Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 327: Chuyện này tôi nhất định sẽ tra rõ rang!



Mục Cảnh Thiên nhìn cô, không nén được tò mò hỏi: “Cô đang nghĩ gì?”
“Mục Cảnh Thiên, tôi đang nghĩ đến một chuyện, nếu muốn đến được bãi giữ xe của công ty chúng ta cần phải thông qua lối thoát hiểm, nếu như không phải nhân viên trực thuộc công ty thì không cách nào bước vào được!” Hạ Tử Hy đột nhiên nhìn Mục Cảnh Thiên hỏi.
Ánh mắt trong suốt mang theo chút hoài nghi cũng có chút nghi ngờ.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên cũng đột nhiên nhớ đến sau đó gật đầu: “Đúng vậy, cô đang nghi ngờ có người cố ý làm như vậy?”
“Anh tại sao lại không đi đến bãi giữ xe? Ngoài ra, việc tôi đi đến bãi giữ xe, bọn họ làm sao biết được?” Hạ Tử Hy nhìn hắn hỏi, tất cả đều tràn ngập nghỉ ngờ.
Lời này của Hạ Tử Hy đã quá rõ ràng rồi.
Mục Cảnh Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra vừa rồi, khi hắn vừa muốn đi đến bãi giữ xe thì Lăng Tiêu Vân đột nhiên xuất hiện yêu cầu hắn phải tiễn cô về nhà, hơn nữa còn nói
rằng trước cổng công ty đã không còn ký giả nào. Nghĩ đến chuyện này Mục Cảnh Thiên liền nhíu mày.
Nhìn điệu bộ đăm chiêu của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Hy nhìn hắn nói: “Có phải anh đã nghĩ đến chuyện gì rồi hay không?”
Mục Cảnh Thiên đột nhiên ngước mắt nhìn Hạ Tử Hy, nét suy tư trong ánh mắt lập tức biến mất, chĩ lên tiếng nói: “Chuyện này tôi nhất định sẽ tra rõ rang!
“Mục tổng, chuyện tôi bị bắt cóc lần trước, anh vẫn chưa điều tra ra!” Hạ Tử Hy nói.
“Cô đang trách tôi làm việc không hiệu quả sao?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại, đối diện với sự bất mãn này của người phụ nữ này, hắn cực kỳ không hài lòng.
“Không có!” Hạ Tử Hy lắc đầu phủ nhận.
“Cô cho rằng chuyện này muốn tra xét rất dễ dàng hay sao? Cô nên nhớ rằng hiện tại Hà Lục Nguyên vẫn chưa lọt lưới, cô tốt nhất nên tự mình cần thận một chút!” Mục Cảnh Thiên cảnh cáo nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười trả lời: “Tôi biết rồi!” Chỉ là chuyện này không cần phải nói cô cũng biết được người đứng phía sau là ai!
Người hận cô nhất tại Vân Duệ, ngoài ra còn có năng lực thông báo đến ký giả, hơn nữa còn có thể tụ tập mọi người đến một nơi. Trong lòng cô, sớm đã rõ ràng thân phân của người đó!
Chỉ là nếu như cô điều tra ra được chứng cứ phía sau, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Không biết cùng Mục Cảnh Thiên trò chuyện bao lâu, lúc này cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra.
“Tiểu Hy...” một giọng nói nhẹ nhàng nhưng ôn hòa vang lên, Mục lão thái thái như một cơn gió nhẹ nhàng bước vào.
Khi nhìn thấy Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy lúc này ngồi trên giường mỉm cười nói: “Bà nội!”
“Tiểu Hy thật đáng thương, cháu thế nào rồi? Còn có vấn đề gì nữa không? Cảnh Thiên, mau tìm bác sĩ giỏi nhất thành phố A đến đây, tuyệt đối không được khiến cho Tiểu Hy có chút vấn đề nào!” Mục lão thái thái nói.
Nhìn Hạ Tử Hy có vẻ ốm yếu nhưng ngược lại vô cùng có tinh thần: “Bà
nội, cháu không sao cả, chỉ là chút vết thương nứt xương nhỏ, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát một đêm là không sao rồi!” Hạ Tử Hy vừa nói vừa uất ức nhìn sang Mục lão thái thái.
