Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 107: Di họa Giang Đông (6)



“Để áy náy biến thành thói quen thì sẽ không có cảm giác. Bất Nhàn, muội đừng quên, ta trên chiến trường chính là Tu La làm người tanghe tên đã sợ mất mật.” Dừng một chút, hắn lại đột nhiên khẽ cười nói:“Cũng có lẽ đúng như nàng ta nói, ta đích thực chính là yêu nghiệt.”

“Bất Nhàn, ta cũng không muốn lừa muội. Nếu tất cả quay trởlại, nếu không có muội, ta có lẽ thật sự sẽ thích nàng, ta cũng khôngche dấu chính mình đối với nàng ta thưởng thức, chính là ta hiểu đượcbên khinh bên trọng. Hơn nữa ta đối nàng ta cũng bất quá chỉ là thưởngthức mà thôi. Nói như thế, muội đã hiểu được?” Cơ Lưu Tiêu quả thật đềuđem tất cả những hy vọng của ta xóa sạch.

Tay không khỏi nắm chặt, hơi lạnh từ giường thủy tinh theo đầu ngón tay chui vào, lắng đọng lại trong lòng, vô cùng lạnh giá.

Ta hiểu được, cái gì cần hiểu đều hiểu được.

Hiểu được hắn, cũng hiểu được chính mình nên làm như thế nào.

Thủy Bất Nhàn cúi đầu, một tiếng thở dài theo trong miệngtràn ra, mang theo vài phần bất đắc dĩ “Tiêu, huynh có phải hay khôngcảm thấy muội thực phiền? Chính là muội cuối cùng không thể yên tâm,huynh rõ ràng gần bên muội như vậy, nhưng muội lại thường xuyên cảm thấy chúng ta cách nhau thật sự xa. Muội sợ hãi, muội thật sự sợ hãi.”

“Thật xin lỗi, Bất Nhàn.” Cơ Lưu Tiêu không nói thêm gì, lại chỉ nói một câu thật xin lỗi.

Có hay không dù ở trình độ cao nhất, hắn cũng không thể lừa mình dối người.

“Có đôi khi muội cũng suy nghĩ, rõ ràng chúng ta biết nhaurất sớm, rõ ràng ở chung nhiều năm như vậy, vì sao ngay từ đầu không cócảm giác? Vì sao muội lại so với người khác muộn hơn một bước. Nếu ngaytừ đầu đã bắt được tâm của huynh, có hay không ngay cả Phượng Loan cũngkhông thể chen vào?” Thủy Bất Nhàn cười khẽ, mang theo vài phần hối tiếc “Chỉ trách muội hiểu được quá muộn, cũng có thể là vì đã quen sự tồntại của nhau, vậy nên ngay cả cảm tình thay đổi cũng không biết được,vẫn cứ tưởng mọi chuyện vẫn như trước. Nhưng thời điểm quay đầu lại phát giác người ta sớm đã không còn ở chỗ cũ.”

“Bất Nhàn…” Cơ Lưu Tiêu muốn nói, lại bị Bất Nhàn cắt ngang,“Tiêu, cái gì cũng đừng nói, kỳ thật muội hiểu được, theo như lời huynh, muội chẳng qua là muốn nghe huynh chính miệng nói ra mới cảm thấy antâm thôi.”

“Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi.” Thương cảm xong, lại là ra vẻ kiên cường cười khẽ.

“Được.”

Bọn họ rời đi, tiếng bước chân chậm rãi xa dần, ta lại suysụp trượt xuống, một loại cảm xúc không tên dưới đáy lòng lan tràn, cắnxé tâm ta.

Muốn buông nói dễ hơn làm, chính là mặc kệ gian nan thế nào, ta nhất định có thể làm được.

Thế gian này, chẳng có ai sẽ bởi vì không có ai đó mà thật sự không thể sống sót…