Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 81: Sự chênh lệch giữa cao cấp và hạ cấp



Diệp Từ thu thập xong chai chai lọ lọ trên bàn, bắt đầu đi tới hiệu dược liệu bên ngoài. Thuận tiện khi dễ Bạch Mạch: "Đầu tiên, anh không hề quan sát em lớn lên, trước đây anh tới đây đều đi lêu lổng, tối đa chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể gặp mặt, thứ hai, người nâng niu em trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan là cha em, không phải anh." Vừa nói cô vừa quăng cho Mạch Bạch mấy tổ dược trung cấp.

Bạch Mạch theo bản năng nhận lấy mấy thứ Diệp Từ ném qua, nhìn kỹ, nhịn không được trầm trồ khen ngợi, thực sự đây mới là cực phẩm dùng để đánh BOSS, linh đan diệu dược dùng để đẩy ngã MM đây.
(Hình như ka đang YY, chắc cái ka nhắc đến là viagra trong truyền thuyết…)

"Anh hoàn toàn là một tên chuyên chiếm tiện nghi, mỗi ngày chỉ biết giả vờ đi theo sau em làm bộ hộ hoa sứ giả, đừng có không biết xấu hổ nữa."

"Hộ hoa sứ giả?" Bạch Mạch ngoẹo đầu nhìn Diệp Từ đi ra ngoài, ha ha cười: "Em là loại hoa gì? Bá vương hoa? "

Diệp Từ lập tức quay đầu, căm tức nhìn Bạch Mạch, miệng cái tên này thật tiện: "Bá vương hoa cũng là hoa.” [Truyện được dịch tại banlong.us]

"Được rồi, bá vương hoa cũng là hoa." Bạch Mạch liên tục gật đầu, đối với loại chuyện này, anh từ trước tới nay vẫn không muốn tranh cãi cùng phái nữ , anh là thân sĩ. Bất quá, mắt thấy Diệp Từ đi tới phòng họp công hội, anh nhịn không được hỏi: "Này, bá vương hoa, em định đi đâu thế??"

"Anh quan tâm cái rắm." Diệp Từ không quan tâm, liếc trắng Bạch Mạch, ngạo kiều tiếp tục đi về phía phòng họp.

Bạch Mạch vẫn đứng ở phía sau cô mỉm cười. Diệp Từ từ trước tới nay vẫn là một cô nhóc mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng, kỳ thực cô so với Di Lộc và Khuynh Ngôn Mặc, so với anh còn lo lắng cho tiến độ phó bản hơn, đặc biệt lúc Lang Tộc đẩy ngã Boss, chỉ là cô không nói. Vô luận là ai oán giận cũng được, vô luận là ai lo lắng cũng được, cô đều nói, phó bản vật này sớm muộn sẽ bị hạ, để an ủi người khác, thế nhưng Bạch Mạch lại biết, cô rất lo lắng.

Cô, từ xưa đến nay đều như vậy, sẽ không để lộ ra tâm tình của mình, kiêu ngạo khiến người ta thấy thật đáng yêu.[Truyện được dịch tại banlong.us]

Hiện tại cô tới phòng họp, là bởi vì đoàn tinh anh đang họp ở đó, mọi người đều đang nghĩ biện pháp, cô nhất định là không yên lòng.

Diệp Từ lẳng lặng đứng ở cửa phòng họp nghe mọi người bên trong ngươi một từ ta một từ thảo luận sôi nổi, có vẻ như cũng không muốn đi vào. Bỗng nhiên, thấy Mơ Ước Thân Cao 1m7 đứng lên, khụ, đương nhiên, cô ấy đứng lên ghế, nếu không, phỏng chừng không ai có thể nhìn thấy cô ấy.

"Tôi nghĩ được một biện pháp" dưới mắt của Mơ Ước thân Cao 1m7 rõ ràng có quầng thâm, xem ra cả ngày hôm qua cũng không có ngủ."Chúng ta vẫn luôn trú tâm tới một vấn đề chính là sau khi Boss điểm danh lên ai thì chúng ta không có cách nào giải trừ kỹ năng, thế nhưng vẫn không có tiến triển gì, thế nên tôi nghĩ, có phải chiều hướng suy nghĩ của chúng ta sai rồi?"

Khuynh Ngôn Mặc nghe Mơ Ước Thân Cao 1m7 nói như vậy, hơi sửng sờ, anh và Di Lộc hai người liếc nhau, đồng thanh nói: "Mộng Tưởng, cô nói tiếp."

Mộng Tưởng Thân Cao 1m7 kỳ thực ở trong đội đánh phó bản vẫn nằm trong đội ngũ bị lãnh đạo, tuy rằng sát thương của cô rất cao, thế nhưng ý kiến chỉ huy thì thực không dám khen, cho nên sau khi nghe hai chỉ huy nói, ngược lại có chút khẩn trương.

Buông Muội Tử Kia Ra ở bên cạnh cổ vũ cô: "Đừng sợ, từ từ nói."

