Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 70: Em sẽ theo đuổi anh hết lòng



Editor: Gấu Gầy

Tiết Bảo Thiêm nghe thấy tiếng bàn tay siết chặt, tiếng xương kêu răng rắc, nhìn về phía người bên cạnh, quả nhiên mặt mày u ám.

Dựa vào cửa, Tiết Bảo Thiêm lười biếng nói: "Ông đây bận rộn cả ngày, không rảnh cùng mấy người yêu đương thắm thiết vượt qua núi đao biển lửa đâu nha, con mẹ nó cút hết đi."

Hắn liếc qua cơ bắp cuồn cuộn của Diêm Dã, có hơi nóng mắt, ban đầu vốn định tối nay đẩy đưa dụ dỗ người ta lên giường rồi quất, ai ngờ bị Đồng Yến làm rối, mồi ngon tới miệng coi như văng.

Dùng vân tay mở khóa, hắn ung dung bước vào nhà, sau đó vẫy vẫy tay rồi đóng cửa lại, nhưng không đóng chặt.

Một bàn tay to lớn đẩy cửa ra, Diêm Dã nhô đầu vào, đưa cái điện thoại có ba chữ "Lâm Tri Dịch" đang sáng lên trước mặt Tiết Bảo Thiêm.

"Tiết gia đã nói sẽ giúp em đòi lại công bằng."

Tiết Bảo Thiêm nhìn cái tên trên màn hình một lúc, cầm lấy điện thoại, ngón tay trượt qua để nghe cuộc gọi.

Tiếng Lâm Tri Dịch nghiêm túc vang lên từ đầu dây bên kia: "Tối nay có một bữa tiệc đột xuất, cậu theo tôi đi tham dự nhé."

"Giờ này mà tiệc tối cái gì?" Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm loé lên, chứa đựng ý định xấu xa, "Chơi mạt chược đang thiếu một tay nè, Lâm tổng có đến không?"

Cơm tối là mì sốt tương, Tiết Bảo Thiêm gọi đồ ăn bên ngoài.

Đồng Yến không có đất dụng võ, ôm hộp mì hỏi: "Lúc xẩm tối, tại sao em lại nhắn tin nói muốn giết tôi?"

Tiết Bảo Thiêm nghẹn lại.

Lúc này, Diêm Dã từ khi vào nhà chưa nói một câu nào mới đẩy hộp mì của mình ra, kéo hộp mì Tiết Bảo Thiêm ăn còn dư lại, nhẹ nhàng nói: "Anh ấy muốn giết người, cũng cần lý do ư?"

Tiết Bảo Thiêm "Chậc" một tiếng, câu này nghe theo hướng nào cũng mẹ nó rất trà, thằng ngốc Diêm Dã này học được từ công cụ tìm kiếm nào vậy?

Đồng Yến đặt hộp mì xuống, vẻ mặt nghiêm túc chân thành: "Nếu tôi không làm rõ, lỡ sau này lại chọc giận em ấy thì sao?"

Đậu má, đau đầu thiệt chứ.

Tiết Bảo Thiêm rụt về phía sau, để hai người họ tự pha trà xanh với trà đỏ. Cầm điếu thuốc nhìn hộp mì còn lại của Đồng Yến, hắn suy nghĩ trong đầu, tên này thật sự nằm trên sao? Ăn ít thế này mẹ kiếp làm sao có sức?

Chuông cửa cắt ngang suy nghĩ lan man của Tiết Bảo Thiêm, Lâm Tri Dịch đến khá nhanh, vào nhà quan sát địa hình xong thì đi thẳng vào phòng bếp: "Không có cơm à?"

Tiết Bảo Thiêm hất cằm về phía hộp đồ ăn trong thùng rác: "Vừa ăn xong, Lâm tổng chưa ăn sao?"

Lâm Tri Dịch mỉm cười, thoạt nhìn có chút khó chịu: "Là Tiết tổng bảo tôi hủy tiệc tối đến đây góp một tay cho đủ tụ."

Tiết Bảo Thiêm nghe xong câu này chợt tỉnh ngộ: "Lâm tổng là con một trong nhà phải không?"

Lâm Tri Dịch biết hắn không có ý tốt, khẽ "ừ" một tiếng: "Thì sao?"