Khó tránh trên thế giới này có một người không hề có quan hệ huyết thống với cô, ngược lại vô cùng yêu thương cô.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của Mục lão thái thái vẫn vô cùng thương xót cho cô: “Thật sự đáng ghét, đám người ký giả đó làm sao có thể vào được bãi giữ xe? Cảnh Thiên, việc này con xử lý thật không chu đáo, nhất định phải trừng phạt thật nặng đám ký giả đó!” Mục lão thái thái lên tiếng.
“Vâng, bà nội, cháu biết rồi, cháu sẽ tra xét chuyện này thật kĩ!” Mục Cảnh Thiên trả lời.
Hạ Tử Hy ngồi một bên; xem đi nếu cô không trách hắn làm việc không chu đáo thì cũng tự có người đến trách phạt.
Lúc này, Hạ Tử Hy lên tiếng: “Bà nội, thật sự không cần đâu, đối đầu với ký giả cũng không phải việc gì tốt, bọn họ chỉ càng thêm mắm dặm muối, đối với những chuyện như vậy chỉ cần nhân nhượng một chút cho êm xuôi mọi chuyện là được!”
“Cháu chỉ muốn biết ký giả làm sao có thể tiến vào bãi giữ xe, cũng như
làm sao tìm được cháu mà thôi!” Hạ Tử Hy nói.
Có nhiều vấn đề chỉ cần nhân nhượng một chút cho êm chuyện, nhưng cũng có một số chuyện Hạ Tử Hy tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cho nên những lời này của Hạ Tử Hy lại một lần nữa chiếm được sự yêu thích của Mục lão thái thái: “Nhìn xem, Tiểu Hy của chúng ta chính là người rộng lượng như vậy, quả thật có phong thái của người Mục gia!” Mục lão thái thái nói, vừa dứt lời liền quay sang nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Có nghe rõ những lời Tiểu Hy vừa nói hay chưa?”
“Cháu biết rồi bà nội!” Mục Cảnh
Thiên nói, ánh mắt liếc về phía Hạ Tử Hy đang ngồi trên giường, trong lòng có chút bức bối không hiểu Hạ Tử Hy dùng cách nào có thể thuyết phục được Mục lão phu nhân ngoan ngoãn nghe theo như vậy.
Hạ Tử Hy ngược lại chỉ ngồi trên giường, cười nhạt.
Lúc này, Mục lão thái thái lên tiếng: “Tiểu Hy, điện thoại con không liên lạc được, lát nữa ba mẹ của con cũng sẽ ghé qua!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy lúc này mới bừng tỉnh, vừa nãy chỉ một lòng muốn phân tích rõ mọi chuyện, quên mất phải gọi điện thoại thông
báo cho người nhà, cô cũng sơ suất quên rằng bọn họ cũng có thể dựa vào tin tức trên truyền hình mà biết chuyện này.
Khi mọi người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh lại một lần nữa được đẩy ra.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cùng nhau bước vào, tất nhiên đi theo phía sau chính là Hạ Tử Dục, anh ta giống như người bảo vệ trong nhà, cùng bước theo vào.
“Tiểu Hy...” Hứa Vy Nhân đau lòng bước vào bên trong.
Ba, mẹ!” khi nhìn thấy hai người bọn
họ, trên khuôn mặt Hạ Tử Hy lộ ra biểu cảm có lỗi.
“Ba mẹ xin lỗi, lại khiến cho hai người phải lo lắng rồi!” Hạ Tử Hy nói.
“Đứa con ngốc này đang nói cái gì vậy chứ, đến đây cho mẹ xem thử, thế nào rồi? Làm sao lại nghiêm trọng đến mức phải nhập viện vậy chứ?” Hứa Vy Nhân hỏi.
“Không có chuyện gì cả, chỉ là nứt xương nhẹ mà thôi; ở lại bệnh viện quan sát một hai ngày là ổn!” Hạ Tử Hy trả lời.
Lời đã nói đến đây, Hứa Vy Nhân lúc này mới yên tâm phần nào: “Con dọa chết mẹ rồi!”
