trên tường thành Lỗ Túc vội ra nghênh đón. Câu đầu tiên hắn nói chínhlà: “Chủ công, Hoàng Tổ bị chúng ta bắt rồi.”

Không thấy Chu Du đâu, chúngta ở chỗ Lỗ Túc nghe được mọi chuyện đã xảy ra: Chu Du sau khi phân tích thấy quân Kinh châu cố ý thả tiểu binh về báo tin để dụ bọn họ rời khỏi Cử Khẩu, liền tỉ mỉ bố trí một cuộc rút lui giả. Đêm hôm đó, Chu Duđích thân mang một nửa binh lính rời khỏi quân doanh, mai phục ở phíabắc trên đường tới Tương Dương cách Cử Khẩu hai mươi dặm. Quá nửa đêm,Lỗ Túc đánh động thật lớn rồi lặng lẽ rút quân, đương nhiên việc rút lui này là để người trong thành biết. Lúc bình minh, đại doanh quân Chu Duyên tĩnh một mảnh, Hoàng Tổ lập tức nghĩ tới chuyện đêm qua quân doanhGiang Đông động tĩnh không nhỏ, phái người tới xem xét, quả nhiên khôngcòn một bóng người. Hoàng Tổ cho rằng viện quân Kinh châu đã đến, quânGiang Đông mới rút đi, không nghi ngờ có trá, chiều đó mang theo hơntrăm cận vệ lên đường tới Tương Dương. Kết quả đã rõ, Hoàng Tổ bị Chu Du phục binh bắt sống, còn Lỗ Túc sau khi biết Hoàng Tổ đã đi, lập tứcđánh ngược trở lại. Cử Khẩu không còn người đốc chiến, đối mặt với quânGiang Đông đánh giết trở lại, lựa chọn mở cửa thành đầu hàng.

Lúc chúng ta tới, đúng lúcChu Du đem Hoàng Tổ áp giải trở về, đang chuẩn bị điểm binh xuất pháttìm Tôn Sách, nói là tin tưởng năng lực Tôn Sách, trong lòng vẫn lolắng, nghe tin chúng ta vào thành lập tức phi ngựa tới. Hai người gặpnhau, Chu Du thở phào một hơi: “Ta đã biết huynh sẽ không có việc gì.”

Tôn Sách cười lớn: “Ta cũngbiết rõ ngươi tuyệt sẽ không để Hoàng Tổ chạy trốn. Thật muốn nhìn biểutình của Văn Sính khi biết kế vây Ngụy cứu Triệu của mình hoàn toàn thất bại.”

Chu Du cũng cười: “Lại nhìn trúng đại tướng nào đó rồi? Tự mình giao thủ sao?”

Tôn Sách gật đầu: “Đúng là không tồi, đáng tiếc không thể bắt giữ người này.”

Chu Du nhìn phía sau Tôn Sách hỏi: “Bá Phù, Tử Vân đâu?”

Tôn Sách cười cười: “Bệnh cũrồi, đã kéo Lỗ Túc đi xem thương binh rồi. Công Cẩn, thuốc bảo mệnh TửVân giao cho ngươi có ở đây không?”

“Có, ta không bị thương.” Rồi lấy thuốc ra giao cho Tôn Sách: “Sao vậy? Cứu ai thế? Ta cũng sợ huynh sẽ vội vã trở về.”

Tôn Sách nặng nề thở dài:“Thương thế Lục Tốn quá nặng, chỉ mong còn kịp.” Rồi đem thuốc giao chothân binh, Tôn Sách cười khổ: “Chúng ta đúng là mắc mưu chúng, Tử Vânkhông để ý nước sông chảy xiết, muốn bơi qua đại giang cứu ngươi, cũngmay hắn sớm tỉnh táo lại, nếu không…, thật không dám nghĩ nữa, nghĩ lạimà sợ.” Chu Du yên lặng không nói gì.

Xem xong bệnh cho các thươngbinh, ta mới tới phủ nha. Ta không phải cố hết sức, chỉ là từ việc cứuchữa những tiểu binh này tìm lại cảm giác không đành lòng trước kia, bên trong thật tăm tối, ta sợ bản thân sẽ biến thành một kẻ nhìn máu chảyqua mà vẫn thờ ơ. Đến cửa nha môn, nhìn thấy mấy người bị tiểu binh ápgiải đi ra đều bị trói tay sau lưng, sắc mặt như tro tàn, xem ra là thủhạ Hoàng Tổ sắp bị giết.

Vừa vào phủ, lại có người bịbinh lính kẹp hai bên dẫn ra, đột nhiên mạnh mẽ giãy thoát khỏi binhlính chạy tới trước mặt ta: “Tử Vân cứu ta. Cứu ta.”

