Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 384: Đến đây, gọi trước một tiếng mẹ chồng



Tô Yên vẫn đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Lục Cận Phong quay lại rồi, cô nói với Tô Duy qua điện thoại: “Em nghỉ ngơi sớm đi nhé, chú ý sức khỏe, chị chỉ có một đứa em trai như em thôi đấy.”

Tô Yên và Tô Duy lớn lên cùng nhau, khi Tô Duy bị đưa đến nhà họ Tô, Lệ Uyển đã nói với cô rằng, đây là em trai, sau này phải yêu quý em trai, chăm sóc em trai thật tốt.

Năm đó khi Lệ Uyển lâm bệnh nặng, bà ấy cũng căn dặn Tô Yên phải chăm sóc tốt cho Tô Duy.

Thân thể Tô Duy yếu ớt, thường xuyên đau ốm, quanh năm đều ở trong bệnh viện, mỗi tháng ngoài tiền thuốc men, tiền sinh hoạt của Tô Đình Nghiêm, hầu như toàn bộ số tiền mà Tô Yên kiếm được sau khi làm việc cũng đều dành cho Tô Duy.

Dưới sự khắt khe của Tần Phương Linh, hai chị em cũng có thể coi là sống nương tựa vào nhau.

Lục Cận Phong cởi áo khoác, thuận miệng hỏi: “Trễ như vậy rồi, Tô Duy còn điện thoại cho em làm gì?”

“Không phải là Tiểu Duy gọi điện đến, mà là đồng chí Tô, Tiểu Duy gần đây thường xuyên bị di chứng sau phẫu thuật, vừa rồi bị rối loạn nhịp tim, có triệu chứng tức ngực, đồng chí Tô bị dọa một trận, nên gọi điện cho em, để em dặn dò Tiểu Duy một vài câu.”

Tô Yên lo lắng nói: “Với sự tiến bộ của kỹ thuật y học, cái gọi là di chứng sau phẫu thuật thực ra là do bệnh tim gây ra, bởi vì phẫu thuật chỉ là làm giảm tỷ lệ tử vong, cải thiện triệu chứng, nhưng không có nghĩa là có thể trị tận gốc hoặc chữa khỏi bệnh tim, em lo lắng Tiểu Duy cậu ấy…”

Nói đến đây, Tô Yên vô cùng buồn bã.

Chuyện của Tần Nhã Hân vừa được giải quyết rồi, cô không hy vọng Tô Duy lại có chuyện nữa.

“Đừng lo lắng, anh sẽ nhờ Xa Thành Nghị trông coi cậu ấy.” Lục Cận Phong thay bộ đồ ngủ rộng rãi, thuận miệng nói: “Tình cảm của em và Tô Duy thật tốt.”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Tô Yên nói: “Em lớn hơn Tiểu Duy nhiều như vậy, cũng có thể coi như là đã nhìn Tiểu Duy lớn lên, người ta hay nói là chị gái giống như mẹ, đặt ở thời cổ đại thì em cũng được xem như là một người mẹ hờ của Tiểu Duy rồi.”

Đột nhiên Tô Yên nhận ra một vấn đề, nhìn chằm chằm vào Lục Cận Phong, nửa cười nửa mếu: “Lục Cận Phong, anh sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, ngay cả chuyện này anh cũng ghen, bình thường ghen với con trai, bây giờ lại ghen với cậu em vợ, anh thật sự có triển vọng đấy.”

“Anh chính là một kẻ ghen tuông mà.” Lục Cận Phong cười rồi ôm eo Tô Yên, đưa tay thọc lét Tô Yên.

Tô Yên rất sợ nhột, cô cười to: “Lục, Lục Cận Phong, đừng đùa nữa, ha ha, đừng đùa nữa.”

Hai người ở trên giường đùa giỡn một hồi, Lục Cận Phong kéo chăn đắp lên người: “Ngủ thôi.”

Mọi người đừng hiểu lầm, đây thật sự là một giấc ngủ thuần khiết.