“Chuyện xảy ra bất ngờ, điện thoại thì tắt máy, cho nên con mới quên mất việc gọi điện thoại cho hai người, xin lỗi ba mẹ!”
“Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy?” lúc này, Hạ Thiên đứng một bên hỏi; “Ký giả làm sao có thể tiến vào bãi giữ xe công ty?”
Nhắc đến vấn đề này tất cả mọi người đều im lặng. Rất rõ ràng chuyện này đổi thành bất kỳ ai cũng có thể nhận ra rõ ràng có người cố ý gây ra.
“Hạ tổng, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ điều tra chuyện này!” Mục Cảnh Thiên đứng một bên lên tiếng.
Hạ Thiên lúc này nhìn sang Mục Cảnh Thiên như muốn nói gì, thì Mục lão thái thái đã lên tiếng trước: “Ba Tiểu Hy, mẹ Tiểu Hy; hai người cứ yên tâm; những ngày này Cảnh Thiên nhất định sẽ ở bên cạnh Tiểu Hy, sẽ không khiến con bé lại chịu bất kỳ thương tích nào, nếu không thì chúng ta ra ngoài ngòi xuống cùng uống ly café?”
Mặc dù nhiều năm nay bà đã không còn nắm quyền lực trong tay, nhưng bà vẫn là người lớn nhất ở Mục gia, cũng được rất nhiều tôn kính. Hạ
Thiên cùng Hứa Vy Nhân liếc mắt nhìn nhau, không có cách nào từ chối, chỉ đành gật đầu đồng ý.
“Tiểu Hy, con cố gắng nghỉ ngơi, bà nội cùng ba mẹ con ra ngoài nói chuyện một lát!” Mục lão thái thái dặn dò.
Hạ Tử Hy gật đầu, mặc dù không biết giữa bọn họ có chủ đề gì để nói, nhưng cô chỉ là hậu bối, cũng không thể xen lời vào được.
Lúc này, phòng bệnh chỉ còn lại ba người trẻ tuổi: Hạ Tử Dục, Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Dục sải chân bước đến nhìn
Hạ Tử Hy: “Em thấy thế nào rồi? Còn đau hay không?”
Hạ Tử Hy mỉm cười lắc đầu: “Không đau nữa rồi, em cũng không yếu đuối đến mức đó!”
“Sau này làm việc phải cẩn thận một chút!” Hạ Tử Dục cán dặn.
Hạ Tử Hy gật đầu: “Em biết rồi, anh hai!”
Kế đó, Hạ Tử Dục ngước mắt, ánh mắt hướng về phía Mục Cảnh Thiên lúc này đang đứng một bên nói: “Mục tổng, không biết vì lý do gì, chỉ cần những chuyện có liên quan đến anh, Tiểu Hy luôn là người bị thương!” câu
nói này của Hạ Tử Dục chính là có ẩn ý.
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên đột nhiên cười tà, ánh mắt sâu kín quan sát Hạ Tử Dục: “Vậy sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Anh muốn nói rõ chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại, không hiểu sao hắn luôn có địch ý đối với người anh trai này của Hạ Tử Hy; đơn giản chính là không thích. Cũng vì Mục Cảnh Thiên luôn cảm giác, ánh mắt Hạ Tử Dục khi nhìn Hạ Tử Hy có chút không đúng, cảm giác cũng không được tự nhiên.
Hạ Tử Dục ngược lại mỉm cười nói: “Cũng không có ý gì cả, chỉ là thuận miệng nói ra sự thật mà thôi!”
Khóe môi Mục Cảnh Thiên từ từ nhếch lên, nhưng lại tỏa ra tia lạnh lẽo: “Vậy thì không còn cách nào khác, bởi vì những ngày tháng sau này trong tương lai, bất kỳ chuyện gì của cô ấy đều liên quan đến tôi!”
Nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử Dục không vui nhíu mày, người bình thường luôn ôn nhu ấm áp lúc này cuối cùng cũng bộc lộ tức giận nói: “Anh có ý gì?”
Nhìn dáng vẻ tức giận hiện tại của Hạ Tử Dục, Mục Cảnh Thiên nghĩ thầm
cuối cùng cũng không giả vờ được rồi? Rõ ràng là sói đội lốt cừu, nhưng luôn giả vờ phong độ, không cảm thấy mệt hay sao?