"Tôi nói thiếu một tay, không có nghĩa là phải lo cơm nước cho Lâm tổng. Khả năng nghe hiểu như vậy mà cũng có thể kế nhiệm công ty, không phải nghé con thì là cái gì?" Tiết Bảo Thiêm thở dài, "Ông Lâm chắc cũng khổ tâm lắm."

Dù cả trong lẫn ngoài đều bị chửi cho tét đầu, Lâm Tri Dịch vẫn nén giận, mỉm cười ngồi xuống trước bàn vuông: "Không phải Tiết tổng muốn đánh bài sao? Bắt đầu đi."

Tiết Bảo Thiêm nhìn sang Diêm Dã: "Biết chơi không?"

Diêm Dã: "Trước kia từng bị sư phụ kéo đến góp tay."

Hắn lại nhìn Đồng Yến.

Đồng Yến nói: "Dịp Tết thường chơi cùng với mẹ."

"Vậy được." Tiết Bảo Thiêm ngồi xuống bàn bài, "Bắt đầu thôi."

Lâm Tri Dịch vừa mở nút áo vest vừa hỏi: "Chơi ăn gì? Chỉ chơi cho vui thì chán dữ lắm."

Tiết Bảo Thiêm trộn những quân bài mạt chược trên bàn, âm trầm mỉm cười: "Lâm tổng, gần đây nhà nước kiểm soát chặt chẽ, không động đến tiền bạc được đâu. Chúng ta đổi cách chơi, thắng đồ ở trên người, không kể giá trị cao hay thấp. Những gì mang theo bên mình đều là món đồ mà chúng ta yêu thích, nếu thua thì phải đưa ra một thứ đang mang trên người, nếu ai thua sạch trước thì cuộc chơi kết thúc."

Diêm Dã và Đồng Yến đang theo đuổi Tiết Bảo Thiêm, đương nhiên không phản đối, Lâm Tri Dịch do dự một chút, rồi cũng gật đầu cười: "Thật là mới mẻ, cứ làm như vậy đi."

Sau khi xếp bài xong, bốn người mỗi người cầm mười ba quân, Đồng Yến làm cái, đánh trước một quân.

Đánh một hồi, Tiết Bảo Thiêm ù, xong một ván.

Hắn dựa lưng vào ghế, cười nửa miệng, kéo dài giọng nói: "Cảm ơn đã nhường."

Đồng Yến sờ soạng túi áo túi quần, lấy ra một cây bút máy đặt trước mặt Tiết Bảo Thiêm: "Cây bút tôi dùng thấy thuận tay nhất, Bảo Thiêm... sau này có thể dùng nó để viết thư cho tôi."

Tiết Bảo Thiêm "Đệch" một tiếng, trầm mặt: "Bút của Hoàng thượng để ở chỗ tôi cũng chỉ dùng để chọc mèo chơi thôi."

Diêm Dã ném một cái bật lửa lên bàn, vỏ nhựa in chữ mờ mờ có thể nhìn thấy, là tên một khách sạn lớn nào đó.

Tiết Bảo Thiêm cười khẩy: "Không thể kỳ vọng gì thêm vào một người công nhân như cậu."

Ánh mắt châm chọc nhìn về phía Lâm Tri Dịch: "Lâm tổng tất nhiên sẽ có vài thứ xịn xịn phải không?"

Tối nay Lâm Tri Dịch dự định đi tiệc, ăn mặc cực kỳ chỉn chu, anh ta không thể lục ra được thứ nhỏ nhặt nào, đành tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt ở giữa bàn bài.

Tiết Bảo Thiêm liếc mắt một cái, nhẹ nhàng dùng bút của Đồng Yến móc về góc bàn: "Tiếp tục đi."

Hắn từng là Thái tử gia nổi tiếng, sau khoảng thời gian dài ăn chơi trác táng, mọi thứ đều tinh thông.

Đầu óc Tiết Bảo Thiên nhanh nhạy, biết tính toán, nên đương nhiên chơi bài rất giỏi, hơn nữa hắn còn học được một ít chiêu bài bịp, dễ dàng bắt nạt mấy tên cắc ké.

Ván thứ hai lại là hắn thắng.

Đồng Yến lại đưa ra một cây bút, bút bi tự động màu đỏ xanh, Tiết Bảo Thiêm nhìn mà cười hí hí: "Nếu có ai nghĩ sâu thêm một chút thì thầy Đồng phải xấu hổ rồi."

