Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 109: Ta không phải duy nhất



Xử lý tốt chuyện hậuchiến ở Quan Độ, thời gian cũng mất mười ngày, Tuân Úc sau khi biếtphương án bố trí hàng binh đã thông báo cho các quan viên địa phương rồi chạy tới Quan Độ, Tào Tháo theo sự sắp xếp của chúng ta, cho Hứa Chử,Nhạc Tiến dẫn theo tám ngàn binh lính áp giải số hàng binh kia đưa tớitừng địa phương, để quan viên các nơi phân chia đất đai an trí họ làmnông (Thái Sử Từ rất lợi hại, cướp lương hai lần lấy về gần hai mươingàn cân lương thực, đủ cho hàng binh ăn một tháng, đương nhiên mỗi ngày chỉ được một bữa cơm, lương thực không đủ, người cũng không thể ăn no). Tào Tháo thấy hàng binh đều đã đi, bản thân dẫn những người còn lạicùng chiến lợi phẩm chậm rãi trở lại Hứa Đô. Đương nhiên, trong đámngười đó không có ta, ta thấy ánh lửa nổi lên, đã lập tức khởi hành bắcthượng.

Lửa ở Ô Sào phóng lên, ta cũng rời khỏi Tàodoanh hướng tới Nghiệp thành. Chiến cuộc ở Quan Độ đã định, chuyện nênnói đã nói, nên làm cũng đã làm, chuyện khác không cần ta lo nữa. Giả Hủ nói rất có đạo lý, bản thân ta cũng biết, nhưng mà có nhiều chuyện taphải làm, có điều, đúng là ta không nên chuyện gì cũng lo tới. Nhưchuyện xử lý hàng binh, ta chỉ cần đề xuất ý tưởng thực hiện giống nhưđồn điền bảo giáp là được, không nên nói nhiều như vậy. Nhưng mà đó làthói quen của ta mất rồi, về sau nói chuyện với Tào Tháo, cần phải nghĩkỹ mới nói, có phải rất phiền phức không? Lại nói, Tào Tháo hiểu rõ tanhư vậy, đột nhiên thay đổi mới khiến ông ấy sinh nghi, vẫn nên từ từ mà làm, nếu không ổn, ta trốn đi là xong. Có điều, theo bản tính của TàoTháo, ông ấy sẽ không giết ta chứ?

Lắc đầu, bắt bản thân mình không suy nghĩ vấn đề này nữa (nghĩ hai ngày nhức đầu lắm rồi.Thật là, lo nghĩ chuyện này so với nghĩ cách công thành đoạt đất còn khó hơn), ta đi tới Lê Dương, Tần Dũng chắc đang chờ ta ở đó. Ba ngày sau,lúc ta đi vào dược điếm ở Lê Dương, Tần Dũng đã đợi hai ngày. Thấy tatới, hắn vội ra đón: “Công tử, người đã đến nơi, có điều đang tạm thờisắp xếp trong biệt viện.” Ta gật đầu: “Bọn họ có oán hận hay tỏ vẻ gì đó không?” Tần Dũng lắc đầu: “Tôi không tự mình đi theo, bọn họ trở về nói những người kia không tỏ vẻ gì. Nhưng mà con trai ông ta từng nghi ngờ, chúng tôi theo mưu kế của công tử, lấy lý do khâm phục đại nhân, biếtđược Viên gia muốn hại họ nên muốn che giấu giúp để giải thích cho hắn,hắn không nói gì nữa.” Ta gật gật đầu: “Chúng ta nghỉ ngơi một ngày,ngày mai sẽ đi. Đúng rồi, đã tìm được chỗ chưa?” Tần Dũng gật đầu, takhông nói thêm gì nữa, về phòng nghỉ ngơi.