Hạ Tử Dục càng tức giận, Mục Cảnh Thiên càng vui mừng, chỉ nói bốn chữ: “Tự mình suy nghĩ!”
Nói chuyện với Mục Cảnh Thiên, đến cả Hạ Tử Hy còn tức giận đến nửa sống nửa chết, chứ đừng nhắc đến Hạ Tử Dục, một người luôn giữ phong độ, miệng lưỡi cũng không sắc bén chứ!
Nhìn hai người bọn họ chuẩn bị phát hỏa, Hạ Tử Hy nói: “Được rồi, hai người muốn cãi nhau ở đây sao?”
“Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà ồn ào, người bệnh cần phải nghỉ ngơi!” Hạ Tử Hy rốt cuộc cũng lên tiếng.
Sau đó, quả nhiên hai người đều ngoan ngoãn im lặng.
Lúc này, không khí trong phòng bệnh giữa ba người bọn họ càng trở nên kỳ quái, hạ Tử Hy nhịn không được, quay sang nhìn Mục Cảnh Thiên nói: “Tôi đói rồi, muốn ăn chút đồ ăn!”
“Cho nên?”
‘Anh đi mua đồ ăn!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, dáng vẻ hùng hồn của người phụ nữ này khi sai khiến hắn giống như đang sai khiến người làm trong nhà, Mục Cảnh Thiên có chút bất mãn lên tiếng: “Tại sao cô không kêu anh trai cô đi mua?”
“Anh từng thấy qua cảnh em gái sai khiến anh trai sao? Huống hồ tôi có việc cần nói với anh ấy, hơn nữa anh đừng quên bà nội vừa dặn dò anh phải chăm sóc tốt cho tôi!”
“Cô hiện tại lấy bà nội ra gây áp lực cho tôi sao?”
“Đúng vậy!” Hạ Tử Hy không chút phủ nhận gật đầu nói.
Sau đó, Mục Cảnh Thiên hung hăng nhìn Hạ Tử Hy, vài giây sau ném cho cô ánh mắt xem như cô lợi hại, sau đó xoay người rời khỏi.
Hạ Tử Hy lúc này ngồi trên giường, không biết vì lý do gì, khi nhìn thấy anh ta thỏa hiệp liền bất giác bật cười. Hạ Tử Hy ngồi một bên nhìn thấy tình cảnh này, cũng thật hiếm thấy Hạ Tử Hy cười vui vẻ như vậy.
Hạ Tử Hy quay đầu lại nhìn Hạ Tử Dục: “Có chuyện gì sao anh hai?”
Hạ Tử Dục lắc đầu: “Không có gì! Thế nào? Có chuyện gì muốn nói với anh sao?”
“Thật ra cũng không có gì chỉ là sợ hai người gây gổ với nhau, cho nên mới kiếm chuyện cho anh ta rời đi trước!” Hạ Tử Hy nói.
Hạ Tử Dục gật đầu: “Mục Cảnh Thiên so với trước đây không giống nhau!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nhướng mày nói: “Điểm nào không giống với trước đây?”
“Chuyện này không thể nói rõ được, Mục Cảnh Thiên vậy mà lại nghe lời em!” Hạ Tử Dục nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy mỉm cười nói: “Đó là vì có mệnh lệnh từ Mục lão thái thái, anh ta mới không
thể không nghe lời em!
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Dục cũng chỉ mỉm cười phối hợp với cô. Nhưng chuyện này rốt cuộc như thế nào chỉ có Hạ Tử Dục hiểu rõ, chính là cảm giác ăn ý giữa hai người đàn ông. Nếu như không phải vì thật sự quan tâm đến người nào đó, bất kể là mệnh lệnh của ai đều không có hiệu lực, hơn nữa ánh mắt Mục Cảnh Thiên khi nhìn Hạ Tử Hy vẫn còn vương chút bao dung. Điều này tuyệt đối không phải vì áp lực từ người khác.
