Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 68: Khởi động lại



Editor: Gấu Gầy

Beta: J

Tiết Bảo Thiêm tỉnh dậy trong mùi thơm của mì tràn ngập khắp căn phòng, hắn nằm trên cái giường cứng ngắc, nhìn Diêm Dã đang nấu mì bằng bếp điện một hồi rồi mới lên tiếng gọi cậu: "Có thể bật quạt lên không, nóng tới mức sắp thở như chó luôn rồi."

Diêm Dã nghe thấy nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm: "Tỉnh rồi à?" Cậu cầm lên một quyển sách cũ quạt cho Tiết Bảo Thiêm: "Quạt điện hỏng rồi, để tôi lấy khăn ướt lau cho anh."

"Thôi khỏi đi." Tiết Bảo Thiêm mặc quần áo vào, cúi đầu nhìn vết phỏng tàn thuốc trên xương quai xanh của mình, chỗ đó đã được bôi thuốc mỡ, cảm giác mát lạnh che lấp đi cơn đau nhẹ.

Hắn châm biếm: "Lần trước cậu nói với tôi không nỡ mà, lần này lại nỡ rồi sao?"

Mì đã nấu xong, Diêm Dã múc vào cốc tráng men đưa cho Tiết Bảo Thiêm: "Lần này tôi nóng giận quá, hơi điên một chút." Dù nói vậy, giọng điệu của cậu không hề có chút hối lỗi nào: "Tôi cũng không hối hận, ngoại trừ sợ anh đau, tôi thực sự muốn có chút liên quan với anh như vậy."

Tiết Bảo Thiêm không chần chừ nhận lấy cốc tráng men, cười nhạt: "Con mẹ nó sao cậu không đổi họ của mình thành họ tôi, gọi tôi là ông nội, như vậy mối liên quan giữa chúng ta sẽ sâu đậm lắm đấy." Hắn ngồi trên cái ghế nhỏ có trải đệm mềm, gắp sợi mì lên: "Vết sẹo này coi như tôi trả nợ cậu, nói đi, tôi còn nợ cậu cái gì, hôm nay nhất định sẽ trả hết cho cậu."

"Anh đang trách tôi."

Tiết Bảo Thiêm nuốt mì, lạnh mắt bật cười: "Tôi bị cậu tấn công bất ngờ, đánh cho bất tỉnh, đưa đến đây để lăn qua lộn lại, nếu không trách cậu thì mẹ kiếp tôi có thể làm bạn với Thượng Đế rồi."

Hắn xoay cần cổ vẫn còn cứng ngắc và đau nhức: "Cậu làm sao mà hạ gục tôi vậy?"

"Đòn tay." Diêm Dã vẫn không có vẻ gì là ân hận: "Tôi đã nhẹ tay lắm rồi."

"Đậu má."

Ăn thêm vài miếng rồi đặt cốc mì xuống, Tiết Bảo Thiêm lau miệng, lười biếng ngả người ra, rút cái ghế nhỏ làm từ chất liệu cực kỳ chắc chắn ra, ánh mắt sắc lạnh loé lên, giơ cao dùng sức đập lên đầu Diêm Dã!

"Tôi đã nói rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết cậu!"

Diêm Dã muốn tránh theo bản năng nhưng giữa chừng lại bỏ cuộc, cuối cùng chỉ điều chỉnh góc đầu để đón nhận cú đánh của Tiết Bảo Thiêm vào vị trí ít bị tổn thương nhất.

Trước mắt tối sầm lại, lúc cậu mở mắt ra, Tiết Bảo Thiêm đã ngồi trở lại trên chiếc ghế kia, hai tay đè lên đầu gối, nhướng người nhìn cậu.

Hắn ngậm điếu thuốc, ánh mắt phẫn nộ và oán trách sáng ngời: "Diêm Dã, tôi có thể hèn hạ, có thể bỉ ổi, nhưng cũng có nguyên tắc của mình. Tôi không muốn xen vào mối quan hệ của người khác, càng không muốn làm nhục bản thân, hôm nay cậu làm tôi ghê tởm, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi thật là ngu ngốc, vậy mà còn muốn làm bạn bè, làm anh em với cậu, bây giờ mới thấy rõ, con mẹ nó là cậu đếch xứng!"