Lúc ta cùngTần Dũng đi vào dịch trạm, lập tức có mười người bước ra, làm ta giật cả mình. Tần Dũng vội vàng giới thiệu những người đó, thì ra đều trong đám năm trăm người tham gia huấn luyện ở Thọ Quang. Nam nhân đầu lĩnh tiếnlên một bước nói: “Công tử, chúng tôi có hai mươi người, ngoại trừ mườingười ở đây, còn mười người khác theo phân phó của cậu chờ ở Nghiệpthành, trong đó hai người đã vào được đại lao thủ phủ Nghiệp thành, chỉcần chúng ta tới có thể đem người mang ra ngoài.” Ta nhìn các huynh đệđã được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong lòng kích động, đây đều là ngườicủa ta cả đó, liền nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi tên gì? Người nơi nào?” Hắn kích động trả lời: “Tạ công tử. Tiểu nhân Tống Vạn, là người vùng đôngVõ Dương. Tống Liệt là đường huynh của tôi.” A, rất có hứng thú. Mấy năm nay Tống Liệt gần như đã trở thành tổng quản phía bắc Trường Thành củata, đúng là rất có năng lực, cho nên ta đã sớm đưa người nhà của hắn rời khỏi núi Vô Chung. Nhìn Tống Vạn, ta thở dài: “Người nhà của ngươi cókhỏe không?” Tống Vạn kính cẩn gật đầu, ta lại lắc: “Ngươi cần gì phảikhổ như vậy? Huynh đệ các ngươi đều bôn ba ở ngoài, người già trong nhàai chiếu cố?” Tống Vạn rơi nước mắt: “Công tử, đa tạ công tử quan tâm.Nhà còn có người khác, thiếu một mình tôi không sao. Mọi người chúng tôi đều muốn đi theo công tử, ca ca cũng động viên tôi đi.”

Tần Dũng cười nói: “Công tử, đối với sơn trang của chúng ta, cậu chính làthần, những người trẻ tuổi trong quân Thọ Quang và sơn trang, đặc biệtlà những người vốn trong đội bảo vệ sơn trang như chúng tôi đều muốn đitheo công tử. Những người này đều là tinh anh, đã trải qua chọn lựa, nhà đều có người chăm sóc cho vợ con. Võ nghệ của bọn họ đều do tôi tự mình truyền dạy, cho dù gặp đại chiến cũng có thể tự bảo vệ mình, cậu cứ yên tâm.” Ta gật đầu: “Nếu vậy ta cũng không lo lắng nữa. Ta cũng nhận racông phu các ngươi không tệ. Được, từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là thân binh gia tướng của ta. Các ngươi cũng yên tâm, Triệu Như ta tuyệtđối không bạc đãi huynh đệ của mình.” Mười người đều nói dạ.

Lúc chúng ta đã sắp xếp xong, ta mới nghĩ tới người vốn ở dịch trạm này:“Tần Dũng, những người ở đây đâu rồi?” Tần Dũng cười: “Về nhà rồi. Tôibảo họ Viên quân đã đại bại, Tào quân sắp giết tới đây, muốn giữ mạngthì chạy đi thôi. Những người đó cầm ít tiền tôi đưa, chạy còn nhanh hơn thỏ.” Ta cũng vui vẻ: “Lại một người tốt bị ta làm hư.” Mọi người đềucười. Tống Vạn nói: “Chúng tôi đều muốn bị công tử làm hư, lúc này cuốicùng cũng được toại nguyện.” Ha, tên gia hỏa này giống hệt Tống Liệt,thuận thế tát nước theo mưa. Ta nhìn bọn họ nói: “Triệu Như thật may mắn có các ngươi một lòng giúp đỡ.” Bọn họ cười. Sau khi hỏi thăm tình hình từng người, có một người khiến ta chú ý. Nhìn người tên Lý Ký, ta cẩnthận đánh giá một phen. Hắn bị ta nhìn đến đỏ mặt, quay đầu đi. Ta suytính lại, không nói gì nữa.

Khuya hôm đó thời tiết thậttốt. Trời không mây, ánh trăng sáng trắng nằm giữa không trung. Ta gọiTần Dũng tới hỏi hắn: “Lý Ký là người thế nào? Tới thôn trang lúc nào?”Tần Dũng a một tiếng: “Hắn không phải người trong trang, là thủ hạ củaQuản tướng quân. Lúc chúng tôi tuyển người, là Quản tướng quân nhận vào. Chẳng lẽ công tử hoài nghi hắn?” Ta lắc đầu: “Không phải. Võ nghệ hắnthế nào?” Tần Dũng gật đầu: “Không tồi, võ nghệ của hắn trong đám ngườiđó có điểm trội hơn.” Ta a một tiếng: “Ta thấy hắn có chút yếu đuối, võnghệ lại cao vậy sao?” Tần Dũng cười: “Công tử, nhìn cậu mới là yếunhược. Hắn không kém đâu, công phu rất tốt, tốc độ ra chiêu cũng nhanh,nên thương pháp không tồi. Trong đám bọn họ, hắn chính là người nổi bậtnhất.” Ta gật đầu, đúng vậy, võ nghệ của ta cũng nằm ở tốc độ.