Bị hắn làm giật mình, ta hồiphục lại mới nhìn lên, hắn đã bị binh lính khống chế kéo ra ngoài, giọng nói thê lương xin cứu mạng của hắn vẫn còn vang. Ngăn binh lính lại, ta tới trước mặt hắn nhìn kỹ, thì ra là Tô Phi. Giáo trụ rách nát, đầu tóc rối tung, thân thể tràn đầy vết máu bùn bị dây thừng trói lại, vẻ mặtcầu xin đang nhìn ta.

“Ồ, thật là Tô đại nhân! Sao ngài không nghe lời tôi đi Tương Dương thế?”

Tô Phi vẻ mặt đau khổ cầu xin ta: “Tử Vân, ngươi đã đáp ứng ta, chúng ta tốt xấu cũng là người một nhà, xin ngươi.”

Sắc mặt ta trầm xuống: “Tô đại nhân, ngài cũng từng hứa với ta. Có điều hình như ngài không tuân thủ lời hứa mà!”

Tô Phi nhìn binh lính kẹp hai bên, đau khổ cầu xin ta: “Tử Vân, ngươi biết tình cảnh của ta, xinngươi đấy, hài tử của ta còn nhỏ.”

Thấy bộ dạng đáng thương củaTô Phi, nghĩ hắn cuối cùng cũng vì Lục ca làm một việc tốt, ta thở dài:“Bỏ đi, ngài cũng nói rồi, chúng ta kết giao đã nhiều năm.” Liền xoayngười nói với tiểu binh: “Mấy vị huynh đệ tạm thời khoan đã, để ta tớigặp Ngô hầu rồi nói tiếp.”

Vào tới đại đường, Hoàng Tổbị lột giáp trụ, bị hai tiểu binh trói gô lại ép quỳ dưới thềm, mắt nhắm lại, bờ môi không còn huyết sắc, ánh mắt trống trải vẫn mang theo mộtchút cao ngạo. Không muốn nhìn hắn thêm, ta hướng Chu Du nói: “Công Cẩn, biết huynh không sao, tim ta cuối cùng cũng nhẹ bớt lo lắng.”

Ta vừa vào, Chu Du cũng bướclên đón: “Đồ ngốc này, nước sông lạnh vậy ngươi cũng dám xuống? Lỡ xảyra chuyện gì thì sao?”

Ta liếc mắt nhìn Tôn Sách rồi cười nói: “Kỹ thuật bơi lội của ta miễn cưỡng vẫn được. Người nào đócũng nhiều chuyện quá. Có điều, chuyện này không tới lượt các người nhắc tới, bị người ta lừa thành như vậy còn không biết xấu hổ?”

Chu Du cười to: “Trong lòngngươi nhất định đang nói, cái tên lừa đảo đáng chết khiến ta mất mặt như vậy, đợi ta bắt được ngươi nhất định phải đánh một trận cho bõ tức.”

Ta lè lưỡi: “Bị huynh đoán trúng rồi.”

Thấy Tôn Sách cũng cười lớnđi ra, ta liền cầu tình cho Tô Phi: “Bá Phù, Công Cẩn, tha cho Tô Phiđi, ta đã đồng ý với hắn sẽ bảo vệ mạng sống của hắn trước các người.”

Tôn Sách cười gật đầu: “Vừarồi hắn cũng viện tới ngươi xin cứu mạng, ta nghĩ tới ngươi từng nói kẻkia ăn của ngươi không ít tiền tài, vốn không muốn tha, nhưng ngươi đích thân cầu xin, ta sẽ bỏ qua cho hắn. Người đâu, truyền lệnh của ta, thảTô Phi đó ra.”

Chốc lát sau, Tô Phi bị dẫntrở về, phục lạy cảm kích chúng ta không giết. Ta cau mày đỡ hắn dạynói: “Tô đại nhân, tôi thấy ngài cũng không thể ở lại Giang Hạ nữa, tìmcơ hội lén đưa người nhà tới Giang Đông đi, đừng làm quan nữa, tìm mộtchỗ lặng lẽ mà sống, dù sao tiền tài trong nhà cũng đủ các người một đời này không lo ăn uống.”

Tô Phi uể oải gật đầu, hắncũng hiểu rõ bản thân không thể sống yên ở Kinh châu nữa. Sau đó, Tô Phi đưa người nhà tới Kiến Nghiệp, ở Kiến Nghiệp mở một trà hành, thật sựlà sống bình an nửa đời còn lại.