(Khúc này bà nào đầu óc đen tối giống Thiêm Thiêm mới hiểu nha 😂.)

Đồng Yến đỏ mặt giải thích: "Mấy người làm kiểm toán như tôi hay phải dùng bút bi đỏ xanh để đánh dấu, quen rồi, lúc nào cũng để trong túi áo một cây."

Diêm Dã không mang theo nhiều đồ trên người, lục khắp túi chỉ có một hộp thuốc lá, cậu rút ra hai điếu cho vào miệng, vươn cánh tay dài vớt lại cái bật lửa vừa ném, rồi châm lửa đốt hai điếu thuốc, trong miệng ngậm đầy khói thuốc, chia một điếu cho Tiết Bảo Thiêm.

Khoé môi nãy giờ vẫn cong của Tiết Bảo Thiêm từ từ hạ xuống, mặt lạnh nhận lấy điếu thuốc.

Lâm Tri Dịch rất thích xem náo nhiệt, cười híp mắt nói: "Lần sau nếu Diêm tổng không có gì để đưa, có thể trực tiếp cởi đồ, trong phòng này toàn là gay với nửa gay, tôi tin ai cũng đều hứng thú."

Tiết Bảo Thiêm trộn những quân bài trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên: "Đến lượt anh đặt đồ xuống rồi kìa, Lâm tổng."

Lâm Tri Dịch cân nhắc một hồi, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, ném cho Tiết Bảo Thiêm.

Ván thứ ba Tiết Bảo Thiêm nhất thời sơ ý, để Đồng Yến thắng được một bàn. Hắn trả lại cây bút cho Đồng Yến, Lâm Tri Dịch lại tháo một sợi dây chuyền ra: "Đeo một lần hai cọng, thế này mới thời trang."

Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc lầm bầm: "Điệu còn hơn cả đàn bà nữa."

Lần này Diêm Dã lại chần chừ không hành động, trong túi cậu bây giờ trống rỗng, không có gì để đưa.

Đồng Yến đẩy đổ những quân bài dựng thẳng trước mặt mình, ánh mắt lướt qua người đàn ông đối diện, nhìn thấy sợi dây đen trên cổ cậu: "Đó là dây chuyền hả?"

Diêm Dã cách một lớp áo sờ lên ngực mình: "Cái này không được."

Tiết Bảo Thiêm giật giật lông mi, dời ánh mắt, trong phòng chỉ có mình hắn biết, Diêm Dã đang đeo một lá bùa bình an, là thứ cậu đã mặt dày mày dạn xin xỏ hắn, sau đó luôn đeo trước ngực, dường như chưa từng tháo ra.

Lúc hai người làm tình ở trên giường, lá bùa ấy mang theo hơi ấm của Diêm Dã, thường xuyên rơi xuống lưng trần của Tiết Bảo Thiêm, khiến hắn có cảm giác ấm áp như một bàn tay khác đang vuốt ve mình.

Lá bùa bình an ấy đã thấm qua mồ hôi hòa quyện của hai người, cả mặt trước và mặt sau đều trải qua nụ hôn nồng nhiệt của họ, được hơi ấm của Diêm Dã làm nóng, cũng đã từng hấp thụ nhiệt độ trên ngực Tiết Bảo Thiêm.

Nhưng bây giờ lại trở thành thứ duy nhất trên người mà Diêm Dã có thể đưa ra.

"Hay là chúng ta..." Tiết Bảo Thiêm vừa phát ra âm thanh, trên bàn bỗng nhiên "cạch" một tiếng, có thứ gì đó cứng cáp bị đập xuống.

"Cầm cái này đi, nhưng lúc Đồng ca chạm vào phải cẩn thận một chút, con dao găm này sắc bén vô cùng, cũng cực kỳ khát máu."

Giữa bàn bày ra một con dao găm tinh xảo đen tuyền, không có một chút trang trí nào, nhìn hơi lạnh lẽo đáng sợ.

Tiết Bảo Thiêm nhìn về phía Diêm Dã, thấy ánh mắt cậu không hề gợn sóng, vẫn trầm ổn như một con chó già. Hắn yên tâm, kêu mọi người tiếp tục đánh bài, sau đó đại sát tứ phương, ù liền ba ván, thắng sạch "bút mực giấy nghiên" của Đồng Yến, và "kiếm kích câu xoa"* của Diêm Dã, sau đó hắn lại ung dung nhìn người đối diện là Lâm Tri Dịch.

