Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 96-1: Đánh cuộc [1]



Chân Thủy Vô Hương nuốt một ngụm nước miếng. Không thể phủ nhận, thời điểm anh đối mặt với Công Tử U sẽ trở nên rất khẩn trương, cho dù trước đây lúc đối mặt với cô cũng không có cảm giác gì, nhưng là, không biết vì cái gì, hiện tại đối mặt với cô, nội tâm của anh lại tràn đầy khẩn trương và căng thẳng, giống như cô chính là ác ma, chỉ cần cô xuất hiện là cuộc sống yên bình vốn dĩ của anh sẽ bị đánh vỡ,tuy rằng cuộc sống của anh bây giờ cũng chẳng còn liên quan tí gì với từ bình tĩnh kia , nhưng là, chỉ cần cô xuất hiện, những ngụy trang bình tĩnh bên ngoài cũng theo đó mà biến thành từng mảnh nhỏ.

Cho nên,mấy ngày hôm trước, Công Tử U vẫn không online, điều này khiến cho Chân Thủy Vô Hương lừa mình dối người cũng được, thành tâm hy vọng cũng thế, vậy mà anh lại có một loại cảm giác nhẹ nhõm, Ít nhất cô không có ở đây, ít nhất cuộc sống vốn đã hỗn loạn này sẽ không bị loạn thêm nữa.

Thế nhưng mà, bây giờ cô lại xuất hiện.

Thật giống như ngày đó, không để cho người khác một phút chuẩn bị tâm lý cô liền xuất hiện, lại khiến cho anh vội vàng luống cuống.

Kỳ thật, anh cũng biết Công Tử U không có khả năng vĩnh viễn không online, nhưng là, anh vẫn còn có chút tâm tư hy vọng xa vời, nếu cô có thể vĩnh viễn không online nữa thì tốt rồi, như vậy, cuộc sống bây giờ của anh cũng có thể coi là yên bình.

Hiện tại, Công Tử U sống sờ sờ đứng ở trước mặt anh đã triệt để đánh nát hy vọng xa vời đó của anh, Chân Thủy Vô Hương cứ như vậy nhìn Công Tử U, trong phút chốc, trong đầu của hắn bỗng hiện lên vài tính toán, bất quá đến cuối cùng, toàn bộ lại hóa thành một hơi thở dài đầy bất đắc dĩ. Vô luận anh nghĩ như thế nào, hiện tại Công Tử U đứng ở trước mặt anh chính là sự thật, anh phải đối mặt. [Truyện được dịch tại banlong.us]

"Chỉ có mấy cái, vận khí của tôi cũng không được tốt, câu từ bấy giờ cũng không được một cái Vỏ Sò Bảy Sắc nào.” Cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, đành phải hùa theo đề tài của Diệp Từ.

Diệp Từ nhướn mày, độ cong khóe môi kéo cao lên một ít. Đối với phản ứng này của Chân Thủy Vô Hương cô cảm thấy không tệ, ít nhất không có vừa trông thấy cô đã xoa Hồi Thành Thạch chạy mất, nếu không cô sẽ thật sự là đầy đầu hắc tuyến. Vì vậy, cô cũng nhảy lên tảng đá lớn, ngồi xuống bên cạnh Chân Thủy Vô Hương, Chân Thủy Vô Hương đối với hành động này của cô tỏ ra thất kinh, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

"Sao vậy? Tôi sẽ ăn thịt anh chắc?" Diệp Từ lấy ra cần câu của mình bắt đầu câu cá, tốt xấu gì cô cũng học qua câu cá, đương nhiên, mục đích của cô là vì hai tên tham ăn Lão Tam và Lão Tứ.

Chân Thủy Vô Hương nhìn Diệp Từ không coi ai ra gì ngồi câu cá, tựa hồ cũng không có ý đồ kỳ quái gì, những bất an trong nội tâm cũng dần được cởi bỏ, bất quá anh vẫn là vô ý thức cách Diệp Từ xa một chút, sau đó tiếp tục câu cá.

Sau đó, hai người đều không nói gì, giống như đang đọ tài câu cá, anh không nhường tôi, tôi không nhường anh.

"Thật là kỳ quái, hai người chúng ta thế này, hình như tôi mới là con gái a." Diệp Từ nhìn chằm chằm bóng cá của mình, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, nhàn nhạt trào phúng nói.

