Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 324: Hạ tiểu thư, xin cô trả lời!



“Có phải hai người đã quyết định xong chuyện hôn nhân? Có thể thông báo cho chúng tôi biết về thời gian tổ chức hôn lễ hay không?”
“Hạ tiểu thư, tất cả mọi người đều biết rằng thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lăng thị mới chính là bạn gái chính thức của Mục tổng, cô hiện tại đột nhiên xuất hiện tại Mục gia, còn trở thành cháu dâu được chỉ định. Xin hỏi cô có cảm tưởng như thế nào?”
Lúc này, ánh đèn flash cứ liên tục chớp nháy trước mắt cô, vô vô micro
hướng về phía cô, vây chặt khiến cô không cách nào cử động. Hạ Tử Hy bị ký giả bao vây vào bên trong, đối mặt với những câu hỏi của bọn họ, lựa chọn lúc này của cô chính là giữ im lặng.
Lúc này, ánh đèn flash cứ liên tục chớp nháy trước mắt cô, vô vô micro hướng về phía cô, vây chặt khiến cô không cách nào cử động. Hạ Tử Hy bị ký giả bao vây vào bên trong, đối mặt với những câu hỏi của bọn họ, lựa chọn lúc này của cô chính là giữ im lặng.
“Thật ngại quá, tôi có chuyện gấp phải đi trước. Vui lòng nhường đường” Hạ Tử Hy nói.
Đáng tiếc ký giả hoàn toàn không có ý thỏa hiệp, tiếp tục vây quanh Hạ Tử Hy. Hạ Tử Hy hiện tại muốn rời khỏi cũng có chút khó khăn, đặc biệt cô hôm nay còn mang giày cao gót, muốn bước về phía trước một bước
cũng có chút tốn sức.
“Hạ tiểu thư, xin cô trả lời!” lúc này, đã có ký giả không nhịn được bất mãn mà lên tiếng hỏi.
“Thật ngại quá, ngày khác sẽ giải thích với mọi người!” vừa nói, Hạ Tử Hy có ý muốn rời khỏi.
Nhưng ký giả làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Cả ngày hôm nay không dễ dàng gì mới tóm được một người, làm sao có thể dễ dàng cho cô rời đi như vậy. Nhưng Hạ Tử Hy đã từ chối trả lời, trước khi cùng Mục Cảnh Thiên thống nhất câu trả lời, cô còn có thể nói được gì chứ? Tránh trường hợp cô bất cẩn lỡ
lời phát ngôn, có khả năng sẽ dẫn đến rất nhiều thị phi, còn có khả năng khiến cho cổ phiếu của công ty tụt giảm; điểm này trong lòng Hạ Tử Hy tự khắc hiểu rõ. Cho nên cô vô cùng thông minh lựa chọn im lặng, không phát biểu thêm bất kỳ điều gì khác.
Muốn mượn chút sức lực để lách mình ra khỏi đám đông, nhưng không biết bàn chân của ai khiến cho Hạ Tử Hy cả người đều ngã về phía trước. Cô có thể nghe rõ ràng tiếng xương khớp của mình vang lên, một cơn nhói truyền lên từ mắt cá chân. Nhưng ký giả làm sao có thể quan tâm đến những chuyện như vậy, cứ không ngừng truy hỏi Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên lúc này đang đứng trên lầu, sau khi tan ca bước ra liền không thấy bóng dáng Hạ Tử Hy. Xem ra cô ấy cố ý tránh hắn. Nghĩ đến điểm này, tâm trạng có chút không vui bước về phía thang máy.
“Cảnh Thiên!”
Lúc này, Lăng Tiêu Vân từ phía sau gọi tên hắn. Khi nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau, Mục Cảnh Thiên quay đầu khi nhìn thấy Lăng Tiêu Vân liền lên tiếng: “Em tại sao vẫn chưa tan ca?”