Nói xong Tiết Bảo Thiêm đứng dậy, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho Diêm Dã, xoay người đi về phía cửa.

Diêm Dã hơi sững sờ, vội vàng kéo Tiết Bảo Thiêm lại: "Vừa rồi em nói gì, anh không nghe thấy sao?"

Tiết Bảo Thiêm nhìn thấy máu tươi chảy dọc trên trán cậu, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn bị đánh nữa thì buông tay ra!"

Cơ thể hắn bất ngờ bị ép chặt, lưng đập vào vách nhà, giọng nói trầm thấp trịnh trọng của Diêm Dã từ từ truyền vào tai Tiết Bảo Thiêm: "Em không quen ai cả, anh cũng không phải là kẻ thứ ba. Từ đầu đến cuối, em chỉ có một mình anh, chỉ hôn và ngủ với anh, Tiết Bảo Thiêm, em chỉ thích anh!"

Gương mặt Tiết Bảo Thiêm đờ đẫn một lúc lâu, điếu thuốc giữa ngón tay gần như bị bẻ gãy, hắn nghe thấy giọng nói hư không của mình: "Cậu nói gì cơ?"

"Người em thích từ đầu tới cuối chỉ có mình anh." Diêm Dã chỉ vào chiếc giường đơn: "Vừa rồi em đã nói với anh rồi."

Máu trong người như đông cứng lại, trí óc chậm chạp chỉ chứa mỗi một chữ "thích", trái tim bị siết chặt, từ trạng thái đình trệ giờ được khôi phục đập loạn lên, âm thanh quá to, đinh tai nhức óc.

Khi tất cả dần dần bình ổn, chỉ còn lại lời nói lạnh lùng: "Lâm Tri Dịch."

"Không có Lâm Tri Dịch, em và anh ta chưa bao giờ là mối quan hệ đó."

"Chưa bao giờ sao?" Tiết Bảo Thiêm bất ngờ nắm lấy cổ áo của Diêm Dã: "Mẹ kiếp, cậu nói đó là tình yêu sét đánh của cậu!"

Diêm Dã để mặc Tiết Bảo Thiêm lôi kéo, nương theo sức lực đó mà bị ném vào tường, đáp lại bằng ánh mắt giận dữ: "Tiết Bảo Thiêm, em thích anh, muốn giúp anh bắt Nguỵ Hoa rồi sau đó sẽ tỏ tình với anh. Em đã lên kế hoạch từ lâu, tập dượt trong đầu nhiều lần, em nghĩ mặc dù anh là trai thẳng nhưng biết đâu... sẽ xem xét đến công lao của em hoặc vì tâm trạng tốt mà miễn cưỡng cho em một cơ hội, nhưng..."

Sắc đỏ trong mắt Diêm Dã còn chói mắt hơn cả máu tươi đang chảy ra trên trán cậu: "Nhưng sau khi làm với em, anh lại trốn trong phòng coi những nữ thần của anh rồi tự sướng, hết lần này đến lần khác. Anh nhìn họ ở nơi sáng, còn em nằm trong đêm tối mở to mắt nghe tiếng anh sột soạt, Tiết Bảo Thiêm, anh có biết lúc đó em cảm thấy thế nào không!"

"Em tự nhủ mình phải kiên nhẫn một chút, phải cố gắng chờ đợi, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ thông suốt, cũng tự nói với bản thân rằng phải đối xử tốt hơn với anh, ngày càng tốt hơn nữa, để anh nhìn thấy tình cảm của em." Nỗi đau khó nói trong mắt Diêm Dã trào dâng, cậu dùng một tay kẹp chặt cổ Tiết Bảo Thiêm: "Nhưng video cũng không thỏa mãn được anh, anh lại đi đặt phòng với người khác!"

"Em đứng trong con hẻm đó rất lâu, trong lòng nghĩ đủ thứ nhưng lại như không nghĩ gì. Em không biết mình đã bước vào nhà nghỉ đó như thế nào, nhưng sau khi nhìn thấy anh, em vẫn không nỡ buông tay."