"Cô nói cái gì?" Chân Thủy Vô Hương vốn dĩ đã gần như bình tĩnh bỗng bị một câu kia của Diệp Từ khiến cho mù mịt.

"Nhìn biểu hiện của anh khi nhìn thấy tôi, giống như tôi là một tên sắc lang tội ác chồng chất, muốn đem anh ăn sạch sành sanh, mà anh là một thiếu nữ thanh thuần không hiểu việc đời, đáng thương như vậy, run rẩy, chỉ hy vọng ta có thể đại từ đại bi buông tha anh, mà ngay cả ngồi cạnh tôi cũng cẩn thận để ý như vậy, trong lòng run sợ như vậy. Điều này thật khiến cho trong lòng tôi có một loại ảo giác. Tôi là không là lúc nào đã thay đổi giới tính, biến thành đàn ông rồi." Diệp Từ đến mày cũng không nhíu, cũng không nhìn sang Chân Thủy Vô Hương đang xấu hổ, những từ ngữ không lưu tình cứ như vậy theo khóe môi lương bạc của cô tràn ra.

Quả nhiên, Diệp Từ nói vậy khiến Chân Thủy Vô Hương rất xấu hổ, thậm chí có cảm giác như ngồi đống lửa đứng đống than rồi. Anh trộm nhìn Công Tử U, chỉ thấy đối phương thản nhiên, căn bản không giống bộ dạng của anh.Ngược lại lại khiến cho anh đầy bụng xấu hổ, cũng không nghĩ mình lại khẩn trương như vậy.[Truyện được dịch tại banlong.us]

Anh cười khan vài tiếng, muốn hóa giải tình huống vô cùng xấu hổ của anh cùng Công Tử U này, vội vàng giải thích: "Không có, không phải, tôi không khẩn trương, tôi chỉ là..."

Nói đến chỗ này, anh lại cảm thấy có chút nhức trứng: "Hiện tại trên diễn đàn cũng không biết là ai nói lung tung, một việc bé tí tẹo như hạt vừng cũng bị nói thành quả dưa hấu. “Không phải là tôi sợ cô, cũng không phải khẩn trương, chỉ là, chỉ là không muốn những bằng hữu kia của tôi hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta."

Lúc này đến phiên Diệp Từ có chút hắc tuyến rồi, nàng chuyển mắt nhìn Chân Thủy Vô Hương, nghiêng nửa khuôn mặt đen nói: "Tôi phát hiện khả năng biểu đạt của anh không tốt cho lắm."

"Cái gì?" Chân Thủy Vô Hương không biết có phải nguyên nhân mấy ngày nay bị mất ngủ hay không, phản ứng của mình thật sự thật là trì độn, khiến cho anh trong phút chốc không thể hiểu được ý Công Tử U muốn nói.

"Lời này của anh, giống như tôi là tiểu tam mặt dày mày dạn tới dây dưa với anh, muốn phá hư tình cảm của anh và vợ cả." Nét trào phúng trên mặt Diệp Từ hiện ra nồng nặc: "Công Tử U cũng không phải nhân vật lớn gì, nhưng cứ xoắn xuýt một việc như vậy, tựa hồ cũng không phải phong cách của tôi."

Chân Thủy Vô Hương tự biết mình nói như vậy là không ổn, vội vã xin lỗi Diệp Từ, đơn giản chính là không ngừng giải thích, chỉ tiếc, càng giải thích càng khó nghe, khiến cho Diệp Từ cảm thấy phiền. Cô trực tiếp ngắt lời Chân Thủy Vô Hương: "Bạn bè tốt thực sự, tuyệt đối sẽ không vì một chuyện có lẽ có mà hiểu lầm, cho dù có, họ cũng sẽ tin anh."

Lời của Diệp Từ, giống như vào một ngày đông giá rét bỗng bị một thùng nước đá dội trúng đầu, khiến cho tất cả những lời Chân Thủy Vô Hương định nói đều đông cứng lại, trong đầu đều là những lời của cô chạy đi chạy lại, rốt cuộc không nói nổi một câu.

Kỳ thật, anh biết Công Tử U nói đúng, nhưng là, anh không cam lòng. Bạn bè nhiều năm như vậy, chỉ vì một việc nhỏ… Anh không cam lòng, càng không muốn tin.