(Kiếm kích câu xoa: ý chỉ dao găm ban nãy Đồng Yến ăn của Diêm Dã giờ chung cho Bảo Thiêm, thêm dây nịch, móc khoá và một món gì đấy.)

"Lâm tổng, trên người còn gì nữa không?"

Lâm Tri Dịch đã thua hết trang sức đắt tiền trên người, bây giờ chỉ còn chiếc đồng hồ hiệu trên cổ tay. Anh ta cười cười tháo nó xuống, đặt trước mặt Tiết Bảo Thiêm: "Tiết tổng à, tôi đói bụng, chỉ trong chốc lát đã bị anh ăn hơn trăm vạn, sao tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống hố vậy?"

Tiết Bảo Thiêm dùng bút của Đồng Yến nhấc chiếc đồng hồ kim cương trị giá trăm vạn của Lâm Tri Dịch, không chút do dự ném vào ổ mèo bên cạnh chân mình.

"Con mèo nhà tôi thích nghe tiếng động khi ngủ, có chiếc đồng hồ đeo tay là vừa đẹp, tôi thay mặt nó cảm ơn Lâm tổng." Hắn lại trộn bài, "Không thể để Lâm tổng cứ đói hoài, nhưng bây giờ trong nhà chỉ có thức ăn mèo và mì gói, Lâm tổng thân mềm thịt quý, e là không phù hợp."

"Mì gói phù hợp," Lâm Tri Dịch không kén chọn, "Làm phiền Tiết tổng."

Tâm tình Tiết Bảo Thiêm khá tốt, hắn miễn cưỡng đứng dậy đi nấu mì, Đồng Yến đi theo giúp đỡ. Diêm Dã ngồi trên ghế ánh mắt âm trầm, con dao găm mà Đồng Yến vừa chung lướt qua ngón tay cậu.

Lâm Tri Dịch chọn ra bốn quân "phát tài" xếp trước mặt mình, liếc nhìn bóng dáng trong bếp: "Tiết Bảo Thiêm đang trút giận cho cậu à?"

Anh ta lại hỏi: "Đã theo đuổi được chưa?"

"Chưa."

"Nhưng cũng sắp có tin vui rồi." Lâm Tri Dịch chép miệng, "Diêm Dã, bây giờ tôi mới phát hiện ra, hình như tôi đã lầm, cậu mưu mô nhiều hơn tôi tưởng."

Anh ta nhìn ánh mắt Diêm Dã nhìn qua, cười nói: "Cậu lợi dung tôi để làm Tiết Bảo Thiêm ghen, thành công thì tốt, không thành công thì sau này cũng có thể lấy chuyện này ra bán thảm, với tính cách của Tiết Bảo Thiêm, tất nhiên sẽ đau lòng cho cậu. Cậu chỉ cần nói tôi ác như quỷ rồi giả bộ đáng thương, không phải người ta đã đứng lên bảo vệ cậu rồi sao?"

Diêm Dã mỉm cười phản bác: "Mấy chuyện khác tôi đều nhận, nhưng Lâm tổng qua miệng tôi thật sự không tới mức ác như quỷ đâu."

Lâm Tri Dịch dùng đầu ngón tay sờ lên bài, từ từ chạm từ trên xuống dưới, lấy ra một quân đặt trên bàn, đoán mò: "Ba vạn."

Đoán bài chính xác, anh ta đắc ý tiếp lời: "Tôi rất hài lòng với năng lực chuyên môn của cậu, thực lòng hy vọng có thể tiếp tục hợp tác."

Diêm Dã cất dao găm, ôn hoà đáp lại: "Vệ sĩ mà tôi chọn cho anh cũng rất giỏi, Lâm tổng có thể yên tâm."

Lâm Tri Dịch nhún vai: "Được thôi, nếu cậu đã quyết định rồi thì tôi còn có thể nói gì nữa."

Vừa dứt lời, Tiết Bảo Thiêm cũng bưng mì ra tới, nhưng Đồng Yến đi theo phía sau lại bị Diêm Dã từ trên ghế đứng lên chặn lại.

"Nói chuyện mấy câu đi." Cậu nói.

Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn hai người họ, sau đó dời ánh mắt, bước vài bước đặt tô mì trước mặt Lâm Tri Dịch.

