Lễ Vật Của Thần Linh

Chương 4



10

Trình Hi Uyên nói rằng trước đây anh đã thấy tôi trong một “vụ đánh nhau”.

Nói chính xác hơn thì đó là vụ tôi đánh người khác.

Tôi suy nghĩ mãi mới nhớ ra, có lẽ chuyện đó xảy ra khi tôi đang học năm hai trung học.

Lúc đó Đỗ Thời Ý mới chuyển trường đến, có lẽ do mặt trái của hào quang nữ chính nên cô ấy đặc biệt dễ bị một vài bạn học bắt nạt.

Đỗ Thời Ý lúc mười bốn tuổi vốn không có bộ dạng ngổ ngáo như bây giờ. Cô ấy mới vừa quay về nhà họ Đỗ chưa được bao lâu, phải chịu sự xa lánh và phần lớn khi gặp phiền phức chỉ có thể nén giận.

Nhưng mà tôi thực sự rất thích cô ấy và rất nhanh đã trở thành bạn tốt của cô ấy.

Tôi không phải là một người nhạy bén, cho đến nửa học kỳ sau tôi mới phát hiện ra Đỗ Thời Ý trải qua không được tốt. Có một đám người rất đáng ghét vẫn luôn gây phiền phức cho cô ấy.

Bọn họ bắt nạt không thể hiện bằng hành động mà là trong tối ngoài sáng xa lánh và châm chọc mỉa mai cô ấy. Đặc biệt, có một vài bạn học nam mồm miệng không sạch sẽ, một đằng nói cô ấy là con hoang, đằng khác lại tùy ý chế giễu về dáng người của Đỗ Thời Ý để phát tiết những suy nghĩ hoang đường tuổi dậy thì của bản thân. Một số bạn học nữ tỏ ra thờ ơ và lạnh nhạt.

Vào lần đầu tiên tôi nghe được vào điều đó, tôi đã bùng nổ.

Đỗ Thời Ý nói rằng bởi vì tôi được bảo vệ quá tốt cho nên khi nghe thấy những lời nói rác rưởi như thế sẽ cảm thấy như trời sập, bọn họ muốn mắng thì mắng, dù sao cô ấy cũng không thiếu mất miếng thịt nào.

Tuy nhiên tôi không nghĩ như vậy. Làm sao lại có người có thể ác độc đến thế.

Tóm lại, ngay lập tức tôi đã nhặt chiếc giá vẽ chữ A giơ lên.

Tôi muốn đập chết lũ khốn nạn này. Ngay lúc đó hẳn là tôi đã nghĩ như vậy.

Theo như Trình Hi Uyên kể thì lúc ấy anh đang học năm cuối cấp 3, nghe nói có một vụ đánh nhau lớn, anh đã đi theo một đàn em là cán bộ học sinh chạy đến đó.

Kết quả không nghĩ tới đó chỉ là hai cô bé cầm giá vẽ đánh một nhóm học sinh nam, trong đó một cô bé khóc còn thảm thương hơn so với đứa bị đánh.

Ban đầu những học sinh nam bị đánh thì ngơ luôn, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu đánh trả. May mắn người của hội học sinh kịp thời kéo ra, nếu không hai cô bé kia sẽ chịu nhiều thiệt thòi.

Tất nhiên, khi sự việc kết thúc, tất cả những người tham dự đều bị thông báo kỷ luật, trong đó có cả tôi và Đỗ Thời Ý.

Người đánh trước luôn đuối lý.

“Khi đó cô quá xúc động.” Bây giờ Trình Hi Uyên đưa ra lời nhận xét tôi, nhưng trong giọng điệu cũng không có ý trách móc, như thể nói rằng tôi quá mức liều lĩnh sẽ không bảo vệ được bản thân.

“Dù sao đi nữa, đánh nhau cũng không đúng.” Có lẽ anh cảm giác nói vậy chưa ổn nên thản nhiên bổ sung thêm một câu.

Tôi rất hài lòng với thái độ của anh.

“Nhưng nếu nói cho giáo viên thì đám tiểu rác rưởi kia cũng sẽ không bị chịu phạt đâu. Chậc ‘chúng ta chỉ đang nói chuyện thôi mà’ hay gì đó.” Tôi đắc ý ngẩng đầu: “Tôi nhớ sau khi về nhà, ba mẹ tôi còn mua chiếc bánh kem nhỏ để thưởng cho tôi!”