Hai người lâm vào vô tận trầm mặc, giống như khôi phục trận đấu câu cá. Bất quá so với Diệp Từ khí định thần nhàn, Chân Thủy Vô Hương hiện tại thế nhưng nửa khắc cũng không an tĩnh được, trong lòng của anh khó chịu như bị dao đâm. Anh không thừa nhận giả thiết của Công Tử U, cho nên, anh từng giây từng khắc đều muốn thuyết phục cô không nên dùng ánh mắt hạn hẹp đánh giá tình bạn của mình.

Cuối cùng, anh không nhịn được nữa.

"Tôi cùng bạn mình đã chơi với nhau từ năm 18 – 19 tuổi, chúng tôi rất thân thiết, tình cảm giữa chúng tôi rất chân thành, tôi tin họ đều tin tưởng tôi, tuyệt đối!" bởi vì nội tâm anh không bình tĩnh, lời nói có chút vỡ vụn, có chút không đầu không đuôi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới khả năng lý giải của Diệp Từ.

Chỉ thấy nàng thờ ơ liếc nhìn Chân Thủy Vô Hương, sau đó lại quay đầu đi, lẳng lặng nhìn mặt nước, đạm mạc nói: "Chuyện của mấy người tôi cũng biết một chút, tuy tôi cũng không quan tâm, nhưng tự dưng bị vạ lây, cho nên cũng xem topic trên diễn đàn, biết được một hai. Tôi không biết mấy người có bao nhiêu năm cảm tình, cũng không biết cảm tình của các người rốt cuộc là sâu đậm đến mức nào, bất quá dựa theo kinh nghiệm nhiều năm chơi game của tôi mà đưa ra một kết luận, trên cái thế giới này không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với ai, nếu như anh cảm thấy có, đó là bởi vì anh còn có giá trị lợi dụng."

"Công Tử U tôi biết rõ cô là người trọng lợi ích, tôi biết rõ cô rất lạnh lùng, cũng rất ích kỷ, những điều này tôi đều biết, nhưng là mong cô đừng mang những tâm tư xấu xa kia phỏng đoán tình bạn của chúng tôi, như vậy rất không công bằng." Chân Thủy Vô Hương quả nhiên tức giận rồi, ánh mắt anh trợn thật lớn, hai tay nắm chặt, nhìn ra được, anh đang cực lực kìm chế lửa giận của mình.[Truyện được dịch tại banlong.us]

Diệp Từ thế nhưng ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, chỉ nhàn nhạt nhìn nét mặt của anh, lành lạnh trào phúng: "Ôi!!!, muốn đánh người à? Vậy anh phải tìm lại đối tượng, đánh tôi, anh sẽ thua đấy." Nói đến chỗ này, cô lại nhếch lên một khóe cười đáng đánh giựt dây Chân Thủy Vô Hương: "Bằng không thì, anh có thể tóm một tên bạn của anh qua đây, để anh và anh ta đánh nhau một trận, lúc ấy mới cá thể chứng minh tình bạn đẹp đẽ của anh, không phải sao?"

"Cô không nên ép tôi." toàn thân Chân Thủy Vô Hương đều run rẩy, ngay cả trong mắt đều toát ra tơ máu, nhìn ra được, nếu như Diệp Từ lại kích anh, dù anh biết rõ mình đánh không lại Diệp Từ cũng sẽ động thủ: "Tôi tuy không đánh con gái, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không phá lệ."

Đối với lời cảnh báo này của Chân Thủy Vô Hương, Diệp Từ xì mũi coi thường, cô không thèm nhìn tên đàn ông đánh mất lý trí này nữa, tiếp tục đem tinh lực đặt lên cần câu, phải biết rằng mấy tên tham ăn của cô cũng không dễ nuôi.

"Cái gọi là bạn bè chân chính, đó là không nên có quan hệ lợi ích. Một khi loại bạn bè này dính vào lợi ích, sẽ biến chất, sẽ trở mặt, trên thế giới mọi việc đều đơn giản như vậy. Cho nên, nếu như, anh thật sự để ý một người, để ý một người bạn, đừng đem anh ta kéo vào vòng ích lợi luẩn quẩn của anh, cũng đừng ta đến gần vòng ích lợi luẩn quẩn của anh ta, như mới có thể lâu dài." Diệp Từ nhìn chằm chằm vào mặt nước ánh sắc hồng kim, lặng lẽ, chậm rãi, nhàn nhạt nói ra một câu.