Nụ cười đắng chát trên môi Diêm Dã đông lại thành nỗi đau không thể che giấu: "Sau đó em đi gặp Lâm Tri Dịch để bàn công việc, không có chuyện tình yêu sét đánh nào cả, em vội vã trở về để cùng anh ăn tối nhưng giữa đường lại nhận được một bức ảnh."

Diêm Dã lấy điện thoại ra, lướt vài cái rồi đưa trước mặt Tiết Bảo Thiêm: "Bảo vệ khu dân cư chụp cho em, bảo em có một bưu phẩm, bao bì bị rách, anh ta khá ngại ngùng nói với em đó là búp bê tình dục."

Búp bê tình dục? Tiết Bảo Thiêm kinh ngạc, hắn nhanh chóng ôn lại ký ức, cuối cùng nhớ ra đêm trước khi đi Vân Nam, Diêm Dã đã đặt hàng trực tuyến rất nhiều món đồ chơi người lớn, hắn phát hiện ra nên lần lượt hủy từng đơn, sau đó lại xấu xa đặt một con búp bê tình dục.

"Tôi mua cho cậu một con búp bê, sau này đừng có đụng tới ông đây nữa." Hắn nhớ lúc đó mình đã nói như vậy với Diêm Dã đang say, nhưng rõ ràng hắn đặt hàng một con búp bê nam, tại sao lại gửi đến một con búp bê nữ?

Hiểu lầm này... chết tiệt thật!

"Tiết Bảo Thiêm, anh đã chán ghét em đến mức thà chơi búp bê cũng không cần em, em cần gì phải tự rước lấy nhục nữa?"

Tiết Bảo Thiêm có chút chột dạ: "Vậy nên... mới có cái cớ tình yêu sét đánh?"

Diêm Dã tự giễu cười một tiếng, lắc đầu: "Trên mạng nói thằng chó liếm cũng có phẩm giá." Cậu từ từ dựa đầu vào cổ Tiết Bảo Thiêm: "Nhưng em không có, em đã tìm kiếm trên Baidu rất lâu, thấy người ta nói phải tạo ra tình địch để anh ghen, lúc đó anh mới nhận ra bản thân mình, câu trả lời đó có lượt like cao nhất nên em nghĩ chắc cũng sẽ khả quan."

Tiết Bảo Thiêm rít một hơi thuốc, cúi đầu thở ra, phì cười: "Đúng là ngu như bò."

Tiếng cười còn chưa dứt, Tiết Bảo Thiêm bỗng dưng túm tóc Diêm Dã, kéo cậu ra khỏi cổ mình, tàn nhẫn nói: "Đừng có mà dát vàng lên mặt mình, nếu cậu và Lâm Tri Dịch không có quan hệ gì, tại sao anh ta lại nhiều lần khiêu khích tôi?"

Diêm Dã chạm trán mình lên trán của Tiết Bảo Thiêm, nghiêm túc trả lời: "Sau đó không biết Lâm Tri Dịch làm thế nào mà phát hiện ra em lợi dụng anh ta để làm anh ghen nên nói là phải thu phí, liền trừ đi 30% từ lương của em, việc này do em làm không đúng, dĩ nhiên không có gì để nói. Nhưng anh ta còn nói chỉ cần anh ta ra tay một chút là có thể giúp em theo đuổi anh trở lại, tiếp đó lại trừ đi 20% nữa, em nghĩ cách 'ra tay' của anh ta chính là khiêu khích anh."

Tiết Bảo Thiêm nắm chặt cổ áo của Diêm Dã, tức giận nói: "Diêm Dã, con mẹ nó cậu chỉ biết thể hiện sức mạnh của mình trước mặt tôi phải không? Ra ngoài để người ta bắt nạt như vậy? Là Lâm Tri Dịch thấy cậu ngu ngốc nên mới chơi cậu một vố đấy!"

"Em ít nhiều cũng biết những gì anh ta nói không đáng tin, nhưng chỉ cần có một phần trăm hy vọng, có thể khiến anh trở lại bên cạnh em, có tiền hay không cũng không quan trọng."

Tiết Bảo Thiêm rít mạnh một hơi thuốc, bực mình: "Mẹ kiếp, Lâm Tri Dịch."