Nhìn ánh trăng trên bầu trời, ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng:“Ngươi gọi hắn tới đây, ta muốn nói chuyện với hắn.” Tần Dũng nhận lờiđi gọi. Một lát sau, Lý Ký đến bên cạnh ta, nhìn thấy ta liền sợ hãihỏi: “Công tử gọi tiểu nhân có chuyện gì?” Ta không nói chuyện, nhưngnhìn hắn chăm chú, thấy hắn tim đập nhanh hơn, muốn tránh lại không dám, bộ dạng rất quẫn bách. Ta nhìn hồi lâu, cuối cùng xác định hoài nghitrong lòng, không để hắn kịp phản ứng, ta kéo cổ áo hắn xuống, Lý Kýgiật mình, vội lui về sau vài bước, đồng thời nhanh tay đưa cổ áo kéolên, có điều đã muộn.

Ta lộ ra nụ cười: “Ngươi cải dạngthế này bao nhiêu năm rồi? Cùng bọn họ ở một chỗ có thể quen sao?” Lý Ký cắn răng, không nói lời nào. Ta thở dài một tiếng: “Người nhà của ngươi ở đâu? Bọn họ có thể để ngươi ra ngoài như vậy sao?” Lý Ký lắc đầu:“Tôi không có nhà, người nhà đã chết hết, là công tử đã cứu tôi.” Ta?Thấy ánh mắt khó hiểu của ta, Lý Ký cười khổ: “Người công tử cứu nhấtđịnh rất nhiều, làm sao nhớ được một người nhỏ nhoi? Quê tôi ở Nam BìThanh châu, phụ mẫu chỉ có mình tôi, năm Trung Bình thứ hai, vì khôngđóng được địa tô bị địa chủ cho người đánh chết. Tôi đi theo chú họ gianhập Hoàng cân quân của Quản đại thúc, sau đó, chú họ cũng chết trận.Năm đó trong quân có bệnh hiểm nghèo lây lan, tôi cũng nhiễm bệnh. Lúctôi sắp chết, là công tử đã cứu tôi, cứu rất nhiều người chúng tôi. Têncủa tôi cũng là để nhớ đại ân của ngài mới đặt vậy.”

Tađã hiểu, hắn là một trong đám người kia của Quản Hợi. Nhìn hắn, ta lắcđầu: “Ngươi ở Thọ Quang sống không tốt sao? Sao phải làm thế này? Một nữ hài tử, như vậy không tốt.” Không sai, Lý Ký này là một nữ tử, giống ta là nữ cải nam trang. Vừa lúc nhìn thấy nàng, ta đã cảm giác có chỗ nàođó không đúng, đương nhiên, cảm giác này chỉ ta biết, ta thấy bọn TầnDũng cũng không nhận ra được. Nàng cùng ta không giống nhau, thân mìnhvóc dáng không thấp, bờ vai lại rộng, mặt vuông, đầy khí thế mạnh mẽ,thật sự không giống nữ nhân. Nhưng thân hình nàng, đường nét có chỗ mềmmại, mới khiến ta cảm thấy không đúng. Đương nhiên, nếu nàng không xuấthiện cùng đám người có võ nghệ này, ta căn bản không nhận ra nàng là nữ, ngoại hình của nàng thô hơn ta nhiều.