Sau khi nói những lời này, không thể phủ nhận, ở sâu trong đáy lòng của cô có cái gì đó nhói một cái, càng ngày càng lan tỏa, khiến cho cô không cách nào bình tĩnh. Lời này đâu chỉ nói Chân Thủy Vô Hương, kỳ thật không phải mình lúc đó cũng vậy sao? Những loại bạn bè như vậy, đều không thể vượt qua khảo nghiệm, ví dụ như Đổng Âm, ví dụ như Dịch Thương.

Lúc này, Chân Thủy Vô Hương cũng không còn tức giận, anh tựa hồ an tĩnh lại, nhìn qua mặt biển xa xa không biết suy nghĩ cái gì, qua rất lâu mới nói: "Tôi muốn đối xử tốt với bạn bè, đây không phải cái lợi ích gì, tôi chỉ là muốn đối xử tốt với họ.

"Thế nhưng mà, anh không cẩn thận gặp được tôi, tôi biến thành một loại lợi ích vô cùng lớn, dưới sự thử thách của lợi ích, cân đối giữa các người bị phá vỡ. Vừa vặn câu lên một con cá, Diệp Từ thu cần cá, sau đó lại ném lưỡi câu ra, động tác trôi chảy: "Kỳ thật, hôm nay không có Công Tử U cũng sẽ có Công Tử Nhất, Công Tử Nhị, Công Tử Tam, loại quan hệ lợi ích như miếng băng mỏng này, sớm muộn cũng sẽ bị đánh phá."

"Tôi không tin." Chân Thủy Vô Hương chẳng những là một người trọng tình cảm, còn là một người bướng bỉnh, còn là một người không đụng tường không quay đầu lại: "Quan niệm của cô khác tôi, quá trình phát triển cũng không giống, cô không thể lý giải tất cả những gì tôi đã trải qua, đối với những gì cô nói, tôi cũng không tin."

Diệp Từ nhún vai, không chút hứng thú với việc tranh chấp về vấn đề này cùng Chân Thủy Vô Hương, trong mắt của cô hiện lên một tia tính toán: "Chúng ta đã không thể thuyết phục lẫn nhau, không bằng chúng ta đánh cuộc một lần thì thế nào?"

"Đánh cuộc cái gì?" Chân Thủy Vô Hương đang nổi nóng, lý trí tựa hồ cách anh rất xa, thậm chí nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đáp ứng lời đề nghị của Diệp Từ.

Đối với việc này, Diệp Từ thập phần thoả mãn. Tục ngữ nói, xúc động là ma quỷ, cô lại một lần nữa chứng kiến sự thật này.

"Anh bây giờ chụp một bức chúng ta đang câu cá đăng lên diễn đàn, nhìn xem ngươi những người bạn kia của anh phản ứng như thế nào?" Diệp Từ cười đến như một con hồ ly, nhưng ánh mắt chân thành vô tội ki lại có thể lừa phỉnh bất cứ ai, ít nhất lừa phỉnh Chân Thủy Vô Hương đã thần chí không rõ là không thành vấn đề."Nếu quả thật như anh nói, những người bạn kia của anh kiên trì tín nhiệm anh, tôi cam đoan sẽ xin lỗi bọn họ trên kênh thế giới, xin lỗi anh, sau đó giúp các anh đánh qua phó bản Thành Phế Tích."[Truyện được dịch tại banlong.us]

"Không, không cần đánh phó bản, cô chỉ lần lên kênh thế giới xin lỗi là được rồi." Chân Thủy Vô Hương rốt cuộc vẫn có chút ngông nghênh, anh lập tức cự tuyệt đặt cược đánh phó bản của Diệp Từ, dù sao hiện tại, trong mắt trong lòng anh, mấy cái thông quan phó bản kia chẳng thế nào so sánh được với tình bạn của anh và những người trong Guild.

Diệp Từ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, cô gật gật đầu: "Tùy anh, đều tùy anh."

"Vậy một lời đã định, tôi chụp ngay." Chân Thủy Vô Hương nói xong, lập tức Screenshots, đăng lên diễn đàn.

Diệp Từ lại không chút hoang mang nói: "Đừng vội, anh cứ chắc chắn tôi sẽ thua như vậy sao?”

"Đương nhiên "

Diệp Từ hơi lắc đầu, thở dài một tiéng: "Tôi có thể không cho là như vậy. Bất quá, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nếu là đánh cuộc, tôi nói tiền đặt cược của tôi, anh cũng nên nói tiền đặt cược của anh."