"Đêm qua lúc tôi đi ngủ, nhớ tới hình như tiểu U có nói với ta một câu, Khi người chơi gặp một vấn đề nan giải kỳ thực không nhất định phải giải quyết theo chiều hướng bị động, chúng ta có thể chủ động đưa ra giải pháp, nói không chừng nếu chúng ta chủ động hơn sẽ có nhiều hơn một phần cơ hội. Tôi mới nghĩ, cái này quả thực rất giống như vấn đề mà chúng ta đang vấp phải." Nói đến chỗ này cô hơi dừng lại một chút, đè thấp thanh âm: "Đồng thời tôi cũng phát hiện một việc, khi Tiểu U dẫn chúng ta qua phó bản, lúc gặp phải vấn đề, cô ấy đều chủ động đưa ra giải pháp, mà bây giờ chỉ cần cô ấy không chỉ huy phó bản, chúng ta đều là “binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn”, không hề chủ động đưa ra cách giải quyết."

Những lời Mơ Ước Thân Cao 1m7 nói như vậy khiến Khuynh Ngôn Mặc và Di Lộc cũng rơi vào trầm tư, quả thực, bọn họ cũng biết điều này, tuy rằng tất cả mọi người không ý thức được, thế nhưng vấn đề này thực sự tồn tại. Di Lộc thậm chí nhớ tới, có một lần anh và Khuynh Ngôn Mặc cùng nhau chỉ huy một phó bản được thu video post lên diễn đàn, tất cả mọi người đều rất tán thưởng, nói Thiên Thiên Hướng Thượng sắc bén như thế nào, chỉ huy tinh chuẩn ra làm sao, điều đó khiến bọn họ rất đắc ý.

Thế nhưng, có một bình luận khiến hai người Di Lộc và Khuynh Ngôn Mặc Như cùng lâm vào trầm tư. Cho tới bây giờ Di Lộc cũng có thể đọc ra chính xác từng chữ của câu bình luận kia: "Đoàn đội phối hợp không tồi, chỉ huy cũng coi như đúng lúc, bất quá, nếu cứ chỉ huy như vậy mà nói thì vẫn còn một khoảng cách nhất định nữa mới có thể được cho là chỉ huy cao cấp, khoảng cách đó cũng không phải một điểm hay nửa điểm.”

Chuyện này, hai người bọn họ chưa từng nói cho ai, thế nhưng bọn họ vẫn đều đặt ở trong lòng. Thế nhưng, bọn họ càng nghiên cứu kỹ, càng không hiểu rõ người kia có ý gì. Rốt cuộc thì khoảng cách của họ với chỉ huy cao cấp là bao nhiêu? Tận đến hôm nay, Mơ Ước Thân Cao 1m7 nói, rốt cục khiến cho bọn họ tìm được điểm mấu chốt.

"Hai người đừng giận a. Không phải tôi nói hai người chỉ huy không tốt đâu." Mơ Ước Thân Cao 1m7 bứt tóc, thấy hai người không nói lời nào, cảm giác hình như mình đã quá lời, cho nên bỗng chốc bầu không khí trở nên ngượng ngập."Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đang bàn về BOSS số bốn, bởi vì những lời Tiểu U nói, tôi nghĩ chúng ta bây giờ vẫn luôn giải quyết vấn đề sau khi bị boss điểm danh, bởi vì không giải quyết được, cho nên, chúng ta cứ một lần lại một lần diệt đoàn, bị chặn ở chỗ này không đi được."

"Mơ Ước, tôi có một vấn đề, ý của cô mọi người đều hiểu, thế nhưng, cô có nghĩ tới hay không, thời điểm Boss ngâm xướng kỹ năng chúng ta không thể gián đoạn, vấn đề này phải giải quyết như thế nào?" Thạch Hoa Quả gật đầu, hỏi vấn đề của mình.

"Điều này tôi cũng nghĩ tới, cho nên ta nghĩ tới biện pháp không cần để các vú em và các chức nghiệp phụ trợ tới gián đoạn Boss điểm danh, chúng ta trực tiếp giải quyết hắn." Mơ Ước Thân Cao 1m7 nghe Thạch Hoa Quả hỏi, sau đó nói ra biện pháp của mình.

"Cô nói chúng ta mặc kệ những người bị Boss điể danh chết?" vẻ mặt Khuynh Ngôn Mặc vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy." Mơ Ước Thân Cao 1m7 gật đầu xác nhận: "Người bị boss điểm danh phải chết không thể nghi ngờ, những người buff cũng sẽ bị liên lụy, không bằng ột khi BOSS điểm danh, chúng ta lập tức hội đồng hắn, Boss điểm danh đại khái sẽ vào tầm 3-5’ 1 lần, chỉ cần chúng ta có thể bảo đảm thu xuất từng người, tôi toán một chút, đại khái 20 phút, tối đa sẽ chết tầm bảy người là có thể thông qua BOSS này, hơn nữa BOSS này di động rất chậm, công kích vật lý cũng không mạnh, cho nên, mọi người phối hợp tốt, thay thế vị trí của người bị điểm danh, mới có thể thông qua."[Truyện được dịch tại banlong.us]

Mơ Ước Thân Cao 1m7 nói khiến tất cả mọi người rơi vào trầm tư, đây đúng là một loại đấu pháp mới tinh, bọn họ hoặc là xì xào bàn tán, hoặc là tụm thành năm ba đám thảo luận tính khả thi của phương pháp này, nói chung trong phòng hội nghị lại là một phen khí thế ngất trời.