Vừa nghe ta nóivậy, mặt Lý Ký đỏ bừng: “Đây là tôi từ nhỏ đã vậy. Nhiều năm chưa aibiết tôi là nữ, chỉ có công tử nhận ra.” Ta kinh ngạc, thì ra không khác với ta lắm. Nhìn cô nương cùng hoàn cảnh giống ta, ta dở khóc dở cười:“Ngươi định xử lý ra sao? Chắc không định cả đời như vậy chứ? Với lạisao ngươi lại nghĩ tới chuyện tham gia thương đội của ta?” Lý Ký nhỏgiọng nói: “Là Quản đại thúc nói. Tôi vốn học võ nghệ để tự bảo vệ mình. Lúc Quản đại thúc tuyển tinh binh bảo tôi cũng tới, nói đi theo công tử mới có đường ra. Tôi cũng muốn báo đáp ơn nghĩa của ngài, chuyện kháckhông nghĩ nhiều.”

Ta lại khoanh tay nhìn trời: “Ngươidù sao cũng là nữ nhân, cuộc sống đao kiếm nhuốm máu này không hợp vớingươi. Chuyện lần này kết thúc, ngươi trở về tìm một nhà khá giả mà sống cho tốt!” Lý Ký cắn môi, một lúc lâu sau, bật khóc nức nở: “Công tử, võ nghệ tôi không tồi, đừng đuổi tôi đi.” Ta nhìn ánh mắt khẩn cầu củanàng, trong lòng cũng dao động: “Ta hiểu rõ tâm sự của ngươi. Ngươikhông phải muốn báo ơn sao? Nhưng mà đây không phải phương pháp báo ơntốt nhất. Cuộc sống của ta không đơn giản như các ngươi nghĩ, nếu nhưkhông phải bắt buộc, ta thậm chí không muốn dùng tới các ngươi.” Lý Kýlắc đầu lui về phía sau vài bước: “Không, ngài không hiểu. Tôi biết mình xấu xí, không xứng hầu hạ bên cạnh công tử. Tôi vốn không có tham vọnggì, vốn chỉ muốn vì công tử làm chút việc là được. Nếu công tử nói vậy,tôi… tôi đành phải nghe lời ngài thôi.” Nói đến đoạn sau, nàng lại khóc. Ta cười khổ, sao lại thế này? Nhìn nàng che mặt rơi lệ, ta nói: “Thôivậy, ngươi đã nói vậy, ta mà để ngươi đi chẳng phải không hợp đạo làmngười. Thế này đi, ngươi cùng với Tần Dũng, về sau theo bên cạnh ta.”Hì, Tần Dũng cũng chưa lập gia đình.

Viên Thiệu sau khicùng con trai hoảng sợ chạy trốn về Lê Dương, thấy quân Tào không truykích mới nhẹ nhõm thở phào. Bình tĩnh lại rồi Viên Thiệu mới bắt đầutính toán tổn thất của mình. Tính toán xong y muốn hộc máu: một trậnchiến Quan Độ, mang theo mười vạn quân, trở về có bốn ngàn người, đại bộ phận quân tinh nhuệ đã đầu hàng Tào Tháo; Tứ trụ chết mất hai người,đầu hàng hai người, tướng lĩnh mang theo phân nửa chết hoặc đầu hàng;hơn nữa, quân nhu, tài vật tổn thất rất lớn, Viên Thiệu chính là nguyênkhí đại thương. Y còn chưa kịp bình tĩnh lại, các thành trấn hai bên bờHoàng Hà cũng lần lượt làm phản, tin tức truyền tới khiến Viên Thiệuthật sự hộc máu. Nếu không phải nơi trú chân tướng quân Tưởng Nghĩa còntrong tay hai vạn binh mã, Viên Thiệu e rằng không giải quyết được.

Tào Tháo về tới Hứa Đô ngồi còn chưa nóng chỗ đã nhận được tin cấp báo củaTào Nhân: Lưu Bị ở Nhữ Nam có hành động, xúi giục Cung Đô làm phản, Quan Vũ lại chém chết tướng quân Thái Dương do Tào Nhân cử đi chinh phạtCung Đô. Tào Tháo một bụng tức giận, rượu mừng công cũng không uống,điểm ba vạn tướng sĩ, tự mình dẫn quân tới Nhữ Nam, thề đem Lưu Bị tiêudiệt. Nhưng mà, Lưu Bị thật sự sợ Tào Tháo, vừa nghe Tào Tháo tự mìnhxuất chinh, ngay cả bóng dáng đại quân Tào Tháo còn chưa thấy đã pháthuy ưu thế chân dài, mang theo một đống thủ hạ huynh đệ, trung thần chạy tới Kinh châu ở nhờ Lưu Biểu cùng là dòng dõi Hán thất. Nhận được tinTào Tháo cũng chỉ biết thu binh về Hứa Đô, lúc này còn chưa tới thờiđiểm trở mặt với Lưu Biểu, hơn nữa sau đại chiến cần thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng. Lưu Biểu sau khi nhiệt tình chiêu đãi lão huynh đệ, lạidùng kế cũ đem Tân Dã là tiền tuyến đối đầu với Tào Tháo giao cho Lưu Bị làm chỗ ở, chó giữ nhà tự tìm tới cửa, ko dùng cũng uổng, dùng được aikhông dùng?