Chân Thủy Vô Hương sửng sốt một chút, bởi vì anh căn bản là không nghĩ qua mình sẽ thất bại, cho nên cũng không nghĩ qua mình phải ra giá đặt cược, hiện tại Diệp Từ nhắc tới như vậy, anh nhất thời cũng không nghĩ ra cái giá nào sẽ khiến Công Tử U cảm thấy hứng thú, vì vậy đành phải đem quyền này giao cho cô: "Cô muốn cái gì?"

"Tôi?" Diệp Từ cười đến càng vui vẻ hơn: "Ý của anh là, tiền cược của anh để tùy ý tôi chỉ định?”

"Đúng, chỉ cần tôi có." Chân Thủy Vô Hương vô cùng kiên trì: "Dù sao, cô cũng tuyệt đối không có khả năng thắng."

"Được rồi, anh đã cho là như vậy, như vậy tôi tùy tiện chỉ định là được rồi." Diệp Từ cười đến mặt mày hớn hở, cùng anh đấu trí so dũng khí vòng vèo lâu như vậy, chính là chờ thời khắc anh mắc câu này, điều này sao lại không khiến cho Diệp Từ vui vẻ, cô chẳng những vui vẻ, còn vui đến nỗi muốn nhảy tót lên rồi.

Giả bộ suy tư một hồi, cô mới nói: "Kỳ thật ở anh, tôi cũng không có cái gì muốn lấy, không bằng như vậy là tốt rồi, nếu như anh thua, anh gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng của chúng tôi a."

Chân Thủy Vô Hương giật mình. Kỳ thật, nếu như lúc này anh không có xúc động như vậy, nếu như lúc này anh có thể tâm bình khí hòa, nếu như lúc này anh có thể cẩn thận một chút, nhất định có thể nhìn ra tâm tư rõ ràng của Công Tử U. Chỉ tiếc, lúc này Chân Thủy Vô Hương căn bản là không rảnh bận tâm nhiều như vậy rồi.

"Như thế nào? Không dám đánh cuộc?" Diệp Từ nhíu mày: "Xem ra, anh cũng không được tự tin lắm nha." Cô nhếch miệng, biểu tình khinh bỉ không chút che giấu.

Chân Thủy Vô Hương hiện tại làm sao còn có thể chịu được kích thích, anh cắn răng, lập tức đáp ứng: "Tốt, không thành vấn đề, cứ quyết định như vậy, nếu như cô thua, cô phải xin lỗi tôi và bạn bè của tôi trên kênh thế giới, nếu như tôi thua, tôi liền gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng."

Diệp Từ gật gật đầu, tuy cô bất mãn hết sức việc đặt cược một câu xin lỗi của mình, nhưng là, cô không có biểu hiện ra ngoài. Dù sao, Công Tử U chưa bao giờ làm việc mà chưa nắm chắc, đã như vậy, câu xin lỗi này, đều là điều không tồn tại, không cần quá để ý.

Rồi sau đó, Diệp Từ liền không thèm quản Chân Thủy Vô Hương làm gì, cô bắt đầu khoan thai tự đắc câu cá, như là ngư ông ngồi xem ngao cò tranh nhau, chỉ còn chờ con cá cắn câu của mình thôi.

Chân Thủy Vô Hương nhanh chóng chụp một ảnh mình cùng Công Tử U ngồi trên tảng đá nhàn nhã câu cá, trên tấm ảnh Công Tử U thực nhàn nhã, mà sự nhàn nhã của anh lại là một sự sắp đặt cứng nhắc, nhưng là chỉ là một tấm hình mà thôi, cũng không thể nhìn ra được cái gì. Anh đăng lên diễn đàn chính thức của trò chơi, lựa chọn nặc danh đăng bài viết, nhưng lại suy nghĩ thật lâu về tên topic, anh không biết rốt cuộc phải ghi như nào mới có thể chứng minh sự kiên trì của mình là đúng đắn đây.

Giằng co như vậy thật lâu, cuối cùng anh mới quyết tăm viết xuống tiêu đề: "Chân tướng về quan hệ của Công Tử U cùng Chân Thủy Vô Hương " rồi sau đó, anh dán ảnh chụp hai người vào bài viết, lại viết xuống mấy câu như sau: "Đối với những phỏng đoán của mọi người, dùng ảnh chụp chứng minh mới là chính xác nhất. Ảnh này được chụp trong lúc ngẫu nhiên, đừng hỏi chụp ở đâu."