Diêm Dã lại ôm lấy hắn, cực kỳ giống như một đứa trẻ mè nheo bám người: "Anh ta bắt nạt em, Tiết gia phải giúp em lấy lại công bằng."

Tiết Bảo Thiêm dừng ánh mắt trên trán của Diêm Dã, đẩy người ra rồi nhìn quanh một vòng, sau khi nhìn thấy hộp khăn giấy thì đi qua rút mấy tờ, đưa cho cậu: "Nói cái gì mà một lòng kiên trì không thay đổi, sau đó không phải cũng trở thành bạn với tôi sao? Trên bưu thiếp còn đặc biệt ghi chú rõ ràng."

Diêm Dã nhận lấy khăn giấy lau đi máu tươi trên trán: "Làm đủ cách cũng không thành nên sau khi ra tù em có hơi nóng nảy, còn từng nghĩ đến việc dùng biện pháp mạnh để khiến anh ở bên em. Sau đó Chu Nhất Minh đã thức tỉnh em, nói rằng em đang hủy hoại anh, câu này khiến em đã chịu đả kích rất lớn, em tự cho rằng mình yêu anh, nhưng lại không nghĩ đến việc đã làm hại anh."

Nụ cười trên khóe môi Diêm Dã nhợt nhạt cô đơn, giống như lá rụng sắp tàn lụi: "Vì vậy em ép bản thân mình rút lui về vị trí bạn bè, xa cách anh, không gặp anh, nhưng điều đó quá khó khăn và khổ sở." Cậu nhận điếu thuốc từ tay Tiết Bảo Thiêm, đưa vào miệng hút một hơi: "Em dùng cùng nhãn hiệu dầu gội với anh, hút cùng một loại thuốc lá, ăn lẩu nấm, say sưa trong mộng mị..."

Cậu ngước mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm, chậm rãi nói: "Nhưng em vẫn rất nhớ anh."

Cuối cùng đêm hè cũng nổi gió lên, từng đợt nhẹ nhàng thổi vào căn nhà tôn rách nát khiến người ta dễ chịu hơn nhiều. Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc của Diêm Dã, dùng đầu ngón tay kẹp tắt và ném xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Diêm Dã: "Cậu để cho tôi đi làm trai thẳng nhưng lại thấy tôi và người đàn ông khác hôn nhau, cho nên con mẹ nó cậu nổi điên sao?"

Thanh niên trước giờ luôn trầm ổn, lúc này đôi mắt cậu lại đầy oán trách đỏ hoe, cậu ôm chặt Tiết Bảo Thiêm vào lòng, nghiến răng nghiến lợi: "Tiết Bảo Thiêm, anh quá bắt nạt người ta rồi!"

Tiết Bảo Thiêm cười xấu xa: "Anh ta theo đuổi tôi, tôi cũng rất bất lực."

"Tiết gia, cho em một cơ hội đi."

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội theo đuổi anh."

"Tôi không thiếu người theo đuổi."

"Thêm một người như em cũng không nhiều." Diêm Dã lại dùng sức ôm chặt người trong lòng, thở than nói nhỏ: "Hai Trăm Tệ, anh biết không, em rất nhớ anh, rất rất nhớ anh."

Tiết Bảo Thiêm nhìn ra cửa sổ nhà xưởng nhỏ hẹp, bên ngoài vẫn là bóng đêm sâu thẳm, nhưng hắn biết, trời sắp sáng rồi.

Nhẹ "Ừ" một tiếng, hắn nói: "Biết rồi."

Nụ hôn nồng nàn tìm đến.

Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu tránh né: "Mẹ kiếp cậu có hiểu quy tắc theo đuổi người khác không?"

"Hiểu chứ, theo đuổi là có thể hôn môi."

Trong cơn hít thở nặng nề, vang lên tiếng hỏi đứt quãng: "Cái gì... là khởi động lại."

"Tiểu thuyết mà Chu Nhất Minh hay nghe ấy, , em cũng nghe nhàm tai rồi, tối qua lúc em nói câu đó có phải là ngầu lắm không?"

"Diêm Dã, đậu má nó, tôi vẫn hy vọng cậu thuộc về người khác."