Đùa giỡn một hồi, Tô Yên cũng cảm thấy rất mệt, mí mắt nặng trĩu, cô cuộn người vào trong vòng tay của Lục Cận Phong, cảm thấy rất yên tâm, chưa được bao lâu cô đã đi vào giấc ngủ rồi.

Nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của Tô Yên, người phụ nữ anh yêu vẫn có thể vui vẻ như vậy trong vòng tay của mình, vậy anh còn có thể truy cứu cái gì chứ?

Lục Cận Phong nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, anh đi ra phía ngoài ban công, gọi điện thoại: “Hạ Vũ, chuyện tối nay, giữ trong bụng cho tôi, cũng không cần điều tra nữa.”

Tất cả mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Mấy ngày tiếp theo, Đế Đô có mưa phùn kéo dài.

Tần Nhã Hân đã chết, vụ án của Trần Tố Anh cũng khép lại.

Lục Cận Phong đem thi thể của Trần Tố Anh trở về, Tần Chấn Lâm thì đem thi thể của Tần Nhã Hân đi.

Quang cảnh tang lễ của Trần Tố Anh rất long trọng, mấy ngày đưa tang hạ huyệt, hầu như tất cả những người trong giới thượng lưu của Đế Đô đều đến dự.

Nhà họ Lục ngoại trừ Lục Thừa Mẫn ở trong tù, còn có Lục Gia Hành, toàn bộ đều đến tham dự tang lễ.

Sắc mặt của Lục Cận Phong nghiêm nghị, lộ ra vẻ đau buồn sâu sắc, ông cụ Lục vô cùng đau buồn, khóc đến mức ngất đi.

Ông cụ Lục đối xử với đứa con dâu Trần Tố Anh này như con gái ruột, một người con dâu tốt như vậy lại chết một cách bi thảm như thế, ông cụ Lục rất đau lòng.

Trên mặt mỗi người đều mang vẻ đau buồn, tưởng nhớ.

Tang lễ này đến chiều chạng vạng mới kết thúc.

Bọn trẻ cũng quỳ trước mộ rất lâu, Tô Yên nhờ Hạ Vũ giúp đưa Hạ Vũ Mặc, Hạ Phi về trước.

Tô Yên cũng muốn gửi lời cảm ơn đến những bị khách đã đến đây chia buồn cùng với Lục Cận Phong.

Tô Yên khó khăn lắm mới có thời gian uống nước, Vạn Nhất đi đến: “Chị dâu, mệt rồi à, sao không nghỉ ngơi một chút đi? Chị đói bụng không? Em có mua chút đồ ăn, chị ăn lót dạ chút đi.”

“Sống trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, lợi ích vô cớ thường.” Tô Yên đang uống nước, nói: “Có việc gì cứ nói.”

“Chị dâu thật khách sáo.” Vạn Nhất cười hỏi: “Chị dâu có biết Lâu Doanh đi đâu rồi không?”

“Không biết.”

Tô Yên không nói dối, cô thật sự không biết.

Tô Yên nói: “Tôi thấy Lâu Doanh cũng vì sợ tôi bán đứng cô ấy, vì vậy ngay cả tôi mà cô ấy cũng không nói, nhưng nếu cậu muốn tìm người, hẳn là cũng không khó, lướt mạng tin tức của Ám Dạ các cậu, không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Vạn Nhất lẩm bẩm một câu: “Như vậy thật mất mặt.”

Tô Yên vui vẻ: “Cậu đến hỏi tôi, vậy cậu không sợ mất mặt sao?”

“Chị dâu, chị là người của nhà mẹ đẻ, Lâu Doanh ức hiếp em, chị đứng nhìn vậy à.”

Tô Yên: “…”

Chuyện này còn trách móc cô.

Đó không phải việc của cô.

“Tôi không phải chủ xưởng, đương nhiên không phụ trách dịch vụ sau bán hàng rồi, cậu ơi, cậu tìm nhầm người rồi.”

Cô lại không phải là mẹ của Lâu Doanh.