Diệp Từ nhìn tình huống trong phòng họp khẽ mỉm cười một cái, xoay người ly khai. Xem ra vận khí của cô không tệ, Mơ Ước Thân Cao 17 đánh bậy đánh bạ thế nhưng lại nói ra đấu pháp chính xác để thông qua BOSS này, như vậy tin tưởng, Lão Tứ sẽ sớm bị Thiên Thiên Hướng Thượng đẩy, cô không cần lo lắng nữa. Hơn nữa, những lời vừa rồi của Mơ Ước Thân Cao 1m7 cũng nhất định sẽ gợi ý cho Khuynh Ngôn Mặc và Di Lộc, để cho bọn họ thấy được chênh lệch của mình và chỉ huy cao cấp, nói không chừng thời gian tới danh sách chỉ huy cao cấp sẽ phải sửa lại một chút.

"Sao không vào?" Bạch Mạch tới sau nhìn thấy Diệp Từ rời đi hỏi.

"Bọn họ có thể tự giải quyết vấn đề, không cần em ra mặt." Diệp Từ mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ vai Bạch Mạch: "Hội trưởng đại nhân, chờ thu ngũ giáp Lão Tứ vào trong túi đi."

Bạch Mạch hơi nhướn mày, nhìn Diệp Từ kinh ngạc: "Thế nào? Khẳng định như thế?"

Diệp Từ không nói lời nào, chỉ đi tới NPC truyền tống: "Anh nói không sai, mỗi ngày đều ngốc ở công hội không giống với tác phong của Công Tử U."

"Bây giờ lại đi đâu?"

"Có trời mới biết."

Kỳ thực hiện tại Diệp Từ tính đi Ưu Thương Đàm ở Hắc Nê Thành tìm Thành chủ Moley, dù sao Sakageer đưa cho cô một cái nhiệm vụ cấp sử thi, nếu như cô không làm, chính cô cũng cảm thấy mình thực lãng phí.

Đặc biệt, ngày hôm nay là một ngày mưa thuận gió hòa, chuyện của công hội tất cả đều thuận lợi, chuyện của Thiết Huyết Chiến Qua vẫn nằm trong quỹ đạo, tạm thời không có chuyện gì khiến cô phải lo lắng, nếu như cô không đi tìm chút chuyện để làm, thực sự là phải vô cùng xin lỗi ột ngày đẹp như vậy.

Từ Hồng Hồ Thành Thành đi Hắc Nê Thành nói xa không xa nói gần không gần. Nếu như đi theo đường thẳng, thực sự là rất gần, thế nhưng, ở giữa hai tòa thành có một cái Đao Phong Đồi, cứ thế chia đôi hai tòa thành ra, trừ phi mở ra hệ thống phi hành, bằng không bây giờ người chơi chỉ có thể đi vòng qua vài cái map mới có thể đến Hắc Nê Thành.

Hắc Nê Thành là một khu lãnh thổ rất ít tranh chấp. Chủ thành Mole luôn bảo trì trung lập, cho nên ở Hắc Nê Thành, người chơi cũng sẽ gặp được người chơi của đại lục khác, mà ở đây đánh nhau cũng là một chuyện bình thường.

Diệp Từ cũng không sợ PK, chỉ là cô biết một chuyến đi này, làm cái nhiệm vụ này cũng chẳng phải việc vui vẻ gì, cho nên trước khi đi cô đem đồ đạc chuẩn bị đầy đủ, tránh cho quên cái gì lại phải về lấy, như thế thì thật phiền.

Triệu hồi Lão Tứ, trèo lên lưng nó, lôi mấy miếng thịt ra ném vào miệng tên kia, tên kia mừng rỡ rung đùi vẫy đuôi, đối với Diệp Từ ra lệnh bôn chạy vô cùng tích cực hưởng ứng.

Đại khái là Lão Tứ quá mức hấp dẫn sự chú ý, dù sao cưỡi nó bôn chạy trên đại lộ Hồng Hồ Thành, lúc nào cũng có người dừng lại ngắm nghía. Tuy rằng Diệp Từ đối với những đãi ngộ như vậy cũng không có cảm giác gì, bất quá Lão Tứ lại thập phần hưởng thụ, càng nhiều người nhìn nó, nó càng hưng phấn.

Diệp Từ bị Lão Tứ lắc lư có chút khó chịu, vừa định kháng nghị, bỗng nhiên nhận được mật ngữ của người lạ: "Công Tử U, cô có bận không?"