Sau đó thuê cho tôi một giáo viên dạy võ chuyên nghiệp.

Từ đó Đỗ Thời Ý cũng thay đổi thái độ, có lẽ vì nhìn thấy tôi là kẻ phế vật vô dụng nên chỉ có thể tăng cường khả năng ngôn ngữ của mình để tránh cho tôi lao ra đánh người.

Bằng cách này, Đỗ Thời Ý biến thành bộ dạng hiện tại và tôi cũng là người đầu sỏ có tội nhất.

Không biết Trình Hi Uyên đã thu lại ý cười lúc nào, dùng ngữ khí khó hiểu nói: “Ừ, cha mẹ cô đều là người rất tốt.”

Tôi liếc nhìn anh, vô cùng kiêu ngạo: “Tất nhiên rồi!”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không làm khó con rể.” Tôi ám chỉ cho anh.

Thành thật mà nói, chỉ có mình tôi phải lo lắng khẩn trương là rất không công bằng. Rõ ràng hôm nay đều là ‘con dâu xấu muốn gặp ba mẹ chồng’. (Tức là cả 2 anh chị đều phải ra mắt cha mẹ đối phương, mà có mỗi mình chị thấy căng thẳng lo lắng).

Trình Hi Uyên vẫn giữ nguyên vẻ bất động, thần sắc bình tĩnh: “Không phải cô nói rằng tôi là người mà cô tốn nhiều công sức mới cưa đổ sao?”

“Huống hồ.” Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Tôi cũng mượn kịch bản của cô một chút.”

Tôi, một người có thâm niên dùng tuyệt kỹ nghiêng đầu dễ thương để hạ người khác, lần này bị anh đánh thẳng vào tim, một lúc sau mới phản ứng lại: “Cái gì?”

“Tôi cũng nói với ba mẹ tôi như vậy.” Anh giải thích.

Nói cái gì, nói anh bị một cô gái mãnh liệt theo đuổi sau đó thành công thu phục sao?

Tôi nắm chặt tay.

Quyết định rồi, đập chết bản thân trước đó đã bị Trình Hi Uyên làm cho rung động trong chốc lát.

————

Tác giả lẩm bẩm: Đây là tuyến chuyện hằng ngày, tuyến tình cảm sẽ viết ít hơn, nên nó sẽ dài hơn một chút so với trong tưởng tượng của tôi. Nhưng điều duy nhất các bạn không cần lo lắng là sẽ không có bước ngoặt nào lớn trong truyện (có nghĩa là nhân vật sẽ không chết, bỏ lỡ nhau nhiều năm linh tinh).

Tiểu Trình, một trong những nam chính có đãi ngộ tốt nhất trong truyện của tôi.

Và tôi sẽ xóa một đoạn mở đầu của cốt truyện nên các bạn không cần xem lại, chỉ là lời tường thuật từ đầu ở quán cà phê mà thôi. Để tránh cho có vẻ sẽ có chút xung đột trong thiết lập nhân vật (thực ra là có lý do, nhưng vì đoạn giữa tương đối dài nên tôi cảm thấy không hay cho lắm).

11

Không ngờ bà Trương Mộc Tê lại khá hiền lành, thậm chí trong lời nói còn có cảm giác biết ơn và may mắn: “Cuối cùng cũng có người muốn con trai của tôi”. Ba Trình Hi Uyên ở bên cạnh giống như một linh vật, ngẫu nhiên hỏi một vài câu về hôn lễ đều bị Trương Mộc Tê không dấu vết đẩy trở về.

“Chuyện của bọn trẻ ông vội vã làm gì!” Bà ấy nói như vậy.

Tôi thoáng thấy Trình Hi Uyên như đang cười khẩy một cái, nhưng anh không nói gì cả.

Từ lúc bước vào nhà, anh giống như trở thành người câm, thỉnh thoảng mới trả lời tôi một lần.

Chưa đầy hai giờ, Trình Hi Uyên đứng lên: “Con và Ứng Ngọc còn phải đi gặp chú và cô, chúng con đi trước.”

Bà Trương Mộc Tê cũng không thấy ngoài ý muốn, bà trêu ghẹo nửa thật nửa giả: “Có người trong lòng cái là khác ngay, hôm nay cũng làm khó cho con ngồi cùng với chúng ta lâu như vậy.”