Tô Phi rất hiểu chuyện, lúcđã đầu hàng Giang Đông, đem mọi chuyện mình biết rõ nói cả ra. Lúc trước ta khuếch đại thực lực Giang Đông, Hoàng Tổ và hắn đều tin là thật,Hoàng Tổ cân nhắc bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của Giang Đông,liền đưa nhi tử Hoàng Xạ tới chỗ Lưu Biểu cầu cứu. Lưu Biểu vốn khôngtin Giang Đông có thanh thế lớn như vậy, sau đó trong thành Tương Dươngcũng lưu truyền lời đồn Giang Đông lần này sẽ đánh hạ Kinh châu, ông tangồi không yên, sau khi thương lượng với Sái Mạo, hỏa tốc từ Trường Sa,Nam Quận tập hợp năm vạn binh, phái tướng tâm phúc là Vương Uy cùng VănSính trợ giúp Giang Hạ. Không chỉ có thế, Lưu Biểu còn phái binh tiếnvào chiếm giữ Hạ Khẩu, Hán Dương, canh phòng nghiêm ngặt Giang Đông xâmphạm. Thành Tương Dương cũng tập kết binh lực, tùy thời có thể xuôi namGiang Hạ. Cùng lúc đó, Lưu Biểu còn viết thư cho Ngô Cự thái thú ThươngNgô, bảo hắn chuẩn bị xuất binh, vào lúc cần thiết sẽ hợp quân với Kinhchâu quyết một trận tử chiến với Tôn Sách.

Bắt được Hoàng Tổ, mục đíchxuất binh của Giang Đông đã đạt được một nửa, đối mặt với những thànhtrì đã được phòng phủ nghiêm mật ở Giang hạ, Tôn Sách cũng biết muốnchiếm Giang Hạ vô cùng khó khăn. Chỉ có ta cảm thấy kỳ quái. Theo thờigian suy luận, viện quân Văn Sính không nên tới muộn như thế, đây làmột; Thủy quân Thái Mạo vì sao bất động? Rõ ràng cuộc chiến Giang Hạ mấu chốt là ở thủy chiến, nhưng Thái Mạo nắm giữ mười vạn thủy quân Kinhchâu vẫn không nhúc nhích, nếu nói để phòng thủ Tương Dương, sợ không có ai tin. Lại nghĩ tiếp, Hoàng Tổ bị vây ở Cử Khẩu, Văn Sính mang theo ít nhất ba vạn quân, không cân nhắc ngăn cản Tôn Sách hai ngày, nhưng mộttrận lại bỏ đi luôn, không đi theo đại quân Tôn Sách, cũng không trợgiúp Cử Khẩu, thấy thế nào cũng giống như không để ý gì tới Hoàng Tổ.Xem ra, Lưu Biểu xưng huynh gọi đệ với Hoàng Tổ, chỉ sợ đã khiến ngườinào đó oán hận, muốn mượn tay Giang Đông giết người. Cũng đúng, chỉ cầnđại quân Kinh châu bảo vệ Ngạc thành, Hạ Khẩu trọng trấn, Tôn Sách sẽkhông chiếm được Giang Hạ, chỉ tổn thất một Hoàng Tổ không tính lànhiều!

Chưa nói binh lính chinhchiến xa nhà là tối kỵ binh gia, trong lúc Tôn Sách còn đang do dự tiếptục tấn công Ngạc thành hay nhân cơ hội tốt mà thu binh, Kiến Nghiệptruyền tới quân tình khẩn cấp: Sơn Việt lại khởi binh, Tổ Lang mang binh phóng hỏa thành Đan Dương, giết chết thủ thành. Nếu Giang Hạ không thểlấy, Sơn Việt lại quấy rối, đành phải về thôi.

Không chiếm được Giang Hạ,Tôn Sách trong lòng tích tụ, người Sơn Việt quấy rối khiến phẫn nộ củaTôn Sách bùng nổ, bệnh cũ xử trí theo cảm tính lại tái phát, khăng khăng muốn về Kiến Nghiệp trước, không đi cùng đại quân. Chu Du liên tụckhuyên can đều không có tác dụng, sau đó vẫn là Chu Du ghé vào tai hắnnói mấy câu, hắn mới bình tĩnh lại một chút. Ta không khuyên Tôn Sách,không chỉ không khuyên, ta còn mong hắn sớm về Kiến Nghiệp. Từ lúc gặptộc Sơn Việt và Tổ Lang, ta đã khuyên hắn ngàn vạn lần đừng tới ĐanDương gây sự, nhưng hắn vẫn không nghe lời. Lần này giết mất thái thúĐan Dương, theo ta được biết, ông ta hình như là đường thúc của TônSách, thế này là họa lớn rồi. Ta chỉ có thể cùng Tôn Sách về KiếnNghiệp, đợi thời cơ giúp đỡ Tổ Lang, tránh cho tên khốn này xảy ra sựcố.