“Vừa thu dọn xong đồ đạc, hiện tại
em cũng chuẩn bị tan ca rồi!” Lăng Tiêu Vân trả lời.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, lúc này Lăng Tiêu Vân suy nghĩ một lát liền lên tiếng: “Cảnh Thiên, anh đưa em về có được không?”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Bên ngoài có nhiều ký giả như vậy, em không sợ bị bọn họ chụp trúng hay sao?”
“Em vừa nãy đã thăm dò tình hình, tất cả các ký giả đều đã rời đi rồi!” Lăng Tiêu Vân cười nói.
Nghe câu nói này, Mục Cảnh Thiên lập tức nhíu mày? Đã rời khỏi? cố
chấp chặn cửa một ngày trời cuối cùng cũng rời đi rồi sao?
“Anh tiễn em về nhà đi, dù sao anh cũng đã rất lâu rồi không tiễn em về nhà!” Lăng Tiêu Vân nhìn Mục Cảnh Thiên nói, trong giọng nói xen chút nũng nịu.
Suy nghĩ trong chốc lát, Mục Cảnh Thiên cuối cùng gật đầu đồng ý: “Được!”
Sau đó, cả hai người liền bước vào thang máy đi xuống lầu.
Lăng Tiêu Vân cũng không có ý kiêng kị, trực tiếp vươn tay ôm lấy cánh tay của Mục Cảnh Thiên dựa sát vào
người hắn, tựa như một đôi tình nhân ngọt ngào.
Mục Cảnh Thiên có chút sửng sốt trước hành động của Lăng Tiêu Vân, trong đôi mắt thâm sâu vụt qua tia sáng kỳ lạ.
Ngay khi hắn đang muốn lên tiếng chỉ thấy một người bảo vệ vội vàng chạy qua: “Mau nhanh đến bãi giữ xe, Hạ tiểu thư đang bị ký giả bao vây bên trong!”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên ngây người.
Lăng Tiêu Vân cũng ngây ngốc, ngước mắt nhìn Mục Cảnh thiên, khi
cô vẫn chưa khôi phục tinh thần thì Mục Cảnh Thiên đã lên tiếng trước: “Tiêu Vân, em tự mình về trước đi, anh còn có việc cần giải quyết!” dứt lời, liền lập tức rút tay về, nhanh chóng chạy về phía bãi giữ xe.
Lăng Tiêu Vân đứng chết lặng tại chỗ, không biết tại vì sao ngay khoảnh khắc cánh tay cô bị hất ra cô có một cảm giác đã mất đi người đàn ông đó! Nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi, Lăng Tiêu Vân liền hiểu rằng hắn ta chính là đang chạy về phía Hạ Tử Hy!
Đứng bất động sắc mặt không chút cảm xúc, nhưng nỗi đau trong tim chỉ mình bản thân cô hiểu rõ! Cô muốn điên cuồng hét lớn, sau đó chất vấn
Mục Cảnh Thiên lý do tại vì sao?
Dựa vào điều gì lại đối xử với cô như vậy? Hạ Tử Hy có gì tốt hơn so với cô? Nhưng cô không thể cho phép mình bộc lộ cảm xúc như vậy?
Đôi mắt ngân ngấn lệ, nhưng cô không cho phép bản thân mình rơi nước mắt! Bất kể như thế nào, cô cũng tuyệt đối không từ bỏ! Tuyệt đối không! Nghĩ đến điều này, Lăng Tiêu Vân trực tiếp bước về phía bên kia.
Ngay lúc này tình huống tại bãi giữ xe vô cùng náo nhiệt. Cũng không vì cú vấp té của Hạ Tử Hy mà khiến cho ký giả ngừng việc phỏng vấn; giống như những câu hỏi của bọn họ càng kịch liệt hơn.
Hạ Tử Hy ngồi bệt trên đất, cố thử đứng lên, nhưng các ký giả làm sao cho cô cơ hội này chứ! Khi Mục Cảnh
Thiên bước đến bãi giữ xe, đập vào mắt chính là khung cảnh một đám ký giả không ngừng vây quanh nhưng tuyệt đối không thấy bóng dáng của Hạ Tử Hy.