Có điều...những chuyện này Hạ Tử Dục tất nhiên sẽ không nói cho Hạ Tử Hy biết. Vì hắn một chút cũng không
hi vọng hai người bọn họ bên nhau.
Lúc này bên ngoài phòng bệnh,
Mục Cảnh Thiên gọi hai cuộc điện thoại.
Cuộc gọi thứ hai tất nhiên gọi cho Huống Thiên Hựu.
“Alo!” đầu bên kìa điện thoại vang lên một giọng nói lười biếng.
“Huống Thiên Hựu, cậu tốt nhất cho tôi một lời giải thích!” điện thoại vừa thông, Mục Cảnh Thiên tức giận nói.
“Giải thích? Giải thích chuyện gì?
“Đừng nói với tôi rằng cậu vẫn chưa xem tin tức hôm nay!” Mục Cảnh Thiên nói, hắn không tin chuyện này chút nào.
Quả nhiên một câu nói này cũng đủ khiến cho Huống Thiên Hựu chết sửng: “Cậu nói đúng rồi, mình đã bị giam lỏng ở nhà một ngày rồi, trừ mấy người các cậu gọi đến, điện thoại của ai mình cũng đều không bắt máy!”
“Ký giả xông vào bãi giữ xe khiến cho Hạ Tử Hy bị thương, chuyện này cậu tốt nhất nói rõ cho tôi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, vị kia bên phòng tân hôn giống như tỉnh táo hơn một chút nói: “Cậu vừa nói gì?” “Vết thương thế nào rồi?”
“Gãy xương, nhập viện rồi!”
Nghe đến đây, Huống Thiên Hựu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May mắn không xảy ra vấn đề gì lớn, nếu không cậu sẽ truy sát mình mất!”
Vừa nói, hắn liền cầm chiếc điều khiển lên, mở truyền hình, cả người lười biếng ngồi trên ghế sofa xem tin tức ngày hôm nay, khuôn mặt quyến rũ bất kham. Xem đến cuối cùng, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Cảnh Thiên, cậu phải cảm ơn tôi mới đúng! Khiến cho cậu có được một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân! Đúng vậy, không tệ, rất giống kỵ sĩ!” vừa nói Huống Thiên Hựu còn không quên ca tụng một phen.
Mục Cảnh Thiên làm gì còn tâm trí quan tâm đến những chuyện này: “Cậu tốt nhất nên biết điểm dừng!”
“Người anh em, không phải tôi không giúp cậu, là vì có người đã ra lệnh cho tôi, tôi phải nghe theo lời người ấy!” Huống Thiên Hựu nói.
“Người anh em, không phải tôi không giúp cậu, là vì có người đã ra lệnh cho tôi, tôi phải nghe theo lời người ấy!” Huống Thiên Hựu nói.
Nghe vậy Mục Cảnh Thiên nhíu mày nói: “Có ý gì?”
“Nếu không phải do mệnh lệnh từ vị lão thái thái nhà cậu, mình những ngày gần đây có nhất thiết phải đăng nội dung trang tiêu đề toàn về các người hay không?
Mục Cảnh Thiên: quả nhiên là do bà nội nhúng tay vào!
Khuôn mặt Mục Cảnh Thiên không nhịn được co giật một phen, sau đó
nói: “Bà nội đã lớn tuổi, cũng đã lẩm cẩm rồi, cậu cũng lẩm cẩm theo hay sao?”
“Thật ngại quá; câu nói này mình đã thu âm lại rồi, ngày khác sẽ mang đến cho bà nội nghe!”
“Huống Thiên Hựu!” Mục Cảnh Thiên lạnh lùng cảnh cáo.
“Ha ha, được ròi, bất quá mình sẽ bồi thường cho cậu; nói đi, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?” Huống Thiên Hựu cầm lên ly rượu vang trên bàn thưởng thức.
“Mình chỉ muốn biết, ký giả làm sao lại biết Hạ Tử Hy sẽ xuất hiện ở bãi
giữ xe, còn có bọn làm sao lại biết lối thoát hiểm để tiến vào bên trong?” Mục Cảnh Thiên nói rõ ràng từng chữ.
Nghe vậy, Huống Thiên Hựu nhướng mày: “Xem ra cậu gặp phải rắc rối rồi!”