Nghe tin Tào Tháo không tiếp tục truy kíchmà đi chinh phạt Lưu Bị, Viên Thiệu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị vềNghiệp thành nghỉ ngơi lấy sức. Y biết rõ tính cách Tào Tháo (quen từnhỏ tới lớn, đương nhiên hiểu), biết Tào Tháo sau khi giải quyết xong uy hiếp phía nam, nhất định sẽ đánh y, cho nên trước đó vẫn phải chuẩn bị. Lúc này Viên Thiệu vẫn chưa cần liều mạng, bốn châu vẫn còn trong tayy, địa bàn vẫn lớn hơn Tào Tháo; Viên Đàm lại thề bất cứ lúc nào cũng có thể đem quân Thanh châu tới giúp; binh mã của con rể Cao Can cũng không tổn thất gì, vẫn còn nhiều tiền vốn.

Nghỉ ngơi chỉnhđốn xong, Viên Thiệu trở về Nghiệp thành. Y vừa về tới nơi, Quách Đồ vốn là kẻ không có bản lĩnh, chỉ giỏi dèm pha lại tìm tới to nhỏ: “Chủcông, Thư Thụvề rồi. Ngài xem nên xử lý ông ta thế nào?” Viên Thiệu sửng sốt: “Thư Thụ trở về? Không phải hắn bị Tào Tháo bắt sao?” Quách Đồ gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng Tào Tháo thả ông ta về. Chủ công, Thư Thụ cùngTào Tháo tính ra là bạn cố tri đó!” Nhìn ánh mắt đầy ám hiệu của QuáchĐồ, Viên Thiệu trong lòng rớt lộp bộp: “Hắn ở đâu?” “Ngoài cửa lớn.Không có lệnh của ngài, chúng thần không dám cho ông ta vào.” Viên Thiệu xoay qua xoay lại vài bước rồi nói: “Cho hắn vào. Hừ, để ta xem hắn nói gì.” Quách Đồ lĩnh mệnh đi ra.

Chốc lát sau, Thư Thụtheo sau Quách Đồ tiến vào. “Thụ bái kiến chủ công.” Viên Thiệu lạnhlùng nhìn Thư Thụ: “Tắc Chú đã về rồi! Xem ra Tào Tháo đối xử với ngươikhông tệ!” Thư Thụ giật mình: “Chủ công hoài nghi tôi sao? Thụ theo chủcông nhiều năm, là loại tiểu nhân phản chủ sao?” Viên Thiệu nhìn Thư Thụ nói: “Hoài nghi? Ta sao lại hoài nghi ngươi? Ta hoài nghi là Tào A Man. Hắn không phải loại người biết nhớ tình bạn cũ.” Thư Thụ bực bội, nóihoài nghi Tào Tháo, nói Tào Tháo không nhớ tình bạn cũ, ngươi nhớ tìnhbạn cũ sao? Ông ta không nói gì nữa. Viên Thiệu lạnh nhạt nói: “Nếu đãvề, cùng ta trở lại Nghiệp thành đi!” Thư Thụ thi lễ, im lặng xoay người đi ra. Quách Đồ thấy Thư Thụ đã đi, liền góp lời: “Chủ công, không thểdùng Thư Thụ nữa. Cho dù ông ta không hàng Tào, vẫn sẽ cảm thấy chịu ơnTào Tháo tha chết, không thể tận lực vì chủ công nữa. Kỳ thật, ông tavẫn luôn phản đối chuyện tấn công Tào Tháo!” Viên Thiệu đảo mắt khôngnói gì nữa.