“Tất cả đều tránh ra cho tôi!” lúc này, giọng nói lạnh lẽo của Mục Cảnh Thiên vang lên từ phía sau.
Quả nhiên, sau khi tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này, đều lập tức ngừng mọi hoạt động, lập tức quay đầu lại khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên, tất cả mọi người đều bị ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của hắn đông cứng. Rất ít người nhìn thấy dáng vẻ này của Mục Cảnh Thiên!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên trực tiếp tiến vào giữa đám đông, ngay lúc này không một ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ chăm chú quan sát theo từng cử động của Mục Cảnh Thiên. Sau đó chính là một mảnh yên tĩnh.
Mục Cảnh Thiên tiến vào giữa đám đông sau khỉ nhìn thấy Hạ Tử Hy đang ngã ngồi trên đất liền nhíu mày, không nói hai lời liền trực tiếp cúi người bế lấy cô. Giống như vị hoàng tử xuất hiện trên truyền hình bước đến giải cứu cho vị công chúa đang gặp nạn.
Hạ Tử Hy ngây người, vô thức vươn tay ôm lấy cổ của Mục Cảnh Thiên.
Không thể phủ nhận được rằng sự xuất hiện ngoài mong đợi của hắn khiến cho trái tim cô hung hăng kích động một phen, mặc dù không biểu hiện rõ ra bên ngoài, nhưng ánh mắt luôn nhìn thẳng về hướng Mục Cảnh Thiên.
Trôi qua hơn nữa ngày, cô lúc nàỵ mới lên tiếng: “Anh...anh như thế nào lại quay lại công ty?” tình huống hiện tại của họ bây giờ không phải càng khó giải thích hơn sao?
Mục Cảnh Thiên chỉ nghiêng mặt nhìn cô, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc nói: “Nếu như tôi không đến, vậy thì cô tính như thế nào?”
Một câu nói đơn giản nhưng lại nhè nhẹ rung động trái tim cô.
Ký giả xung quanh sau khi nghe lời này không nhịn được bàn tán xôn xao!
Khuôn mặt Hạ Tử Hy lúc này không nhịn được mà ửng đỏ!
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy mỉm cười, phong hoa tuyết đại, ánh mắt này cũng chỉ dành cho một mình cô.
Ký giả vốn dĩ muốn bắt đầu phỏng vấn, nhưng Mục Cảnh Thiên lúc này nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén liếc qua, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay tôi
tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ai là người hại cô ấy té ngã, tôi tuyệt đối sẽ truy cứu đến cùng hơn nữa còn kiện người đó đến mức phá sản!”
Câu nói này của Mục Cảnh Thiên nhất thời khiến cho tất cả ký giả có mặt đều ngây người, không có một ai dám đứng ra đặt câu hỏi.
Mục Cảnh Thiên trực tiếp bế lấy Hạ Tử Hy bước về chiếc xe, sau khi đặt Hạ Tử Hy lên ghế ngồi, Mục Cảnh Thiên trực tiếp lái xe rời đi, lúc này đã có một nhân viên bảo vệ đuổi kịp đến, những chuyện còn lại sẽ do ông ta xử lý-
Hạ Tử Hy ngồi trên ghế phụ, kiềm chế nỗi đau từ mắt cá chân, nhìn sang Mục Cảnh Thiên hỏi: “Anh tại sao lại đến đây?”
Sau khi nghe câu hỏi này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nghiêng đầu tức giận nhìn cô: “Nếu như tôi không đến, cô nhất định sẽ bị bọn họ ăn đến xương cũng không còn!”
Nghe lời này của anh ta, nể tình Mục Cảnh Thiên lại một lần nữa cứu thoát cô, Hạ Tử Hy quyết định không chấp nhặt với anh ta. Lúc này, Hạ Tử Hy cật lực nhẫn nhịn từng trận đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.
Phát hiện cô có chút bất thường, Mục
Cảnh Thiên lên tiếng: “Cô làm sao vậy?”