Lâm Tri Dịch lại có cảnh náo nhiệt để xem, anh ta nhấc một đũa mì lên cho bớt nóng, xúi giục Tiết Bảo Thiêm: "Anh không can ngăn à? Không sợ bọn họ cãi nhau sao?"

Tiết Bảo Thiêm ngậm điếu thuốc thu dọn đống quân bài mạt chược: "Với bản tính nhát gan của Diêm Dã, nếu đối phương không đấm mình hai ba cái thì cậu ấy cũng không đánh trả đâu." Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn cười nói, "Trừ khi Đồng Yến nói năng bậy bạ."

Lâm Tri Dịch húp mì, oán trách: "Anh thắng tôi nhiều như vậy, thế mà không cho được một quả trứng gà?"

Anh ta gom bốn quân "phát tài" lại để vào hộp giúp Tiết Bảo Thiêm, sau đó gắp hai đũa mì lên, rồi đẩy tô mì ra, không khỏi đắc ý: "Tiết tổng có lẽ còn chưa biết, Diêm Dã vì muốn ở lại Yên thành với anh đã đổi vệ sĩ khác cho tôi. Cậu ấy vi phạm hợp đồng nên phải bồi thường, trừ đi mấy thứ anh thắng hôm nay, tôi vẫn còn lời chán."

"Đệch!" Tiết Bảo Thiêm tức thì đen mặt, hắn còn chưa ngạo nghễ được bao lâu đã bị thằng ngốc Diêm Dã kia tạt một gáo nước lạnh. Quay đầu nhìn về phía bóng lưng cao lớn ngoài ban công, hắn thầm mắng trong lòng, "Thân hình một mét chín nhưng một mét tám lăm là nước, còn lại phần não teo tóp thì chỉ biết nghĩ đến chuyện yêu đương."

Lúc này ngoài ban công, Diêm Dã và Đồng Yến đang đứng đối diện nhau.

"Sao hả? Cảnh cáo tôi không được tiếp cận Tiết Bảo Thiêm? Không được theo đuổi cậu ấy à?" Đồng Yến chủ động hỏi.

Diêm Dã không hề tức giận, trầm giọng nói: "Tiết Bảo Thiêm rất tốt, có người theo đuổi cũng không lạ. Đồng ca theo đuổi anh ấy tôi cũng không có lý do gì phản đối, nhưng tôi hy vọng sau khi anh xử lý tốt mối quan hệ với Thịnh Dữ rồi mới theo đuổi người ta."

Đồng Yến nhíu mày: "Tôi và Thịnh Dữ đã chia tay, chúng tôi không còn quan hệ gì cả."

"Vậy tại sao Thịnh Dữ vẫn tiếp tục theo dõi, giám sát và nghe lén anh?"

"Cái gì?!" Đồng Yến biến sắc, "Cậu nói là hắn vẫn luôn giám sát tôi sao?!"

"Tôi không biết giữa các người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diêm Dã cảnh báo, "Nhưng anh không được mang rắc rối đến cho Tiết Bảo Thiêm."

Đồng Yến im lặng một lúc, gật đầu: "Tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện."

Anh ta vòng qua Diêm Dã, bước ra khỏi ban công, trịnh trọng đặt hai cây bút trên bàn vào tay Tiết Bảo Thiêm: "Đợi tôi trở lại sẽ theo đuổi em hết lòng."

Tiết Bảo Thiêm mặt mày mờ mịt: "Hả?"

Lâm Tri Dịch thấy vậy cũng đứng dậy cáo từ, Tiết Bảo Thiêm vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn Diêm Dã giống như sói già nhìn thỏ trắng.

Ai ngờ Diêm Dã cũng thu dọn đồ đạc đi luôn, trước khi đi còn hôn lên trán hắn.

Thâm tình nói: "Hai Trăm Tệ, em cũng sẽ theo đuổi anh hết lòng."

Cửa từ từ đóng lại, Tiết Bảo Thiêm đứng yên tại chỗ, sau một hồi lâu mới chửi bới: "Mẹ bà nó chứ, vậy là theo đuổi tôi hết lòng dữ chưa?!"

—------

Lời Gấu Gầy: Bữa nay tui xỉn quá, giật mình thức dậy edit được chương này, giờ tui ngủ tiếp đây.

--------