Bà ấy quay đầu lại nắm lấy tay tôi, đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay tôi: “Dì không biết bây giờ người trẻ tuổi các con thích cái gì nên tùy tiện tặng vậy, Ngọc Ngọc không để ý nhé. Về sau chúng ta là người một nhà, nhớ thường xuyên tới đây nói chuyện với dì.”

Tôi và Trình Hi Uyên đồng ý sau khi kết hôn sẽ sống riêng, tách khỏi ba mẹ hai bên, giảm bớt những thăm hỏi không cần thiết. Vì thế khi nghe được lời này, tôi chỉ đành cười cười một chút đáp lại.

“Khiến cô chê cười rồi.” Trình Hi Uyên ngồi trong xe nói, vẻ mặt anh nhìn qua rất mệt mỏi, ánh mắt có chút trống rỗng: “Cô không cần để ý đến bà ấy, cô cứ nhận lấy những thứ mà bà ấy cho cô đi.”

“Bà ấy đang bồi thường cho cô đấy.”

Tôi nghe không hiểu.

“Bồi thường cho việc cô gả cho một người có bệnh tâm thần.”

12

Trình Hi Uyên không nhớ được mình đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng đến mức không thể chạm vào người khác từ khi nào, dường như đã từ rất lâu rồi.

Có lẽ là không lâu sau khi bọn họ tìm thấy ba mình.

Trình Hi Uyên lúc niên thiếu không phải cái gì cũng không hiểu, đại khái anh cảm thấy tâm lý mình có vấn đề. Vì thế anh đi tìm bác sĩ tâm lý. Trong thời đại đó, bác sĩ tâm lý không phổ biến, nhưng may thay người mà anh gặp được cũng không tệ lắm.

Anh sẽ đi điều trị tâm lý vào mỗi cuối tuần và trở về uống thuốc đúng giờ.

Đến bây giờ Trình Hi Uyên vẫn còn nhớ rõ mình đã nhìn thấy cảnh hoàng hôn phủ xuống ngọn núi trên đường từ phòng khám về. Tuy rằng là cảnh mặt trời lặn, nhưng vẫn làm cho anh cảm thấy cuộc sống của mình có hy vọng.

Nếu không có tiếng khóc cuồng loạn và cái tát vào mặt anh sau đó.

Ban đầu anh còn giải thích nhưng sau đó chỉ trầm mặc nhìn những viên thuốc lăn trên mặt đất.

Những đường nét của thế giới bị bóp méo trong mắt anh, bên ngoài ngôi nhà là mảng đen lớn.

Đêm đó Trình Hải cũng không về.

Anh nghĩ, bây giờ là mấy giờ rồi?

“Tại sao con trai tôi lại bị bệnh tâm thần?” Vô số ngày đêm, tiếng hét chói tai này cứ luôn vang vọng bên tai anh.

Sau này anh thậm chí còn cảm thấy Trương Mộc Tê nói đúng. Anh không phải người duy nhất trải qua những việc đó, tại sao chỉ có anh - một kẻ lập dị, lại không thể bước ra?

Là vấn đề của chính bản thân anh.

Phải chờ đến nhiều năm sau, Trương Mộc Tê mới thực sự ý thức được chứng bệnh này đã mang đến cho Trình Hi Uyên bao nhiêu rắc rối lớn nhỏ.

Trình Hi Uyên gần 30 tuổi không có người yêu cũng không có bạn thân chí cốt. Cả năm anh làm việc không nghỉ ngơi, nhà họ Trình càng ngày càng thăng tiến, anh cũng càng ngày càng im lặng.

*tuổi nhi lập 而立 được dùng để chỉ người 30 tuổi trong câu nói “Tam thập nhi lập” của Khổng Tử. (theo baidu)

Trương Mộc Tê bắt đầu chủ động kéo anh đi tìm bác sĩ, tìm mọi cách để con trai mình quay về bình thường.

Sau khi các phương pháp trị liệu ôn hòa không có tác dụng, bà lại đi tìm các loại phương thuốc cổ truyền khác nhau để cố gắng giúp “giải mẫn cảm”.

Bà ấy cố ý đụng vào anh, cho một người phụ nữ lên trên giường anh. Ngày hôm đó Trình Hi Uyên nôn đến mức dạ dày xuất huyết trước mặt bà ấy.

Trương Mộc Tê khóc, bà nói: “Sao con trai của tôi có thể …”

Trước khi hôn mê, trong lòng Trình Hi Uyên có rất nhiều ý nghĩ báo thù: “Đúng vậy, con trai bà bị bệnh tâm thần.”