Vạn Nhất đột nhiên nở một nụ cười đầy ý xấu: “Chị dâu, chị gái giống như mẹ, Lâu Doanh gọi chị một tiếng chị, vậy cũng xem như chị là một người mẹ hờ rồi, đúng không? Nếu đã là mẹ, con gái của nhà mình ở bên ngoài bội tình bạc nghĩa, vậy chị không phải nên quản sao?”

Tô Yên nghe thấy những lý lẽ sai trái này, con ngươi đều trừng to.

Cô nghi ngờ những lời này có phải do Lục Cận Phong dạy hay không.

“Vậy chẳng phải là cậu nên gọi tôi một tiếng… mẹ vợ sao?”

Vai vế này bỗng chốc trở nên cao hơn.

Khóe miệng Vạn Nhất giật giật: “…”

Tô Yên lại nói những lời đầy thấm thía: “Vạn Nhất, cậu bắt đền Lâu Doanh phải chịu trách nhiệm như vậy chắc chắn là không được, cậu nói xem, nếu như cái bụng của cậu bị to ra, thì cậu còn có thể cáo mượn oai hùm… cũng không đúng, cái bụng này của cậu không thể to ra được, tóm lại, người của nhà mẹ đẻ không có trách nhiệm phải thu dọn đống hỗn độn này, cậu có thể tự mình giải quyết, là người lớn rồi, cậu không thể xử lý chút chuyện này sao?”

Vạn Nhất buồn rầu, anh ta biết Tô Yên không đáng tin.

Vạn Nhất nói: “Chị dâu, chuyện này đã như vậy rồi, Lâu Doanh không nói không rằng mà bỏ đi, cũng không nói rõ một lời, ý của cha mẹ em là nếu như Lâu Doanh không chịu trách nhiệm, vậy thì họ sẽ sắp xếp đối tượng xem mắt cho em, chị dâu, chị cũng biết rồi đấy, em sợ mẫu dạ xoa đó đến nhường nào, nhỡ đâu em kết hôn với người phụ nữ khác sau lưng cô ấy, rồi cô ấy quay về tìm em cãi cọ, vậy thì em cũng đuối lý đấy.”

Tô Yên nghiêm túc lắng nghe: “Vậy ý của cậu là gì?”

Vạn Nhất nói một cách trịnh trọng: “Chị cho phép em thực sự được dạm ngõ làm chồng của mẫu dạ xoa nhé, em cũng khó xử, nhưng vì cô ấy đã lấy em trước, nên cô ấy có quyền cưới em trước, nếu như cô ấy bỏ quyền, vậy thì trong lòng em cũng cảm thấy thật sự thoải mái, sau này không liên quan gì nhau, chị dâu chị cũng làm nhân chứng, tránh trường hợp Lâu Doanh quay về sẽ không buông tha cho em.”

Tô Yên nhìn Vạn Nhất từ trên xuống dưới: “Tôi nghe những lời này của cậu, làm cho tôi có ảo giác người đang đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ đấy.”

Cái gì là dạm ngõ, là cưới, những lời nói này đều ngược lại với thực tế, nam cưới nữ gả, đến Vạn Nhất này thì lại trở thành nữ cưới nam gả.

Mấu chốt là Vạn Nhất còn nói rất trịnh trọng.

Điều này giống như Tô Yên sinh ra một đứa con trai bất hiếu, đứa con trai đó ở bên ngoài bắt nạt những cô gái khác, rồi có một cô gái chạy đến tìm người phụ huynh như cô để bảo vệ công lý.

Mà Lâu Doanh lại chính là “đứa con trai” bất hiếu đó.

Vạn Nhất nở nụ cười: “Chị dâu, phiền chị nói lại, thời hạn là ba ngày.”

Tô Yên đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe thấy giọng nói của Vạn Nhất, cô buột miệng thốt lên: “Ừ, lát nữa tôi nhất định sẽ nói lại với đứa con trai bất hiếu đó…”

Vạn Nhất: “?”

Sắc mặt Tô Yên không thay đổi, nói: “Nói lại với Lâu Doanh.”